Giả Thiên Kim Bị Cả Nhà Đọc Tâm, Bỗng Trở Thành Con Cưng
Chương 45
Bạch Tịnh cảm thấy tim mình nặng trĩu, trong lòng dạ chua xót không thôi. Ban ngày ban mặt mà...
"Các người muốn làm gì thì làm vào ban đêm đi, sao lại phải nhất thiết phải làm trong khi tôi còn ở nhà, không chút quan tâm đến cảm nhận của tôi sao? Thật không có tình người!"
Trong phòng, Thời An xấu hổ rút tay khỏi người của Tạ Yến Lễ, cúi đầu không dám ngẩng đầu lên nhìn ai: “Em...Em đi ăn cơm đây.”
Cô vừa ra khỏi phòng ngủ đã nhìn thấy Bạch Tịnh đang u ám nhìn cô. Vẻ mặt cực kì u sầu, nhìn đáng thương vô cùng.
Cậu ta lạnh nhạt nói: “Tôi đi mang cơm cho thiếu gia.”
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cậu, Thời An cũng cảm thấy tội nghiệp thay, cô nhẹ nhàng nói: “Hay để tôi đi cho.”
Bạch Tịnh dừng lại, ánh mắt khó tin nhìn cô vài giây, cũng thành thật đưa đĩa cơm cho cô, “Vậy cô đi đi.”
Cậu ta cảm thấy giờ mình đã không xứng với việc mang cơm nữa rồi.
Cậu thực sự muốn hỏi thiếu gia một câu:
“Thiếu gia, hãy nói thật đi, cái gì là thật? Còn có cái gì là thật nữa?”
Thời An khó hiểu nhìn cậu ta, cô mang cơm vào phòng ngủ, đặt trên tủ đầu giường.
Vốn định rời đi, nhưng chợt nhớ ra Tạ Yến Lễ có vẻ không thể tự ăn.
À...ừm anh ta hình như chỉ mới cử động được mỗi cái đầu thì phải? Để Tạ Yến Lễ tự ăn quả là có chút làm khó anh ấy rồi.
Cô cúi đầu nhìn vào mắt của Tạ Yến Lễ, thở dài: “Thôi giúp người thì giúp đến cùng vậy, hơn nữa, một nửa người của anh là tiền của mình, mặc dù phải đợi đến khi ly hôn mới lấy được, nhưng cũng không thể bỏ mặc không quan tâm.”
Khi ăn cơm, Thời An trò chuyện với Tạ Yến Lễ: “Tối nay em phải về nhà họ Thời.”
Tạ Yến Lễ ngừng lại một chút, trầm giọng nói: “Tôi sẽ theo em về.”
Thời An dừng tay lại, khuôn mặt ngạc nhiên nhìn anh: “Tại sao anh lại muốn đi cùng em?”
【Tôi về nhà, anh đi theo làm gì?】
Tạ Yến Lễ không trả lời ngay lập tức, mắt anh nhìn vào cốc nước trên tủ đầu giường.
Thời An: “...”
【Có ý gì? Muốn tôi đút nước cho anh uống hay gì?】
【Thôi vậy, nể mặt giờ anh là nhà đầu tư, tiền còn chưa nhận được, giữ thể diện cho đó.】
【Vì đại cuộc, vì tiền sau hôn nhân, vì cuộc sống sung sướng ngày ngày ôm mỹ nam, nhẫn nhịn chút nào! 】
Thời An nhanh chóng giúp anh uống nước.
Lúc này Tạ Yến Lễ mới lười biếng mở miệng: “Mới vài ngày mà em đã quên rồi sao? Em không phải đã nói sẽ chăm sóc tôi ư? Nếu tôi không ở bên em, em làm sao chăm sóc được?”
Thời An ngẩn người, ánh mắt cô gặp phải ánh mắt sâu thẳm của Tạ Yến Lễ.
Anh ta có đôi mắt hoa đào đẹp, ánh nhìn mang theo một nụ cười thiếu kiên nhẫn.
Giọng nói lười biếng trầm ấm của Tạ Yến Lễ như lông vũ trắng mềm mại lướt qua tai Thời An, khiến cô cảm thấy tai mình nhẹ nhàng run rẩy.
Cô bỗng nhiên bị mê hoặc, trong lòng thầm nhủ:
【Cuối cùng mình cũng hiểu vì sao người ta thường nói sắc đẹp gây họa rồi. Nếu Tạ Yến Lễ mà cứ quyến rũ thế này, liệu mình còn có thể nhịn được không?】
【Lúc đó, chắc chắn mình đã lột quần anh ra, ăn anh ngay và luôn không chút do dự rồi!】
Dĩ nhiên là không thể làm vậy, Thời An chỉ cảm nói cho vui miệng mà thôi, dù sao cũng không ai biết suy nghĩ thật sự của cô.
“Được rồi, vậy anh cùng em về nha.”
Thời An nhìn đi chỗ khác, cô còn lâu mới thừa nhận, mình đã bị Tạ Yến Lễ mê hoặc trong một khoảnh khắc.
【Tại sao mình lại có cảm giác chỉ trôi qua vài giây thôi, nhưng đầu óc mình đã trôi nổi giữa đại dương mờ mịt vậy.】
【Có phải đây chính là sức hút của tổng tài bá đạo? Lạnh lùng, cơ bắp rắn chắc, vai rộng eo thon, đẹp không thể tưởng tượng nổi...】
【Không được, sau khi ly hôn, mình phải đi ăn một bữa thật ngon! Sống trên đời không thể ủy khuất bản thân.】
Tạ Yến Lễ nhắm mắt, đáy mắt hiện lên một tia cảm xúc, tai anh cũng hơi ửng hồng.
Rõ ràng Thời An mới là người nói những lời khiêu khích, nhưng người ngượng ngùng sao lại là anh?
Nhưng khi nghe thấy câu nói cuối cùng, sắc mặt của anh trở nên nặng nề. Dù sao, giữa hai người chỉ là quan hệ hợp tác, khi ly hôn, mọi thứ sẽ như gió cuốn đi.
Tạ Yến Lễ tắt tiếng cười khẽ, sau khi tỉnh dậy từ trong cơn mê, tâm trạng của anh cũng có nhiều thay đổi, phần lớn là vì Thời An.
Sau khi ăn cơm và dọn dẹp đơn giản, Thời An gọi tài xế đến đón họ, rồi cả hai trở về nhà họ Thời.
Trên đường, Bạch Tịnh cô đơn ngồi một mình nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài là thành phố nhộn nhịp, còn trong xe là một cảnh tượng ân ái mặn nồng.
Cậu ta không nên ở trong xe, mà nên ở dưới gầm xe mới đúng.
Tâm trạng của Bạch Tịnh hiện tại cực kỳ phức tạp, trong lòng cậu ví von thiếu gia như một cây cổ thụ mà cậu đã nhìn thấy từ nỏ đế khi lớn lên, giờ đã vươn tới trời xanh.
“Rầm!”
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Một con lợn cái đ.â.m vào, nghĩa là bị lợn cái húc trúng.
Bạch Tịnh quay lại, thấp giọng hỏi thiếu gia: “Thiếu gia, tại sao cô ta về nhà, anh cũng phải đi theo?”
Hai người họ đã trở nên thân thiết như vậy rồi sao?
Tạ Yến Lễ lười biếng mở mắt nhìn cậu ta, “Bảo cậu thay đổi cách xưng hô, sao cậu vẫn không làm?”
Bạch Tịnh nghẹn ngào đáp một tiếng, giọng khàn khàn nói: “Thiếu phu nhân.”
Trong xe lại trở nên im lặng, không ai nói gì. Thời An tựa vào ghế, nhắm mắt ngủ, sáng nay vì dậy quá sớm nên giờ cô thấy trong người mệt lả.
“Về nhà làm gì?”
Chờ một lúc lâu không thấy cô đáp, Bạch Tịnh liếc nhìn Thời An, nhỏ nói với Tạ Yến Lễ: “Thiếu gia, cô ấy ngủ rồi.”
————
“Ay dô dô, Tao bao về rồi đó à?”
Thời Diễm vừa sắp xếp xong công việc ở đội đua xe liền trở về nhà họ Thời. Vừa vào cửa đã thấy Thời Dung Cảnh đang ngồi trên sofa.
Thân hình dựa vào sofa, đôi chân dài bắt chéo, vẻ mặt hiền hòa mỉm cười, khiến Thời Yến không khỏi lên tiếng châm chọc.
Từ nhỏ đến lớn, cậu hai cứ như con công kiêu sa, ngày nào cũng xòe đuôi khắp nơi, thu hút mọi ánh nhìn.
Mỗi người phụ nữ đều bị khí chất tự do của anh thu hút, lao vào như con thiêu thân.
Thời Dung Cảnh liếc nhìn Thời Diễm một cái, không muốn nói chuyện với người thô lỗ.
Thời Diễm cũng không bận tâm, anh đảo mắt nhìn quanh, nhận thấy trong nhà chỉ có hai anh em, liền hỏi Thời Dung Cảnh:
“Ủa, Tao bao, sao chỉ có hai chúng ta thôi vậy?”
“Anh cả không về à?”
Thời Dung Cảnh hạ mắt nhìn Thời Diễm, lạnh nhạt trả lời: “Anh cả có việc.”
Lời của Thời Dung Cảnh chưa dứt, từ cửa đã vang lên giọng nói của Thời An.
“Anh Hai, anh Ba!”
Thời Diễm lập tức đi về phía cửa, Thời Dung Cảnh cũng từ từ đứng dậy theo.
“Anh Hai, anh Ba.”
Khi Thời An vào cửa, một giọng nói trầm thấp nữa xuất hiện.
Nhìn thấy ba người bước vào cửa, bước chân của Thời Diễm chợt dừng lại.
“Chuyện gì vậy?” Thời Diễm cảm thấy có một dấu hỏi lớn hiện lên trên đầu. “Người đàn ông này sao lại đi cùng Thời An về đây?”
Thời Dung Cảnh nhìn thấy Tạ Yến Lễ, nét mặt anh thoáng hiện lên chút ngạc nhiên. Không ngờ anh ta đã tỉnh lại, càng bất ngờ hơn là thấy anh ta đứng cạnh Thời An.
Thời Dung Cảnh biết rõ những việc Thời An đã từng làm với Tạ Yến Lễ khi anh ta còn hôn mê.
Lúc đó, anh đã nghiêm khắc trách mắng Thời An, dù rất thương cô, nhưng đúng là đúng, sai là sai, không thể lẫn lộn.
"Các người muốn làm gì thì làm vào ban đêm đi, sao lại phải nhất thiết phải làm trong khi tôi còn ở nhà, không chút quan tâm đến cảm nhận của tôi sao? Thật không có tình người!"
Trong phòng, Thời An xấu hổ rút tay khỏi người của Tạ Yến Lễ, cúi đầu không dám ngẩng đầu lên nhìn ai: “Em...Em đi ăn cơm đây.”
Cô vừa ra khỏi phòng ngủ đã nhìn thấy Bạch Tịnh đang u ám nhìn cô. Vẻ mặt cực kì u sầu, nhìn đáng thương vô cùng.
Cậu ta lạnh nhạt nói: “Tôi đi mang cơm cho thiếu gia.”
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cậu, Thời An cũng cảm thấy tội nghiệp thay, cô nhẹ nhàng nói: “Hay để tôi đi cho.”
Bạch Tịnh dừng lại, ánh mắt khó tin nhìn cô vài giây, cũng thành thật đưa đĩa cơm cho cô, “Vậy cô đi đi.”
Cậu ta cảm thấy giờ mình đã không xứng với việc mang cơm nữa rồi.
Cậu thực sự muốn hỏi thiếu gia một câu:
“Thiếu gia, hãy nói thật đi, cái gì là thật? Còn có cái gì là thật nữa?”
Thời An khó hiểu nhìn cậu ta, cô mang cơm vào phòng ngủ, đặt trên tủ đầu giường.
Vốn định rời đi, nhưng chợt nhớ ra Tạ Yến Lễ có vẻ không thể tự ăn.
À...ừm anh ta hình như chỉ mới cử động được mỗi cái đầu thì phải? Để Tạ Yến Lễ tự ăn quả là có chút làm khó anh ấy rồi.
Cô cúi đầu nhìn vào mắt của Tạ Yến Lễ, thở dài: “Thôi giúp người thì giúp đến cùng vậy, hơn nữa, một nửa người của anh là tiền của mình, mặc dù phải đợi đến khi ly hôn mới lấy được, nhưng cũng không thể bỏ mặc không quan tâm.”
Khi ăn cơm, Thời An trò chuyện với Tạ Yến Lễ: “Tối nay em phải về nhà họ Thời.”
Tạ Yến Lễ ngừng lại một chút, trầm giọng nói: “Tôi sẽ theo em về.”
Thời An dừng tay lại, khuôn mặt ngạc nhiên nhìn anh: “Tại sao anh lại muốn đi cùng em?”
【Tôi về nhà, anh đi theo làm gì?】
Tạ Yến Lễ không trả lời ngay lập tức, mắt anh nhìn vào cốc nước trên tủ đầu giường.
Thời An: “...”
【Có ý gì? Muốn tôi đút nước cho anh uống hay gì?】
【Thôi vậy, nể mặt giờ anh là nhà đầu tư, tiền còn chưa nhận được, giữ thể diện cho đó.】
【Vì đại cuộc, vì tiền sau hôn nhân, vì cuộc sống sung sướng ngày ngày ôm mỹ nam, nhẫn nhịn chút nào! 】
Thời An nhanh chóng giúp anh uống nước.
Lúc này Tạ Yến Lễ mới lười biếng mở miệng: “Mới vài ngày mà em đã quên rồi sao? Em không phải đã nói sẽ chăm sóc tôi ư? Nếu tôi không ở bên em, em làm sao chăm sóc được?”
Thời An ngẩn người, ánh mắt cô gặp phải ánh mắt sâu thẳm của Tạ Yến Lễ.
Anh ta có đôi mắt hoa đào đẹp, ánh nhìn mang theo một nụ cười thiếu kiên nhẫn.
Giọng nói lười biếng trầm ấm của Tạ Yến Lễ như lông vũ trắng mềm mại lướt qua tai Thời An, khiến cô cảm thấy tai mình nhẹ nhàng run rẩy.
Cô bỗng nhiên bị mê hoặc, trong lòng thầm nhủ:
【Cuối cùng mình cũng hiểu vì sao người ta thường nói sắc đẹp gây họa rồi. Nếu Tạ Yến Lễ mà cứ quyến rũ thế này, liệu mình còn có thể nhịn được không?】
【Lúc đó, chắc chắn mình đã lột quần anh ra, ăn anh ngay và luôn không chút do dự rồi!】
Dĩ nhiên là không thể làm vậy, Thời An chỉ cảm nói cho vui miệng mà thôi, dù sao cũng không ai biết suy nghĩ thật sự của cô.
“Được rồi, vậy anh cùng em về nha.”
Thời An nhìn đi chỗ khác, cô còn lâu mới thừa nhận, mình đã bị Tạ Yến Lễ mê hoặc trong một khoảnh khắc.
【Tại sao mình lại có cảm giác chỉ trôi qua vài giây thôi, nhưng đầu óc mình đã trôi nổi giữa đại dương mờ mịt vậy.】
【Có phải đây chính là sức hút của tổng tài bá đạo? Lạnh lùng, cơ bắp rắn chắc, vai rộng eo thon, đẹp không thể tưởng tượng nổi...】
【Không được, sau khi ly hôn, mình phải đi ăn một bữa thật ngon! Sống trên đời không thể ủy khuất bản thân.】
Tạ Yến Lễ nhắm mắt, đáy mắt hiện lên một tia cảm xúc, tai anh cũng hơi ửng hồng.
Rõ ràng Thời An mới là người nói những lời khiêu khích, nhưng người ngượng ngùng sao lại là anh?
Nhưng khi nghe thấy câu nói cuối cùng, sắc mặt của anh trở nên nặng nề. Dù sao, giữa hai người chỉ là quan hệ hợp tác, khi ly hôn, mọi thứ sẽ như gió cuốn đi.
Tạ Yến Lễ tắt tiếng cười khẽ, sau khi tỉnh dậy từ trong cơn mê, tâm trạng của anh cũng có nhiều thay đổi, phần lớn là vì Thời An.
Sau khi ăn cơm và dọn dẹp đơn giản, Thời An gọi tài xế đến đón họ, rồi cả hai trở về nhà họ Thời.
Trên đường, Bạch Tịnh cô đơn ngồi một mình nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài là thành phố nhộn nhịp, còn trong xe là một cảnh tượng ân ái mặn nồng.
Cậu ta không nên ở trong xe, mà nên ở dưới gầm xe mới đúng.
Tâm trạng của Bạch Tịnh hiện tại cực kỳ phức tạp, trong lòng cậu ví von thiếu gia như một cây cổ thụ mà cậu đã nhìn thấy từ nỏ đế khi lớn lên, giờ đã vươn tới trời xanh.
“Rầm!”
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Một con lợn cái đ.â.m vào, nghĩa là bị lợn cái húc trúng.
Bạch Tịnh quay lại, thấp giọng hỏi thiếu gia: “Thiếu gia, tại sao cô ta về nhà, anh cũng phải đi theo?”
Hai người họ đã trở nên thân thiết như vậy rồi sao?
Tạ Yến Lễ lười biếng mở mắt nhìn cậu ta, “Bảo cậu thay đổi cách xưng hô, sao cậu vẫn không làm?”
Bạch Tịnh nghẹn ngào đáp một tiếng, giọng khàn khàn nói: “Thiếu phu nhân.”
Trong xe lại trở nên im lặng, không ai nói gì. Thời An tựa vào ghế, nhắm mắt ngủ, sáng nay vì dậy quá sớm nên giờ cô thấy trong người mệt lả.
“Về nhà làm gì?”
Chờ một lúc lâu không thấy cô đáp, Bạch Tịnh liếc nhìn Thời An, nhỏ nói với Tạ Yến Lễ: “Thiếu gia, cô ấy ngủ rồi.”
————
“Ay dô dô, Tao bao về rồi đó à?”
Thời Diễm vừa sắp xếp xong công việc ở đội đua xe liền trở về nhà họ Thời. Vừa vào cửa đã thấy Thời Dung Cảnh đang ngồi trên sofa.
Thân hình dựa vào sofa, đôi chân dài bắt chéo, vẻ mặt hiền hòa mỉm cười, khiến Thời Yến không khỏi lên tiếng châm chọc.
Từ nhỏ đến lớn, cậu hai cứ như con công kiêu sa, ngày nào cũng xòe đuôi khắp nơi, thu hút mọi ánh nhìn.
Mỗi người phụ nữ đều bị khí chất tự do của anh thu hút, lao vào như con thiêu thân.
Thời Dung Cảnh liếc nhìn Thời Diễm một cái, không muốn nói chuyện với người thô lỗ.
Thời Diễm cũng không bận tâm, anh đảo mắt nhìn quanh, nhận thấy trong nhà chỉ có hai anh em, liền hỏi Thời Dung Cảnh:
“Ủa, Tao bao, sao chỉ có hai chúng ta thôi vậy?”
“Anh cả không về à?”
Thời Dung Cảnh hạ mắt nhìn Thời Diễm, lạnh nhạt trả lời: “Anh cả có việc.”
Lời của Thời Dung Cảnh chưa dứt, từ cửa đã vang lên giọng nói của Thời An.
“Anh Hai, anh Ba!”
Thời Diễm lập tức đi về phía cửa, Thời Dung Cảnh cũng từ từ đứng dậy theo.
“Anh Hai, anh Ba.”
Khi Thời An vào cửa, một giọng nói trầm thấp nữa xuất hiện.
Nhìn thấy ba người bước vào cửa, bước chân của Thời Diễm chợt dừng lại.
“Chuyện gì vậy?” Thời Diễm cảm thấy có một dấu hỏi lớn hiện lên trên đầu. “Người đàn ông này sao lại đi cùng Thời An về đây?”
Thời Dung Cảnh nhìn thấy Tạ Yến Lễ, nét mặt anh thoáng hiện lên chút ngạc nhiên. Không ngờ anh ta đã tỉnh lại, càng bất ngờ hơn là thấy anh ta đứng cạnh Thời An.
Thời Dung Cảnh biết rõ những việc Thời An đã từng làm với Tạ Yến Lễ khi anh ta còn hôn mê.
Lúc đó, anh đã nghiêm khắc trách mắng Thời An, dù rất thương cô, nhưng đúng là đúng, sai là sai, không thể lẫn lộn.