Gả Cho Tiểu Trúc Mã
Chương 16
"Cô chớ nói nhảm, Tuấn Trúc huynh không phải của ta." Tiết Đông Mai thẳng thắng từ chối.
Thấy nàng kiên trì như vậy, Nhiễm Linh Hoa nhìn ra manh mối trong đó, kỳ quái hỏi, "Đoàn Đoàn, chuyện gì xảy ra vậy, cô và Nhạc Tuấn Trúc không phải đã có hôn ước sao? Nếu việc này Nhạc phu nhân đã nói cho mẹ của Kim Kim, vậy cũng xem như hầu hết mọi người trong thành đều biết."
Nếu như vì xấu hổ mà không để Kim Kim nhắc tới Nhạc Tuấn Trúc, nét mặt của nàng chắc là phải ngại ngùng, không thể nào có vẻ mặt bình tĩnh như vậy.
Khác với Tôn Kim Kim, tính cách của Nhiễm Linh Hoa tinh tế cẩn thận, từ lúc vào cửa đến bây giờ, nàng đã nhìn ra, khi Tiết Đông Mai nói về Nhạc Tuấn Trúc, thái độ tin tưởng cùng sùng bái, không giống nói về ý trung nhân.
Tiết Đông Mai có chút hoài nghi lời của nàng, nghe vậy Tôn Kim Kim dò hỏi.
Không nghĩ tới Tôn Kim Kim không chút nào phủ nhận, hoàn toàn gật đầu đồng ý, "Nàng ấy nói rất đúng, mẹ ta chính là người như vậy, miệng bà không thể giữ được chuyện gì cả."
Tiết Đông Mai suy nghĩ một chút, rồi mở miệng giải thích, "Hôn nhân này là khi còn bé mẹ ta và bá mẫu tùy hứng nói, ngay cả tín vật cũng không trao đổi, ta cũng không biết sao bá mẫu đến bây giờ còn nhớ chuyện này.
Kỳ thực ta.."
Lời còn lại nàng cũng không biết nên nói như thế nào, nàng và Nhạc Tuấn Trúc vừa mới bắt đầu ở chung, trước giờ nàng chỉ xem hắn là anh nhà bên cạnh, căn bản không có nghĩ tới.
Hơn nữa, Nhạc Tuấn Trúc lại còn thích Úc Nhu.
Nhưng những lời này, bây giơ nàng không thể nói với bọn họ được.
Bản thân cũng có tâm sự riêng, Nhiễm Linh Hoa cũng không tiện nói gì, chỉ nói, "Hiện tại thúc thúc và thẩm đều đã mất, Nhạc đại nhân và Nhạc phu nhân cũng xem như là trường bối của cô rồi.
Hai người rất thương yêu cô, hơn nữa bọn họ cũng áy náy với cha mẹ cô, nhất định sẽ thực hiện hôn ước năm đó.
Dù cho lòng Nhạc Tuấn Trúc không có cô.
Ta nghĩ bọn họ cũng sẽ ép buộc hắn cưới cô."
Thấy Tiết Đông Mai kinh ngạc mà trợn tròn mắt, Nhiễm Linh Hoa dừng một chút, tiếp tục nói, "Cho nên Đoàn Đoàn, cô nên nghĩ về điều đó, nếu như ngươi không có ý gì với Nhạc Tuấn Trúc, hắn cũng không có ý với cô, chuyện này cô nên nhanh chóng nói rõ với Nhạc phu nhân, để bà ấy nhận cô là con gái nuôi hay gì cũng được.
Miễn cho sau này bọn họ ép buộc cô và Nhạc Tuấn Trúc ở bên nhau, làm lỡ dở hai người, thậm chí là cả hai gia đình."
Tôn Kim Kim không thể nói như Nhiễm Linh Hoa, thấy thế cũng chỉ gật đầu, "Ta nghĩ Linh Hoa nói đúng.
Ta và nàng muốn hạnh phúc thực rất khó, Đoàn Đoàn, cô cũng không nên đi con đường như chúng ta."
Thấy nàng nói lời nghiêm túc, rất có dáng vẻ, Nhiễm Linh Hoa cười nói, "Cô nói bừa gì vậy."
Tôn Kim Kim nhếch miệng, muốn phản bác nàng, thì bỗng nhiên nhíu mày trầm tư, "Này? Hình như ta nghe được giọng nói của Tưởng Duệ Kỳ, ta đi nhìn xem."
Nói xong, nàng nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nàng chỉ coi hắn như ca ca nhà kế bên, vốn không có suy nghĩ gì cả.
Bên ngoài quả nhiên là Tưởng Duệ Kỳ, hắn đang cùng Nhạc Tuấn Trúc vừa đi vừa nói chuyện, thấy Tôn Kim Kim chạy tới, hắn âm thầm hứ một tiếng ghét bỏ, nói chuyện cũng không thèm tế nhị, "Tôn Kim Kim? Sao cô lại tới đây?"
Tôn Kim Kim đứng lại, chỉ vào Tiết Đông Mai và Nhiễm Linh Hoa đang đi tới nói, "Ta đến tìm Đoàn Đoàn chơi, thế nào lại trùng hợp như vậy Tưởng Duệ Kỳ, để ta tình cờ gặp ngươi ở đây, chúng ta thật có duyên phận đấy."
Tương Duệ Kỳ lui về phía sau nửa bước, vòng qua Nhạc Tuấn Trúc đứng cách khá xa Tôn Kim Kim, "Duyên với chả phận, ta cũng không phải tới tìm cô.
Tuấn Trúc, chúng ta đi thôi."
"Nhạc Tuấn Trúc!" Tôn Kim Kim gọi hắn lại, chờ hai người dừng lại, nàng cũng không biết nên nói như thế nào, "Cái kia, Đoàn Đoàn tìm ngươi, nàng nói có chuyện rất quan trọng, ngươi mau đi xem đi!"
Nhạc Tuấn Trúc nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Đông Mai ở xa.
Nhận được ánh mắt ra hiệu của Tôn Kim Kim, Tiết Đông Mai làm trái với lương tâm gật đầu, "À, có chuyện này, huynh qua đây muội nói một chút."
Nhạc Tuấn Trúc nhìn Tưởng Duệ Kỳ, vẫn bước tới, "Chuyện gì?"
Nhiễm Linh Hoa thấy thế mượn cơ hội đi nơi khác nghỉ ngơi, Tiết Đông Mai lôi kéo Nhạc Tuấn Trúc trở về phòng, từ ngoài cửa sổ nhìn Tôn Kim Kim đang nói chuyện với Tưởng Duệ Kỳ, nàng hỏi, "Tuấn Trúc huynh, không phải nói Úc Nhu thân thể khó chịu, bọn họ về sớm sao?"
Nhạc Tuấn Trúc ý vị sâu xa cười nói, "Đúng vậy, ai biết hắn lại từ trong phủ chạy tới chứ, có thể là nghe nói ta ở đây có một phiền phức lớn, muốn giúp ta giải sầu."
"..."
Tiết Đông Mai phản ứng một chút, kinh ngạc nói, "Huynh nói cho hắn biết Kim Kim ở đây, hắn lại chạy tới? Đó không phải là nói.."
Nhạc Tuấn Trúc gật đầu, hơi cúi đầu, mỉm cười mắt nhìn chằm chằm nàng, "Cho nên muội cũng biết Tôn Kim Kim là một phiền phức lớn", đúng không? "
" Ai nha huynh lại đùa muội rồi.
"Tiết Đông Mai nhìn ra hắn đang bẫy lời của mình, đưa tay khẽ đẩy bờ vai của hắn một chút, bất mãn nói.
Nhạc Tuấn Trúc phối hợp hơi lùi về phía sau, nhìn nàng thấp giọng bật cười.
Tiếng cười trầm thấp vang lên, tựa hồ truyền ra niềm vui trong lòng của chủ nhân lúc này.
Hắn cười, lòng của Tiết Đông Mai hơi rối loạn, không khỏi nghĩ tới lời Nhiễm Linh Hoa nói lúc trước.
Hiện tại tin ức hôn ước của hai người đã truyền ra ngoài, không biết Úc Nhu hôm nay thân thể khó chịu có phải vì nghe được tin tức này không.
Cũng có thể không nhanh như vậy, dù sao mối quan hệ giao tiếp củaTôn phu nhân với Úc Nhu, vẫn cách một đoạn.
Nhưng sớm muộn gì cũng nghe được, Tuấn Trúc huynh là một người ưu tú như vậy, khẳng định ở học viện Vân Thượng cũng là nhân vật nổi bật, Kim Kim không phải đã nói rồi sao, có rất nhiều cô gái đang dòm ngó hắn.
Không phải là Úc Nhu, cũng sẽ có người khác.
Nghĩ vậy, trong lòng Tiết Đông Mai hơi chua xót, không phải là Úc Nhu, cũng sẽ là người khác, ai cũng có thể, nhưng chỉ riêng nàng là không thể nào.
Nhìn ánh mắt rối loạn của nàng, Nhạc Tuấn Trúc biết nàng đang suy nghĩ lung tung, đưa tay gõ lên trán của nàng," Muội đang suy nghĩ gì đấy? "
Tiết Đông Mai tỉnh lại xoa cái trán," Không có gì, Tuấn Trúc huynh, huynh giúp muội dẫn Tưởng Duệ Kỳ về, xem như muội thiếu huynh một món nợ nhân tình, huynh muốn muội làm như thế nào? "
" Bây giờ còn chưa nghĩ ra, chờ ta nghĩ ra rồi hãy nói.
"Nhạc Tuấn Trúc nói.
Tiết Đông Mai gật đầu," Được, chuyện gì cũng được, huynh cứ nói.
"
Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ sau này chuyện hôn ước lộ ra ngoài, hắn muốn mình và bá mẫu nói chuyện giải trừ hôn ước, cũng có thể.
" Ừ, điểm ấy muội yên tâm, ta chắc chắn sẽ không khách khí.
"Nhạc Tuấn Trúc nói.
Nghe ngoài cửa sổ truyền đến tiếng kêu của Tưởng Duệ Kỳ, Nhạc Tuấn Trúc phất tay một cái," Ta đi trước đây, bữa tối gặp lại.
"
Lúc tiễn hai người, tâm trạng Tôn Kim Kim tốt hơn rất nhiều, ngay cả lời trêu ghẹo của Nhiễm Linh Hoa nàng cũng không để ý, một mình cười vui vẻ không ngừng.
Nhiễm Linh Hoa bật cười," Được rồi, cười đến tận mang tai rồi kìa, cô yên tĩnh một chút được chưa.
"
Tôn Kim Kim lắc đầu, cười ngã trên người nàng," Sẽ không đâu! "
Nhiễm Linh Hoa bị nàng dựa vào cơ thể cũng lắc lư theo, may mắn Tiết Đông Mai chạy tới đỡ Tôn Kim Kim, bằng không hai người đã ngã xuống đất rồi.
" Nhưng không phải nói là Tưởng Duệ Kỳ đã quay về Tưởng phủ rồi sao, tại sao lại tới đây? "Nhiễm Linh Hoa hỏi.
Tôn Kim Kim cười hì hì nói," Hắn nói bị Nhạc Tuấn Trúc gọi qua, nói có một cuốn sách gốc muốn cho hắn xem, hắn nể mặt mới tới.
"
Tiết Đông Mai:"...!"
Tương Duệ Kỳ thật là, giỏi giả bộ lạnh lùng!
Nàng muốn vạch trần hắn!
" Mới không phải đâu, "nàng nói," Là bởi vì nghe nói cô ở đây, hắn mới ra khỏi Tưởng phủ, không phải Tuấn Trúc huynh trăm cay ngàn khổ mời tới đâu.
Thật đấy, Tuấn Trúc huynh chính miệng nói với ta.
"
" Thật vậy sao? "Tôn Kim Kim sốt ruột hỏi, Tiết Đông Mai trả lời lại xong, nàng kích động dậm chân dưới đất," A a a! Ta biết trong lòng hắn có ta mà, đúng không, Linh Hoa đúng không? "
Nhiễm Linh Hoa nhẫn nại cười," Ừ ừ ừ, ngươi hài lòng chưa.
"
" Đó là dĩ nhiên.
"
Nhìn Tôn Kim Kim và Tiết Đông Mai đùa giỡn với nhau, trong lòng Nhiễm Linh Hoa hơi buồn bã.
Người Tôn Kim Kim theo đuổi cũng đã đáp lại, lúc nãy nàng nhìn qua cửa sổ cũng thấy, trong mắt Nhạc Tuấn Trúc cũng toàn là Tiết Đông Mai, chỉ có nàng.
Chỉ có tương lai của nàng sau này, một cảnh mù mịch.
Nàng nắm chặt lá thư trong tay, lúc không có Tôn Kim Kim, nhỏ giọng hỏi," Đoàn Đoàn, ngươi có thể giúp ta một chuyện không? "
Tiết Đông Mai gật đầu," Sao vậy Linh Hoa, cơ thể ngươi không thoải mái sao? "
Nhiễm Linh Hoa lắc đầu, lấy tay che lá thư đưa qua," Ngươi có thể nhờ Nhạc Tuấn Trúc, chuyển thư này cho phu tử của học viện Uông Dĩ Mạch được không? "
" Đây là? "
Nhiễm Linh Hoa cười khổ một tiếng, biểu hiện trên mặt cực kỳ bi thương," Thư từ biệt."
Tiết Đông Mai hơi sửng sốt, lúc trước cũng đã nghe Tôn Kim Kim nói chuyện xưa phức tạp của Nhiễm Linh Hoa rồi, bây giờ nhìn thấy, có vẻ là thật.
Chỉ là nàng không nghĩ tới, đối phương là tiên sinh dạy học ở học viện Vân Thượng.
Học viện Vân Thượng là nơi rất có danh tiếng ở thành Vũ Châu, mỗi phu tử ở đây đều có lai lịch rất lớn, tư chất phi phàm, đương nhiên tuổi đời cũng đều không nhỏ.
Nhiễm Linh Hoa này, nàng thật sự là không ngờ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đoàn Đoàn nhà ta..
Chuẩn bị nếm vị đắng tình yêu rồi~.