Gameshow Vô Hạn - Trang 2
Chương 8: 8: Tập Đặc Biệt Cương Thi - 3
Tề Viễn mở cửa định đi ra ngoài, ai ngờ phát hiện ở bên ngoài có một người đang đứng, còn là người vô cùng quen thuộc với anh.
"Sao lại là cậu?" Tề Viễn khó nén nổi sự kinh ngạc.
Anh chưa bao giờ nghĩ chính mình sẽ gặp được người quen trong Gameshow vô hạn, còn là người bạn lớn lên từ nhỏ với mình.
Hai người cùng đi vào trong, một người đi ra ngoài, một người bị loa thông báo OUT, Hứa Giai đương nhiên đoán ra được có chuyện gì.
Cô đẩy vai Tề Viễn, đè giọng nói xuống, bảo: "Vào trong nói chuyện".
Tề Viễn mím môi, biểu cảm trên mặt thay đổi xoành xoạch, cuối cùng nghe lời cô, lùi vào trong.
Hai người vào phòng, cửa phòng lại lần nữa khóa lại.
Vẻ mặt Tề Viễn rối rắm, muốn nói lại thôi.
Còn Hứa Giai ngược lại, cô tự hít một hơi thật sâu, nhanh chóng sửa soạn lại câu chữ: "Vì sao cậu lại ở đây, chơi bao lâu rồi, những chuyện này tớ không hỏi.
Giờ chúng ta xem làm sao kết thúc trò chơi lần này đã, chuyện khác về rồi nói sau".
Tề Viễn lộ ra vẻ suy sụp.
Anh ném khẩu súng nước lên giường, cam chịu nói: "Cách duy nhất để diệt cương thi là dùng súng nước có chứa dung dịch đặc biệt bắn ướt bảng tên, sau đó xé bảng tên xuống".
"Súng nước đã có đây rồi, chỉ cần tìm dung dịch đặc biệt thôi".
"Trong túi có vật phẩm, căn phòng có tên nơi sản xuất vật phẩm chính là căn phòng có chứa rương báu".
Hứa Giai: "..."
Cô ngơ ngác hỏi: "Cậu đang làm cái quái gì vậy?"
Sao bỗng nhiên muốn tự hủy, không muốn chơi nữa vậy?
"Nhận thua".
Tề Viễn buồn thương, vẻ mặt âu sầu: "Cậu là con người trong trò chơi này, tớ sao có thể thắng được nữa?"
Anh không có cách nào xuống tay được với cô.
Dù sao cũng đã thua, chi bằng dứt khoát ngay từ đầu.
Hứa Giai vừa bực mình vừa buồn cười, nói với anh: "Tớ là số 2".
...Hả? Số 2 hình như là cô bạn gái con người của anh thì phải?
Hứa Giai nói tiếp: "Hai chúng ta là một đội".
Tề Viễn yên lặng nhặt súng nước lại.
Cũng không thể trách anh nhất thời quên mất mình còn có một người đồng đội.
Từ khi mới bắt đầu, anh đã quyết định tự chiến một mình.
Với anh mà nói, đồng đội trong trò chơi lần này chỉ có ý nghĩa anh đỡ phải xé thêm một người mà thôi.
- --- trước khi biết đồng đội là Hứa Giai, anh thực sự đã nghĩ như vậy.
"Không còn thời gian để lãng phí đâu, chia sẻ những manh mối chúng ta đã thu thập được đi".
Sau đó, Hứa Giai đem tất cả những manh mối mình thu thập được nói ra trước.
"Con người không thể xé bảng tên của nhau?" Tề Viễn suy ngẫm, đó là một tin tức tốt, sẽ có những người vì điều đó mà lơ là.
"Còn cậu, phát hiện được cái gì?" Hứa Giai hỏi.
Tề Viễn nghiêm túc nói, "Cương thi chỉ cần xé bảng tên là loại được con người".
"Súng nước là vật phẩm để con người sử dụng, cương thi không thể dùng nhưng có thể cầm trên tay để giả vờ".
"Căn phòng đối ứng với vật phẩm của tớ không có rương báu.
Trong rương báu của số 12 có súng nước, của số 3 là nước Mỹ, tớ chưa kịp đi xem".
"Sau khi người chơi bị loại, túi vật phẩm cũng biến mất theo.
Thế nên tránh cho người khác tìm được rương báu trước, tớ lừa người chơi mang vật phẩm ra xem nơi sản xuất trước, sau đó mới xé bảng tên".
"Súng nước, dung dịch cũng giống như trang bị trong game, sau khi cầm được thì có thể lựa chọn tiêu hủy".
"Sao cậu phát hiện được quy tắc trò chơi?" Hứa Giai rất tò mò.
"Tớ gặp số 12 ngay khi anh ta đang ở gian phòng tương ứng với vật phẩm của mình, sau khi xé bảng tên tớ đọc tấm thẻ trong rương báu thì biết, những thứ khác thì do tớ đoán".
Tề Viễn nhìn cô: "Còn cậu".
Hứa Giai nhún vai: "Vô tình thấy bản đồ khách sạn, phát hiện khách sạn có 224 phòng, lại thấy cạnh phòng có tên quốc gia nên tớ nghĩ ngay đến."
Nghĩ ngay đến...!Chỉ chuyện này cũng đủ chứng minh đầu óc của Hứa Giai rất tốt.
Tề Viễn đưa súng nước cho cô: "Cậu là con người, lại có dung dịch đặc biệt rồi, cậu cầm súng thích hợp hơn tớ".
Hứa Giai không khách khí nhận đồ.
Cô so so kích cỡ, cảm thấy mình chẳng khác gì đang cầm súng tiểu liên.
"Tiếp theo cậu định làm gì?" Hứa Giai hỏi.
"Lừa từng người một, xé hết cả tám".
Kế hoạch của Tề Viễn rất đơn giản cũng rất trực tiếp.
"Vậy còn tớ?" Hứa Giai chỉ chính mình, "Không cần tớ phối hợp à?"
Tề Viễn nghĩ nghĩ, nói: "Nằm đợi thắng đi".
Hứa Giai: "..."
Cô từ chối, cô muốn ra tay giết người hàng loạt, cô muốn xưng thần.
Hứa Giai quay đầu đi, tự quyết định: "Dù sao gián điệp bị loại cũng không ảnh hưởng đến chiến thắng cuối cùng, chúng ta cứ chia ra hành động đi, tự chơi theo ý chính mình.
Tớ đến phòng Mỹ trước."
Tề Viễn gật đầu đồng ý: "Cứ thoải mái mà chơi, chuyện gì cũng còn có tớ".
Có bị loại cũng đừng lo sợ.
Hứa Giai bật cười.
Hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, cùng lớn lên bên nhau.
Từ mầm non, tiểu học, cấp hai, cấp ba đều chơi với nhau, rất hiểu đối phương.
Đáng tiếc vào đại học xong ai cũng bận rộn, không thể gặp nhau như trước nữa.
Vừa rồi lúc nhìn thấy anh, cô còn cảm thấy không được tự nhiên.
Thế nhưng nói chuyện với nhau vài câu, cô lại tìm được cảm giác quen thuộc ngày trước.
Mặc kệ đang ở trong bất kỳ tình huống nào, Tề Viễn vẫn luôn để cho cô bắt nạt, chủ động làm chỗ dựa cho cô.
"Trông thấy tớ biểu hiện xuất sắc quá cũng đừng hoảng đấy nhé".
Hứa Giai tự tin vô cùng, cầm chặt súng xông ra ngoài.
Tề Viễn tự lẩm bẩm: "Mới chơi có một trò chơi, thắng được một lần mà dám bảo người chơi lv.3 hoảng sợ..."
**
Trò chơi đã bắt đầu được một lúc nhưng số 11 vẫn không tìm được manh mối nào.
Thế là cô lang thang không có mục đích khắp nơi, dùng phương pháp ngốc nghếch nhất, vào từng căn phòng một tìm kiếm.
Từ phòng Nga ra ngoài, cô không tìm được manh mối nào, thế là tùy ý tiến vào phòng Mỹ.
Vốn là chẳng trông mong thu hoạch được cái gì, chỉ định tùy tiện mở tủ ra kiểm tra.
Ai ngờ vừa mở ra, một rương báu xinh đẹp lại lọt vào tầm mắt.
Số 11 hô ra tiếng.
Sau đó cô nhanh chóng nghĩ đến chuyện gì đó, lập tức che miệng lại, cũng cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
Bên trong căn phòng không có một ai.
Cô yên lòng, nhanh chóng mở rương ra.
Bên trong rương có một bình dung dịch màu lam, bên cạnh có một tấm thẻ.
Số 11 cầm thẻ lên đọc.
Khi nhìn thấy dòng chữ "10 quốc gia cùng nghiên cứu và phát triển nên chỉ có thể tìm thấy ở 10 quốc gia này", số 11 vỗ trán một cái, bỗng tỉnh ngộ: "Nơi sản xuất vật phẩm! Tìm đúng căn phòng là nơi sản xuất vật phẩm!"
Càng nghĩ càng cảm thấy mình đã đoán đúng, số 11 vui mừng không thôi.
Mặc dù cô không thể tự mình tìm ra quy tắc trò chơi, nhưng may mắn tìm được một rương báu, trông thấy tấm thẻ nên cuối cùng cũng hiểu trò chơi này chơi như thế nào.
Cô giấu dung dịch vào trong túi đeo, cũng thuận tay lấy hộp kem đánh răng trong túi ra, vừa đi vừa xem nơi sản xuất.
"Singapore..."
Số 11 vừa mới nói xong, bỗng nhiên toàn thân cứng đờ —— cô cảm nhận được phía sau có người dùng đồ vật cứng nhắc chạm vào người mình.
"Không được nhúc nhích, đem đồ trong rương nộp ra đây".
Phía sau cô truyền đến giọng nói của con gái, lời nói mang theo uy hiếp: "Cô đọc thẻ rồi, chắc là cũng biết nếu con người bị súng nước chứa dung dịch đặc biệt bắn trúng thì cũng sẽ bị loại rồi nhỉ?"
Ai ở sau lưng cô? Số 11 cau mày, nhanh chóng suy nghĩ.
Nhưng cô vừa mới nhúc nhích, người phía sau đã nhanh chóng dí súng nước sát vào người cô, tỏ rõ chính mình không khách khí: "Nếu dám chạy trốn hoặc quay đầu, tôi sẽ bắn ngay.
Cô có thể cược một lần, xem mình có đủ nhanh nhẹn để sống sót không".
Số 11 lập tức không dám nhúc nhích nữa.
"Giao đồ ra, nhanh lên" Người phía sau dường như không kiên nhẫn, liên tục thúc giục.
Số 11 âm thầm nôn nóng.
Cái xó xỉnh rách nát này, sao không có ai đi qua vậy?
Cô hạ giọng, cố thuyết phục đối phương: "Chúng ta đều là con người, không cần tự giết nhau".
Hứa Giai nhếch môi, nghĩ thầm, ai là đồng bọn với cô?
"Chúng ta có thể hợp tác..."
Số 11 còn muốn nói gì đó, Hứa Giai vô tình cắt ngang: "Cô còn mười giây, nếu không đưa đồ cho tôi, tôi sẽ bắn cô".
Đứng ở đây không an toàn, cô không muốn lãng phí thời gian thêm nữa.
"Mười."
"Chín."
Số 11 nói không nên lời, đầy mặt bực bội.
Cô biết được, súng và dung dịch rất quan trọng cho chiến thắng, thế nên không muốn giao ra.
Nhất là khi người tới chĩa súng về cô, thái độ không thân thiện chút nào.
"Tám."
"Bảy."
"Sáu."
Số 11 mặt xanh lè.
Sao càng lúc đếm càng nhanh vậy??
"Tôi quên nói".
Phía sau truyền đến tiếng nói, giọng điệu thờ ơ: "Loại cô xong vật phẩm trong tay cô sẽ tự động thuộc về tôi, nếu cô muốn chết tôi sẵn lòng giúp cô đạt được ý nguyện".
Ngay sau đó, kẻ đáng ghét phía sau bắt đầu nhảy số một cách đáng xấu hổ, đếm "Năm".
"Ba"
"Một".
"Tôi đưa!".
Số 11 không do dự lấy dung dịch ra từ túi đeo chéo – so với dung dịch này thì mạng nhỏ của cô quan trọng hơn.
Hứa Giai nhận lấy, thuận tay nhét vào túi của mình.
Số 11 cảm thấy chuyện đã xong rồi, đang định đi mất, ai ngờ kẻ phía sau được voi đòi tiên, lại yêu cầu: "Vật phẩm trong túi cũng đưa đây".
Số 11 không thể nhịn được nữa, la ầm lên: "Cô cần nhiều súng với dung dịch thế làm gì? Một mình cô dùng thế mà chưa đủ hả?"
Rõ ràng đã có đầy đủ vũ khí mà vẫn quấn lấy cô nàng không chịu thả.
Chờ chút! Mắt của số 11 lóe lên tia sáng, đầu bật ra ý tưởng.
Chẳng lẽ cô nàng bị lừa? Đối phương chỉ có súng, không có dung dịch? Vậy thì trong khi cô ta đổ dung dịch mới cướp được của mình thì mình có cơ hội chạy trốn rồi?
"Phụt~"
Hứa Giai bắn xuống mặt đất một phát, chất lỏng xanh lam nổi bật trên sàn men sứ trắng.
Con ngươi số 11 co lại --- người này đúng là không hề lừa gạt cô!
Hứa Giai lạnh giọng nói, "Tôi không định giải thích nhiều với cô, có đưa hay không?"
Người là dao thớt, ta là thịt cá.
Trừ cách nghe lời ra, cô nàng cũng không còn cách nào.
Đừng để tôi biết cô là ai! Số 11 nghiến răng nghiến lợi, không thể không móc kem đánh răng trong túi ra.
Hứa Giai nhận kem đánh răng, không chút do dự bắn thẳng vào bảng tên.
Số 11 nghe thấy tiếng súng nước bắn ra, cuống quít quay đầu, vẻ mặt vừa sợ vừa giận: "Cô..."
Hứa Giai đúng tình hợp lý bảo: "Tôi đâu có đồng ý với cô, cô giao đồ thì tôi không giết đâu? Không có mà nhỉ?".
Số 11 vừa định mở miệng mắng chửi, thân thể lại nhạt dần rồi biến mất, trong lòng bực chết mất thôi.
Hứa Giai nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nếu không phải loại người chơi túi đồ cũng biến mất thì tôi lảm nhảm với cô lâu vậy làm gì?"
Đúng thế, "người chơi bị loại, vật phẩm sẽ đổi chủ" là lời nói dối.
Hứa Giai cố ý nói thế chính là muốn để số 11 ngoan ngoãn giao đồ ra.
Cô cố tình tạo ra một lời nói dối, để cho người chơi nghĩ rằng, loại mình đi cô sẽ có vật phẩm, cô không bắn súng vì cô không muốn loại đồng đội.
Thế nhưng số 11 không có đủ manh mối, không biết thật giả đúng sai.
Cô nàng tin lời cô nên cũng nghĩ rằng, cô chỉ đang uy hiếp cướp đồ, không định loại cô nàng.
Đáng tiếc một bước sai, ngàn bước sai.
Giao đồ ra cho người ta rồi, mạng nhỏ cũng mất, đúng là mất cả chì lẫn chài.
Loa phát thanh vang lên thông báo: "Con người số 11 OUT! Con người số 11 OUT!".
"Còn bảy người".
Hứa Giai tự nhủ..