Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái
Chương 44: Muốn mắng ta là súc sinh sao?
“Những điều cha ta dạy ngươi, ngươi cũng nhớ rõ ghê đấy. Nhưng mà, đặt cho nó cái tên gì thì mới được?”
Tạ Quỳnh nhớ tới những ngày ở Tuần Dương, sống tự do vô lo vô nghĩ, còn vui vẻ hơn những ngày sống theo khuôn phép trong Tạ gia ở Uyển Thành rất nhiều___ nàng vốn cũng không phải là khuê tú quyền quý được nuôi dạy trong thi thư lễ nghi, chỉ là nhập gia tùy tục. Khi tới Uyển Thành đã học theo quy củ của Uyển Thành vì không muốn bị người khác khinh thường.
Tạ Quỳnh trừng mắt nhìn, thấy Tạ Trọng Sơn đang nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt, bỗng nhiên nàng muốn trêu hắn.
“Hay gọi nó là Tiểu Sơn được không? Dù sao thì nó cũng là do ngươi bắt tới.”
Tạ Trọng Sơn nhíu mày mím môi: “Ngài muốn mắng ta là súc sinh à?”
Chỉ sợ còn không bằng súc sinh đấy!
Tạ Quỳnh cong mắt cười, sờ sờ lông lưng bóng loáng của con Xích Phúc ưng nhỏ mấy lần, nhớ lại những cảm xúc quen thuộc về lông chim ưng, nhưng lại không đáp lời Tạ Trọng Sơn.
Nhưng mặc dù nàng không đáp lời thì Tạ Trọng Sơn vẫn làm ra khuôn mặt đỏ ửng, khóe mắt cũng nhuộm màu đỏ chu sa, còn ra vẻ ngượng ngùng cúi đầu: “Vẫn không được. Nếu không sau này ngài gọi Tiểu Sơn ca ca, ta và nó đều không phân biệt được ngài đang gọi ai. Hay là ngài chọn cái khác đi.”
“Ngươi!”
Tạ Quỳnh suýt nữa bị tức chết, không mắng được thì muốn bịt miệng Tạ Trọng Sơn lại, không muốn hắn nhắc đến bốn chữ “Tiểu Sơn ca ca” ở trước mặt nàng. Đó cũng không phải là nàng tình nguyện gọi, đều do hắn liên tục dụ dỗ lừa nàng ở trên giường, lúc xuống giường còn dùng nó để bắt nạt nàng, đúng là không bằng cả súc sinh!
Tạ Trọng Sơn xem việc trêu chọc nàng như thú vui, cũng không đánh trả, chỉ là bản thân lại đi đến lăn lộn một chỗ với nàng, nếu không phải Tạ Quỳnh đang lo lắng về vết thương trên người, lập tức cầu xin nhỏ giọng tha thứ, có lẽ nàng sẽ lại bị Tạ Trọng Sơn đè lên thêm lần nữa.
Cuối cùng hai người nói qua nói lại một lúc, vẫn là Tạ Quỳnh chọn một cái tên không hề phù hợp với dòng máu mạnh mẽ cho con chim ưng nhỏ đang đậu bên ngoài cửa sổ xem náo nhiệt.
A Bảo.
A Bảo lại là một con chim có linh tính, không biết cái tên của mình sau này mà bị gọi ra ngoài sẽ bị người ta chê cười.
Thật ra Tạ Trọng Sơn biết rõ, nhưng dù sao cũng không phải hắn bị gọi bằng cái tên này, tội gì lại đi chọc giận Tạ Quỳnh cơ chứ? Hắn chỉ thấy may mắn vì khả năng đặt tên của phụ thân Tạ Quỳnh tốt hơn Tạ Quỳnh nhiều, nếu không thì cũng không biết được ngày hôm nay hắn sẽ ở bên cạnh nàng với một cái tên buồn cười thế nào.
Con ưng nhỏ đã được thuần hóa nên không cần buộc dây lại.
Tạ Trọng Sơn dạy cho A Bảo một ít khẩu lệnh chiến ưng đơn giản, phòng ngừa khi hắn vào núi săn thú thì Tạ Quỳnh không có ai trông coi. Nhưng mà A Bảo còn nhỏ, tính tình không tốt, thường bắt chước đi vòng qua về bệ cửa sổ ngoài nhà chính, quấy đảo lung tung gỗ mục ở chỗ đó, làm cho Tạ Trọng Sơn đen mặt không nói, còn chọc cho Tạ Quỳnh ở trong phòng cười đến cong eo.
Nỗi băn khoăn của Tạ Trọng Sơn không phải là không có lý.
≧◠◡◠≦Truyện được đăng tảiᵔᴥᵔcập nhật nhanh nhất≧’◡’≦và miễn phí tại yeungontinh(chấm)vn(>‿◠)
Thành Liêu Châu nhiều loại người trộn lẫn, đa số là gián điệp, thân phận của hắn và Tạ Quỳnh lại nhạy cảm, khó tránh khỏi khi nào đó sẽ có người sờ tới cửa, nhân dịp hắn không có ở đó gây phiền toái cho Tạ Quỳnh. Có A Bảo, hắn vào núi săn thú cũng yên tâm hơn. Tạ Quỳnh cũng đoán ra suy nghĩ của Tạ Trọng Sơn, cẩn thận lại cẩn thận hơn, thường ru rú trong nhà, nếu buồn thì ra ngoài chơi đùa với A Bảo trong sân.
Nhưng chỉ có đạo lý ngày ngày làm kẻ trộm, không có ngàn ngày đề phòng cướp. Có phòng cũng không phòng được.
Có một ngày Tạ Trọng Sơn ra ngoài từ sớm, chỉ lại Tạ Quỳnh ngủ khi trời còn tối đen. Sau khi tỉnh dậy, nàng cho A Bảo ăn trong sân, lại nghe thấy ở cửa viện có người khẽ gọi.
“Lang quân Tạ gia có ở nhà không?”
Là giọng nói của nam tử trẻ tuổi.
Tạ Quỳnh im lặng không đáp lại, chỉ ngoắc A Bảo theo trở về trốn trong nhà phụ.
Nếu là quan sai lùng bắt thì đã trực tiếp đá cửa đi vào. Nếu là hàng xóm thì bọn họ vẫn chưa kết bạn với hàng xóm.
Nam tử xa lạ ngoài cửa tìm tới cửa hỏi người, còn biết chủ nhà họ Tạ.
Đó là ai đây?
Tạ Quỳnh nhớ tới những ngày ở Tuần Dương, sống tự do vô lo vô nghĩ, còn vui vẻ hơn những ngày sống theo khuôn phép trong Tạ gia ở Uyển Thành rất nhiều___ nàng vốn cũng không phải là khuê tú quyền quý được nuôi dạy trong thi thư lễ nghi, chỉ là nhập gia tùy tục. Khi tới Uyển Thành đã học theo quy củ của Uyển Thành vì không muốn bị người khác khinh thường.
Tạ Quỳnh trừng mắt nhìn, thấy Tạ Trọng Sơn đang nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt, bỗng nhiên nàng muốn trêu hắn.
“Hay gọi nó là Tiểu Sơn được không? Dù sao thì nó cũng là do ngươi bắt tới.”
Tạ Trọng Sơn nhíu mày mím môi: “Ngài muốn mắng ta là súc sinh à?”
Chỉ sợ còn không bằng súc sinh đấy!
Tạ Quỳnh cong mắt cười, sờ sờ lông lưng bóng loáng của con Xích Phúc ưng nhỏ mấy lần, nhớ lại những cảm xúc quen thuộc về lông chim ưng, nhưng lại không đáp lời Tạ Trọng Sơn.
Nhưng mặc dù nàng không đáp lời thì Tạ Trọng Sơn vẫn làm ra khuôn mặt đỏ ửng, khóe mắt cũng nhuộm màu đỏ chu sa, còn ra vẻ ngượng ngùng cúi đầu: “Vẫn không được. Nếu không sau này ngài gọi Tiểu Sơn ca ca, ta và nó đều không phân biệt được ngài đang gọi ai. Hay là ngài chọn cái khác đi.”
“Ngươi!”
Tạ Quỳnh suýt nữa bị tức chết, không mắng được thì muốn bịt miệng Tạ Trọng Sơn lại, không muốn hắn nhắc đến bốn chữ “Tiểu Sơn ca ca” ở trước mặt nàng. Đó cũng không phải là nàng tình nguyện gọi, đều do hắn liên tục dụ dỗ lừa nàng ở trên giường, lúc xuống giường còn dùng nó để bắt nạt nàng, đúng là không bằng cả súc sinh!
Tạ Trọng Sơn xem việc trêu chọc nàng như thú vui, cũng không đánh trả, chỉ là bản thân lại đi đến lăn lộn một chỗ với nàng, nếu không phải Tạ Quỳnh đang lo lắng về vết thương trên người, lập tức cầu xin nhỏ giọng tha thứ, có lẽ nàng sẽ lại bị Tạ Trọng Sơn đè lên thêm lần nữa.
Cuối cùng hai người nói qua nói lại một lúc, vẫn là Tạ Quỳnh chọn một cái tên không hề phù hợp với dòng máu mạnh mẽ cho con chim ưng nhỏ đang đậu bên ngoài cửa sổ xem náo nhiệt.
A Bảo.
A Bảo lại là một con chim có linh tính, không biết cái tên của mình sau này mà bị gọi ra ngoài sẽ bị người ta chê cười.
Thật ra Tạ Trọng Sơn biết rõ, nhưng dù sao cũng không phải hắn bị gọi bằng cái tên này, tội gì lại đi chọc giận Tạ Quỳnh cơ chứ? Hắn chỉ thấy may mắn vì khả năng đặt tên của phụ thân Tạ Quỳnh tốt hơn Tạ Quỳnh nhiều, nếu không thì cũng không biết được ngày hôm nay hắn sẽ ở bên cạnh nàng với một cái tên buồn cười thế nào.
Con ưng nhỏ đã được thuần hóa nên không cần buộc dây lại.
Tạ Trọng Sơn dạy cho A Bảo một ít khẩu lệnh chiến ưng đơn giản, phòng ngừa khi hắn vào núi săn thú thì Tạ Quỳnh không có ai trông coi. Nhưng mà A Bảo còn nhỏ, tính tình không tốt, thường bắt chước đi vòng qua về bệ cửa sổ ngoài nhà chính, quấy đảo lung tung gỗ mục ở chỗ đó, làm cho Tạ Trọng Sơn đen mặt không nói, còn chọc cho Tạ Quỳnh ở trong phòng cười đến cong eo.
Nỗi băn khoăn của Tạ Trọng Sơn không phải là không có lý.
≧◠◡◠≦Truyện được đăng tảiᵔᴥᵔcập nhật nhanh nhất≧’◡’≦và miễn phí tại yeungontinh(chấm)vn(>‿◠)
Thành Liêu Châu nhiều loại người trộn lẫn, đa số là gián điệp, thân phận của hắn và Tạ Quỳnh lại nhạy cảm, khó tránh khỏi khi nào đó sẽ có người sờ tới cửa, nhân dịp hắn không có ở đó gây phiền toái cho Tạ Quỳnh. Có A Bảo, hắn vào núi săn thú cũng yên tâm hơn. Tạ Quỳnh cũng đoán ra suy nghĩ của Tạ Trọng Sơn, cẩn thận lại cẩn thận hơn, thường ru rú trong nhà, nếu buồn thì ra ngoài chơi đùa với A Bảo trong sân.
Nhưng chỉ có đạo lý ngày ngày làm kẻ trộm, không có ngàn ngày đề phòng cướp. Có phòng cũng không phòng được.
Có một ngày Tạ Trọng Sơn ra ngoài từ sớm, chỉ lại Tạ Quỳnh ngủ khi trời còn tối đen. Sau khi tỉnh dậy, nàng cho A Bảo ăn trong sân, lại nghe thấy ở cửa viện có người khẽ gọi.
“Lang quân Tạ gia có ở nhà không?”
Là giọng nói của nam tử trẻ tuổi.
Tạ Quỳnh im lặng không đáp lại, chỉ ngoắc A Bảo theo trở về trốn trong nhà phụ.
Nếu là quan sai lùng bắt thì đã trực tiếp đá cửa đi vào. Nếu là hàng xóm thì bọn họ vẫn chưa kết bạn với hàng xóm.
Nam tử xa lạ ngoài cửa tìm tới cửa hỏi người, còn biết chủ nhà họ Tạ.
Đó là ai đây?