Giả Thiên Kim Bị Cả Nhà Đọc Tâm, Bỗng Trở Thành Con Cưng
Chương 47
Tạ Yến Lễ vẫn im lặng đứng bên, còn gia chủ Thời Phong nhìn anh một lúc lâu mới nhận ra anh ta.
Dù Tạ Yến Lễ đã ở nhà họ Thời một thời gian dài, nhưng Thời Phong chưa từng gặp anh. Ký ức về Tạ Yến Lễ của ông cực kỳ mờ nhạt.
Bất ngờ nhìn thấy Tạ Yến Lễ mở mắt, Thời Phong sững người lại.
Trong ấn tượng của ông, Tạ Yến Lễ vẫn còn là một người thực vật. Ông bối rối hỏi: "Tạ Yến Lễ đấy à?"
Thời An đứng bên cạnh gật đầu với cha: "Đúng rồi, nhờ sự chăm sóc tận tình của con, Tạ Yến Lễ đã tỉnh lại."
【Cha, mau khen con gái yêu của cha đi! Người vốn không có chút dấu hiệu nào sẽ tỉnh lại, qua bàn tay chăm sóc tận tình của con gái, chỉ trong vài ngày đã tỉnh. Con gái cha đúng là phúc tinh mà!】
Tạ Yến Lễ hơi nhíu mày, ánh mắt thâm thúy của anh nhìn về phía Thời An. Trong khoảnh khắc, ánh mắt hai người chạm nhau.
Thời An cảm thấy có chút chột dạ, cô nở một nụ cười gượng gạo với Tạ Yến Lễ.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Hôn ước giữa Thời An và Tạ Yến Lễ là do thế hệ trước định đoạt.
Trước khi Tạ Yến Lễ gặp chuyện, Thời Phong rất có cảm tình với người cháu này. Ông đã gặp anh vài lần trong công việc và rất hài lòng với năng lực của anh.
Sau khi anh gặp tai nạn, Thời Phong đã tiếc nuối mà than phiền vài lời với Thời An.
Nhưng sau đó, nhà họ Tống ép con gái ông phải cưới Tạ Yến Lễ, điều này khiến Thời Phong cảm thấy cực kì khó chịu và thay đổi suy nghĩ về gia đình nhà họ Tống.
Ông đặt một tay vỗ mạnh lên vai Tạ Yến Lễ, giọng nói mang theo mấy phần uy nghiêm.
Thời Phong nói: "Giờ sức khỏe của cháu đã hồi phục, vậy chú thực sự giao An An cho cháu đấy. Cháu đừng phụ lòng nó, An An là đứa con gái mà chú thương yêu nhất!"
Hai người đã kết hôn, phía trên còn có áp lực từ nhà họ Tạ. Giờ Tạ Yến Lễ cũng đã tỉnh lại, Thời Phong không muốn nói thêm gì về cuộc hôn nhân này nữa.
Tạ Yến Lễ ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Thời Phong, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn chú."
Thời Phong bật cười: "Đứa nhỏ ngốc này, giờ còn gọi là chú à?"
Tạ Yến Lễ sửa lại: "Ba."
Thời An nhìn hai người đang rất ăn ý, cô không ngừng bồn chồn vặn vẹo tay:
【A? Hai người này đang làm cái gì vậy! Nếu sau này ly hôn thì mình biết ăn nói thế nào với ba đây?】
Trong đôi mắt đen của Tạ Yến Lễ hiện lên một tia cảm xúc khó hiểu. Anh nhếch môi cười, nhưng nụ cười đó khiến người khác cảm thấy có phần lạnh lẽo.
Tạ Yến Lễ khàn giọng nói: "Ba, con thấy hơi mệt, con xin phép đi nghỉ trước."
Thời Phong mỉm cười: "Đi đi, giờ sức khỏe của con vẫn đang trong giai đoạn hồi phục, đừng để mệt quá."
Bạch Tịnh, người đã làm phông nền suốt thời gian dài, cuối cùng cũng được sử dụng. Anh nhanh chóng đẩy xe đưa Tạ Yến Lễ về phòng.
Trước khi đi, Tạ Yến Lễ trầm giọng nói: "Thời An, theo tôi."
Thời An: "???"
Có lẽ lời nói vừa rồi của ba khiến cô có chút chột dạ, Thời An bước nhanh theo sau, lặng lẽ không nói lời nào.
Mọi người rời đi hết, Thời Dung Cảnh chậm rãi bước tới bên cạnh Thời Mặc, hạ giọng nói nhỏ: “Nhớ lấy! Đừng có mưu đồ gì với Tiểu An.”
Thời Mặc ngước nhìn Thời An đang cúi đầu đi cách đó không xa.
Lần tham gia chương trình thực tế trước đó, trong lòng Thời An vẫn mong muốn thay đổi số phận của cô, điều này khiến Thời Mặc có một cảm giác lạ lẫm chưa từng trải qua trước đây.
Thời Mặc nhớ đến vài lần nghe thấy suy nghĩ trong đầu của Thời An, cô ấy luôn nói muốn "thân thiết" với cô sao?
Trong mắt Thời Mặc hiện lên chút hoang mang, “thân thiết” ở đây nghĩa là gì?
Cô cúi đầu mở điện thoại, tìm tới một người trong danh bạ WeChat, gửi một tin nhắn: "Thân thiết là gì?"
Đầu bên kia nhanh chóng phản hồi, trước là một biểu cảm ngạc nhiên kèm theo một dòng chữ:
[Ngầu vậy luôn, lão đại, cô không cần mạng nữa à? (hoảng sợ)]
Thời Mặc lạnh lùng gõ chữ: "Tôi hỏi "thân thiết" nghĩa là gì?"
Đối phương ngập ngừng: [Hỏi nhỏ một câu, lão đại có phải đang tìm người yêu không?]
Thời Mặc mất kiên nhẫn: "Có nói không?"
Cảm nhận được bầu không khí không ổn, người kia lập tức nghiêm túc trả lời: [Nói nói nói, "thân thiết" nghĩa là mối quan hệ và tương tác giữa hai người vô cùng thân mật.]
Thời An theo sau Tạ Yến Lễ trở về phòng. Bạch Tịnh đặt anh nằm nghiêng trên giường, người đàn ông hờ hững liếc nhìn cô một cái, giọng nói trầm khàn đầy quyến rũ cất lên:
“Vợ ơi.”
Giọng nói mang theo sức hút của một người đàn ông trưởng thành, vô cùng lôi cuốn, khiến Thời An nghe mà lòng ngứa ngáy không yên.
【 Người đàn ông này kiếp trước chắc là người chuyên phát thanh bằng giọng trầm nhỉ? Không! Có khi còn là một "cỗ máy sinh sản" chuyên nghiệp luôn ấy chứ! Chỉ riêng giọng nói thôi đã khiến người ta nghe cũng muốn "mang thai" luôn rồi!】
Tạ Yến Lễ không nhìn nổi cô nữa, anh không hiểu tại sao thân là tiểu thư nhà họ Thời mà suốt ngày cứ nghĩ mấy thứ lạ lùng như vậy trong đầu.
Thời An cúi đầu hỏi: "Anh gọi em tới để làm gì đó?"
Tạ Yến Lễ nhìn cô, một lúc lâu không nói gì. Đến khi Thời An nhịn không được muốn nổi cáu, anh mới từ tốn nói: "Không có gì."
Thời An: “???”
Hoang mang-ing.
【Không có gì thì gọi tôi đến làm gì? Người này đúng là kỳ lạ, chẳng lẽ tư duy của mấy tổng tài bá đạo đều lạ lùng thế này sao?】
Tạ Yến Lễ lười biếng nói: "Vợ à, không phải ai kia đã nói là sẽ chăm sóc tôi thật tốt sao..."
Thời An: “...”
Được rồi, bị anh bắt thóp rồi.
Thời An nheo mắt lại, muốn chăm sóc phải không? Vậy cô sẽ từ từ "chăm sóc" anh thật kĩ!
Sau đó, trong phòng vang lên tiếng "cười khanh khách", âm thanh cao vút không ngừng.
Bạch Tịnh tình cờ đi ngang qua, liếc nhìn cánh cửa phòng đang khóa chặt, cúi đầu thở dài.
Chẳng lẽ đã đến mức hành xử bất kể ngày đêm rồi sao? Đang là ban ngày ban mặt mà cũng không thể kiềm chế chút ư? Cuối cùng thiếu gia cũng đã sa ngã mất rồi.
Anh lắc đầu, xoay người rời đi.
Trong phòng, làn da từ cổ trở lên của Tạ Yến Lễ đã ửng đỏ, đôi mắt anh nhuốm đầy sự tức giận.
Anh nhìn người phụ nữ trước mặt đang ngang nhiên quấy rối trên cơ thể mình, muốn ngăn cản nhưng lại bất lực.
“Chồng yêu~ thoải mái không?”
Ánh mắt của thời An hiện lên vẻ hào hứng không ngớt, động tác trên tay vẫn không ngừng, liên tục dùng lực.
Sắc mặt của Tạ Yến Lễ đã chuyển sang đỏ bừng, trên trán nổi đầy gân xanh, ngay cả ngón tay vốn không cử động cũng bắt đầu run rẩy.
Anh hạ thấp giọng, dường như đang cố kìm nén điều gì: “Đủ rồi.”
Thời An ngồi vắt chéo trên eo hẹp của Tạ Yến Lễ, mỉm cười, trong giọng nói mang theo mấy phần quyến rũ mờ ám: “Ông xã~ thế này thì làm sao mà đủ được chứ, đây chỉ mới bắt đầu thôi~”
Cô dường như không chú ý đến vẻ mặt chịu đựng của Tạ Yến Lễ, môi mím lại, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Chồng à, bộ anh không thấy dễ chịu sao?”
Tạ Yến Lễ không chịu nổi nữa, mặt anh đã đỏ rực đến cả tai, sự kìm nén đạt đến mức khiến đầu anh tê dại.
Thời An thấy anh không thể chịu đựng thêm được nữa, lúc này cô mới hài lòng dừng lại hành động của mình.
Dù Tạ Yến Lễ đã ở nhà họ Thời một thời gian dài, nhưng Thời Phong chưa từng gặp anh. Ký ức về Tạ Yến Lễ của ông cực kỳ mờ nhạt.
Bất ngờ nhìn thấy Tạ Yến Lễ mở mắt, Thời Phong sững người lại.
Trong ấn tượng của ông, Tạ Yến Lễ vẫn còn là một người thực vật. Ông bối rối hỏi: "Tạ Yến Lễ đấy à?"
Thời An đứng bên cạnh gật đầu với cha: "Đúng rồi, nhờ sự chăm sóc tận tình của con, Tạ Yến Lễ đã tỉnh lại."
【Cha, mau khen con gái yêu của cha đi! Người vốn không có chút dấu hiệu nào sẽ tỉnh lại, qua bàn tay chăm sóc tận tình của con gái, chỉ trong vài ngày đã tỉnh. Con gái cha đúng là phúc tinh mà!】
Tạ Yến Lễ hơi nhíu mày, ánh mắt thâm thúy của anh nhìn về phía Thời An. Trong khoảnh khắc, ánh mắt hai người chạm nhau.
Thời An cảm thấy có chút chột dạ, cô nở một nụ cười gượng gạo với Tạ Yến Lễ.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Hôn ước giữa Thời An và Tạ Yến Lễ là do thế hệ trước định đoạt.
Trước khi Tạ Yến Lễ gặp chuyện, Thời Phong rất có cảm tình với người cháu này. Ông đã gặp anh vài lần trong công việc và rất hài lòng với năng lực của anh.
Sau khi anh gặp tai nạn, Thời Phong đã tiếc nuối mà than phiền vài lời với Thời An.
Nhưng sau đó, nhà họ Tống ép con gái ông phải cưới Tạ Yến Lễ, điều này khiến Thời Phong cảm thấy cực kì khó chịu và thay đổi suy nghĩ về gia đình nhà họ Tống.
Ông đặt một tay vỗ mạnh lên vai Tạ Yến Lễ, giọng nói mang theo mấy phần uy nghiêm.
Thời Phong nói: "Giờ sức khỏe của cháu đã hồi phục, vậy chú thực sự giao An An cho cháu đấy. Cháu đừng phụ lòng nó, An An là đứa con gái mà chú thương yêu nhất!"
Hai người đã kết hôn, phía trên còn có áp lực từ nhà họ Tạ. Giờ Tạ Yến Lễ cũng đã tỉnh lại, Thời Phong không muốn nói thêm gì về cuộc hôn nhân này nữa.
Tạ Yến Lễ ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Thời Phong, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn chú."
Thời Phong bật cười: "Đứa nhỏ ngốc này, giờ còn gọi là chú à?"
Tạ Yến Lễ sửa lại: "Ba."
Thời An nhìn hai người đang rất ăn ý, cô không ngừng bồn chồn vặn vẹo tay:
【A? Hai người này đang làm cái gì vậy! Nếu sau này ly hôn thì mình biết ăn nói thế nào với ba đây?】
Trong đôi mắt đen của Tạ Yến Lễ hiện lên một tia cảm xúc khó hiểu. Anh nhếch môi cười, nhưng nụ cười đó khiến người khác cảm thấy có phần lạnh lẽo.
Tạ Yến Lễ khàn giọng nói: "Ba, con thấy hơi mệt, con xin phép đi nghỉ trước."
Thời Phong mỉm cười: "Đi đi, giờ sức khỏe của con vẫn đang trong giai đoạn hồi phục, đừng để mệt quá."
Bạch Tịnh, người đã làm phông nền suốt thời gian dài, cuối cùng cũng được sử dụng. Anh nhanh chóng đẩy xe đưa Tạ Yến Lễ về phòng.
Trước khi đi, Tạ Yến Lễ trầm giọng nói: "Thời An, theo tôi."
Thời An: "???"
Có lẽ lời nói vừa rồi của ba khiến cô có chút chột dạ, Thời An bước nhanh theo sau, lặng lẽ không nói lời nào.
Mọi người rời đi hết, Thời Dung Cảnh chậm rãi bước tới bên cạnh Thời Mặc, hạ giọng nói nhỏ: “Nhớ lấy! Đừng có mưu đồ gì với Tiểu An.”
Thời Mặc ngước nhìn Thời An đang cúi đầu đi cách đó không xa.
Lần tham gia chương trình thực tế trước đó, trong lòng Thời An vẫn mong muốn thay đổi số phận của cô, điều này khiến Thời Mặc có một cảm giác lạ lẫm chưa từng trải qua trước đây.
Thời Mặc nhớ đến vài lần nghe thấy suy nghĩ trong đầu của Thời An, cô ấy luôn nói muốn "thân thiết" với cô sao?
Trong mắt Thời Mặc hiện lên chút hoang mang, “thân thiết” ở đây nghĩa là gì?
Cô cúi đầu mở điện thoại, tìm tới một người trong danh bạ WeChat, gửi một tin nhắn: "Thân thiết là gì?"
Đầu bên kia nhanh chóng phản hồi, trước là một biểu cảm ngạc nhiên kèm theo một dòng chữ:
[Ngầu vậy luôn, lão đại, cô không cần mạng nữa à? (hoảng sợ)]
Thời Mặc lạnh lùng gõ chữ: "Tôi hỏi "thân thiết" nghĩa là gì?"
Đối phương ngập ngừng: [Hỏi nhỏ một câu, lão đại có phải đang tìm người yêu không?]
Thời Mặc mất kiên nhẫn: "Có nói không?"
Cảm nhận được bầu không khí không ổn, người kia lập tức nghiêm túc trả lời: [Nói nói nói, "thân thiết" nghĩa là mối quan hệ và tương tác giữa hai người vô cùng thân mật.]
Thời An theo sau Tạ Yến Lễ trở về phòng. Bạch Tịnh đặt anh nằm nghiêng trên giường, người đàn ông hờ hững liếc nhìn cô một cái, giọng nói trầm khàn đầy quyến rũ cất lên:
“Vợ ơi.”
Giọng nói mang theo sức hút của một người đàn ông trưởng thành, vô cùng lôi cuốn, khiến Thời An nghe mà lòng ngứa ngáy không yên.
【 Người đàn ông này kiếp trước chắc là người chuyên phát thanh bằng giọng trầm nhỉ? Không! Có khi còn là một "cỗ máy sinh sản" chuyên nghiệp luôn ấy chứ! Chỉ riêng giọng nói thôi đã khiến người ta nghe cũng muốn "mang thai" luôn rồi!】
Tạ Yến Lễ không nhìn nổi cô nữa, anh không hiểu tại sao thân là tiểu thư nhà họ Thời mà suốt ngày cứ nghĩ mấy thứ lạ lùng như vậy trong đầu.
Thời An cúi đầu hỏi: "Anh gọi em tới để làm gì đó?"
Tạ Yến Lễ nhìn cô, một lúc lâu không nói gì. Đến khi Thời An nhịn không được muốn nổi cáu, anh mới từ tốn nói: "Không có gì."
Thời An: “???”
Hoang mang-ing.
【Không có gì thì gọi tôi đến làm gì? Người này đúng là kỳ lạ, chẳng lẽ tư duy của mấy tổng tài bá đạo đều lạ lùng thế này sao?】
Tạ Yến Lễ lười biếng nói: "Vợ à, không phải ai kia đã nói là sẽ chăm sóc tôi thật tốt sao..."
Thời An: “...”
Được rồi, bị anh bắt thóp rồi.
Thời An nheo mắt lại, muốn chăm sóc phải không? Vậy cô sẽ từ từ "chăm sóc" anh thật kĩ!
Sau đó, trong phòng vang lên tiếng "cười khanh khách", âm thanh cao vút không ngừng.
Bạch Tịnh tình cờ đi ngang qua, liếc nhìn cánh cửa phòng đang khóa chặt, cúi đầu thở dài.
Chẳng lẽ đã đến mức hành xử bất kể ngày đêm rồi sao? Đang là ban ngày ban mặt mà cũng không thể kiềm chế chút ư? Cuối cùng thiếu gia cũng đã sa ngã mất rồi.
Anh lắc đầu, xoay người rời đi.
Trong phòng, làn da từ cổ trở lên của Tạ Yến Lễ đã ửng đỏ, đôi mắt anh nhuốm đầy sự tức giận.
Anh nhìn người phụ nữ trước mặt đang ngang nhiên quấy rối trên cơ thể mình, muốn ngăn cản nhưng lại bất lực.
“Chồng yêu~ thoải mái không?”
Ánh mắt của thời An hiện lên vẻ hào hứng không ngớt, động tác trên tay vẫn không ngừng, liên tục dùng lực.
Sắc mặt của Tạ Yến Lễ đã chuyển sang đỏ bừng, trên trán nổi đầy gân xanh, ngay cả ngón tay vốn không cử động cũng bắt đầu run rẩy.
Anh hạ thấp giọng, dường như đang cố kìm nén điều gì: “Đủ rồi.”
Thời An ngồi vắt chéo trên eo hẹp của Tạ Yến Lễ, mỉm cười, trong giọng nói mang theo mấy phần quyến rũ mờ ám: “Ông xã~ thế này thì làm sao mà đủ được chứ, đây chỉ mới bắt đầu thôi~”
Cô dường như không chú ý đến vẻ mặt chịu đựng của Tạ Yến Lễ, môi mím lại, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Chồng à, bộ anh không thấy dễ chịu sao?”
Tạ Yến Lễ không chịu nổi nữa, mặt anh đã đỏ rực đến cả tai, sự kìm nén đạt đến mức khiến đầu anh tê dại.
Thời An thấy anh không thể chịu đựng thêm được nữa, lúc này cô mới hài lòng dừng lại hành động của mình.