Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc - Trang 2
Chương 99
Quân Nguyệt Nguyệt đã đoán được người ra tay bên trong là ai, nhưng bây giờ bọn họ bận như chó, thật sự không rảnh đi tính sổ với người đó.
Không có ai chắn lỗ hổng của tấm vải bạt, có con khỉ nhanh chóng chui vào, tiếng súng vang lên rối loạn, tiếng thét chói tai bên trong thay đổi thành hơi không giống tiếng người, tiếng khóc của phụ nữ và trẻ con nối liền một mảnh, Quân Nguyệt Nguyệt tức đến gần như sắp ói ra máu, nhưng vẫn không ngừng tay, vẫn đang vật lộn với đám khỉ.
Mọi người đều giết đến hai tay tê rần, người bình thường quay lưng về phía họ chiến đấu, sau khi bị khỉ cào bèn tuyệt vọng gầm thét lên một tiếng, sau khi bọn họ rời đi thì bắt đầu điên cuồng, liều mạng cầm búa đuổi theo chém khỉ, tiếng thét chói tai và tiếng gào thét trộn lẫn cùng nhau, màu máu và đèn đỏ của đuôi xe biến thành một thể, giữa màn trời đen như mực, có tia chớp nhỏ vụn thỉnh thoảng lướt qua, tình cảnh một góc này giống như nhân gian và địa ngục hòa vào nhau.
May mà rất nhanh, động tác của những con khỉ này lại chợt chậm lại không biết tại sao, ngước đầu lên nhìn tia chớp nhỏ vụn trên bầu trời, đám Quân Nguyệt Nguyệt hơi ngẩn người sau đó lại bắt đầu điên cuồng đánh lại, tiếng thét chói tai trên xe cũng dần ngừng lại, tiếng súng ngừng lại, mọi người nghe thấy tiếng chém giết bên ngoài dần dần giảm bớt, bắt đầu nhảy xuống từ thùng xe.
Thi thể khỉ đầy đất gần như máu chảy thành sông trên đường quốc lộ, mấy công nhân liên tiếp chém giết ở bên ngoài đau nhức cánh tay, toàn thân chừng như bị máu nhuộm qua.
Toàn bộ người trên xe xuống, đám khỉ bị mọi người giết gần hết, mấy con còn lại gào lên chạy trốn.
Không cần phải chạy trốn, sau khi biến thành khỉ tang thi, Quân Nguyệt Nguyệt ghê gớm được nhóm chúng nó ý thức khắc trong gen của chính chúng, bởi vì khi chúng còn sống cũng đã làm chuyện này. Giống như loài người dù là biến thành tang thi, cũng biết dùng hai chân đi mà không phải là bò trên đất vậy.
Nhưng chạy trốn không giống vậy, chạy trốn là ý thức chủ quan, bọn chúng phải cảm nhận được sợ hãi mới có thể chạy trốn, làm sao khỉ có thể biến thành tang thi biết sợ được?!
Chỉ có điều bây giờ không để ý được nhiều như vậy, Quân Nguyệt Nguyệt cảm giác được toàn bộ lồ ng ngực của mình đã bị thiêu cháy. Sau khi bị tang thi khỉ làm bị thương, kiểu gì cũng biến dị, nhưng bọn họ không nên chết trong tay đồng đội của mình.
Người từ trên xe bước xuống cuối cùng, trong tay cầm súng, vị sĩ quan họ Trương kia được một con bé đỡ người.
Cơ Phỉ đang định hành động thì Quân Nguyệt Nguyệt đi thẳng tới. Lúc này Ngọ Chấn Phi nhảy từ trên xe xuống, bất thình lình vang lên tiếng rít của đàn ông dọa anh ấy sợ trực tiếp ngã xuống đất.
Bởi vì người đàn ông không có đề phòng với Quân Nguyệt Nguyệt, bởi vì ông ta vốn không để loại oắt con như Quân Nguyệt Nguyệt vào mắt, biết cô và Ngọ Chấn Phi quen biết, tưởng là cô tới đỡ anh.
Nhưng không ngờ cô trực tiếp ra tay nhằm vào anh, vừa nhanh vừa độc, dùng con dao vừa cạy vô số sọ não của khỉ lúc đó, trực tiếp chém một nửa cổ tay anh.
Súng rơi trên mặt đất, anh ấy bịt cổ tay đang chảy máu như suối, trợn mắt như sắp nứt ra nhìn về phía Quân Nguyệt Nguyệt.
Con bé tên Kiều Kiều ở bên cạnh, bị dọa trực tiếp ngã ngồi trên đất, không biết Quân Nguyệt Nguyệt lấy sức lực ở đâu, trực tiếp kéo tóc của người đàn ông, gần như là lôi kéo anh ấy, quăng người co rúm lại một khối tới trước mặt mọi người.
Sức mạnh này đã vượt quá người bình thường, dễ dàng kéo một người đàn ông trưởng thành trên đất như vậy, là chuyện mà thời điểm Quân Nguyệt Nguyệt biến dị đời trước mới có khả năng làm được.
Nhưng bây giờ não cô bị lửa giận lấp đầy, hoàn toàn không có cách nào liên tưởng logic của toàn bộ chuyện không phù hợp tối hôm nay thành một khối, cô quăng người đàn ông trên đất, dùng dao chỉ vào anh ấy, vừa chỉ vào ba cỗ thi thể người nằm trên đất cách đó không xa, hỏi Ngọ Chấn Phi, "Những người đó đều là anh bắn chết có đúng không? Trong thùng xe cũng có đúng hay không?!"
Dễ nhận thấy người đàn ông này chưa từng bị đối xử như vậy, gân xanh trên trán cũng căng lên, bịt tay mình, gào lên nói, "Mẹ nó em điên rồi sao!! Bọn họ đều bị cào, bị cắn rồi! Những con khỉ này cũng giống tang thi, mà dù mấy người đó anh không giết cũng sẽ biến thành tang thi đấy!"
"Không sai." Quân Nguyệt Nguyệt gật đầu, "Nhưng thời gian biến dị khi bị tang thi cắn hay bị cào có vết thương, là trong vòng hai giờ, nếu bị thương do khỉ cào có biến dị hay không thì không ai biết! Lúc bọn họ vẫn đang là đồng đội chiến đấu, thế mà anh lại bắn lén sau lưng!"
"Anh đáng chết!" Cô nói xong lời này, đến cả một cơ hội cãi lại cũng không cho người đàn ông, trực tiếp dùng một dao vòng qua cổ anh ấy.
Máu phun ra thật xa, Ngọ Chấn Phi co quắp trên đất, Quân Nguyệt Nguyệt nhìn về phía mọi người, dao vẫn còn nhỏ máu, giọng nói lại mềm mỏng giống mấy ngày trước, "Tôi không cho phép một con sâu làm rầu nồi canh như vậy xuất hiện bên trong nhóm của chúng ta, đúng là bị tang thi cắn phải sẽ biến dị, nhưng lúc mới bắt đầu biến dị, mạch máu trên da nổi lên, ánh mắt biến thành màu xám trắng, tay chân co rúm vân vân, có cả một quá trình, đều sẽ có triệu chứng, khi đó ai cũng có thể vì tính mạng của mọi người, vì tính mạng của mình mà xuống tay giết người đó."
Quân Nguyệt Nguyệt nói, "Nhưng chuyện giống như vừa rồi tuyệt đối không thể xảy ra nữa, nếu không thì sẽ có kết cục giống như anh ta."
Tất cả mọi người không lên tiếng, nhìn cô với đủ loại biểu cảm, tay Quân Nguyệt Nguyệt run dữ dội, quay đầu nhìn Kiều Kiều vẫn luôn bám vị sĩ quan kia. Nó từ trên đất bò dậy, sau lưng nó chỉ có một người Ngọ Chấn Phi, nó núp sau lưng anh ấy, "Anh mau cứu em, anh mau cứu em..."
Người đàn ông trên đất vẫn chưa chết hẳn, vẫn còn thoi thóp thở, Quân Nguyệt Nguyệt cầm dao đi tới, Kiều Kiều trực tiếp bị dọa đến mất khống chế.
Ngọ Chấn Phi run lẩy bẩy kêu một tiếng, "Duyệt Duyệt."
Mà Quân Nguyệt Nguyệt chỉ nhìn anh ấy một cái đã dùng dao chĩa vào Kiều Kiều, hỏi anh, "Vừa nãy lúc anh ta giết người, mày có tham gia hay không?"
"Không có không có..." Kiều Kiều khóc không giống tiếng người, "Tôi không có!"
Cô lại hỏi Ngọ Chấn Phi, "Mấy người gặp phải sóng tang thi, ngay cả Minh Trân cũng đã chết rồi," Quân Nguyệt Nguyệt chỉ Kiều Kiều, "Làm sao con bé sống được? Có phải kéo người khác cản thay nó hay không?!"
Từ trước đến nay Ngọ Chấn Phi chưa từng thấy Quân Duyệt hùng hổ dọa người như vậy, tưởng chừng như là Tu La đòi mạng vậy. Môi anh ấy run rẩy, nhanh chóng lắc đầu, "Không có... Duyệt Duyệt, em đừng như vậy, nó sống sót chỉ là vì, bởi vì chú anh..."
Dường như là khó mở miệng, Quân Nguyệt Nguyệt đoán được, một đứa bé gái nhỏ như vậy có thể sống sót trong sóng tang thi, có thể dựa vào cái gì chứ, chỉ có thể là tên họ Trương kia bảo vệ nó.
Cô vô cùng muốn dùng một dao giết nó cùng với người còn chưa chết hẳn này góp thành một đôi mà lửa giận trong lòng cô cũng là vì mang thù chuyện lúc trước con bé Kiều Kiều này đẩy Phương An Ngu.
Quân Nguyệt Nguyệt biết trạng thái bây giờ của mình có chút khác thường, sự cáu kỉnh này chỉ có lúc dị năng lên cấp ở đời trước mới có, thích giết chóc, muốn chém, muốn đập tất cả những thứ nhìn ngứa mắt...
Nhưng con bé Kiều Kiều này mặc dù khiến người khác chán ghét nhưng cũng không hề phù hợp giết vào lúc này. Tất cả mọi người đều bị đám khỉ tang thi ban nãy đột nhiên đánh úp dọa cho sợ, cô có thể giết tên khốn kiếp bắn lén sau lưng kia, nhưng không thể giết một con bé thoạt nhìn mỏng manh yếu ớt này, nếu không cô sẽ để lại cho tất cả mọi người ấn tượng rằng mình là một người giết người điên cuồng.
Cả người Quân Nguyệt Nguyệt cũng hơi run rẩy, cô tháo đồ che trên mặt và đầu ra, vừa chuyển động một cái thì dao trong tay cô cũng chuyển động theo, Ngọ Chấn Phi lui về phía sau theo bản năng nhưng do bị ôm chân nên anh ấy vừa lui về đằng sau cũng ngã ngồi trên đất.
Không có ai tiến lên, không ai đến gần Quân Nguyệt Nguyệt, cũng không có ai ngăn cản cô, có vài người không dám, có vài người nóng lòng muốn giết cả Quân Nguyệt Nguyệt và Kiều Kiều.
Có điều lúc cô đang chuẩn bị quay đầu đi đến ven đường bình tĩnh lại một chút thì bỗng nhiên được một người ôm lấy từ phía sau.
Lúc này mùi máu tanh che đi tất cả mùi khác trong không khí, nhưng Quân Nguyệt Nguyệt vẫn cứ ngửi thấy, trên người ôm cô tản ra một loại mùi vị tươi mát giống như cây đại thụ và cỏ xanh vậy, là mùi vị trên người Phương An Ngu vẫn có từ sau khi biến dị.
Tay cô run một cái, dao lập tức rơi trên đất.
Phương An Ngu cô, kéo tới qua ven đường, Quân Nguyệt Nguyệt không dám quay đầu nhìn anh, bây giờ trạng thái không quá bình thường của cô đã hoàn toàn không còn, thay vào đó là một kiểu nôn nóng và sợ hãi một cách điên cuồng, Phương An Ngu bước từ trên xe xuống lúc nào?!
Sao anh lại không nghe lời như vậy... Rốt cuộc anh ấy có thấy bản thân cô giết người hay không...
Không giống với giết tang thi, vừa nãy là Quân Nguyệt Nguyệt giết người, cô không muốn Phương An Ngu nhìn thấy cô giết người, cô sợ Phương An Ngu sẽ sợ mình.
Anh ôm cô đứng ở ven đường, ôm chặt lấy cô từ đằng sau. Hơi thở anh quanh quẩn bên cạnh cô, ấm áp, không hề chê cả người cô tanh mùi máu, rõ ràng là đang vỗ về cô.
Sau đó mọi người bắt đầu dọn dẹp thi thể, lấy đồ vật bị máu của tang thi nhuộm trong xe ra, chữa trị cho người bị thương, có người cá biệt bị khỉ cào bị thương, bởi vì nguyên nhân lúc trước Quân Nguyệt Nguyệt giết người đàn ông kia nên người đó đã dám đứng ra chủ động nói chuyện, chủ động cách ly ở cách đó không xa, có người theo dõi riêng.
Nơi này cũng không phù hợp để ở lại lâu dài, nhưng ban nãy đã trải qua một trận chiến đấu kịch liệt, bọn họ quả thật cần chăm sóc sơ sơ một chút.
Khi Cơ Phỉ kết thúc chiến đấu trở vào trong xe xem Phương An Yến, Lịch Cách dặn dò Quân Du một tiếng rồi bắt đầu chỉ huy mọi người dọn dẹp lại thùng xe. Cảm xúc của Quân Nguyệt Nguyệt dần dần được Phương An Ngu vỗ về, cuối cùng cũng dám quay đầu lại nhìn anh, đèn xe sáng rõ, có thể thấy rõ vật xung quanh, nhưng ánh sáng không hề sáng rực quá, cô hơi trốn tránh nhìn Phương An Ngu một cái, thấy được sự dịu dàng quen thuộc trong ánh mắt anh, lúc này mới chậm rãi thả lỏng ra, ngước mặt đối mặt với anh.
Trên mặt cô vẫn còn vết máu, Phương An Ngu chìa tay ra lau đi cho cô, cúi đầu hôn lên trán cô một cái, Quân Nguyệt Nguyệt tự dưng hơi muốn khóc, Phương An Ngu thật sự quá tốt... Chắc là lúc nãy anh đã nhìn thấy cô giết người, nếu không anh sẽ không an ủi cô như vậy.
Cô không nhịn được khóc thút thít, nói, "Anh tốt quá.."
Lá cây trên đầu Phương An Ngu rung rung, anh nghe được, nhưng giả vờ không nghe thấy, mặt đầy thắc mắc nhìn Quân Nguyệt Nguyệt.
Nước mắt cô rơi xuống, dẩu môi nhỏ giọng lầm bầm, "Em rất yêu anh..."
Trái tim Phương An Ngu nhảy lên thình thịch, việc có thể nghe được lời tỏ tình của người mình yêu với mình như lúc này, thật sự là rất khó hình dung đối với anh.
Mặc dù tiếng nói truyền vào trong đầu anh chẳng phải là của Quân Nguyệt Nguyệt, nhưng Phương An Ngu thậm chí có thể nghe ra được ngữ điệu của cô, nhất định là ngữ điệu yếu đuối ngậm âm mũi, mang theo ý tứ nũng nịu với anh.
Người mình thích tỏ tình với mình, dù là lúc nào hay ở đâu thì đây đều là một chuyện khiến người ta cực kỳ động lòng không thôi.
Phương An Ngu bưng đầu Quân Nguyệt Nguyệt, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô, miết một cách dịu dàng, trả lời cô với sự chân thành nhất.
Quân Nguyệt Nguyệt trợn tròn mắt, môi Phương An Ngu đ è xuống, cô chớp chớp mắt, cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Nhưng rất nhanh, cô còn chưa kịp nghĩ ra có chỗ nào sai sai thì Phương An Ngu đã siết chặt cô đến mức hít thở không thông, đầu lưỡi giống như đang khiêu vũ trên lưỡi cô, cô chỉ có thể dồn toàn bộ tinh thần đón nhận anh, không để anh chạm vào hư không.
Có điều đang dở dang Phương An Ngu cảm nhận được gì đó, đột ngột mở mắt ra, động tác của anh không dừng lại, Quân Nguyệt Nguyệt vẫn đang đắm chìm nhắm mắt lại, nhưng đôi mắt anh nhìn sâu trong cánh rừng, trong đó có tiếng sột sột soạt soạt, có ba bốn con khỉ tụ lại một chỗ, tiếp tục có ý định tới tấn công con người.
Trong chớp mắt này đôi mắt Phương An Ngu dần dần biến thành màu xám tro nhạt, ánh mắt lạnh như băng vượt qua đêm tối, nhắm thẳng vào mấy con nháo nhào muốn thử nhìn sang.
Rất nhanh, những con khỉ kia đã kêu k ẹc k ẹc chạy mất như thể là nhìn thấy vật đáng sợ nhất thế giới này vậy, nhanh chóng biến mất vào sâu trong rừng.
Vừa hôn xong, máu tanh ngưng kết lại trên người Quân Nguyệt Nguyệt nhìn thảm hại không chịu nổi, có điều cô híp mắt, cảm giác tất cả cảm xúc còn sót lại đã được vỗ về, trong ngực Phương An Ngu ấm áp khiến người ta luyến tiếc, mà hai người dính nhau bao giờ cũng có người gián đoạn, rất nhanh chóng,
Lịch Cách đứng cách hai người không xa, hắng giọng một cái, nói, "Tạm thế được rồi, đồ cần dọn dẹp cũng xong, người cũng sắp xếp xong rồi, đã trói hai người bị khỉ cào bị thương rồi, để trong một góc xe không làm hại tới người khác đâu."
Anh ấy nói, "Chỗ này không phải là chỗ thích hợp ở lại lâu, ai biết lúc nữa sẽ có thứ gì xộc tới, chúng ta mau chạy đi."
Quân Nguyệt Nguyệt đáp lại một tiếng, kéo Phương An Ngu đang định giải thích thì anh lại kéo tay cô trước, đi về phía cạnh xe.
Cô lại xuất hiện cảm giác sai sai đó, nhưng cụ thể là sai ở đâu... Chốc lát cô lại nghĩ không ra được, nhanh chóng lên xe, cô phụ trách lái xe, lại không thể để ý đồng thời hai chuyện được, cũng chỉ có thể tập trung ý chí lái xe cho tốt, tạm thời không nghĩ đến việc sai chỗ nào nữa.
Xe chạy được một đoạn thì bắt đầu lên Bàn Sơn, Quân Nguyệt Nguyệt vô cùng tập trung nhìn tình hình giao thông đằng trước, Phương An Ngu ngồi ngay bên cạnh cô, cũng không nhắm mắt nghỉ ngơi giống như những người khác mà cùng cô nhìn chằm chằm gắt gao vào con đường phía trước.
Quân Nguyệt Nguyệt hiểu, đây là Phương An Ngu đang đồng hành cùng cô, nhưng giờ đang là buổi tối, cô càng muốn để anh nghỉ ngơi hơn, ban nãy chắc chắn là anh bị hù rồi…
Cô luôn cảm thấy với tính tình của Phương An Ngu, dáng vẻ của anh khiến người khác muốn đặt anh trong nhà kính, để anh sinh trưởng vô tư lự.
Nhưng rất nhiều khi, cô nóng nảy, cảm xúc tiêu cực, thậm chí còn sợ hãi, đều là Phương An Ngu giúp đỡ, vỗ về. Quân Nguyệt Nguyệt cảm thấy thật thần kỳ, dịu dàng như anh, đến nỗi bị đánh cũng không biết đánh trả nhưng lại kiên cường hơn tất cả mọi người, mặc dù trong cảnh ngộ ra sao đều thích ứng trong mọi hoàn cảnh, không phải cố ý ra vẻ vẫn có khả năng giúp mọi người yên tâm nhất.
Dù chỉ ngồi bên cạnh cô như vậy mà đã cho cô cảm giác ấm áp như hơ lò sưởi điện vậy.
Xe chậm rãi chạy trên đường núi, trong đêm tối quãng đường Bàn Sơn này nhanh chóng bị mọi người bỏ lại sau lưng, bọn họ đi vào thành phố Bình Xuyên.
Cách lối vào cầu treo của làng du lịch còn chưa tới nửa tiếng, Quân Nguyệt Nguyệt đánh thức Lịch Cách, bảo anh ấy liên lạc với bạn mình là nhóc Mập.
Lịch Cách mơ màng gọi điện thoại, mở loa ngoài, giao hẹn với bên đó xong thì bảo bọn họ chuẩn bị đón xe và những người này.
Nhóc Mập ở đầu dây bên kia trả lời nhanh chóng, "Đã chuẩn bị xong từ sớm, bọn em đang ở ngay lối vào cầu treo."
Lịch Cách cúp điện thoại rồi lại ôm Quân Du vào trong ngực mình, Cơ Phỉ bị tiếng động đánh thức, sờ trán Phương An Yến một cái, lấy dung dịch hạ sốt cất trong túi, đồng thời mở nắp chai cho cậu uống một ít.
Vào thành phố Bình Xuyên, tiếng xe chạy hấp dẫn tang thi đi lại, nhưng xe của bọn họ tương đối lớn và cao.
Tang thi cũng chỉ có thể bám trên xe được một lát, hoặc là kêu gào, vẫn chưa có tang thi tiến hóa lên cấp hai, không có tang thi nào có thể chỉ huy đồng bọn của chúng trèo lên trên.
Cho nên cảnh giác trên đường của bọn họ lập tức thả lỏng một chút, người ở đuôi xe thỉnh thoảng tay dùng độn khí* đánh rớt là được.
*Độn khí: Một loại vật thể không có lưỡi sắc và mũi nhọn, có rất nhiều loại độn khí như: chùy, côn, gạch đá, xe cộ và đủ loại chân tay của nhân thể. Tính chất và hình thái của độn khí hết sức phức tạp. Được làm từ các nguyên liệu như sắt, gỗ, trúc, các loại đá. Hình thái bao gồm hình chữ nhật, hình vuông, hình cầu, hình vòng cung, hình sợi, hình trụ, cũng có nhiều loại khác có hình bất quy tắc khác. Đặc trưng nổi bật của mặt tiếp xúc của độn khí là không lưỡi, không nhọn, chất liệu cứng.
Bọn họ đi xuyên qua trung tâm thành phố một cách nhanh chóng, đi tới chỗ cửa vào làng du lịch, nhưng lúc mọi người sắp thở phào, khi Quân Nguyệt Nguyệt quẹo xe vào khúc cong chuẩn bị lên cầu treo lại bất chợt đạp thắng xe.
Đèn xe chiếu rọi theo hướng bệ đá của cầu treo, chỗ đó đáng nhẽ phải thả cầu xuống rồi, bây giờ chỉ còn cốt thép xếp hàng, hoàn toàn không có ván cầu---
Không có ai chắn lỗ hổng của tấm vải bạt, có con khỉ nhanh chóng chui vào, tiếng súng vang lên rối loạn, tiếng thét chói tai bên trong thay đổi thành hơi không giống tiếng người, tiếng khóc của phụ nữ và trẻ con nối liền một mảnh, Quân Nguyệt Nguyệt tức đến gần như sắp ói ra máu, nhưng vẫn không ngừng tay, vẫn đang vật lộn với đám khỉ.
Mọi người đều giết đến hai tay tê rần, người bình thường quay lưng về phía họ chiến đấu, sau khi bị khỉ cào bèn tuyệt vọng gầm thét lên một tiếng, sau khi bọn họ rời đi thì bắt đầu điên cuồng, liều mạng cầm búa đuổi theo chém khỉ, tiếng thét chói tai và tiếng gào thét trộn lẫn cùng nhau, màu máu và đèn đỏ của đuôi xe biến thành một thể, giữa màn trời đen như mực, có tia chớp nhỏ vụn thỉnh thoảng lướt qua, tình cảnh một góc này giống như nhân gian và địa ngục hòa vào nhau.
May mà rất nhanh, động tác của những con khỉ này lại chợt chậm lại không biết tại sao, ngước đầu lên nhìn tia chớp nhỏ vụn trên bầu trời, đám Quân Nguyệt Nguyệt hơi ngẩn người sau đó lại bắt đầu điên cuồng đánh lại, tiếng thét chói tai trên xe cũng dần ngừng lại, tiếng súng ngừng lại, mọi người nghe thấy tiếng chém giết bên ngoài dần dần giảm bớt, bắt đầu nhảy xuống từ thùng xe.
Thi thể khỉ đầy đất gần như máu chảy thành sông trên đường quốc lộ, mấy công nhân liên tiếp chém giết ở bên ngoài đau nhức cánh tay, toàn thân chừng như bị máu nhuộm qua.
Toàn bộ người trên xe xuống, đám khỉ bị mọi người giết gần hết, mấy con còn lại gào lên chạy trốn.
Không cần phải chạy trốn, sau khi biến thành khỉ tang thi, Quân Nguyệt Nguyệt ghê gớm được nhóm chúng nó ý thức khắc trong gen của chính chúng, bởi vì khi chúng còn sống cũng đã làm chuyện này. Giống như loài người dù là biến thành tang thi, cũng biết dùng hai chân đi mà không phải là bò trên đất vậy.
Nhưng chạy trốn không giống vậy, chạy trốn là ý thức chủ quan, bọn chúng phải cảm nhận được sợ hãi mới có thể chạy trốn, làm sao khỉ có thể biến thành tang thi biết sợ được?!
Chỉ có điều bây giờ không để ý được nhiều như vậy, Quân Nguyệt Nguyệt cảm giác được toàn bộ lồ ng ngực của mình đã bị thiêu cháy. Sau khi bị tang thi khỉ làm bị thương, kiểu gì cũng biến dị, nhưng bọn họ không nên chết trong tay đồng đội của mình.
Người từ trên xe bước xuống cuối cùng, trong tay cầm súng, vị sĩ quan họ Trương kia được một con bé đỡ người.
Cơ Phỉ đang định hành động thì Quân Nguyệt Nguyệt đi thẳng tới. Lúc này Ngọ Chấn Phi nhảy từ trên xe xuống, bất thình lình vang lên tiếng rít của đàn ông dọa anh ấy sợ trực tiếp ngã xuống đất.
Bởi vì người đàn ông không có đề phòng với Quân Nguyệt Nguyệt, bởi vì ông ta vốn không để loại oắt con như Quân Nguyệt Nguyệt vào mắt, biết cô và Ngọ Chấn Phi quen biết, tưởng là cô tới đỡ anh.
Nhưng không ngờ cô trực tiếp ra tay nhằm vào anh, vừa nhanh vừa độc, dùng con dao vừa cạy vô số sọ não của khỉ lúc đó, trực tiếp chém một nửa cổ tay anh.
Súng rơi trên mặt đất, anh ấy bịt cổ tay đang chảy máu như suối, trợn mắt như sắp nứt ra nhìn về phía Quân Nguyệt Nguyệt.
Con bé tên Kiều Kiều ở bên cạnh, bị dọa trực tiếp ngã ngồi trên đất, không biết Quân Nguyệt Nguyệt lấy sức lực ở đâu, trực tiếp kéo tóc của người đàn ông, gần như là lôi kéo anh ấy, quăng người co rúm lại một khối tới trước mặt mọi người.
Sức mạnh này đã vượt quá người bình thường, dễ dàng kéo một người đàn ông trưởng thành trên đất như vậy, là chuyện mà thời điểm Quân Nguyệt Nguyệt biến dị đời trước mới có khả năng làm được.
Nhưng bây giờ não cô bị lửa giận lấp đầy, hoàn toàn không có cách nào liên tưởng logic của toàn bộ chuyện không phù hợp tối hôm nay thành một khối, cô quăng người đàn ông trên đất, dùng dao chỉ vào anh ấy, vừa chỉ vào ba cỗ thi thể người nằm trên đất cách đó không xa, hỏi Ngọ Chấn Phi, "Những người đó đều là anh bắn chết có đúng không? Trong thùng xe cũng có đúng hay không?!"
Dễ nhận thấy người đàn ông này chưa từng bị đối xử như vậy, gân xanh trên trán cũng căng lên, bịt tay mình, gào lên nói, "Mẹ nó em điên rồi sao!! Bọn họ đều bị cào, bị cắn rồi! Những con khỉ này cũng giống tang thi, mà dù mấy người đó anh không giết cũng sẽ biến thành tang thi đấy!"
"Không sai." Quân Nguyệt Nguyệt gật đầu, "Nhưng thời gian biến dị khi bị tang thi cắn hay bị cào có vết thương, là trong vòng hai giờ, nếu bị thương do khỉ cào có biến dị hay không thì không ai biết! Lúc bọn họ vẫn đang là đồng đội chiến đấu, thế mà anh lại bắn lén sau lưng!"
"Anh đáng chết!" Cô nói xong lời này, đến cả một cơ hội cãi lại cũng không cho người đàn ông, trực tiếp dùng một dao vòng qua cổ anh ấy.
Máu phun ra thật xa, Ngọ Chấn Phi co quắp trên đất, Quân Nguyệt Nguyệt nhìn về phía mọi người, dao vẫn còn nhỏ máu, giọng nói lại mềm mỏng giống mấy ngày trước, "Tôi không cho phép một con sâu làm rầu nồi canh như vậy xuất hiện bên trong nhóm của chúng ta, đúng là bị tang thi cắn phải sẽ biến dị, nhưng lúc mới bắt đầu biến dị, mạch máu trên da nổi lên, ánh mắt biến thành màu xám trắng, tay chân co rúm vân vân, có cả một quá trình, đều sẽ có triệu chứng, khi đó ai cũng có thể vì tính mạng của mọi người, vì tính mạng của mình mà xuống tay giết người đó."
Quân Nguyệt Nguyệt nói, "Nhưng chuyện giống như vừa rồi tuyệt đối không thể xảy ra nữa, nếu không thì sẽ có kết cục giống như anh ta."
Tất cả mọi người không lên tiếng, nhìn cô với đủ loại biểu cảm, tay Quân Nguyệt Nguyệt run dữ dội, quay đầu nhìn Kiều Kiều vẫn luôn bám vị sĩ quan kia. Nó từ trên đất bò dậy, sau lưng nó chỉ có một người Ngọ Chấn Phi, nó núp sau lưng anh ấy, "Anh mau cứu em, anh mau cứu em..."
Người đàn ông trên đất vẫn chưa chết hẳn, vẫn còn thoi thóp thở, Quân Nguyệt Nguyệt cầm dao đi tới, Kiều Kiều trực tiếp bị dọa đến mất khống chế.
Ngọ Chấn Phi run lẩy bẩy kêu một tiếng, "Duyệt Duyệt."
Mà Quân Nguyệt Nguyệt chỉ nhìn anh ấy một cái đã dùng dao chĩa vào Kiều Kiều, hỏi anh, "Vừa nãy lúc anh ta giết người, mày có tham gia hay không?"
"Không có không có..." Kiều Kiều khóc không giống tiếng người, "Tôi không có!"
Cô lại hỏi Ngọ Chấn Phi, "Mấy người gặp phải sóng tang thi, ngay cả Minh Trân cũng đã chết rồi," Quân Nguyệt Nguyệt chỉ Kiều Kiều, "Làm sao con bé sống được? Có phải kéo người khác cản thay nó hay không?!"
Từ trước đến nay Ngọ Chấn Phi chưa từng thấy Quân Duyệt hùng hổ dọa người như vậy, tưởng chừng như là Tu La đòi mạng vậy. Môi anh ấy run rẩy, nhanh chóng lắc đầu, "Không có... Duyệt Duyệt, em đừng như vậy, nó sống sót chỉ là vì, bởi vì chú anh..."
Dường như là khó mở miệng, Quân Nguyệt Nguyệt đoán được, một đứa bé gái nhỏ như vậy có thể sống sót trong sóng tang thi, có thể dựa vào cái gì chứ, chỉ có thể là tên họ Trương kia bảo vệ nó.
Cô vô cùng muốn dùng một dao giết nó cùng với người còn chưa chết hẳn này góp thành một đôi mà lửa giận trong lòng cô cũng là vì mang thù chuyện lúc trước con bé Kiều Kiều này đẩy Phương An Ngu.
Quân Nguyệt Nguyệt biết trạng thái bây giờ của mình có chút khác thường, sự cáu kỉnh này chỉ có lúc dị năng lên cấp ở đời trước mới có, thích giết chóc, muốn chém, muốn đập tất cả những thứ nhìn ngứa mắt...
Nhưng con bé Kiều Kiều này mặc dù khiến người khác chán ghét nhưng cũng không hề phù hợp giết vào lúc này. Tất cả mọi người đều bị đám khỉ tang thi ban nãy đột nhiên đánh úp dọa cho sợ, cô có thể giết tên khốn kiếp bắn lén sau lưng kia, nhưng không thể giết một con bé thoạt nhìn mỏng manh yếu ớt này, nếu không cô sẽ để lại cho tất cả mọi người ấn tượng rằng mình là một người giết người điên cuồng.
Cả người Quân Nguyệt Nguyệt cũng hơi run rẩy, cô tháo đồ che trên mặt và đầu ra, vừa chuyển động một cái thì dao trong tay cô cũng chuyển động theo, Ngọ Chấn Phi lui về phía sau theo bản năng nhưng do bị ôm chân nên anh ấy vừa lui về đằng sau cũng ngã ngồi trên đất.
Không có ai tiến lên, không ai đến gần Quân Nguyệt Nguyệt, cũng không có ai ngăn cản cô, có vài người không dám, có vài người nóng lòng muốn giết cả Quân Nguyệt Nguyệt và Kiều Kiều.
Có điều lúc cô đang chuẩn bị quay đầu đi đến ven đường bình tĩnh lại một chút thì bỗng nhiên được một người ôm lấy từ phía sau.
Lúc này mùi máu tanh che đi tất cả mùi khác trong không khí, nhưng Quân Nguyệt Nguyệt vẫn cứ ngửi thấy, trên người ôm cô tản ra một loại mùi vị tươi mát giống như cây đại thụ và cỏ xanh vậy, là mùi vị trên người Phương An Ngu vẫn có từ sau khi biến dị.
Tay cô run một cái, dao lập tức rơi trên đất.
Phương An Ngu cô, kéo tới qua ven đường, Quân Nguyệt Nguyệt không dám quay đầu nhìn anh, bây giờ trạng thái không quá bình thường của cô đã hoàn toàn không còn, thay vào đó là một kiểu nôn nóng và sợ hãi một cách điên cuồng, Phương An Ngu bước từ trên xe xuống lúc nào?!
Sao anh lại không nghe lời như vậy... Rốt cuộc anh ấy có thấy bản thân cô giết người hay không...
Không giống với giết tang thi, vừa nãy là Quân Nguyệt Nguyệt giết người, cô không muốn Phương An Ngu nhìn thấy cô giết người, cô sợ Phương An Ngu sẽ sợ mình.
Anh ôm cô đứng ở ven đường, ôm chặt lấy cô từ đằng sau. Hơi thở anh quanh quẩn bên cạnh cô, ấm áp, không hề chê cả người cô tanh mùi máu, rõ ràng là đang vỗ về cô.
Sau đó mọi người bắt đầu dọn dẹp thi thể, lấy đồ vật bị máu của tang thi nhuộm trong xe ra, chữa trị cho người bị thương, có người cá biệt bị khỉ cào bị thương, bởi vì nguyên nhân lúc trước Quân Nguyệt Nguyệt giết người đàn ông kia nên người đó đã dám đứng ra chủ động nói chuyện, chủ động cách ly ở cách đó không xa, có người theo dõi riêng.
Nơi này cũng không phù hợp để ở lại lâu dài, nhưng ban nãy đã trải qua một trận chiến đấu kịch liệt, bọn họ quả thật cần chăm sóc sơ sơ một chút.
Khi Cơ Phỉ kết thúc chiến đấu trở vào trong xe xem Phương An Yến, Lịch Cách dặn dò Quân Du một tiếng rồi bắt đầu chỉ huy mọi người dọn dẹp lại thùng xe. Cảm xúc của Quân Nguyệt Nguyệt dần dần được Phương An Ngu vỗ về, cuối cùng cũng dám quay đầu lại nhìn anh, đèn xe sáng rõ, có thể thấy rõ vật xung quanh, nhưng ánh sáng không hề sáng rực quá, cô hơi trốn tránh nhìn Phương An Ngu một cái, thấy được sự dịu dàng quen thuộc trong ánh mắt anh, lúc này mới chậm rãi thả lỏng ra, ngước mặt đối mặt với anh.
Trên mặt cô vẫn còn vết máu, Phương An Ngu chìa tay ra lau đi cho cô, cúi đầu hôn lên trán cô một cái, Quân Nguyệt Nguyệt tự dưng hơi muốn khóc, Phương An Ngu thật sự quá tốt... Chắc là lúc nãy anh đã nhìn thấy cô giết người, nếu không anh sẽ không an ủi cô như vậy.
Cô không nhịn được khóc thút thít, nói, "Anh tốt quá.."
Lá cây trên đầu Phương An Ngu rung rung, anh nghe được, nhưng giả vờ không nghe thấy, mặt đầy thắc mắc nhìn Quân Nguyệt Nguyệt.
Nước mắt cô rơi xuống, dẩu môi nhỏ giọng lầm bầm, "Em rất yêu anh..."
Trái tim Phương An Ngu nhảy lên thình thịch, việc có thể nghe được lời tỏ tình của người mình yêu với mình như lúc này, thật sự là rất khó hình dung đối với anh.
Mặc dù tiếng nói truyền vào trong đầu anh chẳng phải là của Quân Nguyệt Nguyệt, nhưng Phương An Ngu thậm chí có thể nghe ra được ngữ điệu của cô, nhất định là ngữ điệu yếu đuối ngậm âm mũi, mang theo ý tứ nũng nịu với anh.
Người mình thích tỏ tình với mình, dù là lúc nào hay ở đâu thì đây đều là một chuyện khiến người ta cực kỳ động lòng không thôi.
Phương An Ngu bưng đầu Quân Nguyệt Nguyệt, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô, miết một cách dịu dàng, trả lời cô với sự chân thành nhất.
Quân Nguyệt Nguyệt trợn tròn mắt, môi Phương An Ngu đ è xuống, cô chớp chớp mắt, cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Nhưng rất nhanh, cô còn chưa kịp nghĩ ra có chỗ nào sai sai thì Phương An Ngu đã siết chặt cô đến mức hít thở không thông, đầu lưỡi giống như đang khiêu vũ trên lưỡi cô, cô chỉ có thể dồn toàn bộ tinh thần đón nhận anh, không để anh chạm vào hư không.
Có điều đang dở dang Phương An Ngu cảm nhận được gì đó, đột ngột mở mắt ra, động tác của anh không dừng lại, Quân Nguyệt Nguyệt vẫn đang đắm chìm nhắm mắt lại, nhưng đôi mắt anh nhìn sâu trong cánh rừng, trong đó có tiếng sột sột soạt soạt, có ba bốn con khỉ tụ lại một chỗ, tiếp tục có ý định tới tấn công con người.
Trong chớp mắt này đôi mắt Phương An Ngu dần dần biến thành màu xám tro nhạt, ánh mắt lạnh như băng vượt qua đêm tối, nhắm thẳng vào mấy con nháo nhào muốn thử nhìn sang.
Rất nhanh, những con khỉ kia đã kêu k ẹc k ẹc chạy mất như thể là nhìn thấy vật đáng sợ nhất thế giới này vậy, nhanh chóng biến mất vào sâu trong rừng.
Vừa hôn xong, máu tanh ngưng kết lại trên người Quân Nguyệt Nguyệt nhìn thảm hại không chịu nổi, có điều cô híp mắt, cảm giác tất cả cảm xúc còn sót lại đã được vỗ về, trong ngực Phương An Ngu ấm áp khiến người ta luyến tiếc, mà hai người dính nhau bao giờ cũng có người gián đoạn, rất nhanh chóng,
Lịch Cách đứng cách hai người không xa, hắng giọng một cái, nói, "Tạm thế được rồi, đồ cần dọn dẹp cũng xong, người cũng sắp xếp xong rồi, đã trói hai người bị khỉ cào bị thương rồi, để trong một góc xe không làm hại tới người khác đâu."
Anh ấy nói, "Chỗ này không phải là chỗ thích hợp ở lại lâu, ai biết lúc nữa sẽ có thứ gì xộc tới, chúng ta mau chạy đi."
Quân Nguyệt Nguyệt đáp lại một tiếng, kéo Phương An Ngu đang định giải thích thì anh lại kéo tay cô trước, đi về phía cạnh xe.
Cô lại xuất hiện cảm giác sai sai đó, nhưng cụ thể là sai ở đâu... Chốc lát cô lại nghĩ không ra được, nhanh chóng lên xe, cô phụ trách lái xe, lại không thể để ý đồng thời hai chuyện được, cũng chỉ có thể tập trung ý chí lái xe cho tốt, tạm thời không nghĩ đến việc sai chỗ nào nữa.
Xe chạy được một đoạn thì bắt đầu lên Bàn Sơn, Quân Nguyệt Nguyệt vô cùng tập trung nhìn tình hình giao thông đằng trước, Phương An Ngu ngồi ngay bên cạnh cô, cũng không nhắm mắt nghỉ ngơi giống như những người khác mà cùng cô nhìn chằm chằm gắt gao vào con đường phía trước.
Quân Nguyệt Nguyệt hiểu, đây là Phương An Ngu đang đồng hành cùng cô, nhưng giờ đang là buổi tối, cô càng muốn để anh nghỉ ngơi hơn, ban nãy chắc chắn là anh bị hù rồi…
Cô luôn cảm thấy với tính tình của Phương An Ngu, dáng vẻ của anh khiến người khác muốn đặt anh trong nhà kính, để anh sinh trưởng vô tư lự.
Nhưng rất nhiều khi, cô nóng nảy, cảm xúc tiêu cực, thậm chí còn sợ hãi, đều là Phương An Ngu giúp đỡ, vỗ về. Quân Nguyệt Nguyệt cảm thấy thật thần kỳ, dịu dàng như anh, đến nỗi bị đánh cũng không biết đánh trả nhưng lại kiên cường hơn tất cả mọi người, mặc dù trong cảnh ngộ ra sao đều thích ứng trong mọi hoàn cảnh, không phải cố ý ra vẻ vẫn có khả năng giúp mọi người yên tâm nhất.
Dù chỉ ngồi bên cạnh cô như vậy mà đã cho cô cảm giác ấm áp như hơ lò sưởi điện vậy.
Xe chậm rãi chạy trên đường núi, trong đêm tối quãng đường Bàn Sơn này nhanh chóng bị mọi người bỏ lại sau lưng, bọn họ đi vào thành phố Bình Xuyên.
Cách lối vào cầu treo của làng du lịch còn chưa tới nửa tiếng, Quân Nguyệt Nguyệt đánh thức Lịch Cách, bảo anh ấy liên lạc với bạn mình là nhóc Mập.
Lịch Cách mơ màng gọi điện thoại, mở loa ngoài, giao hẹn với bên đó xong thì bảo bọn họ chuẩn bị đón xe và những người này.
Nhóc Mập ở đầu dây bên kia trả lời nhanh chóng, "Đã chuẩn bị xong từ sớm, bọn em đang ở ngay lối vào cầu treo."
Lịch Cách cúp điện thoại rồi lại ôm Quân Du vào trong ngực mình, Cơ Phỉ bị tiếng động đánh thức, sờ trán Phương An Yến một cái, lấy dung dịch hạ sốt cất trong túi, đồng thời mở nắp chai cho cậu uống một ít.
Vào thành phố Bình Xuyên, tiếng xe chạy hấp dẫn tang thi đi lại, nhưng xe của bọn họ tương đối lớn và cao.
Tang thi cũng chỉ có thể bám trên xe được một lát, hoặc là kêu gào, vẫn chưa có tang thi tiến hóa lên cấp hai, không có tang thi nào có thể chỉ huy đồng bọn của chúng trèo lên trên.
Cho nên cảnh giác trên đường của bọn họ lập tức thả lỏng một chút, người ở đuôi xe thỉnh thoảng tay dùng độn khí* đánh rớt là được.
*Độn khí: Một loại vật thể không có lưỡi sắc và mũi nhọn, có rất nhiều loại độn khí như: chùy, côn, gạch đá, xe cộ và đủ loại chân tay của nhân thể. Tính chất và hình thái của độn khí hết sức phức tạp. Được làm từ các nguyên liệu như sắt, gỗ, trúc, các loại đá. Hình thái bao gồm hình chữ nhật, hình vuông, hình cầu, hình vòng cung, hình sợi, hình trụ, cũng có nhiều loại khác có hình bất quy tắc khác. Đặc trưng nổi bật của mặt tiếp xúc của độn khí là không lưỡi, không nhọn, chất liệu cứng.
Bọn họ đi xuyên qua trung tâm thành phố một cách nhanh chóng, đi tới chỗ cửa vào làng du lịch, nhưng lúc mọi người sắp thở phào, khi Quân Nguyệt Nguyệt quẹo xe vào khúc cong chuẩn bị lên cầu treo lại bất chợt đạp thắng xe.
Đèn xe chiếu rọi theo hướng bệ đá của cầu treo, chỗ đó đáng nhẽ phải thả cầu xuống rồi, bây giờ chỉ còn cốt thép xếp hàng, hoàn toàn không có ván cầu---