Gả Ma
Chương 60
Biên tập: Bảo Bảo.
Băng Hải Thiên Uyên, Thiên Uyên Chu Võng.
Nhóm Phù Lam gian nan chui qua khe nứt trong núi, khe nứt quá hẹp, chỉ có thể nghiêng mình di chuyển từng bước một, vách đá ướt đẫm thô ráp cọ lên má, không để ý nó đã sượt ra một vết máu nhỏ. Chỉ có mèo đen là di chuyển dễ dàng nhất, con mèo mập này tuy béo ục ịch, nhưng thịt rất mềm, dù là cái khe nhỏ cỡ bàn tay nó cũng lách qua được, như chất lỏng không xương vậy, Chu Minh Tàng trừng mắt nhìn nó.
Cái khe dọc theo hướng nam tới bắc, từ lúc bắt đầu bọn họ đã đi được non nửa canh giờ rồi, Chu Minh Tàng thấp giọng hỏi Phù Lam: “Ngươi có lộn đường không vậy? Chúng ta cách Băng Hải Thiên Uyên càng lúc càng xa, hơn nữa vẫn luôn hướng xuống.”
Phù Lam không trả lời hắn, y dừng bước, gõ gõ mấy cái lên vách đá. Diệp Thanh Minh đưa đăng phù cho Chu Minh Tàng, Chu Minh Tàng giúp y chiếu sáng, dưới ánh sáng vàng mờ ảo, khuôn mặt của thằng nhóc này trắng bệch như được phủ một lớp sáp mỏng. Chu Minh Tàng buồn bực hỏi: “Ngươi bị sao đấy? Bị thương á?”
Mèo đen tức giận nói: “Y vẫn luôn phân thân thả tiểu ngư mà.” Sau đó quay qua nói với Phù Lam, “Tên ngốc, ngươi không thể thả tiểu ngư liên tục như thế được, linh khí ở đây bị dẫn đi rồi nên loãng lắm, linh lực ngươi hao tổn không kịp bổ sung sẽ suy sụp mất.”
Phù Lam lắc đầu, đoạn nói: “Muốn tìm đệ đệ.”
Lại là đệ đệ kia, Chu Minh Tàng hỏi: “Đệ đệ ngươi rốt cuộc là ai? Không phải ngươi là quái thai chui ra từ cục đá sao, sao lại có đệ đệ được chứ?”
Diệp Thanh Minh nói: “Nuôi, nuôi.”
“Nuôi?” Chu Minh Tàng không hài lòng lắm, “Vì sao ngươi lại nhận một phàm nhân làm đệ đệ nuôi? Yêu ma chúng ta có hàng ngàn hàng vạn, tộc của ta có rất nhiều anh hào trẻ tuổi cường tráng, mạnh mẽ hào hiệp, ai nấy đều là thanh niên cực phẩm. Nếu ngươi cảm thấy cô đơn, muốn có đệ đệ thì tùy ngươi chọn đấy, dù sao vẫn mạnh hơn phàm nhân nhiều.” Hắn ra vẻ hoài nghi, “Ngươi ngốc như vậy, ngay cả một câu hoàn chỉnh còn nói không rõ, sao làm ca ca người ta được vậy? Ta thấy ngươi còn giống đệ đệ hơn.”
Đột nhiên Phù Lam quay đầu lại, nói một câu vô cùng nghiêm túc: “Ta là ca ca.”
“Hả?”
Phù Lam không để ý hắn nữa, gõ một lượt từ trên xuống dưới, mặc cho Chu Minh Tàng nói gì cũng không thèm đáp lại.
Mèo đen nói: “Tên ngốc giận ngươi, ai bảo ngươi nói y không giống ca ca.”
Chu Minh Tàng: “…”
Đương lúc họ nói chuyện, Phù Lam chạm vào một chỗ, sau đó siết chặt nắm đấm rồi đấm mạnh vào vách đá, liên tục bốn cái, kết quả nơi đó thủng một lỗ lớn. Độ dày của vách đá này ít nhất cũng phải hai nắm tay, Diệp Thanh Minh thấy thế thì tặc lưỡi. Phù Lam quét đá vụn qua một bên, mở ra một cái động nhỏ cho mọi người chui qua. Ngay khi cái động mở ra, ánh sáng màu lam nhạt le lói trườn vào, còn có tiếng nước chảy róc rách. Có nước là có đường, Chu Minh Tàng vui vẻ trong lòng, đẩy Phù Lam sang bên rướn cổ tới nhìn thử, phía dưới toàn là đầu người đen như mực, nơi khoảng trống giữa những cái đầu còn mơ hồ thấy được một con sông hẹp, dòng nước chảy xiết, bên trong chất đầy những xác chết trắng bệch, trước ngực bọn họ đều thủng một lỗ to bằng cái chén. Những con yêu quỷ đó lê cái thân xác khổng lồ đi qua đi lại trên bờ sông, in bóng lên vách tường dưới ánh sáng ảm đạm của đèn nhân ngư, quỷ ảnh lay động, liên tục chuyển động phát ra âm thanh ‘sột soạt’. Có rất nhiều yêu quỷ kéo thi thể dưới lòng sông lên, đặt trên bờ, mổ bụng rồi ăn uống thỏa thích.
Chu Minh Tàng lạnh cả tim gan, hạ giọng hỏi: “Mẹ nó ở đây là chỗ quỷ quái nào vậy?”
“Chắc là chỗ Vô Phương moi tim vứt xác,” mèo đen nói, “Đống thi thể này sẽ dọc theo con sông ngầm trôi thẳng vào Băng Hải Thiên Uyên, cho nên tên ngốc đưa chúng ta đến chỗ này. Chúng ta nhảy xuống dưới, trôi theo dòng nước là có thể vào Băng Hải, sau đó rời khỏi đây.”
Diệp Thanh Minh cũng thò đầu qua bảo: “Nhưng mà bên dưới nhiều yêu quỷ như vậy, sao chúng ta nhảy xuống được đây?”
Phù Lam nói: “Cho các ngươi thời gian khoảng mười nhịp thở.”
Vừa dứt lời, y lập tức nhảy xuống. Khoảnh khắc ấy tựa như ném một hòn đá vào bọt sóng, khí tức lạ lẫm sắc bén như một thanh kiếm cắm thẳng xuống dưới, vô số đầu người đen nghìn nghịt bỗng dưng sôi trào, tất cả yêu quỷ đột nhiên gào rống lên, hội tụ thành một luồng thủy triều đen mãnh liệt lao thẳng về phía Phù Lam. Phù Lam leo lên vách đá đối diện, đám yêu quỷ táp theo sau, hai đốm lửa đỏ rực trong hốc mắt, ngoảnh đầu nhìn lướt qua, tựa như có vô số quỷ hỏa đang phiêu diêu theo chiều gió, đuổi theo đốt cháy cổ chân Phù Lam.
Diệp Thanh Minh thấy mà lạnh người, thầm tán thưởng “Thật anh hùng” một tiếng, sau đó theo Chu Minh Tàng ra khỏi động, lặng lẽ bước vào dòng sông ngầm. Nước sông toàn là máu dơ dính nhớp, mùi hôi nồng nặc xộc lên mũi khiến Diệp Thanh Minh ọe ọe mấy tiếng, khó khăn lắm mới nén được cơn buồn nôn xuống, tiện tay đẩy một cỗ thi thể rỗng ruột chắn trước người mình. Thi thể kia đã sình lên, da thịt bủng xì, đè một cái là lõm xuống, trông rất gớm ghiếc.
Dòng nước đẩy bọn họ về phía trước, bỗng dưới mắt cá chân có thứ gì đó di chuyển. Gì vậy? Trái tim Diệp Thanh Minh khẽ run lên, lúc hắn lặn xuống xem thử thì thấy Phù Lam đang lặng lẽ bơi lên. Không biết y làm cách nào mà thoát thân được, khi y biến mất, lũ yêu quỷ bên kia nhất thời hỗn loạn, như ruồi nhặng không đầu bò dọc xuống vách đá, có con dường như ngửi được mùi gì đó, bắt đầu đánh hơi dọc theo bờ sông.
Hơi thở chìm trong nước khó tìm, cuối cùng yêu quỷ vẫn lạc mất mục tiêu. Mới vừa thở phào một hơi, bỗng nhiên dòng nước càng lúc càng chậm lại, Diệp Thanh Minh nghi hoặc tiến lên trước xem thử thì thấy phía trước xác chết ngổn ngang, có lẽ quá nhiều xác chết, một số thi thể bị kẹt lại, vì thế dần dần dồn thành một cái đập bằng xác chết, gây tắc nghẽn dòng nước.
Làm sao bây giờ? Diệp Thanh Minh phập phồng lo sợ quay ra sau nhìn, đám yêu quỷ đang cúi người, âm trầm đi tới. Chúng nó lội xuống nước kéo xác lên bờ để ăn, đường sông rất hẹp, có nhiều lần suýt đụng phải hắn. Hắn nín thở lặn xuống nước, cố gắng đẩy đống thi thể qua, Chu Minh Tàng cũng dùng sức đạp phụ. Thi thể ngấm nước nên nặng như đá tảng, đẩy cả buổi trời mới di chuyển được một chút. Mỗi lần có yêu quỷ lội xuống nước, mọi người liền túm chặt đống xác không dám nhúc nhích, nín thở chờ chúng đi xa.
Phù Lam rút đao Trảm Cốt ra, dạt ra một lối trống giữa đám xác chết. Quả nhiên vẫn là chất nhi đáng tin cậy, Diệp Thanh Minh nín thở bơi qua đập thi thể, xung quanh đều là thi thể của người và yêu, có vài cái xác chỉ có phân nửa, ruột và nội tạng đỏ đỏ trắng trắng lòi ra ngoài phập phều theo dòng nước. Diệp Thanh Minh dằn cơn buồn nôn bơi về phía trước, đột nhiên bắp chân đau nhức, hắn cúi đầu thì thấy móng vuốt gãy của một cái xác yêu móc vào chân hắn. Đầu hắn ong một tiếng, máu chảy ra ngoài, trồi lên mặt nước như son phấn, dòng nước xanh đen nhất thời thấm màu đỏ rực.
Hắn cầu trời khấn Phật cho nước sông sẽ át đi mùi máu tươi, nhưng không như mong muốn, thoáng cái bờ sông vang vọng âm thanh gào rống chấn động cả đất trời, vô số yêu quỷ lội xuống nước, tức khắc sóng nước cuồn cuộn, hàng nghìn đốm lửa ma trơi thắp sáng làn nước đen ngòm, đôi mắt sáng quắt của đám yêu quỷ nhìn chằm chằm Diệp Thanh Minh. Phù Lam quay đầu lại nhìn một cái, sau đó túm cổ áo Diệp Thanh Minh kéo hắn qua đập thi thể, rồi ôm lấy mèo đen nhanh chóng bơi về phía trước.
Yêu quỷ điên cuồng lao về phía bọn họ như thủy triều, chúng tấn công dồn dập đập thi thể, Diệp Thanh Minh không dám quay đầu lại, bám theo Phù Lam sát nút. Phía sau vang lên một tiếng động lớn, dường như đập thi thể đã bị đánh sụp, dòng nước nhanh chóng tuôn ra, Diệp Thanh Minh biết chúng nó sắp dí sát đít đến nơi. Phù Lam ném mèo đen cho Diệp Thanh Minh, dạt sang bên bảo hắn và trư yêu đi trước, y rút đao Trảm Cốt ra vung lên, con yêu quỷ bơi đầu bị chém làm đôi, trong phút chốc đã bị đám yêu quỷ phía sau cắn nuốt. Sau đó Phù Lam vẽ một phù văn mỹ lệ, băng tuyết ngưng kết, dòng nước hóa băng, phát ra âm thanh răng rắc lan nhanh về phía đám yêu quỷ.
Phù Lam thu đao xoay người, bức tường băng phía bên kia bắt đầu lan ra những vết nứt như cành cây, sau đó vỡ tan, đám yêu quỷ lập tức nhe răng nanh xuyên qua vách băng lao tới. Nhưng như vậy cũng đủ bọn họ kéo dãn khoảng cách trong chốc lát, Diệp Thanh Minh liều mạng chạy trốn, bỗng dòng nước phía trước đột ngột tăng tốc, tiếng nước rít gào như mãnh thú rống giận, có thứ gì đó túm lấy hắn kéo hắn về phía đó, tim gan nội tạng gần như bị hút ra khỏi cơ thể. Diệp Thanh Minh cố gắng ngước mắt nhìn lên, lập tức tâm như tro tàn, nơi đó có một cái lốc xoáy sâu không thấy đáy, tất cả thi thể đều bị cuốn vào trong đó, điên cuồng xoay tròn theo chiều lốc xoáy, vặn thành một cái bánh quai chèo máu thịt bấy nhấy.
Chu Minh Tàng chưa kịp bám vào tảng đá, hắn giãy dụa trên mặt nước rống một tiếng, sau đó bị hút vào.
Phù Lam bơi đến bên cạnh Diệp Thanh Minh, ra dấu cho hắn với lốc xoáy. Diệp Thanh Minh trợn mắt, hiểu rằng y bảo hắn nhảy vào. Lốc xoáy này không biết sâu bao nhiêu, va đập như thế thì làm gì còn mạng ra! Không đợi Diệp Thanh Minh kịp phản ứng, y ôm mèo đen, bóng dáng chợt lóe lên rồi biến mất. Yêu quỷ sau lưng đang trườn tới, khắp sông đều là những khuôn mặt đáng sợ gớm ghiếc. Trong lòng Diệp Thanh Minh dâng lên cảm giác sợ bị bỏ rơi, hắn cắn răng ôm đầu gối, buông tay khỏi tảng đá, bất chấp tất cả đâm đầu vào lốc xoáy.
——
Thần mộ.
Gian phòng nhỏ ảm đạm, mọi người yên lặng ngồi đối diện nhau, không ai lên tiếng. Lời nhắn gửi của Thích Thận Vi đối với mọi người thực sự là một đả kích lớn, đặc biệt là Thích Linh Xu, ban nãy đến giờ y vẫn không nói câu nào. Từ lúc xuống cấm địa vào tối qua, mọi người liên tục không ngủ, Thích Linh Xu thổ huyết, Thích Ẩn và Vân Tri đều bị thương, dù thật sự muốn giết Thích Thận Vi cũng cần phải chỉnh đốn một phen.
Phương Tân Tiêu ngủ rồi, Thích Ẩn nằm trên mặt đất, cũng định chợp mắt một chút, nhưng nghe tiếng ‘soàn soạt’ của yêu quái dịch tới dịch lui bên ngoài nên cũng không ngủ được.
Lòng hắn đau âm ỉ, trước kia chịu ấm ức ở Diêu gia, những lúc khổ sở hắn sẽ đi loanh quoanh cho khuây khỏa. Từ phố đông đến phố tây, lượn cửa hàng nọ tấp quầy hàng kia. Hắn nhìn nhà người ta vót bảng hiệu, nhìn đám trẻ con để tóc trái đào rượt chó hoang khắp nơi, hoa hạnh bay bay trên bức tường đầu ngựa, người bán hoành thánh đầu hẻm đun một cái nồi súp to đùng. Giữa chốn nhân gian ồn ào, hắn ôm tay áo im lặng ngắm nhìn. Dọc đường lắc lư đến ven sông, vài chiếc thuyền ô bồng chui ra khỏi cống, hắn thích ngồi xổm trên nền gạch xanh ở bờ sông chơi trò ném đá. Đến khi mặt trời chiều ngả về phía tây, ráng chiều đỏ thẫm phủ khắp Ngô Đường, tâm tình hắn tốt hơn đôi chút mới chịu trở về nấu cơm.
Đắm chìm trong suy nghĩ miên man cả buổi trời, Thích Ẩn mở mắt, nghiêng đầu nhìn Thích Linh Xu.
Sườn mặt của y đối diện với Thích Ẩn, hàng mi rũ xuống, ánh sáng vàng đậm chiếu lên đôi gò má trắng sứ của y, Thích Ẩn thấy một hàng nước mắt lăn dọc theo khuôn mặt y từ từ chảy xuống rồi nhỏ giọt nơi góc cằm.
Thích Ẩn quả thực có hơi kinh ngạc, một lúc lâu sau mới dám tin vào những gì hai mắt mình nhìn thấy.
Tên kia đối mặt với bóng tối, lặng lẽ rơi lệ.
Tính ra người huynh đệ này chỉ lớn hơn Thích Ẩn một tuổi thôi. Lúc nào y cũng bày ra vẻ mặt lạnh lùng, lại còn bị người ta gọi là Thích sư thúc nên Thích Ẩn bất giác coi y như trưởng bối. Thích Ẩn bối rối chẳng biết làm sao, không biết là nên giả bộ không nhìn thấy hay là đi qua an ủi người ta nữa. Suy nghĩ cả buổi trời, hắn liếc về phía Vân Tri đang nhắm mắt dưỡng thần, lặng lẽ dịch người qua, sau đó đạp Vân Tri một cái.
Vân Tri ngẩng đầu nhìn hắn, hắn hất cằm về phía Thích Linh Xu.
Vân Tri cũng thấy Thích Linh Xu đang khóc, hắn lộ ra vẻ mặt đau đầu, đẩy đẩy Thích Ẩn, nhỏ giọng nói: “Ngươi đi, qua an ủi sư huynh của ngươi.”
“Ta không đi, không phải ngươi giỏi dỗ người khác lắm sao? Ngươi đi.” Thích Ẩn đẩy hắn.
“Ta chỉ biết dỗ cô nương.” Vân Tri nói.
“Vậy ngươi coi y như cô nương rồi dỗ là được!”
Thích Ẩn lại đạp Vân Tri một cái, lần này dùng hết sức lực, đạp hắn bay thẳng qua phía bên kia.
Đầu Vân Tri va vào người Thích Linh Xu, trong lòng thầm mắng Thích Ẩn, hắn ôm đầu ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt lạnh như băng sương của Thích Linh Xu, còn có vệt nước mắt chưa kịp khô nơi khóe mắt. Cái tên này thật là, cả ngày chẳng nói chẳng rằng, có gì cũng ôm trong lòng, sớm muộn gì cũng bệnh cho coi. Thôi được, ai bảo Vân Tri hắn lớn tuổi nhất ở đây để rồi gánh cái danh anh cả chứ? Vân Tri ngồi xếp bằng bên cạnh y, nhe răng nở một nụ cười, nói: “Một mình buồn lắm, tiểu sư thúc, trò chuyện với ta chút đi.”
Vân Tri đã chuẩn bị sẵn sàng tình huống mình bị từ chối, nếu rơi vào trường hợp đó, đành phải mặt dày mày dạn quấn lấy người ta, dù sao cũng phải dỗ dành cho y đỡ buồn hơn mới được. Ai ngờ Thích Linh Xu không nói gì, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Vân Tri, vì sao lúc nào ngươi cũng như thế…”
Y ngừng hồi lâu vẫn không nói tiếp, Vân Tri rất tự mình biết mình mà tiếp lời, “Thiếu đòn sao?”
Thích Linh Xu nhìn hắn một cái, nói: “Bình tĩnh.” Y chần chờ hỏi, “Ngươi giống như… Chưa bao giờ buồn bã cả.”
“Ồ,” Vân Tri cười nói, “Nói chuyện với ta không cần khách khí đâu, ý ngươi là ta không tim không phổi đúng không?”
Thích Linh Xu trầm mặc, lẳng lặng nhìn hắn. Vân Tri khựng lại, hắn chỉ đùa một chút thôi, ai ngờ thằng nhóc này còn ngầm thừa nhận chứ.
“Được rồi,” Vân Tri ôm ống tay áo, “Thật ra đơn giản lắm, ta lớn hơn các ngươi mấy tuổi, hơn nữa số mệnh không được tốt lắm, trải qua nhiều chuyện này nọ hơn các ngươi, cho nên nhìn nhận vấn đề thông suốt hơn nhiều. Đời người mà, không phải đang chịu khổ thì là sắp sửa chịu khổ. Ngươi gặp phải trắc trở, dù nhảy hay nằm cũng phải vượt qua bằng được. Qua được giai đoạn khó khăn này, một ngày nào đó trong tương lai ngoảnh đầu nhìn lại, cũng chỉ có vậy, không có gì ghê gớm cả.”
Vân Tri và Thích Linh Xu giống nhau, đều là cô nhi, bắt đầu lớn lên ở tiên sơn từ khi còn là một đứa bé. Thích Linh Xu biết chưởng môn Thanh Thức coi hắn như con mình, dốc lòng bồi dưỡng, mặc dù thành một kẻ không đứng đắn chẳng biết bốn sáu. Nhưng xét về kinh nghiệm thì hai người bọn họ không kém nhau là mấy, chẳng qua chỉ là luyện kiếm niệm kinh mà thôi. ‘Trải qua nhiều chuyện’ trong miệng hắn chỉ có thể là việc trước khi hắn đến Phượng Hoàn Sơn. Thích Linh Xu cau mày, do dự không biết có nên hỏi hay không. Vân Tri dường như biết y đang nghĩ gì, cười nói: “Đó là quá khứ đau buồn của ta, bình thường ta không nói cho người khác đâu, nể tình hai ta mặc chung cái quần rách đáy nên hôm nay sẽ rộng lượng nói cho ngươi nghe một chút.” Hắn nhướng mày với Thích Ẩn đang dựng lỗ tai nghe lén bên kia, “Hắc Tử, muốn nghe kể chuyện không?”
Thích Ẩn bò qua chung vui: “Nói thật nha, từ lúc nghe chuyện của ngươi ta tò mò lắm ấy. Tang Nha đã kể sơ cho ta biết rồi, tỷ ấy nói ngươi bị xà yêu bắt về làm thức ăn dự trữ, là thật sao?”
Vân Tri nhún vai, “Không sai, đúng là như thế. Trong mắt yêu ma, phàm nhân chúng ta chính là lương thực. Rất hiếm thấy yêu ma gần gũi với phàm nhân, như Lang Vương vậy, nếu đảo vị trí lại, có lẽ cũng chẳng khác chó cưng của chúng ta là mấy. Thỉnh thoảng sẽ có loại sinh em bé với phàm nhân, mẹ của Lan Tiên là một ví dụ, đều là những kẻ thiếu tâm nhãn. Mà loại thiếu tâm nhãn này lại rất ít, quả thực không dám tưởng tượng.”
Hắn lộ ra thần sắc hồi tưởng, vuốt cằm nói, “Năm ta gặp phải xà yêu có lẽ là sáu bảy tuổi gì đó. Toàn thôn bị giết, kẻ bị ăn, người bị bắt. Cha mẹ ta đều bị chúng nó nuốt chửng, ta và các hương thân khác thì bị coi như thức ăn dự trữ, bị chúng nó quấn dây thừng quanh cổ rồi áp giải đến hang ổ của yêu quái. Ta cũng khá may mắn, lúc ấy yêu ma nội chiến, có rất nhiều người bị đưa đến chiến trường Nam Cương làm quân lương dự trữ. Rời khỏi nhân gian, dù là kiếm tiên tiên sơn cũng khó lòng mà cứu nổi. Ta bị nhốt trong một cái hầm, ngoài ra còn có năm người lớn và hai đứa trẻ. Mọi người đều bị lột sạch quần áo, trơn bóng nhẵn nhụi, bị nhốt bên trong nuôi như súc vật. Mỗi ngày bọn chúng sẽ lôi một người ra ngoài, lấy tay chân, tim gan lách phổi của người nọ, sau đó chậm rãi nhấm nháp đến khi nào ăn sạch họ thì thôi.”
Thích Ẩn và Thích Linh Xu đều ngây người. Vân Tri vẫn còn cười được, nói tiếp: “Hai vị đệ đệ à, các ngươi có biết lúc ấy ta đã nghĩ gì không? Ta nghĩ, à, hóa ra tâm trạng của mấy con heo trong chuồng heo nhà ta là thế này sao. Càng ngày số người trong động càng ít đi, có ở thì cũng cụt tay cụt chân, lúc đó ta thật may mắn, vẫn chưa đến lượt mình. Cuối cùng mọi người đều bị ăn sạch, chỉ còn lại mình ta. Ngày mà xà yêu tới bắt ta ra ngoài, ta đã ở trong hang ổ của chúng được nửa tháng. Ta chỉ nhớ lúc mình ra ngoài bị ánh sáng làm chói mắt, thời khắc hoàng hôn, chân trời đỏ rực như máu. Bọn họ dựng một giá chảo dầu ở bãi đất hoang, dưới đất chất đầy xương trắng. Sau đó ta không còn biết trời trăng gì nữa cả, lúc tỉnh lại thì cánh tay phải đã mất rồi.”
Trái tim Thích Ẩn như bị thứ gì đó bóp nghẹt, khó chịu vô cùng. Nhìn Vân Tri dưới ánh sáng của đăng phù, ánh mắt của tên này rất bình tĩnh, khóe môi treo nụ cười thường thấy, tựa như những chuyện bi thảm này là mây khói đã qua, không còn đặt nặng trong lòng nữa. Thích Ẩn hỏi: “Ngươi sợ không?”
“Đương nhiên sợ chứ, nhưng sau đó ta lại hâm mộ những người trước lắm.” Vân Tri nói, “Chờ chết là cảm giác khó chịu nhất. Cũng may ông trời phù hộ, sư phụ ta và Thích sư thúc từ trên trời giáng xuống, giết chóc tứ phương, cứu bé đáng thương ta đây ra ngoài. Ta không cha không mẹ, thân thích cũng bị ăn sạch sẽ, không còn chốn về, sư thúc và sư phụ thương lượng nhận ta làm đồ đệ. Đáng tiếc lúc ấy ta bị ma đeo quỷ ám, thấy sư phụ ta cười tít mắt, hơn nữa hồi đó ông không trọc không mập, bộ dạng trông thu hút lắm, nên bái ông ấy làm thầy.” Vân Tri ôm ngực than thở, “Ôi trời ơi, ta hối hận rồi! Các ngươi nói xem, nếu ta bái Thích sư thúc làm sư phụ, thủ đồ Vô Phương của hôm nay, lang quân như ý trong tim của các cô nương không phải là ta thì còn ai?”
Thích Linh Xu và Thích Ẩn không biết nói gì cho phải, bao nhiêu nỗi phiền muộn tích tụ trong lòng đều bị sự đê tiện của tên này dội cho tan hết. Vân Tri mạnh mẽ vỗ vai của hai tiểu đệ, nói: “Các tiểu đệ à, nghe xong chuyện cũ bi thương của ca ca thì có phải chợt nhận ra rằng danh hiệu đệ nhất thê thảm của Thích sư thúc thật ra cũng không đến nỗi phải không. Không sao, sau này đối xử với ca ca tốt một chút, có rượu chia ca phân nửa, có tiểu sư muội nào xinh đẹp thì giới thiệu cho ca làm quen nha.”
“Ngươi!” Thích Linh Xu tức giận.
“Xin nghe tiểu sư thúc dạy bảo.” Vân Tri lập tức bày ra bộ dạng cụp mi rũ mắt.
Thích Linh Xu trừng hắn cả buổi trời, sau đó tức giận nói: “Trêu hoa ghẹo nguyệt, không biết xấu hổ, nhiều lời vô ích.”
Nói xong quay mặt đi không thèm để ý hắn nữa, mặc cho Vân Tri trêu chọc như thế nào cũng không đáp lại.
Thích Ẩn đành chịu. Cái tên Vân Tri này, cà lơ phất phơ, miệng lưỡi không đứng đắn, trước giờ nói chuyện thật thật giả giả. Cũng không biết có phải vì hắn muốn an ủi Thích Linh Xu nên mới soạn ra câu chuyện giả dối này không. Nhưng cho dù là lời nói dối đi chăng nữa, trong hoàn cảnh như vậy, chỉ e những gì hắn phải chịu đựng còn tồi tệ hơn gấp ngàn vạn lần những gì hắn nói. Có thể không phải cha mẹ hắn bị nuốt chửng, mà là giống như hắn, bị nhốt trong hang ổ của xà yêu, hắn trơ mắt nhìn cha mẹ mình bị ăn thịt từng chút một.
Trong lòng Thích Ẩn có một cảm giác bình tĩnh bi thương, vận mệnh của phàm nhân tựa như phù du giữa đất trời rộng lớn, không thể tranh đoạt, chỉ đành chịu khó mà tiến lên. Hắn thở ra một hơi thật sâu, đôi mắt đen láy khẽ ngước lên, lộ ra thần sắc kiên nghị dũng cảm. Người thiếu niên mười tám tuổi, tựa như cứ vậy mà trưởng thành trong khoảnh khắc ấy.
Hắn nói: “Được rồi. Cha ta giao phó tổng cộng hai việc, một là tìm ta, hai là giết ông. Giờ ta đã ở đây rồi, vậy chỉ cần giết ông ấy. Đi thôi, tiểu sư thúc, chúng ta cùng nhau tiễn đưa ông ấy an giấc ngàn thu.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Băng Hải Thiên Uyên, Thiên Uyên Chu Võng.
Nhóm Phù Lam gian nan chui qua khe nứt trong núi, khe nứt quá hẹp, chỉ có thể nghiêng mình di chuyển từng bước một, vách đá ướt đẫm thô ráp cọ lên má, không để ý nó đã sượt ra một vết máu nhỏ. Chỉ có mèo đen là di chuyển dễ dàng nhất, con mèo mập này tuy béo ục ịch, nhưng thịt rất mềm, dù là cái khe nhỏ cỡ bàn tay nó cũng lách qua được, như chất lỏng không xương vậy, Chu Minh Tàng trừng mắt nhìn nó.
Cái khe dọc theo hướng nam tới bắc, từ lúc bắt đầu bọn họ đã đi được non nửa canh giờ rồi, Chu Minh Tàng thấp giọng hỏi Phù Lam: “Ngươi có lộn đường không vậy? Chúng ta cách Băng Hải Thiên Uyên càng lúc càng xa, hơn nữa vẫn luôn hướng xuống.”
Phù Lam không trả lời hắn, y dừng bước, gõ gõ mấy cái lên vách đá. Diệp Thanh Minh đưa đăng phù cho Chu Minh Tàng, Chu Minh Tàng giúp y chiếu sáng, dưới ánh sáng vàng mờ ảo, khuôn mặt của thằng nhóc này trắng bệch như được phủ một lớp sáp mỏng. Chu Minh Tàng buồn bực hỏi: “Ngươi bị sao đấy? Bị thương á?”
Mèo đen tức giận nói: “Y vẫn luôn phân thân thả tiểu ngư mà.” Sau đó quay qua nói với Phù Lam, “Tên ngốc, ngươi không thể thả tiểu ngư liên tục như thế được, linh khí ở đây bị dẫn đi rồi nên loãng lắm, linh lực ngươi hao tổn không kịp bổ sung sẽ suy sụp mất.”
Phù Lam lắc đầu, đoạn nói: “Muốn tìm đệ đệ.”
Lại là đệ đệ kia, Chu Minh Tàng hỏi: “Đệ đệ ngươi rốt cuộc là ai? Không phải ngươi là quái thai chui ra từ cục đá sao, sao lại có đệ đệ được chứ?”
Diệp Thanh Minh nói: “Nuôi, nuôi.”
“Nuôi?” Chu Minh Tàng không hài lòng lắm, “Vì sao ngươi lại nhận một phàm nhân làm đệ đệ nuôi? Yêu ma chúng ta có hàng ngàn hàng vạn, tộc của ta có rất nhiều anh hào trẻ tuổi cường tráng, mạnh mẽ hào hiệp, ai nấy đều là thanh niên cực phẩm. Nếu ngươi cảm thấy cô đơn, muốn có đệ đệ thì tùy ngươi chọn đấy, dù sao vẫn mạnh hơn phàm nhân nhiều.” Hắn ra vẻ hoài nghi, “Ngươi ngốc như vậy, ngay cả một câu hoàn chỉnh còn nói không rõ, sao làm ca ca người ta được vậy? Ta thấy ngươi còn giống đệ đệ hơn.”
Đột nhiên Phù Lam quay đầu lại, nói một câu vô cùng nghiêm túc: “Ta là ca ca.”
“Hả?”
Phù Lam không để ý hắn nữa, gõ một lượt từ trên xuống dưới, mặc cho Chu Minh Tàng nói gì cũng không thèm đáp lại.
Mèo đen nói: “Tên ngốc giận ngươi, ai bảo ngươi nói y không giống ca ca.”
Chu Minh Tàng: “…”
Đương lúc họ nói chuyện, Phù Lam chạm vào một chỗ, sau đó siết chặt nắm đấm rồi đấm mạnh vào vách đá, liên tục bốn cái, kết quả nơi đó thủng một lỗ lớn. Độ dày của vách đá này ít nhất cũng phải hai nắm tay, Diệp Thanh Minh thấy thế thì tặc lưỡi. Phù Lam quét đá vụn qua một bên, mở ra một cái động nhỏ cho mọi người chui qua. Ngay khi cái động mở ra, ánh sáng màu lam nhạt le lói trườn vào, còn có tiếng nước chảy róc rách. Có nước là có đường, Chu Minh Tàng vui vẻ trong lòng, đẩy Phù Lam sang bên rướn cổ tới nhìn thử, phía dưới toàn là đầu người đen như mực, nơi khoảng trống giữa những cái đầu còn mơ hồ thấy được một con sông hẹp, dòng nước chảy xiết, bên trong chất đầy những xác chết trắng bệch, trước ngực bọn họ đều thủng một lỗ to bằng cái chén. Những con yêu quỷ đó lê cái thân xác khổng lồ đi qua đi lại trên bờ sông, in bóng lên vách tường dưới ánh sáng ảm đạm của đèn nhân ngư, quỷ ảnh lay động, liên tục chuyển động phát ra âm thanh ‘sột soạt’. Có rất nhiều yêu quỷ kéo thi thể dưới lòng sông lên, đặt trên bờ, mổ bụng rồi ăn uống thỏa thích.
Chu Minh Tàng lạnh cả tim gan, hạ giọng hỏi: “Mẹ nó ở đây là chỗ quỷ quái nào vậy?”
“Chắc là chỗ Vô Phương moi tim vứt xác,” mèo đen nói, “Đống thi thể này sẽ dọc theo con sông ngầm trôi thẳng vào Băng Hải Thiên Uyên, cho nên tên ngốc đưa chúng ta đến chỗ này. Chúng ta nhảy xuống dưới, trôi theo dòng nước là có thể vào Băng Hải, sau đó rời khỏi đây.”
Diệp Thanh Minh cũng thò đầu qua bảo: “Nhưng mà bên dưới nhiều yêu quỷ như vậy, sao chúng ta nhảy xuống được đây?”
Phù Lam nói: “Cho các ngươi thời gian khoảng mười nhịp thở.”
Vừa dứt lời, y lập tức nhảy xuống. Khoảnh khắc ấy tựa như ném một hòn đá vào bọt sóng, khí tức lạ lẫm sắc bén như một thanh kiếm cắm thẳng xuống dưới, vô số đầu người đen nghìn nghịt bỗng dưng sôi trào, tất cả yêu quỷ đột nhiên gào rống lên, hội tụ thành một luồng thủy triều đen mãnh liệt lao thẳng về phía Phù Lam. Phù Lam leo lên vách đá đối diện, đám yêu quỷ táp theo sau, hai đốm lửa đỏ rực trong hốc mắt, ngoảnh đầu nhìn lướt qua, tựa như có vô số quỷ hỏa đang phiêu diêu theo chiều gió, đuổi theo đốt cháy cổ chân Phù Lam.
Diệp Thanh Minh thấy mà lạnh người, thầm tán thưởng “Thật anh hùng” một tiếng, sau đó theo Chu Minh Tàng ra khỏi động, lặng lẽ bước vào dòng sông ngầm. Nước sông toàn là máu dơ dính nhớp, mùi hôi nồng nặc xộc lên mũi khiến Diệp Thanh Minh ọe ọe mấy tiếng, khó khăn lắm mới nén được cơn buồn nôn xuống, tiện tay đẩy một cỗ thi thể rỗng ruột chắn trước người mình. Thi thể kia đã sình lên, da thịt bủng xì, đè một cái là lõm xuống, trông rất gớm ghiếc.
Dòng nước đẩy bọn họ về phía trước, bỗng dưới mắt cá chân có thứ gì đó di chuyển. Gì vậy? Trái tim Diệp Thanh Minh khẽ run lên, lúc hắn lặn xuống xem thử thì thấy Phù Lam đang lặng lẽ bơi lên. Không biết y làm cách nào mà thoát thân được, khi y biến mất, lũ yêu quỷ bên kia nhất thời hỗn loạn, như ruồi nhặng không đầu bò dọc xuống vách đá, có con dường như ngửi được mùi gì đó, bắt đầu đánh hơi dọc theo bờ sông.
Hơi thở chìm trong nước khó tìm, cuối cùng yêu quỷ vẫn lạc mất mục tiêu. Mới vừa thở phào một hơi, bỗng nhiên dòng nước càng lúc càng chậm lại, Diệp Thanh Minh nghi hoặc tiến lên trước xem thử thì thấy phía trước xác chết ngổn ngang, có lẽ quá nhiều xác chết, một số thi thể bị kẹt lại, vì thế dần dần dồn thành một cái đập bằng xác chết, gây tắc nghẽn dòng nước.
Làm sao bây giờ? Diệp Thanh Minh phập phồng lo sợ quay ra sau nhìn, đám yêu quỷ đang cúi người, âm trầm đi tới. Chúng nó lội xuống nước kéo xác lên bờ để ăn, đường sông rất hẹp, có nhiều lần suýt đụng phải hắn. Hắn nín thở lặn xuống nước, cố gắng đẩy đống thi thể qua, Chu Minh Tàng cũng dùng sức đạp phụ. Thi thể ngấm nước nên nặng như đá tảng, đẩy cả buổi trời mới di chuyển được một chút. Mỗi lần có yêu quỷ lội xuống nước, mọi người liền túm chặt đống xác không dám nhúc nhích, nín thở chờ chúng đi xa.
Phù Lam rút đao Trảm Cốt ra, dạt ra một lối trống giữa đám xác chết. Quả nhiên vẫn là chất nhi đáng tin cậy, Diệp Thanh Minh nín thở bơi qua đập thi thể, xung quanh đều là thi thể của người và yêu, có vài cái xác chỉ có phân nửa, ruột và nội tạng đỏ đỏ trắng trắng lòi ra ngoài phập phều theo dòng nước. Diệp Thanh Minh dằn cơn buồn nôn bơi về phía trước, đột nhiên bắp chân đau nhức, hắn cúi đầu thì thấy móng vuốt gãy của một cái xác yêu móc vào chân hắn. Đầu hắn ong một tiếng, máu chảy ra ngoài, trồi lên mặt nước như son phấn, dòng nước xanh đen nhất thời thấm màu đỏ rực.
Hắn cầu trời khấn Phật cho nước sông sẽ át đi mùi máu tươi, nhưng không như mong muốn, thoáng cái bờ sông vang vọng âm thanh gào rống chấn động cả đất trời, vô số yêu quỷ lội xuống nước, tức khắc sóng nước cuồn cuộn, hàng nghìn đốm lửa ma trơi thắp sáng làn nước đen ngòm, đôi mắt sáng quắt của đám yêu quỷ nhìn chằm chằm Diệp Thanh Minh. Phù Lam quay đầu lại nhìn một cái, sau đó túm cổ áo Diệp Thanh Minh kéo hắn qua đập thi thể, rồi ôm lấy mèo đen nhanh chóng bơi về phía trước.
Yêu quỷ điên cuồng lao về phía bọn họ như thủy triều, chúng tấn công dồn dập đập thi thể, Diệp Thanh Minh không dám quay đầu lại, bám theo Phù Lam sát nút. Phía sau vang lên một tiếng động lớn, dường như đập thi thể đã bị đánh sụp, dòng nước nhanh chóng tuôn ra, Diệp Thanh Minh biết chúng nó sắp dí sát đít đến nơi. Phù Lam ném mèo đen cho Diệp Thanh Minh, dạt sang bên bảo hắn và trư yêu đi trước, y rút đao Trảm Cốt ra vung lên, con yêu quỷ bơi đầu bị chém làm đôi, trong phút chốc đã bị đám yêu quỷ phía sau cắn nuốt. Sau đó Phù Lam vẽ một phù văn mỹ lệ, băng tuyết ngưng kết, dòng nước hóa băng, phát ra âm thanh răng rắc lan nhanh về phía đám yêu quỷ.
Phù Lam thu đao xoay người, bức tường băng phía bên kia bắt đầu lan ra những vết nứt như cành cây, sau đó vỡ tan, đám yêu quỷ lập tức nhe răng nanh xuyên qua vách băng lao tới. Nhưng như vậy cũng đủ bọn họ kéo dãn khoảng cách trong chốc lát, Diệp Thanh Minh liều mạng chạy trốn, bỗng dòng nước phía trước đột ngột tăng tốc, tiếng nước rít gào như mãnh thú rống giận, có thứ gì đó túm lấy hắn kéo hắn về phía đó, tim gan nội tạng gần như bị hút ra khỏi cơ thể. Diệp Thanh Minh cố gắng ngước mắt nhìn lên, lập tức tâm như tro tàn, nơi đó có một cái lốc xoáy sâu không thấy đáy, tất cả thi thể đều bị cuốn vào trong đó, điên cuồng xoay tròn theo chiều lốc xoáy, vặn thành một cái bánh quai chèo máu thịt bấy nhấy.
Chu Minh Tàng chưa kịp bám vào tảng đá, hắn giãy dụa trên mặt nước rống một tiếng, sau đó bị hút vào.
Phù Lam bơi đến bên cạnh Diệp Thanh Minh, ra dấu cho hắn với lốc xoáy. Diệp Thanh Minh trợn mắt, hiểu rằng y bảo hắn nhảy vào. Lốc xoáy này không biết sâu bao nhiêu, va đập như thế thì làm gì còn mạng ra! Không đợi Diệp Thanh Minh kịp phản ứng, y ôm mèo đen, bóng dáng chợt lóe lên rồi biến mất. Yêu quỷ sau lưng đang trườn tới, khắp sông đều là những khuôn mặt đáng sợ gớm ghiếc. Trong lòng Diệp Thanh Minh dâng lên cảm giác sợ bị bỏ rơi, hắn cắn răng ôm đầu gối, buông tay khỏi tảng đá, bất chấp tất cả đâm đầu vào lốc xoáy.
——
Thần mộ.
Gian phòng nhỏ ảm đạm, mọi người yên lặng ngồi đối diện nhau, không ai lên tiếng. Lời nhắn gửi của Thích Thận Vi đối với mọi người thực sự là một đả kích lớn, đặc biệt là Thích Linh Xu, ban nãy đến giờ y vẫn không nói câu nào. Từ lúc xuống cấm địa vào tối qua, mọi người liên tục không ngủ, Thích Linh Xu thổ huyết, Thích Ẩn và Vân Tri đều bị thương, dù thật sự muốn giết Thích Thận Vi cũng cần phải chỉnh đốn một phen.
Phương Tân Tiêu ngủ rồi, Thích Ẩn nằm trên mặt đất, cũng định chợp mắt một chút, nhưng nghe tiếng ‘soàn soạt’ của yêu quái dịch tới dịch lui bên ngoài nên cũng không ngủ được.
Lòng hắn đau âm ỉ, trước kia chịu ấm ức ở Diêu gia, những lúc khổ sở hắn sẽ đi loanh quoanh cho khuây khỏa. Từ phố đông đến phố tây, lượn cửa hàng nọ tấp quầy hàng kia. Hắn nhìn nhà người ta vót bảng hiệu, nhìn đám trẻ con để tóc trái đào rượt chó hoang khắp nơi, hoa hạnh bay bay trên bức tường đầu ngựa, người bán hoành thánh đầu hẻm đun một cái nồi súp to đùng. Giữa chốn nhân gian ồn ào, hắn ôm tay áo im lặng ngắm nhìn. Dọc đường lắc lư đến ven sông, vài chiếc thuyền ô bồng chui ra khỏi cống, hắn thích ngồi xổm trên nền gạch xanh ở bờ sông chơi trò ném đá. Đến khi mặt trời chiều ngả về phía tây, ráng chiều đỏ thẫm phủ khắp Ngô Đường, tâm tình hắn tốt hơn đôi chút mới chịu trở về nấu cơm.
Đắm chìm trong suy nghĩ miên man cả buổi trời, Thích Ẩn mở mắt, nghiêng đầu nhìn Thích Linh Xu.
Sườn mặt của y đối diện với Thích Ẩn, hàng mi rũ xuống, ánh sáng vàng đậm chiếu lên đôi gò má trắng sứ của y, Thích Ẩn thấy một hàng nước mắt lăn dọc theo khuôn mặt y từ từ chảy xuống rồi nhỏ giọt nơi góc cằm.
Thích Ẩn quả thực có hơi kinh ngạc, một lúc lâu sau mới dám tin vào những gì hai mắt mình nhìn thấy.
Tên kia đối mặt với bóng tối, lặng lẽ rơi lệ.
Tính ra người huynh đệ này chỉ lớn hơn Thích Ẩn một tuổi thôi. Lúc nào y cũng bày ra vẻ mặt lạnh lùng, lại còn bị người ta gọi là Thích sư thúc nên Thích Ẩn bất giác coi y như trưởng bối. Thích Ẩn bối rối chẳng biết làm sao, không biết là nên giả bộ không nhìn thấy hay là đi qua an ủi người ta nữa. Suy nghĩ cả buổi trời, hắn liếc về phía Vân Tri đang nhắm mắt dưỡng thần, lặng lẽ dịch người qua, sau đó đạp Vân Tri một cái.
Vân Tri ngẩng đầu nhìn hắn, hắn hất cằm về phía Thích Linh Xu.
Vân Tri cũng thấy Thích Linh Xu đang khóc, hắn lộ ra vẻ mặt đau đầu, đẩy đẩy Thích Ẩn, nhỏ giọng nói: “Ngươi đi, qua an ủi sư huynh của ngươi.”
“Ta không đi, không phải ngươi giỏi dỗ người khác lắm sao? Ngươi đi.” Thích Ẩn đẩy hắn.
“Ta chỉ biết dỗ cô nương.” Vân Tri nói.
“Vậy ngươi coi y như cô nương rồi dỗ là được!”
Thích Ẩn lại đạp Vân Tri một cái, lần này dùng hết sức lực, đạp hắn bay thẳng qua phía bên kia.
Đầu Vân Tri va vào người Thích Linh Xu, trong lòng thầm mắng Thích Ẩn, hắn ôm đầu ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt lạnh như băng sương của Thích Linh Xu, còn có vệt nước mắt chưa kịp khô nơi khóe mắt. Cái tên này thật là, cả ngày chẳng nói chẳng rằng, có gì cũng ôm trong lòng, sớm muộn gì cũng bệnh cho coi. Thôi được, ai bảo Vân Tri hắn lớn tuổi nhất ở đây để rồi gánh cái danh anh cả chứ? Vân Tri ngồi xếp bằng bên cạnh y, nhe răng nở một nụ cười, nói: “Một mình buồn lắm, tiểu sư thúc, trò chuyện với ta chút đi.”
Vân Tri đã chuẩn bị sẵn sàng tình huống mình bị từ chối, nếu rơi vào trường hợp đó, đành phải mặt dày mày dạn quấn lấy người ta, dù sao cũng phải dỗ dành cho y đỡ buồn hơn mới được. Ai ngờ Thích Linh Xu không nói gì, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Vân Tri, vì sao lúc nào ngươi cũng như thế…”
Y ngừng hồi lâu vẫn không nói tiếp, Vân Tri rất tự mình biết mình mà tiếp lời, “Thiếu đòn sao?”
Thích Linh Xu nhìn hắn một cái, nói: “Bình tĩnh.” Y chần chờ hỏi, “Ngươi giống như… Chưa bao giờ buồn bã cả.”
“Ồ,” Vân Tri cười nói, “Nói chuyện với ta không cần khách khí đâu, ý ngươi là ta không tim không phổi đúng không?”
Thích Linh Xu trầm mặc, lẳng lặng nhìn hắn. Vân Tri khựng lại, hắn chỉ đùa một chút thôi, ai ngờ thằng nhóc này còn ngầm thừa nhận chứ.
“Được rồi,” Vân Tri ôm ống tay áo, “Thật ra đơn giản lắm, ta lớn hơn các ngươi mấy tuổi, hơn nữa số mệnh không được tốt lắm, trải qua nhiều chuyện này nọ hơn các ngươi, cho nên nhìn nhận vấn đề thông suốt hơn nhiều. Đời người mà, không phải đang chịu khổ thì là sắp sửa chịu khổ. Ngươi gặp phải trắc trở, dù nhảy hay nằm cũng phải vượt qua bằng được. Qua được giai đoạn khó khăn này, một ngày nào đó trong tương lai ngoảnh đầu nhìn lại, cũng chỉ có vậy, không có gì ghê gớm cả.”
Vân Tri và Thích Linh Xu giống nhau, đều là cô nhi, bắt đầu lớn lên ở tiên sơn từ khi còn là một đứa bé. Thích Linh Xu biết chưởng môn Thanh Thức coi hắn như con mình, dốc lòng bồi dưỡng, mặc dù thành một kẻ không đứng đắn chẳng biết bốn sáu. Nhưng xét về kinh nghiệm thì hai người bọn họ không kém nhau là mấy, chẳng qua chỉ là luyện kiếm niệm kinh mà thôi. ‘Trải qua nhiều chuyện’ trong miệng hắn chỉ có thể là việc trước khi hắn đến Phượng Hoàn Sơn. Thích Linh Xu cau mày, do dự không biết có nên hỏi hay không. Vân Tri dường như biết y đang nghĩ gì, cười nói: “Đó là quá khứ đau buồn của ta, bình thường ta không nói cho người khác đâu, nể tình hai ta mặc chung cái quần rách đáy nên hôm nay sẽ rộng lượng nói cho ngươi nghe một chút.” Hắn nhướng mày với Thích Ẩn đang dựng lỗ tai nghe lén bên kia, “Hắc Tử, muốn nghe kể chuyện không?”
Thích Ẩn bò qua chung vui: “Nói thật nha, từ lúc nghe chuyện của ngươi ta tò mò lắm ấy. Tang Nha đã kể sơ cho ta biết rồi, tỷ ấy nói ngươi bị xà yêu bắt về làm thức ăn dự trữ, là thật sao?”
Vân Tri nhún vai, “Không sai, đúng là như thế. Trong mắt yêu ma, phàm nhân chúng ta chính là lương thực. Rất hiếm thấy yêu ma gần gũi với phàm nhân, như Lang Vương vậy, nếu đảo vị trí lại, có lẽ cũng chẳng khác chó cưng của chúng ta là mấy. Thỉnh thoảng sẽ có loại sinh em bé với phàm nhân, mẹ của Lan Tiên là một ví dụ, đều là những kẻ thiếu tâm nhãn. Mà loại thiếu tâm nhãn này lại rất ít, quả thực không dám tưởng tượng.”
Hắn lộ ra thần sắc hồi tưởng, vuốt cằm nói, “Năm ta gặp phải xà yêu có lẽ là sáu bảy tuổi gì đó. Toàn thôn bị giết, kẻ bị ăn, người bị bắt. Cha mẹ ta đều bị chúng nó nuốt chửng, ta và các hương thân khác thì bị coi như thức ăn dự trữ, bị chúng nó quấn dây thừng quanh cổ rồi áp giải đến hang ổ của yêu quái. Ta cũng khá may mắn, lúc ấy yêu ma nội chiến, có rất nhiều người bị đưa đến chiến trường Nam Cương làm quân lương dự trữ. Rời khỏi nhân gian, dù là kiếm tiên tiên sơn cũng khó lòng mà cứu nổi. Ta bị nhốt trong một cái hầm, ngoài ra còn có năm người lớn và hai đứa trẻ. Mọi người đều bị lột sạch quần áo, trơn bóng nhẵn nhụi, bị nhốt bên trong nuôi như súc vật. Mỗi ngày bọn chúng sẽ lôi một người ra ngoài, lấy tay chân, tim gan lách phổi của người nọ, sau đó chậm rãi nhấm nháp đến khi nào ăn sạch họ thì thôi.”
Thích Ẩn và Thích Linh Xu đều ngây người. Vân Tri vẫn còn cười được, nói tiếp: “Hai vị đệ đệ à, các ngươi có biết lúc ấy ta đã nghĩ gì không? Ta nghĩ, à, hóa ra tâm trạng của mấy con heo trong chuồng heo nhà ta là thế này sao. Càng ngày số người trong động càng ít đi, có ở thì cũng cụt tay cụt chân, lúc đó ta thật may mắn, vẫn chưa đến lượt mình. Cuối cùng mọi người đều bị ăn sạch, chỉ còn lại mình ta. Ngày mà xà yêu tới bắt ta ra ngoài, ta đã ở trong hang ổ của chúng được nửa tháng. Ta chỉ nhớ lúc mình ra ngoài bị ánh sáng làm chói mắt, thời khắc hoàng hôn, chân trời đỏ rực như máu. Bọn họ dựng một giá chảo dầu ở bãi đất hoang, dưới đất chất đầy xương trắng. Sau đó ta không còn biết trời trăng gì nữa cả, lúc tỉnh lại thì cánh tay phải đã mất rồi.”
Trái tim Thích Ẩn như bị thứ gì đó bóp nghẹt, khó chịu vô cùng. Nhìn Vân Tri dưới ánh sáng của đăng phù, ánh mắt của tên này rất bình tĩnh, khóe môi treo nụ cười thường thấy, tựa như những chuyện bi thảm này là mây khói đã qua, không còn đặt nặng trong lòng nữa. Thích Ẩn hỏi: “Ngươi sợ không?”
“Đương nhiên sợ chứ, nhưng sau đó ta lại hâm mộ những người trước lắm.” Vân Tri nói, “Chờ chết là cảm giác khó chịu nhất. Cũng may ông trời phù hộ, sư phụ ta và Thích sư thúc từ trên trời giáng xuống, giết chóc tứ phương, cứu bé đáng thương ta đây ra ngoài. Ta không cha không mẹ, thân thích cũng bị ăn sạch sẽ, không còn chốn về, sư thúc và sư phụ thương lượng nhận ta làm đồ đệ. Đáng tiếc lúc ấy ta bị ma đeo quỷ ám, thấy sư phụ ta cười tít mắt, hơn nữa hồi đó ông không trọc không mập, bộ dạng trông thu hút lắm, nên bái ông ấy làm thầy.” Vân Tri ôm ngực than thở, “Ôi trời ơi, ta hối hận rồi! Các ngươi nói xem, nếu ta bái Thích sư thúc làm sư phụ, thủ đồ Vô Phương của hôm nay, lang quân như ý trong tim của các cô nương không phải là ta thì còn ai?”
Thích Linh Xu và Thích Ẩn không biết nói gì cho phải, bao nhiêu nỗi phiền muộn tích tụ trong lòng đều bị sự đê tiện của tên này dội cho tan hết. Vân Tri mạnh mẽ vỗ vai của hai tiểu đệ, nói: “Các tiểu đệ à, nghe xong chuyện cũ bi thương của ca ca thì có phải chợt nhận ra rằng danh hiệu đệ nhất thê thảm của Thích sư thúc thật ra cũng không đến nỗi phải không. Không sao, sau này đối xử với ca ca tốt một chút, có rượu chia ca phân nửa, có tiểu sư muội nào xinh đẹp thì giới thiệu cho ca làm quen nha.”
“Ngươi!” Thích Linh Xu tức giận.
“Xin nghe tiểu sư thúc dạy bảo.” Vân Tri lập tức bày ra bộ dạng cụp mi rũ mắt.
Thích Linh Xu trừng hắn cả buổi trời, sau đó tức giận nói: “Trêu hoa ghẹo nguyệt, không biết xấu hổ, nhiều lời vô ích.”
Nói xong quay mặt đi không thèm để ý hắn nữa, mặc cho Vân Tri trêu chọc như thế nào cũng không đáp lại.
Thích Ẩn đành chịu. Cái tên Vân Tri này, cà lơ phất phơ, miệng lưỡi không đứng đắn, trước giờ nói chuyện thật thật giả giả. Cũng không biết có phải vì hắn muốn an ủi Thích Linh Xu nên mới soạn ra câu chuyện giả dối này không. Nhưng cho dù là lời nói dối đi chăng nữa, trong hoàn cảnh như vậy, chỉ e những gì hắn phải chịu đựng còn tồi tệ hơn gấp ngàn vạn lần những gì hắn nói. Có thể không phải cha mẹ hắn bị nuốt chửng, mà là giống như hắn, bị nhốt trong hang ổ của xà yêu, hắn trơ mắt nhìn cha mẹ mình bị ăn thịt từng chút một.
Trong lòng Thích Ẩn có một cảm giác bình tĩnh bi thương, vận mệnh của phàm nhân tựa như phù du giữa đất trời rộng lớn, không thể tranh đoạt, chỉ đành chịu khó mà tiến lên. Hắn thở ra một hơi thật sâu, đôi mắt đen láy khẽ ngước lên, lộ ra thần sắc kiên nghị dũng cảm. Người thiếu niên mười tám tuổi, tựa như cứ vậy mà trưởng thành trong khoảnh khắc ấy.
Hắn nói: “Được rồi. Cha ta giao phó tổng cộng hai việc, một là tìm ta, hai là giết ông. Giờ ta đã ở đây rồi, vậy chỉ cần giết ông ấy. Đi thôi, tiểu sư thúc, chúng ta cùng nhau tiễn đưa ông ấy an giấc ngàn thu.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※