Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái
Chương 122: Bọn họ là phu thê yêu thương nhau
Cuối cùng Tạ Quỳnh vẫn bị Tạ Trọng Sơn ôm ra khỏi Hoa phủ.
Đứa nhỏ lăn xuống từ sườn núi đầy cây cỏ giống như thế cũng bình yên vô sự, nàng lại bị thương ở chân, cũng không đứng dậy nổi.
Phụ thân của đứa nhỏ giống như cường đạo, ôm lấy nàng, lại sai người ôm đứa nhỏ. Nghênh ngang tránh khỏi thủ vệ. Cả đường đi đều thuận lợi cưỡi trên con tuấn mã cột ở bên ngoài Hoa phủ.
A Châu đã bắt đầu quậy phá từ lúc binh lính ôm lấy nàng. Đợi đến khi bị ôm lên ngựa, nhìn thấy mẫu thân bị tướng quân mặc áo lông cừu trắng ôm lên một con khác, lại đi đằng trước nàng, đúng là quá đáng. Nàng cào vào cánh tay binh lính rồi kêu to trong gió: “Đồ bại hoại nhà ngươi muốn dẫn a tỷ ta đi đâu? Quay lại đi.”
Nàng gọi một tiếng là đầy một miệng gió.
Binh lính ôm nàng cười ha ha, nàng lập tức cắn cánh tay của người ta, phạp một cái, cánh tay của người ta bình yên vô sự, A Châu lại trợn tròn mắt, cái răng của nàng bị cắn rớt.
Lúc này A Châu bắt đầu gào khóc một cách thực sự rồi.
Nàng luôn mong mình mau lớn lên, trưởng thành một cô nương dịu dàng lương thiện có mĩ mạo động lòng người như a nương, bây giờ lại trở thành một kẻ quái dị thiếu mất một răng cửa. Phải làm sao bây giờ?
Tiếng đứa nhỏ khóc tê tâm liệt phế bị gió cuốn trôi đi, cha mẹ cưỡi ngựa như bay ở phía trước lại không nghe thấy.
Tạ Quỳnh bị nam tử ôm trong lòng, ngẩng đầu là nhìn thấy cằm hắn ngay. Bên tai có tiếng gió phù phù, trong gió còn có tiếng tim đập trầm ổn của nam tử. Vó ngựa vang xa, lòng nàng cũng bắt đầu động theo, đập hai cái. Gần như là muốn đập chung một nhịp với tiếng tim của nam tử.
Bọn họ từng là phu thê yêu nhau, nàng vẫn còn nghi ngờ tất cả mọi thứ trước mắt đều là mơ.
Tạ Quỳnh hơi bất an, hơi né tránh, nam tử lập tức siết chặt nàng, hơi nóng phảng phất khi trầm giọng nói lan ra bên tai nàng: “Đừng lộn xộn.”
Gió xuân như thế đúng là tốt.
Ra khỏi cửa thành Quỳnh Châu chính là núi hoang xanh biếc vô tận.
Những ngọn núi đối diện nhau hai bên bờ sông, áng mây trôi lững lờ giữa trời chiều sáng lạn, những bụi hoa mùa xuân mọc khắp ở mọi nơi.
Phàm là tục vật, càng thưa thớt thì sẽ càng trân quý.
Chỉ là khi núi rừng đầy hoa xuân, các loài hoa dại đủ màu sắc vây quanh, vừa rực rỡ vừa rẻ mạt, như này cũng không sao cả. Chúng ta nở rộ từng bụi từng bụi, lại từng bụi từng bụi tàn đi, sau năm ngày xuân, chỉ cần trên đời vẫn còn ánh nắng và mưa rơi, chúng nó vẫn có thể chui ra khỏi bùn đất và ngẩng lên với đám mây trên cao như cũ.
Tạ Quỳnh hy vọng con đường này mãi mãi không có điểm dừng, nàng muốn sống trong mộng đẹp này mãi mãi.
Tướng quân áo lông cừu trắng cưỡi chiến mã màu đen, phá vỡ áng mây trôi mờ vào buổi chiều, vó ngựa bắn lên làn khói nhẹ, bước qua sự ngăn cản của trần thế. Bọn họ đưa con nhỏ cùng về nhà.
Nhưng mà mỗi con đường trên đời này đều có điểm dừng.
Khi chuyển qua eo núi khác, không còn hoa xuân mọc dại, vùng núi đen trơ trọi có doanh trướng đóng quân thành hơn cả trăm cả ngàn, những binh sĩ áo đen cầm trường kích trong tay, xuyên qua tuần tra trong đó. Cờ hiệu thêu chữ đen bay cao trong gió, dưới cờ có một thiếu nữ cài trâm hoa mặc váy đỏ, ngoắc tuấn mã phi nhanh về hướng ánh sáng mờ, chờ tướng quân áo lông cừu trắng về nhà.
∫yeungontinh.vn∫
Thiếu nữ váy đỏ cười thanh thoát xinh đẹp, hai má mềm mại bị ánh sáng mờ chiếu ra màu lấp lánh như trân châu. Nàng ngửa đầu cao, sự kiêu ngạo ngây ngô, mang theo sự ngây thơ hiền lành tinh khiết đối xử với thế giới này.
Tạ Quỳnh nhìn thấy nàng ở phía xa, trừng mắt nhìn trong gió, lập tức biết mình nên tỉnh khỏi cơn mơ rồi.
Cô nương váy đỏ tên là Chiêu Nhan, là một tiểu cô nương kiêu ngạo rực rỡ giống như hoa chiêu nhan.
Chiêu Nhan gọi tướng quân là “Đại ca”. Tướng quân tiện tay ném áo lông cừu trắng cho nàng ta, dừng lại suy nghĩ, lại chỉ vào đám người đang chạy chưa tới phía sau.
“Phía sau còn dẫn theo một đứa nhỏ trở về, ngươi chăm sóc nó đi.”
Hắn nói thì Chiêu Nhan vui vẻ đồng ý, xem búp bê kia là món quà mà tướng quân mang về cho nàng ta, vừa tò mò vừa dịu dàng chờ đợi.
Tạ Quỳnh vừa thấy nàng thì giống như thấy mình khi còn trẻ.
Tạ Trọng Sơn ôm Tạ Quỳnh đi cả đường. Trên đường có binh sĩ giáp đen hành lễ với hắn, hắn cũng không dừng, bước đi cả nghìn bước như bay mà không vấp không nghiêng, cuối cùng cũng đứng trước doanh trướng của hắn.
Tạ Trọng Sơn gọi người nâng thùng tắm và nước ấm đến, sau đó ngâm Tạ Quỳnh vào trong nước. Cả người nàng đều là hoa lá cây cỏ, nên tắm rửa thật sạch đi.
Cách một màn sa màu xanh đậm hơn mỏng và một hơi nước dày bốc lên, tướng quân và thê tử của hắn đều im lặng.
“Lại búi tóc kiểu phụ nhân, là đã lập gia đình rồi sao?”
Tướng quân ngồi ngay ngắn ở trước bàn, mắt nhìn những dòng chữ xiêu vạo trên công văn nhưng trong lòng lại để ý động tĩnh của nữ tử sau màn sa.
Đứa nhỏ lăn xuống từ sườn núi đầy cây cỏ giống như thế cũng bình yên vô sự, nàng lại bị thương ở chân, cũng không đứng dậy nổi.
Phụ thân của đứa nhỏ giống như cường đạo, ôm lấy nàng, lại sai người ôm đứa nhỏ. Nghênh ngang tránh khỏi thủ vệ. Cả đường đi đều thuận lợi cưỡi trên con tuấn mã cột ở bên ngoài Hoa phủ.
A Châu đã bắt đầu quậy phá từ lúc binh lính ôm lấy nàng. Đợi đến khi bị ôm lên ngựa, nhìn thấy mẫu thân bị tướng quân mặc áo lông cừu trắng ôm lên một con khác, lại đi đằng trước nàng, đúng là quá đáng. Nàng cào vào cánh tay binh lính rồi kêu to trong gió: “Đồ bại hoại nhà ngươi muốn dẫn a tỷ ta đi đâu? Quay lại đi.”
Nàng gọi một tiếng là đầy một miệng gió.
Binh lính ôm nàng cười ha ha, nàng lập tức cắn cánh tay của người ta, phạp một cái, cánh tay của người ta bình yên vô sự, A Châu lại trợn tròn mắt, cái răng của nàng bị cắn rớt.
Lúc này A Châu bắt đầu gào khóc một cách thực sự rồi.
Nàng luôn mong mình mau lớn lên, trưởng thành một cô nương dịu dàng lương thiện có mĩ mạo động lòng người như a nương, bây giờ lại trở thành một kẻ quái dị thiếu mất một răng cửa. Phải làm sao bây giờ?
Tiếng đứa nhỏ khóc tê tâm liệt phế bị gió cuốn trôi đi, cha mẹ cưỡi ngựa như bay ở phía trước lại không nghe thấy.
Tạ Quỳnh bị nam tử ôm trong lòng, ngẩng đầu là nhìn thấy cằm hắn ngay. Bên tai có tiếng gió phù phù, trong gió còn có tiếng tim đập trầm ổn của nam tử. Vó ngựa vang xa, lòng nàng cũng bắt đầu động theo, đập hai cái. Gần như là muốn đập chung một nhịp với tiếng tim của nam tử.
Bọn họ từng là phu thê yêu nhau, nàng vẫn còn nghi ngờ tất cả mọi thứ trước mắt đều là mơ.
Tạ Quỳnh hơi bất an, hơi né tránh, nam tử lập tức siết chặt nàng, hơi nóng phảng phất khi trầm giọng nói lan ra bên tai nàng: “Đừng lộn xộn.”
Gió xuân như thế đúng là tốt.
Ra khỏi cửa thành Quỳnh Châu chính là núi hoang xanh biếc vô tận.
Những ngọn núi đối diện nhau hai bên bờ sông, áng mây trôi lững lờ giữa trời chiều sáng lạn, những bụi hoa mùa xuân mọc khắp ở mọi nơi.
Phàm là tục vật, càng thưa thớt thì sẽ càng trân quý.
Chỉ là khi núi rừng đầy hoa xuân, các loài hoa dại đủ màu sắc vây quanh, vừa rực rỡ vừa rẻ mạt, như này cũng không sao cả. Chúng ta nở rộ từng bụi từng bụi, lại từng bụi từng bụi tàn đi, sau năm ngày xuân, chỉ cần trên đời vẫn còn ánh nắng và mưa rơi, chúng nó vẫn có thể chui ra khỏi bùn đất và ngẩng lên với đám mây trên cao như cũ.
Tạ Quỳnh hy vọng con đường này mãi mãi không có điểm dừng, nàng muốn sống trong mộng đẹp này mãi mãi.
Tướng quân áo lông cừu trắng cưỡi chiến mã màu đen, phá vỡ áng mây trôi mờ vào buổi chiều, vó ngựa bắn lên làn khói nhẹ, bước qua sự ngăn cản của trần thế. Bọn họ đưa con nhỏ cùng về nhà.
Nhưng mà mỗi con đường trên đời này đều có điểm dừng.
Khi chuyển qua eo núi khác, không còn hoa xuân mọc dại, vùng núi đen trơ trọi có doanh trướng đóng quân thành hơn cả trăm cả ngàn, những binh sĩ áo đen cầm trường kích trong tay, xuyên qua tuần tra trong đó. Cờ hiệu thêu chữ đen bay cao trong gió, dưới cờ có một thiếu nữ cài trâm hoa mặc váy đỏ, ngoắc tuấn mã phi nhanh về hướng ánh sáng mờ, chờ tướng quân áo lông cừu trắng về nhà.
∫yeungontinh.vn∫
Thiếu nữ váy đỏ cười thanh thoát xinh đẹp, hai má mềm mại bị ánh sáng mờ chiếu ra màu lấp lánh như trân châu. Nàng ngửa đầu cao, sự kiêu ngạo ngây ngô, mang theo sự ngây thơ hiền lành tinh khiết đối xử với thế giới này.
Tạ Quỳnh nhìn thấy nàng ở phía xa, trừng mắt nhìn trong gió, lập tức biết mình nên tỉnh khỏi cơn mơ rồi.
Cô nương váy đỏ tên là Chiêu Nhan, là một tiểu cô nương kiêu ngạo rực rỡ giống như hoa chiêu nhan.
Chiêu Nhan gọi tướng quân là “Đại ca”. Tướng quân tiện tay ném áo lông cừu trắng cho nàng ta, dừng lại suy nghĩ, lại chỉ vào đám người đang chạy chưa tới phía sau.
“Phía sau còn dẫn theo một đứa nhỏ trở về, ngươi chăm sóc nó đi.”
Hắn nói thì Chiêu Nhan vui vẻ đồng ý, xem búp bê kia là món quà mà tướng quân mang về cho nàng ta, vừa tò mò vừa dịu dàng chờ đợi.
Tạ Quỳnh vừa thấy nàng thì giống như thấy mình khi còn trẻ.
Tạ Trọng Sơn ôm Tạ Quỳnh đi cả đường. Trên đường có binh sĩ giáp đen hành lễ với hắn, hắn cũng không dừng, bước đi cả nghìn bước như bay mà không vấp không nghiêng, cuối cùng cũng đứng trước doanh trướng của hắn.
Tạ Trọng Sơn gọi người nâng thùng tắm và nước ấm đến, sau đó ngâm Tạ Quỳnh vào trong nước. Cả người nàng đều là hoa lá cây cỏ, nên tắm rửa thật sạch đi.
Cách một màn sa màu xanh đậm hơn mỏng và một hơi nước dày bốc lên, tướng quân và thê tử của hắn đều im lặng.
“Lại búi tóc kiểu phụ nhân, là đã lập gia đình rồi sao?”
Tướng quân ngồi ngay ngắn ở trước bàn, mắt nhìn những dòng chữ xiêu vạo trên công văn nhưng trong lòng lại để ý động tĩnh của nữ tử sau màn sa.