Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc - Trang 2

Chương 55-56



Chương 55


Phương An Ngu gấp gáp nửa ngày, Quân Nguyệt Nguyệt thậm chí còn chưa cho anh biết lý do, chỉ một câu 'muốn khóc', anh đã tin rồi, hừ một tiếng gửi tin nhắn cho cô --- Làm anh sợ muốn chết, còn tưởng là em giận anh rồi.

 

--- Tại sao em phải giận anh chứ, anh tốt như vậy. 

 

Quân Nguyệt Nguyệt kéo anh ngồi vào trên ghế sô pha, rồi lại lần nữa lấy hòm thuốc mới cất ra, lần này biến thành cô xử lý vết thương tụ máu cho anh. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Phương An Ngu ghé sát vào ghế sô pha, áo sơ mi vén trên lưng, tay Quân Nguyệt Nguyệt chà dầu thuốc trong tay nóng lên rồi xoa bóp nhẹ nhàng xung quanh dọc theo vết thương của anh. 

 

May là còn cách một lớp quần áo, nếu không tấm lưng này của anh cũng bị chọc thủng mất, có điều cô ôm anh thì có gì ghê gớm đâu mà anh lại không nỡ tránh đi...

 

Quân Nguyệt Nguyệt vừa nghĩ, mũi có hơi cay cay, nước mắt không nghe lời lại tràn ra, Quân Nguyệt Nguyệt khóc đến nỗi mắt và chóp mũi đều đỏ hồng rồi, vết thương trong lòng bàn tay cô lúc trước thật ra còn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng may là vết thương ở tay trái, lại dùng thuốc dán hỗ trợ khép miệng vết thương không thấm nước, ngược lại cũng không có ảnh hưởng gì tới sinh hoạt cả. 

 

Không giống Quân Nguyệt Nguyệt, vết thương vừa rồi vừa bị đập đến mức một phần đầu gối cứ kêu ê ê a a như hát nhạc kịch, Phương An Ngu không phát ra tiếng động nào, cho nên không có một tiếng kêu nào từ đầu tới cuối, nếu anh là người bình thường sẽ kêu to vài tiếng, Quân Nguyệt Nguyệt có lẽ sẽ nói anh là một người đàn ông lớn rồi mà yếu đuối, nhưng một tiếng anh cũng không thốt ra được, trái lại khiến cho người ta đau lòng. 

 

Cô vừa xoa bóp cho anh, vừa thỉnh thoảng hôn lưng anh một chút, Phương An Ngu nằm nghiêng đầu trên ghế sô pha, tóc xoăn che đi nửa khuôn mặt anh nhưng không che lấp được lúm đồng tiền trên khóe miệng anh. 

 

Ở cùng với người mình thích chính là như vậy, dù chuyện ngây thơ hay nhàm chán cỡ nào, dẫu cho không làm cái gì mà chỉ dính nhau thôi, cũng cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh. 

 

Xoa hết thuốc cho Phương An Ngu xong, hai người kề sát nhau ngồi trên ghế sô pha xem tivi, chương trình gì phát trên tivi bọn họ cũng không biết, luôn luôn lấy di động gửi qua gửi lại trò chuyện một vài câu vô nghĩa, nhưng cũng chỉ chớp mắt mà đã là hơn tám giờ tối rồi. 

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thời điểm hai người cùng đói bụng từ trên lầu đi xuống, Phương An Yến cũng đúng lúc uống trà ở dưới lầu, nhìn thấy rốt cuộc hai người cũng đi ra, cậu lặng lẽ thở dài một hơi, nhìn Quân Nguyệt Nguyệt đi bộ hơi cà nhắc. Hơn nữa mí mắt cũng sưng lên một chút, trái lại anh trai nhìn qua lại không có bất kỳ điều gì khác thường, Phương An Yến cảm giác dường như mình sắp phải làm quen với Phương An Ngu lại từ đầu rồi. 

 

Phương An Yến vẫn luôn cảm thấy giữa hai người họ, anh trai sẽ ở bên yếu thế, bởi vì anh ấy không nghe được cũng không nói nên lời, phản ứng đối với người bình thường khá là chậm, lúc nào Phương An Yến cũng nghĩ anh trai đang phải chịu thiệt ở chỗ người phụ nữ này. 

 

Nhưng xem ra hiện tại hai người ở chung... có vẻ như người chịu thiệt lại không phải anh trai cậu rồi?

 

Lòng người cứ nhìn thiên vị như vậy, chỉ cần người chịu thiệt không phải anh trai cậu, cảm giác nóng nảy cũng vơi đi phân nửa. Tối nay cậu đã ăn cơm xong, cũng đưa Quân Du về rồi, đến khi Quân Nguyệt Nguyệt và Phương An Ngu đang ngồi trên bàn ăn cơm, thì cậu đã ngồi trên bàn uống trà cách đó không xa rồi. 

 

Thực tế tối nay Phương An Yến muốn lựa lời để gặp mặt cô một phen, cố tình chờ hai người đi từ trên lầu xuống, phải nói chuyện với người phụ nữ này một chút.

 

Chuyện ấy giữa bọn họ... Phương An Yến không có ý định xen vào, dù gì Phương An Ngu cũng là người trưởng thành, huống hồ lại không chịu thiệt, cậu chỉ muốn hỏi rốt cuộc là vì sao, người phụ nữ này không chịu ly hôn với anh cậu, thậm chí không tiếp quản nhà họ Quân.

 

Điều này không phù hợp với lẽ thường, nên biết chỉ cần nghe theo sắp xếp của ông cụ Quân, chỉ cần gặp mặt vài vị cổ đông của công ty nhà họ Quân, sau đó ly hôn với Phương An Ngu, là có thể danh chính ngôn thuận tìm người hợp tác thông gia ở thành phố Khâu Hải rồi. 

 

Đến lúc đó nói cũng không khoa trương chút nào, cả thành phố Khâu Hải miễn là các thiếu gia lớn nhỏ của các nhà có thực lực hùng hậu đều có thể được nhà họ Quân để mắt, Quân Nguyệt Nguyệt chỉ cần ngoắc tay một câu, thế nào cũng nhanh chóng lăn tới. 

 

Nghĩ tới đây Phương An Yến có một loại cảm giác khó tả, sinh ra trong một gia đình như bọn họ, hoàn toàn không có cái gì là của mình. Chẳng phải lúc trước cũng vì cậu muốn nhận được sự giúp đỡ của nhà họ Quân, nên mới vì một câu nói ám chỉ của ông cụ Quân mà xoay quanh Quân Du đó thôi.

 

Suy cho cùng, gánh vác trọng trách nhà họ Phương này, cậu và những người khác cũng như nhau, lợi dụng tất cả những gì mình có đến tận cùng, kể cả hôn nhân. 

 

Đối với bọn họ, tình yêu thật sự quá xa xỉ, cho nên Phương An Yến cũng không tin Quân Duyệt - người sinh ra trong gia đình tương tự như cậu, lại có thể vì cái gọi là tình yêu mà vứt bỏ đi quyền lợi khống chế gia tộc. 

 

Vì vậy, Quân Nguyệt Nguyệt đang ăn ngon nghẻ với Phương An Ngu, Phương An Yến bưng chén trà trong tay, đột nhiên mở miệng nói chuyện: "Quân Duyệt, chúng ta nói chuyện chút đi, đừng để anh trai tôi biết."

 

Động tác của Quân Nguyệt Nguyệt bỗng dừng lại, nghiêng đầu nhìn Phương An Ngu một chút. Anh cảm nhận được ánh mắt của cô, cũng nghiêng đầu nhìn lại, hơn nữa cực kỳ tự nhiên chìa tay ra lau đi chút nước canh dính trên khóe miệng cô. 

 

Cô nở nụ cười với Phương An Ngu, cũng không quay đầu lại mà nói với Phương An Yến, "Anh lại muốn trò chuyện gì với tôi, còn không để anh trai anh biết.Chắc là anh chưa từng hiểu được cách nghĩ của anh ấy, tôi đã nói với anh rằng e là sẽ dọa anh rồi, tôi không thể nói chuyện riêng với anh được."

 

Nếu không, Quân Nguyệt Nguyệt thực sự sợ là, Phương An Ngu lại muốn nói, em và em trai kết hôn cũng không sao, ba người chúng ta có thể ở cùng nhau hạnh phúc vui vẻ...

 

Nghĩ vậy khiến cô dở khóc dở cười, cô biết Phương An Yến chắc chắn không tin lời cậu nghe trộm được ngày hôm đó, thực tế hôm đó những lời cô nói với ông cụ Quân quả thực là nói dối. 

 

Cô chỉ vì từ chối cái thứ chó má gọi là người thừa kế, muốn đổi với Quân Du, chỉ lấy tiền không làm việc.

 

Ngày đó quả thực nói cũng có chút quá nặng mùi diễn xuất, những lời kia là vì muốn k1ch thích ông cụ Quân, Phương An Yến là người bình thường, không tin mới là đúng. 

 

Có điều cô không muốn nói chuyện với Phương An Yến lắm, cho dù cô nói thật cậu cũng sẽ không tin, tự dưng đi lãng phí nước bọt. 

 

Cô vẫn thích Phương An Ngu như thế đấy, dù cô nói chuyện gì anh cũng sẽ tin, bất chấp có hợp logic hay không, mặc kệ có bao nhiêu sơ hở. 

 

Bên cạnh người như vậy thật sự quá thoải mái, nếu như Phương An Ngu là một người bình thường, giống như Phương An Yến đáng ghét, Quân Nguyệt Nguyệt nghĩ, cô tuyệt đối không để những lời nói dối với ông cụ Quân ngày hôm đó, biến thành sự thật. 

 

"Ông cụ Quân cũng không liên lạc với cô, ông ấy cũng sẽ không mặc kê cô ở bên ngoài như vậy, cô cho rằng người thừa kế nhà họ Quân là trò đùa hay sao?" Phương An Yến nói,  "Cô như vậy rất có thể sẽ làm liên lụy đến anh trai tôi."

 

Quân Nguyệt Nguyệt bị sặc một ngụm súp, cô đọc qua quyển tiểu thuyết này, cũng chưa từng thấy ông cụ Quân có bối cảnh gì khác thường, một thương nhân mà thôi, thuê mấy người diễn một vở kịch thử thách mấy người coi như là tầm thường, thật đúng là có thể làm loại chuyện xã hội đen gì đó hay sao?

 

Trái lại Phương An Yến lại có thể lên tiếng đe dọa, Quân Nguyệt Nguyệt không kiên nhẫn, "Anh đừng có hù dọa tôi, lát nữa tôi còn phải xem phim bộ với anh trai anh nữa, không rảnh. Anh có thời gian thì đi kéo đầu tư đi, hoặc là anh đi theo đuổi lại Quân Du đi, tôi đã nói với anh rồi, người cuối cùng nắm quyền nhà họ Quân chắc chắn là Quân Du, dành nhiều thời gian suy nghĩ đi dỗ con bé một chút, anh có thể nắm được chức vị cao nhất mà một bước lên trời rồi, chẳng lẽ cơm mềm* không ngon sao?

 

*cơm mềm: chỉ cơm vô cùng dẻo ví dụ như cơm nếp, hiện tại thường dùng để châm biếm đàn ông bám váy phụ nữ. 

 

Phương An Yến tốn hơi thừa lời uy hiếp, nói kháy đấy, Quân Nguyệt Nguyệt cũng chỉ coi như không nghe thấy. Hai người làm trò con bò trước mặt Phương An Ngu, giữ nguyên tư thế tranh cãi, Phương An Ngu không phát hiện chút bất thường nào, Quân Nguyệt Nguyệt ăn xong bữa cơm thì đi cùng với Phương An Ngu lên lầu xem tivi. 

 

Phương An Yến bị cô chọc tức đến mức sắp lệch cả mũi, lại uống thêm vài chén trà hạ hỏa thành ra uống nhiều quá, nửa đêm không ngủ yên, còn liên tục đi vệ sinh...

 

Ngay sau đó trùng hợp là, máy lọc nước trên lầu bị hỏng mất, không có nước ấm để uống. Cho nên nửa đêm Quân Nguyệt Nguyệt phải đi xuống lầu mở tủ lạnh tìm đồ uống, buổi tối cô ăn mặn quá. 

 

Hai người ngủ mơ màng đi trên hành lang oan gia ngõ hẹp, đâm vào nhau sau đó Quân Nguyệt Nguyệt mặc kệ Phương An Yến, xuống lầu định tìm nước uống, kết quả cậu lại thò tay kéo tay áo cô lại, nói, "Rốt cuộc cô có mục đích gì? Rốt cuộc cô muốn lợi dụng anh trai tôi làm gì, tôi đã nói với cô rồi, cô gạt được anh trai tôi nhưng không lừa được tôi đâu."

 

Áo Quân Nguyệt Nguyệt bị cậu túm mạnh lệch đi, cô vội vàng kéo lại, "bốp" một cái đập vào tay Phương An Yến, "Tôi là chị dâu anh đấy, động tay động chân làm cái gì vậy? Chuyện này anh trai anh thấy được, anh coi chừng tôi đổ cho anh tội sàm sỡ..."

 

"Cô có biết xấu hổ không hả?" Phương An Yến vất vả lắm mới bắt được cơ hội này, người phụ nữ này ngày nào cũng dính như sam với anh trai, cậu không tìm được cơ hội nói chuyện riêng với cô, không thể dễ dàng thả cô đi như vậy, hôm nay nhất định cậu phải lên tiếng hỏi cho rõ ràng. 

 

Nhưng Phương An Yến không chú ý, thời gian trong chốc lát này đã là hai giờ đêm rồi, hai người kéo qua kéo lại trên hành lang, cuối cùng Quân Nguyệt Nguyệt bị cậu chặn ở một góc tường, hơi cáu kỉnh cào đầu, "Trò chuyện, trò chuyện, trò chuyện! Anh nói mẹ nó đi!"

 

"Rốt cuộc cô có mục đích gì?" Phương An Yến vẫn hỏi câu đó.

 

Quân Nguyệt Nguyệt bị cậu chọc cười, "Tôi có mục đích gì? Không phải anh cũng đã nghe rồi sao, cái miệng rộng nhà anh nghe lén người khác nói chuyện sau đó còn nói cho người trong cuộc, tôi nhổ vào mặt! Đây là chuyện ông chủ lớn làm sao?"

 

"Tại sao lại không thể nói, tôi muốn khiến anh tôi nhìn rõ bộ mặt của cô," Phương An Yến nói, "Tôi không chỉ nói cho anh ấy biết lời cô nói, tôi còn bảo cô lừa gạt người khác đấy!"

 

Thật sự cô muốn một phát tát chết tên điên Phương An Yến này. Có điều nghĩ lại, Phương An Ngu chắc chắn đã không tin, nếu không cũng không thể nào có thái độ như vậy. 

 

Quân Nguyệt Nguyệt nghĩ đến Phương An Ngu thích cô đến nỗi hoàn toàn không có chút giới hạn nào, sự bực tức trong lòng do cái tên tiểu nhân khủng long bạo chúa châm ngòi ly gián cũng tiêu tan đi. 

 

Cô liếc mắt nhìn Phương An Yến, tức giận nói ra: "Không phải anh tò mò vì sao tôi không ly hôn với anh trai anh sao? Đêm qua anh cũng đã nghe thấy rồi sao, cũng bởi vì chuyện đó nha."

 

Người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ, nhớ đến chuyện đêm hôm qua, lại đến chuyện ngày hôm nay, sắc mặt cậu thoáng cái đỏ rực lên, chìa tay ra chỉ vào Quân Nguyệt Nguyệt. Cậu không hiểu tại sao một người phụ nữ lại có thể không biết xấu hổ đến như vậy, miệng há nhiều lần không biết nói gì cho phải!

 

"Cô... cô nói cái rắm!!" Phương An Yến không nhịn được chửi bậy. 

 

"Đã bảo không muốn nói chuyện với anh rồi cứ nhất quyết đòi nói, đêm hôm khuya khoắt rồi vẫn chạy ra bên ngoài chặn tôi." Quân Nguyệt Nguyệt nói, "Nói sự thật cho anh nghe, anh lại không tin, anh có bệnh thì tự mình đi Tam Viện khám cho kỹ vào có được không hả?"

 

Cô thò tay ra đẩy cánh tay Phương An Yến chống ở vách tường không cho cô đi, không định uống nước nữa mà trực tiếp quay về ngủ. 

 

Kết quả Phương An Yến cảm thấy lý do này của cô càng vớ vẩn, nào có ai bởi vì chuyện này mà... vứt bỏ việc làm người thừa kế của một gia tộc chứ?

 

Sốt đến ngu người cũng không lựa chọn như vậy, nếu thật sự thành một người thừa kế gia tộc rồi, muốn người nào mà không có được chứ?

 

Phương An Yến không nhận được đáp án mình muốn, tất nhiên không định để cho cô đi. Cậu xoay tay bắt cô lại, vốn định bắt lấy cánh tay cô lại thành ra túm vào sau lưng áo cô một cái, ra sức kéo, áo ngủ Quân Nguyệt Nguyệt vốn đã lỏng lẻo giống như cái túi bị bung ra...

 

"Cô đừng có đi! Nói rõ ràng cho tôi! Đừng có dùng lý do chó chết đó..."

 

Giọng Phương An Yến đột nhiên im bặt lại, bởi vì cậu nhìn thấy Phương An Ngu từ phòng ngủ đi tới. 

 

Quân Nguyệt Nguyệt nhất thời sợ hãi kêu lên một tiếng, nhanh chóng khép áo ngủ lại, nhưng trong chốc lát làn da trần lộ ra vẫn khiến cả người cô nổi da gà.

 

Đối diện với ánh mắt Phương An Ngu, Quân Nguyệt Nguyệt chỉ muốn lập tức đẩy Phương An Yến từ trên cầu thang xuống dưới ngã chết cho rồi---


Chương 56


Trường hợp bắt gian tiêu chuẩn quốc tế ‘Xin lỗi, làm phiền rồi!’ này, Quân Nguyệt Nguyệt chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ trải qua, dù sao quá cẩu huyết cũng quá trùng hợp rồi, nhưng giờ phút này, cô cực kỳ muốn mắng người, tất cả là do Phương An Yến!
 
Đêm hôm khuya khoắt cứ nhất quyết phải trò chuyện với chả tâm sự, trò chuyện cái búa!
 
Quân Nguyệt Nguyệt cuống quýt buộc dây áo ngủ vào, bước nhanh đến trước mặt Phương An Ngu, thò tay sờ trên người không có điện thoại, trước mặt tối sầm, nhanh chóng chạy vào trong phòng cầm điện thoại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chỉ còn lại Phương An Yến và Phương An Ngu cách nhau một khoảng đối diện nhau trên hành lang, Phương An Yến há to miệng, định giải thích nhưng nghĩ đến anh trai cậu không nghe được đành phải ngậm miệng lại, nóng nảy đưa tay ra túm một lọn tóc của mình đến vươn tay về phía trước kéo cánh tay Phương An Ngu.
 
Nhưng tay Phương An Yến lại rơi vào khoảng không, Phương An Ngu tránh đi. 
 
Tránh đi. 
Phương An Yến bị điểm huyệt cúi đầu liếc tay bị né của mình, hình dung cảm giác này thế nào đây, giống như ai đó túm một cái trên trái tim của cậu, lồ ng ngực đột nhiên trống rỗng. 
 
Từ nhỏ tới lớn, Phương An Ngu vẫn luôn đứng sau lưng Phương An Yến, bất cứ khi nào cậu quay đầu lại, lúc nào cậu chìa tay ra, anh trai vẫn luôn có thể chạm tay đến. 
 
Nhưng giờ phút này, Phương An Ngu lại không cho cậu chạm vào, trong lòng Phương An Yến khiếp sợ khó tả, giương mắt lên đối mặt với anh trai thì chứng kiến h@m muốn giữ lấy mà từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng thấy. 
 

Đã từng, bất kể là đồ chơi hay là đồ ăn, đồ uống, bất cứ thứ gì, Phương An Ngu cũng chưa bao giờ có thể để lộ ra h@m muốn giữ lấy, lâu rồi cậu thậm chí cũng cho rằng Phương An Ngu dường như không thích thứ gì, nhưng kiểu đối mặt mang tính công kích như thế này khiến cho Phương An Yến cảm thấy lạ lẫm cũng khiến cho hắn sợ hãi. 
 
Anh trai cậu lại có thể nhìn người khác như vậy sao? Anh cũng sẽ có thứ mà không thể để người khác đụng vào, cũng sẽ có vảy ngược sao*?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
*vảy ngược (nghịch lân): là bộ phận trí mạng, là tôn nghiêm cũng như toàn bộ sinh mệnh của rồng, nếu có người xúc phạm đến vảy ngược, rồng sẽ liều mạng với người đó, ý nói vảy ngược của một người chính là thứ người đó quý trọng, không muốn người khác đụng vào. 
 
Phương An Yến vô thức lui về phía sau một bước nhưng lại lập tức kịp thời phản ứng lại, cậu cũng đâu có cướp thứ gì của anh trai đâu! Cậu chỉ vì muốn tốt cho anh ấy...
 
Đúng lúc này, Quân Nguyệt Nguyệt cầm điện thoại từ trong phòng đi ra, vừa đi vừa đánh chữ cho xong, đưa thẳng tới trước mắt Phương An Ngu --- Anh nhất định không được hiểu lầm, em và Phương An Yến không có gì cả, anh ta đã nói muốn tìm em nói chuyện, hỏi cũng về anh, anh ta vừa hỏi em có ý đồ gì với anh, sợ là em lợi dụng anh, thật sự không có gì khác!
 
Giải thích như vậy coi như là rõ ràng, nhưng Quân Nguyệt Nguyệt vẫn cảm thấy không đủ, cuối cùng lại bổ sung thêm một câu --- Em thực sự chỉ đi uống nước thôi, máy lọc nước trong phòng bị hỏng mất rồi!
Phương An Ngu cúi đầu nhìn trong chốc lát, cũng không nhận điện thoại gõ chữ, mà ngẩng đầu nhìn cô một cái, trực tiếp kéo cô về phòng luôn, bỏ mặc một mình Phương An Yến trên hành lang. 
 
Phương An Yến muốn khóc, ngay cả một cơ hội giải thích anh trai cậu cũng không cho...
 
Sau khi Quân Nguyệt Nguyệt vào phòng cùng với Phương An Ngu, cổ tay bị anh kéo, nhanh chóng đến bên cạnh máy lọc nước cạnh phòng khách, thò tay ra dùng ngón tay chỉ máy lọc nước, cô cúi đầu nhìn qua một cái trước mặt lập tức tối sầm, con mịa nó, cái thứ máy chó chết ngu ngốc này sao lại bình thường từ lúc nào rồi?
 

Vừa rồi lúc cô mơ màng tới, nó thật sự bị hỏng không có nước chảy ra, Quân Nguyệt Nguyệt mới có thể mở cửa đi ra, định ra ngoài tìm đồ uống để uống...
 
Cô vội vàng cầm điện thoại, nhanh chóng gõ --- Anh, anh tin em nhé, vừa rồi quả thực là nó bị hỏng cho nên em mới có thể đi ra bên ngoài tìm đồ uống, về phần em trai anh ra ngoài làm gì, em thật sự không biết đâu! Là anh ta lôi kéo em, muốn nói chuyện với em, không tin anh đi hỏi anh ta mà xem!
 
Lúc này mà không quăng nồi đi thì chờ đến khi nào, Quân Nguyệt Nguyệt cảm nhận được lực trên cánh tay cô càng lúc càng nặng, da đầu run lên một trận, Phương An Ngu vẫn không gõ chữ, cũng không để lộ ra là rốt cuộc có tin lời cô nói hay không, chỉ kéo Quân Nguyệt Nguyệt, ra mở cửa lần nữa, quả nhiên Phương An Yến vẫn đứng ở cửa ra vào.
 
Phương An Ngu cầm điện thoại hỏi Phương An Yến sao đêm hôm rồi còn không ngủ, tất nhiên Phương An Yến ăn ngay nói thật, cậu nói buổi tối uống trà nhiều quá nên mới đi vệ sinh nhiều lần nhưng bồn cầu tự hoại hỏng rồi, nước không xuống được, đêm rồi lười không muốn tìm cách chữa nên mới tới phòng khách tìm nhà vệ sinh. 
 
Nhưng sau đó đúng là ảo ma rồi...
 
Ba người cùng nhau vào phòng Phương An Yến, cùng nhau vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ cậu, trước khi Phương An Ngu ấn nút bồn cầu tự hoại, Quân Nguyệt Nguyệt vẫn cười nói với Phương An Yến: "Tôi cho anh biết chuyện lớn rồi, tôi xuống lầu tìm đồ uống, rõ ràng trước đó bình lọc nước nó hỏng rồi, mà vừa rồi lúc Phương An Ngu kéo tôi nhìn thử, thứ máy chó chết đó lại bình thường rồi..."
 
Lời Quân Nguyệt Nguyệt nói còn chưa hết, tiếng bồn cầu xả nước đã vang lên.
 
Không chỉ vẫn dùng tốt mà lực rút nước còn vô cùng lớn nữa...
 
Phương An Ngu không quay đầu, cứ nhìn chằm chằm vào bồn cầu tự hoại như thể trên đó mọc ra một đóa hoa, mà Quân Nguyệt Nguyệt và Phương An Yến lại đồng thời nhìn nhau, trong mắt hai bên đều thấy một thứ cảm xúc mang tên hoảng sợ. 
 
"Mẹ nó, con quỷ kia thò mặt ra đây thì chết với ông!" Phương An Yến trực tiếp phát rồ nói bậy, Quân Nguyệt Nguyệt đưa tay lên trán nhéo hai cái, cảm giác khỏi phải nói nhiều cho bực mình. 
 
Phương An Yến vẫn không chịu tin, đi lên nhấn xuống một cái, tiếng xả nước lại vang lên lần nữa, trong không gian nhỏ hẹp lại yên tĩnh nơi đây, nghe không hề có tí xíu sắp hỏng nào, lực rút nước kia lớn đến mức cô muốn ấn đầu Phương An Yến vào bên trong cho cuốn đi luôn.
 
Phương An Ngu thì mãi không quay đầu lại, cũng không phản ứng gì, sau lưng anh, Quân Nguyệt Nguyệt và Phương An Yến đang chửi nhau đồ stupid, tay áo cũng xắn lên sắp đánh nhau tới nơi rồi. 
 
"Con mẹ nó, thận anh yếu đến cỡ nào vậy? Uống nước cả đêm chạy vào toilet mấy chuyến lận?! Bồn cầu phòng anh không chứa nổi anh, còn dám chạy xuống toilet ở dưới lầu?" Quân Nguyệt Nguyệt cười lạnh, "Không thể làm vậy được đâu, thận có bệnh phải chữa chứ!"
 
Đàn ông nào có thể chịu nổi bị nói thận yếu? Buổi tối cậu uống hai ấm trà, đi tiểu vài bận thì làm sao?!
 
"Hừ," Phương An Yến cười lạnh, "Thận tôi yếu cả đời này cũng chẳng liên quan tới cô, không cần cô nhọc lòng đâu, trái lại là cô, đêm hôm khuya khoắt nước trong phòng không đủ uống hay sao mà còn chạy xuống dưới lầu uống nước, cô đúng là đói quá nhỉ. Đói khát không chịu nổi nhỉ!"
 
Quân Nguyệt Nguyệt ở mạt thế là king kong barbie nhiều năm như vậy, nếu tốt tính thật mới là lạ đó. Nhưng cô nghe xong lời này cũng không cãi lại, mà quay người ra khỏi nhà vệ sinh, tìm một vòng xung quanh, tiện tay mở gậy đánh golf Phương An Yến để trên tủ, cầm lấy nó rồi đi ra, lắc qua lắc lại trên không trung, vô cùng thuận tiện, đánh về phía Phương An Yến muốn rút óc chó của cậu ra. 
 
Lần này Quân Nguyệt Nguyệt không kiềm chế sức mạnh, nếu đánh trúng, dù không rút được óc Phương An Yến ra, cũng có thể quất cho đầu cậu thành cái gáo, Phương An Yến còn đang chống nạnh chửi nhau với Quân Nguyệt Nguyệt, ai dè người phụ nữ thối này lại trực tiếp đi tới muốn quăng chết cậu. Phương An Yến phản ứng cũng khá nhanh, ngồi sụp xuống tránh khỏi lượt đánh đầu tiên của cô nhưng lại không tránh thoát được liên hoàn chiêu đá vào đũng qu@n. 
 
Ngồi xổm trên đất đừng nói là trốn, nói cũng không nên lời, Quân Nguyệt Nguyệt vặn vẹo cổ, tiếng răng rắc vang lên nhưng lại không kiềm chế được sự cục súc trong lòng, tựa như một người bình thường không dễ rút dao, nhưng một khi đã rút ra sẽ là không thấy máu sẽ không thể quay về. 
 
Cô đứng bên cạnh Phương An Yến, vung cây cơ vào đầu cậu ra hiệu. Mặc dù sức mạnh thân thể này của cô không đến mức đánh chết cậu, nhưng đảm bảo sau này cậu không dám tự tiện trêu chọc cô nữa. Nếu không cứ hiểu lầm như hôm nay, rất có thể sẽ trở thành nút thắt không gỡ được giữa cô và Phương An Ngu. 
 
Phương An Yến thấy Quân Nguyệt Nguyệt ra hiệu cho mình, nhưng cúi người quỳ trên đất, muốn làm gì cũng không nhúc nhích được, mặt trắng bệch, môi cũng run rẩy, cô khiến cậu có cảm giác trước nay chưa từng có, đó là cảm giác cậu chưa từng trải qua, không khác gì cảm giác cận kề cái chết. 
 

Lần nói chuyện ở đình nghỉ mát lần trước, lời cô nói chỉ khiến cậu sợ vài hôm thì hôm nay Phương An Yến đã hiểu hoàn toàn, cô không hề nói đùa, người phụ nữ này chính là đồ điên!
 
Thấy cô sắp vung cây cơ lên đầu mình, Phương An Yến vô cùng hối hận, tự dưng cậu ăn no dửng mỡ cầm cái gậy này về nhà làm gì cơ chứ...
 
Thậm chí Phương An Yến còn nghe thấy tiếng gió của cây cơ, tuyệt vọng nhắm mắt lại...
 
Nhưng giữa tình trạng ngàn cân treo sợi tóc này đột nhiên có tiếng sấm chọc trời đoàng một cái, Quân Nguyệt Nguyệt bị dọa khẽ run rẩy, lực tay chậm lại một chút, cây cơ đã bị Phương An Ngu không biết ra khỏi nhà vệ sinh từ lúc nào tiếp được.
 
Vốn Phương An Yến bị dọa đến mức nhắm chặt mắt nhưng sau khi nghe thấy tiếng sấm cũng run rẩy một chút, mà đau đớn trong dự đoán lại không tới, vừa mở mắt ra thì thấy Phương An Ngu đã bắt được cây cơ, đang đối mặt với Quân Nguyệt Nguyệt. 
 
Cô không hề chần chừ, hấp tấp như đứa trẻ làm chuyện xấu bị phát hiện, ném cây cơ trong tay đi rồi nhìn Phương An Ngu, gần như lập tức từ trạng thái điên cuồng quay về trạng thái bình thường. 
 
Chạy đến bên cạnh Phương An Ngu lấy cây cơ đi, ném xuống đất, rồi xoa xoa lòng bàn tay anh thổi phù phù, thì thầm "Ai ui!!! Đau quá à, phù phù..."
 
Giờ phút này, Phương An Yến thật sự tin người phụ nữ này di tình biệt luyến thích anh trai rồi, dáng vẻ chân chó nâng tay anh trai giống như đúc với dáng vẻ lúc trước quấn lấy cậu gọi anh An Yến. 
 
"Đì đùng đoàng đoàng..." Sấm sét không ngừng đánh, tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, trong chốc lát chiếu cả trời đất sáng rực như ban ngày. 
 
Sau đó Phương An Ngu kéo Quân Nguyệt Nguyệt đi mất, Phương An Yến ở trong phòng tự ổn định lại tâm trạng, mới leo lên giường, buồn phiền co ro người lại, quyết định chuyện giữa anh trai và người phụ nữ kia sau này, cậu mặc kệ hết.
 


Chương trước Chương tiếp
Loading...