Gả Vào Phủ Thái Tử - Mộc Yêu Nhiêu
Chương 2
3
Ta đem theo Xuân Nương ra tới đường lớn.
Nào là giò quay, ngỗng quay, hoa thông, tiểu đỗ, lưỡng nhục, lạp xưởng.
Các người không phải nghĩ rằng ta đã ăn những thứ này đó chứ?
Nực cười. Thì đúng là ta đã ăn thật.
Nhưng ăn không hết.
Bởi vì đang ăn được nửa chừng thì tiểu nhị đi đến hỏi ta có thể trả tiền trước không.
Ta đập bàn lớn tiếng quở trách: “Đang chế nhạo ta không có tiền hay gì, có tin ta dùng tiền nện c.hết ngươi không?”
Sau đó, ta sờ vào túi của mình.
Kết thúc rồi, thực sự không mang theo tiền.
4
Đều tại ta lúc ra khỏi cửa quá hào phóng, đã đưa hết tiền cho Tiểu Trương chỉ trong một hơi.
Nhìn thấy tình huống cực kì ngượng ngùng, Xuân Nương đang định dũng cảm đứng lên thì nghe thấy không trung phát ra một câu: “Khoan đã.”
Một bạch y công tử tay phe phẩy quạt giấy bước tới: “Bữa cơm của vị cô nương này ta sẽ trả.”
Anh hùng cứu mỹ nhân, kinh điển kiều đoạn.
Ta cảm kích rơi lệ, chính lúc muốn lấy thân đền đáp, hắn liền nhìn về phía Xuân Nương nói: “Không biết vị cô nương này nên xưng hô thế nào?”
*Kinh điển kiều đoạn: Ý nói đoạn sự việc thường xuyên xảy ra.
5
Ta rất vui, cũng rất tuyệt vọng.
Xuân Nương đỏ mặt rồi, nàng khước từ: “Đa tạ công tử, bọn ta tự làm công để trả tiền là được.”
Bạch y công tử rất hiểu lễ độ: “Cô nương hoa dung nguyệt mạo, sao lại có thể làm công.”
Lại chỉ vào ta rồi nói: “Nha hoàn của cô nương cũng khuynh quốc khuynh thành thế này, cô nương càng không thể hạ mình.”
Tuy rằng vì để ra ngoài, ta quả thực ăn mặc giản dị hơn cả Xuân Nương, nhưng vì câu khuynh quốc khuynh thành, ta quyết định nói cho hắn chân tướng.
“Công tử thật có mắt nhìn. Thực ra ta mới là…”
Lời nói được một nửa thì có người mở miệng cắt ngang:
“Vậy thì để ta trả.”
Người đó lại nói: “Nữ nhân của bản cung, ăn cơm đương nhiên phải để bản cung trả tiền.”
Bản cung?
Ta rùng mình một trận, vừa xoay người liền nhìn thấy thái tử.
6
Kể từ đó, thái tử như bị trúng tà.
Ngày ngày chạy đến sân của ta.
Đến cũng không ngủ với ta, mà là rủ ta đi ăn hằng ngày.
Ba tháng sau, ta mập lên mười cân, nhìn thấy thịt ta liền muốn nôn.
Thái tử không mập, hắn nói mỗi ngày ăn xong đều ra ngoài cưỡi ngựa, còn gập bụng cho thân thể khỏe mạnh.
Hắn hỏi ta: “Bây giờ nàng còn muốn lén ra ngoài ăn vụng nữa không?”
Hai hàng nước mắt của ta đều chảy về Tây Thiên.
Lẽ nào đây chính là g.iết người không d.a.o trong truyền thuyết ư?
Ta đem theo Xuân Nương ra tới đường lớn.
Nào là giò quay, ngỗng quay, hoa thông, tiểu đỗ, lưỡng nhục, lạp xưởng.
Các người không phải nghĩ rằng ta đã ăn những thứ này đó chứ?
Nực cười. Thì đúng là ta đã ăn thật.
Nhưng ăn không hết.
Bởi vì đang ăn được nửa chừng thì tiểu nhị đi đến hỏi ta có thể trả tiền trước không.
Ta đập bàn lớn tiếng quở trách: “Đang chế nhạo ta không có tiền hay gì, có tin ta dùng tiền nện c.hết ngươi không?”
Sau đó, ta sờ vào túi của mình.
Kết thúc rồi, thực sự không mang theo tiền.
4
Đều tại ta lúc ra khỏi cửa quá hào phóng, đã đưa hết tiền cho Tiểu Trương chỉ trong một hơi.
Nhìn thấy tình huống cực kì ngượng ngùng, Xuân Nương đang định dũng cảm đứng lên thì nghe thấy không trung phát ra một câu: “Khoan đã.”
Một bạch y công tử tay phe phẩy quạt giấy bước tới: “Bữa cơm của vị cô nương này ta sẽ trả.”
Anh hùng cứu mỹ nhân, kinh điển kiều đoạn.
Ta cảm kích rơi lệ, chính lúc muốn lấy thân đền đáp, hắn liền nhìn về phía Xuân Nương nói: “Không biết vị cô nương này nên xưng hô thế nào?”
*Kinh điển kiều đoạn: Ý nói đoạn sự việc thường xuyên xảy ra.
5
Ta rất vui, cũng rất tuyệt vọng.
Xuân Nương đỏ mặt rồi, nàng khước từ: “Đa tạ công tử, bọn ta tự làm công để trả tiền là được.”
Bạch y công tử rất hiểu lễ độ: “Cô nương hoa dung nguyệt mạo, sao lại có thể làm công.”
Lại chỉ vào ta rồi nói: “Nha hoàn của cô nương cũng khuynh quốc khuynh thành thế này, cô nương càng không thể hạ mình.”
Tuy rằng vì để ra ngoài, ta quả thực ăn mặc giản dị hơn cả Xuân Nương, nhưng vì câu khuynh quốc khuynh thành, ta quyết định nói cho hắn chân tướng.
“Công tử thật có mắt nhìn. Thực ra ta mới là…”
Lời nói được một nửa thì có người mở miệng cắt ngang:
“Vậy thì để ta trả.”
Người đó lại nói: “Nữ nhân của bản cung, ăn cơm đương nhiên phải để bản cung trả tiền.”
Bản cung?
Ta rùng mình một trận, vừa xoay người liền nhìn thấy thái tử.
6
Kể từ đó, thái tử như bị trúng tà.
Ngày ngày chạy đến sân của ta.
Đến cũng không ngủ với ta, mà là rủ ta đi ăn hằng ngày.
Ba tháng sau, ta mập lên mười cân, nhìn thấy thịt ta liền muốn nôn.
Thái tử không mập, hắn nói mỗi ngày ăn xong đều ra ngoài cưỡi ngựa, còn gập bụng cho thân thể khỏe mạnh.
Hắn hỏi ta: “Bây giờ nàng còn muốn lén ra ngoài ăn vụng nữa không?”
Hai hàng nước mắt của ta đều chảy về Tây Thiên.
Lẽ nào đây chính là g.iết người không d.a.o trong truyền thuyết ư?