Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Gả Ma

Chương 138



Biên tập: Bảo Bảo.
Bi ai hệt như những hạt tro tàn nặng trĩu lấp kín cõi lòng. Thích Ẩn khàn giọng hỏi: “Nếu ta nói những chuyện này cho ca ta biết, bảo huynh ấy đừng đến Vô Phương chịu chết thì sao?”
“Con không thể nói với nó,” Phục Hy nói, “Quy luật của thiên địa đều có ràng buộc, cho dù con có biết trước được tương lai cũng không thể mở miệng báo cho đồng bạn mình những việc sắp xảy ra. Dù con có cố gắng thay đổi thế nào, nhưng cuối cùng con sẽ phát hiện mọi sự nỗ lực của mình đều là dã tràng xe cát, và dòng chảy của số phận vẫn đang trôi theo hướng ban đầu của nó. Con à, con chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ đi trên con đường mà vận mệnh đã định thôi.”
“Ông đã từng thử rồi, đúng không?” Thích Ẩn xoay mặt qua, nhìn chằm chằm vào đôi mắt vàng của vị thần này, “Ông nói ông cũng không thể thay đổi vận mệnh của người khác ‘một cách dễ dàng’, chẳng lẽ đã từng có tình huống vạn bất đắc dĩ khiến ông phá lệ sao? Đại thần, ông sửa mệnh ai?”
Phục Hy im lặng nhìn hắn, sau đó nói: “Ta đã thất bại.”
Bạch Lộc ngáp một cái, lười biếng nói: “Không ngờ ông mà cũng phá vỡ đạo trời. Ông sửa mệnh ai? Tình cũ của ông à?”
Phục Hy hờ hững chuyển ánh mắt sang, ánh vàng lấp lánh trong đôi mắt của ông ấy. Vẻ mặt ông vô cùng bình tĩnh: “Là đại thần vu của ngươi, Khương Ương.”
Bạch Lộc ngẩn ra, đôi tròng mắt màu bạc bỗng mở to.
“Ba nghìn năm trước, lúc ngươi vừa mới quen Vu Úc Ly là ta đã biết trước vận mệnh bi thảm của đứa bé kia. Số mệnh của nó liên quan đến ngàn vạn dân sinh, hơn nữa còn ảnh hưởng đến sự tồn vong của phàm thế, đó là lần đầu tiên ta có ý định nhúng tay vào vận mệnh của phàm linh.”
Phục Hy vung tay lên, những vì tinh tú trên vòm trời hạ xuống rồi quay xung quanh bọn họ. Sao trời giống như những con côn trùng nhỏ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Bên trong là vô số người nho nhỏ chỉ cao cỡ nửa ngón tay, ánh sao đọng lại trên người bọn họ, giữa biển sao lấp lánh, bọn họ tạo ra núi sông, đồng bằng, khe núi đi lại, đồng thời có những sợi tơ nối bọn họ lại với nhau như mạng nhện, kéo dài ra và rút ngắn lại theo từng bước đi của bọn họ. Thích Ẩn ngạc nhiên nhìn hết thảy mọi thứ, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Mệnh bàn.” Phục Hy dùng ngón tay móc lấy những sợi tơ mỏng manh đó, “Nó ghi lại sự khởi đầu và phát triển của vạn vật, cất chứa hết thảy nhân quả luân hồi. Ta từng thử thay đổi tơ mệnh của Vu Úc Ly, dùng mệnh bàn tính toán tương lai của nó. Nhưng dù cho đứa nhỏ này có giàu sang phú quý, hay khốn cùng thất vọng, dù cho nó trở thành thủ lĩnh bộ lạc, thần vu một phương, hay là nô lệ thấp kém, nó đều phải chịu chung một số phận đã định. Đó là…”
Thích Ẩn lẩm bẩm tiếp lời ông: “Diệt thế.”
Đây là vận mệnh của hắn, không thể kháng lại, không thể sửa đổi. Gương mặt vừa xinh đẹp vừa điên rồ của người đàn ông kia vẫn còn rõ mồn một trước mắt Thích Ẩn, lòng Thích Ẩn ngũ vị tạp trần, hắn nói: “Nhưng hắn vẫn luôn cho rằng hắn đang sửa lại thiên mệnh.”
“Nó sai rồi, nó đang đi trên đường sinh mệnh của nó.” Phục Hy nhẹ nhàng nói.
“Vì sao không giết quách hắn cho rồi, không phải giết hắn xong là tốt sao? Không ai phải chết cả, thiên hạ thái bình.”
Bạch Lộc xen mồm vào: “Bởi vì diệt thế liên quan không chỉ riêng mệnh của hắn, mà còn mệnh của các ngươi nữa, ngu ngốc.” Thích Ẩn xoay mặt sang nhìn cậu, hắn không nhìn ra được cậu đang có cảm xúc gì, chỉ nghe cậu nhẹ giọng giải thích: “Cho dù có giết đại thần vu của ta thì cũng sẽ có người thứ hai kế nhiệm hắn, diệt cái đám ngu ngốc các ngươi, thực hiện số mệnh diệt thế.”
Nếu nói như vậy thì cái thứ vận mệnh bí ẩn này thực sự tránh không khỏi, giải không được sao? Thích Ẩn nhìn những dãy núi sông giữa trận sao, những sợi tơ phát sáng nối kết giữa những con người nho nhỏ đan xen với nhau như bàn cờ. Hắn thầm nghĩ, diệt thì diệt, có gì không tốt chứ, ngược lại còn thanh tịnh hơn một chút. Thế đạo này loạn như vậy, vận mệnh này tàn khốc như vậy, mỗi một người cứ bò đi bò lại như con kiến. Nhưng Thích Ẩn biết, hắn không thể tránh khỏi một trận chiến khốc liệt với Vu Úc Ly. Người đàn ông đó là kẻ duy nhất trên đời này biết Phù Lam trọng sinh ở đâu, cũng là người duy nhất trên đời này có thể giết chết Phù Lam.
“Đại thần Phục Hy, ông đợi ta đến đây là vì muốn ta giết hắn đúng không.” Thích Ẩn rũ mắt nói, “Nhưng nếu giết hắn cũng không có nghĩa lý gì, thì cần gì phải tìm đến ta?”
“Không, ta vẫn chưa mở đôi mắt vàng ra để dự đoán kết quả diệt thế.” Phục Hy thu hồi mệnh bàn, sau đó chậm rãi nói: “Diệt thế đã bắt đầu, song vẫn chưa kết thúc. Ta không biết liệu số phận của con sẽ đưa con đi vào sâu trong đêm dài đằng đẵng, hay nhìn thấy được ánh sáng mặt trời. Nếu ta không dự đoán trước, tất thảy đều không có đáp án, các con vẫn còn con đường sống.”
Thích Ẩn hiểu ý ông, giống như rút thăm từ một cái hộp đen vậy, không ai biết trong hộp là sống hay chết, như vậy thì bọn họ vẫn còn cơ hội. Nghe như là lừa mình dối người, nhưng quả thực không còn cách nào khác. Đôi khi kết quả là gì không quan trọng, quan trọng là hi vọng. Hi vọng này giống như treo một củ cải trước mắt con lừa già, dụ mọi người cứ chạy về phía trước. Rõ ràng biết sẽ không có kết thúc, nhưng cứ vẫn cố chấp kéo dài mãi mới thôi.
Nhưng Thích Ẩn lại cảm thấy có gì đó không đúng, trong lòng cứ thấy lạ lạ chỗ nào ấy, khiến hắn không thoải mái chút nào. Hắn tập trung suy nghĩ, bỗng nhiên nhớ đến lời tiên tri mà Bạch Lộc đã nói với hắn ở thần mộ. Phục Hy lên núi Thái Sơn, bói ra được quẻ lớn cho thế gian này, là “Nhân tộc hưng, yêu ma thịnh, đại thần ẩn.” Diệt thế và hưng thế, làm thế nào mà hai lời tiên tri hoàn toàn trái ngược nhau lại đồng thời xuất hiện? Thích Ẩn đột ngột ngước mắt lên nhìn vị thần cô độc kia.
Bạch Lộc trầm giọng cất lời: “Phục Hy, ông lừa bọn ta sao? Ông nói ông mở đôi mắt vàng ra, nhưng lại không nhìn đến kết cục, ông vốn không biết tương lai của phàm linh như thế nào, vậy lời tiên tri ‘Nhân tộc hưng, yêu ma thịnh’ là từ đâu mà có? Đây là một lời nói dối, ông nói dối với chư thần ư?”
Vị thần cao lớn cũng không lúng túng, chỉ khẽ gật đầu rồi nói: “Không sai, đó là lời nói dối của ta, thần sinh ra theo vận mệnh, chết vì ứng kiếp, trăm nghìn năm qua, chư thần đều tuân theo đạo trời, không hề làm trái. Chỉ có cách nói dối chư thần này mới có thể khiến bọn họ giúp ta lót đường cho Thích Ẩn, dẫn nó đến trái tim sương tuyết của thần để đổi lấy con đường sống cho phàm thế.” Ông đưa mắt nhìn về nơi xa, trận sao lập lòe rực rỡ, nhưng dù sao thì ánh sáng này vẫn sẽ có điểm cuối, nơi tận cùng của nó là bóng đêm vô tận. Ông không nhiều lời nữa, đoạn hỏi ngược lại Bạch Lộc: “Khương Ương, năm đó ngươi bẻ sừng vẩy xuống chín ngọn núi, vì sao lại ban cho yêu quái bản năng sinh sản?”
Bạch Lộc “Hừ” một tiếng, “Bọn chúng không có cách tự tạo ra chính mình, nếu không sinh sản, đời thứ nhất chết là hết, vậy chẳng phải uổng công tiểu gia rồi hay sao?”
“Trăm nghìn năm qua, phàm nhân trên thế gian này đều khẩn cầu đại đạo, muốn được bay lên trời và trường sinh bất lão. Phàm linh đúng là ngu muội, chúng không hề biết rằng ngay cả thần linh chúng ta cũng không thể đồng thọ với trời cao. Trên đời này chưa từng có bí pháp trường sinh thực sự gì cả, thần vu ta biến tính trong cơn ác mộng của xác thịt mãi mãi không thể thối rữa, Vu Úc Ly hóa rồ với lời nguyền bất tử. Cho tới bây giờ chỉ có một cách duy nhất để nối dài huyết mạch,” ánh mắt Phục Hy dừng lại ở giữa mày Thích Ẩn, “Đó là sinh sản.”
Ánh mắt của ông bình thản và yên tĩnh, dưới ánh mắt ông ấy, Thích Ẩn hệt như đứng ở rìa vách núi trông về sóng biển lặng lẽ nhấp nhô nơi biển rộng mênh mang ở xa xa. Núi non và biển cả cũng đang nhìn ngắm hắn, tựa như Phục Hy đang chăm chú nhìn hắn vậy.
“Con à, sự ra đời của con là kết quả sự nỗ lực của rất nhiều người. Tổ tiên của con ra đời trong lòng bàn tay ta và Nữ Oa, chúng ta thả bọn họ xuống miền hoang dã. Bọn họ học được cách trồng trọt, chăn nuôi, giữ mồi lửa. Trong trận chiến Trời Phạt, bọn họ rời xa quê hương di tản về phía bắc, vượt qua mùa hạ hạn hán cùng với trời đông giá rét, tránh thoát được dã thú và yêu ma rồi cắm rễ bên bờ Ô Giang một lần nữa. Cứ thế mà thế hệ này truyền sang thế hệ khác, mới có Thích Thận Vi, mới có Mạnh Phù Nương, mới có con. Huyết mạch tộc này của con lưu truyền nghìn năm, ẩn sâu trong máu thịt, kinh mạch, cốt cách của con, nó sẽ được truyền thừa cho con cháu con, đời này sang đời khác, không ngừng sinh sôi.” Phục Hy ngừng một chút, đoạn nói tiếp, “Con à, Nữ Oa nặn bùn tạo thành người, con là tạo vật của thần, là hậu duệ của chúng ta, các con tồn tại thì chúng ta mới tồn tại.”
“Đây là ý muốn riêng của ông sao?” Thích Ẩn nhẹ giọng hỏi.
Hắn để ý rằng vị thần trầm tĩnh này khi nhắc đến Vu Úc Ly không phẫn nộ cũng chẳng chán ghét. Vẻ mặt của thần không buồn không giận, chỉ lặng lẽ thuật lại như thể đang kể về một câu chuyện xưa buồn. Các ngôi đền miếu trong nhân gian khi tạc tượng Phục Hy Nữ Oa đều khắc bọn họ rũ mắt nhìn xuống. Thích Ẩn lờ mờ hiểu được rằng có lẽ là bởi vì thần nhìn xuống thế gian, chúng sinh chịu đựng sự khổ cực dày vò, còn thần thì quan sát sự đau khổ của bọn họ.
Chúng sinh đều là những đứa trẻ ra đời trong lòng bàn tay ông ấy và Nữ Oa, vậy Vu Úc Ly – cái tên săn giết chư thần – trong mắt Phục Hy cũng là một đứa trẻ cực khổ chịu đòn roi sao?
“Có thể nói như vậy,” Phục Hy giơ đầu ngón tay gần như vô hình lên, nơi đó ngưng tụ chút ánh sáng nhàn nhạt, “Ta sẽ dùng chút thần lực cuối cùng để chữa trị phản phệ cho con, đến lúc đó, con sẽ hoàn toàn chứa đựng trái tim Bạch Lộc. Phản phệ của con càng lúc càng dữ dội, con cho rằng là do cơ thể con quá yếu, không chịu nổi trái tim của thần. Nhưng sự thật không phải thế, cơ thể con không hề yếu ớt, mà là linh hồn của con. Đây cũng là nguyên nhân Vu Úc Ly cứ mặc các con đi vào nơi này, bởi vì nó biết cuối cùng một ngày nào đó con cũng sẽ hồn phi phách tán. Đến lúc đó, Khương Ương sẽ tự nhiên chiếm lấy thân thể của con.”
Bạch Lộc bĩu môi, rất chi là ghét bỏ mà nói: “Đại thần vu ta đa mưu túc trí, nhưng mắt thẩm mỹ lại tệ ghê cơ. Sao lại chọn một tên nhãi con đen thui làm thân thể cho ta chứ, nếu tiểu gia biến thành bộ dạng ngu đần như ngươi thì ta tình nguyện tìm cái cây nào đó treo cổ chết cho rồi.”
Thích Ẩn: “…”
Thật lòng mà nói, có đôi khi muốn con nai này chết quách đi cho đỡ rách việc.
“Thần linh ngã xuống, đạo pháp nhân gian suy kiệt, mất đi anh tài. Con à, đến lúc đó con sẽ là đối thủ duy nhất có thể địch lại Vu Úc Ly.” Phục Hy ôn hòa nói.
Thích Ẩn nói không nên lời: “Ta không biết hoa Phù Lam của hắn ở đâu, nếu không hủy rễ của hoa thần thì cho dù có giết hắn, hắn cũng sẽ trọng sinh.”
“Hết thảy nhân quả đều có vết tích của nó,” Phục Hy nói, “Ta sẽ mở đôi mắt vàng ra cho con xem, để con thăm dò quá khứ của nó. Nó là đối thủ mạnh nhất của con, biết rõ về nó đối với con chỉ có lợi chứ không có hại.”
“Ta không đồng ý.” Bạch Lộc tức giận nói, “Mấy chuyện xưa cũ rích có gì đâu mà xem.”
Phục Hy cười rất nhạt: “Khương Ương, ngươi sợ hồi ức sao?”
“Ta sợ cái gì?” Bạch Lộc cả giận, “Ta sợ nhãi con này sẽ thấy cảnh ta đá cái bản mặt vàng khè của ông thôi.”
Phục Hy phớt lờ sự tức giận của cậu, đang định chữa thương cho Thích Ẩn thì bị hắn ngăn lại, “Phục Hy lão gia, sư huynh Vân Tri của ta xưa nay luôn kề cận với ta, ông chưa từng xem qua tương lai của ta, nói cách khác, ông cũng không biết tương lai của hắn như thế nào đúng không. Ông cũng không biết là hắn có chết ở đây không, đúng không?”
“Không sai.” Phục Hy nói.
Thích Ẩn ôm tay, nhún vai nói: “Không dám giấu gì, đối với ta việc có thể diệt thế hay cứu thế gì đó không quan trọng. Ông đoán trước được sẽ diệt thế nên ngăn cản, nói vậy ông cũng biết Vu Úc Ly diệt thế còn có một phần công lao của ta. Bọn họ sống hay chết ta không quan tâm, ta chỉ muốn đến cái “nơi cao cao” kia tìm ca ta trở về. Nếu Vu Úc Ly bằng lòng bình tĩnh nói chuyện đàng hoàng với ta, nói không chừng hai ta còn có thể xóa bỏ hiềm khích lúc trước, bắt tay giảng hòa. Nếu hắn có thể tạo ra ca ta, vậy cũng có thể tạo cho ta một thân thể mới, đến lúc đó Bạch Lộc sống lại, ta và ca ta ra biển ẩn cư, mọi người đều được như ý nguyện.”
“Con muốn cầu nguyện gì với ta sao?” Phục Hy cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh hỏi.
“Không phải cầu nguyện, mà là giao dịch.” Thích Ẩn nói, “Ông dùng chút thần lực cuối cùng của ông giúp tên cẩu tặc miệng thối kia có thể tung tăng nhảy nhót một lần nữa. Ta giúp ông giết Vu Úc Ly, lấy đầu hắn đặt lên bàn thờ của ông.”
“Nếu thế thì ta không thể chữa khỏi phản phệ của con, rất có thể con sẽ chết trong khi giao chiến với nó.” Phục Hy nói, “Cũng có thể sẽ bại dưới tay nó.”
Vẻ mặt của Thích Ẩn hờ hững, dường như không để tâm chuyện phản phệ của tim thần, giống như một tên nhóc coi trời bằng vung. Hắn cười cười, không rõ là cảm xúc gì, “Thật ra ta cũng không ghét vị sư thúc kia của ta lắm, dù sao người ta cũng có vẻ ngoài xinh đẹp, lúc không nổi điên còn rất dịu dàng nữa. Không ấy ta đi theo hắn diệt thế, nói không chừng hắn còn có thể cho ta cái chức đại tổng quản gì đó.”
Phục Hy nhìn hắn, đôi con ngươi vàng rực không hề có cảm xúc. Uy áp của thần linh tựa như núi cao áp đỉnh, trước sau như một, khiến người ta nín thở trong vô thức. Thích Ẩn đứng đó ra vẻ thoải mái, sống lưng thẳng tắp, nhìn thẳng vào đôi mắt vàng rực của ông. Nhưng trán hắn lại chảy mồ hôi ròng ròng, Thích Ẩn cảm thấy cột sống mình sắp sửa gãy đến nơi.
Đại thần im lặng không nói gì, Thích Ẩn cứ có cảm giác như bị ông ta nhìn thấu.
Bạch Lộc đứng bên cạnh bày ra vẻ xem kịch vui, biểu cảm trào phúng, không biết là đang cười nhạo Thích Ẩn hay là Phục Hy nữa.
“Như con mong muốn.” Cuối cùng Phục Hy nói.
Thích Ẩn thở hắt ra một hơi, uy hiếp Phục Hy như vậy ít nhiều gì cũng có hơi thất đức thì phải, dù sao thì lão gia tử người ta còn hao tâm tổn sức muốn chữa bệnh cho hắn mà. Nhưng Thích Ẩn không còn cách nào khác, vì cái mạng nhỏ của cẩu tặc Vân Tri kia, cũng chỉ đành để ông cụ Phục Hy chịu uất ức một chút.
“Vậy thì, mở mắt ra đi đại lão gia,” Thích Ẩn nắn nắn khớp tay mình kêu răng rắc, “Để ta nhìn thử, xem xem quá khứ của sư thúc ta rốt cuộc… dữ dội cỡ nào.”
— — —
Chương trước Chương tiếp
Loading...