Giả Bộ
Chương 26: C26: Chương 26
Editor: Đá bào
Beta: Bảo Trân
—
Tối qua cô đã xem phim đến tận ba giờ sáng.
Đây là lần đầu tiên Ôn Nam Tịch thức xuyên đêm. Khoảng chín giờ sáng khi còn đang trong giấc mộng thì điện thoại di động vang lên, vươn tay đến tủ đầu giường cầm lên xem đó là gương mặt tươi cười cùng lời chào buổi sáng của Trần Phi.
Trần Phi: [(*^▽^*)]
Trần Phi: Chào buổi sáng, chị Ôn.
Ôn Nam Tịch dở khóc dở cười, xoay người nằm ngửa ngây ngốc một lát mới trả lời lại Trần Phi.
Ôn Nam Tịch: Chào buổi sáng, Trần Phi.
Trả lời xong Ôn Nam Tịch rời giường, kéo rèm cho ánh nắng chiếu vào rồi đi rửa mặt, điện thoại di động lại vang lên cô cúi đầu tắt máy.
Trần Phi: Hôm nay chị Ôn có kế hoạch gì không?
Ôn Nam Tịch đánh răng rửa mặt xong, cầm điện thoại di động đi ra ngoài, vừa làm bữa sáng vừa trả lời cậu.
Ôn Nam Tịch: Hôm nay tôi ở nhà cả ngày.
Trần Phi: Nếu chị ở nhà cả ngày, em giới thiệu cho chị một vài bộ phim.
Ôn Nam Tịch: Được, cảm ơn Trần Phi.
Trần Phi: Không cần khách khí
Trần Phi: (〃’▽’〃)
Một lát sau Ôn Nam Tịch ăn xong bữa sáng Trần Phi gửi cho cô mấy tựa phim cùng với link vượt tường lửa.
Ôn Nam Tịch trả lời, nói cảm ơn.
Điện thoại reo lên người gọi là Dịch Phong. Ôn Nam Tịch dừng lại rồi nhấc máy.
Đầu bên kia truyền đến giọng nói của Dịch Phong: “Nam Tịch, em dậy rồi à?”
Ôn Nam Tịch nói: “Đàn anh, em dậy rồi, cũng đã gần mười giờ rưỡi.”
“Buổi trưa anh có việc ở gần đây. Chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.” Dịch Phong vẫn như trước, có thói quen đi thẳng vào vấn đề.
Ôn Nam Tịch suy nghĩ một chút, đáp: “Được.”
Sau khi cúp máy, Ôn Nam Tịch đứng dậy thay bộ quần áo, thu dọn qua loa rồi xuống nhà vào khoảng mười một giờ rưỡi. Nhà hàng Dịch Phong nhắc tới ở ngay đối diện khu dân cư. Lúc Ôn Nam Tịch đẩy cửa đi vào đã thấy Dịch Phong ngồi ở đó cầm ấm châm trà rót trà, thấy cô ngồi xuống thì đẩy ly trà qua phía cô.
Ôn Nam Tịch đặt túi nhỏ xuống, vuốt thẳng tay áo, ngước mắt lên nói cảm ơn.
Dịch Phong đưa thực đơn cho cô, nói: “Anh đã gọi vài món trước, em xem rồi chọn thêm món mình thích.”
Ôn Nam Tịch tùy ý lật qua thực đơn, chỉ gọi thêm một phần rau củ rồi đặt xuống, Dịch Phong cầm tách trà lên nhấp một ngụm, nhìn cô hỏi: “Tìm việc có tiến triển gì chưa?”
Ôn Nam Tịch tựa lưng vào ghế nói: “Vẫn đang xem xét.”
Dịch Phong đặt tách trà xuống để tay lên bàn, hôm nay anh mặc vest, đi giày da đôi khi trông giống một nhà tư bản hơn là một kỹ thuật viên.
Anh lấy một tấm danh thiếp ở bên, đặt lên bàn trước mặt Ôn Nam Tịch rồi nói: “Công ty này đang tìm giám đốc sản phẩm, là một chi nhánh ở Hải Thành, tập trung vào Internet vạn vật, anh biết em có hứng thú với lĩnh vực này, em có thể thử xem.”
Ôn Nam Tịch đưa tay cầm lấy tấm danh thiếp.
Chìa khóa Hải Thành.
Ôn Nam Tịch nhìn mấy giây, ngước mắt lên nói: “Được, đàn anh, em sẽ thử.”
Dịch Phong gật đầu.
Đồ ăn vừa lên bàn anh liền đưa đũa cho Ôn Nam Tịch, cô nhận lấy nói cảm ơn rồi bắt đầu ăn. Trong những năm ở Lê Đại (Đại học Lê thành), họ thường làm việc cùng trong các dự án nên một nhóm người rất hay đi ăn cùng nhau, tuy nhiên có những lúc chỉ còn lại Ôn Nam Tịch và Dịch Phong cùng ăn trưa.
Bên ngoài là cảnh đường phố đông đúc, phía dưới có siêu thị, đằng trước có một chiếc ô tô màu đen đang chuẩn bị quay đầu xe ở làn đường dưới, ở phía này Đàm Vũ Trình ngồi ở ghế phụ nhìn qua, vỗ nhẹ vào người đàn ông đang ngồi trên ghế lái, Phó Diên vừa chuyển tay lái vừa đưa mắt nhìn sang.
Chiếc xe cũng quay đầu lại. Anh nhìn thấy hai người đang ngồi bên cửa sổ.
Ôn Nam Tịch đang cắn đũa nói chuyện với Dịch Phong, cô gật đầu thỉnh thoảng lại gắp đồ ăn, tóc mái hơi xoăn che đi nửa lông mày, mơ hồ có vài phần ý cười.
Chiếc xe màu đen phóng đi, Phó Diên nhàn nhạt mà thu hồi tầm mắt, chiếc xe màu đen dừng lại trước đèn giao thông.
Anh tựa khuỷu tay vào cửa sổ. Chiếc đồng hồ và chuỗi hạt Phật quấn quanh cổ tay.
Đàm Vũ Trình chống hai tay ra sau đầu, nghiêng đầu nhìn anh. Không nhìn ra được cảm xúc gì.
Vừa chuyển đèn xanh, chiếc ô tô màu đen lao đi.
–
–
Trở về nhà đã là giữa trưa.
Ôn Nam Tịch đã có một cuộc phỏng vấn video với người bên Chìa khóa Hải Thành, cuộc trò chuyện rất vui vẻ, nhưng công việc là công việc, không có bất ngờ lớn nào cả. Sau khi tắt video, đối phương gửi tin nhắn hẹn phỏng vấn vòng hai vào tuần sau, nhưng thời gian không xác định nên phải đợi cấp trên xác nhận. Ôn Nam Tịch tựa người vào ghế sô pha.
Điện thoại rung lên.
Trần Phi: Chào buổi chiều, chị Ôn, chị đang xem phim à?
Ôn Nam Tịch nhìn thấy tin nhắn này lại có chút áy náy, cầm lên ấn xuống muốn trả lời nhưng lại không biết nên trả lời cái gì. Bất giác cô nằm ở trên sô pha rồi ngủ quên mất, khi tỉnh lại lần nữa Nguyên Thư đã xách một hộp anh đào đi vào, “Cậu vừa mới tỉnh à? Tớ đi rửa hoa quả.”
Ôn Nam Tịch ngủ say đến nỗi cổ đã ướt đẫm mồ hôi.
Khi cô cúi đầu chạm vào màn hình, đó vẫn là trang trò chuyện với Trần Phi.
Nguyên Thư rửa sạch rồi bưng bát hoa quả đi ra, khoanh chân ngồi trên thảm, đưa cho Ôn Nam Tịch, cô lấy một quả anh đào ăn.
Nguyên Thư thăm dò Ôn Nam Tịch: “Vẫn xem xét à?”
Ôn Nam Tịch gật gật đầu.
Nguyên Thư nói: “Hôm nay Phó Diên cũng có mặt tại Hội nghị Internet Vạn vật. Anh ấy vẫn ngồi ở vị trí như ngày hôm qua. Tớ đã hỏi được tên công ty của họ.”
“Nó tên là Khoa học kỹ thuật Diên Tục, nghe nói họ cũng đang tuyển người. Tớ đang nghĩ nếu không có Nhan Khả cậu thật sự có thể thử một lần.”
Ôn Nam Tịch nhìn Nguyên Thư
Trong miệng Nguyên Thư nhét đầy quả anh đào đỏ tươi, thơm ngon tới nỗi khiến đôi mắt cô ấy trở nên cong cong. Ôn Nam Tịch chợt mỉm cười giống như chút cảm xúc rối rắm đã biến mất, cũng đưa tay lấy thêm mấy quả anh đào ăn, bật máy chiếu kéo Nguyên Thư lại xem phim, Nguyên Thư vừa nhìn đã nói: “ồ” một tiếng.
“Bộ phim điện ảnh này rất khó tìm. Cậu lấy được ở đâu vậy?”
“Được một người có thể là đồng nghiệp tương lai gửi cho.”
“Hả? Cậu tìm được việc làm rồi sao? Ở đâu? Công ty nào?”
“Tớ sẽ kể cho cậu sau khi tớ chính thức nhận việc.”
“Được.”
Nguyên Thư cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, tập trung xem phim với Ôn Nam Tịch.
Ban đêm.
Đúng giờ, Trần Phi gửi tin nhắn cho Ôn Nam Tịch.
Trần Phi: Chào buổi tối, chị Ôn, tối nay chị có kế hoạch gì không?
Ôn Nam Tịch vừa ăn vừa trả lời cậu.
Ôn Nam Tịch: Đang ăn cơm, không có kế hoạch gì cả.
Trần Phi: Vậy không làm phiền chị nữa.
Ôn Nam Tịch: Có lẽ tôi sẽ cần cậu giúp đỡ.
Trần Phi: Tới luôn, chỉ cần chị Ôn mở lời, em sẵn sàng xuyên vượt lửa băng sông.
Ôn Nam Tịch: Phiền cậu giúp tôi hẹn gặp sếp bên cậu được không? Không phải vẫn còn một vòng phỏng vấn sao?
Trần Phi trầm mặc mấy giây.
Sau đó có tin nhắn thoại truyền đến với giọng run run: “Không cần phỏng vấn, sếp của chúng em nói chỉ cần chị gật đầu là có thể báo cáo trực tiếp với bộ phận nhân sự.”
Nguyên Thư nghe được âm thanh: “Cậu đến công ty bọn họ khiến cậu ta kích động đến như vậy sao?”
Ôn Nam Tịch mỉm cười, nói một câu “được” với Trần Phi rồi đặt điện thoại xuống.
Nguyên Thư cầm lon Coca lên.
Chạm lon với Ôn Nam Tịch và nói: “Chúc mừng cậu đã tìm được việc.”
Ôn Nam Tịch cầm lon Coca lên chạm với cô ấy, Coca ướp lạnh có đọng lại những giọt nước và hơi sương.
–
–
Sáng sớm ngày hôm sau.
Ôn Nam Tịch đặt đồng hồ báo thức dậy đúng giờ. Nguyên Thư đã ra ngoài trước, Ôn Nam Tịch tắm rửa thay quần áo, chiếc áo sơ mi cô giặt trước đó còn chưa ủi, hôm nay thay một chiếc áo sơ mi lụa sẫm màu hơn càng làm nổi bật làn da trắng. Cô lái xe đến Khoa học kỹ thuật Diên Tục.
Vừa ra khỏi thang máy Trần Phi đã đứng ở đó đợi, nhìn thấy cô cậu gãi gãi đầu ngượng ngùng nói: “Chị Ôn, mời đi lối này, phòng nhân sự đang đợi chị rồi.”
Ôn Nam Tịch mỉm cười đi theo bước chân của cậu, ngẩng đầu liền nhìn thấy logo của Diên Tục, màu đen này thật sự rất hợp với anh, cô đi theo Trần Phi vào, Trần Phi giơ tay giới thiệu một số hạng mục dự án. Ôn Nam Tịch đang nghe thì Nhan Khả đi giày cao gót tới, trong tay cầm một tập tài liệu, trên cổ đeo một tấm thẻ công tác.
Đối mặt trực tiếp.
Nhan Khả dừng lại, theo bản năng nhìn về phía Trần Phi.
Trần Phi ngây ngô cười: “Tổ trưởng Nhan, cô ấy là tổ trưởng hạng mục mới.”
Nhan Khả nắm chặt tài liệu nhìn về phía Ôn Nam Tịch.
Ôn Nam Tịch bình tĩnh nhìn lại cô ta, Trần Phi vội vàng gọi Ôn Nam Tịch đi đến phòng nhân sự, Ôn Nam Tịch gật đầu đi theo lướt ngang qua Nhan Khả.
Hai người cao gần như ngang nhau nhưng chỉ là sắc mặt Ôn Nam Tịch luôn lãnh đạm không biểu lộ ra cảm xúc gì, còn Nhan Khả thì ôm chặt văn kiện.
Hình nền ảnh hai người trong vòng bạn bè của Phó Diên hiện lên trong đầu cô ta. Cô ta nhắm mắt lại, mở ra rồi tiếp tục đi về phía trước.
Trần Phi đẩy cửa phòng nhân sự mời Ôn Nam Tịch vào. Khi Ôn Nam Tịch bước vào, bộ phận nhân sự lập tức mời cô ngồi xuống ghế, cười nói: “Chị họ Lý, em cứ gọi chị là chị Lý được rồi, chị đã đọc sơ yếu lý lịch của em. Đây là mức lương cùng với đãi ngộ mà sếp bên chị đưa ra. Em xem xem, nếu có bất kỳ vấn đề nào, chúng ta có thể thương lượng.”
Ôn Nam Tịch nhận lấy bản hợp đồng nhìn xuống. Đối với một công ty mới thành lập, đây thực sự là một đãi ngộ tuyệt vời.
Xuống dưới nữa nhìn đến hai chữ “Phó Diên”, chữ ký rồng bay phượng múa, cùng ngày tháng là ngày hôm qua.
Ôn Nam Tịch xem một lát, trước đây họ có một đoàn đội trực tiếp ở Vân Hà, sau này hợp đồng có sửa đổi, hợp đồng hiện tại rất chi tiết và đầy đủ, Ôn Nam Tịch đọc qua cũng không có thêm yêu cầu nào khác cầm lấy cây bút ở bên cạnh ký tên xuống.
Chị Lý nhận lấy bản hợp đồng, cười nói: “Chào mừng Nam Tịch đến với Khoa học Kỹ thuật Diên Tục của chúng ta. Chị hy vọng em có thể tìm được cảm giác thân thuộc ở nơi đây.”
Ôn Nam Tịch đặt bút xuống, nhẹ nhàng nói cảm ơn.
Trần Phi đã sớm ra ngoài, nhìn thấy Ôn Nam Tịch đi ra cậu ta chỉnh lại kính, dẫn cô đến chỗ làm việc rồi nói: “Ôn Nam Tịch, trước tiên chị phải làm quen với hoàn cảnh đã.”
Ôn Nam Tịch ngồi xuống bàn làm việc.
Đúng là công ty mới, ngay cả máy in và máy tính đều là mới, máy tính đã được lắp ráp đầy đủ, bên cạnh viết mã hiệu của máy tính và nhãn hiệu của một số cơ sở cung cấp phần cứng.
Vẫn là nét chữ viết tay rồng bay phượng múa. Đó là nét chữ của Phó Diên.
Ôn Nam Tịch nhìn tờ giấy dán, cảm thấy chữ viết của anh còn sắc bén hơn hồi trước.