Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái
Chương 17: Mỹ nhân rơi lệ
Tạ Trọng Sơn vẫn luôn nhìn Tạ Quỳnh.
Thiếu nữ trong lòng tràn đầy thấp thỏm cuối cùng cũng đã giãn chân mày ra, cho dù có lộ ra một nụ cười khinh thường, hắn cũng cảm thấy đã mỹ mãn rồi. Sự vui vẻ tràn ra từ trong xương, quả thật còn làm cho hắn cảm thấy vui sướng hơn cả lúc nàng đồng ý để hắn hầu hạ vào tối hôm qua.
Nếu hắn nói một vài lời ngốc nghếch có thể chọc cho nàng vui vẻ, vậy thì hắn ngốc nghếch cả một đời cũng không sao cả.
Xe ngựa chợt dừng lại, tiếng bước chân nặng nề lập tức tới gần.
Tạ Trọng Sơn đè nén ý cười ở khóe môi, nhẹ nhàng xốc một góc màn lá trúc lên để nhìn trộm.
Là thủ vệ của Uyển Thành.
Phu xe gầy yếu vội vàng nhảy xuống từ trên xe, tiến lên vài bước hoan nghênh với thủ vệ. Hai người đàm phán vài câu, thủ vệ giật lấy văn thiếp của phu xe kiểm tra thực hư một lúc, rốt cuộc vẫn bước nhanh về phía xe ngựa.
“Đại nhân, đại nhân! Trên xe của tiểu nhân có hai chất nữ, đại chất nữ mới góa chồng, nếu để cho nam nhân nào bên ngoài tùy ý nhìn thấy thì sao nàng có thể…”
Phu xe vội vàng đuổi theo.
“Bớt nói nhảm. Trong thành truy nã nghi phạm, nếu có người ra khỏi thành, phải để cho bọn ta tự mình kiểm tra thực hư.”
Thủ vệ cao lớn khó chịu, dùng một tay đã đẩy cho phu xe lảo đảo, lại nói giọng lạnh lùng: “Người trong xe đều xuống dưới đi.”
Tạ Quỳnh nghe được thì cơ thể run lên, không nhịn được quay đầu nhìn về phía Tạ Trọng Sơn.
Mặc dù hắn có thể ăn mặc như nữ tử, trên mặt cũng thoa son phấn, những thân hình thì vẫn như thế, nếu đứng lên thì chỉ sợ còn cao lớn hơn cả thủ vệ cửa thành, sao có thể đi qua đó được chứ?
“Đi ra!”
Thủ vệ thấy người trong xe chậm chạp chưa ra, nâng trường kích trong tay lên muốn đánh mở cửa xe.
“Tạ… Tỷ tỷ!”
Tạ Quỳnh luống cuống, nàng trừng to mắt nhìn về phía Tạ Trọng Sơn.
Giờ phút này trong đầu nàng trống rỗng, bên trong lo sợ chỉ còn lại âm thanh đàn sáo trong Nhiên Hương phường và ngọn lửa lớn của Tạ gia.
Chẳng lẽ nàng thoát ra khỏi Nhiên Hương phường được, thoát ra khỏi Hoa Quế Nhai được, có thể thoát khỏi sự vây bắt của cấm quân được, nhưng vẫn không thể chạy thoát khỏi Uyển Thành hay sao? Nếu hôm nay bị bắt đi ở cửa thành thì nàng sẽ có kết cục gì?
“Đại nhân.”
Tạ Trọng Sơn ăn mặc như nữ tử hô một tiếng nhẹ nhàng.
Hắn đẩy nhẹ màn trúc bên cạnh ra, để lộ khuôn mặt sau khi được trang điểm xong cũng có thể được gọi là tuyệt sắc ra ngoài.
Giai nhân yểu điệu nhíu mày rưng rưng ở sau màn cỏ trúc rối bù, khẽ lên tiếng kể lể ai oán: “Thiếp thân mới góa chồng, chỉ mang theo tiểu muội đi ra khỏi thành tìm thân thích để nương tựa. Hai thiếu nữ chúng ta sao có thể lại là nghi phạm gì.”
Hắn nhíu mày, xong lại nói: “Thiếp thân đi đứng không tiện, cơ thể tiểu muội lại ốm yếu. Hiện giờ chỉ còn hai tỷ muội chúng ta sống nương tựa lẫn nhau. Đại nhân cần gì phải làm khó bọn ta?”
Mỹ nhân rơi lệ nhỏ giọng kể lể, không chỉ có mỗi thủ vệ bên ngoài xe bị dụ đến nỗi sửng sốt.
Tạ Quỳnh cũng hoảng hốt khi cảm thấy mình quả thật có thêm một tỷ tỷ mới góa chồng.
“Phu nhân, ngươi…”
Gương mặt thủ vệ mềm hơn một chút, trường kích đã nâng lên cũng không vỗ nổi nữa.
“Sao lại thế này? Vương Ngũ? Còn chưa kiểm tra thực hư xong đâu? Có muốn mấy huynh đệ đến giúp không?”
Có mấy tốp năm tốp ba thủ vệ đang nhàn rỗi nhìn thấy ở đây có gì đó kì lạ nên đến hỏi.
“Không cần! Sắp xong hết rồi!”
Thủ vệ thu hồi trường kích, không dám đối diện với Tạ Trọng Sơn, chỉ ôm quyền nói: “Phu nhân, thất lễ rồi. Chỉ là ta còn phải kiểm tra theo lệ một lần.”
Thủ vệ một tay giữ kích, một tay đẩy cửa xe ra.
Gió lạnh thổi vào trúng Tạ Quỳnh một cái làm giật mình, theo bản năng trốn ở phía sau Tạ Trọng Sơn.
“Tỷ… Tỷ tỷ…”
Suýt nữa là nàng đã gọi sai tên rồi, nàng cuống quít cúi đầu, kéo tay áo Tạ Trọng Sơn, ý muốn né tránh sự đánh giá bên ngoài xe ngựa.
“Không sao, đại nhân chỉ là đang điều tra nghi phạm, ngươi lại không phạm tội, sợ cái gì chứ?”
Tạ Trọng Sơn không đổi sắc mặt, nghiêng người che ở trước người Tạ Quỳnh.
Hắn vừa đưa tay ra sau ôm Tạ Quỳnh, vừa siết chặt bàn tay còn lại thành quyền.
Thiếu nữ trong lòng tràn đầy thấp thỏm cuối cùng cũng đã giãn chân mày ra, cho dù có lộ ra một nụ cười khinh thường, hắn cũng cảm thấy đã mỹ mãn rồi. Sự vui vẻ tràn ra từ trong xương, quả thật còn làm cho hắn cảm thấy vui sướng hơn cả lúc nàng đồng ý để hắn hầu hạ vào tối hôm qua.
Nếu hắn nói một vài lời ngốc nghếch có thể chọc cho nàng vui vẻ, vậy thì hắn ngốc nghếch cả một đời cũng không sao cả.
Xe ngựa chợt dừng lại, tiếng bước chân nặng nề lập tức tới gần.
Tạ Trọng Sơn đè nén ý cười ở khóe môi, nhẹ nhàng xốc một góc màn lá trúc lên để nhìn trộm.
Là thủ vệ của Uyển Thành.
Phu xe gầy yếu vội vàng nhảy xuống từ trên xe, tiến lên vài bước hoan nghênh với thủ vệ. Hai người đàm phán vài câu, thủ vệ giật lấy văn thiếp của phu xe kiểm tra thực hư một lúc, rốt cuộc vẫn bước nhanh về phía xe ngựa.
“Đại nhân, đại nhân! Trên xe của tiểu nhân có hai chất nữ, đại chất nữ mới góa chồng, nếu để cho nam nhân nào bên ngoài tùy ý nhìn thấy thì sao nàng có thể…”
Phu xe vội vàng đuổi theo.
“Bớt nói nhảm. Trong thành truy nã nghi phạm, nếu có người ra khỏi thành, phải để cho bọn ta tự mình kiểm tra thực hư.”
Thủ vệ cao lớn khó chịu, dùng một tay đã đẩy cho phu xe lảo đảo, lại nói giọng lạnh lùng: “Người trong xe đều xuống dưới đi.”
Tạ Quỳnh nghe được thì cơ thể run lên, không nhịn được quay đầu nhìn về phía Tạ Trọng Sơn.
Mặc dù hắn có thể ăn mặc như nữ tử, trên mặt cũng thoa son phấn, những thân hình thì vẫn như thế, nếu đứng lên thì chỉ sợ còn cao lớn hơn cả thủ vệ cửa thành, sao có thể đi qua đó được chứ?
“Đi ra!”
Thủ vệ thấy người trong xe chậm chạp chưa ra, nâng trường kích trong tay lên muốn đánh mở cửa xe.
“Tạ… Tỷ tỷ!”
Tạ Quỳnh luống cuống, nàng trừng to mắt nhìn về phía Tạ Trọng Sơn.
Giờ phút này trong đầu nàng trống rỗng, bên trong lo sợ chỉ còn lại âm thanh đàn sáo trong Nhiên Hương phường và ngọn lửa lớn của Tạ gia.
Chẳng lẽ nàng thoát ra khỏi Nhiên Hương phường được, thoát ra khỏi Hoa Quế Nhai được, có thể thoát khỏi sự vây bắt của cấm quân được, nhưng vẫn không thể chạy thoát khỏi Uyển Thành hay sao? Nếu hôm nay bị bắt đi ở cửa thành thì nàng sẽ có kết cục gì?
“Đại nhân.”
Tạ Trọng Sơn ăn mặc như nữ tử hô một tiếng nhẹ nhàng.
Hắn đẩy nhẹ màn trúc bên cạnh ra, để lộ khuôn mặt sau khi được trang điểm xong cũng có thể được gọi là tuyệt sắc ra ngoài.
Giai nhân yểu điệu nhíu mày rưng rưng ở sau màn cỏ trúc rối bù, khẽ lên tiếng kể lể ai oán: “Thiếp thân mới góa chồng, chỉ mang theo tiểu muội đi ra khỏi thành tìm thân thích để nương tựa. Hai thiếu nữ chúng ta sao có thể lại là nghi phạm gì.”
Hắn nhíu mày, xong lại nói: “Thiếp thân đi đứng không tiện, cơ thể tiểu muội lại ốm yếu. Hiện giờ chỉ còn hai tỷ muội chúng ta sống nương tựa lẫn nhau. Đại nhân cần gì phải làm khó bọn ta?”
Mỹ nhân rơi lệ nhỏ giọng kể lể, không chỉ có mỗi thủ vệ bên ngoài xe bị dụ đến nỗi sửng sốt.
Tạ Quỳnh cũng hoảng hốt khi cảm thấy mình quả thật có thêm một tỷ tỷ mới góa chồng.
“Phu nhân, ngươi…”
Gương mặt thủ vệ mềm hơn một chút, trường kích đã nâng lên cũng không vỗ nổi nữa.
“Sao lại thế này? Vương Ngũ? Còn chưa kiểm tra thực hư xong đâu? Có muốn mấy huynh đệ đến giúp không?”
Có mấy tốp năm tốp ba thủ vệ đang nhàn rỗi nhìn thấy ở đây có gì đó kì lạ nên đến hỏi.
“Không cần! Sắp xong hết rồi!”
Thủ vệ thu hồi trường kích, không dám đối diện với Tạ Trọng Sơn, chỉ ôm quyền nói: “Phu nhân, thất lễ rồi. Chỉ là ta còn phải kiểm tra theo lệ một lần.”
Thủ vệ một tay giữ kích, một tay đẩy cửa xe ra.
Gió lạnh thổi vào trúng Tạ Quỳnh một cái làm giật mình, theo bản năng trốn ở phía sau Tạ Trọng Sơn.
“Tỷ… Tỷ tỷ…”
Suýt nữa là nàng đã gọi sai tên rồi, nàng cuống quít cúi đầu, kéo tay áo Tạ Trọng Sơn, ý muốn né tránh sự đánh giá bên ngoài xe ngựa.
“Không sao, đại nhân chỉ là đang điều tra nghi phạm, ngươi lại không phạm tội, sợ cái gì chứ?”
Tạ Trọng Sơn không đổi sắc mặt, nghiêng người che ở trước người Tạ Quỳnh.
Hắn vừa đưa tay ra sau ôm Tạ Quỳnh, vừa siết chặt bàn tay còn lại thành quyền.