Gả Vào Phủ Thái Tử - Mộc Yêu Nhiêu
Chương 6
“Từ lương đệ đã quên? Vài năm trước nàng và tiểu vương từng gặp nhau ở Du Xuân Hồ.”
Du Xuân Hồ?
17
Lần cuối ta tới Du Xuân Hồ là vào ba năm trước.
Lúc đó ta còn là một vị hôn thiếu nữ, tuỳ tiện ra ngoài tản bộ nơi nào cũng có thể làm nơi đó náo động toàn thành, ta lúc đó chỉ cần dùng một chữ “đẹp” mà hình dung.
Khi ta đến tuổi có thể thành hôn, cứ cách vài hôm cha ta lại tìm người đến sửa ngưỡng cửa.
Sửa đến cuối cùng, cha ta mới bước ra đường, trên đường liền có người hỏi:
“A, Từ tướng quân, ngưỡng cửa nhà ngài lại nát rồi sao?”
Nguyên do là vì, cha ta nhìn ai cũng không vừa ý. Ai đến đây cầu thân cũng phải “khoa tay múa chân”, mỗi lần như vậy, tất cả ngưỡng cửa, bàn, ghế, đồ đạc trong nhà ta đều gặp nạn.
Cha ta lúc bấy giờ phải vịn vào ngưỡng cửa nói: “Hồng nhan hoạ thuỷ!”
*Vị hôn thiếu nữ: Cô gái trẻ chưa kết hôn.
*Hồng nhan hoạ thủy: Ý muốn nói sắc đẹp của người phụ nữ tỷ lệ thuận với tai hoạ.
Cứ thế qua hơn nửa năm, người đến cửa cầu thân đều đã chạy gần hết. Một chiếc thông gia cũng không kết thành, bù lại kẻ thù thì kết thêm một đống.
Nương của ta thấy chuyện này không khả quan, liền tống ta đi kết thân.
“Lần này là là Trường công tử của nhà thượng thư”, Nương nói tiếp với ta: “Hẹn con đi du hồ, hãy chịu khó nắm bắt.”
Ai cũng không ngờ được rằng, thuyền đi đến nửa đường đã chìm.
Khi rơi xuống hồ, ta bi ai nghĩ, xem ra bói toán tiên sinh nói không sai, số mạng của ta chính là sống trăm năm cô độc. Liên tục kết thân không thuận lợi, không dễ dàng gì mới gặp được vị Trường công tử này đối với ta mặt mày hớn hở, vậy mà thuyền chưa tới bến đã chìm rồi.
Khi ta tỉnh lại thì đã trở thành lương đệ.
Ta nghe người ngoài nói, là thái tử đã cứu ta. Thái tử không chỉ cứu ta, còn không cẩn thận nhìn trúng ta, nên đã dứt khoát cưới ta về.
Hồi ức kết thúc, ta hồ nghi nói với Cửu vương: “Ta vẫn là không nghĩ ra đã từng gặp ngươi ở đâu.”
Hắn tủm tỉm nói với ta: “Thực ra hôm đó ta là người đã cứu nàng.”
18
Buổi tối, thái tử đến thăm ta.
Thành thật mà nói, bây giờ ta thực sự không muốn nhìn thấy thái tử.
Đoán chừng thái tử đã nhìn ra bộ mặt ghét bỏ của ta, ngồi cả nửa ngày mới mở miệng hỏi:
“…… Nàng lại muốn ăn giò quay phải không?”
Ta ngập ngừng, rồi lại thôi, cuối cùng chỉ nói: “Thôi bỏ đi.”
Thái tử ngoảnh đầu lại hỏi Xuân Nương: “Ngươi nói đi”
“Nàng ấy rốt cuộc có chuyện gì?”
Xuân Nương nghiêng mặt sang một bên, nói: “Nô tì không biết.”
Thái tử nhướng lên một bên lông mày, ta phát hiện hắn đến việc nhướng mày thôi cũng đặc biệt cao siêu, hắn nói: “…… Hôm nay ta không cố ý cười với nữ y đó đâu.”
Ta: “?”
Hắn nói tiếp: “Đó là nữ y phụ hoàng phân phó tới băng bó cho ta, đại diện phụ hoàng toàn quyền săn sóc, nên ta phải khách khí với người ta một chút.”
Ta: “??? Nữ y nào?”
Hắn mở chiết phiến: “Được rồi, lần sau ta sẽ kêu tiểu thái giám giúp ta bôi thuốc.”
“Vậy giờ, không còn giận ta nữa chứ?”
Ta nhịn không được, định nói: “Thực ra ta….”
Du Xuân Hồ?
17
Lần cuối ta tới Du Xuân Hồ là vào ba năm trước.
Lúc đó ta còn là một vị hôn thiếu nữ, tuỳ tiện ra ngoài tản bộ nơi nào cũng có thể làm nơi đó náo động toàn thành, ta lúc đó chỉ cần dùng một chữ “đẹp” mà hình dung.
Khi ta đến tuổi có thể thành hôn, cứ cách vài hôm cha ta lại tìm người đến sửa ngưỡng cửa.
Sửa đến cuối cùng, cha ta mới bước ra đường, trên đường liền có người hỏi:
“A, Từ tướng quân, ngưỡng cửa nhà ngài lại nát rồi sao?”
Nguyên do là vì, cha ta nhìn ai cũng không vừa ý. Ai đến đây cầu thân cũng phải “khoa tay múa chân”, mỗi lần như vậy, tất cả ngưỡng cửa, bàn, ghế, đồ đạc trong nhà ta đều gặp nạn.
Cha ta lúc bấy giờ phải vịn vào ngưỡng cửa nói: “Hồng nhan hoạ thuỷ!”
*Vị hôn thiếu nữ: Cô gái trẻ chưa kết hôn.
*Hồng nhan hoạ thủy: Ý muốn nói sắc đẹp của người phụ nữ tỷ lệ thuận với tai hoạ.
Cứ thế qua hơn nửa năm, người đến cửa cầu thân đều đã chạy gần hết. Một chiếc thông gia cũng không kết thành, bù lại kẻ thù thì kết thêm một đống.
Nương của ta thấy chuyện này không khả quan, liền tống ta đi kết thân.
“Lần này là là Trường công tử của nhà thượng thư”, Nương nói tiếp với ta: “Hẹn con đi du hồ, hãy chịu khó nắm bắt.”
Ai cũng không ngờ được rằng, thuyền đi đến nửa đường đã chìm.
Khi rơi xuống hồ, ta bi ai nghĩ, xem ra bói toán tiên sinh nói không sai, số mạng của ta chính là sống trăm năm cô độc. Liên tục kết thân không thuận lợi, không dễ dàng gì mới gặp được vị Trường công tử này đối với ta mặt mày hớn hở, vậy mà thuyền chưa tới bến đã chìm rồi.
Khi ta tỉnh lại thì đã trở thành lương đệ.
Ta nghe người ngoài nói, là thái tử đã cứu ta. Thái tử không chỉ cứu ta, còn không cẩn thận nhìn trúng ta, nên đã dứt khoát cưới ta về.
Hồi ức kết thúc, ta hồ nghi nói với Cửu vương: “Ta vẫn là không nghĩ ra đã từng gặp ngươi ở đâu.”
Hắn tủm tỉm nói với ta: “Thực ra hôm đó ta là người đã cứu nàng.”
18
Buổi tối, thái tử đến thăm ta.
Thành thật mà nói, bây giờ ta thực sự không muốn nhìn thấy thái tử.
Đoán chừng thái tử đã nhìn ra bộ mặt ghét bỏ của ta, ngồi cả nửa ngày mới mở miệng hỏi:
“…… Nàng lại muốn ăn giò quay phải không?”
Ta ngập ngừng, rồi lại thôi, cuối cùng chỉ nói: “Thôi bỏ đi.”
Thái tử ngoảnh đầu lại hỏi Xuân Nương: “Ngươi nói đi”
“Nàng ấy rốt cuộc có chuyện gì?”
Xuân Nương nghiêng mặt sang một bên, nói: “Nô tì không biết.”
Thái tử nhướng lên một bên lông mày, ta phát hiện hắn đến việc nhướng mày thôi cũng đặc biệt cao siêu, hắn nói: “…… Hôm nay ta không cố ý cười với nữ y đó đâu.”
Ta: “?”
Hắn nói tiếp: “Đó là nữ y phụ hoàng phân phó tới băng bó cho ta, đại diện phụ hoàng toàn quyền săn sóc, nên ta phải khách khí với người ta một chút.”
Ta: “??? Nữ y nào?”
Hắn mở chiết phiến: “Được rồi, lần sau ta sẽ kêu tiểu thái giám giúp ta bôi thuốc.”
“Vậy giờ, không còn giận ta nữa chứ?”
Ta nhịn không được, định nói: “Thực ra ta….”