Gả Vai Ác - Trang 3
Chương 101: Phiên ngoại (5)
Hoàng hậu thuận lợi sinh ra một bé trai, nên cử hành đại lễ.
Trong cung Chiêu Vân, thần sắc Ninh Ân lạnh tanh, như thể vừa hoàn thành nhiệm vụ, liếc mắt nhìn về phía sinh mệnh bé nhỏ nhăn nhúm trong chiếc tã, rồi sau đó lại giao đứa bé cho nhũ mẫu và ma ma.
Tầm nhìn của hắn lại đặt lên gương mặt của Ngu Linh Tê, cầm lấy chén cháo gà mà cung nữ đưa đến, khuấy nhẹ lên, khàn giọng nói: “Được rồi, ta nhìn qua thằng bé rồi.”
Ngu Linh Tê biết rõ Ninh Ân muốn có một đứa con gái, nếu như có thể lựa chọn, hắn sẽ không chần chừ gì mà giết đi một nửa huyết mạch trên người mình, rồi thay bằng huyết mạch của thê tử.
Nhưng lần này, lại một hai sinh ra một đứa con trai.
“Trông giống ai vậy?”
Nàng nhìn về phía tay đang khuấy chén cháo của Ninh Ân, nghiêng người nhìn đứa nhỏ đỏ rực đang được nhũ mẫu ôm trong lòng: “Mặt mày đứa nhỏ trông giống chàng, nhưng đôi môi lại rất giống thiếp.”
Môi Ninh Ân mỏng, lúc không cười trông rất khó gần.
Nghe Ngu Linh Tê nói như vậy, Ninh Ân mới chịu nhìn con trai thêm một cái. Môi trên của đứa nhỏ có môi châu nho nhỏ*, đúng là rất giống nàng.
*Môi châu: Nguyên gốc ‘唇珠’, là điểm chính giữa của môi trên.
Thật ra đứa bé vừa chào đời nên ngũ quan vẫn chưa nhìn được rõ, cũng không nói chính xác được tương lai sẽ giống ai, Ngu Linh Tê cố ý nói như vậy, chỉ muốn khiến cho Ninh Ân quan tâm đứa nhỏ nhiều một chút mà thôi.
Con trai cũng rất tốt mà.
Nàng sống qua hai kiếp người, đều chưa có cơ hội ở bên cạnh Ninh Ân vào tuổi ấu thơ đen tối kia, có thể sinh một đứa con cho Ninh Ân cũng xem như đoạn tình cảm này được bù đắp phần nào, cùng nhau ở bên cạnh đứa nhỏ, nhìn thấy y bình an lớn lên, đây cũng được xem là chuyện tốt.
“Đặt một cái tên cho nó, được không?”
Ngu Linh Tê không còn tí sức nào, giọng nói cũng dần dần thấp lại, mí mắt lúc nhắm lúc mở nói: “Thiếp ngủ một lát nhé.”
Ninh Ân đặt chén cháo xuống, một tay đỡ vai nàng, một tay rút chiếc gối sau lưng nàng ra, đắp chăn lên cho nàng.
Đứa nhỏ ở bên này ê a, hắn lấy chiếc khăn ấm từ chậu nước bên cạnh ra, thấp giọng nói: “Ôm ra ngoài đi.”
Nhũ mẫu và ma ma không dám làm trái, ôm đứa nhỏ sang trắc điện đã được dọn dẹp sạch sẽ từ trước để cho uống sữa.
Ninh Ân rũ mắt, ung dung thong thả lau đi lớp mồ hôi nhớp nháp trên người Ngu Linh Tê, rồi mới vứt chiếc khăn đi, cúi người cầm bút lên.
Lúc Ngu Linh Tê tỉnh lại, Ninh Ân đã lên triều rồi.
Trên chiếc bàn dài có một tờ giấy đỏ chữ vàng, trên đó là mười mấy chữ với bút pháp mạnh mẽ, rất rõ ràng là do chính tay Ninh Ân viết.
“Những cái tên này đều là tối qua, sau khi nương nương ngủ thiếp đi do Hoàng thượng tự nghĩ ra đó.”
Hồ Đào dìu Ngu Linh Tê ngồi dậy, lấy chiếc áo ngoài đắp lên cho nàng, nhẹ nhàng nói: “Những lời nương nương nói ra, Hoàng thượng đều ghi nhớ trong lòng.”
Ngu Linh Tê cũng từ miệng của Hồ Đào mới biết, đứa con đầu lòng này nàng sinh hết cả một đêm, Ninh Ân cũng ở bên ngoài điện đứng cả một đêm.
Ngu Linh Tê không cho phép hắn đến gần đỡ đẻ, hắn thật sự nhịn không đến gần.
“Chàng không làm mình bị thương chứ?” Ngu Linh Tê hỏi.
Cô sinh nở khó khăn, e là tên nhãi Ninh Ân ấy cũng sẽ rọc một đao trên người mình, muốn “cảm đồng thân thụ” với nàng vậy.
(*) Cảm đồng thân thụ: cụm này nghĩa là vô cùng cảm kích, hiện nay thường biểu đạt nghĩa là như bản thân mình tự cảm nhận được.
Nàng biết, chắc chắn Ninh Ân sẽ làm ra được những chuyện như vậy.
“Không ạ, Hoàng thượng chỉ đứng đó thôi.”
Hồ Đào nói, mỗi lần nàng ấy mở cửa điện gọi ma ma vào thay nước, đều sẽ nhìn thấy đôi mắt trầm ngâm của Hoàng thượng sáng rực lên, nhìn thẳng vào trong điện sau bức màn mỏng đang phấp phới kia.
Hắn khoác lên mình những cơn gió lạnh của sương đêm mùa thu, đôi chân vẫn đứng mãi ở đó, nhưng cơ thể lại hơi nghiêng về trước, cứ như muốn gỡ bỏ tất cả sự trói buộc để đến bên cạnh thê tử vậy.
Trước giờ Hồ Đào rất sợ Ninh Ân, bởi vì trái tim của hắn quá sắt đá quá lạnh lùng, dường như trên đời này không có thứ gì có thể đánh tan được hắn. Nhưng vào đêm nương nương lâm bồn, nàng lại đột nhiên phát hiện, thì ra Đế vương độc ác trên đời không ai sánh bằng này cũng có điểm yếu.
Nghe Hồ Đào lải nhải bên tai những điều này, ánh mắt mỉm cười ấm áp của Ngu Linh Tê, tất cả nhưng khó khăn mệt mỏi, đều được an ủi vào giờ phút này đây.
Nàng đưa bút chấm vào mực, khoanh vào một chữ “Dung” trong mười mấy cái tên kia.
“Ấy, sao nương nương lại chọn cái tên này vậy?” Hồ Đào hỏi.
“Biển từ trăm sông mà thành, có bao dung chắc chắn sẽ lớn mạnh. Hy vọng tương lai con trai ta, sẽ là một người có tấm lòng bao dung.”
Ngu Linh Tê nghĩ gì đó, lại viết thêm một chữ bên cạnh chữ “Dung”: “Tên này, đây chính là tên của đứa nhỏ.”
Trên triều, bá quan còn vui mừng hơn việc mình sinh con trai, vừa ra kế hoạch tế thiên tế tổ, lại vừa kiến nghị đại xá thiên hạ.
Ninh Ân chê bọn họ phiền phức, nên trực tiếp hạ triều trở về cung Chiêu Vân.
Ngu Linh Tê đang ôm lấy đứa nhỏ nghỉ ngơi trên giường, mái tóc mềm mại xõa một nửa xuống giữa eo, vừa dịu dàng lại xinh đẹp.
Thấy Ninh Ân bước vào, nàng đưa mắt lên cười: “Về rồi à? Tiểu An vừa mới ngủ.”
“Tiểu An?”
Chân mày Ninh Ân nhếch lên, liếc mắt nhìn về phía đôi mắt “quái vật nhỏ” đang ngủ híp lại thành hai đường chỉ.
“Thiếp đã đặt cho y một biệt danh. An trong bình an, đồng thời cũng là an trong ‘Tuế Tuế an bình’.”
Lúc Ngu Linh Tê nói câu này, khóe miệng đã nở nụ cười nhàn nhạt.
Ninh Ân rũ mắt xuống.
Ban đầu vừa nhìn thấy tên nhóc này ra đời, trong lòng hắn không hề gợn một con sóng nào.
Hắn không cách nào yêu thương đứa nhỏ này được cả, vốn dĩ hắn là một người máu lạnh tàn nhẫn, không chứa chấp được sinh mệnh thứ ba chen chân vào giữa hắn và Tuế Tuế. Nhưng “nhóc quái vật” này là do Tuế Tuế mang thai mười tháng sinh ra, cho nên hắn sẽ thử tìm hiểu, sau đó chấp nhận nó.
Nay Ngu Linh Tê đã đặt ký ức ngọt ngào nhất giữa hai người họ vào tên của nhóc quái vật này, loại “tình thân” máu mủ ruột rà này, đã có một chút hình dáng, dù chỉ là mơ hồ.
“Vẫn là ‘nhóc quái vật’ nghe hợp lý hơn.”
Hắn xì nhẹ một tiếng, gương mặt lạnh lùng, lật lật gương mặt trắng mềm của đứa nhỏ: “Trông xấu thật đấy.”
Ngu Linh Tê cười: “Nó vừa ra đời thôi! Qua vài ngày nữa là sẽ đẹp lên ngay mà.”
Về điểm này Ngu Linh Tê hoàn toàn tự tin, con của nàng và Ninh Ân, bất kể kết hợp như thế nào, cũng không thể quá kém được.
Ngu Linh Tê bắt đầu căng sữa, đau đến không chợp mắt nỗi.
Ninh Ân vốn ngủ không sâu, Ngu Linh Tê vừa trở người, hắn liền tỉnh giấc.
Đối diện với ánh mắt đen láy của Ninh Ân, Ngu Linh Tê cảm thấy có lỗi, nhẹ nhàng nói: “Chàng ngủ đi, thiếp bảo ma ma đến xoa bóp.”
Ninh Ân giữ lấy eo nàng lại, không cho nàng rời đi.
“Nói cho ta biết, làm bằng cách nào.” Hắn nói.
Hiểu được ý của hắn, Ngu Linh Tê ngơ ngác một lúc, thấp giọng nói: “Như vậy làm sao được? Một canh giờ sau là chàng phải lên triều sớm rồi……”
Nhưng Ninh Ân vốn dĩ không nghe lọt tai câu nào của nàng cả, một cánh tay rắn chắc vươn ra từ trong bức màn, nắm lấy chiếc áo đang nằm bên giường, khoác lên vai của Ngu Linh Tê.
Ngu Linh Tê không lay động được hắn, chỉ đành bỏ qua thôi.
Ninh Ân xoa bóp vô cùng cẩn thận, đôi mắt rũ hờ, đáy mắt như phủ một tầng sương mờ, không nhìn ra được hắn đang có suy nghĩ gì. Cho dù như vậy, Ngu Linh Tê vẫn đổ mồ hôi lạnh, nắm chặt tấm đệm bên dưới.
Một lúc lâu sau, Ninh Ân đặt chiếc chén bạch ngọc đã đầy sang một bên, lấy chiếc khăn ấm đã nguội lạnh xuống. Cho dù là cúi đầu, nhưng lại có thể dễ dàng hôn nhẹ lên được chỗ đau của nàng.
Ánh nến mờ nhạt, hắt lên tường bóng dáng của hai người.
Lúc Ninh Dung được một tuổi, đã biết gọi cha nương, niềm vui mỗi ngày của Ngu Linh Tê là trêu con trai nói chuyện như đang trêu một con vẹt vậy.
Có đôi lúc, Ninh Ân ra ngoài xử lý công vụ xong sẽ qua thăm nàng, nhưng vẫn không được hai khắc, đã không nhịn được rồi đưa con trai ra ngoài, thuận tay đóng cả cửa điện lại, rồi ôm Ngu Linh Tê vào lòng.
Ngu Linh Tê bị hơi thở của hắn khiến cho ngứa ngáy, cười nói: “Nếu như chàng có thời gian rảnh rỗi thì giúp thiếp trông nom Tiểu An một chút có được không?”
Ngu Linh Tê biết, Ninh Ân vẫn không cách nào chấp nhận được việc Ninh Dung chiếm hết đa phần thời gian của nàng, cho dù đó là con trai ruột của hắn cũng không được.
Chi bằng nhân cơ hội này, để cha con hai người từ từ bồi đắp tình cảm.
Ngày thứ hai tan triều, quả nhiên Ninh Ân đã thực hiện lời hứa, đưa Ninh Dung đến điện Phù Quang.
Ngu Linh Tê thở phào một hơi, mắt nhìn Ninh Ân ôm con trai ra khỏi cửa cũng Chiêu Vân, lúc này mới dặn dò ma ma nói: “Đi theo đi, để ý họ.”
Trong điện Phù Quang, tấu chương chồng chất như núi.
Ninh Ân một tay ôm Ninh Dung bước vào, đặt con trai lên long án*.
*long án: bàn phê tấu chương của Hoàng đế.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, một lớn một nhỏ, đơn giản là như bản sao của nhau, Ninh Ân chau mày, nhìn xung quanh một lượt, rồi dừng lại ở chiếc bình sứ bụng tròn.
Bình sứ cao chừng đến đầu gối, miệng bình rất rộng, vừa đúng có thể chứa được một đứa nhỏ.
Hắn vứt những bức họa ra ngoài, rồi bỏ con trai vào đó, che thêm chiếc áo để giữ ấm, rồi ngồi xuống xem tấu chương.
Ninh Dung ngồi một mình ở đó một lúc lâu, thấy cha không nói chuyện với nó, vì thế nên run rẩy dựa vào chiếc bình sứ đứng dậy, vươn đôi tay ngắn ngủn ra với lấy tấu chương ở trên bàn.
Nhưng có lẽ dùng quá nhiều sức, chiếc bình sứ lắc lư một lúc rồi ngã xuống, cuối cùng ngã xuống lăn long lóc.
Nội thị trong điện thấy vậy thì kinh hồn bạt vía, muốn đến đỡ dậy, nhưng lại không dám tự mình quyết định, len lén lau đi lớp mồ hôi.
Ninh Ân ôm lấy huyệt thái dương, mắt cũng không thèm nhìn lên, mặc kệ con trai ngồi trong bình sứ, lăn long lóc một vòng.
Hộ bộ thượng thư bước vào diện thánh tường trình, thì thấy Hoàng tử điện hạ nằm trong bình sứ, lăn qua lăn lại trong điện trông rất kỳ lạ nhưng cũng rất vui vẻ.
Thượng thư đại nhân không kìm lòng được, nhân lúc quỳ xuống thì vươn tay, đỡ chiếc bình sứ đang lắc lư đứng lên.
Cộc một tiếng, cuối cùng bình sứ cũng yên tĩnh, tim của mọi người cũng nhờ vậy mà không còn thấp thỏm.
Đứa nhỏ còn yên thì không chịu được, lại vớ lấy tay áo của Hộ bộ thượng thư, thấy tò mò nên lại đùa nghịch.
Hộ bộ thượng thư bẩm báo mọi việc xong, tiểu tổ tông vẫn không có ý định buông tay ra, chỉ đành nhìn lên vị Hoàng đế trẻ tuổi kia cầu cứu: “Bệ hạ, thế này……”
Lúc này Ninh Ân mới đưa mắt lên, cầm lấy con dao rọc giấy trên bàn lên rọc một cái.
Sau khi một loạt âm thanh rách vải vang lên, Hộ bộ thượng thư đại nhân với tay áo đứt lìa như giải phóng được gánh nặng, đi ra khỏi điện.
Cung Chiêu Vân, Ngu Linh Tê đang đánh một giấc ngủ trưa vô cùng bình yên.
Nàng chầm chậm thong thả trang điểm lại, vừa muốn ra ngoài để đón con trai, thì nhìn thấy ma ma được phát đi canh chừng quay về với gương mặt khóc lóc thảm thiết, nói: “Nương nương, ngài mau đi xem tiểu điện hạ đi!”
“Sao vậy?”
Ngu Linh Tê đứng dậy nói: “Hoàng thượng có chừng mực, sẽ không làm ra việc gì quá đáng……”
Lời còn chưa nói xong, thì đã thấy Ninh Ân mặc bộ thường phục màu đỏ của đế vương, một tay ôm lấy vật gì đó, đạp lên ánh hoàng hôn trở về.
Đợi đến khi hắn bước vào trong sân, Ngu Linh Tê mới phát hiện thứ mà hắn đang ôm trong tay, là con của hai người.
“......đâu?” Ngu Linh Tê cười không được, khóc cũng không xong, bổ sung thêm chữ cuối cùng vào câu nói lấp lửng kia.
Ba năm sau, Ninh Dung đã bốn tuổi.
Đứa trẻ này rất thông minh, vào tuổi huynh muội Ngu gia còn đang chơi bùn đất, y đã thuộc làu làu thư tịch vỡ lòng, học thứ gì cũng vô cùng nhanh, thông minh ngoan ngoãn đến mức không giống một đứa con nít.
Chỉ có một điểm, y không gần gũi với Ninh Ân.
Có một ngày, Ngu Linh Tê phát hiện Ninh Dung bắt được một con châu chấu, cầm y trong tay, bứt từng chiếc cánh và từng cái chân của châu chấu ra, vào lúc đang ngắm nhìn dáng vẻ phí công vô ích giãy giụa trên đất của con côn trùng đáng thương, cuối cùng nàng cũng phát giác ra được có điều gì đó không đúng lắm.
“Nó không còn tay chân thì không thể ôm lấy con cái của nó nữa, thật là đáng thương.”
Ngu Linh Tê không hề lên tiếng quở trách, mà là ngồi xuống nhìn con châu chấu gãy đứt cánh đứt chân đang nằm dưới đất cùng con trai: “Nếu như tay của nương cũng bị người ta bẻ gãy như vậy, Tiểu An sẽ như thế nào?”
“Vậy thì dính lại lên là được.”
Giọng nói trẻ con của Ninh Dung, mím môi nhặt xác châu chấu lên, thử đính chân và cánh lên người châu chấu.
Quả nhiên không có kết quả, y bắt đầu hoảng sợ.
Ngu Linh Tê sờ đầu con trai, nói: “Sinh linh không giống với đồ vật, vỡ rồi thì không thể vá lại. Có một số tổn thương một khi gây ra, thì sẽ tồn tại mãi mãi.”
Ninh Dung cúi đầu, giọng lí nhí trả lời: “Hài nhi hiểu rồi.”
“Đi rửa tay đi.”
Ngu Linh Tê cười nhạt: “Chúng ta đi tìm phụ hoàng chơi thôi.”- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Ninh Dung đào một cái hố, chôn châu chấu vào trong đó, buồn bã nói: “Hài nhi không đi.”
“Tại sao?” Ngu Linh Tê hơi kinh ngạc.
“Phụ hoàng không thích con.”
Giọng nói trẻ con, nhưng lại tạo thành một tiếng vang nặng nề trong lòng Ngu Linh Tê.
Buổi tối trước khi ngủ, Ngu Linh Tê nói với Ninh Ân chuyện xảy ra lúc sáng.
Nàng nghĩ đi nghĩ lại, dựa vào vai Ninh Ân nói: “Ninh Ân, nếu như có cơ hội trở về quá khứ, chàng sẽ nói gì với chàng lúc nhỏ?”
Ninh Ân đâu có ngu ngốc gì? Đương nhiên hắn hiểu những lời này của Tuế Tuế có ý gì.
Hắn không cách nào thay đổi được quá khứ, nhưng hắn có thể thay đổi Ninh Dung.
Ninh Ân không biết nên biểu đạt như thế nào.
Tất cả lương thiện cả cuộc đời này của hắn, đều đã trao hết cho Tuế Tuế, còn với Tiểu An, chỉ là loại tình cảm yêu ai yêu cả đường đi lối về mà thôi.
“Ngủ đi.” Dường như hắn không muốn nói việc khác, nhẹ nhàng xoa bóp phía sau cổ của Ngu Linh Tê.
Ngày thứ hai, Ngu Linh Tê bị tia nắng sớm đánh thức, sau đó nghe thấy âm thanh xào xạc vọng lại từ bên ngoài sân.
Nàng tò mò khoác lấy chiếc áo, ra khỏi cửa xem thử, chỉ thấy dưới cây thích trước cung Chiêu Vân, Ninh Ân và Ninh Dung ngồi đối diện nhau, mỗi người cầm một con dao nhỏ đang tước nan tre.
Bàn đá bên cạnh còn đặt các thứ như hồ dán, dây cước.
Hai bóng hình ngồi đó, một lớn một nhỏ, cứ như là phản chiếu lại hành động của nhau, cảnh đẹp ý vui.
Thấy nàng bước ra, cuối cùng trong mắt Ninh Dung cũng hiện lên ý cười của con nít: “Nương! Nhanh đến xem này!”
Y cầm mảnh trúc xiêu xiêu vẹo vẹo trong tay lên.
Ngu Linh Tê mím môi cười bước qua đó, dưới ánh mặt trời chiếc váy vàng tỏa ra những tia sáng lấp lánh, giọng nói ấm áp vang lên: “Đừng làm mình bị thương……”
“Ngón tay bị cắt trúng, con nó sẽ nhớ bài học này.”
Ninh Ân chầm chậm lên tiếng, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình: “Ngồi xuống.”
Vì thế Ngu Linh Tê ngồi xuống, đưa tay ra chống cằm, nhìn hai cha con bận rộn.
Ninh Ân dạy Ninh Dung làm diều giấy hình thanh loan.
Là con diều giấy khi hắn còn nhỏ bị Lệ phi kéo mạnh và đạp xuống đất, cũng là con diều giấy mà năm đó chính tay Ngu Linh Tê và hắn cùng nhau thả lên trời, là hai đoạn ký ức hắn mang theo từ lúc sống trong bóng tối cho đến ngày bắt gặp được ánh sáng.
Bây giờ, hắn dạy cách làm lại cho Tiểu An.
Diều giấy chao đảo bay lên trời, một lớn một nhỏ, một con tinh xảo xinh đẹp, một con đơn sơ ngây ngô.
“Phụ hoàng, của con bay cao hơn người!”
Đứa nhỏ đắc ý vênh mặt, trong đôi mắt đen láy xinh đẹp chất chứa đầy ánh dương sáng, sớm đã quên đi sự cô đơn và sa sút của ngày hôm qua.
Ninh Ân không chút để ý, kéo kéo dây cước, không hề lưu tình mà chê cười: “Con diều của con làm chẳng ra làm sao, sớm muộn gì cũng rơi xuống.”
Ninh Dung không phục, dùng đôi chân ngắn ngủn của mình chạy khắp cung, đám người trong cung như một tổ ong đuổi theo nó, cẩn thận bảo vệ.
Y chạy nhanh như vậy, không có lạnh lẽo u ám, không có tường cao kín gió, không có bất cứ thứ gì có thể trói buộc ngăn cản bước chân của nó.
Ngu Linh Tê cười mãi cười mãi, rút đầu vào lòng Ninh Ân, ôm chặt eo hắn.
Ninh Dung đã có rất nhiều thứ, nhưng Ninh Ân chỉ có Tuế Tuế.
Dường như Ninh Ân cảm nhận được những cảm xúc dao động của Ngu Linh Tê.
Một tay hắn kéo lấy dây cước, một tay mở ra, thuận thế ôm nàng vào trong lòng.
“Ta đối xử tốt với nó là có mục đích hết đấy.”
Gương mặt anh tuấn của Ninh Ân được ánh mặt trời ôm lấy, giọng nói trở lại nhàn nhạt như bình thường: “Đuổi nhóc quái vật ấy đi, Tuế Tuế sẽ là của ta.”
Dứt lời, hắn buông dây diều ra, trục bánh xe quay nhanh, diều giấy bay ngày càng cao.
Cơ thể Ngu Linh Tê bỗng nhiên được nhấc lên, không thể không ôm lấy cổ của Ninh Ân để giữ thăng bằng, lên tiếng hỏi: “Chàng làm gì vậy.”
“Thông sữa.”
“......”
Ngu Linh Tê nhìn chằm chằm vào hắn: “Tiểu An cũng bốn tuổi rồi, dứt sữa ba năm rồi!”
“Ồ, thông chỗ khác cũng được!”
Thấy Ngu Linh Tê tức đến giãy giụa loạn xạ, Ninh Ân bèn thấp giọng cười.
Cửa điện đóng lại, vài chiếc lá rơi nhè nhẹ xuống. Diều giấy thanh loan càng bay càng cao, dần dần trở thành một điểm màu đỏ nhỏ bé giữa bầu trời xanh thẳm.
……
Năm thứ chín Tuế An, Ninh Dung vừa bảy tuổi đã được lập thành Thái tử.
Hoàng đế vào những năm phong nhã hào hoa đã lập thái tử, đây là chuyện từ trước đến nay chưa từng có. Có một số quan văn thích tọc mạch than ngắn thở dài, nói gì mà “Tiên hoàng chỉ có một người nối ngôi duy nhất, nên mới dẫn đến nhiều chuyện xôn xao đến như vậy”......
Lời ra tiếng vào nhiều như vậy, cũng chỉ mong Hoàng thượng sinh thêm vài đứa, tương lai khi lập người kế vị cũng có nhiều lựa chọn hơn.
Nhưng khi Ninh Dung trưởng thành, những lo lắng trong triều dần dần biến mất. Không tại sao cả, chỉ bởi vì Thái tử điện hạ quá ưu tú rồi!
Y thừa kế sự thông minh và quyết đoán của phụ hoàng, nhưng lại không âm hiểm tàn nhẫn như phụ hoàng y, mới tí tuổi đầu đã làm rõ ràng thế cục trong triều, làm việc gì cũng có chừng mực, đúng thật là một bậc minh quân.
Tuế An năm thứ mười bảy, Thái tử mười lăm tuổi bắt đầu tự mình chấp chính, được ủng hộ vô cùng.
Tuế An năm thứ mười chín, Hoàng đế nhường ngôi cho Thái tử, cùng Hoàng hậu dọn vào hành cung.
Vào ngày rời cung, là một ngày xuân ấm áp tươi đẹp vào tháng ba.
Trên tường thành, sáu thiếu niên tinh thần phấn chấn đứng kề vai nhau.
Ngu Du chớp chớp đôi mắt màu lưu ly, hỏi: “Tiểu cô mẫu có quay về nữa không?”
“Rồi sẽ về thôi.”
Ngu Du mỉm cười, trả lời.
Ninh Giới sảng khoái vỗ vỗ lên vai Ninh Dung, nở nụ cười để lộ ra chiếc răng nanh: “Sợ gì chứ, có bọn ta ở bên cạnh bệ hạ rồi.”
Chu Thời và Ngu Li mới hai mươi ba tuổi, tuổi vẫn còn nhỏ, cũng chỉ hiểu nửa vời nhìn về phía các huynh các tỷ.
Bầu trời bát ngát, sáu thiếu niên đứng trên tường thành đập tay nhau.
Văn quan võ tướng, khí thế nuốt núi non. Từ đó với mong muốn biến giang sơn thành lãnh thổ của họ, tạo nên một đất nước thái bình thịnh thế thuộc về riêng họ.
……
Hành cung, những đám mây và sếu hoang bay ngang qua hồ.
Hoa lê đang nở rộ bên cạnh đình, tuyết chất đầy như mây.
“Vệ Thất, chúng ta đổi chỗ có được không?”
Ngu Linh Tê tiến gần đến thổi vài cái lên những cánh hoa rơi đầy người Ninh Ân, cười nói: “Hoa này tuy đẹp, nhưng rơi trên người thật sự quá phiền.”
Ninh Ân chà xát men theo ly rượu, thấp giọng nói: “Qua đây, vi phu sẽ thay Tuế Tuế xử lý sạch sẽ.”
Ngu Linh Tê thấy hắn cười tươi như vậy thì biết chắc là hắn không có ý tốt gì.
Nàng vừa định tránh đi, nhưng lại bị một cánh tay ôm lấy eo.
Nam nhân cúi đầu xuống, dùng môi ngậm từng cánh hoa một trên người nàng xuống.
Gió lay tuyết lê, phủ trắng cả trời, rơi vào trong cặp ly, gợn lên một cơn sóng nhẹ.
Mây trôi bồng bềnh, năm rộng tháng dài.
Trong cung Chiêu Vân, thần sắc Ninh Ân lạnh tanh, như thể vừa hoàn thành nhiệm vụ, liếc mắt nhìn về phía sinh mệnh bé nhỏ nhăn nhúm trong chiếc tã, rồi sau đó lại giao đứa bé cho nhũ mẫu và ma ma.
Tầm nhìn của hắn lại đặt lên gương mặt của Ngu Linh Tê, cầm lấy chén cháo gà mà cung nữ đưa đến, khuấy nhẹ lên, khàn giọng nói: “Được rồi, ta nhìn qua thằng bé rồi.”
Ngu Linh Tê biết rõ Ninh Ân muốn có một đứa con gái, nếu như có thể lựa chọn, hắn sẽ không chần chừ gì mà giết đi một nửa huyết mạch trên người mình, rồi thay bằng huyết mạch của thê tử.
Nhưng lần này, lại một hai sinh ra một đứa con trai.
“Trông giống ai vậy?”
Nàng nhìn về phía tay đang khuấy chén cháo của Ninh Ân, nghiêng người nhìn đứa nhỏ đỏ rực đang được nhũ mẫu ôm trong lòng: “Mặt mày đứa nhỏ trông giống chàng, nhưng đôi môi lại rất giống thiếp.”
Môi Ninh Ân mỏng, lúc không cười trông rất khó gần.
Nghe Ngu Linh Tê nói như vậy, Ninh Ân mới chịu nhìn con trai thêm một cái. Môi trên của đứa nhỏ có môi châu nho nhỏ*, đúng là rất giống nàng.
*Môi châu: Nguyên gốc ‘唇珠’, là điểm chính giữa của môi trên.
Thật ra đứa bé vừa chào đời nên ngũ quan vẫn chưa nhìn được rõ, cũng không nói chính xác được tương lai sẽ giống ai, Ngu Linh Tê cố ý nói như vậy, chỉ muốn khiến cho Ninh Ân quan tâm đứa nhỏ nhiều một chút mà thôi.
Con trai cũng rất tốt mà.
Nàng sống qua hai kiếp người, đều chưa có cơ hội ở bên cạnh Ninh Ân vào tuổi ấu thơ đen tối kia, có thể sinh một đứa con cho Ninh Ân cũng xem như đoạn tình cảm này được bù đắp phần nào, cùng nhau ở bên cạnh đứa nhỏ, nhìn thấy y bình an lớn lên, đây cũng được xem là chuyện tốt.
“Đặt một cái tên cho nó, được không?”
Ngu Linh Tê không còn tí sức nào, giọng nói cũng dần dần thấp lại, mí mắt lúc nhắm lúc mở nói: “Thiếp ngủ một lát nhé.”
Ninh Ân đặt chén cháo xuống, một tay đỡ vai nàng, một tay rút chiếc gối sau lưng nàng ra, đắp chăn lên cho nàng.
Đứa nhỏ ở bên này ê a, hắn lấy chiếc khăn ấm từ chậu nước bên cạnh ra, thấp giọng nói: “Ôm ra ngoài đi.”
Nhũ mẫu và ma ma không dám làm trái, ôm đứa nhỏ sang trắc điện đã được dọn dẹp sạch sẽ từ trước để cho uống sữa.
Ninh Ân rũ mắt, ung dung thong thả lau đi lớp mồ hôi nhớp nháp trên người Ngu Linh Tê, rồi mới vứt chiếc khăn đi, cúi người cầm bút lên.
Lúc Ngu Linh Tê tỉnh lại, Ninh Ân đã lên triều rồi.
Trên chiếc bàn dài có một tờ giấy đỏ chữ vàng, trên đó là mười mấy chữ với bút pháp mạnh mẽ, rất rõ ràng là do chính tay Ninh Ân viết.
“Những cái tên này đều là tối qua, sau khi nương nương ngủ thiếp đi do Hoàng thượng tự nghĩ ra đó.”
Hồ Đào dìu Ngu Linh Tê ngồi dậy, lấy chiếc áo ngoài đắp lên cho nàng, nhẹ nhàng nói: “Những lời nương nương nói ra, Hoàng thượng đều ghi nhớ trong lòng.”
Ngu Linh Tê cũng từ miệng của Hồ Đào mới biết, đứa con đầu lòng này nàng sinh hết cả một đêm, Ninh Ân cũng ở bên ngoài điện đứng cả một đêm.
Ngu Linh Tê không cho phép hắn đến gần đỡ đẻ, hắn thật sự nhịn không đến gần.
“Chàng không làm mình bị thương chứ?” Ngu Linh Tê hỏi.
Cô sinh nở khó khăn, e là tên nhãi Ninh Ân ấy cũng sẽ rọc một đao trên người mình, muốn “cảm đồng thân thụ” với nàng vậy.
(*) Cảm đồng thân thụ: cụm này nghĩa là vô cùng cảm kích, hiện nay thường biểu đạt nghĩa là như bản thân mình tự cảm nhận được.
Nàng biết, chắc chắn Ninh Ân sẽ làm ra được những chuyện như vậy.
“Không ạ, Hoàng thượng chỉ đứng đó thôi.”
Hồ Đào nói, mỗi lần nàng ấy mở cửa điện gọi ma ma vào thay nước, đều sẽ nhìn thấy đôi mắt trầm ngâm của Hoàng thượng sáng rực lên, nhìn thẳng vào trong điện sau bức màn mỏng đang phấp phới kia.
Hắn khoác lên mình những cơn gió lạnh của sương đêm mùa thu, đôi chân vẫn đứng mãi ở đó, nhưng cơ thể lại hơi nghiêng về trước, cứ như muốn gỡ bỏ tất cả sự trói buộc để đến bên cạnh thê tử vậy.
Trước giờ Hồ Đào rất sợ Ninh Ân, bởi vì trái tim của hắn quá sắt đá quá lạnh lùng, dường như trên đời này không có thứ gì có thể đánh tan được hắn. Nhưng vào đêm nương nương lâm bồn, nàng lại đột nhiên phát hiện, thì ra Đế vương độc ác trên đời không ai sánh bằng này cũng có điểm yếu.
Nghe Hồ Đào lải nhải bên tai những điều này, ánh mắt mỉm cười ấm áp của Ngu Linh Tê, tất cả nhưng khó khăn mệt mỏi, đều được an ủi vào giờ phút này đây.
Nàng đưa bút chấm vào mực, khoanh vào một chữ “Dung” trong mười mấy cái tên kia.
“Ấy, sao nương nương lại chọn cái tên này vậy?” Hồ Đào hỏi.
“Biển từ trăm sông mà thành, có bao dung chắc chắn sẽ lớn mạnh. Hy vọng tương lai con trai ta, sẽ là một người có tấm lòng bao dung.”
Ngu Linh Tê nghĩ gì đó, lại viết thêm một chữ bên cạnh chữ “Dung”: “Tên này, đây chính là tên của đứa nhỏ.”
Trên triều, bá quan còn vui mừng hơn việc mình sinh con trai, vừa ra kế hoạch tế thiên tế tổ, lại vừa kiến nghị đại xá thiên hạ.
Ninh Ân chê bọn họ phiền phức, nên trực tiếp hạ triều trở về cung Chiêu Vân.
Ngu Linh Tê đang ôm lấy đứa nhỏ nghỉ ngơi trên giường, mái tóc mềm mại xõa một nửa xuống giữa eo, vừa dịu dàng lại xinh đẹp.
Thấy Ninh Ân bước vào, nàng đưa mắt lên cười: “Về rồi à? Tiểu An vừa mới ngủ.”
“Tiểu An?”
Chân mày Ninh Ân nhếch lên, liếc mắt nhìn về phía đôi mắt “quái vật nhỏ” đang ngủ híp lại thành hai đường chỉ.
“Thiếp đã đặt cho y một biệt danh. An trong bình an, đồng thời cũng là an trong ‘Tuế Tuế an bình’.”
Lúc Ngu Linh Tê nói câu này, khóe miệng đã nở nụ cười nhàn nhạt.
Ninh Ân rũ mắt xuống.
Ban đầu vừa nhìn thấy tên nhóc này ra đời, trong lòng hắn không hề gợn một con sóng nào.
Hắn không cách nào yêu thương đứa nhỏ này được cả, vốn dĩ hắn là một người máu lạnh tàn nhẫn, không chứa chấp được sinh mệnh thứ ba chen chân vào giữa hắn và Tuế Tuế. Nhưng “nhóc quái vật” này là do Tuế Tuế mang thai mười tháng sinh ra, cho nên hắn sẽ thử tìm hiểu, sau đó chấp nhận nó.
Nay Ngu Linh Tê đã đặt ký ức ngọt ngào nhất giữa hai người họ vào tên của nhóc quái vật này, loại “tình thân” máu mủ ruột rà này, đã có một chút hình dáng, dù chỉ là mơ hồ.
“Vẫn là ‘nhóc quái vật’ nghe hợp lý hơn.”
Hắn xì nhẹ một tiếng, gương mặt lạnh lùng, lật lật gương mặt trắng mềm của đứa nhỏ: “Trông xấu thật đấy.”
Ngu Linh Tê cười: “Nó vừa ra đời thôi! Qua vài ngày nữa là sẽ đẹp lên ngay mà.”
Về điểm này Ngu Linh Tê hoàn toàn tự tin, con của nàng và Ninh Ân, bất kể kết hợp như thế nào, cũng không thể quá kém được.
Ngu Linh Tê bắt đầu căng sữa, đau đến không chợp mắt nỗi.
Ninh Ân vốn ngủ không sâu, Ngu Linh Tê vừa trở người, hắn liền tỉnh giấc.
Đối diện với ánh mắt đen láy của Ninh Ân, Ngu Linh Tê cảm thấy có lỗi, nhẹ nhàng nói: “Chàng ngủ đi, thiếp bảo ma ma đến xoa bóp.”
Ninh Ân giữ lấy eo nàng lại, không cho nàng rời đi.
“Nói cho ta biết, làm bằng cách nào.” Hắn nói.
Hiểu được ý của hắn, Ngu Linh Tê ngơ ngác một lúc, thấp giọng nói: “Như vậy làm sao được? Một canh giờ sau là chàng phải lên triều sớm rồi……”
Nhưng Ninh Ân vốn dĩ không nghe lọt tai câu nào của nàng cả, một cánh tay rắn chắc vươn ra từ trong bức màn, nắm lấy chiếc áo đang nằm bên giường, khoác lên vai của Ngu Linh Tê.
Ngu Linh Tê không lay động được hắn, chỉ đành bỏ qua thôi.
Ninh Ân xoa bóp vô cùng cẩn thận, đôi mắt rũ hờ, đáy mắt như phủ một tầng sương mờ, không nhìn ra được hắn đang có suy nghĩ gì. Cho dù như vậy, Ngu Linh Tê vẫn đổ mồ hôi lạnh, nắm chặt tấm đệm bên dưới.
Một lúc lâu sau, Ninh Ân đặt chiếc chén bạch ngọc đã đầy sang một bên, lấy chiếc khăn ấm đã nguội lạnh xuống. Cho dù là cúi đầu, nhưng lại có thể dễ dàng hôn nhẹ lên được chỗ đau của nàng.
Ánh nến mờ nhạt, hắt lên tường bóng dáng của hai người.
Lúc Ninh Dung được một tuổi, đã biết gọi cha nương, niềm vui mỗi ngày của Ngu Linh Tê là trêu con trai nói chuyện như đang trêu một con vẹt vậy.
Có đôi lúc, Ninh Ân ra ngoài xử lý công vụ xong sẽ qua thăm nàng, nhưng vẫn không được hai khắc, đã không nhịn được rồi đưa con trai ra ngoài, thuận tay đóng cả cửa điện lại, rồi ôm Ngu Linh Tê vào lòng.
Ngu Linh Tê bị hơi thở của hắn khiến cho ngứa ngáy, cười nói: “Nếu như chàng có thời gian rảnh rỗi thì giúp thiếp trông nom Tiểu An một chút có được không?”
Ngu Linh Tê biết, Ninh Ân vẫn không cách nào chấp nhận được việc Ninh Dung chiếm hết đa phần thời gian của nàng, cho dù đó là con trai ruột của hắn cũng không được.
Chi bằng nhân cơ hội này, để cha con hai người từ từ bồi đắp tình cảm.
Ngày thứ hai tan triều, quả nhiên Ninh Ân đã thực hiện lời hứa, đưa Ninh Dung đến điện Phù Quang.
Ngu Linh Tê thở phào một hơi, mắt nhìn Ninh Ân ôm con trai ra khỏi cửa cũng Chiêu Vân, lúc này mới dặn dò ma ma nói: “Đi theo đi, để ý họ.”
Trong điện Phù Quang, tấu chương chồng chất như núi.
Ninh Ân một tay ôm Ninh Dung bước vào, đặt con trai lên long án*.
*long án: bàn phê tấu chương của Hoàng đế.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, một lớn một nhỏ, đơn giản là như bản sao của nhau, Ninh Ân chau mày, nhìn xung quanh một lượt, rồi dừng lại ở chiếc bình sứ bụng tròn.
Bình sứ cao chừng đến đầu gối, miệng bình rất rộng, vừa đúng có thể chứa được một đứa nhỏ.
Hắn vứt những bức họa ra ngoài, rồi bỏ con trai vào đó, che thêm chiếc áo để giữ ấm, rồi ngồi xuống xem tấu chương.
Ninh Dung ngồi một mình ở đó một lúc lâu, thấy cha không nói chuyện với nó, vì thế nên run rẩy dựa vào chiếc bình sứ đứng dậy, vươn đôi tay ngắn ngủn ra với lấy tấu chương ở trên bàn.
Nhưng có lẽ dùng quá nhiều sức, chiếc bình sứ lắc lư một lúc rồi ngã xuống, cuối cùng ngã xuống lăn long lóc.
Nội thị trong điện thấy vậy thì kinh hồn bạt vía, muốn đến đỡ dậy, nhưng lại không dám tự mình quyết định, len lén lau đi lớp mồ hôi.
Ninh Ân ôm lấy huyệt thái dương, mắt cũng không thèm nhìn lên, mặc kệ con trai ngồi trong bình sứ, lăn long lóc một vòng.
Hộ bộ thượng thư bước vào diện thánh tường trình, thì thấy Hoàng tử điện hạ nằm trong bình sứ, lăn qua lăn lại trong điện trông rất kỳ lạ nhưng cũng rất vui vẻ.
Thượng thư đại nhân không kìm lòng được, nhân lúc quỳ xuống thì vươn tay, đỡ chiếc bình sứ đang lắc lư đứng lên.
Cộc một tiếng, cuối cùng bình sứ cũng yên tĩnh, tim của mọi người cũng nhờ vậy mà không còn thấp thỏm.
Đứa nhỏ còn yên thì không chịu được, lại vớ lấy tay áo của Hộ bộ thượng thư, thấy tò mò nên lại đùa nghịch.
Hộ bộ thượng thư bẩm báo mọi việc xong, tiểu tổ tông vẫn không có ý định buông tay ra, chỉ đành nhìn lên vị Hoàng đế trẻ tuổi kia cầu cứu: “Bệ hạ, thế này……”
Lúc này Ninh Ân mới đưa mắt lên, cầm lấy con dao rọc giấy trên bàn lên rọc một cái.
Sau khi một loạt âm thanh rách vải vang lên, Hộ bộ thượng thư đại nhân với tay áo đứt lìa như giải phóng được gánh nặng, đi ra khỏi điện.
Cung Chiêu Vân, Ngu Linh Tê đang đánh một giấc ngủ trưa vô cùng bình yên.
Nàng chầm chậm thong thả trang điểm lại, vừa muốn ra ngoài để đón con trai, thì nhìn thấy ma ma được phát đi canh chừng quay về với gương mặt khóc lóc thảm thiết, nói: “Nương nương, ngài mau đi xem tiểu điện hạ đi!”
“Sao vậy?”
Ngu Linh Tê đứng dậy nói: “Hoàng thượng có chừng mực, sẽ không làm ra việc gì quá đáng……”
Lời còn chưa nói xong, thì đã thấy Ninh Ân mặc bộ thường phục màu đỏ của đế vương, một tay ôm lấy vật gì đó, đạp lên ánh hoàng hôn trở về.
Đợi đến khi hắn bước vào trong sân, Ngu Linh Tê mới phát hiện thứ mà hắn đang ôm trong tay, là con của hai người.
“......đâu?” Ngu Linh Tê cười không được, khóc cũng không xong, bổ sung thêm chữ cuối cùng vào câu nói lấp lửng kia.
Ba năm sau, Ninh Dung đã bốn tuổi.
Đứa trẻ này rất thông minh, vào tuổi huynh muội Ngu gia còn đang chơi bùn đất, y đã thuộc làu làu thư tịch vỡ lòng, học thứ gì cũng vô cùng nhanh, thông minh ngoan ngoãn đến mức không giống một đứa con nít.
Chỉ có một điểm, y không gần gũi với Ninh Ân.
Có một ngày, Ngu Linh Tê phát hiện Ninh Dung bắt được một con châu chấu, cầm y trong tay, bứt từng chiếc cánh và từng cái chân của châu chấu ra, vào lúc đang ngắm nhìn dáng vẻ phí công vô ích giãy giụa trên đất của con côn trùng đáng thương, cuối cùng nàng cũng phát giác ra được có điều gì đó không đúng lắm.
“Nó không còn tay chân thì không thể ôm lấy con cái của nó nữa, thật là đáng thương.”
Ngu Linh Tê không hề lên tiếng quở trách, mà là ngồi xuống nhìn con châu chấu gãy đứt cánh đứt chân đang nằm dưới đất cùng con trai: “Nếu như tay của nương cũng bị người ta bẻ gãy như vậy, Tiểu An sẽ như thế nào?”
“Vậy thì dính lại lên là được.”
Giọng nói trẻ con của Ninh Dung, mím môi nhặt xác châu chấu lên, thử đính chân và cánh lên người châu chấu.
Quả nhiên không có kết quả, y bắt đầu hoảng sợ.
Ngu Linh Tê sờ đầu con trai, nói: “Sinh linh không giống với đồ vật, vỡ rồi thì không thể vá lại. Có một số tổn thương một khi gây ra, thì sẽ tồn tại mãi mãi.”
Ninh Dung cúi đầu, giọng lí nhí trả lời: “Hài nhi hiểu rồi.”
“Đi rửa tay đi.”
Ngu Linh Tê cười nhạt: “Chúng ta đi tìm phụ hoàng chơi thôi.”- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Ninh Dung đào một cái hố, chôn châu chấu vào trong đó, buồn bã nói: “Hài nhi không đi.”
“Tại sao?” Ngu Linh Tê hơi kinh ngạc.
“Phụ hoàng không thích con.”
Giọng nói trẻ con, nhưng lại tạo thành một tiếng vang nặng nề trong lòng Ngu Linh Tê.
Buổi tối trước khi ngủ, Ngu Linh Tê nói với Ninh Ân chuyện xảy ra lúc sáng.
Nàng nghĩ đi nghĩ lại, dựa vào vai Ninh Ân nói: “Ninh Ân, nếu như có cơ hội trở về quá khứ, chàng sẽ nói gì với chàng lúc nhỏ?”
Ninh Ân đâu có ngu ngốc gì? Đương nhiên hắn hiểu những lời này của Tuế Tuế có ý gì.
Hắn không cách nào thay đổi được quá khứ, nhưng hắn có thể thay đổi Ninh Dung.
Ninh Ân không biết nên biểu đạt như thế nào.
Tất cả lương thiện cả cuộc đời này của hắn, đều đã trao hết cho Tuế Tuế, còn với Tiểu An, chỉ là loại tình cảm yêu ai yêu cả đường đi lối về mà thôi.
“Ngủ đi.” Dường như hắn không muốn nói việc khác, nhẹ nhàng xoa bóp phía sau cổ của Ngu Linh Tê.
Ngày thứ hai, Ngu Linh Tê bị tia nắng sớm đánh thức, sau đó nghe thấy âm thanh xào xạc vọng lại từ bên ngoài sân.
Nàng tò mò khoác lấy chiếc áo, ra khỏi cửa xem thử, chỉ thấy dưới cây thích trước cung Chiêu Vân, Ninh Ân và Ninh Dung ngồi đối diện nhau, mỗi người cầm một con dao nhỏ đang tước nan tre.
Bàn đá bên cạnh còn đặt các thứ như hồ dán, dây cước.
Hai bóng hình ngồi đó, một lớn một nhỏ, cứ như là phản chiếu lại hành động của nhau, cảnh đẹp ý vui.
Thấy nàng bước ra, cuối cùng trong mắt Ninh Dung cũng hiện lên ý cười của con nít: “Nương! Nhanh đến xem này!”
Y cầm mảnh trúc xiêu xiêu vẹo vẹo trong tay lên.
Ngu Linh Tê mím môi cười bước qua đó, dưới ánh mặt trời chiếc váy vàng tỏa ra những tia sáng lấp lánh, giọng nói ấm áp vang lên: “Đừng làm mình bị thương……”
“Ngón tay bị cắt trúng, con nó sẽ nhớ bài học này.”
Ninh Ân chầm chậm lên tiếng, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình: “Ngồi xuống.”
Vì thế Ngu Linh Tê ngồi xuống, đưa tay ra chống cằm, nhìn hai cha con bận rộn.
Ninh Ân dạy Ninh Dung làm diều giấy hình thanh loan.
Là con diều giấy khi hắn còn nhỏ bị Lệ phi kéo mạnh và đạp xuống đất, cũng là con diều giấy mà năm đó chính tay Ngu Linh Tê và hắn cùng nhau thả lên trời, là hai đoạn ký ức hắn mang theo từ lúc sống trong bóng tối cho đến ngày bắt gặp được ánh sáng.
Bây giờ, hắn dạy cách làm lại cho Tiểu An.
Diều giấy chao đảo bay lên trời, một lớn một nhỏ, một con tinh xảo xinh đẹp, một con đơn sơ ngây ngô.
“Phụ hoàng, của con bay cao hơn người!”
Đứa nhỏ đắc ý vênh mặt, trong đôi mắt đen láy xinh đẹp chất chứa đầy ánh dương sáng, sớm đã quên đi sự cô đơn và sa sút của ngày hôm qua.
Ninh Ân không chút để ý, kéo kéo dây cước, không hề lưu tình mà chê cười: “Con diều của con làm chẳng ra làm sao, sớm muộn gì cũng rơi xuống.”
Ninh Dung không phục, dùng đôi chân ngắn ngủn của mình chạy khắp cung, đám người trong cung như một tổ ong đuổi theo nó, cẩn thận bảo vệ.
Y chạy nhanh như vậy, không có lạnh lẽo u ám, không có tường cao kín gió, không có bất cứ thứ gì có thể trói buộc ngăn cản bước chân của nó.
Ngu Linh Tê cười mãi cười mãi, rút đầu vào lòng Ninh Ân, ôm chặt eo hắn.
Ninh Dung đã có rất nhiều thứ, nhưng Ninh Ân chỉ có Tuế Tuế.
Dường như Ninh Ân cảm nhận được những cảm xúc dao động của Ngu Linh Tê.
Một tay hắn kéo lấy dây cước, một tay mở ra, thuận thế ôm nàng vào trong lòng.
“Ta đối xử tốt với nó là có mục đích hết đấy.”
Gương mặt anh tuấn của Ninh Ân được ánh mặt trời ôm lấy, giọng nói trở lại nhàn nhạt như bình thường: “Đuổi nhóc quái vật ấy đi, Tuế Tuế sẽ là của ta.”
Dứt lời, hắn buông dây diều ra, trục bánh xe quay nhanh, diều giấy bay ngày càng cao.
Cơ thể Ngu Linh Tê bỗng nhiên được nhấc lên, không thể không ôm lấy cổ của Ninh Ân để giữ thăng bằng, lên tiếng hỏi: “Chàng làm gì vậy.”
“Thông sữa.”
“......”
Ngu Linh Tê nhìn chằm chằm vào hắn: “Tiểu An cũng bốn tuổi rồi, dứt sữa ba năm rồi!”
“Ồ, thông chỗ khác cũng được!”
Thấy Ngu Linh Tê tức đến giãy giụa loạn xạ, Ninh Ân bèn thấp giọng cười.
Cửa điện đóng lại, vài chiếc lá rơi nhè nhẹ xuống. Diều giấy thanh loan càng bay càng cao, dần dần trở thành một điểm màu đỏ nhỏ bé giữa bầu trời xanh thẳm.
……
Năm thứ chín Tuế An, Ninh Dung vừa bảy tuổi đã được lập thành Thái tử.
Hoàng đế vào những năm phong nhã hào hoa đã lập thái tử, đây là chuyện từ trước đến nay chưa từng có. Có một số quan văn thích tọc mạch than ngắn thở dài, nói gì mà “Tiên hoàng chỉ có một người nối ngôi duy nhất, nên mới dẫn đến nhiều chuyện xôn xao đến như vậy”......
Lời ra tiếng vào nhiều như vậy, cũng chỉ mong Hoàng thượng sinh thêm vài đứa, tương lai khi lập người kế vị cũng có nhiều lựa chọn hơn.
Nhưng khi Ninh Dung trưởng thành, những lo lắng trong triều dần dần biến mất. Không tại sao cả, chỉ bởi vì Thái tử điện hạ quá ưu tú rồi!
Y thừa kế sự thông minh và quyết đoán của phụ hoàng, nhưng lại không âm hiểm tàn nhẫn như phụ hoàng y, mới tí tuổi đầu đã làm rõ ràng thế cục trong triều, làm việc gì cũng có chừng mực, đúng thật là một bậc minh quân.
Tuế An năm thứ mười bảy, Thái tử mười lăm tuổi bắt đầu tự mình chấp chính, được ủng hộ vô cùng.
Tuế An năm thứ mười chín, Hoàng đế nhường ngôi cho Thái tử, cùng Hoàng hậu dọn vào hành cung.
Vào ngày rời cung, là một ngày xuân ấm áp tươi đẹp vào tháng ba.
Trên tường thành, sáu thiếu niên tinh thần phấn chấn đứng kề vai nhau.
Ngu Du chớp chớp đôi mắt màu lưu ly, hỏi: “Tiểu cô mẫu có quay về nữa không?”
“Rồi sẽ về thôi.”
Ngu Du mỉm cười, trả lời.
Ninh Giới sảng khoái vỗ vỗ lên vai Ninh Dung, nở nụ cười để lộ ra chiếc răng nanh: “Sợ gì chứ, có bọn ta ở bên cạnh bệ hạ rồi.”
Chu Thời và Ngu Li mới hai mươi ba tuổi, tuổi vẫn còn nhỏ, cũng chỉ hiểu nửa vời nhìn về phía các huynh các tỷ.
Bầu trời bát ngát, sáu thiếu niên đứng trên tường thành đập tay nhau.
Văn quan võ tướng, khí thế nuốt núi non. Từ đó với mong muốn biến giang sơn thành lãnh thổ của họ, tạo nên một đất nước thái bình thịnh thế thuộc về riêng họ.
……
Hành cung, những đám mây và sếu hoang bay ngang qua hồ.
Hoa lê đang nở rộ bên cạnh đình, tuyết chất đầy như mây.
“Vệ Thất, chúng ta đổi chỗ có được không?”
Ngu Linh Tê tiến gần đến thổi vài cái lên những cánh hoa rơi đầy người Ninh Ân, cười nói: “Hoa này tuy đẹp, nhưng rơi trên người thật sự quá phiền.”
Ninh Ân chà xát men theo ly rượu, thấp giọng nói: “Qua đây, vi phu sẽ thay Tuế Tuế xử lý sạch sẽ.”
Ngu Linh Tê thấy hắn cười tươi như vậy thì biết chắc là hắn không có ý tốt gì.
Nàng vừa định tránh đi, nhưng lại bị một cánh tay ôm lấy eo.
Nam nhân cúi đầu xuống, dùng môi ngậm từng cánh hoa một trên người nàng xuống.
Gió lay tuyết lê, phủ trắng cả trời, rơi vào trong cặp ly, gợn lên một cơn sóng nhẹ.
Mây trôi bồng bềnh, năm rộng tháng dài.