Gả Ma
Chương 136
“Nhưng kiếp sau ta sẽ thích chàng.”
Sinh tử (nhị)
Biên tập: Bảo Bảo.
Vô số mặt quỷ lờ mờ dữ tợn dán sát lên bề mặt kết giới băng sương, tiếng kêu the thé chói đến mức muốn thủng cả màng nhĩ. Từ trên cao nhìn xuống, tầng tầng lớp lớp xà vu chồng chéo lên nhau trông như hàng ngàn hàng vạn con kiến đen bao vây Thích Ẩn và Phù Lam. Vân Tri ngồi trên kiếm Vấn Tuyết, mèo đen nằm trên vai hắn ngáp dài một cái. Vân Tri móc kính lưu ly ra hỏi: “Hai ngươi định phá vòng vây thế nào?”
“Còn thế nào nữa, giết ra ngoài chứ sao. Các ngươi tránh xa một chút, đừng có cản đường, ta phải dùng bí pháp Vu La đông chết đám cháu trai chết tiệt này.” Âm thanh của Thích Ẩn từ bên trong truyền ra.
“Bọn chúng sẽ liên tục trọng sinh.” Vân Tri nói.
“Bọn chúng trọng sinh cần có thời gian, ta tính thử rồi, khoảng chừng mười tức. Nói cách khác, sau khi ta đông chết bọn chúng thì chúng ta có thời gian khoảng mười tức để quay lại khe nứt Địa Uyên.” Thích Ẩn nói, “Các ngươi tới Địa Uyên trước, chờ bọn ta lên thì ngươi và tiểu sư thúc cho nổ cái khe này, đám cháu trai này sẽ không ra ngoài được.”
Cách này không tệ, Vân Tri cất kính lưu ly vào, đang định đứng lên, bỗng dưng đầu gối mềm nhũn, hắn lẫn mèo đen đều bổ nhào xuống làn khói độc màu đỏ xám của dung nham. Bên dưới là làn sóng xà vu mãnh liệt, thoáng chốc đã không thấy Vân Tri đâu cả. Thích Linh Xu sợ đến mức hồn phi phách tán, vội cao giọng hô một tiếng “Vân Tri” rồi lập tức nhảy xuống theo hắn. Bên này hai người một mèo bị rơi xuống, xà vu tức thì chuyển hướng, chảy cuồn cuộn về phía bên này như dòng thác lũ.
Thích Ẩn và Phù Lam đang đứng trong kết giới, thấy từng gương mặt quỷ đột nhiên biến mất khỏi vách kết giới lưu ly thì ngơ ngác chẳng hiểu ra làm sao, không biết đã xảy ra chuyện gì. Kính lưu ly trong tay Thích Ẩn sáng lên, âm thanh của Thích Linh Xu từ bên trong truyền ra: “Thích Ẩn, bọn ta bị bao vây rồi.”
“Không phải các huynh đang ngự kiếm ư? Đám cháu trai này còn có thể bay được hả?” Thích Ẩn cả kinh.
Thân hình mèo đen bành trướng đến mức cực đại, trong nháy mắt đã hóa thành hình dáng to cỡ một con hổ. Nó hung tợn nhìn xung quanh, há mồm nhai đầu một đám xà vu, răng nanh sắc nhọn nghiền nát máu thịt, miệng đầy máu tươi. Thích Linh Xu vất vả lắm mới dựng được một kết giới, Vân Tri che trán tựa người vào khuỷu tay phải của y, giữa các kẽ ngón có máu tươi trào ra.
“Không, Vân Tri đã xảy ra chuyện rồi.”
“Cẩu tặc bị làm sao vậy?”
“Không biết nữa,” Thích Linh Xu cau mày, “Hắn không đứng dậy nổi. Kế sách ban nãy không được rồi, đệ còn nhớ trái tim của Phục Hy không? Nó nằm giữa lòng dung nham, xà vu không chạm đến được. Bọn ta cách trái tim rất gần, định sang đó tránh một lát. Bọn ta cách các đệ hai mươi bước ở hướng Tây Bắc, ta đếm đến ba, các đệ mở đường cho bọn ta!”
“Được.”
Thích Ẩn và Phù Lam liếc nhau một cái, hai người đâu lưng vào nhau, lần lượt rút đao và kiếm ra. Phù Lam từ từ hạ thấp xuống, cúi người, thu đao Trảm Cốt ra sau khuỷu tay, tạo nên vòng cung lạnh lẽo đến cực điểm. Đây là tư thế chiến đấu của y, giống một con sói sắp sửa tấn công, tư thế này cho phép y đạt đến tốc độ nhanh nhất trong thời gian ngắn nhất và chém ra một đao.
“Ba.”
Bắt đầu đếm ngược, Thích Ẩn liếm răng nanh của mình, xương bàn tay nắm chặt lấy chuôi kiếm kêu răng rắc.
“Hai.”
“Một!”
Kết giới băng sương đột ngột biến mất, hai người một trái một phải đồng thời lao ra ngoài. Bọn họ ngầm ăn ý không sử dụng thuật Lẫm Đông vì sợ ngộ thương bọn Thích Linh Xu, nên hai người chỉ dùng cách giết cơ bản nhất. Trảm Thiết, Đột Si, Tước Cốt, tiếng thét chói tai của xà vu ngưng bặt dưới đao kiếm của bọn họ, máu tươi nóng hổi phun trào như sơn đỏ dính nhớp.
Bầy xà vu nhao nhao gào rú, phù văn hình tròn màu đỏ vàng hiện ra trước người bọn chúng, Thiên Hỏa cuồn cuộn bên trong như long xà. Ngay sau đó, ánh đao chợt lóe lên, tất cả trận phù đều bị dập tắt trong nháy mắt! Phù Lam bắt đầu tung liên hoàn trảm, ánh đao lạnh thấu xương mang theo hàn khí như lôi đình vạn quân áp xuống. Tất thảy xà vu trước mặt đều bị thế chém hung hãn của y cắt gọt, nát thành trăm mảnh. Nhưng Trảm Thiết vẫn chưa kết thúc, Phù Lam xoay người liên tục như bánh xe, tay trái áp đao Trảm Cốt xuống, thế công mới tức thì bộc phát. Những xà vu nhào tới đều bị đánh tơi bời, vừa đông cứng thành băng lập tức vỡ thành nhiều mảnh vụn rồi biến mất không để lại dấu vết gì.
Thích Ẩn đứng bên phải nhìn mà há hốc mồm, Phù Lam này đạo hạnh còn cao thâm hơn cả Phù Lam của năm trăm năm sau, đao pháp tuyệt diệu hơn rất nhiều. Thế đao của y đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, còn hung hãn hơn cả mãnh hổ, ngang tàng hơn cả quỷ thần. Thích Ẩn tập trung tinh thần lại, thét lớn một tiếng rồi niệm Ngự Kiếm Quyết, ánh kiếm hóa rồng ngâm dài một tiếng rồi nhào vào tràng xà vu cuồn cuộn.
Một đao một kiếm, hai luồng sáng lao thẳng vào dòng thủy triều xà vu đen nghìn nghịt. Trong khoảnh khắc đao kiếm lướt qua bọn Thích Linh Xu, Thích Linh Xu thu kết giới lại, cõng Vân Tri lên bám sát theo sau Thích Ẩn và Phù Lam. Mèo đen nhảy ra, lúc bay theo đồng thời thu nhỏ người lại, vừa khéo chui vào ngực Phù Lam.
Mọi người lên trái tim của Phục Hy, nấp phía sau trái tim, như thế thì cho dù xà vu có vẽ phù Thiên Hỏa cũng không thể đốt tới chỗ bọn họ. Thích Linh Xu cẩn thận thả Vân Tri xuống, đoạn vén ống quần hắn lên. Khi nhìn kỹ lại thì lòng y chợt lạnh đi, cẳng chân của hắn nổi đầy vảy đen. Thích Ẩn nhíu mày, vén ống quần của hắn lên đến đùi, từ cẳng chân đến bắp đùi toàn là vảy đen. Bọn họ kiểm tra chính mình thì chúng chỉ nổi qua khỏi mắt cá chân mà thôi, không ai biến dị nhanh như Vân Tri cả.
“Mỗi người mỗi khác sao?” Thích Ẩn kinh ngạc nói, “Cẩu tặc, cái thân thể này của ngươi làm sao thế?”
“Vì Vân Tri bị thương,” trái tim Thích Linh Xu đau đớn như bị ai bóp chặt, đau đến mức không thở nổi, “Thân thể của hắn suy yếu, nên khó mà kháng lại xà trớ như chúng ta được.”
“Ôi… Ta còn chưa chết mà, đừng có mà bày ra bộ dạng chết cha như vậy chứ.” Vân Tri kéo ống quần mình xuống, đoạn vỗ vỗ vai Thích Linh Xu, “Các ngươi cũng phải nghĩ đến mặt tích cực chứ. Biến thành rắn rồi thì ta sẽ có hai con ciu, nhiều hơn các ngươi một cái, có phải hâm mộ lắm không?”
Thằng nhãi này chết đến nơi rồi mà còn nói xằng nói bậy, Thích Ẩn bị hắn chọc tức muốn hộc máu, bèn mắng: “Đừng có nói xàm nữa, mau, chúng ta mau đi tìm thần nữ Vân Mộng.”
“Chúng ta đều biết,” Vân Tri cười khổ, “Không còn kịp nữa rồi. Từ đây đến Vân Mộng ít nhất cũng phải một ngày một đêm, với tốc độ biến dị này của ta thì chưa ra được bên ngoài đã biến thành xà nhân mất rồi.”
“Kịp!” Thích Linh Xu quàng cánh tay hắn qua vai mình, gân xanh nổi đầy trán, “Vân Tri, sẽ đến kịp, chúng ta đi!”
Vân Tri lẳng lặng lắc đầu, Thích Linh Xu ngẩn ra, sau đó bình tĩnh nhìn hắn. Một chàng trai lạnh lùng kiêu ngạo với đôi mắt quanh năm hóa sương giá bất tận như vậy, một tên cao cao tại thượng không thể với tới trong mắt mọi người như vậy, thế nhưng giờ đây lại nhìn Vân Tri mà lặng lẽ rơi nước mắt. Nỗi bi thương khôn cùng rơi xuống đầu vai hắn, tựa như từng lớp băng tuyết lạnh lẽo.
Thế giới thấm đượm sắc màu đỏ xám, xung quanh là dung nham âm thầm chảy xuôi, dòng dung nham đen xì chậm rãi nổi lềnh phềnh bên trên. Vân Tri nhếch môi, nở nụ cười xán lạn: “Có thể kiếm được một giọt nước mắt của tiểu sư thúc, cả đời này của ta cũng đáng lắm.”
Không sợ khốn khổ, không sợ tai ương, hóa ra trên đời này thực sự có người nhìn thấu sinh tử. Thích Ẩn không biết nên vui hay buồn thay cho Vân Tri nữa, trong lòng của hắn vẫn mông lung vô cùng. Cho dù người bên cạnh mình tới lui bao nhiêu lần đi chăng nữa, hắn vẫn không thể chuẩn bị thật tốt để đối mặt với sự ra đi của bọn họ.
“Giúp ta một việc, Hắc Tử.” Vân Tri nói, “Sau khi ta chết đi hãy đốt ta thành tro rồi mang về năm trăm năm sau. Ngươi cứ đi thẳng về phía nam, đến bờ biển cực nam thì rải tro cốt của ta xuống biển. Phái Phượng Hoàn ta ẩn cư trên biển, kết giới rất mạnh, khó mà tìm được. Biển khơi mênh mông, hi vọng bọt sóng có thể mang tro cốt của ta phiêu diêu theo chiều gió, quay về tông môn.”
Hắn bình tĩnh nhìn Thích Ẩn, ánh mắt hoa đào ngày thường mang ý cười giờ đây lại rất nghiêm túc, “Giữa đường bỏ mạng, cô phụ ân sư, không thể dưỡng lão tiễn đưa lão nhân gia, không thể chăm sóc các đệ tỷ muội, đây là tiếc nuối duy nhất trong cuộc đời này của Vân Tri ta.”
Một người một kiếm, cô đơn vượt biển. Cái tên miệng thối tha không đáng tin cậy này lại dứt khoát rời bỏ thầy mình, huynh đệ mình, tỷ muội mình để dấn thân vào hồng trần mênh mang này. Thích Ẩn cứ cho rằng xưa nay không gì có thể ràng buộc hắn, không có chốn khiến hắn nhớ mong, nhẹ tựa lông vũ, cũng nhẹ tựa cỏ bồng, tiêu dao tự tại, nơi nơi trong thiên hạ đều là nhà của hắn. Nhưng hóa ra hắn đã từng ngoái đầu vọng lại Phượng Hoàn Sơn rất nhiều lần, nhìn về sơn môn cũ nát với những gian nhà tranh lụp xụp biến mất giữa sương khói mơ màng kia. Lá rụng nào có chuyện không về cội, chim bay sao mà không nhớ rừng? Ngay cả nước chảy cuối cùng cũng sẽ hóa thành mưa và quay trở về đỉnh núi nơi nguồn nước đầu tiên tuôn chảy đó thôi.
Thích Ẩn xót xa nói: “Vân Tri, vì sao ngươi lại phải đến đây chứ?”
“Ngươi cho rằng là vì mấy tên đệ tử không khiến người ta bớt việc các ngươi sao?” Vân Tri nở nụ cười méo xệch, “Người đạo đức tốt như ta đương nhiên là vì thương xót muôn dân trong thiên hạ rồi!”
Thích Linh Xu khóc không thành tiếng, nắm tay Vân Tri không nói lời nào. Y hoảng loạn đến mức không biết phải làm sao, hoàn toàn không có chủ ý, không nghĩ ra được biện pháp gì. Phục Hy đã chết, thần nữ Vân Mộng cách xa ngàn dặm, Bạch Lộc không có trái tim, nửa thân thể của Thích Ẩn còn không dùng được, trên đời này còn ai có thể cứu được Vân Tri chứ?
“Tiểu sư thúc,” Thích Ẩn bỗng ngước mắt lên, dưới ánh lửa dung nham, đôi mắt màu xám bạc của hắn kiên định như sắt thép, “Huynh đưa Vân Tri đi tìm thần nữ Vân Mộng. Bây giờ, ngay lập tức. Vân Tri, ngươi nghe cho kỹ đây, dù là hi vọng chỉ một phần ngàn, chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ rơi ngươi. Cho dù ngươi biến thành rắn, ta có liều mạng với đạo hạnh bao nhiêu đây, liều mạng trái tim này của Bạch Lộc cũng phải đi tìm lão quái, đi tìm Nữ Oa bảo bọn họ tạo một cơ thể mới cho ngươi. Vì vậy, đừng từ bỏ, bây giờ, lập tức, chạy đi!”
“Chia làm hai nhóm.” Phù Lam nói, “Ta giúp các ngươi dụ xà vu, các ngươi trốn đi.”
“Vậy còn ngươi!” Mèo đen kêu lên, “Tên ngốc, một mình ngươi làm sao đối phó với nhiều xà vu vậy được?”
Phù Lam lắc đầu: “Ta sẽ không chết, nhưng các ngươi có thể sẽ chết.”
Y rút đao Trảm Cốt ra, lưỡi đao cong dài xuôi theo chiều ánh sáng yêu dị. Y nói đúng, dù có bị xà vu xé nát, nghiền thành thịt vụn thì thân thể của y cũng sẽ sinh trưởng một lần nữa ở nơi nào đó trên thế giới này. Y quay đầu, nhìn về phía Thích Ẩn, khẽ nói: “Đệ đệ, đệ đã nói rằng đệ sẽ đến tìm ta.”
Y không nói nữa, chờ lời hồi đáp của Thích Ẩn, đây là một lời hứa được giữ cho đến mãi mãi, y sẽ chết vì nó, sống vì nó.
Thích Ẩn im lặng đứng dậy, ôm mèo đen khỏi vai Phù Lam rồi ném cho Thích Linh Xu.
“Miêu gia, ngươi đi theo tiểu sư thúc đi.” Hắn quay sang nói với Phù Lam, “Ca, huynh nói ngốc nghếch gì đó? Huynh sẽ không chết, ta cũng sẽ không. Huynh sẽ sống sót rời khỏi nơi này, ta cũng nhất định sẽ đi tìm huynh.” Hắn dùng Hữu Hối cắt một lọn tóc rồi bỏ vào túi càn khôn ném cho Thích Linh Xu, “Tóc ta có hơi thở của ta, huynh cầm đi. Sau khi ra khỏi Địa Uyên thì không cần chờ bọn ta, cứ đi tìm Bạch Vu. Thần linh bọn họ thần thông quảng đại lắm, biết trước quá khứ tương lai, mặc dù thời điểm này ta vẫn còn chưa ra đời, nhưng ắt hẳn là bọn họ cũng biết được chút ít. Huynh đưa lọn tóc này cho bọn họ, nói là ta – đứa trẻ được bọn họ chọn trong tương lai – cần bọn họ giúp đỡ.”
Thích Linh Xu cho túi càn khôn vào trong tay áo, đoạn gật đầu.
“Bảo trọng, sư đệ.”
Vân Tri thở dài một tiếng, sau đó vươn nắm đấm ra. Thích Ẩn cũng vươn nắm đấm chạm vào tay hắn.
“Cẩu tặc, đồng ý với ta, tuyệt đối không được chết.”
“Được rồi,” Vân Tri cười cười, “Cho dù biến thành xà nhân, ta cũng sẽ không chết.”
Thích Ẩn xoay người, cùng Phù Lam ngự đao kiếm vọt vào dòng xà vu ở bờ bên kia. Chỉ một thoáng, xà vu bờ phía đối diện sôi sục trào dâng, trong nháy mắt đã không thấy đầu của Thích Ẩn và Phù Lam đâu cả. Giữa đầu người mênh mông lờ mờ xuất hiện ánh đao ánh kiếm, một lúc lâu sau, làn sóng xà vu bắt đâu chuyển động. Hai người Thích Ẩn và Phù Lam dẫn đám xà vu chạy về phía ngược hướng với khe đá nứt.
Thích Linh Xu cõng Vân Tri lên, mèo đen gào rống biến hình, hai người một mèo cùng nhảy sang bờ bên kia rồi bay thẳng về phía khe đá nứt. Ngoái đầu nhìn lại, Thích Ẩn và Phù Lam hoàn toàn bị làn sóng xà vu bao phủ, không nhìn rõ bóng người. Đao kiếm thoắt ẩn thoắt hiện, máu thịt văng tung tóe, trong không khí ngập tràn mùi khói độc hòa lẫn với mùi tanh ngai ngái như rỉ sắt. Đột nhiên bên hông có một xà vu lao ra, Thích Linh Xu nhanh chóng nghiêng người, kiếm Vấn Tuyết cắt đứt cổ họng xà vu. Y không hề chú ý đến túi càn khôn đựng sợi tóc của Thích Ẩn đã bị rơi khỏi ống tay áo, chỉ nhìn lại Phù Lam và Thích Ẩn giữa làn khói độc một lần nữa rồi mím môi mang theo mèo đen và Vân Tri ngự kiếm bay mất.
Chẳng biết Phù Lam và Thích Ẩn đã vung đao bao nhiêu lần, đóng băng bao nhiêu xà vu. Vực thẳm màu đỏ sậm này loang lổ những đốm trắng, đó là khu vực bị bọn họ đóng băng, vô số xà vu bị đông cứng bên trong, các gờ cạnh của khối băng sắc bén như răng. Thích Ẩn tóm lấy một xà vu và quăng nó lên nhũ băng bằng tất cả sức lực của mình, nhũ băng xuyên thủng tim nó, máu tươi bắn đầy mặt Thích Ẩn. Phù Lam vung đao lần nữa chặt đứt đầu một xà vu. Thích Ẩn nghe thấy tiếng tim đập như trống ngực cùng với âm thanh thở dốc của chính mình, ngay cả Phù Lam cũng kiệt sức, đợt xà vu mới vẫn chưa kịp trọng sinh, bọn xà vu còn lại vẫn còn cách ba mươi bước nữa, bọn họ tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.
Đám xà vu này dần dần thông minh hơn, bọn chúng không tiến lên bao vây nữa mà luân phiên tấn công. Như vậy thì có thể bù vào khoảng trống thời gian mười tức trọng sinh, làm tiêu hao tinh lực của Phù Lam và Thích Ẩn. Sắp không xong rồi, Thích Ẩn thở hổn hển, đám xà vu này chết rồi lại sống, sống rồi lại chết liên tục không dứt. Cứ như vậy thì không ổn, Thích Ẩn bỗng dưng nhớ đến Bạch Lộc từng nói rằng rễ của hoa Phù Lam nối liền với nhau, và các hoa Phù Lam trong một vùng cùng chung một gốc rễ lớn. Nói vậy nếu tìm được gốc rễ lớn kia là có thể giết sạch hoàn toàn đám xà vu này rồi.
“Tiểu Ẩn, đệ phải đi.” Phù Lam nói.
“Ta không thể bỏ huynh một mình ở đây được.” Thích Ẩn nói.
Phù Lam lắc đầu: “Nếu đệ chết, sẽ không ai đến tìm ta nữa.”
Đây không phải là lần đầu tiên Thích Ẩn thấy ánh mắt bi thương như vậy của y, trái tim hắn như bị ai đó bóp mạnh một cái, dường như có máu tươi rỉ ra từ bên trong. “Không ai đến tìm ta” nghe như muốn nói là y bị lãng quên trong một góc nào đó trên thế giới này, cho dù có cố sức kêu gào đến mấy cũng không nghe được âm thanh hồi đáp nào cả.
“Lần đầu tiên quen đệ ta có cảm giác rất kỳ lạ. Đệ luôn cợt nhả ta, nói mấy chuyện mà ta không hiểu nổi.” Phù Lam vung đao chém nát một xà vu, đoạn giơ tay phát động thuật Lẫm Đông, đám xà vu khựng lại, thân hình phủ đầy sương giá. Y nhẹ giọng nói: “Ôm ta, hôn môi ta, gả cho ta… Chưa từng có người nào nói những lời như vậy với ta cả. Bọn họ luôn nói ta là quái vật, nói ta là dị loại, bảo ta tránh xa, bảo ta biến đi. Đệ nói chuyện rất kỳ lạ, nhưng ta không hề ghét chút nào, ta… muốn tiếp tục nghe đệ nói những lời đó.”
“Ca…” Lòng Thích Ẩn đau đớn vô cùng.
Hắn nhớ rất rõ trước đây hắn cự tuyệt Phù Lam hết lần này đến lần khác, từ chối nụ hôn của Phù Lam, từ chối lời cầu hôn của Phù Lam, Phù Lam đã đau khổ biết bao nhiêu.
“Cho nên đệ phải sống sót. Đi tìm ta, sau đó chúng ta… thành thân.”
Phù Lam nở nụ cười rất khẽ, nụ cười ấy dịu dàng và trong trẻo, với ánh lửa đỏ vàng hắt lên khuôn mặt trông y như một đóa hoa dành dành trong veo đang âm thầm nở rộ. Trong khoảnh khắc ấy Thích Ẩn lại nhớ đến cảnh tượng mà đời này hắn không thể nào quên được kia, cảnh tượng mà vô số lần khiến hắn bừng tỉnh từ giấc mộng giữa đêm khuya, Phù Lam đứng giữa Hồng Liên Nghiệp Hỏa xoay mặt sang nở một nụ cười dịu dàng với hắn.
“Tạm biệt, Tiểu Ẩn.”
Trong lòng Thích Ẩn dâng lên nỗi sợ hãi thật lớn, tựa như một cái lồng sắt kín kẽ bao vây hắn khắp bốn phương tám hướng. Không thể, không thể. Hắn vươn tay ra, ánh kiếm Hữu Hối lượn quanh thân rồi theo bước chân Phù Lam lao vào bầy rắn đông như kiến. Hắn không muốn trơ mắt nhìn Phù Lam chết đi một lần nữa, hắn không muốn phải nấp trong vòng tay che chở của Phù Lam. Hắn liều mạng vung kiếm, giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống gò má.
Hắn không thể chịu thêm nỗi tuyệt vọng khôn cùng này một lần nào nữa.
Chỉ trong giây lát, đám xà vu chen chúc ùa tới ồ ạt không gì cản nổi, sau đó nuốt chửng hai luồng đao kiếm lạnh lẽo kia.
— — —
Ba trăm thước dưới lòng đất.
Ngu Sư Sư đẩy Mộ Dung Tuyết vào một hang động, đoạn quay đầu nhìn thoáng qua khe nứt đen ngòm bên dưới. Vô số xà vu từ bên trong bò ra, chúng vươn dài cánh tay trắng bệch với móng tay sắc nhọn, gần như có thể với tới lòng bàn chân nàng. Nàng cố gắng đá mấy con xà vu đó xuống, sau đó xoay người bò vào hang động rồi vẽ bùa dựng một kết giới. Mộ Dung Tuyết nghiêng người nằm dưới đất, cậu sắp không xong rồi, chỉ có thở ra chứ không hít vào nổi. Ngu Sư Sư đỡ cậu dậy, để cậu tựa người vào một mỏm đá.
Trước mặt bọn họ là một trái tim đỏ rực khổng lồ. Rễ con rậm rạp từ bốn phương tám hướng xuyên qua vách đá bò tới để hội tụ vào trái tim lớn này. Trái tim đập từng nhịp một rất thong thả, bộ rễ dày đặc như tơ nhện che phủ bề mặt của nó. Nơi đây là một hang động kín, trái tim khổng lồ này lấp đầy tất cả không gian trống, bọn họ đã không còn đường lui. Bên trên vách đá có khắc bích họa Phục Hy, bị hỏng một nửa, có thể lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt của Phục Hy được bao phủ bởi một vầng hào quang màu vàng, và không ai biết được khuôn mặt thật của ông ấy.
Thật ra nàng cũng không đi được nữa rồi, nàng đẩy ống quần lên, trên đùi đã nổi đầy vảy đen, nàng hiểu được rằng nàng đang dần dần biến thành rắn giống như lão sư phụ của nàng vậy.
“Mộ Dung Tuyết, ngươi mau xem thử, đây là trái tim của bọn họ sao?” Ngu Sư Sư nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Dung Tuyết.
Mộ Dung Tuyết đã không thể trả lời nàng được nữa, cậu mất máu quá nhiều, miệng vết thương nhiễm trùng khiến cậu lên cơn sốt cao. Gương mặt của cậu như đắp một lớp phấn trắng dày, không hề có chút huyết sắc nào. Ngu Sư Sư giúp cậu lau mồ hôi trên trán, cậu mơ màng mở mắt ra, yếu ớt há miệng thở dốc.
Ngu Sư Sư cẩn thận nghe cậu nói, cậu mở miệng một cách rất vất vả, là khẩu hình “Đi mau.”
“Ngươi ngốc quá,” Ngu Sư Sư chảy nước mắt nói, “Ngươi cho rằng ngươi chết vì ta như vậy thì ta sẽ thích ngươi sao? Cả đời này sẽ tưởng niệm ngươi sao? Ta sẽ không đâu, đồ ngốc.”
Mộ Dung Tuyết kéo kéo khóe miệng, bóng tối trong đầu càng lúc càng nặng nề, dần dần phủ khắp người cậu. Trong ngực cậu chỉ còn lại chút hơi tàn, cậu biết mình sắp chết rồi. Hóa ra chết đi là cảm giác thế này, rõ ràng cơ thể đang sốt rất cao, nhưng cậu lại cảm thấy lạnh lắm. Ngón tay cứng ngắc, trong lòng cậu bi thương nghĩ, cô gái ngốc này sao còn chưa chịu đi nữa chứ.
Một đôi bàn tay nhỏ gầy ôm lấy cậu, bên tai cậu chợt vang lên giọng nói rất khẽ của Ngu Sư Sư.
Trước giờ tính tình của nàng rất hung dữ, đối với ai cũng bày ra vẻ vênh váo tự đắc, chưa bao giờ nói chuyện với cậu bằng giọng điệu dịu dàng như vậy.
“Nhưng kiếp sau ta sẽ thích chàng.” Ngu Sư Sư nói, giống như một bí mật chỉ có hai người bọn họ biết thôi, cũng giống như là một ước định.
Ngu Sư Sư kéo tay cậu, giúp cậu nắm lấy Quy Muội. Đây là linh kiếm thượng cổ, ngoại trừ Thích Ẩn và Thích Thận Vi thì không ai có thể cầm chuôi kiếm của nó. Nhưng lạ thay là nó lại không kháng cự hai tên đạo sĩ gà mờ này, ngoan ngoãn tự cởi bỏ lớp rỉ sắt của mình.
“Hai người chúng ta vẫn luôn liên lụy bọn Thích Ẩn, vừa muốn bọn họ mang chúng ta theo, vừa muốn bọn họ đến cứu chúng ta. Cái tên Thích Ẩn thoạt nhìn lạnh như băng kia lại mổ ngực moi tim vì chúng ta.” Ngu Sư Sư lau nước mắt, cười nói, “Mộ Dung Tuyết, bây giờ đổi lại là chúng ta giúp bọn họ. Sau này bọn họ biết được nhất định sẽ rất cảm kích chúng ta, sẽ thắp hương cho chúng ta, ngươi nói xem có phải không?”
Góc kết giới phía bên kia hang động bị đánh úp, ánh vàng trên kết giới lập lòe, phù chú sắp hỏng.
Ngu Sư Sư hít một hơi thật sâu, đoạn nắm chặt tay Mộ Dung Tuyết, hai người cùng nhau cầm chặt kiếm Quy Muội dốc sức đâm vào trái tim dữ tợn kia.
Kiếm khí sương hàn mạnh mẽ lao vào trái tim hoa, lấy kiếm Quy Muội làm tâm, tất cả các rễ cây phát sáng đan xen với nhau bỗng trở nên tái nhợt rồi tàn hẳn. Trong nháy mắt, dường như cả thế giới chìm vào yên lặng, xà vu bên ngoài đang gào rống đột ngột im bặt như bị dao đâm một cái, sau đó đều rơi vào trạng thái điên cuồng. Trái tim trở nên lạnh lẽo, không còn nóng cháy, không còn phát sáng, chỉ sau một thời gian ngắn nó đã hoàn toàn trở thành một tảng đá điêu khắc chết chóc.
Ở nơi Ngu Sư Sư không nhìn thấy, tất cả hoa Phù Lam trên mặt đất đều hóa thành tro tàn, nhung hoa xanh nhạt phiêu tán giữa không trung, bao phủ lên máu thịt dính nhớp cùng khuôn mặt gớm ghiếc của đám xà vu, khiến Địa Uyên hoang vắng này tựa hồ vừa đón một trận tuyết lớn. Thế giới dưới lòng đất như vừa được gột rửa, thanh thuần đến mức trông hệt như một cõi thần tĩnh lặng.
Thích Ẩn và Phù Lam mở to hai mắt nhìn xung quanh, xà vu đau khổ ôm đầu kêu gào một cách đau đớn rồi chạy tán loạn như điên. Có người đã giết trái tim gốc, bỗng nhiên Thích Ẩn hiểu được rằng đám xà vu này không thể nào trọng sinh được nữa. Hai người tựa lưng vào nhau, không hẹn mà cùng phát động thuật Lẫm Đông, băng hoa từ dưới lòng bàn chân lan tràn khắp, chúng kêu răng rắc bò lên đuôi rắn của xà vu, chẳng mấy chốc, Địa Uyên nóng bức trở thành một thế giới băng giá…
Dưới lòng đất, lũ xà vu càng lúc càng điên cuồng tấn công kết giới, từng mảng phù chú rơi xuống như cánh hoa tàn rơi lả tả xuống đất. Chúng bò vào bên trong, khuôn mặt trắng ởn vừa đau đớn vừa nổi giận, hai cảm xúc phức tạp này xuất hiện trên khuôn mặt quái gở của bọn chúng, khiến chúng trông như những con quỷ đang kêu khóc.
Ngu Sư Sư xoay mặt sang, Mộ Dung Tuyết nghiêng đầu tựa vào vai nàng. Nàng run rẩy đưa tay thăm dò hô hấp của cậu.
Lạnh lẽo.
Cuối cùng cậu cũng chết rồi, giống như những hoa tuyết đang rơi xuống đất, vừa lặng lẽ vừa vô hình.
Lũ xà vu vây tới, bàn tay khô khốc như chân gà túm lấy nàng, nàng vừa khóc lóc vừa rống giận ôm chặt lấy thi thể của Mộ Dung Tuyết. Nhưng xà vu vẫn cướp cậu khỏi tay nàng, nàng bị đè ngã xuống đất, áp mặt vào nền đá cứng ngắc, xà vu giơ tay lên, đầu ngón tay cứng như sắt tụ lại quầng sáng lạnh băng. Ngu Sư Sư cố gắng ngửa đầu nhìn về phía Mộ Dung Tuyết, đầu của cậu rũ xuống hệt như một khúc gỗ. Ngu Sư Sư dốc hết sức lực nhìn cậu, dốc hết sức lực vươn tay về phía cậu.
Nàng thấy xà vu dữ tợn đang ngửi thi thể lạnh ngắt và máu của cậu, nàng thấy bức tranh vẽ thần Phục Hy phía sau đám xà vu, màu sắc phai mờ phác họa nên thân hình hùng vĩ của ông. Khuôn mặt được một ánh hào quang vàng bao phủ cúi xuống, giống như đang nhìn những bi ai thăng trầm chốn nhân gian, nhìn những phàm linh trải qua sự sống và cái chết. Một giọng sương trong suốt từ quầng sáng vàng nhỏ xuống, giống như một giọt nước mắt.
“Thần à…” Ngu Sư Sư khóc lóc nói, “Nếu thế gian này thực sự có thần, vì sao người không mở mắt ra nhìn bên cạnh mình xem! Nhìn dưới chân mình xem! Người để chúng con sống nhưng lại khiến chúng con đau khổ! Vì sao người lại không cho chúng con… Không cho chàng ấy một con đường sống chứ!”
Thời gian như thể trôi chậm hơn, tiếng gào rú của lũ xà vu bị kéo dài ra một cách kì lạ, trở nên the thé. Móng vuốt của chúng khó khăn lắm mới chạm vào cổ Ngu Sư Sư, nom có thể xé nát da thịt Ngu Sư Sư ngay lập tức, nhưng lại chuyển động rất chậm, giống như vĩnh viễn cũng không với tới được. Hóa ra đây là cái chết, trong mắt người khác chỉ là một chuyện thoáng qua, nhưng trong mắt nàng lại trôi qua lâu như vậy, hệt như một ác mộng mãi mãi cũng không tỉnh lại được.
Ngu Sư Sư nhắm mắt lại, áp mặt xuống nền đá thô ráp, lẳng lặng chờ đợi khoảnh khắc kia, bỗng nhiên nàng phát hiện ra điểm không đúng. Nàng ngẩng đầu lên, chợt kinh hãi nhận ra rằng tất cả không phải là ảo giác của nàng, mà là thời gian thực sự bị đông lại. Tất thảy nhuốm màu sắc vàng rực, giống như bị giam vào một viên hổ phách màu vàng, chất dịch bên trong đông cứng khuôn mặt méo mó của bọn chúng, đông cứng những sợi tóc bay tán loạn, thậm chí là cả tiếng gào rú the thé.
Ngu Sư Sư ngơ ngác bò ra từ dưới tay của xà vu.
Trước mặt nàng, trên bức bích họa bị hư hại, ánh hào quang lùi về phía sau, thần linh cổ xưa mở to đôi mắt màu vàng kim.
Ông uy nghiêm hùng vĩ như núi cao, khiến người ta muốn quỳ xuống dập dầu với ông một cách vô cùng thành kính. Vầng hào quang rực rỡ tỏa ra xung quanh ông mãi mãi không bao giờ tắt. Ông đứng ở cuối thời gian, phía sau thực tại, chậm rãi cất lời. Âm thanh của ông trầm hùng như tiếng trống gióng giữa bầu trời.
“Ta không thể nhúng tay vào vận mệnh đã định của con, nhưng quả thực ta có thể cho con một con đường sống.”
“Hay là, các con?”
Sinh tử (nhị)
Biên tập: Bảo Bảo.
Vô số mặt quỷ lờ mờ dữ tợn dán sát lên bề mặt kết giới băng sương, tiếng kêu the thé chói đến mức muốn thủng cả màng nhĩ. Từ trên cao nhìn xuống, tầng tầng lớp lớp xà vu chồng chéo lên nhau trông như hàng ngàn hàng vạn con kiến đen bao vây Thích Ẩn và Phù Lam. Vân Tri ngồi trên kiếm Vấn Tuyết, mèo đen nằm trên vai hắn ngáp dài một cái. Vân Tri móc kính lưu ly ra hỏi: “Hai ngươi định phá vòng vây thế nào?”
“Còn thế nào nữa, giết ra ngoài chứ sao. Các ngươi tránh xa một chút, đừng có cản đường, ta phải dùng bí pháp Vu La đông chết đám cháu trai chết tiệt này.” Âm thanh của Thích Ẩn từ bên trong truyền ra.
“Bọn chúng sẽ liên tục trọng sinh.” Vân Tri nói.
“Bọn chúng trọng sinh cần có thời gian, ta tính thử rồi, khoảng chừng mười tức. Nói cách khác, sau khi ta đông chết bọn chúng thì chúng ta có thời gian khoảng mười tức để quay lại khe nứt Địa Uyên.” Thích Ẩn nói, “Các ngươi tới Địa Uyên trước, chờ bọn ta lên thì ngươi và tiểu sư thúc cho nổ cái khe này, đám cháu trai này sẽ không ra ngoài được.”
Cách này không tệ, Vân Tri cất kính lưu ly vào, đang định đứng lên, bỗng dưng đầu gối mềm nhũn, hắn lẫn mèo đen đều bổ nhào xuống làn khói độc màu đỏ xám của dung nham. Bên dưới là làn sóng xà vu mãnh liệt, thoáng chốc đã không thấy Vân Tri đâu cả. Thích Linh Xu sợ đến mức hồn phi phách tán, vội cao giọng hô một tiếng “Vân Tri” rồi lập tức nhảy xuống theo hắn. Bên này hai người một mèo bị rơi xuống, xà vu tức thì chuyển hướng, chảy cuồn cuộn về phía bên này như dòng thác lũ.
Thích Ẩn và Phù Lam đang đứng trong kết giới, thấy từng gương mặt quỷ đột nhiên biến mất khỏi vách kết giới lưu ly thì ngơ ngác chẳng hiểu ra làm sao, không biết đã xảy ra chuyện gì. Kính lưu ly trong tay Thích Ẩn sáng lên, âm thanh của Thích Linh Xu từ bên trong truyền ra: “Thích Ẩn, bọn ta bị bao vây rồi.”
“Không phải các huynh đang ngự kiếm ư? Đám cháu trai này còn có thể bay được hả?” Thích Ẩn cả kinh.
Thân hình mèo đen bành trướng đến mức cực đại, trong nháy mắt đã hóa thành hình dáng to cỡ một con hổ. Nó hung tợn nhìn xung quanh, há mồm nhai đầu một đám xà vu, răng nanh sắc nhọn nghiền nát máu thịt, miệng đầy máu tươi. Thích Linh Xu vất vả lắm mới dựng được một kết giới, Vân Tri che trán tựa người vào khuỷu tay phải của y, giữa các kẽ ngón có máu tươi trào ra.
“Không, Vân Tri đã xảy ra chuyện rồi.”
“Cẩu tặc bị làm sao vậy?”
“Không biết nữa,” Thích Linh Xu cau mày, “Hắn không đứng dậy nổi. Kế sách ban nãy không được rồi, đệ còn nhớ trái tim của Phục Hy không? Nó nằm giữa lòng dung nham, xà vu không chạm đến được. Bọn ta cách trái tim rất gần, định sang đó tránh một lát. Bọn ta cách các đệ hai mươi bước ở hướng Tây Bắc, ta đếm đến ba, các đệ mở đường cho bọn ta!”
“Được.”
Thích Ẩn và Phù Lam liếc nhau một cái, hai người đâu lưng vào nhau, lần lượt rút đao và kiếm ra. Phù Lam từ từ hạ thấp xuống, cúi người, thu đao Trảm Cốt ra sau khuỷu tay, tạo nên vòng cung lạnh lẽo đến cực điểm. Đây là tư thế chiến đấu của y, giống một con sói sắp sửa tấn công, tư thế này cho phép y đạt đến tốc độ nhanh nhất trong thời gian ngắn nhất và chém ra một đao.
“Ba.”
Bắt đầu đếm ngược, Thích Ẩn liếm răng nanh của mình, xương bàn tay nắm chặt lấy chuôi kiếm kêu răng rắc.
“Hai.”
“Một!”
Kết giới băng sương đột ngột biến mất, hai người một trái một phải đồng thời lao ra ngoài. Bọn họ ngầm ăn ý không sử dụng thuật Lẫm Đông vì sợ ngộ thương bọn Thích Linh Xu, nên hai người chỉ dùng cách giết cơ bản nhất. Trảm Thiết, Đột Si, Tước Cốt, tiếng thét chói tai của xà vu ngưng bặt dưới đao kiếm của bọn họ, máu tươi nóng hổi phun trào như sơn đỏ dính nhớp.
Bầy xà vu nhao nhao gào rú, phù văn hình tròn màu đỏ vàng hiện ra trước người bọn chúng, Thiên Hỏa cuồn cuộn bên trong như long xà. Ngay sau đó, ánh đao chợt lóe lên, tất cả trận phù đều bị dập tắt trong nháy mắt! Phù Lam bắt đầu tung liên hoàn trảm, ánh đao lạnh thấu xương mang theo hàn khí như lôi đình vạn quân áp xuống. Tất thảy xà vu trước mặt đều bị thế chém hung hãn của y cắt gọt, nát thành trăm mảnh. Nhưng Trảm Thiết vẫn chưa kết thúc, Phù Lam xoay người liên tục như bánh xe, tay trái áp đao Trảm Cốt xuống, thế công mới tức thì bộc phát. Những xà vu nhào tới đều bị đánh tơi bời, vừa đông cứng thành băng lập tức vỡ thành nhiều mảnh vụn rồi biến mất không để lại dấu vết gì.
Thích Ẩn đứng bên phải nhìn mà há hốc mồm, Phù Lam này đạo hạnh còn cao thâm hơn cả Phù Lam của năm trăm năm sau, đao pháp tuyệt diệu hơn rất nhiều. Thế đao của y đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, còn hung hãn hơn cả mãnh hổ, ngang tàng hơn cả quỷ thần. Thích Ẩn tập trung tinh thần lại, thét lớn một tiếng rồi niệm Ngự Kiếm Quyết, ánh kiếm hóa rồng ngâm dài một tiếng rồi nhào vào tràng xà vu cuồn cuộn.
Một đao một kiếm, hai luồng sáng lao thẳng vào dòng thủy triều xà vu đen nghìn nghịt. Trong khoảnh khắc đao kiếm lướt qua bọn Thích Linh Xu, Thích Linh Xu thu kết giới lại, cõng Vân Tri lên bám sát theo sau Thích Ẩn và Phù Lam. Mèo đen nhảy ra, lúc bay theo đồng thời thu nhỏ người lại, vừa khéo chui vào ngực Phù Lam.
Mọi người lên trái tim của Phục Hy, nấp phía sau trái tim, như thế thì cho dù xà vu có vẽ phù Thiên Hỏa cũng không thể đốt tới chỗ bọn họ. Thích Linh Xu cẩn thận thả Vân Tri xuống, đoạn vén ống quần hắn lên. Khi nhìn kỹ lại thì lòng y chợt lạnh đi, cẳng chân của hắn nổi đầy vảy đen. Thích Ẩn nhíu mày, vén ống quần của hắn lên đến đùi, từ cẳng chân đến bắp đùi toàn là vảy đen. Bọn họ kiểm tra chính mình thì chúng chỉ nổi qua khỏi mắt cá chân mà thôi, không ai biến dị nhanh như Vân Tri cả.
“Mỗi người mỗi khác sao?” Thích Ẩn kinh ngạc nói, “Cẩu tặc, cái thân thể này của ngươi làm sao thế?”
“Vì Vân Tri bị thương,” trái tim Thích Linh Xu đau đớn như bị ai bóp chặt, đau đến mức không thở nổi, “Thân thể của hắn suy yếu, nên khó mà kháng lại xà trớ như chúng ta được.”
“Ôi… Ta còn chưa chết mà, đừng có mà bày ra bộ dạng chết cha như vậy chứ.” Vân Tri kéo ống quần mình xuống, đoạn vỗ vỗ vai Thích Linh Xu, “Các ngươi cũng phải nghĩ đến mặt tích cực chứ. Biến thành rắn rồi thì ta sẽ có hai con ciu, nhiều hơn các ngươi một cái, có phải hâm mộ lắm không?”
Thằng nhãi này chết đến nơi rồi mà còn nói xằng nói bậy, Thích Ẩn bị hắn chọc tức muốn hộc máu, bèn mắng: “Đừng có nói xàm nữa, mau, chúng ta mau đi tìm thần nữ Vân Mộng.”
“Chúng ta đều biết,” Vân Tri cười khổ, “Không còn kịp nữa rồi. Từ đây đến Vân Mộng ít nhất cũng phải một ngày một đêm, với tốc độ biến dị này của ta thì chưa ra được bên ngoài đã biến thành xà nhân mất rồi.”
“Kịp!” Thích Linh Xu quàng cánh tay hắn qua vai mình, gân xanh nổi đầy trán, “Vân Tri, sẽ đến kịp, chúng ta đi!”
Vân Tri lẳng lặng lắc đầu, Thích Linh Xu ngẩn ra, sau đó bình tĩnh nhìn hắn. Một chàng trai lạnh lùng kiêu ngạo với đôi mắt quanh năm hóa sương giá bất tận như vậy, một tên cao cao tại thượng không thể với tới trong mắt mọi người như vậy, thế nhưng giờ đây lại nhìn Vân Tri mà lặng lẽ rơi nước mắt. Nỗi bi thương khôn cùng rơi xuống đầu vai hắn, tựa như từng lớp băng tuyết lạnh lẽo.
Thế giới thấm đượm sắc màu đỏ xám, xung quanh là dung nham âm thầm chảy xuôi, dòng dung nham đen xì chậm rãi nổi lềnh phềnh bên trên. Vân Tri nhếch môi, nở nụ cười xán lạn: “Có thể kiếm được một giọt nước mắt của tiểu sư thúc, cả đời này của ta cũng đáng lắm.”
Không sợ khốn khổ, không sợ tai ương, hóa ra trên đời này thực sự có người nhìn thấu sinh tử. Thích Ẩn không biết nên vui hay buồn thay cho Vân Tri nữa, trong lòng của hắn vẫn mông lung vô cùng. Cho dù người bên cạnh mình tới lui bao nhiêu lần đi chăng nữa, hắn vẫn không thể chuẩn bị thật tốt để đối mặt với sự ra đi của bọn họ.
“Giúp ta một việc, Hắc Tử.” Vân Tri nói, “Sau khi ta chết đi hãy đốt ta thành tro rồi mang về năm trăm năm sau. Ngươi cứ đi thẳng về phía nam, đến bờ biển cực nam thì rải tro cốt của ta xuống biển. Phái Phượng Hoàn ta ẩn cư trên biển, kết giới rất mạnh, khó mà tìm được. Biển khơi mênh mông, hi vọng bọt sóng có thể mang tro cốt của ta phiêu diêu theo chiều gió, quay về tông môn.”
Hắn bình tĩnh nhìn Thích Ẩn, ánh mắt hoa đào ngày thường mang ý cười giờ đây lại rất nghiêm túc, “Giữa đường bỏ mạng, cô phụ ân sư, không thể dưỡng lão tiễn đưa lão nhân gia, không thể chăm sóc các đệ tỷ muội, đây là tiếc nuối duy nhất trong cuộc đời này của Vân Tri ta.”
Một người một kiếm, cô đơn vượt biển. Cái tên miệng thối tha không đáng tin cậy này lại dứt khoát rời bỏ thầy mình, huynh đệ mình, tỷ muội mình để dấn thân vào hồng trần mênh mang này. Thích Ẩn cứ cho rằng xưa nay không gì có thể ràng buộc hắn, không có chốn khiến hắn nhớ mong, nhẹ tựa lông vũ, cũng nhẹ tựa cỏ bồng, tiêu dao tự tại, nơi nơi trong thiên hạ đều là nhà của hắn. Nhưng hóa ra hắn đã từng ngoái đầu vọng lại Phượng Hoàn Sơn rất nhiều lần, nhìn về sơn môn cũ nát với những gian nhà tranh lụp xụp biến mất giữa sương khói mơ màng kia. Lá rụng nào có chuyện không về cội, chim bay sao mà không nhớ rừng? Ngay cả nước chảy cuối cùng cũng sẽ hóa thành mưa và quay trở về đỉnh núi nơi nguồn nước đầu tiên tuôn chảy đó thôi.
Thích Ẩn xót xa nói: “Vân Tri, vì sao ngươi lại phải đến đây chứ?”
“Ngươi cho rằng là vì mấy tên đệ tử không khiến người ta bớt việc các ngươi sao?” Vân Tri nở nụ cười méo xệch, “Người đạo đức tốt như ta đương nhiên là vì thương xót muôn dân trong thiên hạ rồi!”
Thích Linh Xu khóc không thành tiếng, nắm tay Vân Tri không nói lời nào. Y hoảng loạn đến mức không biết phải làm sao, hoàn toàn không có chủ ý, không nghĩ ra được biện pháp gì. Phục Hy đã chết, thần nữ Vân Mộng cách xa ngàn dặm, Bạch Lộc không có trái tim, nửa thân thể của Thích Ẩn còn không dùng được, trên đời này còn ai có thể cứu được Vân Tri chứ?
“Tiểu sư thúc,” Thích Ẩn bỗng ngước mắt lên, dưới ánh lửa dung nham, đôi mắt màu xám bạc của hắn kiên định như sắt thép, “Huynh đưa Vân Tri đi tìm thần nữ Vân Mộng. Bây giờ, ngay lập tức. Vân Tri, ngươi nghe cho kỹ đây, dù là hi vọng chỉ một phần ngàn, chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ rơi ngươi. Cho dù ngươi biến thành rắn, ta có liều mạng với đạo hạnh bao nhiêu đây, liều mạng trái tim này của Bạch Lộc cũng phải đi tìm lão quái, đi tìm Nữ Oa bảo bọn họ tạo một cơ thể mới cho ngươi. Vì vậy, đừng từ bỏ, bây giờ, lập tức, chạy đi!”
“Chia làm hai nhóm.” Phù Lam nói, “Ta giúp các ngươi dụ xà vu, các ngươi trốn đi.”
“Vậy còn ngươi!” Mèo đen kêu lên, “Tên ngốc, một mình ngươi làm sao đối phó với nhiều xà vu vậy được?”
Phù Lam lắc đầu: “Ta sẽ không chết, nhưng các ngươi có thể sẽ chết.”
Y rút đao Trảm Cốt ra, lưỡi đao cong dài xuôi theo chiều ánh sáng yêu dị. Y nói đúng, dù có bị xà vu xé nát, nghiền thành thịt vụn thì thân thể của y cũng sẽ sinh trưởng một lần nữa ở nơi nào đó trên thế giới này. Y quay đầu, nhìn về phía Thích Ẩn, khẽ nói: “Đệ đệ, đệ đã nói rằng đệ sẽ đến tìm ta.”
Y không nói nữa, chờ lời hồi đáp của Thích Ẩn, đây là một lời hứa được giữ cho đến mãi mãi, y sẽ chết vì nó, sống vì nó.
Thích Ẩn im lặng đứng dậy, ôm mèo đen khỏi vai Phù Lam rồi ném cho Thích Linh Xu.
“Miêu gia, ngươi đi theo tiểu sư thúc đi.” Hắn quay sang nói với Phù Lam, “Ca, huynh nói ngốc nghếch gì đó? Huynh sẽ không chết, ta cũng sẽ không. Huynh sẽ sống sót rời khỏi nơi này, ta cũng nhất định sẽ đi tìm huynh.” Hắn dùng Hữu Hối cắt một lọn tóc rồi bỏ vào túi càn khôn ném cho Thích Linh Xu, “Tóc ta có hơi thở của ta, huynh cầm đi. Sau khi ra khỏi Địa Uyên thì không cần chờ bọn ta, cứ đi tìm Bạch Vu. Thần linh bọn họ thần thông quảng đại lắm, biết trước quá khứ tương lai, mặc dù thời điểm này ta vẫn còn chưa ra đời, nhưng ắt hẳn là bọn họ cũng biết được chút ít. Huynh đưa lọn tóc này cho bọn họ, nói là ta – đứa trẻ được bọn họ chọn trong tương lai – cần bọn họ giúp đỡ.”
Thích Linh Xu cho túi càn khôn vào trong tay áo, đoạn gật đầu.
“Bảo trọng, sư đệ.”
Vân Tri thở dài một tiếng, sau đó vươn nắm đấm ra. Thích Ẩn cũng vươn nắm đấm chạm vào tay hắn.
“Cẩu tặc, đồng ý với ta, tuyệt đối không được chết.”
“Được rồi,” Vân Tri cười cười, “Cho dù biến thành xà nhân, ta cũng sẽ không chết.”
Thích Ẩn xoay người, cùng Phù Lam ngự đao kiếm vọt vào dòng xà vu ở bờ bên kia. Chỉ một thoáng, xà vu bờ phía đối diện sôi sục trào dâng, trong nháy mắt đã không thấy đầu của Thích Ẩn và Phù Lam đâu cả. Giữa đầu người mênh mông lờ mờ xuất hiện ánh đao ánh kiếm, một lúc lâu sau, làn sóng xà vu bắt đâu chuyển động. Hai người Thích Ẩn và Phù Lam dẫn đám xà vu chạy về phía ngược hướng với khe đá nứt.
Thích Linh Xu cõng Vân Tri lên, mèo đen gào rống biến hình, hai người một mèo cùng nhảy sang bờ bên kia rồi bay thẳng về phía khe đá nứt. Ngoái đầu nhìn lại, Thích Ẩn và Phù Lam hoàn toàn bị làn sóng xà vu bao phủ, không nhìn rõ bóng người. Đao kiếm thoắt ẩn thoắt hiện, máu thịt văng tung tóe, trong không khí ngập tràn mùi khói độc hòa lẫn với mùi tanh ngai ngái như rỉ sắt. Đột nhiên bên hông có một xà vu lao ra, Thích Linh Xu nhanh chóng nghiêng người, kiếm Vấn Tuyết cắt đứt cổ họng xà vu. Y không hề chú ý đến túi càn khôn đựng sợi tóc của Thích Ẩn đã bị rơi khỏi ống tay áo, chỉ nhìn lại Phù Lam và Thích Ẩn giữa làn khói độc một lần nữa rồi mím môi mang theo mèo đen và Vân Tri ngự kiếm bay mất.
Chẳng biết Phù Lam và Thích Ẩn đã vung đao bao nhiêu lần, đóng băng bao nhiêu xà vu. Vực thẳm màu đỏ sậm này loang lổ những đốm trắng, đó là khu vực bị bọn họ đóng băng, vô số xà vu bị đông cứng bên trong, các gờ cạnh của khối băng sắc bén như răng. Thích Ẩn tóm lấy một xà vu và quăng nó lên nhũ băng bằng tất cả sức lực của mình, nhũ băng xuyên thủng tim nó, máu tươi bắn đầy mặt Thích Ẩn. Phù Lam vung đao lần nữa chặt đứt đầu một xà vu. Thích Ẩn nghe thấy tiếng tim đập như trống ngực cùng với âm thanh thở dốc của chính mình, ngay cả Phù Lam cũng kiệt sức, đợt xà vu mới vẫn chưa kịp trọng sinh, bọn xà vu còn lại vẫn còn cách ba mươi bước nữa, bọn họ tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.
Đám xà vu này dần dần thông minh hơn, bọn chúng không tiến lên bao vây nữa mà luân phiên tấn công. Như vậy thì có thể bù vào khoảng trống thời gian mười tức trọng sinh, làm tiêu hao tinh lực của Phù Lam và Thích Ẩn. Sắp không xong rồi, Thích Ẩn thở hổn hển, đám xà vu này chết rồi lại sống, sống rồi lại chết liên tục không dứt. Cứ như vậy thì không ổn, Thích Ẩn bỗng dưng nhớ đến Bạch Lộc từng nói rằng rễ của hoa Phù Lam nối liền với nhau, và các hoa Phù Lam trong một vùng cùng chung một gốc rễ lớn. Nói vậy nếu tìm được gốc rễ lớn kia là có thể giết sạch hoàn toàn đám xà vu này rồi.
“Tiểu Ẩn, đệ phải đi.” Phù Lam nói.
“Ta không thể bỏ huynh một mình ở đây được.” Thích Ẩn nói.
Phù Lam lắc đầu: “Nếu đệ chết, sẽ không ai đến tìm ta nữa.”
Đây không phải là lần đầu tiên Thích Ẩn thấy ánh mắt bi thương như vậy của y, trái tim hắn như bị ai đó bóp mạnh một cái, dường như có máu tươi rỉ ra từ bên trong. “Không ai đến tìm ta” nghe như muốn nói là y bị lãng quên trong một góc nào đó trên thế giới này, cho dù có cố sức kêu gào đến mấy cũng không nghe được âm thanh hồi đáp nào cả.
“Lần đầu tiên quen đệ ta có cảm giác rất kỳ lạ. Đệ luôn cợt nhả ta, nói mấy chuyện mà ta không hiểu nổi.” Phù Lam vung đao chém nát một xà vu, đoạn giơ tay phát động thuật Lẫm Đông, đám xà vu khựng lại, thân hình phủ đầy sương giá. Y nhẹ giọng nói: “Ôm ta, hôn môi ta, gả cho ta… Chưa từng có người nào nói những lời như vậy với ta cả. Bọn họ luôn nói ta là quái vật, nói ta là dị loại, bảo ta tránh xa, bảo ta biến đi. Đệ nói chuyện rất kỳ lạ, nhưng ta không hề ghét chút nào, ta… muốn tiếp tục nghe đệ nói những lời đó.”
“Ca…” Lòng Thích Ẩn đau đớn vô cùng.
Hắn nhớ rất rõ trước đây hắn cự tuyệt Phù Lam hết lần này đến lần khác, từ chối nụ hôn của Phù Lam, từ chối lời cầu hôn của Phù Lam, Phù Lam đã đau khổ biết bao nhiêu.
“Cho nên đệ phải sống sót. Đi tìm ta, sau đó chúng ta… thành thân.”
Phù Lam nở nụ cười rất khẽ, nụ cười ấy dịu dàng và trong trẻo, với ánh lửa đỏ vàng hắt lên khuôn mặt trông y như một đóa hoa dành dành trong veo đang âm thầm nở rộ. Trong khoảnh khắc ấy Thích Ẩn lại nhớ đến cảnh tượng mà đời này hắn không thể nào quên được kia, cảnh tượng mà vô số lần khiến hắn bừng tỉnh từ giấc mộng giữa đêm khuya, Phù Lam đứng giữa Hồng Liên Nghiệp Hỏa xoay mặt sang nở một nụ cười dịu dàng với hắn.
“Tạm biệt, Tiểu Ẩn.”
Trong lòng Thích Ẩn dâng lên nỗi sợ hãi thật lớn, tựa như một cái lồng sắt kín kẽ bao vây hắn khắp bốn phương tám hướng. Không thể, không thể. Hắn vươn tay ra, ánh kiếm Hữu Hối lượn quanh thân rồi theo bước chân Phù Lam lao vào bầy rắn đông như kiến. Hắn không muốn trơ mắt nhìn Phù Lam chết đi một lần nữa, hắn không muốn phải nấp trong vòng tay che chở của Phù Lam. Hắn liều mạng vung kiếm, giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống gò má.
Hắn không thể chịu thêm nỗi tuyệt vọng khôn cùng này một lần nào nữa.
Chỉ trong giây lát, đám xà vu chen chúc ùa tới ồ ạt không gì cản nổi, sau đó nuốt chửng hai luồng đao kiếm lạnh lẽo kia.
— — —
Ba trăm thước dưới lòng đất.
Ngu Sư Sư đẩy Mộ Dung Tuyết vào một hang động, đoạn quay đầu nhìn thoáng qua khe nứt đen ngòm bên dưới. Vô số xà vu từ bên trong bò ra, chúng vươn dài cánh tay trắng bệch với móng tay sắc nhọn, gần như có thể với tới lòng bàn chân nàng. Nàng cố gắng đá mấy con xà vu đó xuống, sau đó xoay người bò vào hang động rồi vẽ bùa dựng một kết giới. Mộ Dung Tuyết nghiêng người nằm dưới đất, cậu sắp không xong rồi, chỉ có thở ra chứ không hít vào nổi. Ngu Sư Sư đỡ cậu dậy, để cậu tựa người vào một mỏm đá.
Trước mặt bọn họ là một trái tim đỏ rực khổng lồ. Rễ con rậm rạp từ bốn phương tám hướng xuyên qua vách đá bò tới để hội tụ vào trái tim lớn này. Trái tim đập từng nhịp một rất thong thả, bộ rễ dày đặc như tơ nhện che phủ bề mặt của nó. Nơi đây là một hang động kín, trái tim khổng lồ này lấp đầy tất cả không gian trống, bọn họ đã không còn đường lui. Bên trên vách đá có khắc bích họa Phục Hy, bị hỏng một nửa, có thể lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt của Phục Hy được bao phủ bởi một vầng hào quang màu vàng, và không ai biết được khuôn mặt thật của ông ấy.
Thật ra nàng cũng không đi được nữa rồi, nàng đẩy ống quần lên, trên đùi đã nổi đầy vảy đen, nàng hiểu được rằng nàng đang dần dần biến thành rắn giống như lão sư phụ của nàng vậy.
“Mộ Dung Tuyết, ngươi mau xem thử, đây là trái tim của bọn họ sao?” Ngu Sư Sư nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Dung Tuyết.
Mộ Dung Tuyết đã không thể trả lời nàng được nữa, cậu mất máu quá nhiều, miệng vết thương nhiễm trùng khiến cậu lên cơn sốt cao. Gương mặt của cậu như đắp một lớp phấn trắng dày, không hề có chút huyết sắc nào. Ngu Sư Sư giúp cậu lau mồ hôi trên trán, cậu mơ màng mở mắt ra, yếu ớt há miệng thở dốc.
Ngu Sư Sư cẩn thận nghe cậu nói, cậu mở miệng một cách rất vất vả, là khẩu hình “Đi mau.”
“Ngươi ngốc quá,” Ngu Sư Sư chảy nước mắt nói, “Ngươi cho rằng ngươi chết vì ta như vậy thì ta sẽ thích ngươi sao? Cả đời này sẽ tưởng niệm ngươi sao? Ta sẽ không đâu, đồ ngốc.”
Mộ Dung Tuyết kéo kéo khóe miệng, bóng tối trong đầu càng lúc càng nặng nề, dần dần phủ khắp người cậu. Trong ngực cậu chỉ còn lại chút hơi tàn, cậu biết mình sắp chết rồi. Hóa ra chết đi là cảm giác thế này, rõ ràng cơ thể đang sốt rất cao, nhưng cậu lại cảm thấy lạnh lắm. Ngón tay cứng ngắc, trong lòng cậu bi thương nghĩ, cô gái ngốc này sao còn chưa chịu đi nữa chứ.
Một đôi bàn tay nhỏ gầy ôm lấy cậu, bên tai cậu chợt vang lên giọng nói rất khẽ của Ngu Sư Sư.
Trước giờ tính tình của nàng rất hung dữ, đối với ai cũng bày ra vẻ vênh váo tự đắc, chưa bao giờ nói chuyện với cậu bằng giọng điệu dịu dàng như vậy.
“Nhưng kiếp sau ta sẽ thích chàng.” Ngu Sư Sư nói, giống như một bí mật chỉ có hai người bọn họ biết thôi, cũng giống như là một ước định.
Ngu Sư Sư kéo tay cậu, giúp cậu nắm lấy Quy Muội. Đây là linh kiếm thượng cổ, ngoại trừ Thích Ẩn và Thích Thận Vi thì không ai có thể cầm chuôi kiếm của nó. Nhưng lạ thay là nó lại không kháng cự hai tên đạo sĩ gà mờ này, ngoan ngoãn tự cởi bỏ lớp rỉ sắt của mình.
“Hai người chúng ta vẫn luôn liên lụy bọn Thích Ẩn, vừa muốn bọn họ mang chúng ta theo, vừa muốn bọn họ đến cứu chúng ta. Cái tên Thích Ẩn thoạt nhìn lạnh như băng kia lại mổ ngực moi tim vì chúng ta.” Ngu Sư Sư lau nước mắt, cười nói, “Mộ Dung Tuyết, bây giờ đổi lại là chúng ta giúp bọn họ. Sau này bọn họ biết được nhất định sẽ rất cảm kích chúng ta, sẽ thắp hương cho chúng ta, ngươi nói xem có phải không?”
Góc kết giới phía bên kia hang động bị đánh úp, ánh vàng trên kết giới lập lòe, phù chú sắp hỏng.
Ngu Sư Sư hít một hơi thật sâu, đoạn nắm chặt tay Mộ Dung Tuyết, hai người cùng nhau cầm chặt kiếm Quy Muội dốc sức đâm vào trái tim dữ tợn kia.
Kiếm khí sương hàn mạnh mẽ lao vào trái tim hoa, lấy kiếm Quy Muội làm tâm, tất cả các rễ cây phát sáng đan xen với nhau bỗng trở nên tái nhợt rồi tàn hẳn. Trong nháy mắt, dường như cả thế giới chìm vào yên lặng, xà vu bên ngoài đang gào rống đột ngột im bặt như bị dao đâm một cái, sau đó đều rơi vào trạng thái điên cuồng. Trái tim trở nên lạnh lẽo, không còn nóng cháy, không còn phát sáng, chỉ sau một thời gian ngắn nó đã hoàn toàn trở thành một tảng đá điêu khắc chết chóc.
Ở nơi Ngu Sư Sư không nhìn thấy, tất cả hoa Phù Lam trên mặt đất đều hóa thành tro tàn, nhung hoa xanh nhạt phiêu tán giữa không trung, bao phủ lên máu thịt dính nhớp cùng khuôn mặt gớm ghiếc của đám xà vu, khiến Địa Uyên hoang vắng này tựa hồ vừa đón một trận tuyết lớn. Thế giới dưới lòng đất như vừa được gột rửa, thanh thuần đến mức trông hệt như một cõi thần tĩnh lặng.
Thích Ẩn và Phù Lam mở to hai mắt nhìn xung quanh, xà vu đau khổ ôm đầu kêu gào một cách đau đớn rồi chạy tán loạn như điên. Có người đã giết trái tim gốc, bỗng nhiên Thích Ẩn hiểu được rằng đám xà vu này không thể nào trọng sinh được nữa. Hai người tựa lưng vào nhau, không hẹn mà cùng phát động thuật Lẫm Đông, băng hoa từ dưới lòng bàn chân lan tràn khắp, chúng kêu răng rắc bò lên đuôi rắn của xà vu, chẳng mấy chốc, Địa Uyên nóng bức trở thành một thế giới băng giá…
Dưới lòng đất, lũ xà vu càng lúc càng điên cuồng tấn công kết giới, từng mảng phù chú rơi xuống như cánh hoa tàn rơi lả tả xuống đất. Chúng bò vào bên trong, khuôn mặt trắng ởn vừa đau đớn vừa nổi giận, hai cảm xúc phức tạp này xuất hiện trên khuôn mặt quái gở của bọn chúng, khiến chúng trông như những con quỷ đang kêu khóc.
Ngu Sư Sư xoay mặt sang, Mộ Dung Tuyết nghiêng đầu tựa vào vai nàng. Nàng run rẩy đưa tay thăm dò hô hấp của cậu.
Lạnh lẽo.
Cuối cùng cậu cũng chết rồi, giống như những hoa tuyết đang rơi xuống đất, vừa lặng lẽ vừa vô hình.
Lũ xà vu vây tới, bàn tay khô khốc như chân gà túm lấy nàng, nàng vừa khóc lóc vừa rống giận ôm chặt lấy thi thể của Mộ Dung Tuyết. Nhưng xà vu vẫn cướp cậu khỏi tay nàng, nàng bị đè ngã xuống đất, áp mặt vào nền đá cứng ngắc, xà vu giơ tay lên, đầu ngón tay cứng như sắt tụ lại quầng sáng lạnh băng. Ngu Sư Sư cố gắng ngửa đầu nhìn về phía Mộ Dung Tuyết, đầu của cậu rũ xuống hệt như một khúc gỗ. Ngu Sư Sư dốc hết sức lực nhìn cậu, dốc hết sức lực vươn tay về phía cậu.
Nàng thấy xà vu dữ tợn đang ngửi thi thể lạnh ngắt và máu của cậu, nàng thấy bức tranh vẽ thần Phục Hy phía sau đám xà vu, màu sắc phai mờ phác họa nên thân hình hùng vĩ của ông. Khuôn mặt được một ánh hào quang vàng bao phủ cúi xuống, giống như đang nhìn những bi ai thăng trầm chốn nhân gian, nhìn những phàm linh trải qua sự sống và cái chết. Một giọng sương trong suốt từ quầng sáng vàng nhỏ xuống, giống như một giọt nước mắt.
“Thần à…” Ngu Sư Sư khóc lóc nói, “Nếu thế gian này thực sự có thần, vì sao người không mở mắt ra nhìn bên cạnh mình xem! Nhìn dưới chân mình xem! Người để chúng con sống nhưng lại khiến chúng con đau khổ! Vì sao người lại không cho chúng con… Không cho chàng ấy một con đường sống chứ!”
Thời gian như thể trôi chậm hơn, tiếng gào rú của lũ xà vu bị kéo dài ra một cách kì lạ, trở nên the thé. Móng vuốt của chúng khó khăn lắm mới chạm vào cổ Ngu Sư Sư, nom có thể xé nát da thịt Ngu Sư Sư ngay lập tức, nhưng lại chuyển động rất chậm, giống như vĩnh viễn cũng không với tới được. Hóa ra đây là cái chết, trong mắt người khác chỉ là một chuyện thoáng qua, nhưng trong mắt nàng lại trôi qua lâu như vậy, hệt như một ác mộng mãi mãi cũng không tỉnh lại được.
Ngu Sư Sư nhắm mắt lại, áp mặt xuống nền đá thô ráp, lẳng lặng chờ đợi khoảnh khắc kia, bỗng nhiên nàng phát hiện ra điểm không đúng. Nàng ngẩng đầu lên, chợt kinh hãi nhận ra rằng tất cả không phải là ảo giác của nàng, mà là thời gian thực sự bị đông lại. Tất thảy nhuốm màu sắc vàng rực, giống như bị giam vào một viên hổ phách màu vàng, chất dịch bên trong đông cứng khuôn mặt méo mó của bọn chúng, đông cứng những sợi tóc bay tán loạn, thậm chí là cả tiếng gào rú the thé.
Ngu Sư Sư ngơ ngác bò ra từ dưới tay của xà vu.
Trước mặt nàng, trên bức bích họa bị hư hại, ánh hào quang lùi về phía sau, thần linh cổ xưa mở to đôi mắt màu vàng kim.
Ông uy nghiêm hùng vĩ như núi cao, khiến người ta muốn quỳ xuống dập dầu với ông một cách vô cùng thành kính. Vầng hào quang rực rỡ tỏa ra xung quanh ông mãi mãi không bao giờ tắt. Ông đứng ở cuối thời gian, phía sau thực tại, chậm rãi cất lời. Âm thanh của ông trầm hùng như tiếng trống gióng giữa bầu trời.
“Ta không thể nhúng tay vào vận mệnh đã định của con, nhưng quả thực ta có thể cho con một con đường sống.”
“Hay là, các con?”