Giả Quý Tộc
Chương 49: Chương 49:
Dương Vi không nói chuyện, cô nghe khẩu khí của Tống Triết, liền hiểu rằng Tống Triết cũng không phải đang cầu hôn cô.
Mà đang trần thuật một sự kiện, anh cũng không kỳ vọng cô trả lời, có lẽ anh đã biết đáp án, cho nên không có nửa điểm hy vọng.
Vì thế Dương Vi do dự trong chốc lát sau đó nói: “Nếu tôi không đáp ứng ?”
Tống Triết không nói chuyện, anh lẳng lặng nhìn về phía trước.
“Dương Vi, kỳ thật đạo lý anh đều hiểu.”
Ngữ khí anh bình tĩnh, mang theo một loại bình tĩnh thâm nhập vào người: “Anh biết quá khứ đều là anh sai, Võ Luân chỉ là tòng phạm, anh mới người nên nhận trừng phạt nhất. Thái độ bọn họ đối với em đều bởi vì anh dựng lên, bọn họ không có nghĩa vụ phải đối xử với em thật tốt, nhưng anh có.”
“Trong quá khứ anh chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người chồng, chưa từng đối xử tốt với em , năm đó em có bao nhiêu tuyệt vọng, bao nhiêu khổ sở, đó đều là nghiệt quả mà hiện giờ anh nên nhận. Hôm nay mặc kệ anh có bao nhiêu thống khổ, đều xứng đáng.”
“Anh cũng biết, yêu một người nên bao dung, nên hy sinh, nên yêu em, nên tôn trọng sự tự do của em. Nhưng anh làm không được. Anh đã từng nổ lực, cuối cùng anh từ bỏ.”
Anh quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Dương Vi: “Anh sẽ làm hết khả năng của mình để đối xử với em thật tốt, em muốn cái gì anh đều cho, nhưng trừ việc rời khỏi anh.”
Dương Vi bị anh chọc tức đến bật cười.
Tống Triết bị nụ cười của cô đâm vào tim, nhưng sắc mặt anh vẫn bất động, giơ tay đặt lên khuôn mặt cô, dường như có chút mỏi mệt: “Em có thể mắng anh, cũng có thể đánh anh, làm như vậy là không đúng, anh biết. Nhưng anh không có cách nào, anh không biết nên làm cái gì bây giờ, cho nên anh không muốn nghĩ nhiều.”
“Anh không có cách nào chịu đựng được việc bên cạnh em có người đàn ông khác,” thần sắc anh mang theo lạnh lẽo, “Cho nên không cần lại liên hệ với Chu Văn, nếu em không muốn tìm phiền toái cho anh ta.”
Dương Vi không nói chuyện, cô nắm chặt tay, Tống Triết lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát, một lát sau, anh cúi đầu muốn hôn cô, nhưng cũng chính trong nháy mắt kia, Dương Vi đột nhiên tát lên mặt anh, gầm một tiếng: “Cút!”
Tống Triết bị cô đánh, anh cũng không để ý nhiều, anh quay đầu lại, mặt không biểu tình đứng dậy, nói với cô: “Em đói bụng rồi, anh đi nấu cơm cho em.”
“Anh cút ra ngoài cho tôi,” Dương Vi đứng dậy, lạnh lùng nói, “Tôi cảnh cáo anh, nếu anh không ra ngoài……”
“Em muốn như thế nào?”
Tống Triết giương mắt nhìn qua , thanh âm bình tĩnh: “Báo cảnh sát?”
Nói xong, Tống Triết lấy điện thoại đưa tới trước mặt Dương Vi, bình tĩnh mở miệng: “Em báo cảnh sát, lập tức bắt anh đi. Chu Văn còn có một bộ phim chưa được phát sóng, do công ty chúng ta đầu tư, bộ phim này anh ta chuẩn bị ba năm, sử dụng đặt biệt cho việc tranh giải thưởng, hiện tại đang ở thời điểm bình chọn. Điện thoại ở chỗ này, em báo cảnh sát, anh rút đầu tư. Ba năm tâm huyết của anh ta sẽ như nước chảy về biển đông,” Tống Triết cúi đầu nhìn cô, trên mặt Dương Vi mang theo tái nhợt với sự hờ hững hiếm thấy, “Em xác định, em có thể chịu nổi trách nhiệm này sao?”
Dương Vi không nói chuyện, một lát sau, cô đột nhiên cười.
“Tống Triết, anh biết không, cho dù có thời điểm tôi dùng ác ý lớn nhất để phỏng đoán suy nghĩ của anh, tôi cũng không nghĩ đến anh có thể ti tiện đến loại trình độ này.”
Bàn tay Tống Triết nắm di động nhẹ nhàng run lên, anh rũ đôi mắt, Dương Vi đứng dậy, lạnh mắt nhìn anh: “Nếu anh nhất định phải đi đến mức độ này, vậy có phải anh đã quên hay không, 5% cổ phần còn chưa thay đổi tên?”
“Không sao cả.” Tống Triết thu hồi di động, lạnh nhạt nói, “Em có thể lấy cổ phần đó cho chú hai, các người có thể cắt chức của anh, em huỷ hoại tập đoàn Tống thị , cũng không sao cả.”
Anh nói làm Dương Vi siết chặt nắm tay, anh nâng đôi mắt trống rỗng lên, bình tĩnh nói: “Chỉ cần em ở bên cạnh anh, em huỷ hoại tất cả của anh, cũng chả sao cả.”
Nói xong, anh xoay người sang chỗ khác, Dương Vi gầm ra tiếng: “Anh muốn làm gì?!”
Tống Triết đưa lưng về phía cô, dừng một chút, mới mở miệng nói: “Nấu mì.”
Nói xong anh đi đến phòng bếp, sau khi anh tiến vào phòng bếp, Dương Vi ngồi xuống, cô cảm thấy Tống Triết điên rồi.
Cô có thể đối kháng với một Tống Triết lý trí, một Tống Triết ngạo mạn, nhưng cô không thể đối kháng với người không màng tất cả, không quan tâm hậu quả như này.
Cô ngồi trên bàn, xoa dịu một chút cảm xúc, muốn chải vuốt lại suy nghĩ cho rõ ràng. Cô đứng ở góc độ của Tống Triết để suy nghĩ, lấy tính cách của Tống Triết, anh chấp nhất cái gì sẽ không buông tay, mà trước khi anh thử tất cả mọi biện pháp, anh không còn đường để đi, chỉ có thể đi con đường này.
Nhưng anh không rõ, phần tình cảm này đã sớm không nên cưỡng ép, mà nên thối lui một bước, để cả hai bên đều có không gian thích hợp.
Dương Vi suy nghĩ trong chốc lát, cô sắp xếp rõ ràng lại suy nghĩ trong đầu, cô nhắn tin cho Chu Văn, dò hỏi chuyện bộ phim của anh, xác nhận cuối tuần chính là lễ trao giải , cô nhanh chóng bình tĩnh lại.
Hiện tại việc cô phải làm không phải là trở nên gay gắt mâu thuẫn với Tống Triết , mà phải ổn định anh.
Hai tuần sau, cô sẽ cùng Chu Văn rời đi, từ đây trời cao biển rộng, không còn gặp lại.
Trong khoảng thời gian này cô không thể để anh làm ảnh hưởng đến Chu Văn, cũng không thể để anh làm ra bất cứ chuyện gì cực đoan, cô muốn ổn định anh.
Chỉ hai tuần.
Mười bốn ngày.
Con số này khiến Dương Vi yên ổn hơn rất nhiều, cô nhắm mắt lại, uống ngụm nước, chờ thời điểm Tống Triết trở về, Dương Vi mở to mắt, thần sắc thanh tỉnh một cách bất thường.
Tống Triết đi đến trước mặt Dương Vi, kéo ghế ra ngồi xuống, sau đó anh nghe thấy Dương Vi nói: “Tôi có thể thử tiếp nhận anh một lần nữa.”
Tống Triết nắm chặt chiếc đũa dừng tại chỗ, anh ngẩng đầu lên, thấy Dương Vi bình tĩnh nói: “Nhưng tôi có điều kiện.”
“Được.”
Tống Triết mở miệng, Dương Vi nhíu mày: “Anh biết tôi muốn nói gì sao?”
“Bất cứ cái gì,” Tống Triết rũ đôi mắt xuống, “Chỉ cần em nguyện ý bắt đầu một lần nữa, đều được.”
“Trong lúc này anh không thể tìm Chu Văn, và gây phiền toái cho bất cứ người nào bên cạnh tôi.”
“Ừ.”
“Trong lúc này anh không thể có hành động thân mật với tôi, trừ phi tôi đáp ứng.”
Tống Triết chần chờ một lát, vẫn nói: “Được.”
Dương Vi thở phào một hơi, sau đó nói: “Không được tôi cho phép, anh không thể ra vào phòng ở của tôi.”
“Ừ.”
“Còn có……” Dương Vi chần chờ một lát, cô nhìn người đàn ông thần sắc như chết lặng trước mặt, rốt cuộc nói, “A Triết, tôi hy vọng anh có thể sống giống như trước đây. Vứt bỏ những người làm tổn thương anh, nhưng vẫn sống kiêu ngạo tùy ý như cũ.”
Tống Triết không nói chuyện, anh lẳng lặng nhìn cô, nghe thấy cô nói: “Tôi thích anh như vậy.” Lúc này, rốt cuộc anh cũng tiếng, khàn khàn nói: “Anh sẽ cố gắng.”
Nói cho hết lời , hai người lâm vào không khí xấu hổ trầm mặc, rất lâu sau, Tống Triết nói: “Như vậy, anh có thể có một ít yêu cầu hay không?”
Dương Vi dừng một chút, sau đó cô đáp ứng nói: “Anh nói đi.”
“Anh hy vọng, khi chúng ta ở chung, cho dù nội tâm em có một tia dao động, xin em hãy nghe theo trái tim mình.”
Tống Triết nhìn cô, trong mắt không có bất kỳ mong đợi gì, anh đưa ra yêu cầu này, nhưng anh cũng không trông cậy vào Dương Vi sẽ đáp ứng. Nhưng Dương Vi nhìn chăm chú vào đôi mắt anh, nội tâm cô nhớ tới thời gian cuối cùng.
Mười bốn ngày.
Đây là mười bốn ngày cuối cùng cho mối quan hệ của họ.
“Được”
Cô mở miệng một cách khô khốc, Tống Triết đột nhiên mở to mắt, Dương Vi cười khẽ lên.
“Tôi hy vọng, chúng ta có thể ở chung thật tốt, A Triết.”
Tôi hy vọng, trong thời gian cuối cùng, tôi cùng với trí nhớ của anh, đều không phải vừa nghĩ lại liền thấy kinh.
Nghe Dương Vi nói, thế nhưng trong một cái chớp mắt Tống Triết có chút không biết phải làm sao. Anh giống như một thiếu niên vừa tỏ tình thành công, kích động đến nói không ra lời. Anh nắm chiếc đũa, hoảng loạn nói: “Được……”
Nói lời này, anh lại cảm thấy một chữ hình như có chút có lệ, vì thế anh chặn lại nói: “Anh sẽ không làm em thất vọng! anh sẽ nỗ lực!”
Dương Vi cười không nói, ánh mắt cô rơi xuống tô mì của Tống Triết, ôn hòa nói: “Ăn mì đi.”
Tống Triết và cô ăn mì xong, anh đi phòng bếp rửa bát, Dương Vi nhìn nhìn thời gian, livestream như thường lệ.
Cô vừa livestream , toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp đều bị bùng nổ. Mọi người thấy thông báo của cô, đều biết cô muốn rời khỏi vòng luẩn quẩn này, cuối cùng chỉ làm một streamer hoang dại. Cô nói chuyện phiếm với mọi người như bình thường, sau đó trả lời một vài vấn đề của fans.
“Không có việc gì, tiền vi phạm hợp đồng đang bàn bạc, tôi có thể bồi thường.”
“Không cần lo lắng, sau này tôi tự do, tôi sẽ vẫn luôn nhớ mọi người .”
“Kỹ năng thi cử? Rất nhiều năm không kiểm tra, bạn khiến tôi nhớ lại một chút ha……”
Tống Triết rửa bát xong, anh đi tìm Dương Vi, sau đó anh nghe thấy tiếng Dương Vi livestream , anh không dám xông vào, nhưng lại không muốn cách cô quá xa, vì thế anh liền mang máy tính lại đây, ngồi ngoài cửa phòng, tắt thanh âm của máy tính , sau đó nhìn cô livestream, và nghe người phụ nữ trong phòng lải nhải.
Đèn trong phòng đều tắt, chỉ có phòng Dương Vi livestream là còn sáng lên, từ trong phòng để lộ ra ánh đèn mờ nhạt, mềm mại lại ôn hòa, Tống Triết ngồi trong bóng tối, dựa vào tường, nương theo một chút ánh đèn kia, một mình trong bóng tối.
Cô cười anh cũng cười theo, cô nhíu mày anh bắt đầu lo lắng.
Chờ Dương Vi livestream xong, cô đóng phòng livestream, ra ngoài đổ nước, Tống Triết còn đang chờ đợi câu trả lời của cô, nhấp môi cười khẽ.
Dương Vi bị Tống Triết ngồi xổm trước cửa làm cho hoảng sợ, kinh hoảng nói: “Anh ở chỗ này làm cái gì?!”
Tống Triết cuống quít ôm máy tính ngồi dậy , vội nói: “Thực xin lỗi anh……”
“Anh đang xem tôi livestream?” ánh mắt Dương Vi rơi xuống, Tống Triết ngay lập tức đỏ mặt, Dương Vi theo bản năng đoạt lấy máy tính của Tống Triết, Tống Triết bị cô đột nhiên lấy nên không kịp đề phòng , sau đó Dương Vi thấy được ba chữ “Miêu đại hiệp”.
Hai người đều đứng tại chỗ, nhất thời Tống Triết có chút lúng túng, tưởng tượng đến những câu nói ấu trĩ của mình trong quá khứ, anh liền có một loại cảm giác không chỗ dung thân. Dương Vi không nói chuyện, cô đột nhiên cảm thấy ba chữ này có chút phỏng tay, cô ra vẻ trấn định trả lại máy tính cho Tống
Triết, ho nhẹ một tiếng nói: “Không ngờ miêu đại hiệp là anh ……”
Tống Triết rũ đầu, trầm thấp lên tiếng, không nói nữa.
Dương Vi quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường trong phòng, sau đó nói: “Muộn rồi, trở về ngủ đi.”
“Được.”
Tống Triết ôm máy tính, xoay người sang chỗ khác, đi về phía cửa, đi được một nửa, anh đột nhiên quay đầu lại, có chút hoảng loạn nói: “Ngủ ngon.”
Dương Vi ngẩn người, theo bản năng nói: “Ngủ ngon.”
Sau đó liền thấy trên mặt người nọ lộ ra nét tươi cười , anh ôm máy tính, cuối cùng cũng lưu loát đi ra ngoài.
Chờ anh đi rồi, trong lúc nhất thời Dương Vi có chút mờ mịt.
Cứ như vậy trong nháy mắt, trong đầu cô hiện lên những lời ấu trĩ mà miêu đại hiệp đã từng nói.
“Cô là người giỏi nhất.”
“Cô là người tốt nhất.”
……
Cô mới ý thức được, không ngờ trong quá khứ Tống Triết đã từng kỳ cục như vậy, anh cũng đã dành lời khen ngợi cho cô.
Không thể nói có rung động hay không, chỉ là trong nháy mắt, cô đột nhiên cảm thấy có chút đáng tiếc.
Nếu sớm hơn một chút……
Nếu cô sớm quyết đoán giống hiện tại, nếu anh sớm để bụng về chuyện tình cảm này như hiện tại, thì hai người họ sẽ bỏ qua nhau sao?
Nhưng mà trên đời này từ trước đến nay không có nếu, nếu mọi việc đều giống như kết quả, thì trên đời này cũng không có nhiều người muốn yêu mà không được. Rốt cuộc đại đa số tình cảm, không phải sai người, thì chính là sai thời điểm.
Dương Vi ngủ một giấc thật ngon, buổi sáng ngày hôm sau cô tỉnh dậy sớm, ánh mặt trời dừng trên mặt cô khi mới 6 giờ, cô mơ hồ nghe thấy tiếng chuông cửa, cô xoa mắt đứng dậy, kéo cửa nhà ra, liền thấy Tống Triết ngủ ở trước nhà cô.
Anh ngủ dưới đất, giống một kẻ lưu lạc, cứ thế dựa trước cửa nhà cô!
Dương Vi bị hành động của Tống Triết làm cho kinh ngạc, cô hoàn toàn không nghĩ tới có một người có thói quen sạch sẽ như Tống Triết cũng có thể làm ra loại sự tình này.
Mà dường như Tống Triết cũng nhận thấy được bên cạnh có người, anh mơ hồ ngẩng đầu lên, thấy Dương Vi đang trợn mắt há hốc mồm, anh đột nhiên tỉnh táo lại, ngồi dậy , cuống quít giải thích nói: “Anh…… anh đi ngay lập tức ……”
“Anh ngủ ở chỗ này làm gì?” Dương Vi nhìn anh đứng lên thu dọn chăn đệm, nhíu mày, động tác Tống Triết dừng một chút, anh không nói gì, Dương Vi ngay lập tức phản ứng lại: “Anh sợ tôi bỏ chạy?”
Tống Triết cứng đờ người với một chút mất tự nhiên, dường như cô đã đoán trúng. Nhất thời Dương Vi có một loại cảm giác khó có thể miêu tả được.
Người này hôm qua mới vừa hóa thân thành tổng tài bá đạo uy hiếp cô muốn cầm tù cô, như thế nào hôm nay lại có thể lúng túng thành bộ dáng này?
Giữa hai người có một chút xấu hổ, rốt cuộc Tống Triết lên tiếng: “Em muốn ăn gì? Anh nấu cho em.”
“Không cần, tôi……”
“Ăn cháo đi? Táo đỏ nấu với cháo, dưỡng khí huyết.” Tống Triết ngồi dậy, “Anh lại chiên thêm sủi cảo bắp cho em.”
“Tống Triết,” Dương Vi chần chờ mở miệng, “Anh không cần làm mấy chuyện đó.”
Tống Triết mím môi, anh giương mắt nhìn cô: “Không làm mấy chuyện đó, anh có thể làm việc gì đây?”
“Để anh làm đi ” anh thở dài ra tiếng, “Vì em làm chút gì đó, anh mới an tâm.”
Dương Vi không nói chuyện, hai người từng người trở về rửa mặt chải đầu, chờ Tống Triết làm xong bữa sáng, cô sang nhà anh ăn bữa sáng.
Tống Triết ngồi đối diện cô, anh mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài là âu phục màu xám giản dị, nhìn qua khiến anh có vẻ xinh đẹp nho nhã hơn rất nhiều. anh một mặt nói chuyện, một mặt nói chuyện công ty với cô.
“Hai ngày trước anh có tham gia một cuộc phỏng vấn với kênh tài chính kinh tế, nếu em có thời gian có thể nhìn xem.”
“Ở kênh của Nam thành, 4h chiều phát sóng.”
“Hiện tại lợi nhuận của giải trí Gạo không tồi, anh muốn tiến hành khuếch trương. Em chuẩn bị rời khỏi nền tảng Miêu Miêu, giải trừ hợp đồng anh sẽ bảo Hướng Duy nói chuyện với em, kế tiếp anh muốn tìm một người để tiếp nhận, em có đề cử gì không?”
……
Một mình anh lải nhải nói xong tất cả, sau đó anh chờ Dương Vi ăn xong, đi phòng bếp rửa chén, Dương Vi liền trở về nhà của mình, tìm một quyển sách tùy ý xem.
Cô lẳng lặng nhìn trong chốc lát, chuông cửa vang lên, cô ra mở cửa, thấy Tống Triết đứng trước cửa, một tay anh kẹo túi công văn, một tay cầm cà vạt, lẳng lặng nhìn cô: “Anh không đeo caravat được, em có thể giúp đỡ không?”
Dương Vi không nói chuyện, ánh mắt cô dừng lại trên chiếc cà vạt đó, cô hơi hé miệng, qua một lúc lâu, cô mới lên tiếng.
“Xin lỗi,” cô mở miệng, “Ngoại trừ chồng tôi , tôi sẽ không giúp người khác đeo cà vạt.”
Thần sắc Tống Triết ảm đạm, anh cũng không cưỡng cầu, thu hồi cà vạt, thấp giọng nói: “Anh đã biết. Hôm nay em cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, anh đi làm trước.”
Nói xong, anh liền xoay người, trong tay gắt gao túm chặt cà vạt, đi về phía thang máy.
Dương Vi lẳng lặng nhìn, thời điểm cửa thang máy mở ra, anh quay đầu lại, nhìn cô hơi mỉm cười, ôn hòa nói: “Đừng nhìn, ngoài cửa gió lớn, cẩn thận cảm lạnh. Anh sẽ trở về sớm một chút.”
Dương Vi ngẩn người, cứ như vậy trong nháy mắt, cô cảm thấy, dường như mình đang quay trở về thời kỳ mới bắt đầu tân hôn, cô luôn thích mỗi buổi sáng đưa anh ra cửa, còn cô đứng ở cửa, nhìn anh đi xa, sau đó từng ngày trôi qua, thời gian và cuộc sống của mọi người , đều bị tiêu hao và điều này cũng vậy.
Chờ đợi anh, không ngừng chờ đợi anh.
Chỉ là anh chưa bao giờ từng đáp lại, chưa bao giờ từng nói ra câu nói cô vẫn luôn chờ đợi kia —— anh sẽ về nhà sớm một chút.
Rất lâu sau Dương Vi mới phục hồi tinh thần , cô trở lại phòng, gọi điện thoại cho Chu Văn, nghe xong sự sắp xếp của anh, cô nói đại khái chuyện của cô và Tống Triết cho anh.
Cô cắt bỏ đoạn Tống Triết dùng Chu Văn bức cô, cô không muốn tăng phiền toái cho Chu Văn, chỉ nói với anh rằng : “Những ngày cuối cùng, tôi muốn ở chung với anh ấy thật tốt. Sau này nhớ lại, tôi sẽ phát hiện, ồ, không ngờ chúng ta cũng có một đoạn thời gian tốt đẹp.”
Chu Văn trầm mặc, sau một hồi, anh cười rộ lên: “Cô nói được là được.”
Dù sao cũng là người từng yêu , không muốn trong quãng đời còn lại nhớ tới, tất cả đều là sự khó chịu.
Hai người hàn huyên trong chốc lát, Dương Vi xử lý hợp đồng mà luật sư bên Võ Ấp gửi lại đây một chút, nhanh chóng liền đến buổi chiều.
Buổi chiều cô ngồi trên ban công kéo đàn một lát, quay đầu lại nhìn đồng hồ, bốn giờ hai mươi.
Cô lẳng lặng nhìn trong chốc lát, rốt cuộc vẫn đứng dậy, mở TV, mở kênh tài chính kinh tế.
Trên kênh tài chính kinh tế, Tống Triết mặc âu phục màu xám nhạt, mắt kính gọng vàng, đang nói chuyện với người dẫn chương trình.
Trên người anh mang theo hơi thở của một quý công tử không nói nên lời, cho dù mỗi tiếng nói mỗi cử động đều ôn hòa như xuân,nhưng vẫn như cũ khiến người ta có một loại ảo giác quý không thể nắm được.
Sau khi anh tiếp nhận Tống gia , tập đoàn Tống thị liên tục cho ra ba bản báo cáo doanh thu theo quý, tất cả đều thể hiện sự bùng nổ của xu thế. Người MC thảo luận với anh về ý tưởng kinh doanh cùng chuyện xưa sau lưng, Dương Vi lẳng lặng nghe, lơ đãng qua hơn một giờ.
Nửa giờ cuối cùng, MC hỏi anh về việc tư , nói là từ cộng đồng mạng thu thập được vài vấn đề.
Tống Triết nâng tay, lễ phép nói: “Xin mời.”
Nữ MC bị động tác quý ông này làm mê mẩn đến đỏ cả mặt, ho nhẹ một tiếng, cúi đầu nhìn câu hỏi trên tấm thiệp nói: “Người quan trọng nhất trong cuộc sống của anh là ai?”
Tống Triết không nói chuyện, MC nữ mỉm cười: “Để tôi đoán xem, là phu nhân Triệu Dương Lan sao?”
Nghe được lời này, Tống Triết ôn hòa cười rộ lên: “Mẹ tôi đương nhiên là người rất quan trọng trong sinh mệnh của tôi, nhưng nếu nói quan trọng, hẳn là Dương Vi.”
“Dương Vi?” Nữ MC ngẩn người, sau đó phản ứng lại , có chút chần chờ nói, “Chính là streamer lần trước nhận được giải quán quân của chương trình《 chơi nói chữ 》?”
“Đúng vậy.” Tống Triết gật đầu nói, “Cô ấy là vợ trước của tôi, chúng tôi từ mười ba tuổi đã quen biết, sau đó làm bạn lớn lên.”
“Cô ây là người tôi cảm thấy áy náy nhất, là người tôi làm tổn thương tổn nhiều nhất, cũng là người tôi yêu nhất .”
“Trước kia tính tình tôi rất kém cỏi, khi đó thời niên thiếu vô tri, là cô ấy vẫn luôn bao dung tôi, nhẫn nại với tôi. Nhưng tôi lại không rõ loại nhẫn nại này là một loại trả giá, khi đó tôi cái gì cũng không nghĩ tới, tôi vẫn luôn đặc biệt tùy hứng.”
“Cho nên anh làm tổn thương cô ấy?” nữ MC hiểu được, Tống Triết chua xót mỉm cười: “Đúng vậy, bị thương rất sâu đậm.”
“Anh cảm thấy trong sự tan vỡ của cuộc hôn nhân này, anh là người gánh vác trách nhiệm chủ yếu?”
“Không,” Tống Triết mở miệng, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bình tĩnh nói: “Không phải trách nhiệm chủ yếu, mà là toàn bộ trách nhiệm.”
“Đoạn hôn nhân này tan vỡ, có thể nói, toàn bộ trách nhiệm là của tôi. Nếu cô ấy có bất kỳ cái gì sai, đều là do tôi không làm hết trách nhiệm của một người chồng.”
“Tôi làm chồng, vốn nên cho cô ấy một mảnh trời đất, vì cô ấy giải quyết mọi vấn đề. Nhưng tôi chẳng những không có, tôi còn mặc kệ, để giữ gìn lòng tự trọng nhỏ bé buồn cười đó và tùy ý làm tổn thương cô ấy, tôi đối xử lạnh nhạt với cô ấy, không thèm để ý tới cô ấy , phóng túng truyền ra tai tiếng, tôi hoàn toàn không biết gì về tình cảnh của cô ấy, tôi nghĩ bất cứ một người phụ nữ nào, có người chồng như vậy, đều thật đáng buồn.”
Dương Vi lẳng lặng xem cuộc phỏng vấn, cô cũng không biết vì sao, khi nghe Tống Triết nhắc lại sự tàn nhẫn trong quá khứ, nước mắt không hiểu sao lại trào lên.
Rõ ràng không có cảm xúc gì, nhưng nước mắt lại phun như suối.
Cô cảm giác hình ảnh người trên TV đã mơ hồ, nhưng cô vẫn có thể nghe rõ ràng anh đang nói chuyện.
“Tôi đã làm sai rất nhiều chuyện, cho nên tôi vẫn luôn muốn nói với cô ấy một lời, nhưng kỳ thật những lời này không có phân lượng gì, tôi nói rất nhiều lần, cũng thử làm nhiều chuyện, nhưng chỉ có thời gian mới có thể giúp tôi chứng minh và đền bù cho cô ấy.”
“Nói cái gì?” nữ MC đã hoàn toàn bị lời nói của Tống Triết hấp dẫn, Tống Triết ngẩng đầu lên, mặt hướng vào màn ảnh, đường cong khuôn mặt đột nhiên chậm rãi nở một nụ cười.
“Dương Vi,” anh nghiêm túc lên tiếng, “Thực xin lỗi.”
Dương Vi ngồi trên sô pha, ôm lấy chính mình, khớp hàm cắn chặt nhẹ nhàng run lên. Sau đó nghe đối phương tiếp tục nói: “Còn có, anh yêu em.”
Nói xong, người trên TV mỉm cười cay đắng.
Bên ngoài điên cuồng truyền đến tiếng chuông cửa, nhưng Dương Vi lại cảm mình cái gì cũng không nghe thấy, cô muốn khống chế mình không được xúc động, không được khóc, nhưng cô lại làm không được.
Không biết bao lâu sau, rốt cuộc cửa bị người mở ra, sau đó Dương Vi liền cảm giác được có người từ cạnh cửa xông tới, đột nhiên ôm cô vào trong lòng.
“Dương Vi? Em làm sao vậy Dương Vi?”
Tống Triết dồn dập lên tiếng, nhưng cũng chính trong nháy mắt kia, Dương Vi ngay lập tức khóc lớn thành tiếng trong lồng ngực anh.
Bạn có bao giờ có một đoạn tình cảm nặng tựa như núi trong quá khứ chưa?
Lưng đeo nó trên đường đời, vô số lần nói muốn ném xuống, nhưng nói rất nhiều lần, cũng nhắc lại nhiều lần, vậy mà không có cách nào thay đổi sự thật nó đang đè phía trên sinh mạng của bạn.
Mỗi lần ném một bộ phận của nó xuống đều là một quá trình máu tươi đầm đìa, muốn chém rớt nó nhưng nó lại là cốt nhục trên người bạn, đau đến mức khớp hàm kẽo kẹt rung động, tuy nhiên vẫn cần phải nâng đao chém xuống.
Phải mất vô số lần lặp lại, trong thời gian dài mới có thể bình tĩnh trở lại.
Hãy để thời gian cọ rửa những huyết nhục đó chảy về phương xa, mà bạn đứng trên bờ sông nhìn về phương hướng của nó.
Nếu cả đời này bạn có thể nhìn thấy mặt trời một lần nữa, vậy miệng vết thương của bạn sẽ khép lại, thương thế của bạn cũng sẽ kết vảy thành sẹo.
Nhưng nếu cả đời này cứ âm u như vậy, những miệng vết thương kia sẽ lưu lại thành vết sẹo xấu xí, sau đó mỗi khi trời mưa, liền đau một cách dữ tợn rít gào.
“Tôi hận anh.”
Cô đau đớn khóc thành tiếng, tay đấm chân đá: “Tống Triết, tôi hận anh! Tôi hận anh!”
Tống Triết không nói lời nào, anh cắn răng, gắt gao ôm chặt cô.
Nắm tay của cô dừng trên người anh, tiếng khóc chém vào trong lòng anh, anh cảm thấy hốc mắt ẩm ướt, tâm như bị lăng trì, anh ôm chặt cô, rốt cuộc rống giận ra tiếng: “Vậy em cứ hận đi!”
Anh nhắm mắt lại, giơ tay đặt trên mái tóc cô: “Hận anh cả đời, ngàn vạn lần đừng buông tay.”