Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Gả Ma

Chương 134



“Tiểu Ẩn, ta chẳng phải tiểu tiên hoa gì cả, ta là quái vật, là quái vật giống như bọn chúng vậy.”
Bi ai (ngũ)
Ngu Sư Sư và Mộ Dung Tuyết cuộn người trong một góc nhỏ hẹp.
Bọn họ tựa lưng vào một bức bích họa trên vách đá gồ ghề, trên đầu là một bức tường nằm nghiêng. Có lẽ là lúc tường cao sụp xuống vừa khéo có vách đá nơi đây chống đỡ, tạo nên một không gian hình tam giác chật hẹp. Mộ Dung Tuyết cắm kiếm ở bên cạnh, dựng nên một kết giới trong suốt. Kết giới này che chắn hơi thở và thân hình của bọn họ, tránh cho những con quái vật bên ngoài phát hiện ra. Mộ Dung Tuyết bị thương, lúc bị tóm vào đây bụng cậu va phải hòn đá, giờ đau nhức dữ dội. Cậu cắn răng, lặng lẽ vén vạt áo lên sờ thử, thấy lòng bàn tay dính đầy máu nhớp nhúa. Cậu yên lặng thắt lưng quần lại, không nói tiếng nào.
“Ngươi nói xem bọn Thích sư đệ có thể tìm được chúng ta không?” Ngu Sư Sư nhỏ giọng nói.
Mộ Dung Tuyết rất muốn nói có thể, nhưng trong lòng cả hai đều hiểu rất rõ đây là mơ mộng hão huyền. Bọn họ bị cánh tay quỷ kéo xuống đây, cách mặt đất quá xa. Bên ngoài là tầng tầng lớp lớp ‘quỷ quái’ chồng chéo lên nhau, với gương mặt tái nhợt và không có vân tay. Bọn chúng nằm trong khe đá, nửa thân thể của một số người không đi vào trong vách đá mà gần như dung hòa vào nó. Bọn chúng nhắm mắt, giống như đang ngủ đông, nhưng một khi có động tĩnh bọn chúng sẽ lập tức vươn tay từ dưới lòng đất lên, lôi người bên ngoài vào sung làm chất dinh dưỡng cho bọn chúng.
Rốt cuộc đó là thứ gì, bọn họ cũng không biết. Mộ Dung Tuyết cố gắng moi móc kinh thư điển cố trong đầu mình ra xem, song cậu chưa bao giờ nghe qua thứ gì cổ quái như vậy. Đột nhiên Ngu Sư Sư hô lên một tiếng thật nhỏ, Mộ Dung Tuyết cho rằng những ‘quỷ quái’ đó đã thứ tỉnh, vội nhổm người lên xem thử.
“Ngươi xem,” Ngu Sư Sư xoay mặt cậu qua, “Xem ngực bọn chúng kìa.”
“Sao?”
“Có thứ gì đó đang phát sáng trong ngực bọn chúng.” Ngu Sư Sư thấp giọng nói.
Dưới lòng đất không có ánh sáng, không nhìn thấy gì cả. Mộ Dung Tuyết thắp một tấm đăng phù lên, cách một tầng kết giới mỏng, Mộ Dung Tuyết và Ngu Sư Sư có thể nhìn thấy những gương mặt trắng bệch chen chúc bên nhau, có người lớn có trẻ con, ngũ quan lờ mờ không nhìn ra hình dáng mắt mũi, tựa như bóng soi trên mặt nước.
Hai người đều hít một hơi thật sâu, cố nén nỗi sợ xuống tìm vị trí ngực của bọn chúng. Ở đó mọc đầy những rễ cây xoắn vặn thắt nút, tỏa ra ánh sáng lờ mờ như tơ nhện rồi um tùm chạy dài ra phía xa. Mộ Dung Tuyết và Ngu Sư Sư nhìn nhau một cái, đồng thời dấy lên nghi hoặc, những ‘người’ này giống như là thực vật, trái tim vậy mà lại mọc rễ.
“Có phải bọn họ là hoa yêu gì đó không?” Ngu Sư Sư hỏi.
“Hoa yêu trưởng thành là như vậy hả?” Mộ Dung Tuyết nói.
“… Nom không giống lắm.”
Mộ Dung Tuyết cố dằn cơn đau nhức ở bụng để chỉnh lại tư thế, cậu cúi đầu đến gần kết giới, tiếp cận một quỷ quái đang ngủ say. Cậu nhìn kỹ bộ rễ trên ngực quỷ quái, cố gắng muốn nhìn rõ xem rễ vươn dài ra tới đâu. Dường như có một tia sáng lạnh màu sương giá lập lòe trên bộ rễ, vừa nãy thì không có, vậy nó xuất hiện từ bao giờ? Mộ Dung Tuyết cảm thấy rất quen mắt, cậu trừng mắt nhìn đến nỗi mắt cay xè, song vẫn không thấy rõ đó là thứ gì. Đám quái vật xếp chồng lên nhau như cá mồi, che khuất tầm nhìn của cậu.
Ngu Sư Sư ở bên cạnh kinh hồn táng đảm nhìn cảnh tượng này, Mộ Dung Tuyết cách quá gần đám quỷ quái, khuôn mặt lờ mờ kia gần như chỉ cách cậu cỡ một nắm tay, tựa hồ nó có thể mở mắt bất cứ lúc nào. Đúng lúc này, Ngu Sư Sư bỗng dưng thấy hình dáng khuôn mặt kia có sự thay đổi. Ban đầu nó vốn dĩ không ra hình ra dạng, hệt như một nắm bùn vậy, nhưng dường như có một đôi tay vô hình đang nắn mặt nó, nét mặt của quỷ quái dần dần thành hình, đầu tiên là hốc mắt, sau đó tới mũi, cuối cùng ngay cả miệng cũng hiển lộ ra. Ngu Sư Sư đè vai Mộ Dung Tuyết lại, sợ đánh thức những quỷ quái đó, nàng không dám lên tiếng, chỉ đành cố gắng kéo cậu trở về.
Mộ Dung Tuyết cảm thấy có gì đó không đúng, bèn chậm rãi ngẩng đầu lên thì thấy một gương mặt trắng bệch lạnh như băng đang nhìn cậu. Không biết từ khi nào, những khuôn mặt lờ mờ bên ngoài kết giới kia đã hoàn toàn thành hình, còn đang mở đôi mắt lèm nhèm ra. Mộ Dung Tuyết cẩn thận huơ huơ tay trước mặt nó, nó không có phản ứng, Mộ Dung Tuyết thở phào một hơi, quỷ quái không nhìn thấy cậu. Cậu chậm rãi chống người đứng dậy, bỗng kinh hãi phát hiện ra rằng tất cả quỷ quái ở quanh đây đều có mặt, hơn nữa chúng đang nối tiếp nhau mở mắt ra.
Đám quỷ quái thức tỉnh.
Từng bộ rễ uốn quanh ngực bọn chúng đều đứt gãy, nếu Mộ Dung Tuyết có đủ nhĩ lực cũng sẽ nghe thấy những trái tim yếu ớt đang bắt đầu đập từng nhịp rất mạnh. Dưới lòng đất xôn xao lên, tất cả quỷ quái đều dịch chuyển, chúng uốn éo thân thể tái nhợt của mình chui ra khỏi vách đá như những con giun quằn. Ngu Sư Sư dán sát vào Mộ Dung Tuyết, hai người tựa vào nhau run bần bật. Càng nhìn càng thấy sợ, thế là bọn họ tắt đăng phù. Trong bóng tối trống rỗng chỉ nghe được tiếng hít thở dồn dập của nhau, cùng với âm thanh sột soạt vang lên liên tục.
Đang lúc rối bời, lòng bàn tay Mộ Dung Tuyết bị Ngu Sư Sư chọc mấy cái.
Ngu Sư Sư viết vào lòng bàn tay cậu: Gặp qua rồi.
Là sao? Mộ Dung Tuyết sửng sốt một chốc mới kịp hiểu rằng ý Ngu Sư Sư là nàng đã gặp qua những khuôn mặt đó rồi. Sao nàng lại từng gặp những kẻ đó chứ? Mộ Dung Tuyết không hiểu nổi.
Ngu Sư Sư tiếp tục viết: Xà vu.
Như có một tia sét bổ xuống đỉnh đầu, Mộ Dung Tuyết chợt nhớ ra đúng là bọn họ từng gặp qua những gương mặt này. Ở tượng thần Phục Hy khổng lồ bằng đá đen, nơi dòng dung nham chảy xiết, chủ nhân của những khuôn mặt này bị thuật Lẫm Đông của Thích Ẩn giết chết rồi đông thành vô số khắc băng cứng đờ. Nhưng bây giờ bọn chúng sống lại, tựa như lệ quỷ dưới lòng đất mở bừng mắt. Bọn chúng đang nhao nhao ngửi loạn xạ khắp nơi. Mộ Dung Tuyết hiểu ra rằng nhất định là Thích Ẩn đang xuống đây tìm hai người bọn họ, hắn giết những xà vu này, nên hắn là kẻ thù của bọn chúng. Hơi thở của hắn đánh thức những xà vu trọng sinh, chúng đang tìm kiếm mùi và tung tích của hắn.
Chúng nó muốn báo thù.
— — —
“Phục Hy lão gia cũng không còn nữa, chú trớ của chúng ta không ai giải rồi.” Vân Tri thở dài, “Ngay cả thần mà lão quái cũng giết, hay là lúc lâm trận ta phản chiến, giả dạng đi theo hắn ta nhỉ. Biết đâu hắn nể tình ta là sư điệt của hắn, cho ta một cái chức đại tổng quản cũng không chừng.”
Bọn họ tránh xa những hoa thần quỷ dị đó và đứng trên một tảng đá trơ trọi. Tảng đá to lớn màu đỏ trứng tôm, nom như bị lửa đốt, à mà đúng thật là bị lửa đốt, bởi vì mỏm đá này thật sự nóng cháy cả chân, mọi người mới đứng có một lát mà lòng bàn chân gần như muốn lột da.
“Ngươi muốn làm đại tổng quản thì nghĩ cách làm thế nào để quay về năm trăm năm sau đi đã.” Mèo đen đi phía sau thở dài một hơi.
Thích Ẩn bất giác nhìn Phù Lam một cái, y không có phản ứng gì, chỉ yên lặng nhìn những dải hoa thần trải dài không thấy điểm cuối kia. Quay về năm trăm năm sau, Phù Lam vẫn ở nơi này, y sẽ lại một thân một mình lẻ loi cô độc, không có chốn về. Vấn đề này Thích Ẩn đã từng nghĩ tới, nhưng hắn vẫn không tìm ra biện pháp nào tốt cả. Hắn không thể ở lại đây được, nếu ở lại thì chẳng phải tương lai sẽ có hai Thích Ẩn sao?
“Đừng có vọng tưởng,” Bạch Lộc lười biếng chen miệng vào, “Đạo trời vận hành có quy luật nhất định, không thể nghịch mệnh như vậy được. Nếu các ngươi không quay về thời gian ban đầu, rất có thể sẽ bị xóa sổ.”
“Xóa sổ?”
“Là biến mất đấy, ngu ngốc.” Bạch Lộc nói, “Sẽ không có người tên là Thích Ẩn, cũng sẽ không ai nhớ rõ ngươi, ngươi sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi dòng chảy thời gian. Mạnh Phù Nương chưa từng sinh ra ngươi, Phù Lam cũng không có đệ đệ là ngươi. Nhân lúc còn sớm thì tìm đường về đi, đừng có đứng đực ra đấy mơ tưởng hão huyền nữa. Con mụ Bạch Vu của năm trăm năm sau chết rồi, nhưng năm trăm năm trước vẫn còn sống nhăn răng ra đấy. Ngươi chỉnh đốn một chút rồi nhanh chóng đến hồ nước Vân Mộng tìm mấy mụ đó đi. Tuy mấy mụ đó lớn lên toàn ngốc cả thôi, nhưng ít nhiều gì cũng là thần nữ, nói không chừng sẽ có cách giải quyết chú trớ trên người các ngươi, thuận tiện bảo mấy mụ đưa các ngươi quay về.”
Nhưng nếu hắn quay về, Phù Lam phải làm sao đây? Ngực Thích Ẩn nặng nề như có tảng đá đè nặng, khiến hắn cứ ngột ngạt không thở nổi. Hắn chậm rãi đến gần Phù Lam, nhẹ giọng gọi một tiếng “Ca”.
Phù Lam xoay mặt lại nhìn hắn với đôi mắt điềm tĩnh.
Thích Ẩn hé miệng, lại bất giác né tránh đề tài kia, thuận mồm hỏi câu khác: “Ca, vì sao huynh lại muốn đi theo Ngu Lâm Tiên kiếm tiền?”
“…” Phù Lam rũ mi, chậm rãi nói: “Ta nghe người khác nói nếu có rất nhiều tiền sẽ khiến cho người ta thích mình. Ta muốn kiếm nhiều tiền một chút, như vậy có lẽ mọi người sẽ không ghét ta nữa.”
Cái đồ ngốc này. Trong lòng Thích Ẩn chua xót không thôi. Hắn cởi áo ngoài ra, trải ra trên mặt đất, sau đó kêu bọn Vân Tri: “Cẩu tặc, cho ta mượn ít bạc.”
“Làm gì?” Vân Tri hỏi.
“Ca ta thiếu tiền, ta mượn một ít, chừng nào…” Thích Ẩn dừng một chút, đoạn nói: “Chừng nào về ta sẽ trả lại cho ngươi.”
“Được.” Vân Tri cúi đầu tháo dây lưng ra, lấy ra một xấp tiền giấy, “Đây là sư huynh ngươi tích cóp cho Tang Nha làm của hồi môn, Phượng Hoàn phong đảo, biển khơi mênh mang, đời này của ta e là không về được nữa, vậy thì cho ngươi làm của hồi môn. Giữ đi, khỏi trả.”
“… Của hồi môn thì của hồi môn, sao ngươi lại cất ở lưng quần chứ?” Thích Ẩn vân vê xấp tiền giấy, trong ánh mắt toàn là sự ghét bỏ.
“Người trẻ tuổi à, thế đạo hiểm ác, ngươi không thấy mấy tên trộm cướp đi trên đường chuyên môn móc giày người ta sao, vừa ngã xuống đất một cái đã có vàng bạc châu báu đầy tay rồi. Nhưng làm gì có ai móc đũng quần người ta đúng không, cho nên nơi này là an toàn nhất.” Vân Tri bày ra điệu bộ người từng trải.
Thích Ẩn nhìn về phía Thích Linh Xu, nom tên kia đầy vẻ khiếp sợ, không biết là không ngờ lại còn có thể cất tiền ở chỗ đấy, hay là đang tự hỏi mình vì sao lại đi thích một tên đần như vậy. Thích Linh Xu lấy túi càn khôn ra, tháo miếng ngọc mỡ dê trắng cùng với ngọc bội treo trên kiếm xuống, ngoại trừ chiếc vòng lưu ly trên cổ tay thì những vật đáng giá còn lại đều bỏ vào áo ngoài của Thích Ẩn, “Ngọc lưu ly là di vật của sư tôn, còn lại đều cho các đệ. Cũng không cần trả lại.”
Mèo đen dùng móng vuốt cào cổ họng, nôn ra mấy đồng tiền đã mốc meo: “Đây là tiền lão phu cất để mua thịt kho tàu, cũng cho tên ngốc đi.”
Thích Ẩn lau khô nước miếng dính đầy đồng tiền, cuốn xấp tiền giấy và cả ngọc bội lại đưa cho Phù Lam, nói: “Cầm lấy đi.”
Phù Lam ngơ ngác nhận cái túi, một đống nặng trịch, thoáng nghe mấy tiếng leng keng.
“Tất cả chúng ta đều thích huynh. Không phải là không ai thích huynh, chỉ là huynh phải đợi hơi lâu một xíu.” Đôi mắt Thích Ẩn dần lên men, hắn cười nói: “Huynh có bằng lòng chờ chúng ta không?”
Hàng mi rũ xuống của Phù Lam được quầng sáng đỏ của dung nham bao phủ, trông y như một pho tượng im lặng, không biết đang suy nghĩ điều gì. Y còn chưa kịp trả lời, nơi khói mù dung nham ở xa xa có rất nhiều cái bóng lờ mờ uốn éo đứng dậy. Bọn chúng đều là đầu người mình rắn, thân trên trắng bệch, đuôi rắn đen xì. Bọn chúng khựng lại trong chớp mắt, như thể nhìn thấy Thích Ẩn từ xa xa rồi lập tức xoay thân mình phóng như bay về phía bọn họ. Bộ dạng quái dị kia như không có xương vậy, hơn nữa còn chạy rất nhanh, trong chớp mắt đã lao ra khỏi màn khói mù, Thích Ẩn nghe thấy âm thanh khàn khàn của bọn chúng.
“Xà vu!?” Thích Ẩn cả kinh.
Bên dưới thế mà lại chôn toàn là xà vu, U Lệ Địa Uyên cái gì, là bãi tha ma của quái vật thì đúng hơn. Chúng nó đều sống lại, từng đứa một trồi lên từ nền đất lầy lội dính nhớp, đang dùng chất giọng the thé gào lên.
Vân Tri và Thích Linh Xu nhanh chóng điều khiển kiếm, hai ánh kiếm đồng thời lập lòe rồi sáng lên giữa khói mù xám xịt. Lúc Vân Tri lên kiếm suýt nữa đứng không vững, Thích Linh Xu đỡ hắn, nhíu mày nói: “Sao vậy?”
“Có lẽ là ban nãy chảy nhiều máu quá, có hơi choáng, không đáng ngại.” Vân Tri xoay mặt qua, giục bọn Thích Ẩn mau lên đây.
Song Thích Ẩn lại đứng đó không nhúc nhích, rốt cuộc mấy thứ này là cái gì? Lão thần vu có nói nếu tìm được hoa thần Phù Lam sẽ tìm ra được bí thuật trường sinh, đến tột cùng là có ý gì? Đám hoa này, đám quái vật dị dạng này có liên quan như thế nào với ca hắn?
“Bọn họ cũng là tiểu tiên hoa sao?” Phù Lam đột nhiên hỏi.
“Sao có thể chứ?” Thích Ẩn không kịp suy nghĩ đã buột miệng thốt ra.
Rất nhanh sau đó Thích Ẩn đã biết vì sao Phù Lam lại nói như vậy, giữa làn khói mù xám xịt, khuôn mặt của đám xà vu đó càng lúc càng rõ. Cuối cùng Thích Ẩn cũng nhìn thấy rõ mặt và nhận ra bọn chúng. Chúng là những xà vu bị hắn giết chết, đang dùng khuôn mặt dữ tợn với thân thể uốn éo khàn giọng kêu gào với hắn.
Những xà vu đó trọng sinh, bọn họ giống Phù Lam giết không chết hủy không được. Khi giết một con xà vu, một con xà vu khác sẽ bò từ dưới lòng đất lên, hệt như một con lệ quỷ trở về từ chốn âm tào địa phủ.
Phù Lam buông mình nhảy xuống vào đám xà vu đang cuồn cuộn như thủy triều. Tất cả xà vu gào rống nhào về phía y, đao Trảm Cốt vung một đường vẽ nên vòng tròn chặt đứt đám quỷ quái. Tất cả xà vu bị chém làm đôi, chúng run rẩy ngã xuống đất. Một chân Phù Lam dẫm lên đầu một xà vu, vọt vào dòng thủy triều đang chen chúc xô đẩy. Thích Ẩn cả kinh, vội nhảy vào đám xà vu nhanh chóng đuổi theo Phù Lam. Bọn họ lội ngược dòng người tiến về phía trước, giống như một lưỡi đao đen sắc bén bổ đôi dòng thủy triều đục ngầu. Vẻ mặt Phù Lam vô cảm, hàn khí cuồng bạo dâng lên xung quanh y, tất thảy quỷ quái đến gần đều bị đóng băng trong nháy mắt, sau đó bị một đao của y bổ nát.
Máu tươi văng đầy đầu, máu thịt dính lên y phục đen, Phù Lam gần như biến thành một người máu. Y cởi áo trên đã nát bét ra rồi quấn lấy đầu của một xà vu quăng ra ngoài như một cái búa tạ, vòng vây xà vu nhào lên tức khắc bị đông thành băng sau đó bị đập nát. Thân trên trần trụi của Phù Lam không có huyết sắc, tái nhợt như băng lạnh, giờ phút này y là sát thần, không một ai có thể ngăn cản thế công của y. Song những xà vu đó không hề sợ chết, khuôn mặt lờ mờ thậm chí không có cảm xúc gì.
“CA!” Thích Ẩn rống to.
Hắn không biết Phù Lam muốn làm gì, Phù Lam thình lình trở nên cuồng bạo giết chóc không rõ nguyên do. Nhất định là Phù Lam đã đoán được điều gì đó, nhưng người này lại không thèm nói tiếng nào, cứ vậy mà một mình đi trước.
“CA!” Thích Ẩn rống to lần nữa.
Phù Lam vẫn làm ngơ, không quay đầu lại mà tiếp tục tấn công. Vân Tri nhảy lên kiếm Vấn Tuyết của Thích Linh Xu, ném Hữu Hối cho Thích Ẩn. Thích Ẩn bám sát theo phía sau Phù Lam, chém vỡ những con cá lọt lưới khỏi tay Phù Lam. Âm thanh quỷ quái gào rống hòa cùng tiếng thắt lưng phần phật trong gió, còn có cả tiếng gân cốt đứt gãy cùng với máu thịt tách rời, tất thảy đều ngập tràn hai lỗ tai của Thích Ẩn. Hắn không gọi Phù Lam nữa, chỉ lặng lẽ bám theo phía sau y. Phù Lam muốn giết, hắn sẽ hầu. Cho dù không có bất kỳ lý do gì, cho dù phải giết đến thiên hoang địa lão.
Cuối cùng cũng lao đến biển hoa thần, Phù Lam ngồi xổm xuống, dùng sức nhổ tận gốc một đóa hoa thần. Theo bộ rễ dài ngoằng quấn quanh là một khuôn mặt lờ mờ của xà vu chui từ dưới đất lên, nó giương nanh múa vuốt bổ nhào vào Phù Lam. Phù Lam bóp cổ nó, ngón tay dùng sức một cái, âm thanh xương gãy răng rắc ê người vang lên, xà vu rú lên một tiếng quái dị rồi ngoẹo đầu sang một bên.
Thích Ẩn cũng đến, hắn kinh ngạc phát hiện ra rằng trái tim bằng rễ nhỏ bé yếu ớt kia của quỷ quái nối liền với hoa thần. Bộ rễ vướng víu vươn ra từ giữa lưng xà vu hướng về phía nước bùn dơ bẩn. Phù Lam chặt đứt rễ hoa, nơi mà hoa thần mọc lúc ban đầu lại tiếp tục nảy mầm sinh ra nụ hoa mới như cái đèn lồng, cánh hoa nhung bung ra từng vòng rồi nở thành một đóa hoa giống ban đầu y như đúc.
Hoa nhung xanh nhạt, cuống hoa như rắn nước, lặng lẽ nở rộ như không có ai bên cạnh, như thể chưa từng bị hủy hoại.
“Đệ còn không rõ sao?” Phù Lam ném thi thể kia xuống đất, trở tay cầm đao đâm thẳng vào trái tim một xà vu, “Đây là tiểu tiên hoa, khi đệ giết chết bọn họ, khi đệ hủy hoại hoa thần, chúng nó sẽ tái sinh một trái tim mới và hình thành nên cơ thể mới. Ở một nơi nào đó trên thế giới này cũng mọc đầy hoa Phù Lam, đó chính là cội nguồn của ta. Vì thế nên ta mới không có cha mẹ, mới không tìm thấy đồng tộc của mình. Tiểu Ẩn, ta chẳng phải tiểu tiên hoa gì cả, ta là quái vật, là quái vật giống như bọn chúng vậy.”
“Thì ra là thế…” Bạch Lộc bừng tỉnh hiểu ra, “Hoa thần Phù Lam, gặp gió sẽ tàn. Tuy nhiên, khi gió thổi qua sẽ mang theo sinh mệnh mới, cánh hoa tàn trở nên tươi tốt và mãi mãi bất diệt. Dưới lòng đất không có gió, chúng nó tạm thời mất đi cơ hội đó. Vu Tức Minh gieo chúng nó vào trái tim của thần vu, khiến bọn họ sinh trưởng cùng với rễ của hoa thần, và sau đó trở nên bất tử, nói vậy đại thần vu thông minh tuyệt đỉnh của ta cũng làm như vậy rồi.”
Cuối cùng Phù Lam cũng ngừng tay, hàn khí khốc liệt lắng đọng lại trên người y, ngưng tụ thành bi ai không thể giải thoát.
Y đứng ở đó, ngược chiều ánh sáng, ngược hướng với dòng quỷ quái đang cuồn cuộn. Phía sau y, hoa thần nở rộ giữa làn khói độc một cách mê hoặc, bóng người đen nghìn nghịt trào dâng như sóng.
Y nói: “Một ta như vậy, đệ còn thích ta sao? Đệ vẫn còn muốn ta… chờ đệ sao?”
———
Chương trước Chương tiếp
Loading...