Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái
Chương 141: Không có trên giấy, trong lòng cũng không có sao?
Tin tức con rể của Tạ Hầu Hoa gia là Thống soái Nam Dương Vương quân nhanh chóng bay khắp các thế gia thiên hạ.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.
Hai vạn binh sĩ áo đen đi theo quân sư Chu Sách đi đến, đóng quân ở ngoài thành Quỳnh Châu.
Vẫn còn mười vạn quân áo đen theo Tạ Hầu đi lên từ Tây Bắc Chương Hà, trong mười ngày đó đã đi tới ngoài thành Thượng Dương. Đoàn quân áo đen vây công thành Thượng Dương đã tăng từ hai vạn lên mười hai vạn.
Đứng ở trên tường thành nguy nga cao ngất trông về phía xa, lọt vào trong tầm mắt đều là những chiếc giáp đen che lấp mặt trời, giống như chỉ trong nháy mắt là có thể ập đến đây ngay, nghiền cho tường thành, thậm chí cả một vạn quân coi giữ tường thành sắp dập nát.
Chương Thái Thú tọa trấn thành Thượng Dương bạc trắng cả đầu, chỉ ra lệnh cho Chương Ngôn Chi lập tức quay về, tập hợp lực lượng mười châu, tích trữ binh lực lương thảo, tiếp viện cho thành Thượng Dương. Nhưng có lẽ là do mưa dột suốt đêm, người Khương Hồ ở phía Tây Bắc xa xôi đã đóng quân ở thành Yến Cảm. Có lẽ là mượn đường núi Thần Nữ mà trực tiếp chiếm luôn vùng đất này.
Người lãnh binh vẫn là đại tướng A Đề Xá uy danh hiển hách của Khương Hồ.
Chương Thái Thú nhận được tin báo của thám tử, cả râu và lông mi cũng trắng bệch, chỉ có thể tính toán cho sự tồn tại của người trong thành.
Quân trông coi ở Tây Bắc không dám chuyển quân vì sợ mất lãnh thổ của người Hán. Trận này cho dù Thượng Dương có thắng thì Chương thị cũng để lại tiếng xấu muôn đời. Năm nay tuổi đã cao, nhân sinh một đời, tốt xấu còn có một đứa con trai có kiêu ngạo nhưng cũng có bản lĩnh không nhỏ. Để lại vùng đất này cho Chương Ngôn Chi, ông ta rất yên tâm.
Lúc này khi Chương tiểu tướng quân mặc chiến giáp màu tím mang theo ba nghìn thị vệ ở phủ thái thú đi đến thành Thượng Dượng, lại bị cha hắn tự mình vung nắm đấm đánh hắn ta. Chỉ là lần này xuống tay nhẹ hơn rất nhiều, hôm sau tiểu tướng mặc áo bào đỏ với khuôn mặt đầy vết xanh tím đứng trên đầu tường, đối mặt chửi bậy với quân đội giáp đen.
Lúc đó khi Tạ Trọng nhận được thư báo của Chu Sách ở Hoa phủ, cũng chỉ nở một nụ cười. Hắn tiện tay vò bức thư lại, ném vào trong lư hương bằng vàng ở bên cạnh, lại rót một chén trà nhỏ. Tạ Quỳnh ở bên cạnh đang chăm chú vào cuốn sách đối diện chưa liếc tới hắn một cái, hắn lập tức dính người lên.
Từ đêm Tạ Trọng Sơn dụ dỗ Tạ Quỳnh chơi chuông Miến Điện, quan hệ giữa hai người lại bắt đầu kỳ lạ.
Tạ Quỳnh buồn bực việc Tạ Trọng Sơn giả đáng thương lừa bịp nàng.
Chưa kể sau đó nàng bị Tạ Trọng Sơn vừa làm vừa ép buộc nói thích hắn, hắn nói chỉ nhét chiếc chuông Miến Điện kia vào cơ thể nàng một lúc mà lại khiến nàng run rẩy chân hết ba ngày. Khi nàng đến thỉnh an lão thái quân của Hoa gia, nàng lại bị nhóm nương tử trong phủ chê cười, nói mấy lời thô tục như là quả nhiên là cửu biệt thắng tân hôn. Sau đó vài ngày, tuy rằng ngày nào cũng nằm chung nhưng nàng trực tiếp xem Tạ Trọng Sơn thành không khí luôn, cũng giống như ở trong Tạ viên năm đó, nhìn thấy cũng xem như không nhìn thấy.
Tạ Trọng Sơn không dám buồn bực, Tạ Quỳnh càng lạnh lùng thì hắn càng nịnh nọt dịu dàng, xương mềm đến mức A Châu cũng không thèm nhìn, ngày ngày chạy đến trong viện Hoa phủ ức hiếp những lang quân nương tử xấp xỉ tuổi khác, chỉ là vì tránh để a cha nàng đi theo phía sau mông a nương nàng với bộ dạng a dua lấy lòng.
“Trùng Nương, còn không chịu để ý ta sao?”
Tạ Trọng Sơn bước đi thong thả đến phía sau Tạ Quỳnh, nhẹ nhàng ôm eo nàng, nhìn nàng múa bút, nét bút cuối cùng dừng lại trên giấy như đang uất ức.
Là chữ “Sơn” không mấy đẹp đẽ.
∫yeungontinh.vn∫
“Nàng viết tên của ta, có thể thấy trong lòng nàng vẫn nghĩ đến ta.” Hắn cúi đầu thổi khí vào trong cổ nàng.
Cơ thể Tạ Quỳnh cứng lại, vành tai đỏ lên, nhẹ nhàng đánh vào cánh tay Tạ Trọng Sơn, lúc hạ bút thì có chút buồn cười mà nói: “Tận cùng của Bình Vu là Xuân Sơn. Huynh nói một chút, huynh thì liên quan gì ở đây?
“Trên giấy không có, nàng dám nói trong lòng nàng không có?” Công phu mồm mép của Tạ Trọng Sơn đúng là tốt, nhẹ nhàng nắm tay Tạ Quỳnh vuốt nhẹ, muốn cúi đầu hôn lên má nàng.
Tạ Quỳnh làm mặt 囧, nhưng cũng không tránh đi. Đã nhiều ngày rồi tiền tuyến gửi hết bức thư này đến bức thư khác, nàng cũng nhận ra có gì đó khác thường rồi. Suy nghĩ một lúc, nàng vẫn quay lại ôm lấy eo Tạ Trọng Sơn, để mặc hắn kéo nàng vào trong lòng.
Ngước mặt nhìn nụ cười đẹp đẽ gắng gượng của nam tử, đôi mắt Tạ Quỳnh như tối đi: “Không phải huynh muốn đi đánh giặc đó chứ?”
Nàng nói thế nhưng Tạ Trọng Sơn vẫn cười.
“Không phải việc gì lớn, chỉ là tấn công thành Thượng Dương thôi. Địch yếu ta mạnh, muốn thắng cũng không khó.”
Nhớ tới Chương Ngôn Chi trong bức thư, hắn vừa cười vừa nói hơi có chút nghiến răng nghiến lợi: “Nếu Chương Ngôn Chi dám quay về thành Thượng Dương, ta đây lập tức dám cho phụ tử Chương gia bọn họ đều chết trong thành Thượng Dương.”
Hiện giờ trong lòng của Tạ Hầu đang có đường làm quan rộng mở, thứ quan trọng nhất đương nhiên là thê tử trong lòng, thêm cả nữ nhi đang chơi đùa ở nơi nào đó trong vườn. Nhưng điều quan trọng thứ hai là, năm đó Chương công tử Chương Ngôn Chi còn hại hắn rơi vào trong đống bùn nhão ở núi Thần Nữ, suýt nữa bị mất mạng.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.
Hai vạn binh sĩ áo đen đi theo quân sư Chu Sách đi đến, đóng quân ở ngoài thành Quỳnh Châu.
Vẫn còn mười vạn quân áo đen theo Tạ Hầu đi lên từ Tây Bắc Chương Hà, trong mười ngày đó đã đi tới ngoài thành Thượng Dương. Đoàn quân áo đen vây công thành Thượng Dương đã tăng từ hai vạn lên mười hai vạn.
Đứng ở trên tường thành nguy nga cao ngất trông về phía xa, lọt vào trong tầm mắt đều là những chiếc giáp đen che lấp mặt trời, giống như chỉ trong nháy mắt là có thể ập đến đây ngay, nghiền cho tường thành, thậm chí cả một vạn quân coi giữ tường thành sắp dập nát.
Chương Thái Thú tọa trấn thành Thượng Dương bạc trắng cả đầu, chỉ ra lệnh cho Chương Ngôn Chi lập tức quay về, tập hợp lực lượng mười châu, tích trữ binh lực lương thảo, tiếp viện cho thành Thượng Dương. Nhưng có lẽ là do mưa dột suốt đêm, người Khương Hồ ở phía Tây Bắc xa xôi đã đóng quân ở thành Yến Cảm. Có lẽ là mượn đường núi Thần Nữ mà trực tiếp chiếm luôn vùng đất này.
Người lãnh binh vẫn là đại tướng A Đề Xá uy danh hiển hách của Khương Hồ.
Chương Thái Thú nhận được tin báo của thám tử, cả râu và lông mi cũng trắng bệch, chỉ có thể tính toán cho sự tồn tại của người trong thành.
Quân trông coi ở Tây Bắc không dám chuyển quân vì sợ mất lãnh thổ của người Hán. Trận này cho dù Thượng Dương có thắng thì Chương thị cũng để lại tiếng xấu muôn đời. Năm nay tuổi đã cao, nhân sinh một đời, tốt xấu còn có một đứa con trai có kiêu ngạo nhưng cũng có bản lĩnh không nhỏ. Để lại vùng đất này cho Chương Ngôn Chi, ông ta rất yên tâm.
Lúc này khi Chương tiểu tướng quân mặc chiến giáp màu tím mang theo ba nghìn thị vệ ở phủ thái thú đi đến thành Thượng Dượng, lại bị cha hắn tự mình vung nắm đấm đánh hắn ta. Chỉ là lần này xuống tay nhẹ hơn rất nhiều, hôm sau tiểu tướng mặc áo bào đỏ với khuôn mặt đầy vết xanh tím đứng trên đầu tường, đối mặt chửi bậy với quân đội giáp đen.
Lúc đó khi Tạ Trọng nhận được thư báo của Chu Sách ở Hoa phủ, cũng chỉ nở một nụ cười. Hắn tiện tay vò bức thư lại, ném vào trong lư hương bằng vàng ở bên cạnh, lại rót một chén trà nhỏ. Tạ Quỳnh ở bên cạnh đang chăm chú vào cuốn sách đối diện chưa liếc tới hắn một cái, hắn lập tức dính người lên.
Từ đêm Tạ Trọng Sơn dụ dỗ Tạ Quỳnh chơi chuông Miến Điện, quan hệ giữa hai người lại bắt đầu kỳ lạ.
Tạ Quỳnh buồn bực việc Tạ Trọng Sơn giả đáng thương lừa bịp nàng.
Chưa kể sau đó nàng bị Tạ Trọng Sơn vừa làm vừa ép buộc nói thích hắn, hắn nói chỉ nhét chiếc chuông Miến Điện kia vào cơ thể nàng một lúc mà lại khiến nàng run rẩy chân hết ba ngày. Khi nàng đến thỉnh an lão thái quân của Hoa gia, nàng lại bị nhóm nương tử trong phủ chê cười, nói mấy lời thô tục như là quả nhiên là cửu biệt thắng tân hôn. Sau đó vài ngày, tuy rằng ngày nào cũng nằm chung nhưng nàng trực tiếp xem Tạ Trọng Sơn thành không khí luôn, cũng giống như ở trong Tạ viên năm đó, nhìn thấy cũng xem như không nhìn thấy.
Tạ Trọng Sơn không dám buồn bực, Tạ Quỳnh càng lạnh lùng thì hắn càng nịnh nọt dịu dàng, xương mềm đến mức A Châu cũng không thèm nhìn, ngày ngày chạy đến trong viện Hoa phủ ức hiếp những lang quân nương tử xấp xỉ tuổi khác, chỉ là vì tránh để a cha nàng đi theo phía sau mông a nương nàng với bộ dạng a dua lấy lòng.
“Trùng Nương, còn không chịu để ý ta sao?”
Tạ Trọng Sơn bước đi thong thả đến phía sau Tạ Quỳnh, nhẹ nhàng ôm eo nàng, nhìn nàng múa bút, nét bút cuối cùng dừng lại trên giấy như đang uất ức.
Là chữ “Sơn” không mấy đẹp đẽ.
∫yeungontinh.vn∫
“Nàng viết tên của ta, có thể thấy trong lòng nàng vẫn nghĩ đến ta.” Hắn cúi đầu thổi khí vào trong cổ nàng.
Cơ thể Tạ Quỳnh cứng lại, vành tai đỏ lên, nhẹ nhàng đánh vào cánh tay Tạ Trọng Sơn, lúc hạ bút thì có chút buồn cười mà nói: “Tận cùng của Bình Vu là Xuân Sơn. Huynh nói một chút, huynh thì liên quan gì ở đây?
“Trên giấy không có, nàng dám nói trong lòng nàng không có?” Công phu mồm mép của Tạ Trọng Sơn đúng là tốt, nhẹ nhàng nắm tay Tạ Quỳnh vuốt nhẹ, muốn cúi đầu hôn lên má nàng.
Tạ Quỳnh làm mặt 囧, nhưng cũng không tránh đi. Đã nhiều ngày rồi tiền tuyến gửi hết bức thư này đến bức thư khác, nàng cũng nhận ra có gì đó khác thường rồi. Suy nghĩ một lúc, nàng vẫn quay lại ôm lấy eo Tạ Trọng Sơn, để mặc hắn kéo nàng vào trong lòng.
Ngước mặt nhìn nụ cười đẹp đẽ gắng gượng của nam tử, đôi mắt Tạ Quỳnh như tối đi: “Không phải huynh muốn đi đánh giặc đó chứ?”
Nàng nói thế nhưng Tạ Trọng Sơn vẫn cười.
“Không phải việc gì lớn, chỉ là tấn công thành Thượng Dương thôi. Địch yếu ta mạnh, muốn thắng cũng không khó.”
Nhớ tới Chương Ngôn Chi trong bức thư, hắn vừa cười vừa nói hơi có chút nghiến răng nghiến lợi: “Nếu Chương Ngôn Chi dám quay về thành Thượng Dương, ta đây lập tức dám cho phụ tử Chương gia bọn họ đều chết trong thành Thượng Dương.”
Hiện giờ trong lòng của Tạ Hầu đang có đường làm quan rộng mở, thứ quan trọng nhất đương nhiên là thê tử trong lòng, thêm cả nữ nhi đang chơi đùa ở nơi nào đó trong vườn. Nhưng điều quan trọng thứ hai là, năm đó Chương công tử Chương Ngôn Chi còn hại hắn rơi vào trong đống bùn nhão ở núi Thần Nữ, suýt nữa bị mất mạng.