Gả Ma
Chương 123
Quy lam (tam)
Vân Tri bò vào từ lỗ thủng, “Các ngươi đang làm gì đấy, lâu vậy rồi mà không thấy lên gì hết, ta còn tưởng các ngươi bị rắn yêu ăn thịt rồi chứ.” Hắn vừa nhìn sang thì thấy hai người đang tay trong tay, thế là lật đật bò lùi ra ngoài, “Xin lỗi xin lỗi, coi như ta chưa vào nhá.”
Thích Linh Xu ở ngay phía sau hắn, hắn vừa lui về phía sau thì mông liền cụng vào phát quan trên đầu Thích Linh Xu. Thích Linh Xu sầm mặt, nghiến răng nghiến lợi cầm chuôi kiếm đâm hắn, “Vân Tri!”
“Đừng đâm mà đừng đâm mà, đau lắm!” Vân Tri kêu to rồi bò ngược trở vào.
Mọi người lục tục xuống dưới, thầy trò Ngu Lâm Tiên cùng với Mộ Dung Tuyết cũng có mặt. Mọi người ngắm nghía những bức bích họa xung quanh mình, sôi nổi tán thưởng. Thích Ẩn nhắc nhở bọn họ không được chạm vào chúng, đệ tử tiên môn dọn dẹp xác chết trong hang động mang ra ngoài, Mộ Dung Tuyết ngồi xếp bằng dưới đất mở tập ghi chép ra vẽ lại những bức bích họa đó.
Ngu Lâm Tiên cắm một cây cờ nhỏ ở giữa hang động, sau đó vẽ một trận pháp rồi nói: “Chúng ta cứ đi một đoạn đường thì bố trí một trận pháp truyền tống, nếu gặp nguy hiểm thì còn có đường lui. Thêm việc giữ lại một vài đệ tử ở bên trên chi viện, dùng kính lưu ly đưa tin.”
“Rất tốt rất tốt.” Vân Tri vô cùng nể mặt, “Quả nhiên vẫn là Ngu sư thúc suy nghĩ thấu đáo.”
“Đương nhiên rồi.” Ngu Sư Sư hừ một tiếng, “Nơi này vừa có vu trớ vừa có rắn yêu, nếu không có sư phụ ta dẫn đường thì các ngươi chờ chết là vừa.”
“Sư Sư, không được vô lễ.” Ngu Lâm Tiên chau mày quở trách.
Tuy miệng thì răn dạy, nhưng bộ dạng vê râu mỉm cười của lão rõ ràng là đang hưởng thụ lời khen. Đám người tiên môn đa phần đều ra vẻ đạo mạo, Thích Ẩn thấy mà tởm lợm, bèn ôm mèo đen theo Phù Lam đi vào bên trong. Một đường đi thẳng xuống dưới, địa hình ở đây bị chia cắt, từ một khe nứt trong lòng núi thông sang một khe nứt khác. Ngửa đầu nhìn lên có thể thấy được lớp băng chói lóa cùng với tia sáng mặt trời theo khe nứt băng len lỏi xuống dưới. Bốn bề là đất lạnh cứng cùng với nham thạch, ngón tay sờ vào có cảm giác lạnh thấu xương.
Trên vách núi có thể thấy rất rõ dấu vết sai lệch trong quá trình sinh trưởng của ngọn núi, ngoài ra còn có rất nhiều đá nứt và mảnh vụn, và một phần đáng kể của các tảng đá không liên tục. Thích Ẩn nghi ngờ rằng nơi này đã từng trải qua một trận động đất rất lớn, vì thế nên thần điện Phục Hy bị vùi sâu vào trong núi tuyết rồi biến mất khỏi thế gian này.
Mọi người lại nhảy qua một khe nứt, khoảng không rộng lớn bên dưới là đống đổ nát của thần điện. Mái vòm bị sụp một nửa và chất đầy những tảng đá khổng lồ. Thế mà lại vừa khéo chống đỡ, không đè lên tượng thần bên dưới. Bốn phía thần điện đầy những bức tượng bằng đất sét cao cỡ nửa người, tất cả đều là đầu người mình rắn, khuôn mặt được phát họa bởi ngòi bút, dùng hạt châu vàng làm đôi mắt trông sinh động như thật. Có một xác ướp nằm trên bệ đá ở chính giữa cùng với hai viên ngọc thạch đặt trên hốc mắt.
“Đây chẳng phải là tắc cửu khiếu sao?” Vân Tri quan sát ngọc thạch trên đôi mắt của xác ướp, “Nghe nói người xưa sẽ dùng ngọc chẹn vào cửu khiếu để hồn phách của người chết đừng bay lung tung. Nhưng cũng có cụ khác nói là vì cất thần hồn ở trong cơ thể, chờ tương lai có cơ hội trọng sinh.” Hắn quay mặt sang, nhướng mày với Thích Ẩn, “Có muốn xem thử thứ dưới hạ thân nó cũng bị nhét đồ không?”
“…” Thích Ẩn cạn lời, “Muốn thì tự mà xem đi.”
Thằng nhãi này động thủ xốc vải liệm của xác ướp lên thật, mọi người đồng loạt cả kinh. Thân dưới của xác ướp này không phải hai chân mà là đuôi rắn. Vảy đã bị lột sạch, chúng vươn vãi dưới bệ đá như bông tuyết, để lộ lớp da khô quắt bên trong.
“Đầu người mình rắn!” Ngu Lâm Tiên kinh hãi, “Đây là thần ư?”
“Vì sao lại không phải là yêu quái?” Ngu Sư Sư nói, “Biết đâu là một con xà yêu, thần vu ở đây không hiểu sự đời nên cung phụng nó như thần linh vậy.”
“Đồ nhi ngốc, nếu yêu ma chết tất sẽ hiện nguyên hình. Kẻ này đầu người mình rắn, rõ ràng là nguyên hình đã như vậy rồi!”
Tất cả mọi người đều kinh hô, sau đó nhao nhao vây quanh chiêm ngưỡng. Phù Lam im lặng nhìn xác ướp hồi lâu rồi nói: “Các ngươi đoán sai rồi, đây là hai cỗ thi thể.”
“Là sao?” Thích Ẩn hỏi, “Nó mang thai sao?”
Phù Lam nhìn hắn, đoạn lắc đầu rồi dùng dao găm xốc quần áo của xác ướp lên, chỉ vào đường may trên eo nó, nói: “Đuôi rắn là bị khâu thêm vào.”
Lúc này mọi người mới phát hiện eo của thi thể này có dấu vết bị khâu lại. Vân Tri hít một hơi, sau đó nói: “Vết thương không có khe hở, còn để lại sẹo, tổ tông này đã bị khâu sống. Có người chặt hai chân của hắn, nối đuôi rắn lại, để hắn sinh trưởng cùng với cái đuôi rắn đó.”
Thời thượng cổ man di, thần linh đứng đầu, kế đến là thần vu, những phàm linh khác đều hèn mọn như bùn đất. Từ Trung Nguyên đến Nam Cương, dưới chân tượng thần máu chảy thành sông. Mọi người không đành lòng nhìn nữa, bèn dạt ra. Vân Tri cung kính đắp vải liệm lại cho thi thể, niệm một đoạn kinh chú mong hắn đầu thai vào nhà tốt. Thích Ẩn quay mặt đi nhìn những pho tượng trên bốn bức tường. Mỗi pho tượng đều khép hờ mắt, bộ dạng vừa hiền từ vừa lạnh nhạt. Rõ ràng là đất sét, nhưng lại có cảm giác trơn trượt lạnh lẽo. Không biết sao, Thích Ẩn cứ luôn cảm thấy những pho tượng thần này đang nhìn chằm chằm hắn.
Thay đổi vị trí đứng, vẫn có cảm giác bị nhìn chằm chằm, như thể có kẻ nào đó sau lưng, lại giống như… Có ai đó đang xuyên qua đôi mắt của chúng nó nhìn trộm hắn. Chẳng lẽ là Phục Hy lão gia, hắn chưa chào hỏi mà đã đặt chân vào địa giới của người ta nên đại lão gia không vui vẻ cho lắm à?
Âm thanh của Bạch Lộc chợt vang lên bên tai: “Nhãi con.”
“Ngươi còn sống, lão Bạch.” Thích Ẩn nói.
“…” Bạch Lộc trợn mắt, “Tiểu gia chỉ là không muốn nhìn ngươi giở trò lưu manh thôi. Mắc ói thật đấy, thấy mà đau cả mắt.”
Thích Ẩn cũng không để ý, trực tiếp nói chính sự, “Là đại thần Phục Hy đang nhìn ta sao?”
“Nhắc đến chuyện này,” Bạch Lộc đang lềnh bềnh trong tâm hải, sắc mặt cậu nghiêm trọng, “Chỗ này rất kỳ quái, ngươi để ý một chút.”
“Kỳ quái thế nào?”
“Nơi này là thần điện Phục Hy, nhưng lại không có hơi thở của thần linh.”
Không có thần linh là sao? Đúng lúc này, lỗ tai Thích Ẩn khẽ nhúc nhích, hắn bắt được một nhịp tim đập bí ẩn.
“Ngươi nghe thấy không? Lão Bạch.”
“Ừ,” Bạch Lộc gật đầu, “Thừa một tiếng tim đập.”
Có tổng cộng mười lăm người xuống dưới, đệ tử tiên môn tu luyện hàng năm nên nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ. Hắn lẳng lặng đếm kỹ, vốn chỉ có mười lăm tiếng tim đập, nhưng bây giờ hắn lại nghe được mười sáu. Tiếng tim đập cuối cùng ẩn sau tất cả âm thanh, tựa như một con lệ quỷ đang náu mình trong bóng tối mài răng hút máu. Hắn nhìn bốn phía xung quanh, mèo đen và Nữ La đứng cùng một chỗ, Vân Tri, Thích Linh Xu, thầy trò Ngu thị… Vật sống còn lại là ai?
Nơi bệ đá giữa thần điện trống rỗng. Thích Ẩn hô to: “Xác ướp kia đâu rồi?”
Có người hét lên một tiếng, Ngu Sư Sư chỉ lên mái vòm nói: “Trên kia!”
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên thì thấy xác ướp kia đang vắt vẻo trên xà ngang, mười ngón tay cắm sâu vào tảng đá trên mái vòm, nó ngã ngửa ra nhìn chằm chằm người bên dưới. Sắc mặt của con quái vật này trông rất dữ tợn, da mặt nhăn nhúm chồng chéo lên nhau như tờ giấy bị nhàu nát.
“Đã chết thành ra vậy rồi mà còn sống lại được nữa à?” Thích Ẩn đặt tay lên vỏ kiếm.
“Đừng để nó ở trên đó.” Phù Lam nói.
“Không sai, những tảng đá trên đó đều đã chẹn cứng, chỉ cần một khối rơi ra cũng đủ chôn sống nơi này.” Thích Linh Xu trầm giọng nói.
Ngu Lâm Tiên nói: “Không được, chúng ta vẫn chưa tìm được đường xuống dưới!”
“Thế thì muốn sao nữa, đâm kiếm lên trên chắc chắn sẽ sụp xuống, chẳng lẽ chúng ta còn có thể lên đó nắm tay nó bảo rằng tổ tông ơi xuống đây chơi đi à?” Vân Tri đau đầu.
Ngu Lâm Tiên liếc sang mèo đen, đoạn nói: “Tà vật cấp này thích máu thịt nhất, Thích sư chất, nếu không ngại thì ngươi trói con mèo này của ngươi lại, cắt móng vuốt của nó lấy máu. Chúng ta sẽ bố trị một trận pháp Tỏa Bộ, lấy nó làm mắt trận, cách xa ba thước, chắc chắn tà vật kia sẽ lơi lỏng cảnh giác mà xuống đây bắt mèo. Một con mèo thôi mà, cho nó ở đây đi, sư thúc trả cho ngươi một con mèo Xiêm vạn lượng.”
Chúng đệ tử thi nhau phụ họa, nói cách này rất hay. Duy mỗi Thích Ẩn không hề hé răng, bọn họ ồn ào một lúc lâu vẫn không thấy hắn nói chuyện, thế là dần dần yên tĩnh lại. Thích Ẩn cúi người bế mèo đen lên ôm vào lòng, đoạn chậm rãi ngước mắt lên. Đôi con ngươi màu xám bạc lạnh lẽo tỏa ra hàn khí khiến người khác không dám nhìn thẳng hắn.
“Đám chó mù các ngươi dám có ý đồ với Miêu gia của ta.” Thích Ẩn lạnh lùng nói.
Ngu trưởng lão của bọn họ đức cao vọng trọng, nói một câu là đám thuộc hạ đều nghe theo răm rắp. Bây giờ một tên tiểu bối chui ra từ khe núi này lại dám giáp mặt chống đối lão. Mọi người giận dữ, “Sao ngươi lại mắng người chứ! Một con mèo già thôi mà, đâu phải bọn ta không chịu đền đâu. Môn phái nhỏ thì cái đức độ cũng chỉ bấy nhiêu đó thôi!”
Vân Tri bước ra hòa giải, “Con mèo này của sư đệ ta vô cùng quý giá, hằng ngày chăm bón bằng thịt kho tàu, bỏ thì tiếc lắm, vẫn là nên nghĩ cách khác đi.”
Không ai để ý đến hắn, có người xúi giục Phù Lam: “Phù Lam, ngươi nhận tiền của Ngu trưởng lão, mau cướp con mèo kia lại đây đi!”
Phù Lam không nhúc nhích, y vẫn luôn không hiểu cách giao tiếp với người khác, đừng nói chi đến việc khắc khẩu. Cho dù có đánh nhau cũng không phải chuyện của y, y cứ lẳng lặng đứng đó không nói tiếng nào, giống như không nghe thấy gì hết vậy. Thật ra nếu không phải vì kiếm tiền thì y bằng lòng đi một mình hơn. Từ trước đến nay y vẫn luôn là như thế, cho dù đứng giữa đám đông vẫn tựa như xa tận chân trời.
“Này, thằng ngốc, ngươi có nghe không đấy!” Có người hô.
Phù Lam nhíu mày, tựa hồ chê ầm ĩ quá, bèn yên lặng bịt tai lại.
Đúng là một đám chẳng khác gì heo chó, Thích Ẩn sầm mặt, nếu không nể mặt Phù Lam thì hắn đã bổ đôi bọn chúng ra rồi. Nhưng có chuyện này vẫn là nên tuyên bố, hắn bước lên trước, ôm lấy vai Phù Lam rồi nói: “Có chuyện này quên nói, Phù Lam là người của ta.”
“Nói hươu nói vượn, sao y lại thành người của ngươi rồi!” Đệ tử mắng.
Thích Ẩn nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Huynh ấy là huynh đệ khác cha khác mẹ của ta, còn là thê tử ta chưa rước vào cửa, đương nhiên là người của Thích Ẩn ta rồi. Nếu để ta nghe được các ngươi nói năng thô lỗ với huynh ấy lần nào nữa,” hắn nghiến răng, trong mắt chứa đầy sát khí, “Vậy thì đừng trách ông mày không khách khí.”
Lời này đúng là khiến người nghe phải kinh hãi, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, nửa chữ cũng không phun ra nổi.
“Sư điệt cứ đùa, mấy lời đùa như vậy cũng đừng tùy tiện nói ra.” Ngu Lâm Tiên bày ra nụ cười hiền từ, liên tục cười khổ, “Thôi được thôi được, nếu tiếc con mèo này, chúng ta không thể cướp thú vui của người khác được, nghĩ cách khác vậy.”
Xác ướp kia rít hơi lạnh, không hề nhúc nhích. Nếu nó cứ như vậy thì cũng được, chỉ sợ nó leo trèo lung tung rồi làm sụp nham thạch thì chết dở. Thích Ẩn cau mày quan sát xác ướp kia, cái thứ này có điểm giống với tội đồ, tội đồ có thể trường sinh, nhưng không có cách nào bảo quản thân xác không bị thối rữa. Ngoại trừ Vu Úc Ly, không biết lão khốn kiếp kia đã dùng biện pháp gì mà vẫn duy trì được dung mạo vốn có của chính mình. Nhóm tội đồ trong thần mộ đều khát cầu máu thần để giải trừ chú trớ bất tử, có lẽ thứ quỷ quái này cũng thế. Thích Ẩn nhanh chóng quyết định, nói: “Dùng máu của ta thử xem sao.”
Mọi người nhất thời kinh ngạc, chẳng biết xác ướp này có bao nhiêu năm đạo hạnh, lấy máu làm mồi nhử rất nguy hiểm, mất mạng như chơi. Bọn họ lầm bầm mấy câu, không nói tiếng nào. Trận pháp Tỏa Bộ đã bố trí xong, Thích Ẩn đứng trong trận, mọi người tản ra ven tường bốn phía. Thích Ẩn khép hai ngón tay, rạch một đường trong lòng bàn tay. Máu tươi chậm rãi chảy ra, men theo khe hở ngón tay chảy xuống mặt đất.
Thích Ẩn giơ bàn tay đẫm máu lên nói: “Lão tiền bối, mấy ngàn năm không ăn cơm, có muốn xuống đây lót dạ không?”
Mũi của xác ướp kia bị kích thích, những khe rãnh trên khuôn mặt càng thêm dữ tợn, bộ dạng hung ác, ngũ quan lộ rõ ra. Nó dùng sức bắt lấy một cục đá rồi quăng xuống Thích Ẩn.
Một trảo này của nó đã phá hỏng mọi thứ, cân bằng trên mái vòm bị phá vỡ, một tiếng động lớn tựa trời sụp đất nứt, tầng nham thạch mang theo đất lạnh và lớp tuyết ở bên trên đổ ập xuống. Đỉnh đầu chợt tối sầm, tựa như mây đen kéo tới hay núi cao áp đỉnh. Chắc chắn không kịp lùi lại, bóng dáng Thích Ẩn chợt lóe lên, nhanh chóng lui đến bên cạnh Phù Lam. Hắn cắm kiếm Quy Muội xuống đất, mở kết giới ra, tay trái giũ bọc vải bố túm lấy cánh tay của Phù Lam. Mèo đen thuần thục nhảy về phía trước chui tọt vào vạt áo Thích Ẩn.
Đá lớn mang theo lớp tuyết nặng chừng mấy ngàn cân rơi xuống. Kết giới điên cuồng lập lòe, âm thanh sụp đổ bốn phía tựa như giông tố đùng đùng, linh lực thấp phía bên kia lập tức bị chặn lại, tiếng kêu rên đột nhiên im bặt.
Mộ Dung Tuyết ôm đầu gối ngồi xổm dưới kết giới của Ngu Sư Sư, Ngu Sư Sư nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu không phải vì ngươi liều mạng đến nơi này, ta cũng không thèm cứu cái đồ dâm tặc nhà ngươi đâu!”
Mặt đất nứt toạc, những tảng đá lớn rơi xuống nện vỡ gạch giữa điện. Dưới lòng đất thần điện lại trống không, không biết thông đến nơi nào, Thích Ẩn thầm nghĩ không xong, trong lúc hoảng loạn mặc kệ những kẻ khác, chỉ biết ôm chặt lấy Phù Lam. Dáng người của ca hắn đúng là như tiên trên trời, vòng eo thon thả ôm trong tay khiến cả người cứ thoải mái làm sao. Rõ ràng đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, lòng hắn lại cứ như một con chim tước đang bay nhảy trên những đám mây. Thích Ẩn thấp giọng nói: “Ca này, ôm chặt ta nhé, lát nữa ngã xuống mới không bị tách ra.”
“…” Phù Lam cau mày, hỏi: “Thích Ẩn, ngươi đang cợt nhả ta sao?”
“Ca, huynh nghĩ thế là sai rồi. Đệ đệ ôm ca ca không phải là cợt nhả, gọi là huynh đệ tình thâm mới đúng.” Thích Ẩn nghiêm trang giải thích, “Bất cứ kẻ nào trên đời này mà ôm huynh đều là lợi dụng, chỉ có ta là không phải.”
———
Vân Tri bò vào từ lỗ thủng, “Các ngươi đang làm gì đấy, lâu vậy rồi mà không thấy lên gì hết, ta còn tưởng các ngươi bị rắn yêu ăn thịt rồi chứ.” Hắn vừa nhìn sang thì thấy hai người đang tay trong tay, thế là lật đật bò lùi ra ngoài, “Xin lỗi xin lỗi, coi như ta chưa vào nhá.”
Thích Linh Xu ở ngay phía sau hắn, hắn vừa lui về phía sau thì mông liền cụng vào phát quan trên đầu Thích Linh Xu. Thích Linh Xu sầm mặt, nghiến răng nghiến lợi cầm chuôi kiếm đâm hắn, “Vân Tri!”
“Đừng đâm mà đừng đâm mà, đau lắm!” Vân Tri kêu to rồi bò ngược trở vào.
Mọi người lục tục xuống dưới, thầy trò Ngu Lâm Tiên cùng với Mộ Dung Tuyết cũng có mặt. Mọi người ngắm nghía những bức bích họa xung quanh mình, sôi nổi tán thưởng. Thích Ẩn nhắc nhở bọn họ không được chạm vào chúng, đệ tử tiên môn dọn dẹp xác chết trong hang động mang ra ngoài, Mộ Dung Tuyết ngồi xếp bằng dưới đất mở tập ghi chép ra vẽ lại những bức bích họa đó.
Ngu Lâm Tiên cắm một cây cờ nhỏ ở giữa hang động, sau đó vẽ một trận pháp rồi nói: “Chúng ta cứ đi một đoạn đường thì bố trí một trận pháp truyền tống, nếu gặp nguy hiểm thì còn có đường lui. Thêm việc giữ lại một vài đệ tử ở bên trên chi viện, dùng kính lưu ly đưa tin.”
“Rất tốt rất tốt.” Vân Tri vô cùng nể mặt, “Quả nhiên vẫn là Ngu sư thúc suy nghĩ thấu đáo.”
“Đương nhiên rồi.” Ngu Sư Sư hừ một tiếng, “Nơi này vừa có vu trớ vừa có rắn yêu, nếu không có sư phụ ta dẫn đường thì các ngươi chờ chết là vừa.”
“Sư Sư, không được vô lễ.” Ngu Lâm Tiên chau mày quở trách.
Tuy miệng thì răn dạy, nhưng bộ dạng vê râu mỉm cười của lão rõ ràng là đang hưởng thụ lời khen. Đám người tiên môn đa phần đều ra vẻ đạo mạo, Thích Ẩn thấy mà tởm lợm, bèn ôm mèo đen theo Phù Lam đi vào bên trong. Một đường đi thẳng xuống dưới, địa hình ở đây bị chia cắt, từ một khe nứt trong lòng núi thông sang một khe nứt khác. Ngửa đầu nhìn lên có thể thấy được lớp băng chói lóa cùng với tia sáng mặt trời theo khe nứt băng len lỏi xuống dưới. Bốn bề là đất lạnh cứng cùng với nham thạch, ngón tay sờ vào có cảm giác lạnh thấu xương.
Trên vách núi có thể thấy rất rõ dấu vết sai lệch trong quá trình sinh trưởng của ngọn núi, ngoài ra còn có rất nhiều đá nứt và mảnh vụn, và một phần đáng kể của các tảng đá không liên tục. Thích Ẩn nghi ngờ rằng nơi này đã từng trải qua một trận động đất rất lớn, vì thế nên thần điện Phục Hy bị vùi sâu vào trong núi tuyết rồi biến mất khỏi thế gian này.
Mọi người lại nhảy qua một khe nứt, khoảng không rộng lớn bên dưới là đống đổ nát của thần điện. Mái vòm bị sụp một nửa và chất đầy những tảng đá khổng lồ. Thế mà lại vừa khéo chống đỡ, không đè lên tượng thần bên dưới. Bốn phía thần điện đầy những bức tượng bằng đất sét cao cỡ nửa người, tất cả đều là đầu người mình rắn, khuôn mặt được phát họa bởi ngòi bút, dùng hạt châu vàng làm đôi mắt trông sinh động như thật. Có một xác ướp nằm trên bệ đá ở chính giữa cùng với hai viên ngọc thạch đặt trên hốc mắt.
“Đây chẳng phải là tắc cửu khiếu sao?” Vân Tri quan sát ngọc thạch trên đôi mắt của xác ướp, “Nghe nói người xưa sẽ dùng ngọc chẹn vào cửu khiếu để hồn phách của người chết đừng bay lung tung. Nhưng cũng có cụ khác nói là vì cất thần hồn ở trong cơ thể, chờ tương lai có cơ hội trọng sinh.” Hắn quay mặt sang, nhướng mày với Thích Ẩn, “Có muốn xem thử thứ dưới hạ thân nó cũng bị nhét đồ không?”
“…” Thích Ẩn cạn lời, “Muốn thì tự mà xem đi.”
Thằng nhãi này động thủ xốc vải liệm của xác ướp lên thật, mọi người đồng loạt cả kinh. Thân dưới của xác ướp này không phải hai chân mà là đuôi rắn. Vảy đã bị lột sạch, chúng vươn vãi dưới bệ đá như bông tuyết, để lộ lớp da khô quắt bên trong.
“Đầu người mình rắn!” Ngu Lâm Tiên kinh hãi, “Đây là thần ư?”
“Vì sao lại không phải là yêu quái?” Ngu Sư Sư nói, “Biết đâu là một con xà yêu, thần vu ở đây không hiểu sự đời nên cung phụng nó như thần linh vậy.”
“Đồ nhi ngốc, nếu yêu ma chết tất sẽ hiện nguyên hình. Kẻ này đầu người mình rắn, rõ ràng là nguyên hình đã như vậy rồi!”
Tất cả mọi người đều kinh hô, sau đó nhao nhao vây quanh chiêm ngưỡng. Phù Lam im lặng nhìn xác ướp hồi lâu rồi nói: “Các ngươi đoán sai rồi, đây là hai cỗ thi thể.”
“Là sao?” Thích Ẩn hỏi, “Nó mang thai sao?”
Phù Lam nhìn hắn, đoạn lắc đầu rồi dùng dao găm xốc quần áo của xác ướp lên, chỉ vào đường may trên eo nó, nói: “Đuôi rắn là bị khâu thêm vào.”
Lúc này mọi người mới phát hiện eo của thi thể này có dấu vết bị khâu lại. Vân Tri hít một hơi, sau đó nói: “Vết thương không có khe hở, còn để lại sẹo, tổ tông này đã bị khâu sống. Có người chặt hai chân của hắn, nối đuôi rắn lại, để hắn sinh trưởng cùng với cái đuôi rắn đó.”
Thời thượng cổ man di, thần linh đứng đầu, kế đến là thần vu, những phàm linh khác đều hèn mọn như bùn đất. Từ Trung Nguyên đến Nam Cương, dưới chân tượng thần máu chảy thành sông. Mọi người không đành lòng nhìn nữa, bèn dạt ra. Vân Tri cung kính đắp vải liệm lại cho thi thể, niệm một đoạn kinh chú mong hắn đầu thai vào nhà tốt. Thích Ẩn quay mặt đi nhìn những pho tượng trên bốn bức tường. Mỗi pho tượng đều khép hờ mắt, bộ dạng vừa hiền từ vừa lạnh nhạt. Rõ ràng là đất sét, nhưng lại có cảm giác trơn trượt lạnh lẽo. Không biết sao, Thích Ẩn cứ luôn cảm thấy những pho tượng thần này đang nhìn chằm chằm hắn.
Thay đổi vị trí đứng, vẫn có cảm giác bị nhìn chằm chằm, như thể có kẻ nào đó sau lưng, lại giống như… Có ai đó đang xuyên qua đôi mắt của chúng nó nhìn trộm hắn. Chẳng lẽ là Phục Hy lão gia, hắn chưa chào hỏi mà đã đặt chân vào địa giới của người ta nên đại lão gia không vui vẻ cho lắm à?
Âm thanh của Bạch Lộc chợt vang lên bên tai: “Nhãi con.”
“Ngươi còn sống, lão Bạch.” Thích Ẩn nói.
“…” Bạch Lộc trợn mắt, “Tiểu gia chỉ là không muốn nhìn ngươi giở trò lưu manh thôi. Mắc ói thật đấy, thấy mà đau cả mắt.”
Thích Ẩn cũng không để ý, trực tiếp nói chính sự, “Là đại thần Phục Hy đang nhìn ta sao?”
“Nhắc đến chuyện này,” Bạch Lộc đang lềnh bềnh trong tâm hải, sắc mặt cậu nghiêm trọng, “Chỗ này rất kỳ quái, ngươi để ý một chút.”
“Kỳ quái thế nào?”
“Nơi này là thần điện Phục Hy, nhưng lại không có hơi thở của thần linh.”
Không có thần linh là sao? Đúng lúc này, lỗ tai Thích Ẩn khẽ nhúc nhích, hắn bắt được một nhịp tim đập bí ẩn.
“Ngươi nghe thấy không? Lão Bạch.”
“Ừ,” Bạch Lộc gật đầu, “Thừa một tiếng tim đập.”
Có tổng cộng mười lăm người xuống dưới, đệ tử tiên môn tu luyện hàng năm nên nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ. Hắn lẳng lặng đếm kỹ, vốn chỉ có mười lăm tiếng tim đập, nhưng bây giờ hắn lại nghe được mười sáu. Tiếng tim đập cuối cùng ẩn sau tất cả âm thanh, tựa như một con lệ quỷ đang náu mình trong bóng tối mài răng hút máu. Hắn nhìn bốn phía xung quanh, mèo đen và Nữ La đứng cùng một chỗ, Vân Tri, Thích Linh Xu, thầy trò Ngu thị… Vật sống còn lại là ai?
Nơi bệ đá giữa thần điện trống rỗng. Thích Ẩn hô to: “Xác ướp kia đâu rồi?”
Có người hét lên một tiếng, Ngu Sư Sư chỉ lên mái vòm nói: “Trên kia!”
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên thì thấy xác ướp kia đang vắt vẻo trên xà ngang, mười ngón tay cắm sâu vào tảng đá trên mái vòm, nó ngã ngửa ra nhìn chằm chằm người bên dưới. Sắc mặt của con quái vật này trông rất dữ tợn, da mặt nhăn nhúm chồng chéo lên nhau như tờ giấy bị nhàu nát.
“Đã chết thành ra vậy rồi mà còn sống lại được nữa à?” Thích Ẩn đặt tay lên vỏ kiếm.
“Đừng để nó ở trên đó.” Phù Lam nói.
“Không sai, những tảng đá trên đó đều đã chẹn cứng, chỉ cần một khối rơi ra cũng đủ chôn sống nơi này.” Thích Linh Xu trầm giọng nói.
Ngu Lâm Tiên nói: “Không được, chúng ta vẫn chưa tìm được đường xuống dưới!”
“Thế thì muốn sao nữa, đâm kiếm lên trên chắc chắn sẽ sụp xuống, chẳng lẽ chúng ta còn có thể lên đó nắm tay nó bảo rằng tổ tông ơi xuống đây chơi đi à?” Vân Tri đau đầu.
Ngu Lâm Tiên liếc sang mèo đen, đoạn nói: “Tà vật cấp này thích máu thịt nhất, Thích sư chất, nếu không ngại thì ngươi trói con mèo này của ngươi lại, cắt móng vuốt của nó lấy máu. Chúng ta sẽ bố trị một trận pháp Tỏa Bộ, lấy nó làm mắt trận, cách xa ba thước, chắc chắn tà vật kia sẽ lơi lỏng cảnh giác mà xuống đây bắt mèo. Một con mèo thôi mà, cho nó ở đây đi, sư thúc trả cho ngươi một con mèo Xiêm vạn lượng.”
Chúng đệ tử thi nhau phụ họa, nói cách này rất hay. Duy mỗi Thích Ẩn không hề hé răng, bọn họ ồn ào một lúc lâu vẫn không thấy hắn nói chuyện, thế là dần dần yên tĩnh lại. Thích Ẩn cúi người bế mèo đen lên ôm vào lòng, đoạn chậm rãi ngước mắt lên. Đôi con ngươi màu xám bạc lạnh lẽo tỏa ra hàn khí khiến người khác không dám nhìn thẳng hắn.
“Đám chó mù các ngươi dám có ý đồ với Miêu gia của ta.” Thích Ẩn lạnh lùng nói.
Ngu trưởng lão của bọn họ đức cao vọng trọng, nói một câu là đám thuộc hạ đều nghe theo răm rắp. Bây giờ một tên tiểu bối chui ra từ khe núi này lại dám giáp mặt chống đối lão. Mọi người giận dữ, “Sao ngươi lại mắng người chứ! Một con mèo già thôi mà, đâu phải bọn ta không chịu đền đâu. Môn phái nhỏ thì cái đức độ cũng chỉ bấy nhiêu đó thôi!”
Vân Tri bước ra hòa giải, “Con mèo này của sư đệ ta vô cùng quý giá, hằng ngày chăm bón bằng thịt kho tàu, bỏ thì tiếc lắm, vẫn là nên nghĩ cách khác đi.”
Không ai để ý đến hắn, có người xúi giục Phù Lam: “Phù Lam, ngươi nhận tiền của Ngu trưởng lão, mau cướp con mèo kia lại đây đi!”
Phù Lam không nhúc nhích, y vẫn luôn không hiểu cách giao tiếp với người khác, đừng nói chi đến việc khắc khẩu. Cho dù có đánh nhau cũng không phải chuyện của y, y cứ lẳng lặng đứng đó không nói tiếng nào, giống như không nghe thấy gì hết vậy. Thật ra nếu không phải vì kiếm tiền thì y bằng lòng đi một mình hơn. Từ trước đến nay y vẫn luôn là như thế, cho dù đứng giữa đám đông vẫn tựa như xa tận chân trời.
“Này, thằng ngốc, ngươi có nghe không đấy!” Có người hô.
Phù Lam nhíu mày, tựa hồ chê ầm ĩ quá, bèn yên lặng bịt tai lại.
Đúng là một đám chẳng khác gì heo chó, Thích Ẩn sầm mặt, nếu không nể mặt Phù Lam thì hắn đã bổ đôi bọn chúng ra rồi. Nhưng có chuyện này vẫn là nên tuyên bố, hắn bước lên trước, ôm lấy vai Phù Lam rồi nói: “Có chuyện này quên nói, Phù Lam là người của ta.”
“Nói hươu nói vượn, sao y lại thành người của ngươi rồi!” Đệ tử mắng.
Thích Ẩn nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Huynh ấy là huynh đệ khác cha khác mẹ của ta, còn là thê tử ta chưa rước vào cửa, đương nhiên là người của Thích Ẩn ta rồi. Nếu để ta nghe được các ngươi nói năng thô lỗ với huynh ấy lần nào nữa,” hắn nghiến răng, trong mắt chứa đầy sát khí, “Vậy thì đừng trách ông mày không khách khí.”
Lời này đúng là khiến người nghe phải kinh hãi, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, nửa chữ cũng không phun ra nổi.
“Sư điệt cứ đùa, mấy lời đùa như vậy cũng đừng tùy tiện nói ra.” Ngu Lâm Tiên bày ra nụ cười hiền từ, liên tục cười khổ, “Thôi được thôi được, nếu tiếc con mèo này, chúng ta không thể cướp thú vui của người khác được, nghĩ cách khác vậy.”
Xác ướp kia rít hơi lạnh, không hề nhúc nhích. Nếu nó cứ như vậy thì cũng được, chỉ sợ nó leo trèo lung tung rồi làm sụp nham thạch thì chết dở. Thích Ẩn cau mày quan sát xác ướp kia, cái thứ này có điểm giống với tội đồ, tội đồ có thể trường sinh, nhưng không có cách nào bảo quản thân xác không bị thối rữa. Ngoại trừ Vu Úc Ly, không biết lão khốn kiếp kia đã dùng biện pháp gì mà vẫn duy trì được dung mạo vốn có của chính mình. Nhóm tội đồ trong thần mộ đều khát cầu máu thần để giải trừ chú trớ bất tử, có lẽ thứ quỷ quái này cũng thế. Thích Ẩn nhanh chóng quyết định, nói: “Dùng máu của ta thử xem sao.”
Mọi người nhất thời kinh ngạc, chẳng biết xác ướp này có bao nhiêu năm đạo hạnh, lấy máu làm mồi nhử rất nguy hiểm, mất mạng như chơi. Bọn họ lầm bầm mấy câu, không nói tiếng nào. Trận pháp Tỏa Bộ đã bố trí xong, Thích Ẩn đứng trong trận, mọi người tản ra ven tường bốn phía. Thích Ẩn khép hai ngón tay, rạch một đường trong lòng bàn tay. Máu tươi chậm rãi chảy ra, men theo khe hở ngón tay chảy xuống mặt đất.
Thích Ẩn giơ bàn tay đẫm máu lên nói: “Lão tiền bối, mấy ngàn năm không ăn cơm, có muốn xuống đây lót dạ không?”
Mũi của xác ướp kia bị kích thích, những khe rãnh trên khuôn mặt càng thêm dữ tợn, bộ dạng hung ác, ngũ quan lộ rõ ra. Nó dùng sức bắt lấy một cục đá rồi quăng xuống Thích Ẩn.
Một trảo này của nó đã phá hỏng mọi thứ, cân bằng trên mái vòm bị phá vỡ, một tiếng động lớn tựa trời sụp đất nứt, tầng nham thạch mang theo đất lạnh và lớp tuyết ở bên trên đổ ập xuống. Đỉnh đầu chợt tối sầm, tựa như mây đen kéo tới hay núi cao áp đỉnh. Chắc chắn không kịp lùi lại, bóng dáng Thích Ẩn chợt lóe lên, nhanh chóng lui đến bên cạnh Phù Lam. Hắn cắm kiếm Quy Muội xuống đất, mở kết giới ra, tay trái giũ bọc vải bố túm lấy cánh tay của Phù Lam. Mèo đen thuần thục nhảy về phía trước chui tọt vào vạt áo Thích Ẩn.
Đá lớn mang theo lớp tuyết nặng chừng mấy ngàn cân rơi xuống. Kết giới điên cuồng lập lòe, âm thanh sụp đổ bốn phía tựa như giông tố đùng đùng, linh lực thấp phía bên kia lập tức bị chặn lại, tiếng kêu rên đột nhiên im bặt.
Mộ Dung Tuyết ôm đầu gối ngồi xổm dưới kết giới của Ngu Sư Sư, Ngu Sư Sư nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu không phải vì ngươi liều mạng đến nơi này, ta cũng không thèm cứu cái đồ dâm tặc nhà ngươi đâu!”
Mặt đất nứt toạc, những tảng đá lớn rơi xuống nện vỡ gạch giữa điện. Dưới lòng đất thần điện lại trống không, không biết thông đến nơi nào, Thích Ẩn thầm nghĩ không xong, trong lúc hoảng loạn mặc kệ những kẻ khác, chỉ biết ôm chặt lấy Phù Lam. Dáng người của ca hắn đúng là như tiên trên trời, vòng eo thon thả ôm trong tay khiến cả người cứ thoải mái làm sao. Rõ ràng đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, lòng hắn lại cứ như một con chim tước đang bay nhảy trên những đám mây. Thích Ẩn thấp giọng nói: “Ca này, ôm chặt ta nhé, lát nữa ngã xuống mới không bị tách ra.”
“…” Phù Lam cau mày, hỏi: “Thích Ẩn, ngươi đang cợt nhả ta sao?”
“Ca, huynh nghĩ thế là sai rồi. Đệ đệ ôm ca ca không phải là cợt nhả, gọi là huynh đệ tình thâm mới đúng.” Thích Ẩn nghiêm trang giải thích, “Bất cứ kẻ nào trên đời này mà ôm huynh đều là lợi dụng, chỉ có ta là không phải.”
———