Giả Thiên Kim Bị Cả Nhà Đọc Tâm, Bỗng Trở Thành Con Cưng
Chương 10
Thẩm Ngọc Uyển không hài lòng nhìn hành động của Thời Mặc, đợi khi cô ngồi xuống liền nói: “Tiểu Mặc, con đã đến nhà họ Thời rồi, thì nên học cách làm một tiểu thư nhà giàu đi.”
“Những thói quen mang từ làng ra phải bỏ ngay, không thì ra ngoài chỉ khiến người ta cười chê nhà họ Thời thôi.”
Hít hà~
Thời An hít một hơi lạnh, giờ cô đã hiểu tại sao sáng nay vừa thức dậy đã thấy mắt giật liên tục, hóa ra là đang chờ chuyện này.
【Trời ơi, bà Thẩm ơi, bà có thể đừng nhảy nhót mãi trên ranh giới của sự hủy diệt được không!】
【Tim tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi, dù có bắc cầu đi nữa thì cũng không trụ nổi trước mấy cú sốc của bà đâu.】
Thời Mặc vừa ngẩng đầu lên định nói thì đã nghe thấy một giọng điệu ngạo mạn từ cửa vọng vào:
“Quả nhiên là từ quê lên, đến cả phép tắc ăn uống cơ bản cũng không biết!”
“Người hầu đâu, gọi ai đó đến dạy cô ta đi.”
Từ cửa bước vào một thiếu niên đẹp trai với ánh mắt kiêu ngạo.
Đôi mắt màu nâu ánh lên vẻ lạnh lùng, mái tóc đỏ rực, chiếc áo khoác da màu nâu sẫm bó sát làm nổi bật thân hình vạm vỡ của cậu ta.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Khóa kéo trên áo anh ta chạy thẳng qua ngực, như một tia chớp đen sắc nét, vừa toát lên vẻ mạnh mẽ vừa có chút ngang tàng, toàn thân lộ ra khí chất phóng khoáng không kềm chế được.
Wow~
Lại thêm một anh chàng đẹp trai.
Hôm nay vận may nổ tung!
Thời An không giấu nổi sự kích động.
“Chào cậu Ba.” Người giúp việc nhanh chóng tiến tới nhận chiếc áo khoác da và mũ bảo hiểm mà Thời Diễm vừa cởi ra.
Tiếc quá, hóa ra lại là anh ba của cô trên danh nghĩa, Thời Diễm.
Sự hứng khởi ban đầu của Thời An lập tức biến mất. Thấy em gái có vẻ không vui, Thời Diễm bước tới, nhẹ nhàng xoa đầu cô:
“Sao vậy, Tiểu An sao lại không vui rồi?”
“Nói anh nghe xem, có phải ai đó bắt nạt em không?”
Anh khẽ chỉ vào Thời Mặc, người đang cúi đầu ăn sáng trước mặt.
Thời An chợt ngẩng đầu lên, thầm nghĩ: “Ôi anh của em, anh đừng tự tìm đường c.h.ế.t nữa!”
Thời Diễm liếc mắt lạnh lùng nhìn Thời Mặc đang cúi đầu ăn sáng một cách lặng lẽ.
Khi gia đình tìm thấy cô em gái từ nông thôn này, mẹ anh vui mừng lắm, nhưng anh thì chẳng hứng thú gì với "người lạ" này, hoàn toàn trái ngược với mẹ.
Thậm chí anh còn có chút ghét bỏ.
Tại sao lại phải coi một người chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của anh làm em gái?
Trong nhà này, anh chỉ có một em gái, đó là Thời An. Một em gái ngoan ngoãn, dễ thương và được ba anh em họ cưng chiều hết mực.
Còn cô em từ nông thôn này không biết có thói quen xấu gì nữa, nghe nói ngày nào cũng chỉ biết cắm mặt vào game.
Quả nhiên... Thời Diễm khẽ cười khẩy, kẻ vô dụng chỉ có thể chơi game g.i.ế.c thời gian mà thôi.
Người như vậy làm sao xứng đáng bước vào nhà họ Thời, chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho cả gia đình họ sao?
Anh ta tuyệt đối không thể chấp nhận điều này!
Lúc đón cô ấy về nhà, mẹ anh còn muốn anh đi cùng, về quê đón cô ấy.
Anh đã từ chối ngay mà không chút do dự, ấy vậy mẹ anh vẫn không chịu bỏ cuộc.
Ngày nào cũng nhắc nhở bên tai, anh bị làm phiền đến mức phải lái xe đi vài ngày không về nhà.
“Tôi đang nói chuyện với cô đấy, có phải cô bắt nạt Tiểu An không?”
Giọng của Thời Diễm dần trở nên mất kiên nhẫn, thậm chí pha chút tức giận.
Anh ta không phải kiểu người kiên nhẫn, không có thời gian để chờ Thời Mặc trả lời chậm rãi.
Anh ta quát lên với Thời Mặc: “Tôi cảnh cáo cô, dù cô đã vào nhà họ Thời, nhưng tôi sẽ không bao giờ chấp nhận cô là em gái tôi đâu.”
Mặt Thời An hơi không giữ được vẻ bình thản, môi mím chặt, cầm lấy cốc nước trên bàn, nhấp một ngụm.
【Anh ơi, anh muốn làm pháo hôi nhưng em thì không muốn đâu, xin anh đừng nói nữa mà.】
【Cung nữ đâu, mau đưa thuốc độc làm câm miệng An Lăng Dung đến đây, cho anh trai uống ngay!!!】
【Anh ơi, anh đang tự tìm c.h.ế.t đấy, đừng nói nữa...】
“Cô phải biết rằng, trong nhà này chỉ có một tiểu thư, đó là Thời An. Còn cô? Hừ! Không là gì ở nhà họ Thời này cả.”
Thời Diễm vẫn tiếp tục châm chọc, thấy Thời Mặc cúi đầu không phản ứng gì, thậm chí còn không thèm ngước lên nhìn anh. Dáng vẻ cứ như không coi anh ra gì, khiến anh càng thêm tức giận.
Anh ta gằn giọng: “Ở nhà họ Thời, cô phải biết vị trí của mình là ở đâu, hiểu chưa?”
Khoan đã, vừa nãy là giọng nói gì vậy?
Nói xong, Thời Diễm bỗng cảm thấy lúc nãy khi mình nói chuyện, hình như mình có nghe thấy giọng của em gái Thời An.
Anh ta liếc mắt về phía em gái ngoan ngoãn đang ăn cơm, lửa giận trong lòng lập tức tắt ngấm.
Em gái đúng là sinh vật đáng yêu nhất trên đời.
Anh không tự chủ mà hạ giọng, giọng nói pha chút dịu dàng hỏi: “Tiểu An, vừa nãy em có nói gì không?”
Chưa kịp để Thời An trả lời, Thẩm Ngọc Uyển ngồi bên bàn đã lên tiếng trước.
Bà đặt bát đũa xuống, mặt lạnh nhìn con trai út vừa bước vào:
“Tiểu An có nói gì đâu, mẹ thấy tai con bị điếc rồi!”
“Còn nữa, mẹ nói cho con biết, Mặc Mặc vừa về nhà, con đừng có mà gây chuyện với em ấy. Bây giờ con bé còn lạ lẫm với gia đình, lúc này các con phải giúp nó thích nghi. Mặc Mặc cũng là em gái của con, không được phân biệt đối xử.”
Thẩm Ngọc Uyển trách móc Thời Diễm, khiến mặt anh ta lập tức đen lại.
【(Nụ cười cứng đờ) Sao lại lôi chị ấy vào rồi, anh trai tốt của em! (Nằm xuống la hét)】
【Em không muốn trở thành đối tượng bị tấn công đâu. Chị đẹp à, lát nữa em sẽ giữ anh trai em lại rồi đánh cho một trận, anh ấy chắc chắn không có ý đó đâu!】
【(Muốn khóc không ra nước mắt) Chị đẹp, em thấy chị về nhà rất tốt, rất phù hợp. Em không thích hợp ở lại nhà họ Thời, nhà này có thể không cần em, nhưng không thể thiếu chị được!】
【Có một câu mà em thấy Thời Diễm nói đúng, ở nhà này chị phải biết vị trí của mình. Chị là ai? Chị là tiểu thư thật sự của nhà họ Thời, hãy xác định đúng vị trí của mình!】
【Đến lúc đó chị làm gì, em sẽ cổ vũ hết mình, haha, nghĩ thôi đã thấy ngầu rồi!】
Giờ đây Thời An chỉ biết thở dài bất lực.
Anh trai của Thời An, Thời Diễm, mặc dù có ý tốt, nhưng không cần thiết phải thể hiện sự tốt bụng của mình vào lúc này.
Cô có cảm tình với ba người anh trai trên danh nghĩa của mình, bởi họ đã bảo vệ cô từ nhỏ đến lớn.
Dù sau này cô tiểu thư thật sự trở về, tuy Thời An đã làm nhiều điều không phải nhưng ba anh trai vẫn không từ bỏ cô.
Ngược lại, họ luôn đứng về phía cô, dù nhiều lúc cô hành động sai trái, họ vẫn bảo vệ cô trước mặt người khác. Sau lưng thì nhắc nhở cô không nên làm vậy.
Đặc biệt là mối quan hệ giữa cô và anh ba Thời Diễm rất tốt. Hồi nhỏ, cô rất thích bám lấy anh, bám đến mức tối nào cũng đòi ngủ chung với anh ba.
Lớn lên, tình cảm giữa họ vẫn tốt như vậy, Thời Diễm luôn nghĩ đến cô đầu tiên khi có chuyện vui.
Thật tiếc trong kịch bản gốc, ba người anh của cô đều không có kết cục tốt, cuối cùng trở thành nhân vật phụ bị loại bỏ trong câu chuyện.
Kiếp trước khi đọc truyện, cô thấy tiếc cho số phận của ba người anh.
“Những thói quen mang từ làng ra phải bỏ ngay, không thì ra ngoài chỉ khiến người ta cười chê nhà họ Thời thôi.”
Hít hà~
Thời An hít một hơi lạnh, giờ cô đã hiểu tại sao sáng nay vừa thức dậy đã thấy mắt giật liên tục, hóa ra là đang chờ chuyện này.
【Trời ơi, bà Thẩm ơi, bà có thể đừng nhảy nhót mãi trên ranh giới của sự hủy diệt được không!】
【Tim tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi, dù có bắc cầu đi nữa thì cũng không trụ nổi trước mấy cú sốc của bà đâu.】
Thời Mặc vừa ngẩng đầu lên định nói thì đã nghe thấy một giọng điệu ngạo mạn từ cửa vọng vào:
“Quả nhiên là từ quê lên, đến cả phép tắc ăn uống cơ bản cũng không biết!”
“Người hầu đâu, gọi ai đó đến dạy cô ta đi.”
Từ cửa bước vào một thiếu niên đẹp trai với ánh mắt kiêu ngạo.
Đôi mắt màu nâu ánh lên vẻ lạnh lùng, mái tóc đỏ rực, chiếc áo khoác da màu nâu sẫm bó sát làm nổi bật thân hình vạm vỡ của cậu ta.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Khóa kéo trên áo anh ta chạy thẳng qua ngực, như một tia chớp đen sắc nét, vừa toát lên vẻ mạnh mẽ vừa có chút ngang tàng, toàn thân lộ ra khí chất phóng khoáng không kềm chế được.
Wow~
Lại thêm một anh chàng đẹp trai.
Hôm nay vận may nổ tung!
Thời An không giấu nổi sự kích động.
“Chào cậu Ba.” Người giúp việc nhanh chóng tiến tới nhận chiếc áo khoác da và mũ bảo hiểm mà Thời Diễm vừa cởi ra.
Tiếc quá, hóa ra lại là anh ba của cô trên danh nghĩa, Thời Diễm.
Sự hứng khởi ban đầu của Thời An lập tức biến mất. Thấy em gái có vẻ không vui, Thời Diễm bước tới, nhẹ nhàng xoa đầu cô:
“Sao vậy, Tiểu An sao lại không vui rồi?”
“Nói anh nghe xem, có phải ai đó bắt nạt em không?”
Anh khẽ chỉ vào Thời Mặc, người đang cúi đầu ăn sáng trước mặt.
Thời An chợt ngẩng đầu lên, thầm nghĩ: “Ôi anh của em, anh đừng tự tìm đường c.h.ế.t nữa!”
Thời Diễm liếc mắt lạnh lùng nhìn Thời Mặc đang cúi đầu ăn sáng một cách lặng lẽ.
Khi gia đình tìm thấy cô em gái từ nông thôn này, mẹ anh vui mừng lắm, nhưng anh thì chẳng hứng thú gì với "người lạ" này, hoàn toàn trái ngược với mẹ.
Thậm chí anh còn có chút ghét bỏ.
Tại sao lại phải coi một người chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của anh làm em gái?
Trong nhà này, anh chỉ có một em gái, đó là Thời An. Một em gái ngoan ngoãn, dễ thương và được ba anh em họ cưng chiều hết mực.
Còn cô em từ nông thôn này không biết có thói quen xấu gì nữa, nghe nói ngày nào cũng chỉ biết cắm mặt vào game.
Quả nhiên... Thời Diễm khẽ cười khẩy, kẻ vô dụng chỉ có thể chơi game g.i.ế.c thời gian mà thôi.
Người như vậy làm sao xứng đáng bước vào nhà họ Thời, chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho cả gia đình họ sao?
Anh ta tuyệt đối không thể chấp nhận điều này!
Lúc đón cô ấy về nhà, mẹ anh còn muốn anh đi cùng, về quê đón cô ấy.
Anh đã từ chối ngay mà không chút do dự, ấy vậy mẹ anh vẫn không chịu bỏ cuộc.
Ngày nào cũng nhắc nhở bên tai, anh bị làm phiền đến mức phải lái xe đi vài ngày không về nhà.
“Tôi đang nói chuyện với cô đấy, có phải cô bắt nạt Tiểu An không?”
Giọng của Thời Diễm dần trở nên mất kiên nhẫn, thậm chí pha chút tức giận.
Anh ta không phải kiểu người kiên nhẫn, không có thời gian để chờ Thời Mặc trả lời chậm rãi.
Anh ta quát lên với Thời Mặc: “Tôi cảnh cáo cô, dù cô đã vào nhà họ Thời, nhưng tôi sẽ không bao giờ chấp nhận cô là em gái tôi đâu.”
Mặt Thời An hơi không giữ được vẻ bình thản, môi mím chặt, cầm lấy cốc nước trên bàn, nhấp một ngụm.
【Anh ơi, anh muốn làm pháo hôi nhưng em thì không muốn đâu, xin anh đừng nói nữa mà.】
【Cung nữ đâu, mau đưa thuốc độc làm câm miệng An Lăng Dung đến đây, cho anh trai uống ngay!!!】
【Anh ơi, anh đang tự tìm c.h.ế.t đấy, đừng nói nữa...】
“Cô phải biết rằng, trong nhà này chỉ có một tiểu thư, đó là Thời An. Còn cô? Hừ! Không là gì ở nhà họ Thời này cả.”
Thời Diễm vẫn tiếp tục châm chọc, thấy Thời Mặc cúi đầu không phản ứng gì, thậm chí còn không thèm ngước lên nhìn anh. Dáng vẻ cứ như không coi anh ra gì, khiến anh càng thêm tức giận.
Anh ta gằn giọng: “Ở nhà họ Thời, cô phải biết vị trí của mình là ở đâu, hiểu chưa?”
Khoan đã, vừa nãy là giọng nói gì vậy?
Nói xong, Thời Diễm bỗng cảm thấy lúc nãy khi mình nói chuyện, hình như mình có nghe thấy giọng của em gái Thời An.
Anh ta liếc mắt về phía em gái ngoan ngoãn đang ăn cơm, lửa giận trong lòng lập tức tắt ngấm.
Em gái đúng là sinh vật đáng yêu nhất trên đời.
Anh không tự chủ mà hạ giọng, giọng nói pha chút dịu dàng hỏi: “Tiểu An, vừa nãy em có nói gì không?”
Chưa kịp để Thời An trả lời, Thẩm Ngọc Uyển ngồi bên bàn đã lên tiếng trước.
Bà đặt bát đũa xuống, mặt lạnh nhìn con trai út vừa bước vào:
“Tiểu An có nói gì đâu, mẹ thấy tai con bị điếc rồi!”
“Còn nữa, mẹ nói cho con biết, Mặc Mặc vừa về nhà, con đừng có mà gây chuyện với em ấy. Bây giờ con bé còn lạ lẫm với gia đình, lúc này các con phải giúp nó thích nghi. Mặc Mặc cũng là em gái của con, không được phân biệt đối xử.”
Thẩm Ngọc Uyển trách móc Thời Diễm, khiến mặt anh ta lập tức đen lại.
【(Nụ cười cứng đờ) Sao lại lôi chị ấy vào rồi, anh trai tốt của em! (Nằm xuống la hét)】
【Em không muốn trở thành đối tượng bị tấn công đâu. Chị đẹp à, lát nữa em sẽ giữ anh trai em lại rồi đánh cho một trận, anh ấy chắc chắn không có ý đó đâu!】
【(Muốn khóc không ra nước mắt) Chị đẹp, em thấy chị về nhà rất tốt, rất phù hợp. Em không thích hợp ở lại nhà họ Thời, nhà này có thể không cần em, nhưng không thể thiếu chị được!】
【Có một câu mà em thấy Thời Diễm nói đúng, ở nhà này chị phải biết vị trí của mình. Chị là ai? Chị là tiểu thư thật sự của nhà họ Thời, hãy xác định đúng vị trí của mình!】
【Đến lúc đó chị làm gì, em sẽ cổ vũ hết mình, haha, nghĩ thôi đã thấy ngầu rồi!】
Giờ đây Thời An chỉ biết thở dài bất lực.
Anh trai của Thời An, Thời Diễm, mặc dù có ý tốt, nhưng không cần thiết phải thể hiện sự tốt bụng của mình vào lúc này.
Cô có cảm tình với ba người anh trai trên danh nghĩa của mình, bởi họ đã bảo vệ cô từ nhỏ đến lớn.
Dù sau này cô tiểu thư thật sự trở về, tuy Thời An đã làm nhiều điều không phải nhưng ba anh trai vẫn không từ bỏ cô.
Ngược lại, họ luôn đứng về phía cô, dù nhiều lúc cô hành động sai trái, họ vẫn bảo vệ cô trước mặt người khác. Sau lưng thì nhắc nhở cô không nên làm vậy.
Đặc biệt là mối quan hệ giữa cô và anh ba Thời Diễm rất tốt. Hồi nhỏ, cô rất thích bám lấy anh, bám đến mức tối nào cũng đòi ngủ chung với anh ba.
Lớn lên, tình cảm giữa họ vẫn tốt như vậy, Thời Diễm luôn nghĩ đến cô đầu tiên khi có chuyện vui.
Thật tiếc trong kịch bản gốc, ba người anh của cô đều không có kết cục tốt, cuối cùng trở thành nhân vật phụ bị loại bỏ trong câu chuyện.
Kiếp trước khi đọc truyện, cô thấy tiếc cho số phận của ba người anh.