Giả Thiên Kim Bị Cả Nhà Đọc Tâm, Bỗng Trở Thành Con Cưng
Chương 34
Khoan đã, không phải tên đó vẫn đang nằm liệt trên giường sao? Sao anh ta lại ở đây, chẳng lẽ anh ta tỉnh rồi?
Thời An suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một lý do.
Cô vẻ mặt bối rối nói với anh Ba: “Anh, em vừa mới dậy nên nhà cửa có chút lộn xộn, quần áo vứt khắp nơi, em còn chưa kịp dọn dẹp nữa. Anh chờ em ở ngoài đi.”
Thời Diễm sờ cằm, cũng không vạch trần cô: “Anh hiểu mà.”
Trong lần ở khu vườn nhà họ Thời, Thời Diễm đã nhận ra sự thay đổi trong thái độ của Thời An đối với Tạ Yến Lễ. Mặc dù không hiểu lý do là gì, nhưng tất cả những gì Tiểu An làm, anh đều vô điều kiện ủng hộ.
Nửa tiếng sau, Thời An xuống lầu, nhìn thấy anh trai đang dựa vào chiếc siêu xe màu đỏ rực, tay cầm cốc giữ nhiệt một cách kỳ lạ.
Anh đang thưởng thức trà.
Nhìn thấy Thời An, anh giơ cốc giữ nhiệt ra cho cô thấy: “Tiểu An, trà hoa cúc mà anh uống mỗi ngày đấy.”
Thời An gật đầu cười.
【Anh à, mình phải nhận ra điều quan trọng nhất không phải là uống trà hoa cúc, mà là phải kiềm chế tính nóng nảy của anh cơ.】
【Đặc biệt là hôm nay, là khởi đầu của số phận bi thảm của anh, nhất định phải kiềm chế chút nhé!】
Trong đáy mắt Thời Diễm lóe lên một tia khác lạ, tay anh bất giác siết chặt cốc giữ nhiệt. Anh vẫn nhớ lời Tiểu An nói lần trước, nhưng còn bỏ dở.
Tiểu An có nhắc đến người tên Trương Chính, người này rất quan trọng. Anh không thể chịu nổi việc để cho kẻ đó bày mưu tính kế sau lưng mình được.
Thời Diễm siết nhẹ nắm đấm, ánh mắt bùng lên ngọn lửa giận dữ, dám tính kế anh đây thì đúng là tự tìm đường chết.
Trên đường đi, cảm xúc Thời Diễm hơi kích động, anh đạp ga tăng tốc. Bây giờ anh chỉ muốn ngay lập tức lao đến trường đua để nhấc bổng tên Trương Chính kia lên, đánh một trận cho hả dạ.
Thời An ngồi ở ghế phụ, nắm chặt dây an toàn trước mặt, hét lên: “Anh muốn lái xe đến anh em mình lên thiên đường à?”
【Tốc độ này nhanh đến mức sắp bay được luôn rồi đấy!】
【Chắc anh nghĩ mình đang lái máy bay chiến đấu chứ gì? Anh Ba, bình tĩnh chút đi, em nghĩ anh cần uống ba cân trà hoa cúc mới hạ hỏa được...】
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Tốc độ quá nhanh khiến hàm răng của Thời An run lên từng hồi.
Nghe giọng Thời An, Thời Diễm mới đột nhiên nhận ra mình vừa cáu giận nữa rồi. Em gái đang ngồi ngay bên cạnh, không thể lái nhanh như vậy được.
Thời Diễm vội vàng giảm tốc độ.
Con đường chỉ dài nửa tiếng, Thời An ngồi mà tim đập thình thịch, mỗi khi Thời Diễm nghĩ đến Trương Chính là lại nổi giận, đạp ga tăng tốc, thỉnh thoảng lại tăng tốc đột ngột.
Thật sự là đáng sợ.
Sau khi xuống xe, Thời An phải vịn vào tường bên cạnh để thở mạnh vài cái mới cảm thấy sống sót.
【Anh à, chuyến này làm em cảm thấy áp lực ngày hôm nay tăng gấp đôi rồi đó.】
【Rõ ràng là để anh hạ hỏa, sao bây giờ lại cảm thấy anh Ba càng lúc càng bực bội hơn rồi? Không biết anh ấy đang nghĩ gì mà tự dưng nhíu mày, rồi lại đạp mạnh chân ga nữa!】
【Sau đó lại bất ngờ đạp phanh, thật sự làm em suýt nữa nôn hết cả bữa ăn kiếp trước ra ngoài luôn ý.】
Thời Diễm vừa bước xuống xe liền nghe thấy suy nghĩ của Thời An, bước chân khựng lại, tự ngẫm lại mình.
Rời khỏi gara, Thời An cảm nhận được không khí sôi động tại hiện trường. Những anh chàng đẹp trai, cô gái xinh đẹp đứng đông đủ, DJ chơi nhạc sôi động, cả đám người trẻ tuổi bên cạnh cổ vũ reo hò không ngừng.
Tâm trạng Thời An cũng dần trở nên phấn khích theo. Ở đằng xa, một bóng người phát hiện Thời Diễm liền bỏ dở cuộc nói chuyện, lon ton chạy tới.
"Halo, anh Diễm!"
Chàng trai đẹp trai chạy tới, trên người mặc bộ đồ đua màu đỏ rực, trên đó có dòng chữ "Hỏa An Liệt Diễm", Thời An nhận ra người này là thành viên trong câu lạc bộ của anh Ba.
Chàng trai - Nhậm Tiểu Lạc, cười nói: "Anh Diễm, đội xe đã chuẩn bị xong, hôm nay đối đầu với đội Truyền Kỳ Meo Meo, chắc chắn sẽ khiến đám biến thái đó phải bại trận."
Nhậm Tiểu Lạc rất sôi nổi, khi nói chuyện còn làm động tác đánh gục đối thủ.
Thời Diễm vỗ lên chiếc mũ trên đầu cậu: "Thằng nhóc này, đương nhiên rồi, Lôi Hồng, cái tên biến thái đó, chắc chắn không thắng được tôi."
Lôi Hồng chính là đội trưởng của đội Truyền Kỳ Meo Meo.
Nhậm Tiểu Lạc gãi gãi đầu, liếc mắt thấy Thời An đứng sau Thời Diễm trong bộ đồ thường ngày, mắt cậu sáng lên: "Chẳng lẽ đây chính là tiểu thư Thời, người nổi tiếng trong giới thiên kim hào môn?"
Nhậm Tiểu Lạc đưa tay ra, khen ngợi: "Chào chị, tôi là Nhậm Tiểu Lạc, phó đội trưởng đội xe của anh Diễm. Quả thật trăm nghe không bằng một thấy, tiểu thư Thời ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh rất nhiều. Anh Diễm, em cũng muốn có một người em gái như vậy."
Thời Diễm cúi đầu nhìn cậu ta: "Cút qua một bên."
Thời An không nói gì, chỉ cười lễ phép. Nhưng trong lòng lại vô cùng kinh hãi:
【 Tội nghiệp anh Ba! Bên cạnh lại có một tên nội gián thân cận như vậy, bảo sao cuối cùng anh lại thua thảm, bị Trương Chính tính kế.】
【 Chậc chậc chậc, thật không ngờ, một cậu em đẹp trai như vậy lại có trái tim đen tối đến thế.】
Thời Diễm trong mắt đầy kinh ngạc, khi nghe câu này, phản ứng đầu tiên của anh là không tin.
Nhậm Tiểu Lạc đã theo anh từ lúc anh mới bắt đầu xây dựng đội đua "Hỏa An Liệt Diễm" đến giờ. Từ khi chưa có gì đến khi đội đua dần hình thành, cậu đã cùng anh trải qua tất cả. Sao cậu có thể phản bội anh được chứ?
Nhưng người nói câu này lại là Thời An, cán cân trong lòng anh dần nghiêng về phía em gái nhà mình.
Khi Nhậm Tiểu Lạc chạy tới, Thời An không nhận ra cậu, nhưng khi cậu giới thiệu bản thân, Thời An lập tức nhớ lại cốt truyện gốc.
【Trương Chính đã đưa ra điều kiện hấp dẫn cho Nhậm Tiểu Lạc. Tên này vì tham tiền mà chỉ trong vòng chưa đến nửa tiếng đã bán đứng anh Ba.】
【Đúng là bạch nhãn lang, không bao giờ nuôi dưỡng được!】
Thời Diễm không ngờ chỉ chút tiền đã mua chuộc được Nhậm Tiểu Lạc, chẳng lẽ Trương Chính giàu hơn anh à?
Thời Diễm chợt cảm thấy thật thất vọng, Nhậm Tiểu Lạc theo mình nhiều năm như thế mà chẳng khôn lên tý gì.
Sau cùng thì anh cứ như một trò hề vậy.
Sự nhiệt tình của Thời Diễm dành cho Nhậm Tiểu Lạc giống như bị dội thẳng một gáo nước lạnh, bạch nhãn lang đúng là bạch nhãn lang! Ăn bao nhiêu cũng không bao giờ biết đủ!
Nhậm Tiểu Lạc bỗng cảm giác được tâm trạng của Thời Diễm hơi lạ, anh ta dè dặt hỏi:
“Anh Diễm sao thế?”
Thời Diễm biết bây giờ không thể để lộ chuyện anh biết thân phận Nhậm Tiểu Lạc là gì, bèn kiềm chế cảm xúc trong mắt, trầm giọng bảo:
“Sáng nay anh chưa ăn gì, lại lái xe hơi nhanh nên giờ thấy chóng mặt thôi.”
Nói rồi, Thời Diễm quay sang mỉm cười với Thời An, dịu dàng nói:
“Tiểu An, đi thôi, chúng mình đi ăn chút gì nhé!”
Nhậm Tiểu Lạc cũng vội vàng theo sát Thời Diễm.
Thời Diễm đi được vài bước thì quay lại bảo Nhậm Tiểu Lạc.
“Cậu đi kiểm tra tình hình của mấy tên kia đi, không cần theo bọn tôi đâu.”
Nhậm Tiểu Lạc gật đầu, sau khi thấy Thời Diễm rời đi thì lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trương Chính:
【Thời Diễm đến rồi, anh tự chú ý.】
Thời An suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một lý do.
Cô vẻ mặt bối rối nói với anh Ba: “Anh, em vừa mới dậy nên nhà cửa có chút lộn xộn, quần áo vứt khắp nơi, em còn chưa kịp dọn dẹp nữa. Anh chờ em ở ngoài đi.”
Thời Diễm sờ cằm, cũng không vạch trần cô: “Anh hiểu mà.”
Trong lần ở khu vườn nhà họ Thời, Thời Diễm đã nhận ra sự thay đổi trong thái độ của Thời An đối với Tạ Yến Lễ. Mặc dù không hiểu lý do là gì, nhưng tất cả những gì Tiểu An làm, anh đều vô điều kiện ủng hộ.
Nửa tiếng sau, Thời An xuống lầu, nhìn thấy anh trai đang dựa vào chiếc siêu xe màu đỏ rực, tay cầm cốc giữ nhiệt một cách kỳ lạ.
Anh đang thưởng thức trà.
Nhìn thấy Thời An, anh giơ cốc giữ nhiệt ra cho cô thấy: “Tiểu An, trà hoa cúc mà anh uống mỗi ngày đấy.”
Thời An gật đầu cười.
【Anh à, mình phải nhận ra điều quan trọng nhất không phải là uống trà hoa cúc, mà là phải kiềm chế tính nóng nảy của anh cơ.】
【Đặc biệt là hôm nay, là khởi đầu của số phận bi thảm của anh, nhất định phải kiềm chế chút nhé!】
Trong đáy mắt Thời Diễm lóe lên một tia khác lạ, tay anh bất giác siết chặt cốc giữ nhiệt. Anh vẫn nhớ lời Tiểu An nói lần trước, nhưng còn bỏ dở.
Tiểu An có nhắc đến người tên Trương Chính, người này rất quan trọng. Anh không thể chịu nổi việc để cho kẻ đó bày mưu tính kế sau lưng mình được.
Thời Diễm siết nhẹ nắm đấm, ánh mắt bùng lên ngọn lửa giận dữ, dám tính kế anh đây thì đúng là tự tìm đường chết.
Trên đường đi, cảm xúc Thời Diễm hơi kích động, anh đạp ga tăng tốc. Bây giờ anh chỉ muốn ngay lập tức lao đến trường đua để nhấc bổng tên Trương Chính kia lên, đánh một trận cho hả dạ.
Thời An ngồi ở ghế phụ, nắm chặt dây an toàn trước mặt, hét lên: “Anh muốn lái xe đến anh em mình lên thiên đường à?”
【Tốc độ này nhanh đến mức sắp bay được luôn rồi đấy!】
【Chắc anh nghĩ mình đang lái máy bay chiến đấu chứ gì? Anh Ba, bình tĩnh chút đi, em nghĩ anh cần uống ba cân trà hoa cúc mới hạ hỏa được...】
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Tốc độ quá nhanh khiến hàm răng của Thời An run lên từng hồi.
Nghe giọng Thời An, Thời Diễm mới đột nhiên nhận ra mình vừa cáu giận nữa rồi. Em gái đang ngồi ngay bên cạnh, không thể lái nhanh như vậy được.
Thời Diễm vội vàng giảm tốc độ.
Con đường chỉ dài nửa tiếng, Thời An ngồi mà tim đập thình thịch, mỗi khi Thời Diễm nghĩ đến Trương Chính là lại nổi giận, đạp ga tăng tốc, thỉnh thoảng lại tăng tốc đột ngột.
Thật sự là đáng sợ.
Sau khi xuống xe, Thời An phải vịn vào tường bên cạnh để thở mạnh vài cái mới cảm thấy sống sót.
【Anh à, chuyến này làm em cảm thấy áp lực ngày hôm nay tăng gấp đôi rồi đó.】
【Rõ ràng là để anh hạ hỏa, sao bây giờ lại cảm thấy anh Ba càng lúc càng bực bội hơn rồi? Không biết anh ấy đang nghĩ gì mà tự dưng nhíu mày, rồi lại đạp mạnh chân ga nữa!】
【Sau đó lại bất ngờ đạp phanh, thật sự làm em suýt nữa nôn hết cả bữa ăn kiếp trước ra ngoài luôn ý.】
Thời Diễm vừa bước xuống xe liền nghe thấy suy nghĩ của Thời An, bước chân khựng lại, tự ngẫm lại mình.
Rời khỏi gara, Thời An cảm nhận được không khí sôi động tại hiện trường. Những anh chàng đẹp trai, cô gái xinh đẹp đứng đông đủ, DJ chơi nhạc sôi động, cả đám người trẻ tuổi bên cạnh cổ vũ reo hò không ngừng.
Tâm trạng Thời An cũng dần trở nên phấn khích theo. Ở đằng xa, một bóng người phát hiện Thời Diễm liền bỏ dở cuộc nói chuyện, lon ton chạy tới.
"Halo, anh Diễm!"
Chàng trai đẹp trai chạy tới, trên người mặc bộ đồ đua màu đỏ rực, trên đó có dòng chữ "Hỏa An Liệt Diễm", Thời An nhận ra người này là thành viên trong câu lạc bộ của anh Ba.
Chàng trai - Nhậm Tiểu Lạc, cười nói: "Anh Diễm, đội xe đã chuẩn bị xong, hôm nay đối đầu với đội Truyền Kỳ Meo Meo, chắc chắn sẽ khiến đám biến thái đó phải bại trận."
Nhậm Tiểu Lạc rất sôi nổi, khi nói chuyện còn làm động tác đánh gục đối thủ.
Thời Diễm vỗ lên chiếc mũ trên đầu cậu: "Thằng nhóc này, đương nhiên rồi, Lôi Hồng, cái tên biến thái đó, chắc chắn không thắng được tôi."
Lôi Hồng chính là đội trưởng của đội Truyền Kỳ Meo Meo.
Nhậm Tiểu Lạc gãi gãi đầu, liếc mắt thấy Thời An đứng sau Thời Diễm trong bộ đồ thường ngày, mắt cậu sáng lên: "Chẳng lẽ đây chính là tiểu thư Thời, người nổi tiếng trong giới thiên kim hào môn?"
Nhậm Tiểu Lạc đưa tay ra, khen ngợi: "Chào chị, tôi là Nhậm Tiểu Lạc, phó đội trưởng đội xe của anh Diễm. Quả thật trăm nghe không bằng một thấy, tiểu thư Thời ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh rất nhiều. Anh Diễm, em cũng muốn có một người em gái như vậy."
Thời Diễm cúi đầu nhìn cậu ta: "Cút qua một bên."
Thời An không nói gì, chỉ cười lễ phép. Nhưng trong lòng lại vô cùng kinh hãi:
【 Tội nghiệp anh Ba! Bên cạnh lại có một tên nội gián thân cận như vậy, bảo sao cuối cùng anh lại thua thảm, bị Trương Chính tính kế.】
【 Chậc chậc chậc, thật không ngờ, một cậu em đẹp trai như vậy lại có trái tim đen tối đến thế.】
Thời Diễm trong mắt đầy kinh ngạc, khi nghe câu này, phản ứng đầu tiên của anh là không tin.
Nhậm Tiểu Lạc đã theo anh từ lúc anh mới bắt đầu xây dựng đội đua "Hỏa An Liệt Diễm" đến giờ. Từ khi chưa có gì đến khi đội đua dần hình thành, cậu đã cùng anh trải qua tất cả. Sao cậu có thể phản bội anh được chứ?
Nhưng người nói câu này lại là Thời An, cán cân trong lòng anh dần nghiêng về phía em gái nhà mình.
Khi Nhậm Tiểu Lạc chạy tới, Thời An không nhận ra cậu, nhưng khi cậu giới thiệu bản thân, Thời An lập tức nhớ lại cốt truyện gốc.
【Trương Chính đã đưa ra điều kiện hấp dẫn cho Nhậm Tiểu Lạc. Tên này vì tham tiền mà chỉ trong vòng chưa đến nửa tiếng đã bán đứng anh Ba.】
【Đúng là bạch nhãn lang, không bao giờ nuôi dưỡng được!】
Thời Diễm không ngờ chỉ chút tiền đã mua chuộc được Nhậm Tiểu Lạc, chẳng lẽ Trương Chính giàu hơn anh à?
Thời Diễm chợt cảm thấy thật thất vọng, Nhậm Tiểu Lạc theo mình nhiều năm như thế mà chẳng khôn lên tý gì.
Sau cùng thì anh cứ như một trò hề vậy.
Sự nhiệt tình của Thời Diễm dành cho Nhậm Tiểu Lạc giống như bị dội thẳng một gáo nước lạnh, bạch nhãn lang đúng là bạch nhãn lang! Ăn bao nhiêu cũng không bao giờ biết đủ!
Nhậm Tiểu Lạc bỗng cảm giác được tâm trạng của Thời Diễm hơi lạ, anh ta dè dặt hỏi:
“Anh Diễm sao thế?”
Thời Diễm biết bây giờ không thể để lộ chuyện anh biết thân phận Nhậm Tiểu Lạc là gì, bèn kiềm chế cảm xúc trong mắt, trầm giọng bảo:
“Sáng nay anh chưa ăn gì, lại lái xe hơi nhanh nên giờ thấy chóng mặt thôi.”
Nói rồi, Thời Diễm quay sang mỉm cười với Thời An, dịu dàng nói:
“Tiểu An, đi thôi, chúng mình đi ăn chút gì nhé!”
Nhậm Tiểu Lạc cũng vội vàng theo sát Thời Diễm.
Thời Diễm đi được vài bước thì quay lại bảo Nhậm Tiểu Lạc.
“Cậu đi kiểm tra tình hình của mấy tên kia đi, không cần theo bọn tôi đâu.”
Nhậm Tiểu Lạc gật đầu, sau khi thấy Thời Diễm rời đi thì lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trương Chính:
【Thời Diễm đến rồi, anh tự chú ý.】