Gặp Gỡ Mùa Đông
Chương 1: Anh ấy kết hôn rồi
“Đàm Tu, tháng sau em và Tây Nguyệt sẽ cử hành hôn lễ, anh tới làm phù rể nha.” Lúc bạn thân gọi điện thoại tới, Đàm Tu vừa tới bệnh viện.
Người nhờ anh làm phù rể qua điện thoại là bạn lâu năm của anh nên anh không thể từ chối lời mời này được. Sau khi gẫu chuyện vài câu, Đàm Tu đáp “ừ” qua điện thoại di động ngỏ lời đồng ý.
Cúp điện thoại, Đàm Tu đi thang máy lên lầu hai.
Y tá đi ngang qua liền chủ động chào hỏi: “Bác sĩ Đàm, chào anh.”
Đàm Tu vẫn nhìn thẳng “Chào cô”, vừa đi một mạch về phòng làm việc.
Y tá thực tập trẻ vội vã nhìn thoáng qua, bị thu hút bởi bóng dáng có khí chất như trăng sáng gió mát nọ: “Quao, người đi qua ban nãy là bác sĩ của bệnh viện chúng mình sao ạ?”
“Em vừa tới nên không biết, ở bệnh viện tụi mình tên tuổi của cậu ấy là đỉnh của chóp luôn...” Y tá trung niên không tiếc lời khen ngợi Đàm Tu, giới thiệu cho cô y tá thực tập một cách cặn kẽ về anh bác sĩ ưu tú đầy hứa hẹn này.
Đàm Tu, tốt nghiệp tiến sĩ và trở thành bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình chính ở tuổi gần ba mươi. Ngoài ra, trong lúc học tập và làm việc, anh cũng phát biểu nhiều bài trên SCI (*) và những tập san luận văn quan trọng, phải nói là tuổi trẻ tài cao đầy triển vọng.
(*) Viện Hàn lâm Khoa học Hoa Kỳ
Chỉ nghe một chuỗi trình độ học vấn mà đã phải ca tụng không dứt rồi, trong lúc đang kinh ngạc thì y tá thực tập mới nhớ ra điểm quan trọng mình vừa bắt được: “Hình như vừa nãy em thấy tay anh ấy đeo nhẫn, anh ấy đã kết hôn rồi sao?”
“Sao mà chưa được, bác sĩ Đàm do viện trưởng đích thân mời tới. Lúc cậu ấy mới tới, chỉ riêng gương mặt đó đã khiến cả bệnh viện rúng động rồi đấy.” Y tá trung niên càng nói càng nhiệt tình, bèn ghé sát vào tai y tá thực tập tiếp tục buôn chuyện: “Khi đó, một bác sĩ phụ khoa được mệnh danh là hoa khôi của bệnh viện đã chủ động bật đèn xanh, nhưng em đoán xem bác sĩ Đàm đã làm thế nào?”
Y tá thực tập dỏng tai: “Làm sao ạ?”
Y tá trung niên mỉm cười: “Cậu ấy đã đeo nhẫn trước mặt mọi người, thừa nhận chuyện mình đã kết hôn.”
Vì vậy, chuyện Đàm Tu kết hôn đã trở thành chuyện ai ai cũng biết.
Có rất nhiều lời bàn tán về Đàm Tu trong bệnh viện, nhưng duy chỉ có tình yêu chung thuỷ với vợ là chân thật đáng tin nhất.
Mỗi sáng đi làm, Đàm Tu luôn đeo nhẫn cưới, lúc thay áo blouse thì tháo ra và khoá trong ngăn tủ có hình chụp chung của anh và vợ, sau khi tan làm thì lại lấy ra rồi đeo về nhà.
Lần nọ bệnh viện chơi team building, đồng nghiệp cố ý trêu đùa: “Bác sĩ Đàm, mỗi ngày cứ tháo ra đeo vào như vậy không sợ mất hả.”
Đàm Tu - được gọi là “bác sĩ mặt lạnh” - nét dịu dàng toát lên từ sâu trong mắt: “Nhẫn do cô ấy tặng, không đeo thì cô ấy sẽ giận tôi.”
Đồng nghiệp cười ha ha, bảo anh bị vợ quản chặt quá nhỉ.
Nhân viên y tế không nên đeo đồ trang sức, mỗi ngày cứ phải tự hành mình như thế thì thật vô nghĩa, thế nhưng Đàm Tu lại không thấy phiền.
Mọi người đều biết Đàm Tu cực kỳ yêu vợ anh.
Trong văn phòng, Đàm Tu tháo chiếc nhẫn xuống và đặt vào ngăn kéo, rồi lấy bức ảnh chụp cùng Nhạc Dao trong ngăn tủ ra nhẹ nhàng lau chùi.
Bức ảnh được chụp vào một ngày mùa đông đầy tuyết rơi. Một chàng trai mặc áo khoác xanh đậm đứng ở đầu đường, và một cô gái trẻ quàng chiếc khăn màu đỏ đang kiễng chân dưới ngọn đèn đường màu cam, như đang muốn hôn lên má anh.
“Tút – tút tút –”
Tiếng rung liên tục kéo Đàm Tu ra khỏi ký ức, anh tiện tay đưa điện thoại lên, giọng nói ân cần của Tiêu Tuệ Vân cất lên: “A lô, Tiểu Tu à.”
Tiêu Tuệ Vân là mẹ vợ của anh. Đàm Tu đáp lại qua điện thoại: “Mẹ.”
“Hôm nay bác cả của tụi con biếu cho mấy con cua đồng, Dao Dao thích ăn lắm, hôm nay tụi con đi làm về ghé đây nha.” Giọng điệu Tiêu Tuệ Vân rất vui, nghe có vẻ tâm trạng khá tốt.
“Vâng.” Đàm Tu đồng ý ngay, lại tiện thể hỏi thăm mẹ vợ đôi câu.
Mối quan hệ giữa anh và Tiêu Tuệ Vân tựa như câu tục ngữ “Mẹ vợ xem mặt con rể, càng xem càng thấy thích”. Tiêu Tuệ Vân coi anh như một nửa đứa con trai. Đàm Tu cũng hết sức tôn trọng người nhà của Nhạc Dao.
Còn mười phút nữa đến giờ làm, Đàm Tu thay áo blouse trắng.
Lúc này cửa phòng khép hờ bị đẩy ra, một chàng trai tóc xoăn ló đầu vào: “Chào buổi sáng nha sư phụ.”
Người vừa đến là Tưởng Huân, cậu có mái tóc xoăn bẩm sinh và những đặc điểm tươi sáng.
Tưởng Huân là bác sĩ khoa chỉnh hình mới tới bệnh viện và từng theo chân Đàm Tu trong suốt kì thực tập. Gặp đàn anh thì nên gọi là thầy nhưng tính cách Tưởng Huân hướng ngoại và giỏi giao thiệp với mọi người, nên cậu ấy luôn miệng gọi Đàm Tu là “sư phụ”, cho rằng gọi vậy mới thể hiện rõ được sự đặc biệt.
Tưởng Huân quẹt thẻ đi vào với một nụ cười bỉ ổi trên gương mặt.
Đàm Tu điềm tĩnh quét nhìn cậu ấy: “Có chuyện gì à?”
Tưởng Huân vu.ốt ve điện thoại di động bằng bàn tay, đột nhiên giơ lên trước mặt Đàm Tu, trên màn hình sáng là một bài blog chia sẻ sự ngọt ngào hằng ngày: “Hệ thống tự động đẩy nội dung cập nhật của sư nương cho em đó, bỗng dưng nhớ tới sư phụ nên em bèn tới đây chào hỏi ạ.”
Nghe cậu ấy gọi “sư nương” bằng giọng điệu quen thuộc, thần sắc Đàm Tu dịu lại.
Bắt gặp vẻ mặt nhạo báng của Tưởng Huân, Đàm Tu lập tức che giấu thần thái, như thể anh là một vị thầy giáo nghiêm túc không bao giờ quên dạy dỗ học sinh của mình: “Sáng sớm đã lướt Weibo rất dễ mất tập trung đấy.”
Tưởng Huân “Hey ya”, giải thích cho mình: “Weibo đề cử cho em mà.”
Số lượt thích và bình luận trên Weibo vẫn đang tăng lên. Tưởng Huân khá phấn khích: “Nhắc mới thấy, bình luận này đã có hàng chục lượt thích rồi, có phải sư nương sắp hot không ạ!”
Quãng thời gian trước, trong lúc vô tình Tưởng Huân phát hiện ra Đàm Tu đang lướt Weibo, kéo tới kéo lui chỉ để xem bài của một blogger là “Dao Dao Thích Ăn Cá”.
Tưởng Huân tò mò lướt xem tài khoản Weibo “Dao Dao Thích Ăn Cá” một lượt, tài khoản này đã ghi lại quá trình “Dao Dao” gặp được “A Tu”, theo đuổi “A Tu” và những câu chuyện lý thú khi hai người ở bên nhau.
Tưởng Huân mạnh dạn suy đoán, chẳng cần tang chứng vật chứng gì cả, cuối cùng cậu ấy cũng hỏi thăm được từ miệng Đàm Tu rằng “Dao Dao Thích Ăn Cá” chính là Nhạc Dao, vợ của Đàm Tu.
Tưởng Huân lập tức bấm theo dõi và nhanh chóng trở thành fan CP.
Từ nội dung Weibo có thể thấy được “Dao Dao Thích Ăn Cá” là một cô gái vô cùng lạc quan và hoạt bát, trải nghiệm của cô ấy khi yêu đoá hoa kiêu ngạo lạnh lùng “A Tu” ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi bạo dạn lên kế hoạch theo đuổi còn đặc sắc hơn cả câu chuyện trong tiểu thuyết nữa.
Một số người nghi ngờ tính chân thực của câu chuyện, trong khi những người khác lại thích coi nó như một cuốn tiểu thuyết để theo dõi hơn. Người hâm mộ ngày càng tăng và tài khoản Weibo này cũng từ từ trở nên nổi tiếng.
Tưởng Huân giả vờ tò mò muốn buôn chuyện với người trong cuộc thì Đàm Tu cong ngón tay gõ bàn: “Tới giờ làm rồi đấy.”
Đã 7 giờ 55 phút, Tưởng Huân rầu rĩ vò đầu, buộc phải trở về với cương vị công việc của mình.
Đàm Tu nghiêm nghị đuổi cậu ấy đi, còn anh lại tranh thủ chưa đến giờ làm mở Weibo lên. Độ phổ biến của bài blog vẫn đang tăng.
Dao Dao Thích Ăn Cá: [Cứu với! Muốn cho A Tu một sinh nhật bất ngờ, kết quả tạo nhóm thảo luận lại bất cẩn kéo anh ấy vào luôn rồi...]
Đính kèm một tấm ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện.
Dao Dao Thích Ăn Cá: “Tháng sau là sinh nhật A Tu, mọi người nghĩ cách giúp mình với.”
Bạn A: “Chuyện tháng sau mà tháng này gấp làm gì sốp ơi?”
Bạn B: “Chia sẻ đường link “Bách khoa toàn thư tặng quà cho bạn trai”, khỏi cảm ơn nha.”
Dao Dao Thích Ăn Cá: “Chưa phải là bạn trai mà~”
Bạn C: “Bạo lên, tặng chính bản thân cậu luôn đi.”
Dao Dao Thích Ăn Cá: “Xấu hổ lắm, đừng ấy ấy mà.”
Bạn D: “Nhóm thảo luận chẳng phải là khu không người đâu đấy, hai bà dè dặt chút đi.”
Mọi người cười ồ lên, mất cả buổi cũng không đi vào vấn đề chính được, thế là Nhạc Dao dứt khoát @mọi người: Mọi người ơi giúp với, kết hôn mời mọi người ngồi bàn chính nha.
Đàm Tu - người đang đọc bình luận từ nãy tới giờ: “?”
Cách bàn bạc trong hình minh hoạ nọ đã làm người ái mộ thấy khá thú vị.
Mi Thích Bánh Ú Ngọt Hay Bánh Ú Mặn: “Tôi thay Blogger đập đầu vào gối (*) nha.”
(*) Nguyên văn 脚趾扣出三室一厅: một cường điệu để mô tả sự xấu hổ của người khác.
Lão Lục Ở Đây: “Dám xồm xồm lên mưu đồ đen tối ngay trước mặt chính chủ à.”
Ngắm Anh Thì sao: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, chú rể ngồi bàn chính không sao chứ hả.”
Ăn Nho Không Nhả Vỏ: “Sau đó thì sao! Tôi muốn xem tiếp!”
Ngón tay cử động gõ bình luận, Đàm Tu lẳng lặng nhìn xuống nội dung hệt như đang viết văn kia, khoé môi hơi nhướng lên.
Năm ấy, Nhạc Dao muốn tham khảo ý kiến của mọi người để tổ chức sinh nhật cho anh, nhưng lại bất cẩn kéo cả anh vào nhóm thảo luận, còn nhiều lần @mọi người. Anh không khỏi gõ ra một dấu chấm hỏi, thế là giây sau bị đá khỏi nhóm trò chuyện.
Sau đó thì anh không biết nội dung cuộc thảo luận giữa Nhạc Dao và các bạn ra sao, nhưng sinh nhật đó quả thật khiến anh cả đời không thể nào quên được.
Người hâm mộ cũng biết hai người là bạn cấp ba, chỉ cách nhau một khối.
Bài đăng Weibo đầu tiên của “Dao Dao Thích Ăn Cá” là: Ngày tôi yêu anh ấy từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã đạp xe theo đuổi anh ấy suốt tận ba dãy phố.
Hầu hết mọi người chỉ thấy trải nghiệm của “Dao Dao” khi theo đuổi “A Tu”, nhưng không ai biết rằng trong kí ức của Đàm Tu thì cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa họ đã diễn ra từ trước đó rồi.
Trước khi gặp Nhạc Dao, cuộc đời của anh như mùa đông rét buốt, băng giá nghìn dặm.
Vào ngày gặp được Nhạc Dao, thế giới của anh đã tan băng.
- -------------------
Người nhờ anh làm phù rể qua điện thoại là bạn lâu năm của anh nên anh không thể từ chối lời mời này được. Sau khi gẫu chuyện vài câu, Đàm Tu đáp “ừ” qua điện thoại di động ngỏ lời đồng ý.
Cúp điện thoại, Đàm Tu đi thang máy lên lầu hai.
Y tá đi ngang qua liền chủ động chào hỏi: “Bác sĩ Đàm, chào anh.”
Đàm Tu vẫn nhìn thẳng “Chào cô”, vừa đi một mạch về phòng làm việc.
Y tá thực tập trẻ vội vã nhìn thoáng qua, bị thu hút bởi bóng dáng có khí chất như trăng sáng gió mát nọ: “Quao, người đi qua ban nãy là bác sĩ của bệnh viện chúng mình sao ạ?”
“Em vừa tới nên không biết, ở bệnh viện tụi mình tên tuổi của cậu ấy là đỉnh của chóp luôn...” Y tá trung niên không tiếc lời khen ngợi Đàm Tu, giới thiệu cho cô y tá thực tập một cách cặn kẽ về anh bác sĩ ưu tú đầy hứa hẹn này.
Đàm Tu, tốt nghiệp tiến sĩ và trở thành bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình chính ở tuổi gần ba mươi. Ngoài ra, trong lúc học tập và làm việc, anh cũng phát biểu nhiều bài trên SCI (*) và những tập san luận văn quan trọng, phải nói là tuổi trẻ tài cao đầy triển vọng.
(*) Viện Hàn lâm Khoa học Hoa Kỳ
Chỉ nghe một chuỗi trình độ học vấn mà đã phải ca tụng không dứt rồi, trong lúc đang kinh ngạc thì y tá thực tập mới nhớ ra điểm quan trọng mình vừa bắt được: “Hình như vừa nãy em thấy tay anh ấy đeo nhẫn, anh ấy đã kết hôn rồi sao?”
“Sao mà chưa được, bác sĩ Đàm do viện trưởng đích thân mời tới. Lúc cậu ấy mới tới, chỉ riêng gương mặt đó đã khiến cả bệnh viện rúng động rồi đấy.” Y tá trung niên càng nói càng nhiệt tình, bèn ghé sát vào tai y tá thực tập tiếp tục buôn chuyện: “Khi đó, một bác sĩ phụ khoa được mệnh danh là hoa khôi của bệnh viện đã chủ động bật đèn xanh, nhưng em đoán xem bác sĩ Đàm đã làm thế nào?”
Y tá thực tập dỏng tai: “Làm sao ạ?”
Y tá trung niên mỉm cười: “Cậu ấy đã đeo nhẫn trước mặt mọi người, thừa nhận chuyện mình đã kết hôn.”
Vì vậy, chuyện Đàm Tu kết hôn đã trở thành chuyện ai ai cũng biết.
Có rất nhiều lời bàn tán về Đàm Tu trong bệnh viện, nhưng duy chỉ có tình yêu chung thuỷ với vợ là chân thật đáng tin nhất.
Mỗi sáng đi làm, Đàm Tu luôn đeo nhẫn cưới, lúc thay áo blouse thì tháo ra và khoá trong ngăn tủ có hình chụp chung của anh và vợ, sau khi tan làm thì lại lấy ra rồi đeo về nhà.
Lần nọ bệnh viện chơi team building, đồng nghiệp cố ý trêu đùa: “Bác sĩ Đàm, mỗi ngày cứ tháo ra đeo vào như vậy không sợ mất hả.”
Đàm Tu - được gọi là “bác sĩ mặt lạnh” - nét dịu dàng toát lên từ sâu trong mắt: “Nhẫn do cô ấy tặng, không đeo thì cô ấy sẽ giận tôi.”
Đồng nghiệp cười ha ha, bảo anh bị vợ quản chặt quá nhỉ.
Nhân viên y tế không nên đeo đồ trang sức, mỗi ngày cứ phải tự hành mình như thế thì thật vô nghĩa, thế nhưng Đàm Tu lại không thấy phiền.
Mọi người đều biết Đàm Tu cực kỳ yêu vợ anh.
Trong văn phòng, Đàm Tu tháo chiếc nhẫn xuống và đặt vào ngăn kéo, rồi lấy bức ảnh chụp cùng Nhạc Dao trong ngăn tủ ra nhẹ nhàng lau chùi.
Bức ảnh được chụp vào một ngày mùa đông đầy tuyết rơi. Một chàng trai mặc áo khoác xanh đậm đứng ở đầu đường, và một cô gái trẻ quàng chiếc khăn màu đỏ đang kiễng chân dưới ngọn đèn đường màu cam, như đang muốn hôn lên má anh.
“Tút – tút tút –”
Tiếng rung liên tục kéo Đàm Tu ra khỏi ký ức, anh tiện tay đưa điện thoại lên, giọng nói ân cần của Tiêu Tuệ Vân cất lên: “A lô, Tiểu Tu à.”
Tiêu Tuệ Vân là mẹ vợ của anh. Đàm Tu đáp lại qua điện thoại: “Mẹ.”
“Hôm nay bác cả của tụi con biếu cho mấy con cua đồng, Dao Dao thích ăn lắm, hôm nay tụi con đi làm về ghé đây nha.” Giọng điệu Tiêu Tuệ Vân rất vui, nghe có vẻ tâm trạng khá tốt.
“Vâng.” Đàm Tu đồng ý ngay, lại tiện thể hỏi thăm mẹ vợ đôi câu.
Mối quan hệ giữa anh và Tiêu Tuệ Vân tựa như câu tục ngữ “Mẹ vợ xem mặt con rể, càng xem càng thấy thích”. Tiêu Tuệ Vân coi anh như một nửa đứa con trai. Đàm Tu cũng hết sức tôn trọng người nhà của Nhạc Dao.
Còn mười phút nữa đến giờ làm, Đàm Tu thay áo blouse trắng.
Lúc này cửa phòng khép hờ bị đẩy ra, một chàng trai tóc xoăn ló đầu vào: “Chào buổi sáng nha sư phụ.”
Người vừa đến là Tưởng Huân, cậu có mái tóc xoăn bẩm sinh và những đặc điểm tươi sáng.
Tưởng Huân là bác sĩ khoa chỉnh hình mới tới bệnh viện và từng theo chân Đàm Tu trong suốt kì thực tập. Gặp đàn anh thì nên gọi là thầy nhưng tính cách Tưởng Huân hướng ngoại và giỏi giao thiệp với mọi người, nên cậu ấy luôn miệng gọi Đàm Tu là “sư phụ”, cho rằng gọi vậy mới thể hiện rõ được sự đặc biệt.
Tưởng Huân quẹt thẻ đi vào với một nụ cười bỉ ổi trên gương mặt.
Đàm Tu điềm tĩnh quét nhìn cậu ấy: “Có chuyện gì à?”
Tưởng Huân vu.ốt ve điện thoại di động bằng bàn tay, đột nhiên giơ lên trước mặt Đàm Tu, trên màn hình sáng là một bài blog chia sẻ sự ngọt ngào hằng ngày: “Hệ thống tự động đẩy nội dung cập nhật của sư nương cho em đó, bỗng dưng nhớ tới sư phụ nên em bèn tới đây chào hỏi ạ.”
Nghe cậu ấy gọi “sư nương” bằng giọng điệu quen thuộc, thần sắc Đàm Tu dịu lại.
Bắt gặp vẻ mặt nhạo báng của Tưởng Huân, Đàm Tu lập tức che giấu thần thái, như thể anh là một vị thầy giáo nghiêm túc không bao giờ quên dạy dỗ học sinh của mình: “Sáng sớm đã lướt Weibo rất dễ mất tập trung đấy.”
Tưởng Huân “Hey ya”, giải thích cho mình: “Weibo đề cử cho em mà.”
Số lượt thích và bình luận trên Weibo vẫn đang tăng lên. Tưởng Huân khá phấn khích: “Nhắc mới thấy, bình luận này đã có hàng chục lượt thích rồi, có phải sư nương sắp hot không ạ!”
Quãng thời gian trước, trong lúc vô tình Tưởng Huân phát hiện ra Đàm Tu đang lướt Weibo, kéo tới kéo lui chỉ để xem bài của một blogger là “Dao Dao Thích Ăn Cá”.
Tưởng Huân tò mò lướt xem tài khoản Weibo “Dao Dao Thích Ăn Cá” một lượt, tài khoản này đã ghi lại quá trình “Dao Dao” gặp được “A Tu”, theo đuổi “A Tu” và những câu chuyện lý thú khi hai người ở bên nhau.
Tưởng Huân mạnh dạn suy đoán, chẳng cần tang chứng vật chứng gì cả, cuối cùng cậu ấy cũng hỏi thăm được từ miệng Đàm Tu rằng “Dao Dao Thích Ăn Cá” chính là Nhạc Dao, vợ của Đàm Tu.
Tưởng Huân lập tức bấm theo dõi và nhanh chóng trở thành fan CP.
Từ nội dung Weibo có thể thấy được “Dao Dao Thích Ăn Cá” là một cô gái vô cùng lạc quan và hoạt bát, trải nghiệm của cô ấy khi yêu đoá hoa kiêu ngạo lạnh lùng “A Tu” ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi bạo dạn lên kế hoạch theo đuổi còn đặc sắc hơn cả câu chuyện trong tiểu thuyết nữa.
Một số người nghi ngờ tính chân thực của câu chuyện, trong khi những người khác lại thích coi nó như một cuốn tiểu thuyết để theo dõi hơn. Người hâm mộ ngày càng tăng và tài khoản Weibo này cũng từ từ trở nên nổi tiếng.
Tưởng Huân giả vờ tò mò muốn buôn chuyện với người trong cuộc thì Đàm Tu cong ngón tay gõ bàn: “Tới giờ làm rồi đấy.”
Đã 7 giờ 55 phút, Tưởng Huân rầu rĩ vò đầu, buộc phải trở về với cương vị công việc của mình.
Đàm Tu nghiêm nghị đuổi cậu ấy đi, còn anh lại tranh thủ chưa đến giờ làm mở Weibo lên. Độ phổ biến của bài blog vẫn đang tăng.
Dao Dao Thích Ăn Cá: [Cứu với! Muốn cho A Tu một sinh nhật bất ngờ, kết quả tạo nhóm thảo luận lại bất cẩn kéo anh ấy vào luôn rồi...]
Đính kèm một tấm ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện.
Dao Dao Thích Ăn Cá: “Tháng sau là sinh nhật A Tu, mọi người nghĩ cách giúp mình với.”
Bạn A: “Chuyện tháng sau mà tháng này gấp làm gì sốp ơi?”
Bạn B: “Chia sẻ đường link “Bách khoa toàn thư tặng quà cho bạn trai”, khỏi cảm ơn nha.”
Dao Dao Thích Ăn Cá: “Chưa phải là bạn trai mà~”
Bạn C: “Bạo lên, tặng chính bản thân cậu luôn đi.”
Dao Dao Thích Ăn Cá: “Xấu hổ lắm, đừng ấy ấy mà.”
Bạn D: “Nhóm thảo luận chẳng phải là khu không người đâu đấy, hai bà dè dặt chút đi.”
Mọi người cười ồ lên, mất cả buổi cũng không đi vào vấn đề chính được, thế là Nhạc Dao dứt khoát @mọi người: Mọi người ơi giúp với, kết hôn mời mọi người ngồi bàn chính nha.
Đàm Tu - người đang đọc bình luận từ nãy tới giờ: “?”
Cách bàn bạc trong hình minh hoạ nọ đã làm người ái mộ thấy khá thú vị.
Mi Thích Bánh Ú Ngọt Hay Bánh Ú Mặn: “Tôi thay Blogger đập đầu vào gối (*) nha.”
(*) Nguyên văn 脚趾扣出三室一厅: một cường điệu để mô tả sự xấu hổ của người khác.
Lão Lục Ở Đây: “Dám xồm xồm lên mưu đồ đen tối ngay trước mặt chính chủ à.”
Ngắm Anh Thì sao: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, chú rể ngồi bàn chính không sao chứ hả.”
Ăn Nho Không Nhả Vỏ: “Sau đó thì sao! Tôi muốn xem tiếp!”
Ngón tay cử động gõ bình luận, Đàm Tu lẳng lặng nhìn xuống nội dung hệt như đang viết văn kia, khoé môi hơi nhướng lên.
Năm ấy, Nhạc Dao muốn tham khảo ý kiến của mọi người để tổ chức sinh nhật cho anh, nhưng lại bất cẩn kéo cả anh vào nhóm thảo luận, còn nhiều lần @mọi người. Anh không khỏi gõ ra một dấu chấm hỏi, thế là giây sau bị đá khỏi nhóm trò chuyện.
Sau đó thì anh không biết nội dung cuộc thảo luận giữa Nhạc Dao và các bạn ra sao, nhưng sinh nhật đó quả thật khiến anh cả đời không thể nào quên được.
Người hâm mộ cũng biết hai người là bạn cấp ba, chỉ cách nhau một khối.
Bài đăng Weibo đầu tiên của “Dao Dao Thích Ăn Cá” là: Ngày tôi yêu anh ấy từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã đạp xe theo đuổi anh ấy suốt tận ba dãy phố.
Hầu hết mọi người chỉ thấy trải nghiệm của “Dao Dao” khi theo đuổi “A Tu”, nhưng không ai biết rằng trong kí ức của Đàm Tu thì cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa họ đã diễn ra từ trước đó rồi.
Trước khi gặp Nhạc Dao, cuộc đời của anh như mùa đông rét buốt, băng giá nghìn dặm.
Vào ngày gặp được Nhạc Dao, thế giới của anh đã tan băng.
- -------------------