Gả Ma
Chương 143
Biên tập: Bảo Bảo.
Đầu bị ai đó gõ nhẹ một cái, khung cảnh bốn phía bỗng chốc tan đi như mực nước, lộ ra dung nham đỏ vàng và xám xịt, Thích Ẩn hồi thần, trái tim trong ngực vẫn còn đang đập rất nhanh. Phục Hy giơ tay về phía hắn bắt một cái, một con bướm màu bạc bay ra khỏi tóc hắn, sau đó bị giam trong quầng sáng vàng trên lòng bàn tay Phục Hy.
“Đó là bướm đêm của Vu Úc Ly?” Thích Ẩn sửng sốt.
“Con từng giao thủ với nó sao?” Phục Hy vung tay lên, thả con bướm cổ kia ra, “Nó thả bướm cổ trong tóc con, theo con đến nơi này. Loài bướm này khi cắn vào da thịt có thể gây ảo giác, nhưng không có độc nên không cần lo lắng.”
Con bướm đêm này nấp trong tóc hắn suốt dọc đường ư? Thích Ẩn rùng mình, bèn tháo dây cột tóc xuống rồi dùng mười ngón tay cào mạnh tóc mấy cái, xác định trên đầu không còn con nào khác mới yên tâm. Quay đầu lại nhìn thì thấy Bạch Lộc đang ngồi ngẩn người bên bờ dung nham, không nhúc nhích. Ánh lửa chiếu rọi lên khuôn mặt trong suốt của cậu, khói lửa le lói trong mắt cậu, nhưng lại không soi sáng được bóng tối dưới đáy lòng cậu.
Quá khứ bi thảm như vậy, cho dù Thích Ẩn coi Vu Úc Ly là kẻ địch cũng không khỏi xúc động. Hắn còn nhớ lần đầu hai người họ gặp nhau, lúc Vu Úc Ly vẫn còn là Mạnh Thanh Hòa, một mình hắn ta ngồi đánh đàn trong Tử Cực Tàng Kinh Lâu. Y phục trắng tuyết, quân tử đoan chính, lúc cười rộ lên mang lại cảm giác ôn hòa nhã nhặn. Thấy hắn như vậy, nào có biết hắn đã mình đầy thương tích, tâm đọa vực sâu chứ?
“Lão Bạch…” Thích Ẩn muốn vỗ vai Bạch Lộc, nhưng lại chỉ chạm vào ảo ảnh. Ban nãy trong hồi tưởng mà đôi mắt vàng tạo ra, hai người đều là hồn phách thần thức, còn có thể đụng vào nhau. Bây giờ là một người một hồn, không sờ được gì cả.
“Thích Ẩn,” Bạch Lộc khàn giọng nói, “Ta là một vị thần vừa vô dụng vừa yếu đuối, ngay từ khi bắt đầu ta đã trốn tránh. Thật ra ta đã sớm biết em ấy nhất định đã chịu đau khổ rất nhiều. Ta chết trận, kết cục chờ đợi em ấy không phải lưu đày hay chém đầu, mà là tuẫn táng thần mộ. Ta không làm được gì cả, đánh không lại chư thần, đánh không lại vận mệnh chết tiệt, không bảo hộ được đại thần vu của ta. Ta sợ phải đối mặt với em ấy, sợ gặp em ấy, ta cho rằng chỉ cần mình chết rồi, chỉ cần nhắm mắt lại,” nước mắt Bạch Lộc rơi lã chã như mưa, “Thế sự sẽ chẳng còn liên quan gì đến ta nữa, sẽ không liên quan đến ta nữa!”
Sương khói màu rỉ sắt dày đặt, những tảng đá lớn cheo leo tạo nên bóng đen khổng lồ. Thích Ẩn lặng lẽ đứng bên cạnh Bạch Lộc, không nói câu nào.
“Ta không trốn tránh nữa.” Bạch Lộc khẽ nói, “Em ấy là người bạn duy nhất của ta, khắp thiên hạ này chỉ có ta mới có thể cứu em ấy.”
“Ngươi định làm thế nào?” Thích Ẩn hỏi.
Giữa sự im lặng nặng nề như trong mộ phần, Bạch Lộc ngước đôi mắt màu bạc chứa đầy nỗi tuyệt vọng và bi ai lên, gằn từng chữ:
“Tiễn đưa em ấy an giấc ngàn thu.”
Không còn cách nào khác, đây là lối thoát duy nhất. Thích Ẩn nhớ trước kia lúc trò chuyện Bạch Lộc đã từng nói với hắn rằng vì sao thần lại không cho thần linh mang theo ký ức vượt qua biển sao Vong Xuyên đi vào luân hồi. Bởi vì thế tục phàm trần, sinh lão bệnh tử, vui buồn tan hợp, tất cả đắng cay ngọt bùi, kiếp nạn sinh tử đều được lưu giữ trong tâm trí dưới dạng ký ức. Ký ức là tro bụi, là đầm lầy, nếu quá nhiều sẽ lấp đầy trái tim. Vì thế thần để cho họ băng qua Vong Xuyên, biển sao tuôn chảy sẽ gột rửa hồn phách và mang đi ký ức của bọn họ. Bọn họ chuyển thế, bọn họ trọng sinh, mở mắt ra, một lần nữa trở thành trẻ con như một tờ giấy trắng.
Cho nên vào thời xa xưa, trong thế giới của thần vu, “Bất tử” là lời nguyền tàn khốc nhất. Bởi vì nó sẽ vĩnh viễn phong ấn người ta trong căn thành hoang ký ức, không thể giải thoát, sẽ không bao giờ có được một ngày bình yên. Đáng tiếc người đời sau ngu muội, trường sinh lại trở thành niềm khao khát mỗi khi bọn họ cầu nguyện thần linh.
Chỉ có chết đi, mới có thể thực sự sống lại.
“Sau khi em ấy chết, hãy đưa ta về miền cực lạc,” Bạch Lộc khàn giọng hỏi, “Thích Ẩn, ngươi làm được không?”
Thích Ẩn im lặng thật lâu, sau đó nói: “Lão Bạch, ban nãy ngươi nói sai một chỗ rồi.”
“Sao?” Bạch Lộc sửng sốt.
“Ngươi nói Vu Úc Ly là người bạn duy nhất của ngươi, ngươi sai rồi, ta cũng là bạn ngươi.” Thích Ẩn giơ nắm tay khẽ chạm vào cậu, “Yên tâm đi, nếu đã đồng ý với ngươi chuyện gì thì Thích Ẩn ta đây chắc chắn sẽ làm được.”
Bạch Lộc nhìn hắn thật sâu, sau đó nói: “Cảm ơn.”
Cậu hóa thành một luồng sáng trắng rồi bay vào tâm hải của Thích Ẩn. Trong lòng ngột ngạt như ụp một cái nồi xuống, buồn bã vô cùng. Hứa hẹn tiễn đưa người khác, tiện thể giết luôn chính mình, có lẽ đây là chuyện vĩ đại nhất mà Thích Ẩn từng làm. Hắn cười giễu cợt, đoạn hít một hơi thật sâu rồi hỏi Phục Hy: “Đại lão gia, ta có thể hỏi một câu không, nếu năm đó ông không nhúng tay vào thì vận mệnh sẽ trở thành như thế nào? Còn tệ hơn so với bây giờ sao?”
Phục Hy không trả lời, chỉ nhẹ nhàng phất ống tay áo. Mệnh bàn dâng lên xung quanh bọn họ, trận sao dệt thành núi sông và những cánh đồng hoang, cùng với vạn dân yêu ma. Thích Ẩn bất giác nín thở, hắn thấy Bạch Lộc khổng lồ ngã xuống bãi tàn tích của thần điện, máu tươi trào ra từ cơ thể nó chảy thành sông máu, chảy xuống Ba Sơn. Đây là chân thân của Bạch Lộc, hùng vĩ như núi cao, lúc nó ngã xuống đã nghiền nát toàn bộ đỉnh núi Ba Sơn. Vô số thủ lĩnh yêu ma leo lên thân thể xám trắng của nó, dùng lưỡi đao đồng chặt sừng nai của nó như cành cây khô, dùng chùy thiết đục đẽo bộ xương của nó. Các nô lệ quỳ dưới chân núi khóc lóc bi thương.
Con ngươi Thích Ẩn gần như co thành một cây châm: “Bọn chúng… đang giết thần sao?”
“Không sai.”
“Sao bọn chúng dám!” Thích Ẩn không thể tin nổi.
Phục Hy bình tĩnh hỏi: “Con à, năm đó con rời khỏi Ngô Đường có đoán được rằng một ngày không xa trong tương lai, chính tay con đồ diệt Vô Phương không?”
Thiên hạ rộn ràng vì lợi đến, thiên hạ nhốn nháo vì lợi đi. Yêu ma phàm nhân chung quy cũng không tránh khỏi một chữ ‘Dục’. Chặn đường tiền tài của người ta khác gì giết cha giết mẹ, huống chi Vu Úc Ly và Bạch Lộc muốn chia đều đất đai cho tất cả mọi người, những vương công quý tộc đó sao có thể đồng ý? Thích Ẩn trầm mặc, ngoại trừ lợi ích ra, nếu tưởng tượng Phục Hy dám động đến Phù Lam thì hắn cũng dám chặt cái đầu rắn của Phục Hy xuống đấy.
Phục Hy thu mệnh bàn lại, nói: “Nếu ta không nhúng tay, với cải cách của Vu Úc Ly, Nam Cương bạo loạn, Khương Ương bị chính con dân của mình giết chết tại tàn tích Ba Sơn. Vu Úc Ly cũng sẽ bị biếm làm tội đồ, tuẫn táng thần mộ, ba nghìn năm sau sẽ diệt thế báo thù. Ta nói rồi, vận mệnh là điểm cuối của dòng sông, dù cho có sửa chữa đường sông như thế nào thì cuối cùng nó cũng sẽ đổ ra biển lớn, một đi không quay lại. Bảo tồn trái tim sương tuyết của thần, giữ cho các con một con đường sống là biện pháp duy nhất của ta.”
Ông phất tay áo lần nữa, đao kiếm lúc trước bị xà vu cướp đi từ từ trồi lên khỏi lớp bùn, trở về trong tay Thích Ẩn. Phục Hy gật đầu với hắn: “Con tìm được nơi Phù Lam trọng sinh rồi sao?”
Thích Ẩn nói: “Là ở Nguyệt Luân Thiên, đúng không?”
Phục Hy gật đầu: “Không sai, mỗi lần đứa bé kia chết đi, hồn phách của nó đều sẽ quay về Nguyệt Luân Thiên. Sinh linh phàm thế băng qua biển sao Vong Xuyên đi vào luân hồi, Vu Úc Ly đã gieo hoa Phù Lam vào trái tim của nó, hoa Phù Lam sẽ liên tục tái sinh trái tim và cơ thể nó, tạo cho nó một vòng luân hồi nho nhỏ riêng. Khi nó trưởng thành, thang trời ánh trăng sẽ đưa nó đến thần điện Ba Sơn. Đoạn thời gian đầu khi mới sống lại thì thần trí suy yếu, lúc nó bắt đầu có ký ức thì dần dần quên đi ngọn nguồn của mình.”
“…” Thích Ẩn nhíu mày, “Chuyện này có liên quan gì đến việc hồn phách của ca ta bị tổn thương không? Thần nữ Bạch Vu nói Vu Úc Ly tẩy sạch ký ức ca ta, thuật Tẩy Hồn của hắn đã làm tổn thương hồn phách của huynh ấy.”
“Ồ?” Phục Hy nói, “Vậy sao? Theo như ta thấy thì ngoại trừ vết tích trong linh cung tủy não kia thì hồn phách của Phù Lam không hề tổn hại gì cả.”
Thích Ẩn hơi trợn mắt, không hề tổn hại là có ý gì? Nếu không tổn hại thì vì sao ca hắn lại không nhớ được chuyện đời trước chứ?
“Được rồi, đến giờ rồi,” Phục Hy than nhẹ một tiếng, “Con phải đi rồi, con à.”
Ông vừa dứt lời, quầng sáng vàng xung quanh ông lập tức thu nhỏ lại và cuộn thành một lốc xoáy khổng lồ. Bóng dáng vàng rực của ông dần dần tan biến, tựa như bị lửa thiêu bốc hơi, chẳng mấy chốc chỉ còn lại một dáng hình mơ hồ. Lốc xoáy kia hút lấy Thích Ẩn, hắn sửng sốt, vội cắm đao Trảm Cốt vào nham thạch, cố gắng giữ thăng bằng và hô lớn: “Từ từ, ta vẫn chưa chào tạm biệt với ca ta!”
“Ta đã hóa giải lời nguyền cho con và bạn con, đứa trẻ Vân Tri kia cũng không sao nữa, ta sẽ đưa các con đến năm trăm năm sau, là lúc Phù Lam trọng sinh.” Phục Hy xoay người lại, đuôi rắn vàng óng ánh từ từ biến mất, “Tạm biệt, con trai của ta, đừng sợ hãi, cũng đừng lo lắng, các vị thần trên trời sẽ bảo hộ con đi về phía trước.”
Cùng lúc đó, rừng hoa dưới lòng đất bên ngoài U Lệ Địa Uyên mở ra lốc xoáy tương tự, trong nháy mắt đã hút Vân Tri, Thích Linh Xu và mèo đen vào bên trong.
“Từ từ, ông cho ta gặp ca ta được không!” Thích Ẩn gào lên.
Thiên địa bỗng nhiên có thanh âm, tĩnh lặng biến mất, dung nham cuộn trào theo lốc xoáy hào quang của Phục Hy. Thời gian được trả lại tốc độ bình thường, Thích Ẩn quay đầu lại, nhìn thấy Phù Lam đang ôm Mộ Dung Trường Sơ tựa vào một tảng đá lớn màu đỏ.
“Ca!” Thích Ẩn rống to.
Đao Trảm Cốt trong tay đột nhiên xê dịch, mũi đao làm vỡ một khối đá, lưỡi đao rung lắc dữ dội. Thích Ẩn không cố định được thân thể, nửa người bị lốc xoáy hút vào. Cuồng phong như lưỡi dao sắc nhọn quét qua mặt, Thích Ẩn gần như không mở mắt ra nổi. Phù Lam cố gắng vươn tay về phía hắn, định với tới đầu ngón tay hắn.
Thích Ẩn hô lớn: “Ca, đừng đi tìm thân thế của mình nữa, đừng đến viếng thăm thần linh và thần tích nữa. Đừng đến…” Cổ họng hắn như bị ai đó bóp chặt, hai chữ “Vô Phương” dù cố sức thế nào cũng không phát ra nổi, Thích Ẩn không giãy dụa nữa, hô lên: “Huynh phải bình an sống sót đó, biết chưa!”
“Tiểu Ẩn…” Phù Lam mở to hai mắt, gió và lửa hòa quyện phản chiếu trong ánh mắt y, bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được nỗi buồn từ đôi mắt ấy. Y hỏi: “Đệ phải đi rồi sao?”
Nỗi bi thương vô hạn dâng trào trong tim, Thích Ẩn cảm thấy cả người mình như bị ai đó xé toạc. Hắn chảy nước mắt hô to: “Ca, huynh phải nhớ kỹ, ta sẽ đến tìm huynh, nhất định sẽ đến tìm huynh! Dù cho bao nhiêu năm, chúng ta…”
“Tiểu Ẩn…” Phù Lam dùng sức bắt lấy tay Thích Ẩn.
Xưa nay y lúc nào cũng ngây ngốc, cõi lòng trống rỗng, không biết vui buồn hờn giận là gì. Nhưng lúc này, trong lòng y bỗng trỗi dậy một khát vọng thật lớn. Y muốn hét thật to, giống như một người sắp chết dùng chút sức lực cuối cùng để nói ra hi vọng cả một đời của mình. Chỉ có như vậy mới có thể nhắm mắt, chỉ có như vậy mới không bị lãng quên, mới không biến thành một cô hồn không nhà để về. Y cật lực hít hơi sâu, cật lực gọi to.
Tiểu Ẩn…
Tiểu Ẩn…
Tiểu Ẩn…
Lúc hai đầu ngón tay sắp chạm vào nhau, cuối cùng đao Trảm Cốt bật ra khỏi nham thạch, Thích Ẩn bị lốc xoáy quắp lấy rồi cuốn cả người đi, tựa như một chiếc lá tung bay, thoáng chốc đã biến mất bên trong lốc xoáy hào quang.
Âm thanh của hắn bị gió làm vỡ vụn, nhưng vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu cuối cùng của hắn —
“Chúng ta… nhất định sẽ gặp lại!”
Trong phút chốc ánh hào quang thu nhỏ lại, hệt như bị cắn xé rồi tan thành vô số ánh vàng vỡ vụn.
Phù Lam ngã nhào dưới đất, tay phải còn đang che chở cho bé trai trong ngực.
“Tiểu Ẩn, đệ có thể ở lại không, đừng đi có được không?” Phù Lam khẽ thì thầm, nhưng không ai nghe thấy.
— — —
Nguyệt Nha cốc.
Mặt trời ngả về tây, vô số những cây nhỏ cỡ chổi lông gà với những chiếc lá bay tán loạn, tạo thành những cái bóng tả tơi trong ánh hoàng hôn bất tận. Vu Úc Ly đứng trên vách núi, bươm bướm tím nhẹ nhàng bay vòng quanh hắn, đôi mắt trống rỗng của hắn nhìn về phương xa, tựa như đang nhìn sương khói mênh mang, cùng với ánh chiều tà bao phủ núi sông.
“A Ly đại nhân!”
Âm thanh non nớt vang lên bên cạnh, Vu Úc Ly xoay mặt sang, hoàng hôn bao trùm ngũ quan cực kỳ xinh đẹp của hắn, khiến vẻ ngoài của hắn trông như một ảo ảnh. Mấy đứa bé hự hự bò lên triền núi, xúm lại ríu ra ríu rít nói chuyện như bầy vịt con.
“A Ly đại nhân, đại thần Bạch Lộc có hung dữ không ạ?” Bọn nhỏ hỏi.
Vu Úc Ly cong đôi mắt, “Không, thần là một đứa trẻ mãi không chịu lớn.”
Một bé gái thẹn thùng vân vê ngón tay, nhỏ giọng hỏi: “Tụi con sợ thần sẽ không thích tụi con.”
“Sẽ không đâu,” Vu Úc Ly cười nhạt, “Thần thích nhất là trẻ con xinh đẹp, trẻ con Nguyệt Nha cốc chúng ta đều rất đẹp mà.”
Hai mắt bọn nhỏ sáng ngời, đứa nào cũng vui vẻ đến mức hai má đỏ bừng lên.
“Vậy khi nào thần mới về nhà ạ!” Bọn nhỏ hỏi.
Lúc này Vu Úc Ly không có trả lời, cánh bươm bướm vỗ lạch phạch bay lên bay xuống. Vòm trời phía tây nam bỗng hiện ra một luồng sáng sắc bén, nơi những dãy núi xa xa, mơ hồ có thể nhìn thấy cảnh tượng chấn động, lấy luồng sáng kia làm trung tâm, trên bầu trời dần hiện ra những gợn sóng nhàn nhạt, sau đó nhanh chóng biến mất.
Vu Úc Ly nheo đôi mắt xám xịt lại, nhẹ giọng nói: “Nhanh thôi, sắp rồi.”
Bươm bướm tím bay ra khỏi triền núi, lao vào sương khói mênh mông, xuyên qua sương mù dày đặc rồi bay về phía cuối nắng. Thành thị chốn nhân gian trải rộng dưới đôi cánh của nó. Phía trước là kết giới ánh sáng vàng trải dài khắp mặt đất, vô số xác sống tụ tập bên trong, đông như một đội quân kiến. Những cái đầu đen xì của chúng um tùm chen chúc nhau. Vọng mắt nhìn lại, bầy xác sống lang thang kéo dài bất tận.
— — —
Đầu bị ai đó gõ nhẹ một cái, khung cảnh bốn phía bỗng chốc tan đi như mực nước, lộ ra dung nham đỏ vàng và xám xịt, Thích Ẩn hồi thần, trái tim trong ngực vẫn còn đang đập rất nhanh. Phục Hy giơ tay về phía hắn bắt một cái, một con bướm màu bạc bay ra khỏi tóc hắn, sau đó bị giam trong quầng sáng vàng trên lòng bàn tay Phục Hy.
“Đó là bướm đêm của Vu Úc Ly?” Thích Ẩn sửng sốt.
“Con từng giao thủ với nó sao?” Phục Hy vung tay lên, thả con bướm cổ kia ra, “Nó thả bướm cổ trong tóc con, theo con đến nơi này. Loài bướm này khi cắn vào da thịt có thể gây ảo giác, nhưng không có độc nên không cần lo lắng.”
Con bướm đêm này nấp trong tóc hắn suốt dọc đường ư? Thích Ẩn rùng mình, bèn tháo dây cột tóc xuống rồi dùng mười ngón tay cào mạnh tóc mấy cái, xác định trên đầu không còn con nào khác mới yên tâm. Quay đầu lại nhìn thì thấy Bạch Lộc đang ngồi ngẩn người bên bờ dung nham, không nhúc nhích. Ánh lửa chiếu rọi lên khuôn mặt trong suốt của cậu, khói lửa le lói trong mắt cậu, nhưng lại không soi sáng được bóng tối dưới đáy lòng cậu.
Quá khứ bi thảm như vậy, cho dù Thích Ẩn coi Vu Úc Ly là kẻ địch cũng không khỏi xúc động. Hắn còn nhớ lần đầu hai người họ gặp nhau, lúc Vu Úc Ly vẫn còn là Mạnh Thanh Hòa, một mình hắn ta ngồi đánh đàn trong Tử Cực Tàng Kinh Lâu. Y phục trắng tuyết, quân tử đoan chính, lúc cười rộ lên mang lại cảm giác ôn hòa nhã nhặn. Thấy hắn như vậy, nào có biết hắn đã mình đầy thương tích, tâm đọa vực sâu chứ?
“Lão Bạch…” Thích Ẩn muốn vỗ vai Bạch Lộc, nhưng lại chỉ chạm vào ảo ảnh. Ban nãy trong hồi tưởng mà đôi mắt vàng tạo ra, hai người đều là hồn phách thần thức, còn có thể đụng vào nhau. Bây giờ là một người một hồn, không sờ được gì cả.
“Thích Ẩn,” Bạch Lộc khàn giọng nói, “Ta là một vị thần vừa vô dụng vừa yếu đuối, ngay từ khi bắt đầu ta đã trốn tránh. Thật ra ta đã sớm biết em ấy nhất định đã chịu đau khổ rất nhiều. Ta chết trận, kết cục chờ đợi em ấy không phải lưu đày hay chém đầu, mà là tuẫn táng thần mộ. Ta không làm được gì cả, đánh không lại chư thần, đánh không lại vận mệnh chết tiệt, không bảo hộ được đại thần vu của ta. Ta sợ phải đối mặt với em ấy, sợ gặp em ấy, ta cho rằng chỉ cần mình chết rồi, chỉ cần nhắm mắt lại,” nước mắt Bạch Lộc rơi lã chã như mưa, “Thế sự sẽ chẳng còn liên quan gì đến ta nữa, sẽ không liên quan đến ta nữa!”
Sương khói màu rỉ sắt dày đặt, những tảng đá lớn cheo leo tạo nên bóng đen khổng lồ. Thích Ẩn lặng lẽ đứng bên cạnh Bạch Lộc, không nói câu nào.
“Ta không trốn tránh nữa.” Bạch Lộc khẽ nói, “Em ấy là người bạn duy nhất của ta, khắp thiên hạ này chỉ có ta mới có thể cứu em ấy.”
“Ngươi định làm thế nào?” Thích Ẩn hỏi.
Giữa sự im lặng nặng nề như trong mộ phần, Bạch Lộc ngước đôi mắt màu bạc chứa đầy nỗi tuyệt vọng và bi ai lên, gằn từng chữ:
“Tiễn đưa em ấy an giấc ngàn thu.”
Không còn cách nào khác, đây là lối thoát duy nhất. Thích Ẩn nhớ trước kia lúc trò chuyện Bạch Lộc đã từng nói với hắn rằng vì sao thần lại không cho thần linh mang theo ký ức vượt qua biển sao Vong Xuyên đi vào luân hồi. Bởi vì thế tục phàm trần, sinh lão bệnh tử, vui buồn tan hợp, tất cả đắng cay ngọt bùi, kiếp nạn sinh tử đều được lưu giữ trong tâm trí dưới dạng ký ức. Ký ức là tro bụi, là đầm lầy, nếu quá nhiều sẽ lấp đầy trái tim. Vì thế thần để cho họ băng qua Vong Xuyên, biển sao tuôn chảy sẽ gột rửa hồn phách và mang đi ký ức của bọn họ. Bọn họ chuyển thế, bọn họ trọng sinh, mở mắt ra, một lần nữa trở thành trẻ con như một tờ giấy trắng.
Cho nên vào thời xa xưa, trong thế giới của thần vu, “Bất tử” là lời nguyền tàn khốc nhất. Bởi vì nó sẽ vĩnh viễn phong ấn người ta trong căn thành hoang ký ức, không thể giải thoát, sẽ không bao giờ có được một ngày bình yên. Đáng tiếc người đời sau ngu muội, trường sinh lại trở thành niềm khao khát mỗi khi bọn họ cầu nguyện thần linh.
Chỉ có chết đi, mới có thể thực sự sống lại.
“Sau khi em ấy chết, hãy đưa ta về miền cực lạc,” Bạch Lộc khàn giọng hỏi, “Thích Ẩn, ngươi làm được không?”
Thích Ẩn im lặng thật lâu, sau đó nói: “Lão Bạch, ban nãy ngươi nói sai một chỗ rồi.”
“Sao?” Bạch Lộc sửng sốt.
“Ngươi nói Vu Úc Ly là người bạn duy nhất của ngươi, ngươi sai rồi, ta cũng là bạn ngươi.” Thích Ẩn giơ nắm tay khẽ chạm vào cậu, “Yên tâm đi, nếu đã đồng ý với ngươi chuyện gì thì Thích Ẩn ta đây chắc chắn sẽ làm được.”
Bạch Lộc nhìn hắn thật sâu, sau đó nói: “Cảm ơn.”
Cậu hóa thành một luồng sáng trắng rồi bay vào tâm hải của Thích Ẩn. Trong lòng ngột ngạt như ụp một cái nồi xuống, buồn bã vô cùng. Hứa hẹn tiễn đưa người khác, tiện thể giết luôn chính mình, có lẽ đây là chuyện vĩ đại nhất mà Thích Ẩn từng làm. Hắn cười giễu cợt, đoạn hít một hơi thật sâu rồi hỏi Phục Hy: “Đại lão gia, ta có thể hỏi một câu không, nếu năm đó ông không nhúng tay vào thì vận mệnh sẽ trở thành như thế nào? Còn tệ hơn so với bây giờ sao?”
Phục Hy không trả lời, chỉ nhẹ nhàng phất ống tay áo. Mệnh bàn dâng lên xung quanh bọn họ, trận sao dệt thành núi sông và những cánh đồng hoang, cùng với vạn dân yêu ma. Thích Ẩn bất giác nín thở, hắn thấy Bạch Lộc khổng lồ ngã xuống bãi tàn tích của thần điện, máu tươi trào ra từ cơ thể nó chảy thành sông máu, chảy xuống Ba Sơn. Đây là chân thân của Bạch Lộc, hùng vĩ như núi cao, lúc nó ngã xuống đã nghiền nát toàn bộ đỉnh núi Ba Sơn. Vô số thủ lĩnh yêu ma leo lên thân thể xám trắng của nó, dùng lưỡi đao đồng chặt sừng nai của nó như cành cây khô, dùng chùy thiết đục đẽo bộ xương của nó. Các nô lệ quỳ dưới chân núi khóc lóc bi thương.
Con ngươi Thích Ẩn gần như co thành một cây châm: “Bọn chúng… đang giết thần sao?”
“Không sai.”
“Sao bọn chúng dám!” Thích Ẩn không thể tin nổi.
Phục Hy bình tĩnh hỏi: “Con à, năm đó con rời khỏi Ngô Đường có đoán được rằng một ngày không xa trong tương lai, chính tay con đồ diệt Vô Phương không?”
Thiên hạ rộn ràng vì lợi đến, thiên hạ nhốn nháo vì lợi đi. Yêu ma phàm nhân chung quy cũng không tránh khỏi một chữ ‘Dục’. Chặn đường tiền tài của người ta khác gì giết cha giết mẹ, huống chi Vu Úc Ly và Bạch Lộc muốn chia đều đất đai cho tất cả mọi người, những vương công quý tộc đó sao có thể đồng ý? Thích Ẩn trầm mặc, ngoại trừ lợi ích ra, nếu tưởng tượng Phục Hy dám động đến Phù Lam thì hắn cũng dám chặt cái đầu rắn của Phục Hy xuống đấy.
Phục Hy thu mệnh bàn lại, nói: “Nếu ta không nhúng tay, với cải cách của Vu Úc Ly, Nam Cương bạo loạn, Khương Ương bị chính con dân của mình giết chết tại tàn tích Ba Sơn. Vu Úc Ly cũng sẽ bị biếm làm tội đồ, tuẫn táng thần mộ, ba nghìn năm sau sẽ diệt thế báo thù. Ta nói rồi, vận mệnh là điểm cuối của dòng sông, dù cho có sửa chữa đường sông như thế nào thì cuối cùng nó cũng sẽ đổ ra biển lớn, một đi không quay lại. Bảo tồn trái tim sương tuyết của thần, giữ cho các con một con đường sống là biện pháp duy nhất của ta.”
Ông phất tay áo lần nữa, đao kiếm lúc trước bị xà vu cướp đi từ từ trồi lên khỏi lớp bùn, trở về trong tay Thích Ẩn. Phục Hy gật đầu với hắn: “Con tìm được nơi Phù Lam trọng sinh rồi sao?”
Thích Ẩn nói: “Là ở Nguyệt Luân Thiên, đúng không?”
Phục Hy gật đầu: “Không sai, mỗi lần đứa bé kia chết đi, hồn phách của nó đều sẽ quay về Nguyệt Luân Thiên. Sinh linh phàm thế băng qua biển sao Vong Xuyên đi vào luân hồi, Vu Úc Ly đã gieo hoa Phù Lam vào trái tim của nó, hoa Phù Lam sẽ liên tục tái sinh trái tim và cơ thể nó, tạo cho nó một vòng luân hồi nho nhỏ riêng. Khi nó trưởng thành, thang trời ánh trăng sẽ đưa nó đến thần điện Ba Sơn. Đoạn thời gian đầu khi mới sống lại thì thần trí suy yếu, lúc nó bắt đầu có ký ức thì dần dần quên đi ngọn nguồn của mình.”
“…” Thích Ẩn nhíu mày, “Chuyện này có liên quan gì đến việc hồn phách của ca ta bị tổn thương không? Thần nữ Bạch Vu nói Vu Úc Ly tẩy sạch ký ức ca ta, thuật Tẩy Hồn của hắn đã làm tổn thương hồn phách của huynh ấy.”
“Ồ?” Phục Hy nói, “Vậy sao? Theo như ta thấy thì ngoại trừ vết tích trong linh cung tủy não kia thì hồn phách của Phù Lam không hề tổn hại gì cả.”
Thích Ẩn hơi trợn mắt, không hề tổn hại là có ý gì? Nếu không tổn hại thì vì sao ca hắn lại không nhớ được chuyện đời trước chứ?
“Được rồi, đến giờ rồi,” Phục Hy than nhẹ một tiếng, “Con phải đi rồi, con à.”
Ông vừa dứt lời, quầng sáng vàng xung quanh ông lập tức thu nhỏ lại và cuộn thành một lốc xoáy khổng lồ. Bóng dáng vàng rực của ông dần dần tan biến, tựa như bị lửa thiêu bốc hơi, chẳng mấy chốc chỉ còn lại một dáng hình mơ hồ. Lốc xoáy kia hút lấy Thích Ẩn, hắn sửng sốt, vội cắm đao Trảm Cốt vào nham thạch, cố gắng giữ thăng bằng và hô lớn: “Từ từ, ta vẫn chưa chào tạm biệt với ca ta!”
“Ta đã hóa giải lời nguyền cho con và bạn con, đứa trẻ Vân Tri kia cũng không sao nữa, ta sẽ đưa các con đến năm trăm năm sau, là lúc Phù Lam trọng sinh.” Phục Hy xoay người lại, đuôi rắn vàng óng ánh từ từ biến mất, “Tạm biệt, con trai của ta, đừng sợ hãi, cũng đừng lo lắng, các vị thần trên trời sẽ bảo hộ con đi về phía trước.”
Cùng lúc đó, rừng hoa dưới lòng đất bên ngoài U Lệ Địa Uyên mở ra lốc xoáy tương tự, trong nháy mắt đã hút Vân Tri, Thích Linh Xu và mèo đen vào bên trong.
“Từ từ, ông cho ta gặp ca ta được không!” Thích Ẩn gào lên.
Thiên địa bỗng nhiên có thanh âm, tĩnh lặng biến mất, dung nham cuộn trào theo lốc xoáy hào quang của Phục Hy. Thời gian được trả lại tốc độ bình thường, Thích Ẩn quay đầu lại, nhìn thấy Phù Lam đang ôm Mộ Dung Trường Sơ tựa vào một tảng đá lớn màu đỏ.
“Ca!” Thích Ẩn rống to.
Đao Trảm Cốt trong tay đột nhiên xê dịch, mũi đao làm vỡ một khối đá, lưỡi đao rung lắc dữ dội. Thích Ẩn không cố định được thân thể, nửa người bị lốc xoáy hút vào. Cuồng phong như lưỡi dao sắc nhọn quét qua mặt, Thích Ẩn gần như không mở mắt ra nổi. Phù Lam cố gắng vươn tay về phía hắn, định với tới đầu ngón tay hắn.
Thích Ẩn hô lớn: “Ca, đừng đi tìm thân thế của mình nữa, đừng đến viếng thăm thần linh và thần tích nữa. Đừng đến…” Cổ họng hắn như bị ai đó bóp chặt, hai chữ “Vô Phương” dù cố sức thế nào cũng không phát ra nổi, Thích Ẩn không giãy dụa nữa, hô lên: “Huynh phải bình an sống sót đó, biết chưa!”
“Tiểu Ẩn…” Phù Lam mở to hai mắt, gió và lửa hòa quyện phản chiếu trong ánh mắt y, bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được nỗi buồn từ đôi mắt ấy. Y hỏi: “Đệ phải đi rồi sao?”
Nỗi bi thương vô hạn dâng trào trong tim, Thích Ẩn cảm thấy cả người mình như bị ai đó xé toạc. Hắn chảy nước mắt hô to: “Ca, huynh phải nhớ kỹ, ta sẽ đến tìm huynh, nhất định sẽ đến tìm huynh! Dù cho bao nhiêu năm, chúng ta…”
“Tiểu Ẩn…” Phù Lam dùng sức bắt lấy tay Thích Ẩn.
Xưa nay y lúc nào cũng ngây ngốc, cõi lòng trống rỗng, không biết vui buồn hờn giận là gì. Nhưng lúc này, trong lòng y bỗng trỗi dậy một khát vọng thật lớn. Y muốn hét thật to, giống như một người sắp chết dùng chút sức lực cuối cùng để nói ra hi vọng cả một đời của mình. Chỉ có như vậy mới có thể nhắm mắt, chỉ có như vậy mới không bị lãng quên, mới không biến thành một cô hồn không nhà để về. Y cật lực hít hơi sâu, cật lực gọi to.
Tiểu Ẩn…
Tiểu Ẩn…
Tiểu Ẩn…
Lúc hai đầu ngón tay sắp chạm vào nhau, cuối cùng đao Trảm Cốt bật ra khỏi nham thạch, Thích Ẩn bị lốc xoáy quắp lấy rồi cuốn cả người đi, tựa như một chiếc lá tung bay, thoáng chốc đã biến mất bên trong lốc xoáy hào quang.
Âm thanh của hắn bị gió làm vỡ vụn, nhưng vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu cuối cùng của hắn —
“Chúng ta… nhất định sẽ gặp lại!”
Trong phút chốc ánh hào quang thu nhỏ lại, hệt như bị cắn xé rồi tan thành vô số ánh vàng vỡ vụn.
Phù Lam ngã nhào dưới đất, tay phải còn đang che chở cho bé trai trong ngực.
“Tiểu Ẩn, đệ có thể ở lại không, đừng đi có được không?” Phù Lam khẽ thì thầm, nhưng không ai nghe thấy.
— — —
Nguyệt Nha cốc.
Mặt trời ngả về tây, vô số những cây nhỏ cỡ chổi lông gà với những chiếc lá bay tán loạn, tạo thành những cái bóng tả tơi trong ánh hoàng hôn bất tận. Vu Úc Ly đứng trên vách núi, bươm bướm tím nhẹ nhàng bay vòng quanh hắn, đôi mắt trống rỗng của hắn nhìn về phương xa, tựa như đang nhìn sương khói mênh mang, cùng với ánh chiều tà bao phủ núi sông.
“A Ly đại nhân!”
Âm thanh non nớt vang lên bên cạnh, Vu Úc Ly xoay mặt sang, hoàng hôn bao trùm ngũ quan cực kỳ xinh đẹp của hắn, khiến vẻ ngoài của hắn trông như một ảo ảnh. Mấy đứa bé hự hự bò lên triền núi, xúm lại ríu ra ríu rít nói chuyện như bầy vịt con.
“A Ly đại nhân, đại thần Bạch Lộc có hung dữ không ạ?” Bọn nhỏ hỏi.
Vu Úc Ly cong đôi mắt, “Không, thần là một đứa trẻ mãi không chịu lớn.”
Một bé gái thẹn thùng vân vê ngón tay, nhỏ giọng hỏi: “Tụi con sợ thần sẽ không thích tụi con.”
“Sẽ không đâu,” Vu Úc Ly cười nhạt, “Thần thích nhất là trẻ con xinh đẹp, trẻ con Nguyệt Nha cốc chúng ta đều rất đẹp mà.”
Hai mắt bọn nhỏ sáng ngời, đứa nào cũng vui vẻ đến mức hai má đỏ bừng lên.
“Vậy khi nào thần mới về nhà ạ!” Bọn nhỏ hỏi.
Lúc này Vu Úc Ly không có trả lời, cánh bươm bướm vỗ lạch phạch bay lên bay xuống. Vòm trời phía tây nam bỗng hiện ra một luồng sáng sắc bén, nơi những dãy núi xa xa, mơ hồ có thể nhìn thấy cảnh tượng chấn động, lấy luồng sáng kia làm trung tâm, trên bầu trời dần hiện ra những gợn sóng nhàn nhạt, sau đó nhanh chóng biến mất.
Vu Úc Ly nheo đôi mắt xám xịt lại, nhẹ giọng nói: “Nhanh thôi, sắp rồi.”
Bươm bướm tím bay ra khỏi triền núi, lao vào sương khói mênh mông, xuyên qua sương mù dày đặc rồi bay về phía cuối nắng. Thành thị chốn nhân gian trải rộng dưới đôi cánh của nó. Phía trước là kết giới ánh sáng vàng trải dài khắp mặt đất, vô số xác sống tụ tập bên trong, đông như một đội quân kiến. Những cái đầu đen xì của chúng um tùm chen chúc nhau. Vọng mắt nhìn lại, bầy xác sống lang thang kéo dài bất tận.
— — —