Giả Bộ
Chương 62: C62: Chương 62
Editor: Đá bào
Beta: Bảo Trân
—
Chuyện này liệu có phải trùng hợp ngẫu nhiên không? Ôn Nam Tịch nắm tay vịn, nếu là trùng hợp chỉ cần xử lý vấn đề của Lý Huống là được, còn nếu không phải thì sao. Lời nói của Trần Phi ngày hôm qua, khiến cô luôn bận tâm về chuyện này.
Ôn Nam Tịch nhẹ giọng gọi: “Phó Diên.”
Phó Diên nghiêng đầu nhìn: “Hửm?”
Ôn Nam Tịch nhìn vào mắt anh, “Em nghe Trần Phi nói, Khoa học kĩ thuật Sung Túc đã liên lạc với Bệnh viện số 9, nói là cũng muốn hợp tác làm về chăm sóc y tế thông minh, anh biết chuyện này đúng không?”
Phó Diên gật đầu.
“Biết.”
Ôn Nam Tịch theo bản năng duỗi tay ra móc đầu ngón tay của anh, Phó Diên nhướng mày, Ôn Nam Tịch thấp giọng nói: “Anh nói xem, có phải vì trước đây em ở Vân Hà cạnh tranh với Sung Túc nên bây giờ bọn họ ghi hận trong lòng?”
Phó Diên nghe xong, mỉm cười áp lên bàn tay đang đặt tay trên thành ghế của cô, tay còn lại nhéo mũi cô: “Nhan Khả đến Sung Túc làm giám đốc sản phẩm.”
Ôn Nam Tịch sửng sốt.
Phó Diên dùng đầu ngón tay nhẹ xoa môi cô, nói: “Anh đang suy nghĩ một vấn đề. Chuyện này có thể đã có âm mưu ngay từ đầu.”
“Lý Huống đã từng làm việc với Nhan Khả. Nhan Khả là người hiểu rõ trình độ của cậu ta nhất, bắt đầu từ chỗ cậu ta là dễ nhất.”
Ôn Nam Tịch nheo mắt lại: “Cái người tên Seven kia ư?”
Hai tay Phó Diên thả lỏng trên thành ghế, gân xanh nhàn nhạt nổi lên, anh suy nghĩ một chút: “Đại khái anh đã đoán được người này là ai, nhưng vẫn chưa chắc chắn.”
“Chúng ta có thể tìm được người này không?” Ôn Nam Tịch lập tức hỏi.
“Được, nhưng sẽ rắc rối hơn một chút.”
Phó Diên nói xong lưu lại hết mọi thứ vào trong máy tính, sau đó đóng máy tính lại. Ôn Nam Tịch nhìn anh đứng lên cũng đứng dậy.
Phó Diên nhìn cô một cái, nói: “Cùng đi chứ?”
“Đi đâu?”
“Đồn công an.”
Ôn Nam Tịch sửng sốt, lập tức hiểu ý anh, cô nói: “Em đi thu dọn đồ.”
Phó Diên ừ một tiếng.
Ôn Nam Tịch rời khỏi phòng họp, đi ra ngoài mọi người bên ngoài cũng đã biết chuyện của Lý Huống. Chu Hùng tặc lưỡi mấy cái, khoanh tay nhìn Lý Huống, Lý Huống đang ở bên cạnh bàn làm việc, cậu ta khom vai không dám nói một lời. Ôn Nam Tịch đi ngang qua, nói: “Cậu theo chúng tôi ra ngoài.”
“Đi đâu vậy?” Lý Huống đột nhiên quay người lại.
Ôn Nam Tịch nói: “Dọn đồ đi.”
Lý Huống ngẩn ngơ, không phải muốn sa thải cậu ta đấy chứa?
Cậu ta ngơ ngác thu dọn máy tính, Ôn Nam Tịch xách túi đựng máy tính đi cùng Phó Diên, Phó Diên nắm tay cô nhìn Lý Huống đang ngây ngốc, khẽ chậc một tiếng.
Họ đến thẳng đồn công an.
Lý Huống sửng sốt, cậu ta bừng tỉnh nhận ra người kia cố tình cài virus, là vi phạm pháp luật.
Cảnh sát Lưu, người trước đây phụ trách các cuộc tấn công từ nước ngoài của Giang Cảng Ủy thác, vừa hay có mặt ở đây nên đảm nhận vụ án của Lý Huống. Lý Huống tìm được một nơi có thể lên tiếng, liên tục giải thích trong đồn công an với vẻ mặt tội lỗi, nói rằng cậu ta bị lừa, đối phương cố ý nhất định phải giam giữ hắn. Cậu ta như đang xả giận, giọng nói rất lớn.
Ôn Nam Tịch và Phó Diên nhìn nhau.
Phó Diên hơi nhướng mày, nhỏ giọng nói vào tai cô: “Người như cậu ta lại không đi làm diễn viên thì thật đáng tiếc.”
Ôn Nam Tịch buồn cười.
Một giờ sau, sau khi ra khỏi đồn công an, vào khoảng giữa trưa, Lý Huống ngồi ở ghế sau dò hỏi Phó Diên: “Anh Diên, anh nghĩ cảnh sát có thể tìm ra người đó không?”
Phó Diên cầm vô lăng nói: “Có thể hay không cũng không sao.”
Lý Huống sửng sốt.
Tại sao?
Ôn Nam Tịch nhìn thấy bộ dáng của Lý Huống mỉm cười không nói gì, cảnh sát Lưu không tìm ra được nhưng Phó Diên thì có thể. Báo án chỉ là để giải quyết vấn đề nhanh hơn.
Trở lại toà Thời Đại.
Vừa lúc là giờ ăn trưa, Phó Diên dẫn hai người đi ăn ở nhà ăn tầng một, Lý Huống không muốn làm bóng đèn nên ôm hộp cơm, nói sẽ quay lại công ty ăn cơm.
Sau khi Lý Huống rời đi.
Ở đây rất yên tĩnh, người phục vụ mang món tráng miệng lên.
Ôn Nam Tịch ăn cơm xong, cô bưng món tráng miệng lên, Phó Diên ăn xong, anh lau khóe môi, ngẩng đầu nhìn cô nói: “Không được suy nghĩ nhiều, biết không?”
Ôn Nam Tịch ngước mắt lên chạm phải ánh mắt của anh.
Phó Diên dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào mũi cô: “Còn nghĩ chuyện của Sung Túc là do em sao?”
Ôn Nam Tịch múc món tráng miệng nói: “Vậy nếu là Nhan Khả thì cũng là do em.”
“Đó là hành vi xấu xa chính cô ta gây ra.”
Ôn Nam Tịch dừng lại. Tại sao anh lại tốt như vậy? Cô có một cảm giác ấm áp khó tả, suy nghĩ một lát cô múc một thìa bánh pudding caramel đưa lên môi anh, Phó Diên hơi khựng lại nhìn cô rồi mở miệng ăn.
Ôn Nam Tịch hỏi: “Ngọt không?”
Giọng nói của Phó Diên nhàn nhạt: “Ngọt đến phát ngấy.”
Ôn Nam Tịch mỉm cười, lông mày cong cong.
Cô nhìn Phó Diên: “Phó Diên.”
Phó Diên nhìn cô: “Ừm?”
Ôn Nam Tịch gọi lớn sau đó lại lắc đầu, cô thật may mắn khi gặp được anh, như thể ông trời phái anh xuống cứu rỗi cuộc đời cô vậy. Ăn xong món tráng miệng, Ôn Nam Tịch được anh nắm tay đi thanh toán. Trên đường về Phó Diên nhận điện thoại, là viện trưởng Chu, nói sẽ đến đây làm việc nhân tiện ông ấy cũng muốn đến gặp anh.
Vào Diên Tục.
Ôn Nam Tịch giúp dọn dẹp phòng tiếp khách.
Ba giờ chiều, viện trưởng Chu tới một mình, Phó Diên đi ra ngoài đón ông ấy, vào phòng tiếp khách.
Lý Huống thấy vậy trong lòng chợt nổi lên nỗi lo âu thấp thỏm.
Trần Phi ôm gối hình chữ U, nói: “Không phải muốn chấm dứt hợp đồng đấy chứ?”
Ôn Nam Tịch nhìn Phó Diên và viện trưởng Chu trong phòng tiếp khách trong lòng có hơi lo lắng, cô dời tầm mắt nhìn màn hình cố gắng không đoán bừa.
Trong phòng khách.
Viện trưởng Chu thở dài, nói: “Phó Diên, chú muốn xin lỗi cháu. Công việc lần này của Giai Ý xen lẫn cảm xúc cá nhân, cũng muốn nói rõ ràng với cháu dự án này chú vẫn yên tâm giao cho bên cháu. Chú không có ý định gây áp lực các cháu cứ yên tâm mạnh dạn triển khai.”
Phó Diên nghe điều này anh nhìn về phía viện trưởng Chu, nói: “Cảm ơn viện trưởng Chu đã tin tưởng.”
Viện trưởng Chu nhìn anh: “Giai Ý sẽ không tham gia vào bất kỳ dự án y tế thông minh nào nữa.”
“Mọi người cứ thu xếp ạ.” Phó Diên căn bản không sợ Chu Gia Ý, điều duy nhất khiến anh không hài lòng chính là thái độ của Chu Giai Ý đối với Ôn Nam Tịch.
Anh tỏ ra hào phóng không so đo, nhưng thật ra viện trưởng Chu lại cảm thấy có vài phần áy náy, ban đầu ông sắp xếp để Chu Gia Ý tiếp xúc với dự án này cốt là để cháu gái của ông ấy tiếp xúc nhiều hơn với Phó Diên, nhưng dưa hái ép lại không ngọt, huống chi ông còn nghe nói hình như Phó Diên đã quay lại với mối tình đầu. Nhớ mãi không quên nhiều năm như vậy, chàng trai này vậy mà lại rất thâm tình.
Ngồi một lúc, viện trưởng Chu có việc bận nên đứng dậy rời đi.
Phó Diên tiễn ông ấy, bởi vì hôm nay viện trưởng Chu đi nhờ xe của một người bạn, mà lúc này người đó không có ở đây nên anh đã lái xe đưa ông trở lại Bệnh viện 9. Ôn Nam Tịch nhìn thấy anh tiễn viện trưởng Chu ra ngoài, cô dừng lại, cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho anh.
Ôn Nam Tịch: Viện trưởng đã nói gì vậy anh?
Diên: Yên tâm, đừng đoán lung tung.
Ôn Nam Tịch thấy lời này thở phào nhẹ nhõm đặt điện thoại xuống bắt đầu làm việc, những gì Lý Huống viết nhất định phải được sửa lại. Trần Phi ngồi phịch xuống ghế nói: “Sự việc nghiêm trọng này làm chậm tiến độ của chúng ta. Nếu có thể em rất muốn đánh cậu ta một trận.”
Ôn Nam Tịch liếc cậu một cái, “Cậu cũng gan gớm.”
Trần Phi nhìn điện thoại, nói: “Em thật sự bực đấy.”
Ôn Nam Tịch không trả lời.
Trần Phi lại kéo ghế đến bên cạnh Ôn Nam Tịch, nói: “Gần đây có phải Thư Thư có đi công tác không?”
Ôn Nam Tịch dừng lại, quay đầu nhìn cậu ta.
Trần Phi chỉnh lại kính có chút né tránh, Ôn Nam Tịch tựa lưng vào ghế nói: “Không phải cậu đang bực bội vì công việc của chúng ta sao? Hay nguyên nhân là từ chỗ Nguyên Thư?”
Trần Phi trợn mắt: “Nào có.”
Cậu ta ngồi lại, nói: “Bởi vì tên ngốc Lý Huống đó.”
Ôn Nam Tịch nhướng mày, cầm điện thoại bấm vào WeChat của Nguyên Thư.
Ôn Nam Tịch: Cậu đi công tác à?
Nguyên Thư: Sao cậu biết? Nhớ tớ à?
Ôn Nam Tịch: Nhớ.
Ôn Nam Tịch: Gần đây Trần Phi có hay tìm cậu không?
Nguyên Thư: ….Có, nhưng tớ bận quá nên không trả lời cậu ta nhiều, cậu ta cáo trạng với cậu à?
Ôn Nam Tịch: Không có, cậu ta chỉ hỏi một chút thôi.
Nguyên Thư: Cậu ta hỏi tớ khi nào rảnh, khoảng thời gian này tớ đi công tác, không có thời gian.
Ôn Nam Tịch để điện thoại xuống, nhìn Trần Phi nói: “Thời gian này có lẽ cậu không tìm được cô ấy đâu? Đợi cô ấy trở về Lê Thành trước?”
Trần Phi trầm mặc mấy giây ồ một tiếng, cậu ta đeo tai nghe vào, nói: “Được.”
Ôn Nam Tịch mỉm cười khi thấy cậu ta như vậy.
–
–
Buổi tối Phó Diên mới trở về, Ôn Nam Tịch đang tăng ca anh đem một xiên hồ lô ngào đường về cho Ôn Nam Tịch, anh đến bên cạnh xé vỏ lấy ra rồi đưa vào miệng cô.
Ôn Nam Tịch gõ bàn phím, há miệng ăn, quay đầu nhìn anh: “Bên viện trưởng Chu…”
“Không sao đâu, sau này Chu Giai Ý sẽ không đến công ty chúng ta nữa, lần này là cô ta tự đưa ra quyết định.”
Ôn Nam Tịch dừng một chút, nhìn vào khuôn mặt của anh: “Là vì anh.”
Phó Diên nhìn vào mắt cô, nói: “Em đừng ghen, anh và cô ta không có quan hệ gì cả.”
Khóe môi Ôn Nam Tịch cong lên.
Anh đút thêm một viên hồ lô chua chua ngọt ngọt vào miệng cô, Ôn Nam Tịch lấy khăn giấy nhổ hạt ra, cô hỏi: “Anh nói đi, hình như anh biết Seven là ai? Cho nên anh mới nhận ra đúng không?”
Giọng nói của Phó Diên toát lên sự lười nhác, “Anh không chắc lắm, là một người anh từng gặp.”
Ôn Nam Tịch ừm một tiếng, Phù Diên lại đút cho cô một viên khác, văn phòng rất yên tĩnh, chỉ có phòng làm việc của Lý Khiêm Ô vẫn đang sáng đèn, đèn bên Ôn Nam Tịch cũng bật.
Phó Diên đút cho cô ăn xong một xiên hồ lô, lấy khăn giấy lau tay rồi nói: “Về nhà thôi.”
“Được.”
Ôn Nam Tịch lưu lại nhật ký, thu dọn máy tính rồi rời đi cùng anh.
Cứ như vậy, hai ngày sau, có tin tức từ đồn công an báo đến, địa chỉ đã tìm được nhưng không tìm thấy người. Phó Diên đi một chuyến đến đồn công an.
Trưa hôm đó.
Tin tức truyền đến Seven đã bị giam giữ.
Lý Huống ở văn phòng nhảy dựng lên tỏ vẻ muốn đi gặp kẻ đó, Phó Diên gửi cho Ôn Nam Tịch một tin nhắn WeChat, bảo cô đưa Lý Huống đến. Ôn Nam Tịch lấy chìa khóa xe gọi Lý Huống, Lý Huống ho khan một tiếng vội vàng đi theo, hai người lên xe Lý Huống nói: “Em có hơi lo lắng.”
Ôn Nam Tịch cũng tò mò, người này là ai? Có quan hệ gì với Nhan Khả