Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc - Trang 2
Chương 90
Làm sao chuyện này lại xảy ra chứ? Bây giờ Quân Nguyệt Nguyệt nhớ lại vẫn cảm thấy đầu óc đau nhức một trận.
Hôm qua sau khi hôn lễ kết thúc, bọn họ ai về nhà tìm mẹ người đó… Quân Nguyệt Nguyệt làm chuyện lãng mạn, không đưa Phương An Ngu trở lại nhà họ Phương, dĩ nhiên quá xa, cũng không trở về nhà họ Quân, bọn họ tới căn nhà ông cụ Quân chuẩn bị cho Quân Du lúc trước ở thành phố Khâu Hải.
Đêm tân hôn khó tránh khỏi việc bừa bãi, trước tiên Quân Nguyệt Nguyệt và Phương An Ngu ôn lại trong không gian bịt kín trong tủ treo quần áo, sau đó sa vào chiếc giường lớn mềm mại, rồi sau đó, cô bị Phương An Ngu kéo đến bên cửa sổ sát đất, tiếp đó phóng túng trước bàn dân thiên hạ một lần.
Dĩ nhiên hai người bọn họ không thể nhận ra người địa phương bị che ở đằng sau cánh cửa*, cho dù bên đằng trước mặt có nhìn ra đang làm gì cũng chỉ có thể nhìn ra, không thấy được.
*Raw là cái bàn nhưng không thấy tác giả đề cập tới cái bàn trước đó, chỉ nhắc đến cửa sổ sát đất.
Quân Nguyệt Nguyệt không quá vui vẻ với tình cảnh như vậy, quá k1ch thích thần kinh của cô nhưng Phương An ngu thích, anh giống như bị mở ra cánh cửa không thể đoán trước gì đó, giày vò người khác thật sự đầy rẫy đủ trò.
Cô nghi ngờ anh lén lút xem học theo con mèo nhỏ* gì đó, nhưng đã lục trong điện thoại của anh, cũng đã tìm trong máy tính đều không phá hiện dấu vết, chỉ có nhìn hội thoại trong điện thoại và máy tính, Phương An Ngu thuần khiết có thể so sánh với học sinh tiểu học.
Nhưng thực tế chính là, cuối cùng Quân Nguyệt Nguyệt bị anh làm đến hai chân run rẩy ôm vào phòng tắm, lúc tắm, cô cảm giác mình thật sự biến thành một đứa con nít, mặc cho Phương An Ngu hí hoáy cánh tay, rửa ráy xối nước, không nhấc nổi chút hơi sức nào.
Không kiềm chế như vậy thật ra rất ít, có lẽ là kết hôn lại lần nữa, lại liên quan đến việc làm đám cưới, Phương An Ngu hưng phấn quá độ, Quân Nguyệt Nguyệt có thể hiểu được.
Đến khi hai người rửa ráy xong xuôi nằm trên giường, quấn quýt ôm nhau, lại giống như hai bé mèo con li3m láp lẫn nhau, thân mật một lúc lâu, ngoài trời đã sắp sáng mới mặt dán mặt ngủ mất.
Quân Nguyệt Nguyệt chưa từng nghĩ tới, lúc cô ngủ vẫn còn đang khiêu vũ trên thiên đường, sau khi tỉnh ngủ đã lưu lạc địa ngục trầm luân.
Sáng sớm mở mắt ra, cả người cô đều bị hong khô trống không chưa nói, bên người cô cũng trống rỗng, chăn đã tán loạn ở một bên không người được phủ lên cho cô, Phương An Ngu đứng bên cửa sổ, trên người khoác áo choàng tắm lỏng lẻo, không biết đang nhìn cái gì ngoài cửa sổ.
Quân Nguyệt Nguyệt có chút đau lưng mỏi eo đứng dậy, kéo chăn mỏng bọc người mình vào, xuống đất mơ màng đi về phía anh.
Kéo rèm cửa sổ ra một cái, trong nháy mắt ánh mắt trời rơi khắp toàn thân, cô thoải mái duỗi người, tựa đầu vào bả vai Phương An Ngu, theo tầm mắt của anh nhìn xuống dưới lầu, trề môi khẽ nói, "Bên dưới có Hoa Nhi* hay sao, sáng sớm đã đứng ở đây..."
*Hoa Nhi là dân ca được lưu truyền ở của các dân tộc Hán, Hồi, Tàng, Đông Hương, Bảo An, Tát Lạp, Thổ, Dụ Cố ở Tây Bắc Bộ Trung quốc 3 tỉnh Cam, Thanh, Ninh...
Tiếng của Quân Nguyệt Nguyệt im bặt, cô chợt đứng thẳng người, nhìn qua dưới lầu, có như vậy mà trong nháy mắt, cô còn tưởng là mắt mình hoa rồi, cho là mình xuất hiện ảo giác, tưởng rằng mình vẫn còn trong mộng chưa tỉnh lại.
Cô thấy bên dưới lầu, một người đang đè lên người một người khác, đang ôm đầu người kia... Gặm!
Không phải cái kiểu gặm thân mật, mà là gặm ăn, là đang cắn xé, Quân Nguyệt Nguyệt tiến lên một bước mở cửa sổ ra, tiếng thét chói tai như có như không lập tức vang vọng cả bên trong tiểu khu.
Quân Nguyệt Nguyệt kéo cửa thật chặt, vẫn không dám tin, cho đến khi người gặm ăn kia lần nữa ngẩng mặt lên, mặt đầy máu tươi hướng lên trời gào thét một tiếng, giọng nói này Quân Nguyệt Nguyệt thật sự quá quen thuộc, quen thuộc khiến cô rợn cả tóc gáy, thế mà tiếng kêu gào của tang thi vừa vang lên, cô trơ mắt nhìn những người khác bên trong tiểu khu nhìn qua giống như đang tản bộ cũng đều đứng yên lại, hùa theo gầm lên.
Cô lảo đảo lui về đằng sau vài bước, hơi thở càng lúc càng dồn dập, tinh thần cả người căng thẳng, cô quay đầu gương mặt mờ mịt của Phương An Ngu, đột nhiên kéo rèm cửa lên, một tay trùm chăn lên người, vừa nắm tay anh đi tới bên cạnh ghế sô pha, ấn anh ngồi trên ghế sô pha, sau khi tìm được điện thoại di động thì nhanh chóng gõ chữ cho anh xem --- Anh đi lục lọi một chút, nhìn thử xem thức ăn trong nhà đủ cho chúng ta ăn bao lâu, em đi tiếp nước.
Quân Nguyệt Nguyệt vừa nói vừa nhanh chóng đi về phía phòng bếp, nhà không có thùng chứa nước lớn, cô bèn rửa sạch cái máng nước phòng bếp xong, lấp kín rồi thả vòi nước ra, lại vội vàng vào trong phòng tắm, rửa sạch khử độc bồn tắm, nhanh chóng mở nước, nhờ vào khe cửa này, bản thân cũng nhanh chóng rửa mặt xong, sau khi khoác áo tắm đi ra thì nhìn Phương An Ngu lại chạy đến bên cửa sổ kéo rèm cửa ra xem không biết từ lúc nào.
Cô vội vàng tiến đến, kéo Phương An Ngu rời khỏi chỗ bên cạnh cửa sổ, anh bị cô kéo đi tới ngồi trên sô pha, lấy di động ra hỏi --- Những người đó làm sao thế? Sao bọn họ biết hú, lại còn biết cắn người?
Cô cũng muốn biết rốt cuộc mấy người đó thế nào, cô mang vẻ mặt phức tạp nhìn Phương An Ngu, rõ ràng cả đời này, hai người đã hạnh phúc vui vẻ mà sống cùng một chỗ, làm sao mạt thế vẫn tới?
Cô thở dài, đang định nhận lấy điện thoại thì Phương An Ngu lại gõ chữ --- Đây chính là cái em nói, cái thế giới kia mà em sống ư? Thế giới người ăn thịt người?
Đến lúc này, biện pháp cuối cùng là để Phương An Ngu biết toàn bộ, cho nên cô gật đầu, hơn nữa giải thích tỉ mỉ cho Phương An Ngu nhược điểm của bọn họ khi biến dị sơ cấp, ví dụ như tốc độ chạy rất chậm, không biết hợp tác tập thể, còn có bọn họ sẽ bị tiếng động và mùi hấp dẫn, nhưng thực ra thị giác lại không tốt lắm.
Với cả nhược điểm trí mạng duy nhất của bọn họ ở ngay đầu, công kích những chỗ khác, chỉ có thể trì hoãn năng lực của bọn chúng chứ không thể đánh chết trực tiếp.
Quân Nguyệt Nguyệt không vội nhắc đến chuyện hai cấp tang thi, bởi vì sau mạt thế, ban đầu tất cả đám tang thi đều tấn công loài người, bọn họ đều là tang thi cấp thấp, còn tương đối dễ đối phó, nhưng đến giai đoạn sau, loài người dần dần thưa thớt, lúc bọn họ bắt đầu công kích, chiếm đoạt lẫn nhau, ăn nhầm tinh hạch của tang thi khác mới có thể bất ngờ thăng lên cấp hai.
Tang thi cấp hai đã biết cách hợp tác nhóm, săn giết loài người, đến khi chúng tiến hóa lên cấp ba, trí tuệ và trí nhớ cũng sẽ khôi phục lại trình độ giống lúc còn sống, bọn họ có thể điều khiển đồng loại phát động tấn công, cũng chính là nguyên nhân hình thành sóng tang thi sau đó.
Quân Nguyệt Nguyệt chỉ gặp qua một lần, nhưng lần đó là hợp lại với các căn cứ khác, hơn nữa điều kiện hình thành tang thi cấp ba hết sức hà khắc, chính là tang thi cấp hai nhất định phải ăn tinh hạch của một dị năng giả cấp hai ngang hàng mới có thể thăng cấp.
Nhưng tạm thời chưa nói đến thời kỳ biến dị ban đầu mọi người đều lần mò ở đây, thăng cấp khó khăn, thậm chí ăn tinh hạch của tang thi có thể tăng dị năng lên, hoặc là rất lâu sau bất ngờ phát hiện. Hơn nữa bình thường dị năng giả cấp hai cũng có thể gi ết chết tang thi cấp hai, thế nên về cơ bản việc hình thành tang thi cấp ba gần như không có khả năng lắm.
Quân Nguyệt Nguyệt chỉ giới thiệu kỹ lưỡng một chút về năng lực của tang thi cấp một, gõ chữ dặn dò anh đừng đi ra bên cửa sổ nhìn.
Lá gan Phương An Ngu nhỏ như vậy, cô sợ anh bị dọa sợ, cô đứng dậy vừa kiểm tra thức ăn còn dư lại, vừa chuẩn bị gọi điện thoại, liên lạc với Phương An Yến và Cơ Phỉ, nhưng điện thoại cô còn chưa kịp gọi qua thì Phương An Yến đã đi trước một bước gọi tới rồi.
Quân Nguyệt Nguyệt vừa nhận máy, tiếng Phương An Yến cùng tiếng súng đồng thời từ đầu dây bên kia truyền tới, "Mấy người ở chỗ nào? Chúng tôi đi đón hai người! Sáng dậy, tất cả người giúp việc trong nhà đều phát điên rồi, chúng tôi lái xe ra ngoài, người trên đường phố cũng điên rồi, cô đừng đưa anh tôi chạy khắp nơi nữa, ở nguyên đó chờ chúng tôi."
Cô nghe tiếng súng không ngừng, mở miệng, "Anh nói cho Cơ Phỉ, cố gắng hết mức đừng dùng súng, bọn họ sẽ bị tiếng động thu hút, hơn nữa ban đầu tốc độ biến dị rất chậm, không cần trực tiếp đánh chết, chạy xe bọn họ không đuổi kịp đâu."
Cô nói, "Nếu nhất định phải nổ súng, nói cho cô ấy chỉ bắn vào đầu, bắn những chỗ khác bọn họ sẽ không chết đâu, tôi và anh trai anh ở phòng 5-303 số 48 đường Hoa Viên."
Giọng Phương An Yến nghẹn lại một chút, Cơ Phỉ rõ ràng cũng nghe được lời Quân Nguyệt Nguyệt nói, bắn liên tục hai phát nổ đầu, đúng là bắn chết bọn chúng.
Cậu không nhịn được hỏi, "Làm sao cô biết... Được bây giờ chúng tôi lập tức đi qua."
Điện thoại ngắt máy, Quân Nguyệt Nguyệt lại vội vàng gọi cho Quân Du và Lịch Cách, đoán chừng lúc này cả hai người này tối qua phấn khích, vần còn chưa dậy nổi. Cô hỏi bọn họ ở đâu, biết được bọn họ ở khách sạn, xong tối qua cũng không trở về Bình Xuyên, không kiềm chế được chửi một tiếng, nhanh chóng nói rõ tình huống, Lịch Cách mơ mơ màng màng ngồi dậy, xoa mặt rồi cười nhạo một tiếng, "Trò đùa dai vào tân hôn? Rồi ngoài cửa lại có tang thi? Cô điên rồi..."
Quân Nguyệt Nguyệt không nói, "Anh mở rèm cửa sổ nhìn xuống dưới lầu một chút."
Lịch Cách uể oải quấn khăn tắm kéo rèm cửa ra một chút, dưới lầu yên lặng, ngay cả một chiếc xe cũng không có, hắn đang muốn mắng Quân Nguyệt Nguyệt quấy rầy mộng đẹp của người khác, thấy kim đồng hồ trên tường chỉ hơn mười giờ sáng, cả người khựng lại, hơn mười giờ rồi, phố xá sầm uất sao có thể đến một chiếc xe cũng không có.
Dù là trò đùa dai cũng không có khả năng quét sạch toàn bộ thành phố được.
Lịch Cách nghẹn giọng lại một chút sau đó nhanh chóng đi ra cửa, anh ấy nghe bên ngoài truyền đến tiếng kêu gào, hơn nữa có một người khàn cả giọng, "Anh đừng tới đây..."
Lịch Cách mở cửa, vừa lúc mặt đối mặt với tang thi miệng đầy máu, ánh mắt biến thành màu xám trắng, tang thi bỏ xa lấy gần, đang gào giọng về phía anh tức tốc nhào lên.
Lịch Cách phản ứng cũng khá nhanh, lúc này xem như là đánh nhau nhiều thành quen. Ngay trong nháy mắt tang thi đó nhào tới, anh ấy ra sức đóng cửa lại, chỉ nghe "cậc" một tiếng, chuyện này nếu là người bình thường, đoán chừng sống mũi cũng bị đập vào não.
Đúng là không có tiếng động bên ngoài, chỉ một lát, có người run rẩy gõ cửa, "Lịch tổng, mở cửa, tôi là Ngọ Chấn Phi - người chịu trách nhiệm hôn lễ hôm qua, chúng tôi có thể đi vào nói chuyện một lúc sao?"
Lịch Cách cau mày, nghe Quân Nguyệt Nguyệt nói một vài hiểu biết cơ bản trong điện thoại, có một ý chính là không nên tùy tiện mở cửa, trước tiên phải xác nhận xem đối phương có bị cắn phải hay chưa.
Anh ấy và Phương An Yến đều ngập tràn nghi ngờ tại sao Quân Nguyệt Nguyệt có thể biết những thứ này, nhưng lúc này quả thật không phải cơ hội tốt để hỏi. Lịch Cách cau mày, cúp điện thoại xong, cũng không trả lời người ngoài cửa, trực tiếp đi tới mép giường, tìm quần áo phù hợp trong tủ mặc vào rồi thẳng tay vén chăn lên, mặc vào người Quân Du.
Cô ấy bị anh lăn qua lăn lại mà tỉnh, còn tưởng rằng tên lưu manh này muốn làm gì nữa, giơ móng vuốt nhỏ lên muốn cào người thì bị Lịch Cách túm lấy đè trên giường, hôn cô một cái nói, "Em thức dậy trước, chuyện có chút nghiêm trọng, bọn anh sẽ nói cho em."
Quân Du được anh ấy mặc quần áo nhanh chóng xong xuôi, từ trên giường kéo dậy, người ngoài cửa còn đang nhỏ giọng gõ cửa, Lịch Cách đi tới cửa, cảnh giác hỏi, "Anh có bị cắn bị thương hay là bị cào có vết thương không?"
"Không có không có..." Ngọ Chấn Phi bên ngoài cửa lập tức trả lời, "Chúng tôi ở cách vách tới, sáng gọi điện thoại gọi cho phòng cho khách để chuyển đồ mà mãi không có người nhấc máy, lúc này mới phát hiện ra không đúng, định đi xuống xem một chút thì xuống lầu lại đụng phải một đống người phát điên rồi, chúng tôi lập tức chạy lên."
Lịch Cách mở mắt mèo ở cửa, "Hai người?"
"Tôi và vợ tôi..." Ngọ Chấn Phi nói, "Tôi đi các tầng đã gọi điện thoại, nhưng toàn bộ đều không có ai nghe máy... Đoán chừng toàn bộ khách sạn chỉ còn lại chúng ta là người bình thường."
Qua mắt mèo Lịch Cách thấy được trên mặt hai người có vết cào trầy, nhất thời cảnh giác nói, "Anh nói không có vết cào trầy, vậy tại sao trên mặt hai người có thể có vết thương?"
Ngọ Chấn Phi nghẹn lại một chút, quay đầu nhìn Minh Trân một chút, lúng túng nói, "Chúng tôi thế này không phải do tang thi cào mà là cào lẫn nhau... Tối qua chúng tôi cãi lộn, không tin anh nhìn kỹ đi, một đêm đã kết vảy rồi, không phải vết thương mới."
Ngọ Chấn Phi vừa nói vừa xích lại gần mắt mèo, Lịch Cách nhìn thấy rõ, lúc này mới mở cửa ra để hai người đi vào.
Quân Du đã đeo xong chân giả đi rửa mặt, Ngọ Chấn Phi kéo Minh Trân đi vào thấy Lịch Cách nhìn hai người bọn họ từ trên xuống, bị khí thế của anh uy hiếp thì ho khan một tiếng, chân tay có phần luống cuống.
"Chuyện đó..." Ngọ Chấn Phi nói, "Tôi đã gọi điện thoại cho chú tôi, đúng lúc chiến hữu của ông ấy ở thành phố Khâu Hải, lát nữa qua đón chúng ta, hai người dọn dẹp nhanh lên chúng ta cùng đi."
Lịch Cách không đồng ý ngay, chỉ để hai người ngồi trên ghế sô pha, còn mình thì đi xem Quân Du.
Quân Du vẫn chưa biết tình hình, thu dọn rất kỹ càng chu đáo, Lịch Cách cũng không thúc giục cô, đứng ở bên cạnh cô lấy lòng, tối qua quả thực quá phê pha, bây giờ anh ấy nhìn thấy Quân Du đã không nhịn được suy nghĩ lung tung, không bình tĩnh nổi.
Qua gương Quân Du lườm anh một cái, Lịch Cách ôm cô ấy từ phía sau, cúi đầu chôn ở cổ cô hít một hơi.
Đến khi hai người từ bên trong đi ra, điện thoại Lịch Cách lại vang lên, lại là Quân Nguyệt Nguyệt.
"Không nên tùy tiện đi ra ngoài, Phương An Yến và Cơ Phi sắp đến đón bọn tôi, rồi bọn tôi lại cùng đi tụ hợp với anh, sau đó chúng ta cùng trở về Bình Xuyên, phía làng du lịch tôi đã gọi điện thoại cho nhóc mập rồi, nhóc mập với mấy vị quản lý tối qua ở trung tâm giải trí quẩy đến hửng sáng, bây giờ trung tâm giải trí bị bao vây rồi, chúng tôi phải quay về."
Làng du lịch mới là căn cứ thích hợp sinh tồn nhất, dọn dẹp tang thi bên trong làng du lịch, kéo cầu treo xuống phong tỏa cửa, tất cả ở bên trong đều là mô hình tự cấp tự túc, để quảng cáo là bảo vệ môi trường và thiên nhiên, kế hoạch đều do Quân Nguyệt Nguyệt, khi thế giới bình thường thì đều là thể nghiệm* mới lạ đối với du khách, nhưng ở mạt thế, nơi đó chính là chỗ tránh nạn tự nhiên.
*Thể nghiệm: tự trải nghiệm
Dù Quân Nguyệt Nguyệt không nói, tự nhiên Lịch Cách cũng biết tình huống bên trong làng du lịch, nhưng vấn đề là bây giờ anh ấy còn chưa hiểu rõ tình hình lắm, chỉ thấy người miệng đầy máu kia, đến bây giờ đối với việc thế giới này có biến đổi nào đó, anh vẫn còn ở giai đoạn mờ mịt.
Có điều Lịch Cách lại không hề giấu giếm chuyện Ngọ Chấn Phi nói, dù sao trong ấn tượng của người bình thường, quân đội lúc nào cũng an toàn.
“Anh nói chiến hữu của chú Ngọ Chấn Phi muốn đón anh ta, đi đâu anh biết không?”, Quân Nguyệt Nguyệt nói, “Nếu hướng đi không phải làng du lịch thì không cần đi cùng, bây giờ anh mà theo bọn họ đi xa, đến lúc anh muốn quay lại tới Bình Xuyên, sẽ khó khăn đó.”
Quân Nguyệt Nguyệt nói, “Lịch Cách, so hiểu biết về làng du lịch của tôi với anh, tôi nói với anh thế này, bây giờ anh nhìn thấy cùng lắm chỉ là một góc của tảng băng trôi, anh nhớ tôi đã từng nói đến mạt thế không, anh nhớ những người đó tự dưng phát sốt rồi khi không lại khoẻ lại không?”
Chân mày Lịch Cách nhíu càng sâu, đột nhiên trên đường truyền tới tiếng xe va chạm dữ dội, Lịch Cách và Quân Du cùng đến bên cửa sổ thì đã nhìn thấy một chiếc xe tông vào cột đèn đường, xem chừng là vì tránh một người trên đường, nhưng khi cô ta mặt đầy máu bò từ trong xe ra ngoài lại bị người kia làm cho bổ nhào vào xe trước.
Quân Du mở to hai mắt nhìn, Lịch Cách ôm bả vai cô ta rời khỏi bên cửa sổ, đi qua chỗ Ngọ Chấn Phi và Minh Trân. Anh ấy gật đầu nói “Biết rồi” đang định cúp máy thì Ngọ Chấn Phi đột nhiên thò tay về phía anh, vẻ mặt cầu khẩn, “Là Duyệt Duyệt ư? Có thể để tôi nói vài câu với cô ấy không?”
Minh Trân bên cạnh Ngọ Chấn Phi bất chợt nổi khùng, nhằm bờ vai anh ấy cắn mạnh một ngụm. Ngọ Chấn Phi đẩy ả ta ra, nhận lấy điện thoại trong tay Lịch Cách, sốt ruột nói, “Duyệt Duyệt, anh là Chấn Phi, chiến hữu của chú anh ở đây là bộ đội, lúc nữa sẽ qua cứu anh. Em ở đâu, anh bảo người đi đón em, bọn anh sẽ tới tỉnh Hợp Tế, chỗ đó mới an toàn nhất.”
Quân Nguyệt Nguyệt nghe thấy tỉnh Hợp Tế thì lập tức nhớ đến ở mạt thế, lúc may mắn chạy thoát ra khỏi đó nghe người ta nói, nơi đó ban đầu đúng là an toàn thật, tất cả các con đường đều bị phong toả, cắt đứt, có quân đội đóng giữ, nghe nói một thành phố thậm chí hoạt động bình thường, một dạo tất cả mọi người hướng về chỗ đó để trốn.
Nhưng sau đó, hệ thống giám sát nhất thời không nhạy, có một người bị cắn bị thương đã trà trộn vào bên trong đám người còn sống đến nương nhờ, ẩn nấp mười ba tiếng đồng hồ mới phát bệnh sau đó tuyến đường bị phong toả biến thành nhà giam, cả một thành phố, chưa tới năm ngày đã bị thất thủ.
Quân Nguyệt Nguyệt nói thẳng, “Không đi, không thể đi tới chỗ đó.”
“Duyệt Duyệt, em không biết tình huống bên ngoài, nghe nói mấy ngày trước một vài chỗ đã có người phát bệnh,” Ngọ Chấn Phi muốn khuyên bảo Quân Nguyệt Nguyệt đi cùng mình, “Bên ngoài đã thay đổi hoàn toàn, lúc này chờ bên quân đội đi là an toàn nhất, bọn họ có súng trong tay, anh sẽ ra mặt nói chuyện với chú anh, Duyệt Duyệt, em... em ở đâu, anh đi đón em.”
“Ngọ Chấn Phi!” Anh ấy còn chưa nói hết lời đã bị một giọng nói chói tai cắt ngang, “Có phải anh coi tôi chết rồi không, ngay trước mặt tôi lại dám đi thông đồng với con kỹ nữ kia!”
Minh Trân nhào lên giành điện thoại thì bị Lịch Cách nhanh tay lẹ mắt cướp đi, Ngọ Chấn Phi giơ cánh tay ra cản ả ta tới gần thì trên mặt lại bị một đường cào màu đỏ tươi.
Hôm qua sau khi hôn lễ kết thúc, bọn họ ai về nhà tìm mẹ người đó… Quân Nguyệt Nguyệt làm chuyện lãng mạn, không đưa Phương An Ngu trở lại nhà họ Phương, dĩ nhiên quá xa, cũng không trở về nhà họ Quân, bọn họ tới căn nhà ông cụ Quân chuẩn bị cho Quân Du lúc trước ở thành phố Khâu Hải.
Đêm tân hôn khó tránh khỏi việc bừa bãi, trước tiên Quân Nguyệt Nguyệt và Phương An Ngu ôn lại trong không gian bịt kín trong tủ treo quần áo, sau đó sa vào chiếc giường lớn mềm mại, rồi sau đó, cô bị Phương An Ngu kéo đến bên cửa sổ sát đất, tiếp đó phóng túng trước bàn dân thiên hạ một lần.
Dĩ nhiên hai người bọn họ không thể nhận ra người địa phương bị che ở đằng sau cánh cửa*, cho dù bên đằng trước mặt có nhìn ra đang làm gì cũng chỉ có thể nhìn ra, không thấy được.
*Raw là cái bàn nhưng không thấy tác giả đề cập tới cái bàn trước đó, chỉ nhắc đến cửa sổ sát đất.
Quân Nguyệt Nguyệt không quá vui vẻ với tình cảnh như vậy, quá k1ch thích thần kinh của cô nhưng Phương An ngu thích, anh giống như bị mở ra cánh cửa không thể đoán trước gì đó, giày vò người khác thật sự đầy rẫy đủ trò.
Cô nghi ngờ anh lén lút xem học theo con mèo nhỏ* gì đó, nhưng đã lục trong điện thoại của anh, cũng đã tìm trong máy tính đều không phá hiện dấu vết, chỉ có nhìn hội thoại trong điện thoại và máy tính, Phương An Ngu thuần khiết có thể so sánh với học sinh tiểu học.
Nhưng thực tế chính là, cuối cùng Quân Nguyệt Nguyệt bị anh làm đến hai chân run rẩy ôm vào phòng tắm, lúc tắm, cô cảm giác mình thật sự biến thành một đứa con nít, mặc cho Phương An Ngu hí hoáy cánh tay, rửa ráy xối nước, không nhấc nổi chút hơi sức nào.
Không kiềm chế như vậy thật ra rất ít, có lẽ là kết hôn lại lần nữa, lại liên quan đến việc làm đám cưới, Phương An Ngu hưng phấn quá độ, Quân Nguyệt Nguyệt có thể hiểu được.
Đến khi hai người rửa ráy xong xuôi nằm trên giường, quấn quýt ôm nhau, lại giống như hai bé mèo con li3m láp lẫn nhau, thân mật một lúc lâu, ngoài trời đã sắp sáng mới mặt dán mặt ngủ mất.
Quân Nguyệt Nguyệt chưa từng nghĩ tới, lúc cô ngủ vẫn còn đang khiêu vũ trên thiên đường, sau khi tỉnh ngủ đã lưu lạc địa ngục trầm luân.
Sáng sớm mở mắt ra, cả người cô đều bị hong khô trống không chưa nói, bên người cô cũng trống rỗng, chăn đã tán loạn ở một bên không người được phủ lên cho cô, Phương An Ngu đứng bên cửa sổ, trên người khoác áo choàng tắm lỏng lẻo, không biết đang nhìn cái gì ngoài cửa sổ.
Quân Nguyệt Nguyệt có chút đau lưng mỏi eo đứng dậy, kéo chăn mỏng bọc người mình vào, xuống đất mơ màng đi về phía anh.
Kéo rèm cửa sổ ra một cái, trong nháy mắt ánh mắt trời rơi khắp toàn thân, cô thoải mái duỗi người, tựa đầu vào bả vai Phương An Ngu, theo tầm mắt của anh nhìn xuống dưới lầu, trề môi khẽ nói, "Bên dưới có Hoa Nhi* hay sao, sáng sớm đã đứng ở đây..."
*Hoa Nhi là dân ca được lưu truyền ở của các dân tộc Hán, Hồi, Tàng, Đông Hương, Bảo An, Tát Lạp, Thổ, Dụ Cố ở Tây Bắc Bộ Trung quốc 3 tỉnh Cam, Thanh, Ninh...
Tiếng của Quân Nguyệt Nguyệt im bặt, cô chợt đứng thẳng người, nhìn qua dưới lầu, có như vậy mà trong nháy mắt, cô còn tưởng là mắt mình hoa rồi, cho là mình xuất hiện ảo giác, tưởng rằng mình vẫn còn trong mộng chưa tỉnh lại.
Cô thấy bên dưới lầu, một người đang đè lên người một người khác, đang ôm đầu người kia... Gặm!
Không phải cái kiểu gặm thân mật, mà là gặm ăn, là đang cắn xé, Quân Nguyệt Nguyệt tiến lên một bước mở cửa sổ ra, tiếng thét chói tai như có như không lập tức vang vọng cả bên trong tiểu khu.
Quân Nguyệt Nguyệt kéo cửa thật chặt, vẫn không dám tin, cho đến khi người gặm ăn kia lần nữa ngẩng mặt lên, mặt đầy máu tươi hướng lên trời gào thét một tiếng, giọng nói này Quân Nguyệt Nguyệt thật sự quá quen thuộc, quen thuộc khiến cô rợn cả tóc gáy, thế mà tiếng kêu gào của tang thi vừa vang lên, cô trơ mắt nhìn những người khác bên trong tiểu khu nhìn qua giống như đang tản bộ cũng đều đứng yên lại, hùa theo gầm lên.
Cô lảo đảo lui về đằng sau vài bước, hơi thở càng lúc càng dồn dập, tinh thần cả người căng thẳng, cô quay đầu gương mặt mờ mịt của Phương An Ngu, đột nhiên kéo rèm cửa lên, một tay trùm chăn lên người, vừa nắm tay anh đi tới bên cạnh ghế sô pha, ấn anh ngồi trên ghế sô pha, sau khi tìm được điện thoại di động thì nhanh chóng gõ chữ cho anh xem --- Anh đi lục lọi một chút, nhìn thử xem thức ăn trong nhà đủ cho chúng ta ăn bao lâu, em đi tiếp nước.
Quân Nguyệt Nguyệt vừa nói vừa nhanh chóng đi về phía phòng bếp, nhà không có thùng chứa nước lớn, cô bèn rửa sạch cái máng nước phòng bếp xong, lấp kín rồi thả vòi nước ra, lại vội vàng vào trong phòng tắm, rửa sạch khử độc bồn tắm, nhanh chóng mở nước, nhờ vào khe cửa này, bản thân cũng nhanh chóng rửa mặt xong, sau khi khoác áo tắm đi ra thì nhìn Phương An Ngu lại chạy đến bên cửa sổ kéo rèm cửa ra xem không biết từ lúc nào.
Cô vội vàng tiến đến, kéo Phương An Ngu rời khỏi chỗ bên cạnh cửa sổ, anh bị cô kéo đi tới ngồi trên sô pha, lấy di động ra hỏi --- Những người đó làm sao thế? Sao bọn họ biết hú, lại còn biết cắn người?
Cô cũng muốn biết rốt cuộc mấy người đó thế nào, cô mang vẻ mặt phức tạp nhìn Phương An Ngu, rõ ràng cả đời này, hai người đã hạnh phúc vui vẻ mà sống cùng một chỗ, làm sao mạt thế vẫn tới?
Cô thở dài, đang định nhận lấy điện thoại thì Phương An Ngu lại gõ chữ --- Đây chính là cái em nói, cái thế giới kia mà em sống ư? Thế giới người ăn thịt người?
Đến lúc này, biện pháp cuối cùng là để Phương An Ngu biết toàn bộ, cho nên cô gật đầu, hơn nữa giải thích tỉ mỉ cho Phương An Ngu nhược điểm của bọn họ khi biến dị sơ cấp, ví dụ như tốc độ chạy rất chậm, không biết hợp tác tập thể, còn có bọn họ sẽ bị tiếng động và mùi hấp dẫn, nhưng thực ra thị giác lại không tốt lắm.
Với cả nhược điểm trí mạng duy nhất của bọn họ ở ngay đầu, công kích những chỗ khác, chỉ có thể trì hoãn năng lực của bọn chúng chứ không thể đánh chết trực tiếp.
Quân Nguyệt Nguyệt không vội nhắc đến chuyện hai cấp tang thi, bởi vì sau mạt thế, ban đầu tất cả đám tang thi đều tấn công loài người, bọn họ đều là tang thi cấp thấp, còn tương đối dễ đối phó, nhưng đến giai đoạn sau, loài người dần dần thưa thớt, lúc bọn họ bắt đầu công kích, chiếm đoạt lẫn nhau, ăn nhầm tinh hạch của tang thi khác mới có thể bất ngờ thăng lên cấp hai.
Tang thi cấp hai đã biết cách hợp tác nhóm, săn giết loài người, đến khi chúng tiến hóa lên cấp ba, trí tuệ và trí nhớ cũng sẽ khôi phục lại trình độ giống lúc còn sống, bọn họ có thể điều khiển đồng loại phát động tấn công, cũng chính là nguyên nhân hình thành sóng tang thi sau đó.
Quân Nguyệt Nguyệt chỉ gặp qua một lần, nhưng lần đó là hợp lại với các căn cứ khác, hơn nữa điều kiện hình thành tang thi cấp ba hết sức hà khắc, chính là tang thi cấp hai nhất định phải ăn tinh hạch của một dị năng giả cấp hai ngang hàng mới có thể thăng cấp.
Nhưng tạm thời chưa nói đến thời kỳ biến dị ban đầu mọi người đều lần mò ở đây, thăng cấp khó khăn, thậm chí ăn tinh hạch của tang thi có thể tăng dị năng lên, hoặc là rất lâu sau bất ngờ phát hiện. Hơn nữa bình thường dị năng giả cấp hai cũng có thể gi ết chết tang thi cấp hai, thế nên về cơ bản việc hình thành tang thi cấp ba gần như không có khả năng lắm.
Quân Nguyệt Nguyệt chỉ giới thiệu kỹ lưỡng một chút về năng lực của tang thi cấp một, gõ chữ dặn dò anh đừng đi ra bên cửa sổ nhìn.
Lá gan Phương An Ngu nhỏ như vậy, cô sợ anh bị dọa sợ, cô đứng dậy vừa kiểm tra thức ăn còn dư lại, vừa chuẩn bị gọi điện thoại, liên lạc với Phương An Yến và Cơ Phỉ, nhưng điện thoại cô còn chưa kịp gọi qua thì Phương An Yến đã đi trước một bước gọi tới rồi.
Quân Nguyệt Nguyệt vừa nhận máy, tiếng Phương An Yến cùng tiếng súng đồng thời từ đầu dây bên kia truyền tới, "Mấy người ở chỗ nào? Chúng tôi đi đón hai người! Sáng dậy, tất cả người giúp việc trong nhà đều phát điên rồi, chúng tôi lái xe ra ngoài, người trên đường phố cũng điên rồi, cô đừng đưa anh tôi chạy khắp nơi nữa, ở nguyên đó chờ chúng tôi."
Cô nghe tiếng súng không ngừng, mở miệng, "Anh nói cho Cơ Phỉ, cố gắng hết mức đừng dùng súng, bọn họ sẽ bị tiếng động thu hút, hơn nữa ban đầu tốc độ biến dị rất chậm, không cần trực tiếp đánh chết, chạy xe bọn họ không đuổi kịp đâu."
Cô nói, "Nếu nhất định phải nổ súng, nói cho cô ấy chỉ bắn vào đầu, bắn những chỗ khác bọn họ sẽ không chết đâu, tôi và anh trai anh ở phòng 5-303 số 48 đường Hoa Viên."
Giọng Phương An Yến nghẹn lại một chút, Cơ Phỉ rõ ràng cũng nghe được lời Quân Nguyệt Nguyệt nói, bắn liên tục hai phát nổ đầu, đúng là bắn chết bọn chúng.
Cậu không nhịn được hỏi, "Làm sao cô biết... Được bây giờ chúng tôi lập tức đi qua."
Điện thoại ngắt máy, Quân Nguyệt Nguyệt lại vội vàng gọi cho Quân Du và Lịch Cách, đoán chừng lúc này cả hai người này tối qua phấn khích, vần còn chưa dậy nổi. Cô hỏi bọn họ ở đâu, biết được bọn họ ở khách sạn, xong tối qua cũng không trở về Bình Xuyên, không kiềm chế được chửi một tiếng, nhanh chóng nói rõ tình huống, Lịch Cách mơ mơ màng màng ngồi dậy, xoa mặt rồi cười nhạo một tiếng, "Trò đùa dai vào tân hôn? Rồi ngoài cửa lại có tang thi? Cô điên rồi..."
Quân Nguyệt Nguyệt không nói, "Anh mở rèm cửa sổ nhìn xuống dưới lầu một chút."
Lịch Cách uể oải quấn khăn tắm kéo rèm cửa ra một chút, dưới lầu yên lặng, ngay cả một chiếc xe cũng không có, hắn đang muốn mắng Quân Nguyệt Nguyệt quấy rầy mộng đẹp của người khác, thấy kim đồng hồ trên tường chỉ hơn mười giờ sáng, cả người khựng lại, hơn mười giờ rồi, phố xá sầm uất sao có thể đến một chiếc xe cũng không có.
Dù là trò đùa dai cũng không có khả năng quét sạch toàn bộ thành phố được.
Lịch Cách nghẹn giọng lại một chút sau đó nhanh chóng đi ra cửa, anh ấy nghe bên ngoài truyền đến tiếng kêu gào, hơn nữa có một người khàn cả giọng, "Anh đừng tới đây..."
Lịch Cách mở cửa, vừa lúc mặt đối mặt với tang thi miệng đầy máu, ánh mắt biến thành màu xám trắng, tang thi bỏ xa lấy gần, đang gào giọng về phía anh tức tốc nhào lên.
Lịch Cách phản ứng cũng khá nhanh, lúc này xem như là đánh nhau nhiều thành quen. Ngay trong nháy mắt tang thi đó nhào tới, anh ấy ra sức đóng cửa lại, chỉ nghe "cậc" một tiếng, chuyện này nếu là người bình thường, đoán chừng sống mũi cũng bị đập vào não.
Đúng là không có tiếng động bên ngoài, chỉ một lát, có người run rẩy gõ cửa, "Lịch tổng, mở cửa, tôi là Ngọ Chấn Phi - người chịu trách nhiệm hôn lễ hôm qua, chúng tôi có thể đi vào nói chuyện một lúc sao?"
Lịch Cách cau mày, nghe Quân Nguyệt Nguyệt nói một vài hiểu biết cơ bản trong điện thoại, có một ý chính là không nên tùy tiện mở cửa, trước tiên phải xác nhận xem đối phương có bị cắn phải hay chưa.
Anh ấy và Phương An Yến đều ngập tràn nghi ngờ tại sao Quân Nguyệt Nguyệt có thể biết những thứ này, nhưng lúc này quả thật không phải cơ hội tốt để hỏi. Lịch Cách cau mày, cúp điện thoại xong, cũng không trả lời người ngoài cửa, trực tiếp đi tới mép giường, tìm quần áo phù hợp trong tủ mặc vào rồi thẳng tay vén chăn lên, mặc vào người Quân Du.
Cô ấy bị anh lăn qua lăn lại mà tỉnh, còn tưởng rằng tên lưu manh này muốn làm gì nữa, giơ móng vuốt nhỏ lên muốn cào người thì bị Lịch Cách túm lấy đè trên giường, hôn cô một cái nói, "Em thức dậy trước, chuyện có chút nghiêm trọng, bọn anh sẽ nói cho em."
Quân Du được anh ấy mặc quần áo nhanh chóng xong xuôi, từ trên giường kéo dậy, người ngoài cửa còn đang nhỏ giọng gõ cửa, Lịch Cách đi tới cửa, cảnh giác hỏi, "Anh có bị cắn bị thương hay là bị cào có vết thương không?"
"Không có không có..." Ngọ Chấn Phi bên ngoài cửa lập tức trả lời, "Chúng tôi ở cách vách tới, sáng gọi điện thoại gọi cho phòng cho khách để chuyển đồ mà mãi không có người nhấc máy, lúc này mới phát hiện ra không đúng, định đi xuống xem một chút thì xuống lầu lại đụng phải một đống người phát điên rồi, chúng tôi lập tức chạy lên."
Lịch Cách mở mắt mèo ở cửa, "Hai người?"
"Tôi và vợ tôi..." Ngọ Chấn Phi nói, "Tôi đi các tầng đã gọi điện thoại, nhưng toàn bộ đều không có ai nghe máy... Đoán chừng toàn bộ khách sạn chỉ còn lại chúng ta là người bình thường."
Qua mắt mèo Lịch Cách thấy được trên mặt hai người có vết cào trầy, nhất thời cảnh giác nói, "Anh nói không có vết cào trầy, vậy tại sao trên mặt hai người có thể có vết thương?"
Ngọ Chấn Phi nghẹn lại một chút, quay đầu nhìn Minh Trân một chút, lúng túng nói, "Chúng tôi thế này không phải do tang thi cào mà là cào lẫn nhau... Tối qua chúng tôi cãi lộn, không tin anh nhìn kỹ đi, một đêm đã kết vảy rồi, không phải vết thương mới."
Ngọ Chấn Phi vừa nói vừa xích lại gần mắt mèo, Lịch Cách nhìn thấy rõ, lúc này mới mở cửa ra để hai người đi vào.
Quân Du đã đeo xong chân giả đi rửa mặt, Ngọ Chấn Phi kéo Minh Trân đi vào thấy Lịch Cách nhìn hai người bọn họ từ trên xuống, bị khí thế của anh uy hiếp thì ho khan một tiếng, chân tay có phần luống cuống.
"Chuyện đó..." Ngọ Chấn Phi nói, "Tôi đã gọi điện thoại cho chú tôi, đúng lúc chiến hữu của ông ấy ở thành phố Khâu Hải, lát nữa qua đón chúng ta, hai người dọn dẹp nhanh lên chúng ta cùng đi."
Lịch Cách không đồng ý ngay, chỉ để hai người ngồi trên ghế sô pha, còn mình thì đi xem Quân Du.
Quân Du vẫn chưa biết tình hình, thu dọn rất kỹ càng chu đáo, Lịch Cách cũng không thúc giục cô, đứng ở bên cạnh cô lấy lòng, tối qua quả thực quá phê pha, bây giờ anh ấy nhìn thấy Quân Du đã không nhịn được suy nghĩ lung tung, không bình tĩnh nổi.
Qua gương Quân Du lườm anh một cái, Lịch Cách ôm cô ấy từ phía sau, cúi đầu chôn ở cổ cô hít một hơi.
Đến khi hai người từ bên trong đi ra, điện thoại Lịch Cách lại vang lên, lại là Quân Nguyệt Nguyệt.
"Không nên tùy tiện đi ra ngoài, Phương An Yến và Cơ Phi sắp đến đón bọn tôi, rồi bọn tôi lại cùng đi tụ hợp với anh, sau đó chúng ta cùng trở về Bình Xuyên, phía làng du lịch tôi đã gọi điện thoại cho nhóc mập rồi, nhóc mập với mấy vị quản lý tối qua ở trung tâm giải trí quẩy đến hửng sáng, bây giờ trung tâm giải trí bị bao vây rồi, chúng tôi phải quay về."
Làng du lịch mới là căn cứ thích hợp sinh tồn nhất, dọn dẹp tang thi bên trong làng du lịch, kéo cầu treo xuống phong tỏa cửa, tất cả ở bên trong đều là mô hình tự cấp tự túc, để quảng cáo là bảo vệ môi trường và thiên nhiên, kế hoạch đều do Quân Nguyệt Nguyệt, khi thế giới bình thường thì đều là thể nghiệm* mới lạ đối với du khách, nhưng ở mạt thế, nơi đó chính là chỗ tránh nạn tự nhiên.
*Thể nghiệm: tự trải nghiệm
Dù Quân Nguyệt Nguyệt không nói, tự nhiên Lịch Cách cũng biết tình huống bên trong làng du lịch, nhưng vấn đề là bây giờ anh ấy còn chưa hiểu rõ tình hình lắm, chỉ thấy người miệng đầy máu kia, đến bây giờ đối với việc thế giới này có biến đổi nào đó, anh vẫn còn ở giai đoạn mờ mịt.
Có điều Lịch Cách lại không hề giấu giếm chuyện Ngọ Chấn Phi nói, dù sao trong ấn tượng của người bình thường, quân đội lúc nào cũng an toàn.
“Anh nói chiến hữu của chú Ngọ Chấn Phi muốn đón anh ta, đi đâu anh biết không?”, Quân Nguyệt Nguyệt nói, “Nếu hướng đi không phải làng du lịch thì không cần đi cùng, bây giờ anh mà theo bọn họ đi xa, đến lúc anh muốn quay lại tới Bình Xuyên, sẽ khó khăn đó.”
Quân Nguyệt Nguyệt nói, “Lịch Cách, so hiểu biết về làng du lịch của tôi với anh, tôi nói với anh thế này, bây giờ anh nhìn thấy cùng lắm chỉ là một góc của tảng băng trôi, anh nhớ tôi đã từng nói đến mạt thế không, anh nhớ những người đó tự dưng phát sốt rồi khi không lại khoẻ lại không?”
Chân mày Lịch Cách nhíu càng sâu, đột nhiên trên đường truyền tới tiếng xe va chạm dữ dội, Lịch Cách và Quân Du cùng đến bên cửa sổ thì đã nhìn thấy một chiếc xe tông vào cột đèn đường, xem chừng là vì tránh một người trên đường, nhưng khi cô ta mặt đầy máu bò từ trong xe ra ngoài lại bị người kia làm cho bổ nhào vào xe trước.
Quân Du mở to hai mắt nhìn, Lịch Cách ôm bả vai cô ta rời khỏi bên cửa sổ, đi qua chỗ Ngọ Chấn Phi và Minh Trân. Anh ấy gật đầu nói “Biết rồi” đang định cúp máy thì Ngọ Chấn Phi đột nhiên thò tay về phía anh, vẻ mặt cầu khẩn, “Là Duyệt Duyệt ư? Có thể để tôi nói vài câu với cô ấy không?”
Minh Trân bên cạnh Ngọ Chấn Phi bất chợt nổi khùng, nhằm bờ vai anh ấy cắn mạnh một ngụm. Ngọ Chấn Phi đẩy ả ta ra, nhận lấy điện thoại trong tay Lịch Cách, sốt ruột nói, “Duyệt Duyệt, anh là Chấn Phi, chiến hữu của chú anh ở đây là bộ đội, lúc nữa sẽ qua cứu anh. Em ở đâu, anh bảo người đi đón em, bọn anh sẽ tới tỉnh Hợp Tế, chỗ đó mới an toàn nhất.”
Quân Nguyệt Nguyệt nghe thấy tỉnh Hợp Tế thì lập tức nhớ đến ở mạt thế, lúc may mắn chạy thoát ra khỏi đó nghe người ta nói, nơi đó ban đầu đúng là an toàn thật, tất cả các con đường đều bị phong toả, cắt đứt, có quân đội đóng giữ, nghe nói một thành phố thậm chí hoạt động bình thường, một dạo tất cả mọi người hướng về chỗ đó để trốn.
Nhưng sau đó, hệ thống giám sát nhất thời không nhạy, có một người bị cắn bị thương đã trà trộn vào bên trong đám người còn sống đến nương nhờ, ẩn nấp mười ba tiếng đồng hồ mới phát bệnh sau đó tuyến đường bị phong toả biến thành nhà giam, cả một thành phố, chưa tới năm ngày đã bị thất thủ.
Quân Nguyệt Nguyệt nói thẳng, “Không đi, không thể đi tới chỗ đó.”
“Duyệt Duyệt, em không biết tình huống bên ngoài, nghe nói mấy ngày trước một vài chỗ đã có người phát bệnh,” Ngọ Chấn Phi muốn khuyên bảo Quân Nguyệt Nguyệt đi cùng mình, “Bên ngoài đã thay đổi hoàn toàn, lúc này chờ bên quân đội đi là an toàn nhất, bọn họ có súng trong tay, anh sẽ ra mặt nói chuyện với chú anh, Duyệt Duyệt, em... em ở đâu, anh đi đón em.”
“Ngọ Chấn Phi!” Anh ấy còn chưa nói hết lời đã bị một giọng nói chói tai cắt ngang, “Có phải anh coi tôi chết rồi không, ngay trước mặt tôi lại dám đi thông đồng với con kỹ nữ kia!”
Minh Trân nhào lên giành điện thoại thì bị Lịch Cách nhanh tay lẹ mắt cướp đi, Ngọ Chấn Phi giơ cánh tay ra cản ả ta tới gần thì trên mặt lại bị một đường cào màu đỏ tươi.