Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Gả Ma

Chương 108



“Ca ơi, nếu ta từ bỏ tất cả để trở thành huynh, huynh có quay về không?”
Giới lộ (tứ)
Tiếng gió gào thét bên tai, Thích Ẩn nhắm mắt, lao thẳng xuống như sao băng.
Mặt đất càng lúc càng gần, núi rừng bạt ngàn vô tận đang dang hai tay với hắn. Bỗng nhiên, một vệt sáng chợt hiện ra, hắn rơi xuống một bộ lông mềm mại như mây, mở mắt ra thì thấy một đôi mắt cong như trăng non của cửu vĩ hồ. Thích Ẩn không nói tiếng nào, đoạn xoay người nhảy xuống đất, sau đó ôm mèo đen tập tễnh đi về phía trước. Mèo đen càng lúc càng lạnh, Thích Ẩn gần như không cảm nhận được nhịp thở và nhịp tim của nó, giờ nó im lìm hệt như một đống than lửa đã nguội lạnh.
“Tiểu đệ, đi theo ta đi, ta dẫn ngươi đi gặp thần của ta.” Nữ La hóa thành hình người.
Thích Ẩn không đáp lại ả, vẫn buồn đầu tiếp tục đi.
“Ngươi nghe lời chút được không.” Nữ La theo sau đuôi hắn, “Miêu đại gia nhà ngươi không chịu nổi dày vò đâu, chúng ta chôn nó, để nó an giấc ngàn thu đi, sau đó ta dẫn ngươi đến chỗ dòng sông cổ Vân Mộng tìm thần của ta, người sẽ chữa thương cho ngươi.
Thích Ẩn bỗng nhiên dừng bước, đoạn cầm dao găm cắt lòng bàn tay, sau đó mở miệng mèo đen ra nhỏ máu vào. Cục đen kia đã hoàn toàn biến thành than, hai mắt bị nhiệt độ nóng rực nung chảy, đôi môi cũng biến dạng, lộ ra hàm răng nhọn trắng sáng. Bộ dạng ghê người kia khiến Nữ La bất giác rùng mình một cái. Nhưng Thích Ẩn không có biểu cảm gì, hắn như một cái xác không hồn biết đi, cứ im lặng không hé miệng nói lấy nửa lời. Nữ La có thể cảm nhận được một nỗi bi thương lạnh lẽo khôn cùng từ trên người hắn, như thể thủy triều của biển khơi liên tục dâng lên hạ xuống xung quanh hắn. Hắn là một người chết đuối, song tuyệt nhiên không tìm người cứu giúp.
Tên này vừa nhảy từ Diệt Độ Phong xuống, rõ là đang tự tử.
“Tiểu đệ…”
“Vì sao lại cứu ta?” Thích Ẩn xoay người lại hỏi.
“Bởi vì…” Nữ La mấp máy môi.
Thích Ẩn cắt lời ả, “Các ngươi bám theo ta, bảo ca ta đến bảo vệ ta không phải vì tội nghiệp ta, là vì ta hữu dụng đối với các ngươi, đúng không? Ta không biết bản thân mình còn có ích gì với các ngươi, nhưng từ giờ trở đi, từng câu từng chữ của ngươi ta tuyệt đối sẽ không tin nữa. Mong ngươi đi đi, tuy ta là một tên phế vật, nhưng ít nhất cũng còn cái mạng này.” Hắn nhìn chằm chằm ả, chậm rãi kề dao găm lên cổ.
“Ôi… Cái đứa nhỏ này,” Nữ La tức giận dậm chân một cái, “Ta thật sự đến giúp ngươi mà. Ngươi rất quan trọng, tiểu đệ à, thần của ta dùng cỏ thi[1] vàng để bói vận mệnh thiên địa, bói ba lần, ba lần quẻ bói đều chỉ về phía ngươi. Đây là nguyên nhân chúng ta cứu ngươi đó, ngươi theo ta đi, ta dẫn ngươi đến gặp thần của ta, người sẽ nói tất thảy ngọn nguồn cho ngươi mà.”
[1] Cỏ thi: ngày xưa người ta thường dùng loại cỏ này để bói quẻ.
Rừng cây phía sau bỗng vang lên tiếng sột soạt, mấy luồng ma khí u ám từ trong rừng trườn bò ra ngoài rồi lao thẳng về phía Nữ La. Nữ La lắp bắp kêu lên: “Ma khí Cửu Cai!? Tiểu đệ, ngươi ra sau lưng ta, để tẩu tẩu chiến với thứ tà ma này!” Ả gào lên một tiếng, móng tay tái nhợt dài vọt ra, bộ lông trắng mượt mà cuồn cuộn biến hóa rồi hóa thành hình dạng của cửu vĩ hồ.
Ma khí như vẩy mực lùi lại, hóa thành một con chồn đen mảnh khảnh cùng với đôi mắt đỏ rực chứa đầy tà khí.
“Ngươi là ai?” Nữ La dựng thẳng sống lưng khàn giọng hỏi.
“Ngươi nên hỏi thần của ngươi.” Chồn đen cất tiếng cười the thé, như thể rít ra từ trong cổ họng.
Hai con yêu ma giằng co với nhau, một đen một trắng như sữa đối đầu với mực vậy. Chồn đen cong đôi mắt như hai vầng trăng máu, nó thú vị quan sát Nữ La, song lại không tấn công. Nữ La không đoán được ý đồ của nó, rốt cuộc Cửu Cai đã xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao một ma vật có đạo hạnh như thế này lại có thể đột phá kết giới của ma đao? Ả nghĩ trăm lần cũng không thông, nhưng ả không thể hỏi thần, những thần linh đó ẩn thân sâu trong bóng tối, chỉ khi bọn họ cần ả mới kề tai ả dẫn dắt hướng đi.
Vì sao ma vật này lại không tấn công? Nó chỉ muốn giữ chân mình! Ả lờ mờ nhận ra được điều gì đó, lập tức kinh hãi, bèn xoay người lại tìm Thích Ẩn thì thấy chỗ hắn đứng ban nãy đã không còn bóng người.
Nhãi con này nhân lúc ả giằng co với ma vật mà đào tẩu mất rồi! Nữ La giận dữ.
“Ngươi không ngăn được hắn,” Tâm Nguyệt Hồ đứng trên ngọn cây khẽ cười nói, “Đây là số mệnh đã định của hắn, là số mệnh mà chủ nhân của ta vẽ sẵn cho hắn. Hắn sắp chết rồi, Nữ La, ta nghe nói ngươi học không ít bài ca viếng từ thần của ngươi nhỉ. Giờ bắt đầu hát là vừa, chọn bài nào êm tai một tí, hát cho đứa nhỏ này một khúc ca phúng điếu, tiễn đưa linh hồn của hắn đến nơi an nghỉ cuối cùng.”
Màn đêm như mực vẩy lên rừng cây, ánh trăng bị phiến lá sắc bén cắt vỡ vụn, chiếu xuống bùn lầy dưới đất, hệt như những nắm muối bị ẩm ướt. Thích Ẩn co chân chạy như điên, vết thương trên cánh tay phải đau đến mức khiến hắn chẳng còn cảm nhận được đau đớn gì nữa, đầu óc tỉnh táo hơn bao giờ hết. Xung quanh hắn là những bước chân và bóng đen như quỷ hồn đuổi sát nút phía sau.
Hắn không biết mình muốn đi đâu, hắn chỉ biết ôm chặt mèo đen lạnh như than nguội không ngừng chạy trốn, có lẽ mèo đen đã biến thành xác chết. Như thể cố chạy trốn khỏi một cơn ác mộng đang ùn ùn kéo tới, hắn không khỏi nghĩ thầm, nếu như hắn về trại Đại Vương ở Nam Cương thì có thể gặp lại Phù Lam hay không? Chàng trai kia sẽ đeo phán bạc ngồi bên dòng suối nhỏ giạt đồ, nghe tiếng bước chân của hắn sẽ xoay đầu lại, gương mặt đó dưới ánh mặt trời gần như là vô hình. Phù Lam sẽ mở to đôi mắt trong trẻo như ngày thường ấy, rồi hỏi hắn có muốn ăn cơm chưa.
Hắn loạng choạng rồi ngã xuống, mặt bị đập xuống đất, máu tươi che khuất đồng tử, thế giới trong mắt hắn vừa dơ bẩn lầy lội vừa thấm đẫm một màu đỏ rực. Hắn không còn sức lực nữa, cơn ác mộng này dường như là vô tận, hắn không đủ sức để giải thoát. Hắn nghiêng tai lắng nghe nhịp tim của mèo đen, nghe thật lâu thật lâu mới loáng thoáng cảm nhận được nhịp đập yếu ớt của nó. Hắn quệt máu trên trán rồi đút vào miệng mèo đen.
“Miêu gia, Miêu gia.” Hắn gọi nó.
Mèo đen không có phản ứng, nhịp tim cuối cùng kia cũng dần dần yếu đi.
Hắn vất vả bò dậy, bất lực nhìn bốn phía chung quanh. Bóng cây lay động, ở nơi xa xa có mấy cây đuốc nhấp nháy như ma trơi bắt đầu xuất hiện, chiếu sáng đầu người lúc nhúc trong rừng. Đó là đệ tử Vô Phương đang đi tìm hắn, hắn trốn được ma vật, giờ lại phải trốn thêm đám phàm nhân này, cứ loạng choạng mà đi như vậy suốt cả đêm. Đi được mấy chục bước thì lảo đảo một cái, hắn chợt thấy mộ huyệt của cha hắn. Chung quanh có dựng cọc gỗ, hẳn là bình thường có người canh gác. Có lẽ là vì hôm nay Diệt Độ Phong có biến, đệ tử canh gác đã rời đi. Cỏ mục mọc đầy dưới đất, thấp thoáng thấy một ít ánh sáng đom đóm le lói. Cửa động u ám vắng lặng, bên dưới có dòng nước ánh lên trông mờ ảo lạ kỳ.
Thích Ẩn ngây ngốc đứng ở cửa động, sau đó nhảy xuống, lội dòng nước cao đến mắt cá chân đi sâu vào bên trong. Mười hai thanh đao Thập Tự Hộ Thủ chậm rãi xoay chuyển phía trên vạc đồng, lóe lên ánh sáng lấp lánh. Bức tranh sắc màu trên mái vòm vẫn còn đó, Bạch Lộc chạy lên mặt trăng, ngàn vạn yêu ma phàm nhân phủ phục dưới đất, cung tiễn thần linh hùng vĩ của bọn họ. Hắn tập tễnh bước về phía trước, xuyên qua đường mộ tối tăm thật dài, đạp lên những mảnh vỡ của tượng đá rồi bước đến cửa điện của Bạch Lộc.
Hắn đẩy cửa đá ra, ánh sao dâng lên trên đỉnh đầu, vô số cột đồng khổng lồ lặng lẽ đứng đó, trải dài về phía bóng tối vô tận.
Tượng thần Bạch Lộc đứng sừng sững trên đài đá huyền vũ ở giữa điện, vừa cổ kính vừa uy nghiêm, hệt như một vị quân vương thời cổ xưa đã đứng một mình trong bóng tối qua hàng nghìn năm. Từng tấc da tấc thịt trên người đang đau đớn khôn cùng, Thích Ẩn kiệt sức quỳ thụp xuống trước mặt tượng thần, dập trán xuống đài đá lạnh lẽo, yên lặng rơi nước mắt.
“Đại thần Bạch Lộc… Thích Ẩn thỉnh cầu ngài, cầu xin ngài, cứu cứu Miêu gia…”
Không biết đã qua bao lâu, một tiếng thở dài vang lên trên đỉnh đầu hắn, một thiếu niên áo trắng đáp mũi chân xuống đất rồi dừng ở trước mặt hắn.
“Ta nói này, sao ngươi lại thành ra như vậy hả?” Bạch Lộc bất đắc dĩ nhìn hắn.
“Cầu xin ngươi,” Thích Ẩn máy móc dập đầu, trán hắn đã mất đi cảm giác, “Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi.”
“Hết cứu rồi. Thân thể con mèo này hết tám phần đã cháy thành than. Năng lực tự lành của nó đã hoàn toàn mất hiệu lực, không khác gì với mèo phàm cả. Thương thế mức độ này dù có là thuật Tô Sinh của bí pháp Vu La cũng không cứu nổi đâu.” Bạch Lộc ôm tay nhún vai, “Ngươi biết không, lần trước chẳng qua chỉ giải yêu trớ cho ngươi mà hồn phách của tiểu gia tan ra luôn đấy, mất nửa tháng mới tụ lại được, ta thật sự hết cách rồi.”
“Ta cho ngươi thân xác của ta.” Thích Ẩn khàn giọng nói.
“Ta lấy thân xác của ngươi làm gì?” Bạch Lộc nhìn hắn, “Còn thiếu một cánh tay nữa.”
“Thần…” Thích Ẩn nhắm mắt rơi lệ, “Ngươi là đại thần, ngươi nhất định có cách.”
Bạch Lộc ngửa đầu thở dài một tiếng, “Sao lại biến bản thân mình thành như vậy chứ? Ngươi còn quá trẻ, nếu sống lâu rồi ngươi sẽ hiểu một điều rằng cuộc sống này như một trản đèn cô độc giữa biển khơi mênh mông, rồi ngươi sẽ gặp một con thuyền khác để bầu bạn đi cùng một đoạn đường. Nhưng sóng gió ngoài dự liệu, luôn sẽ có người nửa đường chìm mất, cũng có người tiếp tục cất bước. Không một ai có thể bên cạnh ngươi mãi, từ lúc trẻ cho đến khi già đi, từ khi còn sống cho đến khi về miền vãng sinh cực lạc. Người duy nhất có thể đi cùng ngươi suốt cả quãng đường không phải là đồng bạn của ngươi, mà là chính hình bóng của ngươi trong nước biển ấy.”
Trái tim Thích Ẩn như bị bóp một cái, hắn im lặng không nói gì.
Thơ ấu tang mẹ, thiếu thời mất cha, giờ lại mất đi ca ca, chỉ một câu nhẹ tựa lông hồng như vậy mà có thể an ủi vết thương lòng tan nát của hắn.
“Suy cho cùng, sống là đang dần dần chết đi, nhóc con à, để nó đi đi.” Cuối cùng Bạch Lộc nói. Con ngươi màu bạc của cậu hệt như một đầm nước sâu lắng nhìn Thích Ẩn đang phủ phục dưới đất. Đó không phải là ánh mắt hờ hững, cũng không phải thờ ơ, mà là một ánh mắt bình tĩnh nhìn thấu vạn vật trên thế gian này. Giờ khắc này người thiếu niên đó mới thật sự giống một vị thần, tất cả cảm xúc đều biến mất khỏi mặt cậu, cuối cùng chỉ còn lại vẻ bình tĩnh như một bức tượng điêu khắc.
“Vu Úc Ly thì sao?” Thích Ẩn đột ngột hỏi một câu.
Bạch Lộc sửng sốt một chút.
“Đối với ngươi mà nói thì tên kia cũng chỉ là một kẻ qua đường trong suốt hành trình sao?”
Bạch Lộc thoáng trầm mặc, không trả lời, chỉ hỏi hắn: “Hắn còn sống à?”
“Là hắn hồi sinh ngươi,” Thích Ẩn nói, “Ta là thân xác mà hắn đã chuẩn bị cho ngươi.”
Sao trời tĩnh lặng, Thích Ẩn không nghe thấy Bạch Lộc ho he gì, dường như trong nháy mắt vị thần lười nhác chán đời này đã mất đi âm thanh vậy.
“Đúng là phiền chết tiểu gia rồi!” Bạch Lộc cáu gắt gãi đầu mấy cái, “Đám phàm linh các ngươi kẻ này còn phiền hơn cả kẻ kia nữa! Bản thân mình phiền thôi chưa đủ đâu, còn phải kéo tiểu gia theo nữa. Nhóc con, ngươi nghe cho kỹ đây, ngươi bị hắn chơi rồi. Không ai hiểu đại thần vu của ta hơn ta đâu, hắn sinh ra đã có một trái tim bảy lỗ[2], ngay cả ta cũng có khi bị hắn xoay mòng mòng. Ngươi đứng ở đây chắc chắn không phải là do trùng hợp, là hắn rải sẵn đường cho ngươi đi, khiến ngươi cứ mù quáng đi theo lối mà hắn đã vẽ ra.”
[2] Trái tim bảy lỗ: trong tiểu thuyết Phong Thần Diễn Nghĩa, tương truyền rằng một trái tim có bảy lỗ có thể trao đổi với vạn vật trên thế gian này, có năng lực phá giải tất cả huyễn thuật trước mắt (ví dụ như nguyên hình hồ ly tinh của Tô Đát Kỷ), người bị thương nặng có thể được chữa khỏi bằng cách ăn quả tim đó.
Thích Ẩn bừng tỉnh, chợt nhớ tới ma vật giả mạo Ôn nguyên Khổ, chuyện Phù Lam bị lừa vào tròng chắc chắn không thiếu phần ma vật kia quạt gió thêm củi.
“Là hắn ta…” Thích Ẩn đau khổ lẩm bẩm, “Vì sao chứ…”
“Bởi vì hắn không thể vào đây,” Bạch Lộc ôm cánh tay gầy gò thở dài, “Hắn là tội đồ phong ấn trong tượng vàng, bị coi là một thần vu phản bội. Những thị thần bầu bạn với ta đều là các đại tư tế và đại vu chúc của thần điện qua nhiều thế hệ, bí pháp lợi hại. Hắn dù có lợi hại đến đâu cũng đánh không lại một nhóm linh hồn đã chết. Một khi hắn bước vào nơi này, thị thần sẽ khiến cho hắn chết không còn manh giáp. Cho nên, hắn phải để ngươi vào đây. Nhưng nhóc con à, con đường này cũng không hoàn toàn là ngõ cụt đâu.”
Thích Ẩn ngước mắt lên, đó là một đôi mắt chứa đầy nỗi tuyệt vọng và bi ai, sau khi trải qua một thảm họa lớn ở nhân gian trở nên tăm tối đến mức không còn chút ánh sáng nào.
“Ta đã nói rồi, ta thật sự không có cách nào giúp được ngươi. Lần trước tiểu gia bị lão già Phục Hy thảo phạt, chết trong trận Thiên Mục Dã là vì dây vào mớ rắc rối với đám phàm linh các ngươi. Tuy tiểu gia không đặt các vị thần khác vào trong mắt, nhưng lửa trời của lão già Phục Hy kia thực sự rất khó xơi. Một điều nữa là thân thể tiểu gia bây giờ rất yếu, tụ hồn thôi đã mất nửa ngày trời, nói chi đến bản lĩnh năm xưa?” Ánh mắt Bạch Lộc dừng trên người hắn một lát, chậm rãi hít một hơi, “Nhưng nếu là cách do chính ngươi phát hiện, vậy thì không tính là ta giúp ngươi.”
“Tự ta phát hiện?” Thích Ẩn khẽ nói.
“Lần đầu tiên ngươi bước vào đây đã nghe thấy âm thanh của nó, không phải sao?” Bạch Lộc hờ hững nói.
Đúng thế, Thích Ẩn nghe được. Nhịp tim trầm hùng kia phát ra từ bên trong tượng thần, tựa như chuông đồng Đại Lữ[3], tựa như trống cổ cuối trời. Khi nó nảy lên, dường như cả đất trời đang cộng hưởng. Thích Ẩn dùng đôi bàn tay run rẩy vuốt ve tượng thần Bạch Lộc khổng lồ, hắn cảm nhận được nhịp tim rực cháy kia, nó chứa đựng sức mạnh to lớn của một vị thần linh.
[3] Chuông đồng Đại Lữ: là một bảo vật thời Chu.
“Trước giờ ngươi chưa từng chết, ngươi chỉ ngủ say.” Thích Ẩn nói.
“Có thể nói như vậy.” Bạch Lộc nói, “Trong trận chiến Trời Phạt kia máu thịt ta hóa thành cơn mưa, song trái tim vẫn còn đó. Không biết là ai đã mang trái tim của ta đi rồi đưa đến nơi này. Nhân tố quyết định việc ta có thể sống lại không phải vì vận mệnh thiên địa bị sửa đổi, mà là do trái tim này được đánh thức. Bỏ đi, thây kệ vậy, dù sao có nó rồi thì máu tim của ngươi có thể hồi sinh người chết, xác thịt phàm thai, có thể cứu con miêu yêu này.”
“Ta cũng sẽ mọc sừng hươu giống ngươi sao? Ta sẽ biến thành một kẻ người không ra người nai không ra nai sao?” Thích Ẩn nhẹ giọng hỏi.
“Không biết,” Bạch Lộc nhún vai, “Cũng không biết chừng. Đến lúc đó tiểu gia và ngươi như xương với thịt, đồng sinh cộng tử. Từ lúc khai thiên lập đại đến nay vẫn chưa thấy trường hợp người thần hợp thể bao giờ. Chắc chắn ngươi sẽ biến thành một kẻ không phải người, không phải yêu, không phải ma, càng không phải thần. Ta cũng không biết ngươi là gì, thôi cứ gọi là quái vật đi.”
“Ta sẽ mất đi lý trí sao? Giống cha ta ư?”
“Không biết,” Bạch Lộc nói, “Sinh linh trên thế gian này đều quy họp theo loài, chia thành các tộc khác nhau. Bọn họ sợ hãi những gì mình không biết, càng sợ thứ khác loài với mình. Ta chỉ biết rằng từ nay về sau ngươi không có đồng tộc, cũng không còn quê nhà, ngươi sẽ là một con thú hoang cô độc. Bất cứ nơi nào ngươi đến cũng đều có kẻ địch đang chờ ngươi.”
Giống Phù Lam ư, Thích Ẩn nghĩ.
Thế thì đã sao? Thế đạo này không dung Phù Lam, hắn ở lại đó còn có ý nghĩa gì? Từ đầu chí cuối hắn vẫn luôn chực chờ bên bờ vực thẳm. Hắn là một nhành cỏ dại héo úa dưới chân biết bao người, ai ai cũng dửng dưng dẫm lên hắn. Chỉ có Phù Lam nắm lấy tay hắn, nói với hắn rằng hắn là đệ đệ của y.
Nhưng Phù Lam đã chết, xương nát thành tro, xác thịt không còn một mảnh.
“Ngươi có thể báo thù, có thể giết đại vu chúc của ta. Làm trái mệnh trời, sửa đổi vận mệnh thần linh, vị đại thần vu kinh tài tuyệt diễm này của ta chỉ có con đường chết mà thôi.” Bạch Lộc nhìn những vì tinh tú trên bầu trời, ánh mắt xa xăm, đôi tròng mắt nhạt màu kia như chứa đựng một quãng hồi ức không thể nhớ lại. Cậu nói: “Thôi vậy, dù sao ta và hắn vốn chỉ là hạt bụi giữa thiên địa mênh mông này, đáng lẽ nên biết mất theo năm tháng từ lâu. Vạn vật trên thế giới đều có thể dài lâu, riêng chỉ mỗi ta không nên sống. Nhóc con à, ta chỉ có một điều kiện, khi nào ngươi hoàn thành tâm nguyện của ngươi thì hãy tiễn đưa ta đi đúng con đường định mệnh của mình về miền cực lạc.” Người thiếu niên lẳng lặng nhìn xuống hắn, ngữ điệu bình thản, “Thích Ẩn, ngươi biết ý nghĩa của điều này đúng không.”
Ánh mắt Thích Ẩn tĩnh lặng, hắn bình tĩnh nói: “Ta biết.”
Muôn vàn vì tinh tú trên bầu trời lặng lẽ chớp nháy, Thích Ẩn lẳng lặng nhìn ngực của tượng thần, đôi mắt đen láy bị một tầng sương mù tiêu điều che phủ. Sương trắng hội tụ trên đỉnh cột đồng, thị thần đeo mặt nạ Bạch Lộc nâng tay lên, đồng thời nhìn về phía cửa lớn đại điện. Thích Ẩn biết, nhóm tìm người của Vô Phương đang tiến vào.
Bạch Lộc phất tay áo, ống tay áo trắng tinh phần phật trong gió, mười hai thanh đao Thập Tự Hộ Thủ xếp thành một hàng rồi bay vào giữa điện, sau đó xoay tròn xung quanh Thích Ẩn. Thích Ẩn bắt lấy một thanh đao trong số đó rồi đâm vào ngực của tượng thần. Một vết nứt dần dần xuất hiện trên ngọc đá trắng xanh, loại ngọc thần này ngay cả sắt thép cũng không xi nhê gì, chỉ có thần khí mới có thể đâm thủng. Trái tim của Bạch Lộc tỏa ra ánh hào quang, hệt như một ngọn lửa màu bạc nho nhỏ, cứ cháy rực mà không hề có chút xíu nhiệt độ nào.
Ca ơi, nếu ta từ bỏ tất cả để trở thành huynh, huynh có quay về không?
Thích Ẩn lặng lẽ chảy nước mắt.
Lưỡi đao đổi chiều, Thích Ẩn đâm thẳng vào ngực mình mà không hề do dự.
Đau đớn khôn nguôi như thủy triều đẫm máu bao phủ ý thức của hắn. Hắn như thể ngã vào một vực sâu không đáy, một mộng cảnh tối tăm, vĩnh viễn không thể tỉnh lại được. Mổ ngực đổi tim, hắn từ bỏ tim của người phàm để trở thành một con quái vật độc hành. Từ nay về sau hắn không còn là người phàm nữa, cũng không phải yêu hay ma, hắn trở thành một quái thai không có đồng tộc, như Phù Lam vậy. Dáng hình trong quá khứ của hắn rào rạt đổ xuống như hoa tuyết, sau đó dần dần rời xa hắn, thời gian trôi thật nhanh, cuối cùng đọng lại trên nụ cười hờ hững của Phù Lam giữa ngọn lửa Hồng Liên rực cháy.
Chỉ có cái chết mới có thể đổi lấy sinh mệnh mới.
Hắn mở bừng mắt một lần nữa, như thể đã trải qua lần tái sinh rất lâu. Mạch máu khuếch đại, máu nóng sôi trào. Thế giới trong mắt hắn thay đổi, linh khí vô hình lộ ra sắc màu vốn có, chúng hòa lẫn vào nhau, vòng đi vòng lại tuần hoàn không dứt. Hắn thấy vết tích của gió, đường cong của ánh sáng. Tất cả những thứ hắn chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe thấy giờ đây đồng loạt lộ rõ trước mắt và bên tai hắn.
Hắn dang cánh tay bị cụt của mình về phía những vì sao, đồng thời hét một tiếng thật dài. Hồn phách của Bạch Lộc hóa thành một luồng sáng màu trắng mạnh mẽ ùa vào thất khiếu ngũ quan của hắn. Cơ thể và khuôn mặt của hắn gần như biến dạng, trông gớm ghiếc và đáng sợ làm sao. Xương trắng từ vết thương trên vai phải đâm ra ngoài, một đoạn xương trắng ởn đáng sợ vươn dài ra, máu thịt sinh sôi rồi bao phủ xương cánh tay với tốc độ phi phàm. Một sức mạnh vô hình bộc phát ra từ thân thể hắn, hay nói đúng hơn là từ trái tim của Bạch Lộc, mái vòm chuyển động, sao trời lung lay, vô số cột đồng khổng lồ lần lượt sụp đổ, thị thần trong màn sương trắng tiêu tán như mây khói. Bụi bặm rào rạt rơi xuống, song tất cả cát bụi và đá vụn đều bị hắn chặn lại, chúng lơ lửng giữa không trung, dường như có một bức tường vô hình chắn trước mặt hắn. Bức tường này cứng như sắt thép, ngăn chặn tất cả mọi thứ đến gần chàng trai đang gầm thét kia.
Cùng lúc đó, thiên địa biến đổi, sao trời rung chuyển. Nơi trấn Cẩm Khê dưới chân Vô Phương Sơn, mọi người trong chợ đêm hoảng sợ nhìn lên bầu trời, nhao nhao hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Hố trời Cửu Cai, Vu Úc Ly dằn dây đàn xuống, bươm bướm màu tím vỗ cánh bay quanh đầu ngón tay hắn.
Chỗ sâu vạn trượng dưới lòng đất, vị thần đầu người mình rắn mở bừng mắt, tỉnh lại sau một giấc ngủ say thật dài. Cách đó hàng nghìn dặm, nơi tàn tích dòng sông cổ Vân Mộng, thần nữ tuần tra xoay khuôn mặt tái nhợt lại, cơn chấn động cực nhỏ không thể nghe thấy từ gợn nước trên mặt sông truyền đến lòng bàn tay của các nàng.
“Hắn đã trở lại.” Chư thần liên tục thì thầm, “Vị thần chết trận, Bạch Lộc trên mặt trăng, tội thần Khương Ương, hắn đã trở lại.”
Cơn địa chấn qua đi, Thích Linh Xu dẫn đệ tử Vô Phương tiến vào điện Bạch Lộc. Mái vòm chia năm xẻ bảy, sao trời tứ tán, lúc sáng lúc tối. Hơn phân nửa trụ đồng bị sụp khuất mình trong bóng tối. Bọn họ cẩn thận bước lên những trụ đồng còn sót lại và đi về phía tượng thần đã vỡ nát, nơi đó trống rỗng, chỉ còn một vũng máu tươi đỏ chói mắt cùng với một trái tim đẫm máu.
———
Chương trước Chương tiếp
Loading...