Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc - Trang 2
Chương 83
Quân Nguyệt Nguyệt đã sớm không nhịn được, nếu như không phải ông cụ Quân vẫn có ý đồ đụng đến Phương An Ngu thì cô tuyệt đối sẽ không dùng phương pháp này, mặc dù sinh tồn ở mạt thế lâu như vậy, ranh giới cuối cùng về đạo đức của cô bị kéo dài vô hạn, nhưng không phải không thể làm khác được, sẽ không muốn làm như vậy.
Nếu như cô vẫn một thân một mình giống kiếp trước, cô không cần nhìn trước ngó sau như vậy, thật sự không cần sợ gì đó cả, nhưng cô có Phương An Ngu, Quân Nguyệt Nguyệt lại sợ, sợ kiếp này có báo ứng, dù là trên người chính cô hay là trên người Phương An Ngu, con người đều như vậy, một khi có vật trân quý thì sẽ trở nên nhạy cảm yếu ớt, mà cái cô sợ hơn chính là, nếu cô quả thật đã làm chuyện gì thất đức, cũng sẽ không xưng với đóa hoa sen họ Phương không nhuốm chút bùn nào.
Anh thật sự sạch sẽ khiến người khác tự ti mặc cảm.
Cho nên một lần này, dù ác ý đều là làm ra vẻ, cái gọi là uy hiếp cũng chỉ là bịa đặt vô căn cứ, nhưng có điều là cô không kìm nổi nữa, cuối cùng ông cụ Quân cũng ký tên, ấn vân tay, không có bất kỳ nghi thức nào, nhà họ Quân, trong trời tối như bưng không phân rõ là ban ngày hay ban đêm, lặng yên không một tiếng động đã được Quân Nguyệt Nguyệt nắm vững trong tay.
Cô nhìn chằm chằm ông cụ Quân hít dưỡng khí, thấy ánh mắt ông ta tối tăm trong phút chốc, sợ sẽ khiến ông ta tức chết thật, trong lòng không cam lòng còn muốn đi chọc tức ông ta một lúc nữa, nhưng cuối cùng mở miệng giải thích, "Em gái cháu đang ở thành phố Khâu Hải, Lịch Cách quen con bé từ nhỏ, hai người đã thích nhau từ khi còn rất ít tuổi."
Quân Nguyệt Nguyệt thấy ánh mắt ông cụ Quân nhìn tới, buông tay, "Cuộc hôn nhân ông dàn xếp trước giờ chưa từng qua lại, có điều ông yên tâm đi, Lịch Cách đi đón nhận con bé, chỉ biết nâng con bé trong tay ngậm trong miệng, sẽ không làm gì với nó, vừa nãy Lịch Cách nhắn tin cho cháu, đặt nhà hàng cơm Tây xịn nhất thành phố Khâu Hải, bây giờ chắc đang hẹn hò rồi. "
Ông cụ Quân vẫn đang thở dưỡng khí, nhưng ánh mắt trợn to, dường như không ngờ tới sẽ là như vậy, khoảng thời gian này ông ta quả thật gầy khủng khiếp, cơ thể vô cùng gầy ốm, Quân Nguyệt Nguyệt mím môi một cái, cuối cùng có hơi không đành lòng.
"Cháu sẽ không nhằm gì vào Du nhi cả, hơn nữa sẽ nghĩ đủ mọi cách chăm sóc con bé thật tốt cả đời, ông yên tâm, cháu không phát rồ như ông nghĩ, cũng không cần muốn ông đang sống sờ sờ tức chết," Quân Nguyệt Nguyệt nói, "Chẳng qua là cháu không thích bị người khác ép chặt như vậy, vả lại ông sai bảo cháu, giày vò cháu, kiếm chuyện cháu đều chấp nhận."
Quân Nguyệt Nguyệt không hiểu được, giọng điệu lộ vẻ buồn phiền rõ ràng, "Tại sao ông phải đi giày vò Phương An Ngu chứ, anh ấy vừa câm vừa điếc, bị nhốt trong nhà ngoài nhảy lầu cũng không ra khỏi cửa, ông cần gì phải gây khó dễ cho anh ấy, nói khó nghe, đây là ông đang làm điều ác."
Ông cụ Quân đẩy tay nhân viên y tế bên mình ra một chút, lấy chụp dưỡng khí ra, ông ta há to miệng hít thở, như bởi vì biết cháu gái bảo bối của mình không sao, cả người cũng tỉnh lại, bình tĩnh hơn chút, nói, "Cháu cho là người nắm quyền dễ làm như vậy?"
Ông cụ nói, "Cháu thích nó... Nó chính là xương sườn mềm của cháu, coi như ông không làm vậy, sớm muộn cũng có một ngày, cháu sẽ bị nó làm liên lụy..."
Quân Nguyệt Nguyệt khẽ cau mày, quan điểm của cô và ông cụ Quân cách cả rãnh trời, hoàn toàn không hợp một chút nào, cô thật sự không cần giải thích với ông ta, cô biết dùng nhiều áo giáp dày để bảo vệ phần xương sườn mềm mại này, cô cũng vì miếng xương sườn mềm mại này mà mừng rỡ như điên bao nhiêu.
Có điều cô nghĩ ngợi một chút vẫn nói, "Trước giờ ông chưa từng vì một người mà không màng tất cả ư? Ngẫm lại cảm giác khi đó, có lẽ là đủ hiểu cho người trẻ như bọn cháu."
So với ông cụ Quân, Quân Nguyệt còn tang thương giống một cụ già hơn, "Cả đời người thật sự quá ngắn, có thể có người mình quan tâm, thứ mình quan tâm, nhưng vẫn phải lo lắng do dự, một khi bỏ lỡ thì rất khó có cơ hội bắt đầu lại lần nữa."
Quân Nguyệt Nguyệt chỉ cảm khái nói một câu, nói xong thậm chí không nhìn vẻ mặt của ông cụ Quân, chỉ lấy lại văn kiện, dặn dò nhân viên y tế chăm nom cho ông cụ thật tốt, sau đó sốt ruột không đợi nổi nữa mà ra khỏi cửa.
Nhưng bởi vì câu nói này, ông cụ Quân cứng đờ rất lâu, hồi tưởng lại lúc đó ông bất chấp sự can ngăn của người nhà thậm chí mẹ còn lấy cái chết đe dọa, nhất quyết phải cưới cưới cô gái ông thích.
Chẳng qua là con đường này quá khó khăn, không phải một câu gian nan hiểm trở mà có thể hình dung, trước mặt đồng tiền, anh em cũng là kẻ địch, ông liên tiếp tự mình đạp từng người anh em cùng lớn lên từ nhỏ vào vũng bùn không cách nào xoay người, nơm nớp lo sợ đứng ở vị trí gia chủ nhà họ Quân. Có điều đến sau đó, ông vẫn không bảo được người phụ nữ mà ông thích, không chỉ như vậy, ngay cả mạng của con gái và con rể ông cũng không thể bảo vệ, đến cháu gái nhỏ cũng bị liên lụy biến thành như vậy, suốt đời đến cuối, chỉ còn lại một bà lão giúp việc có người có dáng vẻ giống với người ông đã từng yêu, cùng ở bên cạnh mỗi ngày nhìn mỗi ngày, trò chuyện để an ủi.
Con đường này, thật quá khó khăn, cũng chính vì biết quá khó khăn cho nên ông tình nguyện làm người ác để cả hai cháu gái không phải chìm đắm trong tình cảm, chỉ có vậy mới chú trọng hơn tình cảm giữa hai đứa, ông cụ Quân thật sự không thể lần nữa nhìn thấy người nhà bất hòa, kẻ địch vỗ tay.
Ông cụ từ từ nằm xuống, lại đeo chụp dưỡng khí lên, tâm trạng lên xuống quá nhiều, ông vẫn không dám nhớ lại ngày trước, mỗi một bước đi tới, niềm vui thật sự quá mong manh, phiền toái lại nhiều không kể không xiết, mang hết trên lưng, hơn nữa đâu đâu cũng có sợ hãi.
Nếu như muốn ông lựa chọn lần nữa, ông nhất định sẽ không bởi vì chốc lát động lòng lúc ấy, kéo một cô gái hồn nhiên, đi một con đường "đầm đìa máu tươi" như vậy, ông sẽ lựa chọn một cái khác, một cuộc hôn nhân bình thường thậm chí bằng mặt không bằng lòng nhưng môn đăng hộ đối được cha mẹ sắp xếp, giúp ích lẫn nhau không ai có thể tùy tiện lay chuyển.
Như vậy, chí ít ông cũng không cần nhìn người phụ nữ ông thích bị ép trút bỏ vẻ hồn nhiên trẻ trung, cắn răng chịu đựng sự châm chọc và ngầm sỉ vả, học tập qua lại trong giới thượng lưu, cũng không muốn nhìn thấy bà ấy dù cố gắng như vậy, cuối cùng vẫn sớm bị cuốn vào trong vòng xoáy quyền lợi to lớn đến tan xương nát thịt.
Ông cụ Quân nhìn lên phía trần nhà, chụp mặt nạ dưỡng khí trên mặt, chợt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, con gái ông giống ông, cháu gái cũng giống ông, ngay cả "bức vua thoái vị" đều đem ra xài hết, chỉ vì một đứa ngốc.
Con bé vẫn không chịu tin tưởng con đường ông trải cho, nếu không phải hết lòng kéo theo người ngay cả năng lực tự vệ cũng không có...
Nhưng thôi vậy, ông cụ Quân nhắm mắt, cuối cùng tháo gánh nặng ngàn cân đè ép trên người cả đời, mê man thiếp đi.
Quân Nguyệt Nguyệt ra khỏi cửa, chia hai đường với người luật sư bên cạnh, cô đã báo người chuẩn bị xong xe từ sớm, trực tiếp đi về phía thành phố Khâu Hải, cô phải đi đón bảo bối của mình.
Sau khi lên xe, cô lấy điện thoại ra, là chiếc điện thoại bị đập nát bấy lần Phương An Ngu nhảy lầu, cô cho người đi tìm ông chủ kia sửa cho, mà mẹ nó ông chủ đó đã nói bảo hành tám năm, thay cái màn hình đi tong hơn ba trăm, điện thoại di động chó chết lúc mua mới có tám trăm một đôi, chia ra mới có bốn trăm.
Quảng cáo lừa dối! Gạt người!
Nhưng Quân Nguyệt Nguyệt vẫn sửa, dẫu sao lúc sau cái điện thoại này cũng dùng thuận tay, những cái khác đắt thật đi nữa cũng cảm thấy không hợp.
Có điều sau khi sửa xong, tương đối phiền hà là mặt tiếp xúc lại không giống trước kia, hơn nữa kim chỉ nhỏ hiển thị bên cạnh pin điện thoại cũng biến mất, hỏi ông chủ kia thì lão ta ậm ờ bảo quên lắp đặt, còn nói không ảnh hưởng tới việc sử dụng, gọi điện thoại lại thì không nhận thậm chí tắt máy.
Quân Nguyệt Nguyệt nếu rảnh quyết định tìm riêng mấy người cường tráng cơ bắp, đi tới chỗ cửa hàng nhỏ kia phá hù dọa ông chủ kia một chút.
Có điều bây giờ cô không có thời gian lo những thứ kia, cầm điện thoại nhắn tin cho Phương An Yến, báo cho cậu đã xử lý xong tất cả mọi chuyện ngổn ngang rồi, bây giờ sẽ tới đón anh trai cậu.
Phương An Yến mãi không trả lời, Quân Nguyệt Nguyệt đợi một lúc thì trực tiếp gọi điện, nhưng đầu dây bên kia báo đã tắt máy.
Chẳng lẽ lại block cô rồi?
Quân Nguyệt Nguyệt mượn điện thoại của tài xế gọi một lần nữa vẫn tắt máy, cho nên Phương An Yến thật sự tắt máy...
Cái sạp nhà cậu lớn như vậy, hận không thể cả ngày hai mươi tư giờ ở trạng thái kinh doanh, làm sao người này có thể tắt máy chứ?
Cô không tin cúp điện thoại, ngoại trừ Phương An Yến ra, cô cũng không có cách nào liên lạc với những người khác, cũng chỉ có thể tạm thời dằn lòng trước, dù sao người quản cô cũng đã giải quyết rồi, không bao lâu là cô có thể đón người đi hợp tình hợp lý rồi. Nếu hai lão khốn kiếp nhà họ Phương kia không đồng ý, Quân Nguyệt Nguyệt sẽ uy hiếp bọn họ cắt hết hạng mục. Mấy ngày này cô không chỉ hiểu rõ nhà họ Quân, mà cũng biết rõ ràng tình trạng nhà họ Phương, hơn nữa đã tính đến hợp đồng, thêm các kiểu điều kiện ưu đãi, lần này tới, cô nhất định phải mua được Phương An Ngu ra khỏi nhà họ Phương!
Mua khỏi đó, anh cũng không có quan hệ gì với hai đồ khốn kiếp nhà họ Phương nữa, từ nay về sau chỉ thuộc về một mình cô.
Nghĩ tới đây Quân Nguyệt Nguyệt bắt đầu hưng phấn, liên tục giục tài xế nhanh hơn chút, ánh mắt hưng phấn nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ không ngừng tụt lại, chưa từng nhẹ nhõm mãn nguyện như giờ khắc này.
Nhìn lại tất cả gần như là trần ai lạc định*, cô ôm cặp văn kiện, tựa vào sau xe cứ thế mà thiếp đi.
*Trần ai lạc định: trần ai (hạt bụi), lạc định (rơi); trần ai lạc định chỉ hạt bụi dù lơ lửng trên không trung cuối cùng cũng phải rơi xuống đất, thường hay sử dụng để chỉ những sự việc xảy ra nhiều biến hóa phức tạp cuối cùng cũng có kết quả.
Cô lại nằm mơ, giấc mơ này lúc trước cô đã từng mơ tới, chỉ có điều lần trước cô đứng ở góc nhìn của khán giả, lần này, cô thực sự ở góc nhìn của Quân Duyệt.
Vẫn là cốt truyện trong sách, cô là đại tiểu thư điên cuồng thích Phương An Yến, vì hắn mà điên đầu, không chỉ làm tổn thương mình mà còn gây tổn hại đến tất cả mọi người xung quanh, mà người bị tổn thương nhiều nhất, chính là Phương An Ngu.
Lần trước ở góc nhìn của người đứng quan sát, mỗi lần từ chối Phương An Ngu thậm chí là lúc đánh, ngược đãi Phương An Ngu, nhìn thấy trong lòng cô chỉ có nghẹn thở, đau đớn và tức giận, Quân Nguyệt Nguyệt đã cho rằng nó thuộc về suy nghĩ của bản thân cô, trong mơ cô đứng quan sát ở ngoài, cũng vẫn có ý thức cho nên cô đau lòng cho Phương An Ngu.
Nhưng lần này ý thức của cô ở ngay trong cơ thể Quân Duyệt, góc nhìn của cô do tự cô chi phối, lần này tất cả mọi thứ kỹ tường tận hơn trong giấc mơ lần trước rất nhiều, cũng khiến cô biết được rất nhiều chuyện lúc trước hoàn toàn không hề biết.
Ví như, ban đầu cô không đuổi Phương An Ngu đi chỗ khác ngủ, cho phép anh trải đệm nằm dưới đất, nhưng nửa đêm Phương An Ngu đắp chăn cho cô bị cô phát hiện. Quân Duyệt sững sờ trong bóng tối một lúc lâu rồi mới nổi giận đuổi anh đi, ý thức của Quân Nguyệt Nguyệt ở trên người Quân Duyệt, cô có thể cảm nhận rõ ràng được sự kinh ngạc và bài xích của Quân Duyệt.
Hay chẳng hạn như, cũng không phải cô dị ứng với phấn hoa, thậm chí lúc ban đầu còn thỉnh thoảng cầm bình tưới nhỏ phun chút nước, nhưng có lần Phương An Ngu tiện tay ngắt một đóa hoa xuống đưa cho cô, cô mới nổi giận, nói dối rằng mình dị ứng với phấn hoa, đuổi cả người và hoa lên căn phòng nhỏ cạnh ban công, Quân Nguyệt Nguyệt thấy sau khi Phương An Ngu đi, Quân Duyệt nhặt bông hoa vừa bị ném xuống dưới đất lên, kẹp trong một quyển sách, làm thành thẻ kẹp sách.
Lúc ấy tâm trạng của cô, hỗn độn phức tạp, nhưng cũng không duy trì sự xoắn xuýt được bao lâu.
Sau đó, hình ảnh chuyển động càng nhanh, bởi vì thích Phương An Yến mà Quân Duyệt tiếp tục phát điên, có lần thiếu chút nữa hại chết Quân Du, cứ kéo cậu không buông khiến cậu không nhịn nổi nữa mà hất ra, bị đụng vào tủ ngất đi.
Cuối cùng Phương An Ngu cõng cô vào trong phòng, giúp cô xử lý vết thương, sau khi tỉnh lại Quân Duyệt nhìn Phương An Ngu ngẩn người rất lâu, rồi cuối cùng giật quyển sổ nhỏ nói lời độc ác mắng chửi đuổi anh ở bên cạnh đi.
Quân Nguyệt Nguyệt thấy Quân Duyệt sau khi Phương An Ngu đi, co đầu gối lên ôm thật chặt lấy mình, trong lòng rối loạn như nùi.
Hình ảnh chuyển một cái, Phương An Yến đính hôn với Quân Du, đêm đó Quân Duyệt uống say bí tỉ, bữa tiệc đính hôn mất hết danh dự, lại nhớ đến ông cụ Quân nói, ai có con trước thì người đó có thể coi như người thừa kế của nhà họ Quân.
Ngay đêm đó về đến nhà, cô kéo Phương An Ngu nằm lên giường, nhưng cuối cùng chỉ môi chạm lên chóp mũi anh đã thua trong ánh mắt trong suốt và cả trong vẻ mặt có thể nói là dịu dàng của anh.
Anh có thể mặc cô cần gì cứ lấy.
Nhưng gương mặt không hề đỏ vì say rượu của Quân Nguyệt lại bị cảm xúc thẹn thùng khó hiểu làm đỏ bừng cả khuôn mặt.
Quân Nguyệt Nguyệt cảm nhận được rất rõ ràng, Quân Duyệt đang xấu hổ, cô ấy cảm giác chính mình không còn chút mặt mũi nào ở trước mặt người như Phương An Ngu.
Cô để yên cho Phương An Ngu ra gọi điện thoại cho bạn mình, bắt đầu từ đêm đó, cô bắt đầu trục xuất chính mình, suốt đêm say rượu cũng không về nhà, mà toàn ở nhà của một người chị em, cho tới một đêm, cô say rượu về nhà, gặp Phương An Ngu ở hành lang.
Dường như anh đang chờ cô, từ chỗ Phương An Yến, anh biết được chuyện liên quan đến nhà họ Quân của ông cụ Quân, anh viết trên quyển sổ nhỏ --- Tôi giúp cô, cô đừng đi ra ngoài nữa, cô dạy tôi, tôi có thể.
Quân Nguyệt Nguyệt có thể cảm nhận được rõ ràng lúc ấy tim Quân Duyệt đập điên cuồng thế nào, cô ấy... không từ chối.
Tình tiết này chưa từng xuất hiện trong cốt truyện, Quân Nguyệt Nguyệt không chịu nổi Phương An Ngu cùng người khác như vậy, bởi vì suốt một đêm đó, cô đều bị vây hãm bởi cảm nhận kỹ càng trên cơ thể Quân Duyệt, trước giờ Phương An Ngu vẫn luôn dịu dàng như vậy.
Nhưng hôm sau tỉnh lại, Quân Duyệt tỉnh rượu, không chỉ biến sắc tại chỗ, đẩy mạnh Phương An Ngu hơn nữa còn đe dọa anh tuyệt đối không được nói ra ngoài.
Phương An Ngu đồng ý rồi lại trở lại căn phòng nhỏ cạnh ban công, sau đó khi Quân Duyệt ở nhà, thậm chí anh còn không dám đi ra.
Quân Duyệt càng ngày càng thờ ơ, thường xuyên không trở về nhà, cùng Ngọ Chấn Phi - người theo đuổi mình đi chơi khắp nơi, nhưng cô chưa từng cho phép anh ấy đạt được cái gì cả, không được bao lâu thì Quân Duyệt phát hiện mình mang thai.
Cuối cùng cũng không lấy được nhà họ Quân, Quân Duyệt không có cách nào nhìn thẳng vào lòng mình, cũng hoàn toàn không muốn để người khác biết, rốt cuộc đứa trẻ là của ai, cô thậm chí không muốn để Phương An Ngu biết, ở trước mặt anh, khi anh n nhìn cô luôn có cảm giác bản thân như ác ma làm trò hề dưới ánh mắt của Phật Thích Ca, cô hoàn toàn không thể sống chung bình thường với anh.
Cho nên cuối cùng cô ôm bụng bầu ra nước ngoài, thậm chí Quân Nguyệt Nguyệt còn cảm nhận được, lúc máy bay bay lên bầu trời, Quân Duyệt có cảm giác thoải mái lại chua xót. Thật lòng thật dạ yêu một người gần như làm tiêu hao toàn bộ tâm trí của cô rồi, cô không cách nào tiếp nhận một người khác nữa, thậm chí dính dáng quan hệ với người nhà của người cô từng yêu nhưng lại để lại miệng vết thương thật sâu suốt đời, cô cũng không thể tiếp nhận được.
Nhưng với Phương An Ngu... Quân Duyệt thừa nhận mình động lòng, nhưng cũng dứt khoát không nghĩ đến việc quay đầu, cô không dám đối mặt với anh, cô cảm thấy mình không xứng với anh.
Chỉ là trước khoảnh khắc máy bay rơi vỡ, tay Quân Duyệt đỡ bụng, lần đầu tiên thật lòng thật dạ muốn, nếu như trọng sinh một lần nữa, cô khẳng định, khẳng định... sẽ không yêu sai người nữa.
Cô áy náy rồi lại hối hận, cô rất muốn biết, trong lòng Phương An Ngu, rốt cuộc cô là hạng người gì, anh có hận cô hay không, rồi lại... có thích cô chút xíu nào hay không.
Cảnh trong mơ cuối cùng, Quân Nguyệt Nguyệt thấy bông hoa khô đánh dấu từ trong sách rơi xuống mặt đất, cánh hoa mất đi màu sắc tươi đẹp, phiêu lãng rơi vào phần ký tên tác giả ở hồi kết của sách.
Một cơn gió thổi qua cuốn cánh hoa lên, Quân Nguyệt Nguyệt thấy được tên tác giả --- Quân Nguyệt Nguyệt.
Thì ra Quân Duyệt, chính là cô Quân Nguyệt Nguyệt.
Cô khóc bất chấp trong mơ, cuối cùng đi tới bên cạnh giá sách, dừng lại ở quyển sách bên cạnh quyển sách đó, tìm được quyển sách có ký tên Phương An Ngu, Quân Nguyệt Nguyệt mở ra, thấy được cô sinh tồn trong thế giới ăn thịt người kia.
Trong sách có tất cả thứ cô quen thuộc, chỉ riêng không có Phương An Ngu, thậm chí Phương An Yến và Quân Du, Quân Nguyệt Nguyệt biết, thế giới của Phương An Ngu đã bị cô hủy thành thế giới ăn thịt người đáng sợ, cô ảnh hưởng đến anh giống như sấm sét giữa trời quang, mưa như thác đổ sấm đì đùng, giống như ngày và đêm đen không đan xen nữa, giống như khắp thế giới nơi nào cũng là quái vật.
Anh căm ghét sự "phản bội" của cô cho nên để cô bị người thân thiết vứt bỏ, anh căm ghét sự ngược đãi của cô cho nên để cô chịu vết thương lớn nhỏ chưa từng ngắt quãng trong mấy năm trời.
Anh căm ghét cô không từ mà biệt cho nên dù cô bị tai nạn máy bay chết không toàn thây cũng vẫn muốn cô bị tang thi gặm cắ n một lần nữa.
Nhưng... anh cũng yêu cô, anh yêu một người đánh chửi mình, phản bội mình, coi thường mình, người phụ nữ đem đến cho anh vô số ám ảnh.
Chỉ vì cuộc đời anh quá tịch mịch, chỉ có mình cô đi ngang qua, ngẩng đầu cúi đầu cũng chỉ thấy được một mình cô.
Cho nên anh để hai người dây dưa năm năm trời, để cô sống lại ở mạt thế năm năm sau, rồi lại một lần nữa cho cô cơ hội xuất hiện trong cuộc đời mình.
Mỗi một người đều là một quyển sách.
Nếu như cô vẫn một thân một mình giống kiếp trước, cô không cần nhìn trước ngó sau như vậy, thật sự không cần sợ gì đó cả, nhưng cô có Phương An Ngu, Quân Nguyệt Nguyệt lại sợ, sợ kiếp này có báo ứng, dù là trên người chính cô hay là trên người Phương An Ngu, con người đều như vậy, một khi có vật trân quý thì sẽ trở nên nhạy cảm yếu ớt, mà cái cô sợ hơn chính là, nếu cô quả thật đã làm chuyện gì thất đức, cũng sẽ không xưng với đóa hoa sen họ Phương không nhuốm chút bùn nào.
Anh thật sự sạch sẽ khiến người khác tự ti mặc cảm.
Cho nên một lần này, dù ác ý đều là làm ra vẻ, cái gọi là uy hiếp cũng chỉ là bịa đặt vô căn cứ, nhưng có điều là cô không kìm nổi nữa, cuối cùng ông cụ Quân cũng ký tên, ấn vân tay, không có bất kỳ nghi thức nào, nhà họ Quân, trong trời tối như bưng không phân rõ là ban ngày hay ban đêm, lặng yên không một tiếng động đã được Quân Nguyệt Nguyệt nắm vững trong tay.
Cô nhìn chằm chằm ông cụ Quân hít dưỡng khí, thấy ánh mắt ông ta tối tăm trong phút chốc, sợ sẽ khiến ông ta tức chết thật, trong lòng không cam lòng còn muốn đi chọc tức ông ta một lúc nữa, nhưng cuối cùng mở miệng giải thích, "Em gái cháu đang ở thành phố Khâu Hải, Lịch Cách quen con bé từ nhỏ, hai người đã thích nhau từ khi còn rất ít tuổi."
Quân Nguyệt Nguyệt thấy ánh mắt ông cụ Quân nhìn tới, buông tay, "Cuộc hôn nhân ông dàn xếp trước giờ chưa từng qua lại, có điều ông yên tâm đi, Lịch Cách đi đón nhận con bé, chỉ biết nâng con bé trong tay ngậm trong miệng, sẽ không làm gì với nó, vừa nãy Lịch Cách nhắn tin cho cháu, đặt nhà hàng cơm Tây xịn nhất thành phố Khâu Hải, bây giờ chắc đang hẹn hò rồi. "
Ông cụ Quân vẫn đang thở dưỡng khí, nhưng ánh mắt trợn to, dường như không ngờ tới sẽ là như vậy, khoảng thời gian này ông ta quả thật gầy khủng khiếp, cơ thể vô cùng gầy ốm, Quân Nguyệt Nguyệt mím môi một cái, cuối cùng có hơi không đành lòng.
"Cháu sẽ không nhằm gì vào Du nhi cả, hơn nữa sẽ nghĩ đủ mọi cách chăm sóc con bé thật tốt cả đời, ông yên tâm, cháu không phát rồ như ông nghĩ, cũng không cần muốn ông đang sống sờ sờ tức chết," Quân Nguyệt Nguyệt nói, "Chẳng qua là cháu không thích bị người khác ép chặt như vậy, vả lại ông sai bảo cháu, giày vò cháu, kiếm chuyện cháu đều chấp nhận."
Quân Nguyệt Nguyệt không hiểu được, giọng điệu lộ vẻ buồn phiền rõ ràng, "Tại sao ông phải đi giày vò Phương An Ngu chứ, anh ấy vừa câm vừa điếc, bị nhốt trong nhà ngoài nhảy lầu cũng không ra khỏi cửa, ông cần gì phải gây khó dễ cho anh ấy, nói khó nghe, đây là ông đang làm điều ác."
Ông cụ Quân đẩy tay nhân viên y tế bên mình ra một chút, lấy chụp dưỡng khí ra, ông ta há to miệng hít thở, như bởi vì biết cháu gái bảo bối của mình không sao, cả người cũng tỉnh lại, bình tĩnh hơn chút, nói, "Cháu cho là người nắm quyền dễ làm như vậy?"
Ông cụ nói, "Cháu thích nó... Nó chính là xương sườn mềm của cháu, coi như ông không làm vậy, sớm muộn cũng có một ngày, cháu sẽ bị nó làm liên lụy..."
Quân Nguyệt Nguyệt khẽ cau mày, quan điểm của cô và ông cụ Quân cách cả rãnh trời, hoàn toàn không hợp một chút nào, cô thật sự không cần giải thích với ông ta, cô biết dùng nhiều áo giáp dày để bảo vệ phần xương sườn mềm mại này, cô cũng vì miếng xương sườn mềm mại này mà mừng rỡ như điên bao nhiêu.
Có điều cô nghĩ ngợi một chút vẫn nói, "Trước giờ ông chưa từng vì một người mà không màng tất cả ư? Ngẫm lại cảm giác khi đó, có lẽ là đủ hiểu cho người trẻ như bọn cháu."
So với ông cụ Quân, Quân Nguyệt còn tang thương giống một cụ già hơn, "Cả đời người thật sự quá ngắn, có thể có người mình quan tâm, thứ mình quan tâm, nhưng vẫn phải lo lắng do dự, một khi bỏ lỡ thì rất khó có cơ hội bắt đầu lại lần nữa."
Quân Nguyệt Nguyệt chỉ cảm khái nói một câu, nói xong thậm chí không nhìn vẻ mặt của ông cụ Quân, chỉ lấy lại văn kiện, dặn dò nhân viên y tế chăm nom cho ông cụ thật tốt, sau đó sốt ruột không đợi nổi nữa mà ra khỏi cửa.
Nhưng bởi vì câu nói này, ông cụ Quân cứng đờ rất lâu, hồi tưởng lại lúc đó ông bất chấp sự can ngăn của người nhà thậm chí mẹ còn lấy cái chết đe dọa, nhất quyết phải cưới cưới cô gái ông thích.
Chẳng qua là con đường này quá khó khăn, không phải một câu gian nan hiểm trở mà có thể hình dung, trước mặt đồng tiền, anh em cũng là kẻ địch, ông liên tiếp tự mình đạp từng người anh em cùng lớn lên từ nhỏ vào vũng bùn không cách nào xoay người, nơm nớp lo sợ đứng ở vị trí gia chủ nhà họ Quân. Có điều đến sau đó, ông vẫn không bảo được người phụ nữ mà ông thích, không chỉ như vậy, ngay cả mạng của con gái và con rể ông cũng không thể bảo vệ, đến cháu gái nhỏ cũng bị liên lụy biến thành như vậy, suốt đời đến cuối, chỉ còn lại một bà lão giúp việc có người có dáng vẻ giống với người ông đã từng yêu, cùng ở bên cạnh mỗi ngày nhìn mỗi ngày, trò chuyện để an ủi.
Con đường này, thật quá khó khăn, cũng chính vì biết quá khó khăn cho nên ông tình nguyện làm người ác để cả hai cháu gái không phải chìm đắm trong tình cảm, chỉ có vậy mới chú trọng hơn tình cảm giữa hai đứa, ông cụ Quân thật sự không thể lần nữa nhìn thấy người nhà bất hòa, kẻ địch vỗ tay.
Ông cụ từ từ nằm xuống, lại đeo chụp dưỡng khí lên, tâm trạng lên xuống quá nhiều, ông vẫn không dám nhớ lại ngày trước, mỗi một bước đi tới, niềm vui thật sự quá mong manh, phiền toái lại nhiều không kể không xiết, mang hết trên lưng, hơn nữa đâu đâu cũng có sợ hãi.
Nếu như muốn ông lựa chọn lần nữa, ông nhất định sẽ không bởi vì chốc lát động lòng lúc ấy, kéo một cô gái hồn nhiên, đi một con đường "đầm đìa máu tươi" như vậy, ông sẽ lựa chọn một cái khác, một cuộc hôn nhân bình thường thậm chí bằng mặt không bằng lòng nhưng môn đăng hộ đối được cha mẹ sắp xếp, giúp ích lẫn nhau không ai có thể tùy tiện lay chuyển.
Như vậy, chí ít ông cũng không cần nhìn người phụ nữ ông thích bị ép trút bỏ vẻ hồn nhiên trẻ trung, cắn răng chịu đựng sự châm chọc và ngầm sỉ vả, học tập qua lại trong giới thượng lưu, cũng không muốn nhìn thấy bà ấy dù cố gắng như vậy, cuối cùng vẫn sớm bị cuốn vào trong vòng xoáy quyền lợi to lớn đến tan xương nát thịt.
Ông cụ Quân nhìn lên phía trần nhà, chụp mặt nạ dưỡng khí trên mặt, chợt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, con gái ông giống ông, cháu gái cũng giống ông, ngay cả "bức vua thoái vị" đều đem ra xài hết, chỉ vì một đứa ngốc.
Con bé vẫn không chịu tin tưởng con đường ông trải cho, nếu không phải hết lòng kéo theo người ngay cả năng lực tự vệ cũng không có...
Nhưng thôi vậy, ông cụ Quân nhắm mắt, cuối cùng tháo gánh nặng ngàn cân đè ép trên người cả đời, mê man thiếp đi.
Quân Nguyệt Nguyệt ra khỏi cửa, chia hai đường với người luật sư bên cạnh, cô đã báo người chuẩn bị xong xe từ sớm, trực tiếp đi về phía thành phố Khâu Hải, cô phải đi đón bảo bối của mình.
Sau khi lên xe, cô lấy điện thoại ra, là chiếc điện thoại bị đập nát bấy lần Phương An Ngu nhảy lầu, cô cho người đi tìm ông chủ kia sửa cho, mà mẹ nó ông chủ đó đã nói bảo hành tám năm, thay cái màn hình đi tong hơn ba trăm, điện thoại di động chó chết lúc mua mới có tám trăm một đôi, chia ra mới có bốn trăm.
Quảng cáo lừa dối! Gạt người!
Nhưng Quân Nguyệt Nguyệt vẫn sửa, dẫu sao lúc sau cái điện thoại này cũng dùng thuận tay, những cái khác đắt thật đi nữa cũng cảm thấy không hợp.
Có điều sau khi sửa xong, tương đối phiền hà là mặt tiếp xúc lại không giống trước kia, hơn nữa kim chỉ nhỏ hiển thị bên cạnh pin điện thoại cũng biến mất, hỏi ông chủ kia thì lão ta ậm ờ bảo quên lắp đặt, còn nói không ảnh hưởng tới việc sử dụng, gọi điện thoại lại thì không nhận thậm chí tắt máy.
Quân Nguyệt Nguyệt nếu rảnh quyết định tìm riêng mấy người cường tráng cơ bắp, đi tới chỗ cửa hàng nhỏ kia phá hù dọa ông chủ kia một chút.
Có điều bây giờ cô không có thời gian lo những thứ kia, cầm điện thoại nhắn tin cho Phương An Yến, báo cho cậu đã xử lý xong tất cả mọi chuyện ngổn ngang rồi, bây giờ sẽ tới đón anh trai cậu.
Phương An Yến mãi không trả lời, Quân Nguyệt Nguyệt đợi một lúc thì trực tiếp gọi điện, nhưng đầu dây bên kia báo đã tắt máy.
Chẳng lẽ lại block cô rồi?
Quân Nguyệt Nguyệt mượn điện thoại của tài xế gọi một lần nữa vẫn tắt máy, cho nên Phương An Yến thật sự tắt máy...
Cái sạp nhà cậu lớn như vậy, hận không thể cả ngày hai mươi tư giờ ở trạng thái kinh doanh, làm sao người này có thể tắt máy chứ?
Cô không tin cúp điện thoại, ngoại trừ Phương An Yến ra, cô cũng không có cách nào liên lạc với những người khác, cũng chỉ có thể tạm thời dằn lòng trước, dù sao người quản cô cũng đã giải quyết rồi, không bao lâu là cô có thể đón người đi hợp tình hợp lý rồi. Nếu hai lão khốn kiếp nhà họ Phương kia không đồng ý, Quân Nguyệt Nguyệt sẽ uy hiếp bọn họ cắt hết hạng mục. Mấy ngày này cô không chỉ hiểu rõ nhà họ Quân, mà cũng biết rõ ràng tình trạng nhà họ Phương, hơn nữa đã tính đến hợp đồng, thêm các kiểu điều kiện ưu đãi, lần này tới, cô nhất định phải mua được Phương An Ngu ra khỏi nhà họ Phương!
Mua khỏi đó, anh cũng không có quan hệ gì với hai đồ khốn kiếp nhà họ Phương nữa, từ nay về sau chỉ thuộc về một mình cô.
Nghĩ tới đây Quân Nguyệt Nguyệt bắt đầu hưng phấn, liên tục giục tài xế nhanh hơn chút, ánh mắt hưng phấn nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ không ngừng tụt lại, chưa từng nhẹ nhõm mãn nguyện như giờ khắc này.
Nhìn lại tất cả gần như là trần ai lạc định*, cô ôm cặp văn kiện, tựa vào sau xe cứ thế mà thiếp đi.
*Trần ai lạc định: trần ai (hạt bụi), lạc định (rơi); trần ai lạc định chỉ hạt bụi dù lơ lửng trên không trung cuối cùng cũng phải rơi xuống đất, thường hay sử dụng để chỉ những sự việc xảy ra nhiều biến hóa phức tạp cuối cùng cũng có kết quả.
Cô lại nằm mơ, giấc mơ này lúc trước cô đã từng mơ tới, chỉ có điều lần trước cô đứng ở góc nhìn của khán giả, lần này, cô thực sự ở góc nhìn của Quân Duyệt.
Vẫn là cốt truyện trong sách, cô là đại tiểu thư điên cuồng thích Phương An Yến, vì hắn mà điên đầu, không chỉ làm tổn thương mình mà còn gây tổn hại đến tất cả mọi người xung quanh, mà người bị tổn thương nhiều nhất, chính là Phương An Ngu.
Lần trước ở góc nhìn của người đứng quan sát, mỗi lần từ chối Phương An Ngu thậm chí là lúc đánh, ngược đãi Phương An Ngu, nhìn thấy trong lòng cô chỉ có nghẹn thở, đau đớn và tức giận, Quân Nguyệt Nguyệt đã cho rằng nó thuộc về suy nghĩ của bản thân cô, trong mơ cô đứng quan sát ở ngoài, cũng vẫn có ý thức cho nên cô đau lòng cho Phương An Ngu.
Nhưng lần này ý thức của cô ở ngay trong cơ thể Quân Duyệt, góc nhìn của cô do tự cô chi phối, lần này tất cả mọi thứ kỹ tường tận hơn trong giấc mơ lần trước rất nhiều, cũng khiến cô biết được rất nhiều chuyện lúc trước hoàn toàn không hề biết.
Ví như, ban đầu cô không đuổi Phương An Ngu đi chỗ khác ngủ, cho phép anh trải đệm nằm dưới đất, nhưng nửa đêm Phương An Ngu đắp chăn cho cô bị cô phát hiện. Quân Duyệt sững sờ trong bóng tối một lúc lâu rồi mới nổi giận đuổi anh đi, ý thức của Quân Nguyệt Nguyệt ở trên người Quân Duyệt, cô có thể cảm nhận rõ ràng được sự kinh ngạc và bài xích của Quân Duyệt.
Hay chẳng hạn như, cũng không phải cô dị ứng với phấn hoa, thậm chí lúc ban đầu còn thỉnh thoảng cầm bình tưới nhỏ phun chút nước, nhưng có lần Phương An Ngu tiện tay ngắt một đóa hoa xuống đưa cho cô, cô mới nổi giận, nói dối rằng mình dị ứng với phấn hoa, đuổi cả người và hoa lên căn phòng nhỏ cạnh ban công, Quân Nguyệt Nguyệt thấy sau khi Phương An Ngu đi, Quân Duyệt nhặt bông hoa vừa bị ném xuống dưới đất lên, kẹp trong một quyển sách, làm thành thẻ kẹp sách.
Lúc ấy tâm trạng của cô, hỗn độn phức tạp, nhưng cũng không duy trì sự xoắn xuýt được bao lâu.
Sau đó, hình ảnh chuyển động càng nhanh, bởi vì thích Phương An Yến mà Quân Duyệt tiếp tục phát điên, có lần thiếu chút nữa hại chết Quân Du, cứ kéo cậu không buông khiến cậu không nhịn nổi nữa mà hất ra, bị đụng vào tủ ngất đi.
Cuối cùng Phương An Ngu cõng cô vào trong phòng, giúp cô xử lý vết thương, sau khi tỉnh lại Quân Duyệt nhìn Phương An Ngu ngẩn người rất lâu, rồi cuối cùng giật quyển sổ nhỏ nói lời độc ác mắng chửi đuổi anh ở bên cạnh đi.
Quân Nguyệt Nguyệt thấy Quân Duyệt sau khi Phương An Ngu đi, co đầu gối lên ôm thật chặt lấy mình, trong lòng rối loạn như nùi.
Hình ảnh chuyển một cái, Phương An Yến đính hôn với Quân Du, đêm đó Quân Duyệt uống say bí tỉ, bữa tiệc đính hôn mất hết danh dự, lại nhớ đến ông cụ Quân nói, ai có con trước thì người đó có thể coi như người thừa kế của nhà họ Quân.
Ngay đêm đó về đến nhà, cô kéo Phương An Ngu nằm lên giường, nhưng cuối cùng chỉ môi chạm lên chóp mũi anh đã thua trong ánh mắt trong suốt và cả trong vẻ mặt có thể nói là dịu dàng của anh.
Anh có thể mặc cô cần gì cứ lấy.
Nhưng gương mặt không hề đỏ vì say rượu của Quân Nguyệt lại bị cảm xúc thẹn thùng khó hiểu làm đỏ bừng cả khuôn mặt.
Quân Nguyệt Nguyệt cảm nhận được rất rõ ràng, Quân Duyệt đang xấu hổ, cô ấy cảm giác chính mình không còn chút mặt mũi nào ở trước mặt người như Phương An Ngu.
Cô để yên cho Phương An Ngu ra gọi điện thoại cho bạn mình, bắt đầu từ đêm đó, cô bắt đầu trục xuất chính mình, suốt đêm say rượu cũng không về nhà, mà toàn ở nhà của một người chị em, cho tới một đêm, cô say rượu về nhà, gặp Phương An Ngu ở hành lang.
Dường như anh đang chờ cô, từ chỗ Phương An Yến, anh biết được chuyện liên quan đến nhà họ Quân của ông cụ Quân, anh viết trên quyển sổ nhỏ --- Tôi giúp cô, cô đừng đi ra ngoài nữa, cô dạy tôi, tôi có thể.
Quân Nguyệt Nguyệt có thể cảm nhận được rõ ràng lúc ấy tim Quân Duyệt đập điên cuồng thế nào, cô ấy... không từ chối.
Tình tiết này chưa từng xuất hiện trong cốt truyện, Quân Nguyệt Nguyệt không chịu nổi Phương An Ngu cùng người khác như vậy, bởi vì suốt một đêm đó, cô đều bị vây hãm bởi cảm nhận kỹ càng trên cơ thể Quân Duyệt, trước giờ Phương An Ngu vẫn luôn dịu dàng như vậy.
Nhưng hôm sau tỉnh lại, Quân Duyệt tỉnh rượu, không chỉ biến sắc tại chỗ, đẩy mạnh Phương An Ngu hơn nữa còn đe dọa anh tuyệt đối không được nói ra ngoài.
Phương An Ngu đồng ý rồi lại trở lại căn phòng nhỏ cạnh ban công, sau đó khi Quân Duyệt ở nhà, thậm chí anh còn không dám đi ra.
Quân Duyệt càng ngày càng thờ ơ, thường xuyên không trở về nhà, cùng Ngọ Chấn Phi - người theo đuổi mình đi chơi khắp nơi, nhưng cô chưa từng cho phép anh ấy đạt được cái gì cả, không được bao lâu thì Quân Duyệt phát hiện mình mang thai.
Cuối cùng cũng không lấy được nhà họ Quân, Quân Duyệt không có cách nào nhìn thẳng vào lòng mình, cũng hoàn toàn không muốn để người khác biết, rốt cuộc đứa trẻ là của ai, cô thậm chí không muốn để Phương An Ngu biết, ở trước mặt anh, khi anh n nhìn cô luôn có cảm giác bản thân như ác ma làm trò hề dưới ánh mắt của Phật Thích Ca, cô hoàn toàn không thể sống chung bình thường với anh.
Cho nên cuối cùng cô ôm bụng bầu ra nước ngoài, thậm chí Quân Nguyệt Nguyệt còn cảm nhận được, lúc máy bay bay lên bầu trời, Quân Duyệt có cảm giác thoải mái lại chua xót. Thật lòng thật dạ yêu một người gần như làm tiêu hao toàn bộ tâm trí của cô rồi, cô không cách nào tiếp nhận một người khác nữa, thậm chí dính dáng quan hệ với người nhà của người cô từng yêu nhưng lại để lại miệng vết thương thật sâu suốt đời, cô cũng không thể tiếp nhận được.
Nhưng với Phương An Ngu... Quân Duyệt thừa nhận mình động lòng, nhưng cũng dứt khoát không nghĩ đến việc quay đầu, cô không dám đối mặt với anh, cô cảm thấy mình không xứng với anh.
Chỉ là trước khoảnh khắc máy bay rơi vỡ, tay Quân Duyệt đỡ bụng, lần đầu tiên thật lòng thật dạ muốn, nếu như trọng sinh một lần nữa, cô khẳng định, khẳng định... sẽ không yêu sai người nữa.
Cô áy náy rồi lại hối hận, cô rất muốn biết, trong lòng Phương An Ngu, rốt cuộc cô là hạng người gì, anh có hận cô hay không, rồi lại... có thích cô chút xíu nào hay không.
Cảnh trong mơ cuối cùng, Quân Nguyệt Nguyệt thấy bông hoa khô đánh dấu từ trong sách rơi xuống mặt đất, cánh hoa mất đi màu sắc tươi đẹp, phiêu lãng rơi vào phần ký tên tác giả ở hồi kết của sách.
Một cơn gió thổi qua cuốn cánh hoa lên, Quân Nguyệt Nguyệt thấy được tên tác giả --- Quân Nguyệt Nguyệt.
Thì ra Quân Duyệt, chính là cô Quân Nguyệt Nguyệt.
Cô khóc bất chấp trong mơ, cuối cùng đi tới bên cạnh giá sách, dừng lại ở quyển sách bên cạnh quyển sách đó, tìm được quyển sách có ký tên Phương An Ngu, Quân Nguyệt Nguyệt mở ra, thấy được cô sinh tồn trong thế giới ăn thịt người kia.
Trong sách có tất cả thứ cô quen thuộc, chỉ riêng không có Phương An Ngu, thậm chí Phương An Yến và Quân Du, Quân Nguyệt Nguyệt biết, thế giới của Phương An Ngu đã bị cô hủy thành thế giới ăn thịt người đáng sợ, cô ảnh hưởng đến anh giống như sấm sét giữa trời quang, mưa như thác đổ sấm đì đùng, giống như ngày và đêm đen không đan xen nữa, giống như khắp thế giới nơi nào cũng là quái vật.
Anh căm ghét sự "phản bội" của cô cho nên để cô bị người thân thiết vứt bỏ, anh căm ghét sự ngược đãi của cô cho nên để cô chịu vết thương lớn nhỏ chưa từng ngắt quãng trong mấy năm trời.
Anh căm ghét cô không từ mà biệt cho nên dù cô bị tai nạn máy bay chết không toàn thây cũng vẫn muốn cô bị tang thi gặm cắ n một lần nữa.
Nhưng... anh cũng yêu cô, anh yêu một người đánh chửi mình, phản bội mình, coi thường mình, người phụ nữ đem đến cho anh vô số ám ảnh.
Chỉ vì cuộc đời anh quá tịch mịch, chỉ có mình cô đi ngang qua, ngẩng đầu cúi đầu cũng chỉ thấy được một mình cô.
Cho nên anh để hai người dây dưa năm năm trời, để cô sống lại ở mạt thế năm năm sau, rồi lại một lần nữa cho cô cơ hội xuất hiện trong cuộc đời mình.
Mỗi một người đều là một quyển sách.