Ghi Chép Về Sách Minh Họa Sưu Tầm Ác Mộng
Chương 91: Lễ Hội Hóa Trang Dịu Dàng Mà Đẫm Máu (11)
Edit: Ryal
"Thanh Diễm!".
Thanh Diễm há miệng như muốn nói điều gì, nhưng rồi lại chẳng thốt ra được âm thanh.
Máu chảy ra từ vết thương của cô nàng nhanh chóng đổi từ đỏ tươi sang tím thẫm của kịch độc, màu tím lan cả lên mặt và cổ.
Lê Mỹ Lệ rút dao găm về, nhìn cơ thể Thanh Diễm ngã xuống mà che miệng cười khẽ: "Thủ lĩnh à, tôi đã khuyên cô rồi đấy nhé, dù cô có chìm đắm trong kĩ thuật ra sao cũng phải để ý xung quanh một chút chứ".
Môi Thanh Diễm run run, hai mắt khẽ giật, dường như cô nàng chẳng ý thức được chuyện gì vừa xảy ra. Biểu cảm cuối cùng còn đọng lại trên mặt cô nàng tựa như một đóa hoa khô héo.
Lê Mỹ Lệ tiện tay vứt con dao găm đã giết Thanh Diễm đi.
Mễ An Bồi vô thức liếc nhìn Chu Tử Kỳ.
"Lê Mỹ Lệ" đang chiến đấu với Chu Tử Kỳ bỗng khựng lại, hóa thành một tia sáng xanh rồi biến mất.
Cậu chàng lại quay sang, nổi giận với Lê Mỹ Lệ: "Cô làm gì thế! Chẳng phải Thanh Diễm là thủ lĩnh của cô ư?".
"Đúng vậy". Lê Mỹ Lệ nhặt một cây kẹo mút lên từ người Thanh Diễm, bỏ vào miệng mà không chút kiêng dè, mỉm cười. "Kẹo của thủ lĩnh vẫn là ngọt nhất... Ngại quá em trai à, tuy Thanh Diễm là thủ lĩnh của tôi nhưng tôi cũng là thủ lĩnh của họ, thực sự khó mà cân nhắc xem nên giữ phe nào và bỏ phe nào quá".
Mễ An Bồi ngẩn ra.
Chu Tử Kỳ khẽ cười, giơ tay, huy hiệu của hội trưởng Neo Chìm mà hắn ta từng giữ bèn rơi xuống lòng bàn tay của Lê Mỹ Lệ.
Lê Mỹ Lệ mỉm cười dùng ngón trỏ quấn một lọn tóc xoăn, nháy mắt với Mễ An Bồi, giọng nói vẫn mềm mại và trong trẻo: "Xin tự giới thiệu lại lần nữa, tôi là hội trưởng của công đoàn Neo Chìm, biệt danh "Kẻ tạo mộng"... Nếu cậu không muốn nỗ lực thì cứ tới chỗ tôi".
Dứt lời, cô biến mất.
Gần như ngay giây tiếp theo, một thanh giáo dài đâm thẳng xuống nơi cô vừa đứng, tạo ra một khe nứt rất lớn trên nền đất, thậm chí còn để lộ một phần của tầng ngầm.
Ân Lưu Minh được Thẩm Lâu đưa tới, một tay thu ngọn giáo lại, một tay nâng cơ thể Thanh Diễm lên rồi nhanh chóng kích hoạt năng lực cứu chữa của trùng Trúc Xanh.
Lê Mỹ Lệ xuất hiện ở phía xa, xoa ngực: "Sợ ghê đó".
Cô mỉm cười: "Không cần tốn sức đâu. Nếu chưa chắc chắn rằng thủ lĩnh đã chết thì sao tôi có thể buông cô ta ra? Còn cậu nữa, loại độc này rất khó đối phó, tốt nhất cậu đừng nên chạm vào".
Ân Lưu Minh sầm mặt đứng lên.
Thi thể của Thanh Diễm vẫn ấm, nhưng đúng là cô nàng chẳng còn thở nữa rồi.
Ánh mắt Thẩm Lâu lạnh lẽo: "Ngươi thừa biết ta không thực sự đầu hàng".
"Dĩ nhiên rồi". Lê Mỹ Lệ nhả cây kẹo mút ra. "E là chỉ có tên ngốc Cố Huy mới tin".
Cố Huy né khỏi lưỡi đao của Hàn Triệt, gương mặt hơi giần giật.
"Nhưng cậu ta tin cũng chẳng sao, gián điệp thì vẫn có tác dụng, dù thông tin anh chuyển đi có chính xác hay không". Lê Mỹ Lệ mỉm cười. "Thế nào, anh thích cảm giác dùng sức mạnh mình đưa cho chúng tôi để tạo ra một bản sao trông y hệt anh chứ? Dù sao cũng là năng lượng lõi của hệ thống, ngay cả Thanh Diễm cũng không nhận ra được đâu".
Thẩm Lâu lạnh mặt không đáp.
Lê Mỹ Lệ nói tiếp: "Đương nhiên, điều kiện mà Cố Huy đưa ra với anh vẫn còn tác dụng, chỉ cần anh...".
Cô nhìn sang phía Ân Lưu Minh: "Hoặc cậu, gia nhập Neo Chìm chúng tôi, tôi đảm bảo sẽ bỏ qua mọi chuyện cũ".
Ân Lưu Minh cười khẩy.
Bỏ qua mọi chuyện cũ.
Cũng to mồm ra phết.
Lê Mỹ Lệ nhìn biểu cảm trên mặt họ rồi tỏ vẻ tiếc nuối: "Xem ra cả hai đều không đồng ý rồi".
Ân Lưu Minh lạnh lùng nhìn cô chăm chú, bỗng hỏi: "Rốt cuộc mục đích của Neo Chìm là gì?".
Lê Mỹ Lệ nhướng một bên mày: "Chẳng phải cậu đã biết rồi hay sao?".
Ân Lưu Minh đáp: "Nếu chưa từng đặt chân vào giấc mơ này thì có lẽ tao sẽ tin".
"Ồ?".
"Có vẻ chúng mày muốn trói chặt trò chơi Ác Mộng với thế giới thực hơn là tách chúng ra thông qua giấc mơ này đấy". Ân Lưu Minh chỉ xuống đất. "Tầng ngầm là nơi được tạo ra dựa trên sự kết hợp mơ và thực, trên mặt đất lại hoàn toàn là mơ. Dù có thể giải thích rằng Neo Chìm muốn nhờ đó mà cắt đứt liên hiện giữa giấc mơ và thế giới thực, nhưng xét cho cùng ý tưởng ấy vẫn rất khó thực hiện".
Khi biết về mục đích của Neo Chìm, Thanh Diễm đã đoan chắc rằng nhất định chúng sẽ không thành công.
Ân Lưu Minh vẫn chưa lấy lại kí ức khi còn là người chơi Số Không, nhưng y đã mơ hồ đoán ra chuyện này có lẽ sẽ liên quan tới tính chất của cả trò chơi.
Ngay cả Thanh Diễm là người gần gũi nhất với hệ thống mà cũng nói vậy, y không nghĩ Neo Chìm sẽ biết được nhiều hơn chừng đó.
... Thế mục đích mà Neo Chìm đã thề độc rằng chắc chắn sẽ hoàn thành là gì?
Lê Mỹ Lệ lại bật cười: "Cậu mẫn cảm thật... Tuy nói cho cậu biết cũng chẳng sao, nhưng tôi lại không muốn nói".
Ân Lưu Minh khẽ nheo mắt: "Tại sao phải giết Thanh Diễm?".
"Chuyện này mà cậu còn phải hỏi nữa à. Dĩ nhiên là bởi cô ta cản đường chúng tôi rồi. Sự tồn tại của hiệp hội quan sát viên gây ảnh hưởng rất lớn đối với kế hoạch vĩ đại của Neo Chìm". Lê Mỹ Lệ nhún vai. "Không đúng sao?".
Cố Huy và Chu Tử Kỳ đã bước tới đứng sau lưng cô.
Hàn Triệt và Mễ An Bồi cũng đứng sau lưng Ân Lưu Minh.
Hai phe đối mặt với nhau trong im lặng.
Ân Lưu Minh cụp mắt, rồi lại ngước lên: "Một câu hỏi cuối... Giấc mơ của tao ở đâu?".
Lê Mỹ Lệ có vẻ ngạc nhiên: "Giấc mơ của cậu?".
Cô chớp mắt, rồi phản ứng lại rất nhanh. "Cậu mất giấc mơ rồi ư? Chuyện đó chẳng liên quan gì tới Neo Chìm hết. Trước kia cậu là người chơi Số Không đấy, Neo Chìm nào có đủ năng lực cướp giấc mơ của cậu?".
Ân Lưu Minh nhíu mày.
Tình huống mất ngủ bao nhiêu năm nay của y rất giống với trạng thái bị mất giấc mơ của Nguyệt Nguyệt, nên y vẫn cho rằng giấc mơ của mình đã bị Neo Chìm cướp mất khi vừa được sinh ra.
Nhưng Lê Mỹ Lệ lại không thừa nhận.
Sau đó, y lại nghe cô cười: "Nhưng có lẽ tôi biết giấc mơ của cậu đang ở đâu đấy... Tiếc là tôi sẽ không nói cho cậu đâu".
Ánh mắt của Ân Lưu Minh lại càng lạnh xuống.
Thẩm Lâu giơ tay, những luồng khí màu xanh lam bắt đầu dập dờn xung quanh: "Nói thì cũng nói hết rồi, chiến đấu đi".
Lê Mỹ Lệ lùi về sau một bước, nhẹ nhàng vỗ tay rồi nở nụ cười kiều diễm: "Tôi không dám đánh nhau với cựu hệ thống đâu... Cho các anh giấc mơ này đấy. Neo Chìm vẫn còn một giấc mơ năm sao khác, hẹn lần sau chúng ta gặp lại~ nha, lần này phe tôi thực sự đã chịu tổn thất nặng nề nên buộc phải rút lui, vậy thì...".
Cô mỉm cười vẫy tay với phía Ân Lưu Minh: "Tạm biệt nhé".
Dứt lời, Lê Mỹ Lệ giơ tay, một quầng sáng nhanh chóng phủ lên ba thành viên Neo Chìm.
Ngay khoảnh khắc bóng dáng họ chuẩn bị biến mất, Ân Lưu Minh bỗng nói: "Dừng".
Cơ thể đang chìm trong quầng sáng của Lê Mỹ Lệ và Chu Tử Kỳ cứng đờ ra, dừng lại thật.
Ân Lưu Minh lại nói: "Hạ lệnh cho tất cả các thành viên thuộc Neo Chìm – hãy thu hồi mọi giấc mơ năm sao".
Tay Lê Mỹ Lệ run run, đôi mắt đầy sợ hãi và kháng cự, nhưng cô vẫn không thể chống lại sự khống chế đầy khó hiểu kia. Cô dựng thẳng cổ áo, nói gì đó với bộ đàm được gắn kín bên trong.
Sau khi hoàn thành tất cả những hành động ấy, Lê Mỹ Lệ mới thở phào một hơi: "Đó là gì?".
Cảm giác bị khống chế rất quen thuộc, đó chính là sự trói buộc của giấc mơ này đối với con người. Nhưng hiện giờ giấc mơ này gần như đã rơi vào trạng thái bị tổn hại, lẽ ra không ai có thể khống chế họ mới đúng!
Hơn nữa, chẳng phải họ đều không mặc đồng phục nhân viên hay sao?
Ân Lưu Minh giơ cuốn sách trong tay.
Kĩ năng của chuỗi "khách hàng" trong sách minh họa.
Sử dụng điểm để yêu cầu nhân viên làm việc.
Kĩ năng của "khách hàng C" và "khách hàng B" lần lượt là hai sao và ba sao, muốn khống chế Lê Mỹ Lệ và Chu Tử Kỳ thì cũng không phải chuyện dễ. Cũng may, ban nãy khi xông lên sân khấu, Ân Lưu Minh đã tiện thể thu được một vật phẩm sách minh họa ở đó.
[Khách hàng A].
[Xuất xứ từ giấc mơ: Lễ hội hóa trang dịu dàng mà đẫm máu].
[Độ hiếm: ★★★★].
[Sức mạnh: 100].
[Tính chất công kích: 100].
[Lí tính: 0].
[Mô tả: Khách hàng A của thiên đường mèo, thích chơi đùa với những thú cưng bé nhỏ trong thiên đường mèo cả đêm].
[Kĩ năng đã mở khóa: Đặc quyền của khách hàng LV4 (mở khóa sau khi tập hợp đủ các loại khách hàng, tốn 100 điểm, giới hạn một lần sử dụng, hoàn toàn chi phối hành động của nhân viên ở một địa điểm xác định].
Số điểm cần tiêu tốn tăng gấp mười lần, hiệu quả cũng cao hơn hẳn.
Ân Lưu Minh đè tay lên sách minh họa, lạnh lùng nhìn Lê Mỹ Lệ: "Giờ chúng ta có thể nói chuyện tử tế được rồi".
Chu Tử Kỳ lại ho khù khụ, thậm chí còn phun ra một búng máu.
Hắn ta bị khống chế nên không thể lau máu đi, chỉ đành cười khổ: "Thì ra sách minh họa còn có kiểu kĩ năng này...".
Chẳng trách nhóm Ân Lưu Minh lại thản nhiên ở đây đợi Neo Chìm, thì ra trong tay y vẫn còn một con át chủ bài với quyền điều khiển tuyệt đối, chỉ đợi họ tự chui đầu vào lưới.
Cố Huy nghẹn đỏ cả mặt nhưng cũng không thể thoát khỏi khống chế.
Lê Mỹ Lệ vẫn không tỏ vẻ sợ sệt, trái lại còn khẽ cười một tiếng: "Tiếc quá, có lẽ kĩ năng này đặt nền móng ở bản thân giấc mơ nhỉ... Chỉ cần giấc mơ bắt đầu sụp đổ thì uy lực của kĩ năng cũng sẽ dần giảm đi".
"Trước khi chuyện đó xảy ra thì Neo Chìm sẽ không còn tồn tại nữa". Ân Lưu Minh ra lệnh. "Giải tán Neo Chìm".
Lê Mỹ Lệ biến sắc: "Không thể giải tán công đoàn khi đang ở trong một giấc mơ".
"Mày là người của hiệp hội quan sát viên, chắc chắn sẽ có cách".
Lê Mỹ Lệ nhắm mắt lại.
Bàn tay cô tự kích hoạt bảng điều khiển.
Vài giây sau, Lê Mỹ Lệ buông tay như con rối gỗ đứt dây, sắc mặt lạnh lùng mà nghiêm nghị: "Cậu sẽ hối hận".
Cô bỗng cười: "Vô ích thôi, dù Neo Chìm có bị giải thể thì Thanh Diễm cũng đã chết, không còn ai có thể cản được ý nguyện của Neo Chìm nữa".
Ân Lưu Minh buông tay: "Giờ thì nói thẳng đi, rốt cuộc mục đích của Neo Chìm là gì".
"Mục đích của Neo Chìm...".
Lê Mỹ Lệ bỗng liếc nhìn Chu Tử Kỳ đứng cạnh cô.
Hắn ta khẽ thở dài: "Thân phận thật của người chơi Số Không là...".
Ân Lưu Minh ngẩn người, vẫn chưa phản ứng được tại sao bỗng dưng Chu Tử Kỳ lại thốt ra những lời ấy; Thẩm Lâu thì biến sắc, giơ tay – một luồng sáng xanh bay tới.
Không phải là để công kích Chu Tử Kỳ, mà là để bảo vệ hắn ta!
Thế nhưng đã muộn.
Một cái gai sắc đột nhiên nhô lên từ trong bóng của Chu Tử Kỳ, xuyên thẳng qua cơ thể hắn ta!
Đôi mắt hắn ta ảm đạm lại, cổ ngoẹo sang một bên, không còn thở nữa.
Dường như cái chết của Chu Tử Kỳ đã kích hoạt đạo cụ nào đó, thi thể của hắn ta biến thành một làn khói rồi bất chợt nổ tung!
Tro xám bay khắp nơi, Ân Lưu Minh bỗng cảm nhận được rằng thế giới trong mơ đã xuất hiện vết rách, sự khống chế đối với Lê Mỹ Lệ và Cố Huy nhất thời buông lỏng!
Quanh cơ thể Lê Mỹ Lệ lại hiện lên ánh sáng dập dờn, cô không còn cười nữa, chỉ liếc Ân Lưu Minh một cái với vẻ sâu xa: "Tôi sẽ nhớ kĩ cậu".
Dứt lời, cô chuẩn bị dịch chuyển tức thời cả bản thân và Cố Huy sang nơi khác.
Dường như chẳng một ai còn có thể ngăn cô rời đi.
"Phập!".
Một âm thanh quen thuộc mà lạnh lẽo, tàn nhẫn mà quả quyết vang lên.
Con ngươi Lê Mỹ Lệ giãn to rồi co rụt lại.
Một con dao găm nhuốm máu xuyên qua lồng ngực cô, trên mũi dao còn dính vệt màu tím.
Giọng nói hơi khàn của Cố Huy vang lên: "Tôi cũng từng nhắc cô rồi, trong lúc đắc ý quá mức thì vẫn phải cố giữ tỉnh táo, bằng không sớm muộn gì cũng sẽ có ngày phải chịu thiệt".
Câu nói ấy dần đổi từ giọng nam sang âm điệu lanh lảnh và mềm mại hơn, cuối cùng hoàn toàn biến thành giọng bé gái dễ thương.
Lê Mỹ Lệ há miệng.
Thanh Diễm bước ra từ sau lưng cô, mỉm cười phất tay một cái.
Thẩm Lâu vỗ tay.
Khói bụi tan đi.
Thi thể của "Thanh Diễm" đang nằm cạnh Ân Lưu Minh dần trở nên trong suốt rồi hóa thành một tia sáng xanh, quay lại lòng bàn tay Thẩm Lâu.
Thẩm Lâu mỉm cười gật đầu: "Rất chính xác, cả hiệp hội quan sát viên và hội trưởng Neo Chìm đều không thể nhìn thấu được phân thân sinh ra từ sức mạnh của ta".
Lê Mỹ Lệ lảo đảo lui về sau hai bước, che ngực ngã xuống đất.
Cô nhìn Thanh Diễm với vẻ khó tin: "Không thể nào... Cô cho rằng tôi chưa từng nghĩ tới tình huống này hay sao?".
Thanh Diễm nhẹ nhàng nới lỏng cổ áo: "Đúng là chất độc của cô rất lợi hại, dù thứ bị đâm trúng không phải bản thể thì nó cũng có thể giết chết người ta nhờ cách men theo dòng ý thức... Nếu không phải Ân Lưu Minh cho tôi thêm một tầng bảo hiểm thì có lẽ tôi thực sự không thể chống đỡ được".
Đồng phục của cô nàng không giống với của những người khác, nó trở nên cũ kĩ và ố vàng, mất hết sức sống như thể đã trải qua lễ rửa tội của thời gian.
Ân Lưu Minh vẫn giữ gương mặt hờ hững.
Để đề phòng chuyện ngoài ý muốn, y đã sử dụng kĩ năng "áo khoác bằng da sống" với Thanh Diễm.
Lê Mỹ Lệ phun ra một ngụm máu độc, sắc mặt có phần thê thảm, cô trừng mắt nhìn Thẩm Lâu: "Thì ra từ đầu anh đã không tin chúng tôi".
Thẩm Lâu giơ tay, sợi thừng bằng ánh sáng trói thít Lê Mỹ Lệ lại.
Sau đó hắn mới hài lòng gật đầu: "Tuy các ngươi đã đoán được kế hoạch của ta, nhưng ta cũng đoán được kế hoạch của các ngươi. Muốn chơi búp bê Matryoshka [1] thì phải có nhiều lớp vỏ một chút".
[1] Búp bê Matryoshka: Đồ chơi của Nga, gồm những con búp bê nhỏ nằm trong bụng búp bê to hơn từng lớp một.
Lê Mỹ Lệ lại ho khan, máu tím đậm tràn khỏi khóe môi.
Cô quay lại nhìn Thanh Diễm, cười khổ: "Cuối cùng kĩ năng phối hợp của phe cô vẫn hơn một bậc".
Thanh Diễm lạnh mặt bước tới: "Đừng có giả chết, tôi không xuống tay quá nặng với cô đâu".
Chất độc trên ngực Lê Mỹ Lệ lan đến cằm thì dừng lại.
Cô yếu ớt thở ra một hơi, lại mỉm cười: "Hình như là con dao găm tôi tặng cô nhỉ, thủ lĩnh".
Thanh Diễm khẽ nói: "Nếu cô còn gọi tôi là thủ lĩnh thì tôi cũng muốn hỏi cô một câu. Tại sao cô lại phản bội trò chơi Ác Mộng?".
Lê Mỹ Lệ hỏi: "Cô chắc chắn tôi không bước chân vào hiệp hội quan sát viên với mục đích khác ngay từ đầu ư?".
"Bùi Du Triều là do cô tiến cử, không trung thành thì cũng hiểu được thôi; nhưng cô là thành viên do tôi nghiêm túc sàng lọc". Ánh mắt Thanh Diễm nhìn Lê Mỹ Lệ có đôi phần đau xót. "Tôi tin, khi mới gia nhập hiệp hội quan sát viên thì cô không hề có ý định phản bội trò chơi Ác Mộng. Tại sao?".
Lê Mỹ Lệ khẽ nghiêng đầu: "Cũng đúng, tại sao nhỉ?".
Cô bỗng cong môi: "Có lẽ bắt đầu từ khoảnh khắc tôi đem lòng yêu một NPC trong mơ".
Ánh mắt Thanh Diễm hơi chùng xuống, cuối cùng cô nàng nói: "Tôi tưởng cô đã buông bỏ được".
"Nếu có thể dễ dàng buông bỏ một mối tình đến thế thì trong trò chơi Ác Mộng đã chẳng có nhiều giấc mơ tới vậy". Lê Mỹ Lệ nói. "Cô vẫn luôn giữ ngoại hình của một đứa trẻ, chẳng phải là để nhắc mình không được quên cha mẹ hay sao?".
Thanh Diễm im lặng.
"Thủ lĩnh à, chúng ta không giống nhau". Lê Mỹ Lệ thở dài. "Cô là một NPC ra đời từ giấc mơ nào đó trong trò chơi Ác Mộng, dĩ nhiên cô sẽ trung thành. Nhưng tôi là một con người còn đang sống sờ sờ, gốc rễ của tôi nằm ở hiện thực, tôi muốn sống cùng người tôi yêu trong hiện thực, chứ không phải tồn tại ở chốn hư vô không thể hiểu và cũng không thể phán xét".
Mễ An Bồi ngạc nhiên nhìn Thanh Diễm.
Đến giờ cậu chàng mới biết thì ra Thanh Diễm cũng là NPC chuyển thành người chơi như Diệp Thanh Thanh.
Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu nhìn nhau.
Chẳng trách khi trước hắn lại chọn Thanh Diễm là thủ lĩnh của hiệp hội quan sát viên.
Thanh Diễm nói: "Thất tình vốn là chuyện rất bình thường".
"Cô nói đúng, đại đa số mọi người đều nghĩ thoáng thế cả". Lê Mỹ Lệ gật đầu. "Nhưng tôi thì không. Tôi vừa cực đoan lại vừa cố chấp... nếu không tôi cũng chẳng trở thành người chơi của Ác Mộng".
Thanh Diễm lại im lặng.
Một chốc sau, cô nàng nói: "Dù sao các cô cũng đã thất bại".
Neo Chìm vốn có mười thành viên. Hai người đã chết, Cố Huy và Lê Mỹ Lệ bị họ bắt trói ở giấc mơ này, Bùi Du Triều cũng sẽ bị bắt bởi những thành viên khác của hiệp hội mà Thanh Diễm đã phái đi, thậm chí cả công đoàn cũng bị giải tán.
Dù vẫn còn một nửa số thành viên chưa bị bắt, nhưng mất kẻ cầm đầu là Lê Mỹ Lệ rồi thì chúng hoàn toàn không khó đối phó chút nào
Lê Mỹ Lệ chợt cười khẽ một tiếng: "Vậy sao? Chẳng phải còn một giấc mơ năm sao nữa à? Cô nghĩ tôi chỉ cần hạ lệnh là mọi chuyện sẽ xong ư?".
Thanh Diễm nheo mắt.
Ân Lưu Minh bất chợt lên tiếng: "Đúng lúc tao đang muốn hỏi... ai đã giúp mày trở thành "kẻ tạo mộng"?".
Lê Mỹ Lệ chớp chớp mắt: "Gì cơ? Tôi chính là "kẻ tạo mộng" mà".
"Hiệp hội quan sát viên được thành lập sau khi Thẩm Lâu đã không còn là hệ thống". Ân Lưu Minh lạnh giọng. "Nhưng danh hiệu "kẻ tạo mộng" có tác dụng né tránh mọi biện pháp thăm dò thân phận lại xuất hiện từ trước lúc ấy nữa".
Nói cách khác... Chủ nhân ban đầu của danh hiệu "kẻ tạo mộng" không phải Lê Mỹ Lệ.
Lê Mỹ Lệ mỉm cười: "Quả thực cậu rất mẫn cảm, không hổ là Số Không... Nhưng tiếc thật, tôi cũng không biết".
Ân Lưu Minh cau mày, giơ tay, một bình nọc độc đỏ tươi xuất hiện.
"Những cách gây ảo giác và thôi miên thông thường không có tác dụng với tôi đâu". Lê Mỹ Lệ cười. "Đừng quên, thứ tôi am hiểu nhất là độc dược".
Cô bỗng ngẩng đầu lên nhìn trời, lẩm bẩm: "Đây là lần cuối được nhìn bầu trời đẹp đẽ đến thế... Chỉ tiếc nơi này không phải thế giới thực, cũng không phải giấc mơ nơi em gặp anh".
Gương mặt Thanh Diễm đờ ra.
Thẩm Lâu giơ tay, ánh sáng xanh bao phủ Lê Mỹ Lệ.
"Chậm rồi!".
Lê Mỹ Lệ cười duyên, rồi bỗng bật cười ha ha đầy càn rỡ: "Nếu có thể kéo các người chết theo thì tôi cũng không thiệt!".
Cô lùi ra sau nửa bước, dùng chân vẽ vài kí hiệu bằng máu độc màu tím.
Thanh Diễm biến sắc!
Cô nàng chưa kịp lên tiếng, cơ thể Lê Mỹ Lệ bỗng tan ra.
Cả người cô hóa thành một chất sệt màu tím, hòa vào những kí hiệu kia.
Cả thế giới, mà trung tâm là những kí hiệu vẽ bằng máu độc kia, bắt đầu nứt ra, chẳng khác nào một tấm gương bị đập vỡ nhưng vẫn còn đang dính liền.
Bên ngoài những vết nứt ấy không phải hư vô, mà là quang cảnh náo nhiệt đông đúc.
Thanh Diễm giận dữ mắng một câu: "Khốn nạn!".
Ân Lưu Minh đặt tay lên bả vai cô nàng, tỉnh táo hỏi: "Có chuyện gì thế?".
"Giấc mơ này sắp nổ tung trong thế giới thực". Thẩm Lâu nghiêm mặt đáp. "Khi ấy, mọi linh hồn từng dính dáng đến giấc mơ này đều sẽ nổ tung từ bên trong, biến thành tro bụi đã là kết cục tốt nhất rồi... Tình huống xấu có lẽ là mỗi linh hồn lại dung hợp với một mảnh vỡ nào đó của giấc mơ, biến thành một giấc mơ mới rất đặc biệt mang tính chất của giấc mơ này".
"Hơn nữa chúng ta không thể tìm lối vào giấc mơ đó được!". Thanh Diễm mở bảng điều khiển, vừa nói vừa lo lắng gõ nút. "Chúng ta phải lục tìm từng cái một, nhưng trước khi tìm được nó, nó cũng sẽ không ngừng hấp thụ con người của thế giới thực hệt như giấc mơ này, phân tách thành vài chục hay thậm chí là vài trăm giấc mơ năm sao giống hệt nhau!".
Mễ An Bồi ôm ngực: "Trời đất, thế còn chúng ta thì sao?".
"Đương nhiên là chết không có chỗ chôn rồi!".
Ân Lưu Minh hỏi: "Làm sao bây giờ?".
"Chúng ta phải hàn giấc mơ này lại rồi đưa nó ra xa khỏi thế giới thực, nối nó với trò chơi Ác Mộng thêm lần nữa. Khi ấy giấc mơ có biến mất cũng không sao". Thanh Diễm khua tay. "Nhưng vấn đề là không hàn nổi! Khốn nạn!".
Ân Lưu Minh nhìn thế giới đang không ngừng đổ sụp, im lặng chốc lát, lấy một chiếc nhẫn ra khỏi túi.
Y còn chưa kịp đeo lên đã bị Thẩm Lâu túm tay lại.
Hắn nhìn y với ánh mắt nặng nề.
Ân Lưu Minh cười khẽ: "Anh có cách nào tốt hơn không?".
Ân Lưu Minh buổi tối rất ít cười, nhưng một khi đã cười thì chẳng khác nào sông băng tan chảy, đóa sen nở rộ giữa tuyết trắng.
Thẩm Lâu thấp giọng: "Không".
Nếu có thể sử dụng nó thay Ân Lưu Minh, nhất định hắn sẽ không do dự.
Tiếc là chiếc nhẫn này đã khóa mục tiêu trên người y.
Ân Lưu Minh cũng hiểu, y bình tĩnh nói: "Không sao, sẽ không tốn nhiều năng lượng đâu".
Dứt lời, y toan đeo chiếc nhẫn vào ngón tay.
Thẩm Lâu lại nhẹ nhàng cầm lấy nó, nhắm mắt: "Để ta giúp em".
Hắn nửa quỳ, đeo chiếc nhẫn lên ngón giữa tay phải của Ân Lưu Minh một cách nghiêm cẩn và trịnh trọng.
Ân Lưu Minh nhắm mắt, kích hoạt năng lực của chiếc nhẫn.
Sửa đổi quy tắc thế giới.
Quá trình sụp đổ của giấc mơ bỗng dừng lại.
Sau đó, tựa như thời gian bị tua ngược, nó bắt đầu tự hàn gắn bản thân mình.
Thanh Diễm nhìn Ân Lưu Minh, ngón tay tăng tốc, nghiến răng: "Chạy mau!".
Giấc mơ bắt đầu chậm rãi chuyển động, thế giới thực bên ngoài vết nứt dần xa.
Hàn Triệt đứng cạnh Thanh Diễm để bảo vệ cô nàng, Mễ An Bồi lại điên cuồng lắc sợi xích câu hồn để thu thập những linh hồn động vật, cuối cùng túm nốt một con chó và một con mèo đang trốn trong góc: "Mau lại đây đi! Hai người muốn chết à!".
Ân Lưu Minh vẫn nhắm mắt đứng đó, mái tóc bay bay mà chẳng cần gió thổi.
Chẳng biết bao lâu sau, hai mắt Thanh Diễm sáng rực: "Được rồi!".
Cô nàng bỗng giơ hai tay – một quầng sáng bao phủ tất cả mọi người trong mơ, họ cùng biến mất.
Cột trụ cuối cùng đã không còn nữa, cả giấc mơ nổ tung!
HẾT ẢI 6.
"Thanh Diễm!".
Thanh Diễm há miệng như muốn nói điều gì, nhưng rồi lại chẳng thốt ra được âm thanh.
Máu chảy ra từ vết thương của cô nàng nhanh chóng đổi từ đỏ tươi sang tím thẫm của kịch độc, màu tím lan cả lên mặt và cổ.
Lê Mỹ Lệ rút dao găm về, nhìn cơ thể Thanh Diễm ngã xuống mà che miệng cười khẽ: "Thủ lĩnh à, tôi đã khuyên cô rồi đấy nhé, dù cô có chìm đắm trong kĩ thuật ra sao cũng phải để ý xung quanh một chút chứ".
Môi Thanh Diễm run run, hai mắt khẽ giật, dường như cô nàng chẳng ý thức được chuyện gì vừa xảy ra. Biểu cảm cuối cùng còn đọng lại trên mặt cô nàng tựa như một đóa hoa khô héo.
Lê Mỹ Lệ tiện tay vứt con dao găm đã giết Thanh Diễm đi.
Mễ An Bồi vô thức liếc nhìn Chu Tử Kỳ.
"Lê Mỹ Lệ" đang chiến đấu với Chu Tử Kỳ bỗng khựng lại, hóa thành một tia sáng xanh rồi biến mất.
Cậu chàng lại quay sang, nổi giận với Lê Mỹ Lệ: "Cô làm gì thế! Chẳng phải Thanh Diễm là thủ lĩnh của cô ư?".
"Đúng vậy". Lê Mỹ Lệ nhặt một cây kẹo mút lên từ người Thanh Diễm, bỏ vào miệng mà không chút kiêng dè, mỉm cười. "Kẹo của thủ lĩnh vẫn là ngọt nhất... Ngại quá em trai à, tuy Thanh Diễm là thủ lĩnh của tôi nhưng tôi cũng là thủ lĩnh của họ, thực sự khó mà cân nhắc xem nên giữ phe nào và bỏ phe nào quá".
Mễ An Bồi ngẩn ra.
Chu Tử Kỳ khẽ cười, giơ tay, huy hiệu của hội trưởng Neo Chìm mà hắn ta từng giữ bèn rơi xuống lòng bàn tay của Lê Mỹ Lệ.
Lê Mỹ Lệ mỉm cười dùng ngón trỏ quấn một lọn tóc xoăn, nháy mắt với Mễ An Bồi, giọng nói vẫn mềm mại và trong trẻo: "Xin tự giới thiệu lại lần nữa, tôi là hội trưởng của công đoàn Neo Chìm, biệt danh "Kẻ tạo mộng"... Nếu cậu không muốn nỗ lực thì cứ tới chỗ tôi".
Dứt lời, cô biến mất.
Gần như ngay giây tiếp theo, một thanh giáo dài đâm thẳng xuống nơi cô vừa đứng, tạo ra một khe nứt rất lớn trên nền đất, thậm chí còn để lộ một phần của tầng ngầm.
Ân Lưu Minh được Thẩm Lâu đưa tới, một tay thu ngọn giáo lại, một tay nâng cơ thể Thanh Diễm lên rồi nhanh chóng kích hoạt năng lực cứu chữa của trùng Trúc Xanh.
Lê Mỹ Lệ xuất hiện ở phía xa, xoa ngực: "Sợ ghê đó".
Cô mỉm cười: "Không cần tốn sức đâu. Nếu chưa chắc chắn rằng thủ lĩnh đã chết thì sao tôi có thể buông cô ta ra? Còn cậu nữa, loại độc này rất khó đối phó, tốt nhất cậu đừng nên chạm vào".
Ân Lưu Minh sầm mặt đứng lên.
Thi thể của Thanh Diễm vẫn ấm, nhưng đúng là cô nàng chẳng còn thở nữa rồi.
Ánh mắt Thẩm Lâu lạnh lẽo: "Ngươi thừa biết ta không thực sự đầu hàng".
"Dĩ nhiên rồi". Lê Mỹ Lệ nhả cây kẹo mút ra. "E là chỉ có tên ngốc Cố Huy mới tin".
Cố Huy né khỏi lưỡi đao của Hàn Triệt, gương mặt hơi giần giật.
"Nhưng cậu ta tin cũng chẳng sao, gián điệp thì vẫn có tác dụng, dù thông tin anh chuyển đi có chính xác hay không". Lê Mỹ Lệ mỉm cười. "Thế nào, anh thích cảm giác dùng sức mạnh mình đưa cho chúng tôi để tạo ra một bản sao trông y hệt anh chứ? Dù sao cũng là năng lượng lõi của hệ thống, ngay cả Thanh Diễm cũng không nhận ra được đâu".
Thẩm Lâu lạnh mặt không đáp.
Lê Mỹ Lệ nói tiếp: "Đương nhiên, điều kiện mà Cố Huy đưa ra với anh vẫn còn tác dụng, chỉ cần anh...".
Cô nhìn sang phía Ân Lưu Minh: "Hoặc cậu, gia nhập Neo Chìm chúng tôi, tôi đảm bảo sẽ bỏ qua mọi chuyện cũ".
Ân Lưu Minh cười khẩy.
Bỏ qua mọi chuyện cũ.
Cũng to mồm ra phết.
Lê Mỹ Lệ nhìn biểu cảm trên mặt họ rồi tỏ vẻ tiếc nuối: "Xem ra cả hai đều không đồng ý rồi".
Ân Lưu Minh lạnh lùng nhìn cô chăm chú, bỗng hỏi: "Rốt cuộc mục đích của Neo Chìm là gì?".
Lê Mỹ Lệ nhướng một bên mày: "Chẳng phải cậu đã biết rồi hay sao?".
Ân Lưu Minh đáp: "Nếu chưa từng đặt chân vào giấc mơ này thì có lẽ tao sẽ tin".
"Ồ?".
"Có vẻ chúng mày muốn trói chặt trò chơi Ác Mộng với thế giới thực hơn là tách chúng ra thông qua giấc mơ này đấy". Ân Lưu Minh chỉ xuống đất. "Tầng ngầm là nơi được tạo ra dựa trên sự kết hợp mơ và thực, trên mặt đất lại hoàn toàn là mơ. Dù có thể giải thích rằng Neo Chìm muốn nhờ đó mà cắt đứt liên hiện giữa giấc mơ và thế giới thực, nhưng xét cho cùng ý tưởng ấy vẫn rất khó thực hiện".
Khi biết về mục đích của Neo Chìm, Thanh Diễm đã đoan chắc rằng nhất định chúng sẽ không thành công.
Ân Lưu Minh vẫn chưa lấy lại kí ức khi còn là người chơi Số Không, nhưng y đã mơ hồ đoán ra chuyện này có lẽ sẽ liên quan tới tính chất của cả trò chơi.
Ngay cả Thanh Diễm là người gần gũi nhất với hệ thống mà cũng nói vậy, y không nghĩ Neo Chìm sẽ biết được nhiều hơn chừng đó.
... Thế mục đích mà Neo Chìm đã thề độc rằng chắc chắn sẽ hoàn thành là gì?
Lê Mỹ Lệ lại bật cười: "Cậu mẫn cảm thật... Tuy nói cho cậu biết cũng chẳng sao, nhưng tôi lại không muốn nói".
Ân Lưu Minh khẽ nheo mắt: "Tại sao phải giết Thanh Diễm?".
"Chuyện này mà cậu còn phải hỏi nữa à. Dĩ nhiên là bởi cô ta cản đường chúng tôi rồi. Sự tồn tại của hiệp hội quan sát viên gây ảnh hưởng rất lớn đối với kế hoạch vĩ đại của Neo Chìm". Lê Mỹ Lệ nhún vai. "Không đúng sao?".
Cố Huy và Chu Tử Kỳ đã bước tới đứng sau lưng cô.
Hàn Triệt và Mễ An Bồi cũng đứng sau lưng Ân Lưu Minh.
Hai phe đối mặt với nhau trong im lặng.
Ân Lưu Minh cụp mắt, rồi lại ngước lên: "Một câu hỏi cuối... Giấc mơ của tao ở đâu?".
Lê Mỹ Lệ có vẻ ngạc nhiên: "Giấc mơ của cậu?".
Cô chớp mắt, rồi phản ứng lại rất nhanh. "Cậu mất giấc mơ rồi ư? Chuyện đó chẳng liên quan gì tới Neo Chìm hết. Trước kia cậu là người chơi Số Không đấy, Neo Chìm nào có đủ năng lực cướp giấc mơ của cậu?".
Ân Lưu Minh nhíu mày.
Tình huống mất ngủ bao nhiêu năm nay của y rất giống với trạng thái bị mất giấc mơ của Nguyệt Nguyệt, nên y vẫn cho rằng giấc mơ của mình đã bị Neo Chìm cướp mất khi vừa được sinh ra.
Nhưng Lê Mỹ Lệ lại không thừa nhận.
Sau đó, y lại nghe cô cười: "Nhưng có lẽ tôi biết giấc mơ của cậu đang ở đâu đấy... Tiếc là tôi sẽ không nói cho cậu đâu".
Ánh mắt của Ân Lưu Minh lại càng lạnh xuống.
Thẩm Lâu giơ tay, những luồng khí màu xanh lam bắt đầu dập dờn xung quanh: "Nói thì cũng nói hết rồi, chiến đấu đi".
Lê Mỹ Lệ lùi về sau một bước, nhẹ nhàng vỗ tay rồi nở nụ cười kiều diễm: "Tôi không dám đánh nhau với cựu hệ thống đâu... Cho các anh giấc mơ này đấy. Neo Chìm vẫn còn một giấc mơ năm sao khác, hẹn lần sau chúng ta gặp lại~ nha, lần này phe tôi thực sự đã chịu tổn thất nặng nề nên buộc phải rút lui, vậy thì...".
Cô mỉm cười vẫy tay với phía Ân Lưu Minh: "Tạm biệt nhé".
Dứt lời, Lê Mỹ Lệ giơ tay, một quầng sáng nhanh chóng phủ lên ba thành viên Neo Chìm.
Ngay khoảnh khắc bóng dáng họ chuẩn bị biến mất, Ân Lưu Minh bỗng nói: "Dừng".
Cơ thể đang chìm trong quầng sáng của Lê Mỹ Lệ và Chu Tử Kỳ cứng đờ ra, dừng lại thật.
Ân Lưu Minh lại nói: "Hạ lệnh cho tất cả các thành viên thuộc Neo Chìm – hãy thu hồi mọi giấc mơ năm sao".
Tay Lê Mỹ Lệ run run, đôi mắt đầy sợ hãi và kháng cự, nhưng cô vẫn không thể chống lại sự khống chế đầy khó hiểu kia. Cô dựng thẳng cổ áo, nói gì đó với bộ đàm được gắn kín bên trong.
Sau khi hoàn thành tất cả những hành động ấy, Lê Mỹ Lệ mới thở phào một hơi: "Đó là gì?".
Cảm giác bị khống chế rất quen thuộc, đó chính là sự trói buộc của giấc mơ này đối với con người. Nhưng hiện giờ giấc mơ này gần như đã rơi vào trạng thái bị tổn hại, lẽ ra không ai có thể khống chế họ mới đúng!
Hơn nữa, chẳng phải họ đều không mặc đồng phục nhân viên hay sao?
Ân Lưu Minh giơ cuốn sách trong tay.
Kĩ năng của chuỗi "khách hàng" trong sách minh họa.
Sử dụng điểm để yêu cầu nhân viên làm việc.
Kĩ năng của "khách hàng C" và "khách hàng B" lần lượt là hai sao và ba sao, muốn khống chế Lê Mỹ Lệ và Chu Tử Kỳ thì cũng không phải chuyện dễ. Cũng may, ban nãy khi xông lên sân khấu, Ân Lưu Minh đã tiện thể thu được một vật phẩm sách minh họa ở đó.
[Khách hàng A].
[Xuất xứ từ giấc mơ: Lễ hội hóa trang dịu dàng mà đẫm máu].
[Độ hiếm: ★★★★].
[Sức mạnh: 100].
[Tính chất công kích: 100].
[Lí tính: 0].
[Mô tả: Khách hàng A của thiên đường mèo, thích chơi đùa với những thú cưng bé nhỏ trong thiên đường mèo cả đêm].
[Kĩ năng đã mở khóa: Đặc quyền của khách hàng LV4 (mở khóa sau khi tập hợp đủ các loại khách hàng, tốn 100 điểm, giới hạn một lần sử dụng, hoàn toàn chi phối hành động của nhân viên ở một địa điểm xác định].
Số điểm cần tiêu tốn tăng gấp mười lần, hiệu quả cũng cao hơn hẳn.
Ân Lưu Minh đè tay lên sách minh họa, lạnh lùng nhìn Lê Mỹ Lệ: "Giờ chúng ta có thể nói chuyện tử tế được rồi".
Chu Tử Kỳ lại ho khù khụ, thậm chí còn phun ra một búng máu.
Hắn ta bị khống chế nên không thể lau máu đi, chỉ đành cười khổ: "Thì ra sách minh họa còn có kiểu kĩ năng này...".
Chẳng trách nhóm Ân Lưu Minh lại thản nhiên ở đây đợi Neo Chìm, thì ra trong tay y vẫn còn một con át chủ bài với quyền điều khiển tuyệt đối, chỉ đợi họ tự chui đầu vào lưới.
Cố Huy nghẹn đỏ cả mặt nhưng cũng không thể thoát khỏi khống chế.
Lê Mỹ Lệ vẫn không tỏ vẻ sợ sệt, trái lại còn khẽ cười một tiếng: "Tiếc quá, có lẽ kĩ năng này đặt nền móng ở bản thân giấc mơ nhỉ... Chỉ cần giấc mơ bắt đầu sụp đổ thì uy lực của kĩ năng cũng sẽ dần giảm đi".
"Trước khi chuyện đó xảy ra thì Neo Chìm sẽ không còn tồn tại nữa". Ân Lưu Minh ra lệnh. "Giải tán Neo Chìm".
Lê Mỹ Lệ biến sắc: "Không thể giải tán công đoàn khi đang ở trong một giấc mơ".
"Mày là người của hiệp hội quan sát viên, chắc chắn sẽ có cách".
Lê Mỹ Lệ nhắm mắt lại.
Bàn tay cô tự kích hoạt bảng điều khiển.
Vài giây sau, Lê Mỹ Lệ buông tay như con rối gỗ đứt dây, sắc mặt lạnh lùng mà nghiêm nghị: "Cậu sẽ hối hận".
Cô bỗng cười: "Vô ích thôi, dù Neo Chìm có bị giải thể thì Thanh Diễm cũng đã chết, không còn ai có thể cản được ý nguyện của Neo Chìm nữa".
Ân Lưu Minh buông tay: "Giờ thì nói thẳng đi, rốt cuộc mục đích của Neo Chìm là gì".
"Mục đích của Neo Chìm...".
Lê Mỹ Lệ bỗng liếc nhìn Chu Tử Kỳ đứng cạnh cô.
Hắn ta khẽ thở dài: "Thân phận thật của người chơi Số Không là...".
Ân Lưu Minh ngẩn người, vẫn chưa phản ứng được tại sao bỗng dưng Chu Tử Kỳ lại thốt ra những lời ấy; Thẩm Lâu thì biến sắc, giơ tay – một luồng sáng xanh bay tới.
Không phải là để công kích Chu Tử Kỳ, mà là để bảo vệ hắn ta!
Thế nhưng đã muộn.
Một cái gai sắc đột nhiên nhô lên từ trong bóng của Chu Tử Kỳ, xuyên thẳng qua cơ thể hắn ta!
Đôi mắt hắn ta ảm đạm lại, cổ ngoẹo sang một bên, không còn thở nữa.
Dường như cái chết của Chu Tử Kỳ đã kích hoạt đạo cụ nào đó, thi thể của hắn ta biến thành một làn khói rồi bất chợt nổ tung!
Tro xám bay khắp nơi, Ân Lưu Minh bỗng cảm nhận được rằng thế giới trong mơ đã xuất hiện vết rách, sự khống chế đối với Lê Mỹ Lệ và Cố Huy nhất thời buông lỏng!
Quanh cơ thể Lê Mỹ Lệ lại hiện lên ánh sáng dập dờn, cô không còn cười nữa, chỉ liếc Ân Lưu Minh một cái với vẻ sâu xa: "Tôi sẽ nhớ kĩ cậu".
Dứt lời, cô chuẩn bị dịch chuyển tức thời cả bản thân và Cố Huy sang nơi khác.
Dường như chẳng một ai còn có thể ngăn cô rời đi.
"Phập!".
Một âm thanh quen thuộc mà lạnh lẽo, tàn nhẫn mà quả quyết vang lên.
Con ngươi Lê Mỹ Lệ giãn to rồi co rụt lại.
Một con dao găm nhuốm máu xuyên qua lồng ngực cô, trên mũi dao còn dính vệt màu tím.
Giọng nói hơi khàn của Cố Huy vang lên: "Tôi cũng từng nhắc cô rồi, trong lúc đắc ý quá mức thì vẫn phải cố giữ tỉnh táo, bằng không sớm muộn gì cũng sẽ có ngày phải chịu thiệt".
Câu nói ấy dần đổi từ giọng nam sang âm điệu lanh lảnh và mềm mại hơn, cuối cùng hoàn toàn biến thành giọng bé gái dễ thương.
Lê Mỹ Lệ há miệng.
Thanh Diễm bước ra từ sau lưng cô, mỉm cười phất tay một cái.
Thẩm Lâu vỗ tay.
Khói bụi tan đi.
Thi thể của "Thanh Diễm" đang nằm cạnh Ân Lưu Minh dần trở nên trong suốt rồi hóa thành một tia sáng xanh, quay lại lòng bàn tay Thẩm Lâu.
Thẩm Lâu mỉm cười gật đầu: "Rất chính xác, cả hiệp hội quan sát viên và hội trưởng Neo Chìm đều không thể nhìn thấu được phân thân sinh ra từ sức mạnh của ta".
Lê Mỹ Lệ lảo đảo lui về sau hai bước, che ngực ngã xuống đất.
Cô nhìn Thanh Diễm với vẻ khó tin: "Không thể nào... Cô cho rằng tôi chưa từng nghĩ tới tình huống này hay sao?".
Thanh Diễm nhẹ nhàng nới lỏng cổ áo: "Đúng là chất độc của cô rất lợi hại, dù thứ bị đâm trúng không phải bản thể thì nó cũng có thể giết chết người ta nhờ cách men theo dòng ý thức... Nếu không phải Ân Lưu Minh cho tôi thêm một tầng bảo hiểm thì có lẽ tôi thực sự không thể chống đỡ được".
Đồng phục của cô nàng không giống với của những người khác, nó trở nên cũ kĩ và ố vàng, mất hết sức sống như thể đã trải qua lễ rửa tội của thời gian.
Ân Lưu Minh vẫn giữ gương mặt hờ hững.
Để đề phòng chuyện ngoài ý muốn, y đã sử dụng kĩ năng "áo khoác bằng da sống" với Thanh Diễm.
Lê Mỹ Lệ phun ra một ngụm máu độc, sắc mặt có phần thê thảm, cô trừng mắt nhìn Thẩm Lâu: "Thì ra từ đầu anh đã không tin chúng tôi".
Thẩm Lâu giơ tay, sợi thừng bằng ánh sáng trói thít Lê Mỹ Lệ lại.
Sau đó hắn mới hài lòng gật đầu: "Tuy các ngươi đã đoán được kế hoạch của ta, nhưng ta cũng đoán được kế hoạch của các ngươi. Muốn chơi búp bê Matryoshka [1] thì phải có nhiều lớp vỏ một chút".
[1] Búp bê Matryoshka: Đồ chơi của Nga, gồm những con búp bê nhỏ nằm trong bụng búp bê to hơn từng lớp một.
Lê Mỹ Lệ lại ho khan, máu tím đậm tràn khỏi khóe môi.
Cô quay lại nhìn Thanh Diễm, cười khổ: "Cuối cùng kĩ năng phối hợp của phe cô vẫn hơn một bậc".
Thanh Diễm lạnh mặt bước tới: "Đừng có giả chết, tôi không xuống tay quá nặng với cô đâu".
Chất độc trên ngực Lê Mỹ Lệ lan đến cằm thì dừng lại.
Cô yếu ớt thở ra một hơi, lại mỉm cười: "Hình như là con dao găm tôi tặng cô nhỉ, thủ lĩnh".
Thanh Diễm khẽ nói: "Nếu cô còn gọi tôi là thủ lĩnh thì tôi cũng muốn hỏi cô một câu. Tại sao cô lại phản bội trò chơi Ác Mộng?".
Lê Mỹ Lệ hỏi: "Cô chắc chắn tôi không bước chân vào hiệp hội quan sát viên với mục đích khác ngay từ đầu ư?".
"Bùi Du Triều là do cô tiến cử, không trung thành thì cũng hiểu được thôi; nhưng cô là thành viên do tôi nghiêm túc sàng lọc". Ánh mắt Thanh Diễm nhìn Lê Mỹ Lệ có đôi phần đau xót. "Tôi tin, khi mới gia nhập hiệp hội quan sát viên thì cô không hề có ý định phản bội trò chơi Ác Mộng. Tại sao?".
Lê Mỹ Lệ khẽ nghiêng đầu: "Cũng đúng, tại sao nhỉ?".
Cô bỗng cong môi: "Có lẽ bắt đầu từ khoảnh khắc tôi đem lòng yêu một NPC trong mơ".
Ánh mắt Thanh Diễm hơi chùng xuống, cuối cùng cô nàng nói: "Tôi tưởng cô đã buông bỏ được".
"Nếu có thể dễ dàng buông bỏ một mối tình đến thế thì trong trò chơi Ác Mộng đã chẳng có nhiều giấc mơ tới vậy". Lê Mỹ Lệ nói. "Cô vẫn luôn giữ ngoại hình của một đứa trẻ, chẳng phải là để nhắc mình không được quên cha mẹ hay sao?".
Thanh Diễm im lặng.
"Thủ lĩnh à, chúng ta không giống nhau". Lê Mỹ Lệ thở dài. "Cô là một NPC ra đời từ giấc mơ nào đó trong trò chơi Ác Mộng, dĩ nhiên cô sẽ trung thành. Nhưng tôi là một con người còn đang sống sờ sờ, gốc rễ của tôi nằm ở hiện thực, tôi muốn sống cùng người tôi yêu trong hiện thực, chứ không phải tồn tại ở chốn hư vô không thể hiểu và cũng không thể phán xét".
Mễ An Bồi ngạc nhiên nhìn Thanh Diễm.
Đến giờ cậu chàng mới biết thì ra Thanh Diễm cũng là NPC chuyển thành người chơi như Diệp Thanh Thanh.
Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu nhìn nhau.
Chẳng trách khi trước hắn lại chọn Thanh Diễm là thủ lĩnh của hiệp hội quan sát viên.
Thanh Diễm nói: "Thất tình vốn là chuyện rất bình thường".
"Cô nói đúng, đại đa số mọi người đều nghĩ thoáng thế cả". Lê Mỹ Lệ gật đầu. "Nhưng tôi thì không. Tôi vừa cực đoan lại vừa cố chấp... nếu không tôi cũng chẳng trở thành người chơi của Ác Mộng".
Thanh Diễm lại im lặng.
Một chốc sau, cô nàng nói: "Dù sao các cô cũng đã thất bại".
Neo Chìm vốn có mười thành viên. Hai người đã chết, Cố Huy và Lê Mỹ Lệ bị họ bắt trói ở giấc mơ này, Bùi Du Triều cũng sẽ bị bắt bởi những thành viên khác của hiệp hội mà Thanh Diễm đã phái đi, thậm chí cả công đoàn cũng bị giải tán.
Dù vẫn còn một nửa số thành viên chưa bị bắt, nhưng mất kẻ cầm đầu là Lê Mỹ Lệ rồi thì chúng hoàn toàn không khó đối phó chút nào
Lê Mỹ Lệ chợt cười khẽ một tiếng: "Vậy sao? Chẳng phải còn một giấc mơ năm sao nữa à? Cô nghĩ tôi chỉ cần hạ lệnh là mọi chuyện sẽ xong ư?".
Thanh Diễm nheo mắt.
Ân Lưu Minh bất chợt lên tiếng: "Đúng lúc tao đang muốn hỏi... ai đã giúp mày trở thành "kẻ tạo mộng"?".
Lê Mỹ Lệ chớp chớp mắt: "Gì cơ? Tôi chính là "kẻ tạo mộng" mà".
"Hiệp hội quan sát viên được thành lập sau khi Thẩm Lâu đã không còn là hệ thống". Ân Lưu Minh lạnh giọng. "Nhưng danh hiệu "kẻ tạo mộng" có tác dụng né tránh mọi biện pháp thăm dò thân phận lại xuất hiện từ trước lúc ấy nữa".
Nói cách khác... Chủ nhân ban đầu của danh hiệu "kẻ tạo mộng" không phải Lê Mỹ Lệ.
Lê Mỹ Lệ mỉm cười: "Quả thực cậu rất mẫn cảm, không hổ là Số Không... Nhưng tiếc thật, tôi cũng không biết".
Ân Lưu Minh cau mày, giơ tay, một bình nọc độc đỏ tươi xuất hiện.
"Những cách gây ảo giác và thôi miên thông thường không có tác dụng với tôi đâu". Lê Mỹ Lệ cười. "Đừng quên, thứ tôi am hiểu nhất là độc dược".
Cô bỗng ngẩng đầu lên nhìn trời, lẩm bẩm: "Đây là lần cuối được nhìn bầu trời đẹp đẽ đến thế... Chỉ tiếc nơi này không phải thế giới thực, cũng không phải giấc mơ nơi em gặp anh".
Gương mặt Thanh Diễm đờ ra.
Thẩm Lâu giơ tay, ánh sáng xanh bao phủ Lê Mỹ Lệ.
"Chậm rồi!".
Lê Mỹ Lệ cười duyên, rồi bỗng bật cười ha ha đầy càn rỡ: "Nếu có thể kéo các người chết theo thì tôi cũng không thiệt!".
Cô lùi ra sau nửa bước, dùng chân vẽ vài kí hiệu bằng máu độc màu tím.
Thanh Diễm biến sắc!
Cô nàng chưa kịp lên tiếng, cơ thể Lê Mỹ Lệ bỗng tan ra.
Cả người cô hóa thành một chất sệt màu tím, hòa vào những kí hiệu kia.
Cả thế giới, mà trung tâm là những kí hiệu vẽ bằng máu độc kia, bắt đầu nứt ra, chẳng khác nào một tấm gương bị đập vỡ nhưng vẫn còn đang dính liền.
Bên ngoài những vết nứt ấy không phải hư vô, mà là quang cảnh náo nhiệt đông đúc.
Thanh Diễm giận dữ mắng một câu: "Khốn nạn!".
Ân Lưu Minh đặt tay lên bả vai cô nàng, tỉnh táo hỏi: "Có chuyện gì thế?".
"Giấc mơ này sắp nổ tung trong thế giới thực". Thẩm Lâu nghiêm mặt đáp. "Khi ấy, mọi linh hồn từng dính dáng đến giấc mơ này đều sẽ nổ tung từ bên trong, biến thành tro bụi đã là kết cục tốt nhất rồi... Tình huống xấu có lẽ là mỗi linh hồn lại dung hợp với một mảnh vỡ nào đó của giấc mơ, biến thành một giấc mơ mới rất đặc biệt mang tính chất của giấc mơ này".
"Hơn nữa chúng ta không thể tìm lối vào giấc mơ đó được!". Thanh Diễm mở bảng điều khiển, vừa nói vừa lo lắng gõ nút. "Chúng ta phải lục tìm từng cái một, nhưng trước khi tìm được nó, nó cũng sẽ không ngừng hấp thụ con người của thế giới thực hệt như giấc mơ này, phân tách thành vài chục hay thậm chí là vài trăm giấc mơ năm sao giống hệt nhau!".
Mễ An Bồi ôm ngực: "Trời đất, thế còn chúng ta thì sao?".
"Đương nhiên là chết không có chỗ chôn rồi!".
Ân Lưu Minh hỏi: "Làm sao bây giờ?".
"Chúng ta phải hàn giấc mơ này lại rồi đưa nó ra xa khỏi thế giới thực, nối nó với trò chơi Ác Mộng thêm lần nữa. Khi ấy giấc mơ có biến mất cũng không sao". Thanh Diễm khua tay. "Nhưng vấn đề là không hàn nổi! Khốn nạn!".
Ân Lưu Minh nhìn thế giới đang không ngừng đổ sụp, im lặng chốc lát, lấy một chiếc nhẫn ra khỏi túi.
Y còn chưa kịp đeo lên đã bị Thẩm Lâu túm tay lại.
Hắn nhìn y với ánh mắt nặng nề.
Ân Lưu Minh cười khẽ: "Anh có cách nào tốt hơn không?".
Ân Lưu Minh buổi tối rất ít cười, nhưng một khi đã cười thì chẳng khác nào sông băng tan chảy, đóa sen nở rộ giữa tuyết trắng.
Thẩm Lâu thấp giọng: "Không".
Nếu có thể sử dụng nó thay Ân Lưu Minh, nhất định hắn sẽ không do dự.
Tiếc là chiếc nhẫn này đã khóa mục tiêu trên người y.
Ân Lưu Minh cũng hiểu, y bình tĩnh nói: "Không sao, sẽ không tốn nhiều năng lượng đâu".
Dứt lời, y toan đeo chiếc nhẫn vào ngón tay.
Thẩm Lâu lại nhẹ nhàng cầm lấy nó, nhắm mắt: "Để ta giúp em".
Hắn nửa quỳ, đeo chiếc nhẫn lên ngón giữa tay phải của Ân Lưu Minh một cách nghiêm cẩn và trịnh trọng.
Ân Lưu Minh nhắm mắt, kích hoạt năng lực của chiếc nhẫn.
Sửa đổi quy tắc thế giới.
Quá trình sụp đổ của giấc mơ bỗng dừng lại.
Sau đó, tựa như thời gian bị tua ngược, nó bắt đầu tự hàn gắn bản thân mình.
Thanh Diễm nhìn Ân Lưu Minh, ngón tay tăng tốc, nghiến răng: "Chạy mau!".
Giấc mơ bắt đầu chậm rãi chuyển động, thế giới thực bên ngoài vết nứt dần xa.
Hàn Triệt đứng cạnh Thanh Diễm để bảo vệ cô nàng, Mễ An Bồi lại điên cuồng lắc sợi xích câu hồn để thu thập những linh hồn động vật, cuối cùng túm nốt một con chó và một con mèo đang trốn trong góc: "Mau lại đây đi! Hai người muốn chết à!".
Ân Lưu Minh vẫn nhắm mắt đứng đó, mái tóc bay bay mà chẳng cần gió thổi.
Chẳng biết bao lâu sau, hai mắt Thanh Diễm sáng rực: "Được rồi!".
Cô nàng bỗng giơ hai tay – một quầng sáng bao phủ tất cả mọi người trong mơ, họ cùng biến mất.
Cột trụ cuối cùng đã không còn nữa, cả giấc mơ nổ tung!
HẾT ẢI 6.