Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc - Trang 2

Chương 48-51



Chương 48


Vẻ mặt nó thật sự khó xử, cô cũng không muốn gây khó dễ cho một đứa bé giữ của làm gì, cũng chỉ nói với nó, "Ông chủ của các em đính hôn chắc chắn phải có người phụ trách quản lý tiệc đính hôn chứ, em giúp chị tìm người đó là được rồi. Chị biết là những con cá đó rất quý," Quân Nguyệt Nguyệt vốn định ngang ngược tiêu tiền cho bông hoa tình nhân nhỏ bé mới thăng chức nhưng mà hiện tại bèn bất đắc dĩ giải thích với đứa bé giữ cửa, "Chị có thể mua nổi, em hãy tin chị."

 

Nó cũng không biết làm sao mà nở nụ cười, "Thật xin lỗi vị phu nhân này, ông chủ của chúng em chính là quản lý của chúng em luôn..."

 

Quân Nguyệt Nguyệt: "..."

 

Cô lặng im được một lát, lúc đang chuẩn bị mở miệng, đột nhiên sau lưng truyền đến âm thanh quen thuộc, "Sao hai người lại ở chỗ này?"


Quân Nguyệt Nguyệt vừa quay đầu lại, sửng sốt một chút rồi nở nụ cười, cô chưa bao giờ có khoảnh khắc nào giống như bây giờ, nhìn Phương An Yến thân thiết như vậy. 

 

"Tại sao cô lại dẫn anh tôi chạy ra ngoài rồi hả?" Phương An Yến mặc một bộ âu phục thẳng thớm, đi nghiêm chỉnh bước đi vội vàng đi vào trong khách sạn, hôm nay cậu cũng được mời, có điều trong công ty còn tồn đọng việc chưa xử lý rất nhiều ngày, cậu đã tới muộn. 

 

Vừa nhìn thấy hai người này lại ở đây, Phương An Yến vốn đẹp trai bức người mặt lập tức vặn vẹo trong chớp mắt, ấn đường hận không thể véo ra bánh quẩy nhiệt tình đến. 

 

"Đã mấy giờ rồi mà còn không ở trong nhà ngoan ngoãn đợi hai người...Cô cũng được mời sao?" Phương An Yến đột nhiên chuyển lời sang hỏi Quân Nguyệt Nguyệt.

 

Cô "À?" một tiếng, sắc mặt cậu lập tức lại càng không tốt, "Ngọ Chấn Phi phát thư mời cho cô rồi à?"

 

Quân Nguyệt Nguyệt vốn bị cản trở không vào được, Phương An Yến vừa hỏi như vậy, mắt cô xoay chuyển rồi sau đó gật đầu, cái đứa bé giữ cửa này không để cho cô vào tìm người thì chính cô tự vào tìm chứ sao.

 

"Cậu ta phát thư mời, cô cũng dám đến?"

 

Phương An Yến quả thực bị người phụ nữ không biết xấu hổ này làm cho khiếp sợ, "Cô còn dám đưa anh trai tôi đến! Thành phố Khâu Hải mà không biết Ngọ Chấn Phi thích cô, hôm cô kết hôn cậu ta uống rượu suýt nữa thì chết luôn rồi, hôm nay cô dẫn anh tôi đến là để ra oai à, hay là đưa anh tôi để người khác khinh bỉ chứ!"

 

Quân Nguyệt Nguyệt thật sự không biết còn một câu chuyện này, trong cốt truyện dường như cũng không có... Mẹ nó cô nghĩ tới!

 

Trong nội dung cốt truyện, cuối cùng nguyên chủ ở bên ngoài... chính là tên gian phu kia không phải gọi là Ngọ Chấn Phi ư!


Chỉ có điều tác giả thường xuyên gọi anh ta là gian phu, rất ít khi dùng tên, cho nên lúc đầu cô nhìn thấy tên nhất thời không nhớ ra được!

 

Con mẹ mẹ mẹ nó!


Chuyện này thật mẹ nó xấu hổ, vẻ mặt cô biến đổi, nhìn qua như chột dạ, Phương An Yến lập tức cảm giác mình nhìn thấu suy nghĩ của cô, nghiến răng nghiến lợi nói, "Quân Duyệt, rốt cuộc cô có rắp tâm cái gì? Rốt cuộc cô muốn anh tôi thế nào, cô nói những lời kia với ông cụ Quân có thể lừa gạt người khác, nhưng cô đừng hòng lừa được tôi."

 

Phương An Yến không đề cập đến vụ đó còn được, nhắc tới việc này Quân Nguyệt Nguyệt liền trợn mắt với cậu, "Anh còn không biết xấu hỏi nói, vốn những lời đó chính là anh nghe trộm đấy, anh nghe trộm thì thôi lại còn đi nói với anh trai anh, đồ đàn ông như anh có chút mặt mũi nào không!"

 

Phương An Ngu đứng ở bên cạnh hai người, thấy vẻ mặt hai người đều không bình thường lắm, muốn đi vào giữa cắt ngang, ngăn cản hai người lại, nhưng lại bị Quân Nguyệt Nguyệt kéo một cái, áp sát về sau lưng. 

 

Lúc này Phương An Yến cũng chẳng để ý cậu đã tới muộn phải tranh thủ thời gian vào xin lỗi với Ngọ Chấn Phi, lắc tay mình tỏ rõ, nói ra, "Nói với anh tôi thì sao, tôi chính là muốn nói cho anh ấy biết thử xem bộ mặt thật của cô, tránh cho anh tôi khỏi bị cô lừa gạt xoay vòng vòng!"

 

"Sao tôi lừa gạt anh ấy rồi hả?!" Quân Nguyệt Nguyệt cũng nghẹn khuất, vừa mới không lâu, cô đã cắn răng cùng với Phương An Ngu tốt hơn rồi, sao lại là lừa gạt người rồi!

 

Tất nhiên Phương An Yến sẽ không tin tưởng cô, bởi vì thay đổi của cô dưới góc nhìn của cậu thật sự là quá nhanh chóng, mấy ngày trước còn thích cậu thích đến chết đi sống lại, vừa ngoảnh lại đã có mối tình thắm thiết với anh trai cậu được rồi à? Phim truyền hình cũng không dám diễn như vậy đâu.

 

"Chẳng lẽ thành ra cô đều nói sự chân thật à, vậy cô chịu đựng đi, đừng có mà ly hôn với anh tôi." Phương An Yến nói xong câu đó, đưa tay kéo Phương An Ngu đằng sau Quân Nguyệt Nguyệt, "Cô đừng nghĩ mang anh tôi đi vào, cô biết rõ ràng tình huống của anh tôi rồi mà."

 

Nhưng Phương An Yến đưa tay ra lại rơi vào khoảng không, Phương An Ngu lùi về sau tránh né một cái, tránh né tay của cậu, lại đưa tay ra ôm cổ Quân Nguyệt Nguyệt. 

 

Phương An Yến cảm giác ngực mình bị bắn một mũi tên, không ngờ bị xuyên thủng kiểu này, có chút khó tin được nhìn anh trai, ngày đó cậu đã cùng anh trai hắn phân tích sự thật, nói đến rõ ràng như vậy rồi, phân tích đủ loại ý đồ của người phụ nữ này thấu đáo như vậy rồi, không ngờ anh trai cậu vẫn còn bị cô ta kéo mũi dắt đi!

 

"Rốt cuộc là cô cho anh tôi uống bùa mê thuốc lú gì rồi," Phương An Yến không kéo được anh trai, vô cùng đau đớn đi kéo Quân Nguyệt Nguyệt, "Xe ở đâu, hai người đi về nhà, tôi vào chào hỏi rồi trở về, tối nay chúng ta nói chuyện đàng hoàng."

 

Quân Nguyệt Nguyệt bị cậu kéo tay áo quay xuống dưới, quả thực cô có chút chột dạ, không nghĩ ra ngay từ đầu cái tên Ngọ Chấn Phi có trong cốt truyện, vừa rồi nếu đứa bé giữ cửa mà tìm tên đó tới, có kịch ắt có hát, Phương An Ngu không nói được, không nghe thấy, có thể sẽ bị chế giễu. 

 

Nhưng mà cô sẽ không để cho anh bị ức hiếp đâu, hơn nữa cô còn chưa mua được cá, đã đồng ý với Phương An Ngu rồi, cho nên sau đó cô tránh được, Phương An Yến xuống trước, còn Phương An Ngu tất nhiên là giúp đỡ cô rồi, ba người đứng ở cửa ra vào không hề có hình tượng mà bắt đầu lôi kéo...

 

Hôm nay Phương An Yến vốn làm một kiểu tóc đẹp trai vô cùng thẳng thớm, tuy là cậu không thích đủ loại trường hợp xã giao, nhưng từ hôm nay trở đi cậu phải ép chính mình chạy trong loại trường hợp như thế này, bởi vì cậu rất cần tiền. 

 

Nhưng khi lôi kéo vài cái với Quân Nguyệt Nguyệt, Phương An Yến thấy anh trai mình lại đi giúp đỡ người phụ nữ lỗ m ãng này... không đúng, là người phụ nữ hư hỏng này, có chút nóng này mà thò tay vò đầu một cái, khiến kiểu tóc của hắn bị chà thành ổ gà, có vài nhúm tóc dưới ánh đèn sáng dựng đứng chỉ lên trời.

 

Quân Nguyệt Nguyệt nhìn thấy xong thì không nể tình cười nhạo thành tiếng, Phương An Ngu đứng đằng sau cô cũng không nhịn được mà cong khóe miệng lên. 

 

Phương An Yến thật sự rất ít khi chứng kiến anh trai cười, hắn đã không nhớ ra bao nhiêu năm rồi chưa từng thấy... cho nên nhất thời cậu lại ngây ngẩn cả người, mãi cũng không có phản ứng. 

 

Quân Nguyệt Nguyệt thấy vẻ mặt của hắn thì biết chuyện gì đã xảy ra, lần đầu tiên lúc cô thấy Phương An Ngu cười, đức hạnh* cũng không khác gì Phương An Yến. 

 

*Đức hạnh: chỉ tố chất đạo đức phẩm hạnh, cũng chỉ sự châm chọc người nói, tỏ vẻ xem thường vẻ mặt, cử chỉ, hành vi, tác phong. Ở đây dùng với nghĩa thứ hai. 

 

Cô bỏ tay Phương An Yến còn níu lấy tay áo mình ra, nói, "Tôi không phải tới đây để tham gia cái tiệc đính hôn gì đó, anh có thấy cái cột kia không, tôi chính là muốn mua hai con cá ở trong đó."

 

Lời này ai nghe thấy cũng giống như nói hươu nói vượn, nhất là nguyên chủ với Ngọ Chấn Phi còn trải qua một khoảng thời gian  "Muốn mà không có được" trước đó, vả lại Quân Nguyệt Nguyệt và nguyên chủ trước sau trái ngược thay đổi cực lớn, Phương An Yến mà tin được cô thì chắc có quỷ rồi. 

 

"Cô còn mua hai con cá..." Cậu lấy lại tinh thần từ trong điệu cười của anh trai, trả lời cô với vẻ mặt chẳng tốt đẹp gì. "Nếu cô muốn ăn cá thì về nhà bảo người giúp việc làm cho cô, đừng ở đây náo loạn, về nhanh đi."

 

"Không phải, anh, cái người này làm sao vậy," Quân Nguyệt Nguyệt với Phương An Yến có lẽ là bát tự không hợp*, bất kể cô nói thật hay nói dối cậu đều không tin, "Tôi đúng là muốn mua cá, hôm nay nhất định phải mua, anh đừng cản tôi, tôi mua cho anh trai anh đấy."

 

*Bát tự không hợp: từ mạng phổ biến, nói đến việc hai người thêm bạn tốt lẫn nhau trên mạng xã hội, vừa mới nói chuyện được tám chữ thì cảm thấy hai bên không hợp nhau, hiểu đơn giản là hai người không hợp tính nhau. 

 

Cá đính ước đó!

 

Nếu Quân Nguyệt Nguyệt không nói mua cho Phương An Ngu, Phương An Ngu đã biết là cô càn quấy, cô vừa nói mua cho Phương An Ngu xong, Phương An Yến lại càng cảm thấy cô hoang đường, "Nếu như cô muốn gặp Ngọ Chấn Phi thì cô tự đi đi, không cần tìm loại lý do này, cũng đừng kéo anh tôi đi theo. Quân Duyệt, cô như vậy..."

 

"Duyệt Duyệt?"

 

Câu nói của Phương An Yến bị một giọng nói từ ba người sau lưng cắt ngang, "Là em sao Duyệt Duyệt?"

 

Người này dường như rất kích động, tiếng giày da đạp trên mặt đất rất gấp gáp, gần như là dùng sức chạy đến trước mặt ba người, một nắm kéo lại tay Quân Nguyệt Nguyệt. 

 

"Em đã đến rồi, anh tưởng là em sẽ không đến nữa, anh điện thoại cho em, em vẫn luôn không nhận máy..."

 

Cô theo cánh tay người này nhìn lên trên, lúc đang nhìn đến mặt người này, khiếp sợ đến quên mất rút tay trở về...


Chương 49


Ở mạt thế, Quân Nguyệt Nguyệt vốn là cô nàng nhỏ nhắn cơ bắp, có rất ít người khác phái sẽ lấy lòng cô, dẫu sao cô cũng là người biến dị cấp bậc tương đối thấp, lại là phụ nữ, sau khi biến dị thành như vậy, thật sự là có phần không thể hạ miệng được, hơn nữa chính cô ăn no cũng quá sức rồi, không có dư dả lương thực tích trữ đâu mà nuôi sống một người nữa.

 

Ngoại trừ làm nhiệm vụ bên ngoài, về cơ bản cũng không ra ngoài làm gì, cho dù có muốn treo cái mạng dị năng giả trên người cô, mục tiêu chủ yếu cũng không phải cô. 

 

Nhưng mà cũng chỉ có vài thứ cùng đường bí lối như vậy, gặp phải người trước mặt cô, trong kiếp sống sinh tồn dài đằng đẵng, với Quân Nguyệt Nguyệt mà nói, trái lại cũng không phải không có chút nhạc đệm nhỏ nhoi nào, cô đã từng tiện tay giúp một tên đàn ông theo đuổi mình, chỉ tiếc cô mới che chở cho người này được vài hôm thì đã chết khi làm nhiệm vụ rồi. 

 

Quân Nguyệt Nguyệt chỉ là tiện tay, hoàn toàn không nghĩ đến nhận được bất cứ lợi ích nào, bất cứ thứ gì trên người đàn ông đó, ngay cả chết cũng chưa từng nhớ đến anh ấy, bởi lẽ giúp anh ấy một tay, chỉ vì cô là dị năng giả, mà người đàn ông đó động tới là người thường, người bình thường không dám động đến dị năng giả, dù Quân Nguyệt Nguyệt chỉ là dị năng giả cấp rất thấp, không hơn. 

 

Cô vẫn còn nhớ rõ, người đàn ông kia trong lúc cô đang làm nhiệm vụ trước kia cũng kéo tay của mình như vậy, nói chờ cô trở về, tôi nhất định báo đáp cô. 

 

Báo đáp mà anh ấy nói không khó đoán, với tướng mạo đó, ở trong loại thế giới này, trừ chính bản thân anh ấy ra thì còn có thể sử dụng cái gì chứ?

 

Quân Nguyệt Nguyệt đứng yên trên xe, mặt không biểu cảm, cô không cần, vả lại anh ấy cũng chẳng phải kiểu cô thích, chỉ lạnh lùng lấy ra hai bàn tay lớn so với anh ấy. 

 

Cô giảng giải cho anh ấy báo đáp thật sự, kích cỡ thân thể của hai bên rõ ràng là vấn đề, trong lòng cô không rung động, thậm chí nghĩ đến sau khi trở về làm sao quăng tên này đi vừa hợp lý mà lại an toàn, ngay cả tên của anh ấy mà cô cũng chưa từng hỏi đến. 

 

Sau đó...

 

Sau đó thì không có sau đó nữa, cô làm nhiệm vụ chết rồi chết. 

 

Sau khi chết lại mở mắt, chỉ là ở cái thế giới này, mà cho tới bây giờ Quân Nguyệt Nguyệt cũng không nghĩ tới, chết đi sống thêm một lần, cô vẫn còn có thể gặp người đàn ông này, hơn nữa còn là vẻ mặt giống nhau kéo tay mình, kích động giống nhau không biết đang nói cái gì. 

 

Quân Nguyệt Nguyệt để ý người nhìn giống kiểu với anh ấy - Phương An Ngu, thậm chí anh còn là kiểu đàn ông mềm mại như bé thỏ trắng, cảm giác như mình còn chưa chết ở mạt thế, đứng trên chiếc xe kia, từ trên cao nhìn xuống bé thỏ trắng này đến một chút năng lực tự bảo vệ mình cũng không có, lòng tràn đầy bực bội. 

 

Có lẽ là vì đã có hai lần gặp gỡ trước, một lần là kẻ thù, một lần là đội trưởng làm cô chấn động, thế nên lần này gặp lại người giống y như đúc với mạt thế, Quân Nguyệt Nguyệt cũng đã gần như bình tĩnh lại, ngoại trừ vẻ sững sờ bên ngoài, chưa đến mức có cảm xúc vô cùng xúc động gì. 

 

Có điều thời gian cô sững sờ hơi dài, Ngọ Chấn Phi lại thấy cô không đẩy ra thì không thể nào buông ra được, vì vậy thời gian hai người kéo tay hơi lâu, Phương An Yến nhìn cười lạnh một tiếng, Phương An Ngu nhìn chằm chằm vào hai người nhìn nhau không buông, đã cắn môi. 

 

"Ngọ thiếu?" Phương An Yến gặp hai người này không biết liêm sỉ mà trình diễn ra tiết mục "Lâu lắm mới gặp lại", cậu thật sự không nhìn nổi, đang muốn vươn tay kéo hai người ra, chợt nghe giọng nói nũng nịu truyền đến cách đó không xa, "Chấn Phi, anh ở chỗ này sao, tiệc rượu đã bắt đầu rồi."

 

Giọng nói của cô gái này quá ngọt rồi, tối thiểu bốn dấu cộng đằng sau, hơn nữa biết cách làm người nghe xong trực tiếp nổi cả da gà, người này không phải người khác, chính là người còn lại trên cái cầu vòm không khí cầu treo trên cửa ra vào, là bảo bối cũng là mối bận tâm duy nhất của nhà họ Minh kinh doanh châu báu thành phố Khâu Hải này, Minh Trân. 

 

Cô ta xuống tiễn chị em của mình có việc phải đi, không ngờ lại thấy Ngọ Chấn Phi ở chỗ này. Lúc Minh Trân thấy Quân Nguyệt Nguyệt đứng bên cạnh anh ấy, ngay từ đầu cô ta cũng không thể nhận ra, dù sao cách ăn mặc trước đó của cô dù thế nào cũng là cố ý thanh thuần, tóc đen dài thẳng, buổi tối mặc váy trắng không khác gì nữ quỷ, có thể dọa mấy đứa nhỏ nửa cái thành phố này chạy mất dép. 

 

Không giống bây giờ, đột nhiên tóc xoăn màu sáng, tùy tiện mặc quần áo bình thường cũng có trước lồi sau vểnh, phô trương đến hận không thể đi đến chỗ đó đứng lại, ngay cả cổng vòm khí cầu ngũ sắc rực rỡ cũng không chướng mắt cô. 

 

Nhưng trong nháy mắt thấy rõ Quân Nguyệt Nguyệt, toàn thân cô ta lập tức kéo vang tiếng còi báo động, Ngọ Chấn Phi thích Quân Duyệt thích đến chết đi sống lại, đúng là chuyện cả thành phố Khâu Hải đều biết, Quân Duyệt kết hôn, Ngọ Chấn Phi mới có thể nản lòng thoái chí đồng ý với người nhà đính hôn với Minh Trân cô đấy. 

 

Mà lúc này hai người đã lôi kéo nhau, tròng mắt cô ta suýt chút nữa trợn trừng lên, vội vàng bỏ mặc chị em, bước chân lộn xộn chạy về phía mấy người kia. 

 

Vừa đến gần đã lôi kéo Ngọ Chấn Phi lui về phía sau, anh ấy không tình nguyện buông lỏng tay Quân Nguyệt Nguyệt ra, nhưng con mắt vẫn còn nhìn chằm chằm cô lưu luyến không rời. 

 

Minh Trân nhìn Quân Nguyệt Nguyệt ánh mắt vô cùng không tốt, "Sao cô lại tới đây?"

 

Cô ta có hơi hổn hển, chân bỗng giẫm mạnh trên mặt đất một phát, ả đàn bà này rõ ràng nói, cô ta không thích Ngọ Chấn Phi, bảo cô ta cứ việc yên tâm sau này tuyệt đối sẽ không liên hệ lại với Ngọ Chấn Phi nữa!

 

Quân Nguyệt Nguyệt không hiểu ra sao cả, cô không thể kịp thời rút tay ra, đến gần chỉ là bởi vì anh ấy nhìn giống với người đàn ông ở mạt thế kia như đúc mà thôi. 

 

Rốt cuộc thế giới này là thế nào, cô không nhịn được lại bắt đầu rối rắm, Ngọ Chấn Phi lại khó che giấu được sự hưng phấn nói, "Duyệt Duyệt, em đã đến đây rồi thì trước hết đừng đi, dù gì chúng ta cũng coi như là bạn bè một thời gian, hôm nay anh mời rất nhiều bạn bè trước kia của chúng ta đó, bọn họ cũng nói gần đây không liên lạc được với em, em kết hôn... kết hôn thì không cần những người bạn này như bọn anh nữa sao?"

 

Quân Nguyệt Nguyệt khẽ nhíu mày, nhưng mà nhìn Ngọ Chấn Phi như vậy, thật sự vượt quá dự đoán của cô, nếu như cái thế giới này thật sự có quan hệ với mạt thế, như vậy những người gọi là bạn bè của nguyên chủ kia, cũng đều nhìn giống với người ở mạt thế như vậy luôn?

 

Cô do dự một chút, đã nghe được tiếng cười nhạo của Phương An Yến, nhưng lại không thấy được Phương An Ngu sau lưng cậu rũ mi mắt xuống. 

 

Anh biết Ngọ Chấn Phi, bởi vì lúc anh và Quân Duyệt vừa mới bắt đầu kết hôn, lúc nào cô cũng đi ra ngoài chơi lúc đêm hôm khuya khoắt nên biết được người của cô đúng là người đàn ông này. Phương An Ngu không phải ngốc, chỉ là phản ứng hơi chậm thôi, tên đàn ông này thích cô, ai cũng nhận ra được.

 

Anh chậm rãi cắn môi, mà Quân Nguyệt Nguyệt thực sự bị do dự bởi lời nói của Ngọ Chấn Phi, chút bạn bè của nguyên chủ kia, vốn là cô thật sự không có hứng thú đi gặp, nhưng bây giờ cô phải tìm cách để hiểu rõ xem thế giới này xảy ra chuyện gì, chi bằng nhân cơ hội này, một lần có thể nhìn thấy đám bạn hồ cẩu bằng hữu của nguyên chủ, nói không chừng có thể tìm ra chút điểm đột phá nào đó...

 

Quân Nguyệt Nguyệt đang do dự, Ngọ Chấn Phi nhận ra được cô dao động, thì càng thêm kích động, "Duyệt Duyệt, chúng ta lên đi! Tiệc rượu đã bắt đầu rồi, tất cả đều là món ngọt em thích đó, còn nữa nếu em quả thực muốn mấy con cá kia, đợi đến lúc kết thúc, tất cả anh cũng cho người bắt giúp em nhé!"

 

Suy nghĩ cô đang chần chừ lập tức sống động lại ngay, cho cá đó, với lại quả thực cô không tìm thấy kiểu cơ hội nào có thể một lần duy nhất gặp được toàn bộ bạn bè kia của nguyên chủ thế này, cô vội vàng quay đầu lại kéo tay Phương An Ngu, nhìn về phía anh hất đầu về phía đại sảnh, ra hiệu cho anh theo cô đi vào. 

 

Sắc mặt Minh Trân trắng bệch, cô ta cắn răng lại không vui nói cái gì đó, kéo Ngọ Chấn Phi đi trước đi vào bên trong đại sảnh, anh ấy lại nói với Quân Nguyệt Nguyệt, "Duyệt Duyệt tới nhanh lên!"

 

Lúc bị Minh Trân kéo vào trong phòng, vẫn không quên nói với cậu bé giữ cửa, "Không được phép ngăn cản lại, đây là khách quý!"

 

Ngọ Chấn Phi bị kéo vào thang máy lên trước, Phương An Yến lập tức cười nói, "Cô không được đi lên, bây giờ cô lập tức về nhà với anh trai tôi. Quân Duyệt, cô đừng quên, cô vẫn chưa ly hôn với anh tôi, nếu cô làm chuyện gì có lỗi với anh ấy, tôi sẽ không tha cho cô. "

 

Nam chính đúng là nam chính, lời nói này đủ ngang ngược, góc độ và giọng nói dữ tợn đều rất thích hợp, nhưng mà vài cọng tóc vuốt dựng đứng trên đỉnh đầu kia, khiến cậu hung ác giống như bé dây ăng ten đáng yêu, vô cùng phá hoài bầu không khí.

 

Nội tâm Quân Nguyệt Nguyệt không hề chấn động, thậm chí còn hơi buồn cười. 

 

Cô hoàn toàn không để ý tới Phương An Yến, mà là lấy điện thoại ra nhắn tin cho Phương An Ngu ---Em muốn đi lên xem một chút, gặp riêng tiện thế lấy cá cho anh, anh đi không?

 

Phương An Ngu cúi đầu nhìn điện thoại, trong mắt có vẻ sáng lấp lánh, giống như ánh trăng đã bị bầu trời và mây đen che lại, đã mất đi ánh sáng rực rỡ, mà Quân Nguyệt Nguyệt quả thực phải gặp mặt, cô cần rất nhiều bằng chứng, để chứng minh cái thế giới này, rốt cuộc có phải như cô suy đoán hay không, rốt cuộc có quan hệ gì với mạt thế, rốt cuộc mạt thế...có thể đột nhiên một ngày bắt đầu hay không?

 

Quan hệ này quá lớn, cô nhất định phải nhanh chóng hiểu rõ ràng, bởi vì bây giờ cô đã không phải một mình nữa, cô còn có anh ngốc bé nhỏ kia. 

 

Cô nhận ra được Phương An Ngu không vui, không để ý ở sau lưng nóng nảy chỉ chực nhảy qua, còn thò tay qua Phương An Yến lay anh, vươn tay véo khuôn mặt Phương An Ngu, lại gõ chữ --- Nếu không bảo bác lái xe đưa anh trở về, anh ở nhà chờ em, em sẽ nhanh chóng về tới.

 

Quân Nguyệt không muốn dẫn Phương An Ngu đi lên lắm, cô thật sự sợ nhìn thấy quá nhiều người quen, hoặc là có cái gì đó phát triển ngoài dự đoán của cô, cô sẽ không thể chú ý đến anh được, Phương An Ngu không thể nói cũng không nghe được, dù là Phương An Yến cũng ở đó, nhưng cô muốn giống như một cô nàng xinh đẹp giỏi xã giao, chứ không muốn khiến Phương An Ngu chịu uất ức. 

 

Mà Phương An Ngu cúi đầu đọc tin nhắn, mãi không có phản ứng gì, sau đó không ngờ Phương An Yến trừng mắt nhét anh quay lại xe, rồi bảo lái xe đưa trở về, Quân Nguyệt Nguyệt nhìn anh nhoài người về đằng trước nhìn mình qua cửa xe, ánh mắt khiến cô rất lo lắng, cô cười an ủi anh, cách màn kính vẽ một khoảng thời gian cho anh, gửi tin nhắn cho anh biết --- Đến giờ đó, em nhất định về đến nhà nhé.

 

Trên khoảng thời gian còn có hình trái tim đỏ bé bỏng, Phương An Ngu tạm thời được vỗ về lại, còn Quân Nguyệt Nguyệt trong ánh mắt như dao găm bắn phá 360 độ của Phương An Yến, tiến vào cửa lớn, hít sâu một hơi, chuẩn bị đi tiếp nhận gió táp.

 

Nhưng mà mới cùng Phương An Yến vào thang máy, thì trong lúc bất chợt bị một tiếng sấm dội cực lớn dọa cho một pha run rẩy hơn nữa.

 

"Ôi đệch!"

 

"Mẹ ơi!"

 

Tiếng nói này khiến hai người trong nháy mắt đều tưởng lầm là tòa nhà bị nổ mất rồi, nhưng tiếng thứ hai, tiếng thứ ba nuối đuôi nhau nhanh chóng phun ra, giữa lúc ầm ĩ rốt cuộc cũng đoán được tiếng sấm đánh ra. 

 

Mỗi người dựa vào một góc thang máy kinh hồn táng đảm, chưa ổn định hai người đã đồng thời khinh thường đối phương, Phương An Yến chanh chua, "Hừ, làm việc trái lương tâm, sợ hãi chứ gì, cô đối xử với anh tôi như vậy, sớm muộn sẽ gặp báo ứng đấy!"

 

Quân Nguyệt Nguyệt đã định cãi lại nhưng tiếng sấm gầm vang này, quả thực như vang lên trong đầu cô, cô lại nghĩ tới, ở kiếp trước lúc trước khi mạt thế, cũng luôn là tiếng sấm kỳ lạ như thế này, sau đó chính là mưa to rơi xuống không dứt...

 

Rốt cuộc bây giờ đang xảy ra chuyện gì...


Chương 50


Phương An Yến thấy cô không cãi lại, giật bờ môi, cuối cùng lại chẳng muốn nói cái gì nữa. Dù sao cậu nhìn không nổi cũng không có hơi sức đâu mà nhìn người phụ nữ này, cô muốn làm cái quần què gì cũng đều vô dụng, vài ngày nữa cậu vẫn khuyên anh trai ly hôn với cô. 

 

Đúng lúc này thang máy đi lên 'đinh' một tiếng đến nơi, tiếng sấm vẫn tiếp tục không ngừng, cửa thang máy mở ra, đối diện là một mặt phòng bao cực kỳ lớn, đúng là vũ hội đính hôn, trên cửa còn có từ đính hôn tốt lành, đúng là dùng vàng lóng lánh trát lên đấy, ở dưới ánh đến vô cùng đẹp đẽ.

 

Âm nhạc khoan khoái từ bên trong theo khe cửa chui ra, Quân Nguyệt Nguyệt chậm rã đi về phía cửa, tiếng sấm bên tai chưa dứt, cô không thể nói rõ cảm giác trong lòng là gì, giống như cô đang hướng về phía một nơi nguy hiểm không rõ ấy, có quái thú gào rú bên trong đường ống đen kịt dài đằng đẵng, nhìn thấy ánh sáng phía trước nhưng lại không biết đó là lối ra an toàn để chạy trốn, hay vẫn là thông qua sào huyệt của quái vật. 

 

Phương An Yến dẫn đầu mở cửa ra trước đi vào, Quân Nguyệt Nguyệt đi sau cậu, vừa vào cửa, đúng là thời điểm hết bài hát, tiếng đóng cửa thu hút tầm mắt mọi người, cô đứng ở cửa ra vào, một bộ trang phục bình thường không hợp với tiệc rượu, tựa như một cô bé lọ lem không cải trang xông nhầm vào tiệc rượu của hoàng tử. 

 

Có điều cô thay đổi rất lớn, người nhận ra cô ngay từ đầu không nhiều lắm, cô thẳng thắn vô tư đón nhận ánh mắt đánh giá, tìm tòi qua trong nguyên một đám người, tìm kiếm khuôn mặt quen thuộc. 

 

Ngọ Chấn Phi thấy Quân Nguyệt Nguyệt đi lên, hận không thể bỏ Minh Trân lại từ trong sàn nhảy chạy qua đó, có điều cô ta quấn quýt lấy anh ấy giống như rắn, anh hoàn toàn không qua được. 

 

Góc độ này nhìn không được hết tất cả mọi người, Quân Nguyệt Nguyệt cất bước đi vào bên trong, không biết bài hát lại vang lên lần nữa, mọi người lại tiếp tục tưng bừng, vừa nhận ra vẻ mặt kì lạ của cô, lại không thừa nhận đã mất đi hứng thú đối với một người như vậy, tiếp tục bắt chuyện với người bên cạnh.

 

Quân Nguyệt Nguyệt đi vào bên trong, trong lúc đó bên ngoài có một tia chớp cực kỳ lớn, có hai cô gái đứng ở bên cạnh cửa sổ sát đất kinh ngạc lên tiếng, "Thật đẹp quá!"

 

Cô thầm nghĩ cười lạnh, đẹp? Nếu như cái thứ này thật sự có liên quan với mạt thế, về sau có lẽ các cô sẽ dựa vào não hoa văn của tang thi mà liên tưởng đến tia chớp đẹp đẽ kinh ngạc một đêm này. 

 

Không ngờ cô còn chưa đi tới trung tâm tiệc rượu, đã có hai cô gái mặc lễ phục đi về phía mình, hai cô này ăn mặc vô cùng tinh xảo, một người mặc lễ phục cúp ngực, đến bên cạnh cô thì ‘chậc chậc’ kinh ngạc, "Ôi!!! Tao còn tưởng là ai, thì ra là mày à, đồ hư hỏng này!"

 

Một trong hai cô gái đó nói xong, đẩy bả vai Quân Nguyệt một cái, còn trừng mắt nhìn về phía cô, mắng chửi người đi liền với thân mật Quân Nguyệt Nguyệt vẫn có thể đủ phân biệt ra được, rõ ràng hai người này là người quen biết với nguyên chủ, cô gái còn lại vóc dáng thấp hơn một chút, thò tay nhốt chặt bả vai Quân Nguyệt Nguyệt lại, cười hì hì nói, "Ban nãy mới thấy mày vào chung với Phương An Yến, thế nào rồi, thông đồng với nhau rồi sao? Chuyện cận thủy lâu dài* này, mày đạt được ánh trăng rồi sao?"

 

*Cận thủy lâu đài: xuất phát từ câu Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt có nghĩa những lâu đài gần nước sẽ nhìn thấy ánh trăng trước tiên. Ví với việc có quan hệ gần gũi với một người, hoặc là có các mặt như chức vụ, hoàn cảnh thuận lợi thì sẽ sớm có được lợi ích hoặc thuận lợi. 

 

Quân Nguyệt Nguyệt nhìn hai cô gái này, tìm tòi nhớ lại, tiếp lấy có phần thất vọng phát hiện bên trong trí nhớ của cô không hai người này, cô thờ ơ bỏ bàn tay ôm bờ vai mình ta, tiếp tục đi vào bên trong, thuận miệng đáp, "Nhanh chứ, bây giờ anh ta nhìn tao thì bắt đầu nghiến răng nghiến lợi,"

 

Ba người cùng nhau đi vào bên trong, cô gái cao nhìn Quân Nguyệt Nguyệt chậc chậc, "Cách ăn mặc này của mày tốt biết bao, tao chỉ nói đàn ông đều thích lẳng lơ, bộ dạng giống đồ đê tiện nhìn đẹp đẽ mê hoặc thế này, sao lại học em gái bệnh quỷ của mày, mặc một cặp cup D kia, thanh thuần lên được ư ha ha ha..."

 

Cô gái lùn cũng cười ầm lên, Quân Nguyệt bày tỏ đồng ý đối với ý kiến này, tầm mắt cô vẫn luôn tìm kiếm mặt người trong cái phòng này, vừa ứng phó qua loa với hai người bên cạnh mình, vừa bưng chén rượu lên, ngẩng mặt lên mà uống rượu. 

 

Không có người quen, chỉ có một mình Ngọ Chấn Phi.

 

"Ôi, mày nhìn xem, Ngọ Chấn Phi vừa nhìn thấy mày, nước miếng cũng chảy ra nhanh chóng rồi, nếu không có cái cô dâu nhỏ kia túm lấy, anh ta có thể bò qua đó mày tin không!"

 

Quân Nguyệt Nguyệt ậm ờ đồng ý, không nói tiếp, cô đã nhìn gần như tất cả mọi người trong phòng nhưng mà không thấy người quen mặt. 

 

Tiếng sấm ngoài cửa vẫn còn chưa dứt, quá nhiều cô gái nhỏ cũng nhìn tia chớp rồi, từng người lần lượt nhận ra Quân Nguyệt Nguyệt đến nói chuyện với cô, cô cũng không quan tâm, làm bộ mặt kiêu ngạo với không coi ai ra gì đến cùng, dù sao những người này cô không biết cũng không cần biết, sau khi nhìn tất cả mọi người trong phòng, xác nhận không có người quen thì chuẩn bị đi. Có điều trước khi cô đi, cần phải lấy cá đã. 

 

Cho nên cô trực tiếp đi qua phía Ngọ Chấn Phi, trước ánh mắt của thù hằn của Minh Trân cùng với ánh mắt của một đống người hóng chuyện náo nhiệt, và cả Ngọ Chấn Phi thấy cô chủ động đi tới thì lộ ra dáng vẻ hưng phấn như sắp ứa ra cả bong bóng mũi rồi, Quân Nguyệt Nguyệt vào thẳng vấn đề: "Tìm người bắt cho tôi hai con cá, phải là màu đỏ đó, bụng to mắt tròn, tiện thể cũng cầm bơm dưỡng khí và chậu cá luôn."

 

Vẻ mặt tươi cười của anh ấy cứng lại, cô nói tiếp, "Hôm nay anh đính hôn, chúc mừng anh, một lát nữa tôi sẽ đi xuống dưới lầu quẹt thẻ, tiền cá và tiền mừng quẹt cùng lúc cho anh luôn, tôi cũng không chờ được lâu lắm, chồng tôi đang ở trong nhà chờ rồi, tôi đi xuống lầu đợi cá, anh gọi người làm việc nhanh lên nha."

 

Sau khi Quân Nguyệt Nguyệt nói xong, dưới đủ loại ánh nhìn soi mói của mọi người quay người đi về phía cửa ra vào, nhưng mà khi đi tới bên cửa, bị Ngọ Chấn Phi vừa giãy giụa khỏi Minh Trân đã chạy tới túm lấy tay cô mà kéo lại.

 

"Duyệt Duyệt, em định đi nhanh như vậy à! Em ở lại thêm được một lúc sao? Em thay đổi số điện thoại rồi sao? Vì sao ngay cả anh gọi điện thoại cho em cũng không được, em..."

 

"Ngọ Chấn Phi," Quân Nguyệt Nguyệt nhíu mày, hạ giọng nói, "Vị hôn thê của anh sắp khóc rồi kìa, anh thả tôi ra đi."

 

Ngọ Chấn Phi bị ánh mắt cô siết chặt, vô thức thả lỏng tay ra, cô nói thêm một câu, "Nhanh chóng bảo người bắt cá cho tôi. Đúng là tôi đã đổi số điện thoại rồi, tôi kết hôn, anh đính hôn, về sau anh cũng đừng gọi điện thoại cho tôi nữa."


Anh ấy há to miệng, cứ cảm thấy Quân Duyệt không biết thay đổi chỗ nào rồi, dường như cô đã thay đổi rồi, nhưng cô thực sự vẫn là người mà anh ấy đã thích nhiều năm - Quân Duyệt. 

 

Chính xác, cô kết hôn rồi, dù cho không kết hôn, người cô thích cũng không phải Ngọ Chấn Phi. Mà giờ anh đính hôn rồi... Quan hệ thông gia của hai nhà liên quan đến quá nhiều lợi ích, không còn chỗ trống để quay đầu nữa rồi. 

 

Ngọ Chấn Phi bị Quân Nguyệt Nguyệt trước mắt thẳng thắn linh hoạt đổ ập xuống liên hoàn quyền đánh cho tỉnh, sau cùng chỉ há to miệng nói, "Chỉ cần cá màu đỏ thôi sao? Gần đây anh vẫn còn mới nhập vào một đám cá màu đen rất nhanh..."


Trong lúc đó Quân Nguyệt Nguyệt lướt qua Ngọ Chấn Phi đi về phía đại sảnh, bước chân cô lớn, đi vài bước đã đi tới bên cạnh một đám cô gái cười toe toét, cô đẩy trúng đám người, đoạt lấy một ly rượu trong tay một cô gái trong đám đó, kéo cổ áo cô ả đổ từ trước ngực cô ta mà đổ vào, mát đến tận tim, tâm trạng thăng hoa*...

 

*Mát đến tận tim, tâm trạng bay lên tận trời: cụm từ quảng cáo Sprite nhấn mạnh sự sung sướng, sảng khoái. 

 

Tiếng thét the thé chói tai vang vọng khắp phòng. 

 

Quân Nguyệt Nguyệt không hề có thành ý nói một câu, "Xin lỗi, tay hơi trơn."

 

Cô đẩy Quân Du trên mặt bị nhỏ tí tách rượu từ trong đám người ra, đi qua một bên cạnh cửa sổ, ngồi xổm trước xe lăn cô ấy, nhìn Quân Du thảm hại lau người mình từ đầu đến chân, hỏi, "Chẳng phải nói bạn đính hôn sao? Tham dự lễ đính hôn của bạn lại bị ức hiếp?"

 

Quân Du có phần sững sờ nhìn chị gái mình, cô ả kia vừa ra đúng là cố ý đó, ả đó cũng thích Phương An Yến, nhưng trong nhà không có mấy tiền, tự mình cũng là loại người trèo cành cao. Lúc trước ả ghen ghét không dám hống hách coi thường Quân Du, giờ lại biết tin sau này Quân Du không có khả năng kế thừa nhà họ Quân, hơn nữa quan hệ với Phương An Yến cũng đi tong, hôm nay là hội chị em tụ tập một đám muốn làm Quân Du lúng túng một chút cho hả giận. 

 

Loại tình tiết trong tiểu thuyết này thật sự quá tầm thường rồi. Có điều suy cho cùng Quân Du chỉ là người tàn tật, những ả này cố ý vảy rượu lên người cô ấy, cũng rất xấu xa. 

 

Cô ả bị đổ rượu vào người thét chói tai kia muốn tìm Quân Nguyệt Nguyệt trả thù, nhưng đến khi ả thấy rõ vẻ mặt của cô lại đứng yên cách đó không xa không dám đối mặt. 

 

Lễ phục hoàn toàn vứt đi rồi, nhưng trong giới đồn đại rất nhanh. Tương lai Quân Nguyệt sẽ là người đứng đầu nhà họ Quân, không thể động vào cô, vả lại đúng lúc này Phương An Yến đã đến. 

 

Cậu mày liếc nhìn Quân Du, lấy khăn tay từ trong túi áo vest ra, đưa cho cô ấy: "Lau đi."

 

Cô ả kia vốn đã thích Phương An Yến, trước mắt cậu chật vật như vậy quả thực xấu hổ và phẫn nộ muốn chết, vội vã bụm lấy mặt mình chạy vào buồng vệ sinh rồi. 

 

Quân Du nhận khăn tay, lau trên mặt, mới cười với Quân Nguyệt Nguyệt, nói, "Chị à, em không sao đâu."

 

Cùng lúc này Minh Trân đã chạy tới, cô ta chỉ chú ý quấn lấy Ngọ Chấn Phi rồi, không chú ý đến Quân Du bên này, lập tức vừa áy náy vừa lúng túng, "Bây giờ tôi gọi ngay người đuổi mấy con gà rừng này ra ngoài."

 

Cô nói xong quay người đi, rượu trên người Quân Du không nhiều lắm, lễ phục lại sẫm màu, nhìn cũng không quá lộ. Ba người im lặng một cách lạ lùng được một lúc, Quân Nguyệt Nguyệt nói, "Nếu không tôi đưa cô về nhà nhé."

 

Phương An Yến vội vàng mở miệng, "Tôi đưa, cô còn không quay về đi? Không phải cô trả lời anh tôi 9h30 về sao, cô còn định..." Hình như cậu khó mà mở miệng, nhìn cô với ánh mắt tràn ngập khiển trách. 

 

Lúc này Quân Nguyệt Nguyệt mới nhớ ra, cầm điện thoại lên nhìn qua, phát hiện ra giờ đã đến chín giờ mười lăm rồi, mẹ nó!


Chương 51


Kì lạ là trên điện thoại không có một tin nhắn nào, cô có phần cuồng cuồng, giao Quân Du cho Phương An Yến xong thì tranh thủ thời gian xuống lầu rồi. 
 
Phương An Yến vẫn còn đáng tin cậy đấy, mặc dù cậu cứ luôn như một con khủng long bạo chúa, nhưng rất có trách nhiệm, chuyện này của Quân Du nói thế nào cũng có nguyên nhân do cậu, cậu sẽ có trách nhiệm đưa cô về nhà. 
 
Quân Nguyệt Nguyệt xuống lầu xong, đến đại sảnh tìm nhân viên muốn quẹt thẻ, cô quẹt cả tiền mừng và tiền cá, Ngọ Chấn Phi coi như cũng nói lời giữ lời, đã sắp xếp cá cho cô ổn thỏa, nguyên bộ thiết bị cũng ở cửa, thậm chí đã chuyển lên một cái xe bán tải nhỏ, người trong xe chờ đưa hàng bất cứ lúc nào đây này. 
 
Có điều có lẽ anh ấy đã dặn dò chuyện không thể lấy tiền, Quân Nguyệt Nguyệt nói thế nào bàn lễ tân cũng không để cho cô quẹt thẻ, tiền cá cũng không được, thời gian đã đến chín giờ hai mươi chín phút, cô như cô bé lọ lem sắp tới giờ rồi, nhìn thời gian sốt ruột giậm chân xong, nghĩ thầm sau này hãng nói, cứ tạm vậy đi!
 
Quân Nguyệt Nguyệt gõ cửa lái xe bán tải, dặn dò cậu ta một chút, phát hiện ra bên trong còn vài người khác, có cả cậu bé giữ cửa lúc trước, đoán chừng là Ngọ Chấn Phi đã thông báo rồi, định giúp cô khuân đô đây mà. 
 
Người này vẫn rất tốt, tiền mừng kết hôn cô nhất định cho nhiều hơn. 
 
Từ đại sảnh ra khỏi cửa, cô còn chưa kịp lên đến bên xe đi lên, sấm rền vang thật lâu, cuối cùng mưa. 
 
Mưa to không hề có dấu hiệu mà mưa như trút nước xuống, cô đi gần như có vài bước đã bị dội cho lạnh thấu tim. Xe đến đón là xe trước đó Phương An Yến dặn dò đưa Phương An Ngu về, Quân Nguyệt Nguyệt trở về ngồi cùng xe với tài xế cùng đến Phương An Yến, xe bán tải phía sau đi theo xe bọn họ. 
 
Khi về trên đường mưa càng rơi càng lớn, to đến mức lái xe giảm tốc độ xe xuống chậm nhất, cần gạt nước liên tục quét qua lại, nhưng mà vẫn không thấy rõ đường như cũ, trong lòng Quân Nguyệt Nguyệt nôn nóng lại hỗn loạn, đêm mưa như vậy, khiến cho cô nhớ đến mạt thế, thời điểm như vậy, trong đầu cô điên cuồng muốn gặp Phương An Ngu. 
 
Anh nhất định cực kỳ nghe lời đợi cô rồi, hai kiếp, lại là lần đầu tiên có người đợi cô, cảm giác này quá kỳ diệu rồi, vừa lo lắng vừa chua xót. 
 
Nhưng trong lòng càng sốt ruột, trời mưa lại càng lớn, tốc độ xe chậm không chịu nổi, từ khách sạn đến biệt thự nhà họ Phương, lúc đi hơn hai mươi phút, lúc về đi suốt nửa giờ, đến sân nhỏ của nhà họ Phương thì xuống xe, nước trên mặt đất đã ngập tới bắp chân rồi. 
 
Hơn mười một giờ trong đêm, Quân Nguyệt Nguyệt dẫn người xách cá trở về, cá quá lớn, chậu cá cũng lớn, lên lầu lại đi qua đi lại hơn nửa tiếng trên dưới, trong lúc đó cô đi lên nhìn ba lượt, cũng tìm khắp nơi trong phòng không thấy Phương An Ngu, hỏi người làm, người làm cũng không thấy anh đi ra ngoài. 
 
Chậu cá đặt ở chính giữa, Quân Nguyệt Nguyệt cưỡng ép mấy anh con trai cầm tiền, sau đó bọn họ đi hết, Quân Nguyệt Nguyệt không ngừng gọi điện thoại cho Phương An Ngu, không có ai nhấc máy, liên tục nhắn tin cho anh, không người trả lời, thậm chí đầu đội mưa to đến phòng bảo vệ điều tra camera giám sát, sau khi đưa anh trở về thì không thấy anh đi ra ngoài, anh ở ngay trong biệt thự, nhưng mà trong phòng liên quan đến việc riêng tư nên không có để camera, cô và đám người làm tìm tất cả các phòng, cũng không có bóng dáng anh. 
 
Cô đã gọi điện thoại được cho Phương An Yến, câuj cũng đang quay lại đây rồi, ngay cả Quân Du cũng không kịp đưa về!
 
Quân Nguyệt Nguyệt thật sự bị dọa chết, cô chưa từng lo lắng đến như vậy, trong phòng xoay qua xoay lại vài vòng, thậm chí bắt đầu tự trách, cô không nên bỏ lại anh, anh sẽ đi chỗ nào đây? Anh có thể đi...!
 
Trong nhà còn chỗ chưa tìm!
Cô bất chấp mưa to mở cửa ban công ra, lục lọi đến phòng chứa đồ. Đến khi mở được cửa ra, mò mẫm tìm đèn phòng chứa đồ, hơi thở cô bỗng nghẹn lại. Phương An Ngu ôm đầu gối ngồi ở góc hẻo lánh nhất, vùi đầu trên đùi, như một chú chó lang thang bị vứt bỏ. 
 
Trong tay anh cầm điện thoại, do mưa quá lớn, nước ban công không kịp thoát cống chảy xuống, trào ngược lại vào phòng chứa đồ, cả người anh ngồi trong nước bẩn, nước đã ngập quá mắt cá chân. 
 
"An Ngu..." Cả người Quân Nguyệt Nguyệt ướt đẫm, nhếch nhác không chịu nổi, chứng kiến dáng vẻ anh như vậy, theo bản năng gọi anh một tiếng. 
 
Anh không nghe được, nhưng cảm thấy mặt nước chấn động, cảm nhận được ánh sáng, anh ngẩng đầu, nhìn về phía cô. 
 
Ánh mắt đó, là Quân Nguyệt Nguyệt trong mắt anh chưa từng nhìn thấy, cô dường như xuyên qua Phương An Ngu, thấy được thời điểm chính mình cũng từng bị vứt bỏ. 

 
Không có bao nhiêu thống khổ và dao động dữ dội, thậm chí anh đang bình tĩnh đấy, nhưng bình tĩnh đến một mảng trống rỗng. 
 
Quân Nguyệt Nguyệt lập tức đau lòng mà khóc, vội vàng nước mắt tí tách đi đến bên cạnh anh, ngồi xổm xuống ôm anh, ôm cực kỳ sít sao. 
 
"Thật xin lỗi..." Cô biết Phương An Ngu không nghe được, trong điện thoại, cô gửi vô số tin nhắn, đều là những lời này, nhưng khi đối mặt với anh như vậy, cô vẫn nhẹ giọng nói xin lỗi sát bên tai anh, môi hôn lên khuôn mặt lạnh buốt của anh, khiến anh nhìn thấy chính mình đang nói xin lỗi. 
 
Phương An Ngu một lúc lâu mới có phản ứng, anh vươn tay ôm lấy Quân Nguyệt Nguyệt, chặt đến mức xương cô phát đau.
 
"Em đã về trễ rồi..." Cô ôm anh nói cho anh biết, cũng nói cho mình, "Sẽ không bao giờ như vậy nữa."
 
Phương An Ngu cũng không biết đã ngâm trong nước bao lâu, toàn thân đã lạnh buốt, Quân Nguyệt Nguyệt kéo anh ra, sợ anh bị ốm, vội vàng đưa anh về trong phòng, c ởi quần áo ướt sũng của anh ra rồi đẩy người này vào phòng tắm. 
 
Nước ấm có thể nhanh chóng khiến người ta ấm lại, dù sao cô cũng tìm được anh rồi, trái tim thả lỏng xuống, lúc này mới cảm giác được mình cũng lạnh cóng người rồi, run rẩy lau điện thoại có phần ẩm ướt của hai người, điện thoại thực cmn quật cường, rõ ràng chỉ có một mình lại có thể khống chế nước chảy, còn kiên cường mà lóe sáng lên. 
 
Cô đẩy mạnh Phương An Ngu vào phòng tắm, nghĩ đến việc gọi điện thoại cho Phương An Yến, bảo cậu đừng quá sốt ruột, nhưng điện thoại cô sập nguồn, bật không lên nữa rồi...
 
Cô vừa cầm điện thoại của Phương An Ngu lên, cửa phòng tắm lại mở ra, cả người anh ướt sũng nhoài người về phía cửa nhìn cô, Quân Nguyệt Nguyệt không kịp giải thích mình chẳng qua là muốn gọi điện thoại... đã bị anh kéo vào. 
 
Nước ấm xối xuống đầu, lạnh nóng xen kẽ khiến người cô nổi da gà, Quân Nguyệt Nguyệt nghĩ đến việc thử trấn an Phương An Ngu một chút, rồi đi báo bình an cho Phương An Yến, nhưng mỗi lần cô đi về phía cửa thì bị anh giữ chặt, anh không thể nói chuyện lại không nghe được cô nói gì, điện thoại ở bên ngoài phòng tắm không có cách nào trao đổi, phòng vệ sinh này cũng không có quyển sổ nhỏ nào, hai người hoàn toàn không có biện pháp nào giao tiếp với nhau. 
 
Quân Nguyệt Nguyệt giống như một con khỉ khoa tay múa chân, nói chầm chậm bằng khẩu hình, định trao đổi với Phương An Ngu, nhưng kiểu này không phải xác định trong hoàn cảnh đang nói chuyện, anh không đoán được, hơn nữa thái độ của anh khác thường, có chút cố chấp túm lấy Quân Nguyệt Nguyệt, rất gắng sức, nhưng trong mắt lại đều là van xin cùng với sợ hãi. 
 
Chuyện này ai có thể chịu được?
 
Quân Nguyệt Nguyệt ngừng nghĩ cách đi ra ngoài, thích thú xả nước với anh, nghĩ đến việc tắm rửa xong đi ra ngoài lại gọi cũng kịp, nhưng nước ấm bốc hơi, trên người hai bọn họ quả thức đã ấm lại rồi, tắm cũng tắm xong rồi, mà Phương An Ngu vẫn ôm cô không thả, ánh mắt cũng luôn không ổn lắm, như mấy con thú nhỏ sợ bị ném đi. 
 
"Chúng mình đi ra ngoài, em không đi em..." Quân Nguyệt Nguyệt nhìn ánh mắt mờ mịt của anh từ bỏ không trao đổi nữa, thở dài ôm anh, tay liên tục vuốt nhẹ sau lưng anh để vỗ về. 
 
Đầu Phương An Ngu đặt ở đỉnh đầu Quân Nguyệt Nguyệt, độ ấm trong phòng tắm đã cao quá xá, cô thò tay qua tắt hệ thống điều hòa không khí cạnh tấm gương, ai ngờ bị đặt trên bồn rửa mặt. 
 
Quân Nguyệt Nguyệt nhìn qua chiếc gương có chút mơ hồ, nhìn Phương An Ngu đứng sau lưng cô, anh trong gương liếc nhìn cô một cái, ôm cô từ phía sau, nghiêng đầu hôn lên sườn mặt cô, là một loại ngụ ý rất chậm chạp và triền miên. 
 
Cùng với ngày đó ở khách sạn, giống hệt ngụ ý của Phương An Ngu lúc ở trong khe giữa góc tường và giường, cô lập tức hiểu được, anh vẫn dè dặt như cũ, nhưng so với buổi sáng hôm đó hiện tại trạng thái của hai người lại quá thuận tiện rồi. 
 
Không phải thời điểm này, Quân Nguyệt Nguyệt tự nói với chính mình.
 
Nhưng Phương An Ngu dường như sợ hãi, chính cô không giữ đúng thời gian trở về, anh sợ hãi như thế, chuyện này vẫn có thể xem như là biện pháp tốt để trấn an anh. 
 
Huống hồ quan hệ cô với anh đã tốt rồi, cô không có lý do để cự tuyệt không phải sao…
 
Hơi nước trong phòng tắm dần dần tiêu tan, nhưng trên gương lại bị che đi một vệt nước do tay ấn rất dài, không chỉ như thế, vách tường phòng tắm, bồn rửa mặt, đều là kiểu nhìn như lặng lẽ không một tiếng động nhưng lại vô cùng in dấu vết rất mạnh. 
 
Quân Nguyệt Nguyệt chưa bao giờ là loại người yếu ớt, bị tang thi hợp nhau xé xác, cũng không kêu đau đớn tột cùng bao nhiêu, dù gì khi đó, so với đau, sợ hãi với tử vong càng nặng hơn một chút.
 
Nhưng việc này, lấy kinh nghiệm tỉnh táo, cô thật sự chính là lần đầu tiên, cô không ngờ tới, chuyện này còn khó chịu hơn đau đớn.

 
Không chắc chắn mà nói, ở cùng Phương An Ngu bình thường dịu dàng hoàn toàn trái ngược với anh dưới sự thao túng, cô hoàn toàn không nhịn được. 
 
Cắn răng không nhịn được giọng nói, cô bị giọng kêu của mình làm cho xấu hổ sắp khóc. 
 
Cửa trong phòng thậm chí phòng khách đều mở, từ cửa phòng tắm lên trên một chút tấm kính mờ, có thể nhìn thấy màu sắc bóng đèn ấm áp bên trong, cửa phòng tắm hai người chồng lên nhau quần áo ướt sũng, quấn quýt chung một chỗ khó bỏ khó tách ra, còn đang không ngừng hướng về bốn phía tràn ngập nước đọng, trên giường hai cái màn hình điện thoại đều khác thường mà lóe lên, mũi tên nhỏ định vị trên đó chỉ vào lẫn nhau, hai con cá phình bụng suốt đêm bị với tư cách cá đính ước dọn trở về, trừng bốn mắt nhìn, hoảng sợ chồng chéo lên nhau ở một góc, quan sát đến hoàn cảnh mới.
 
Trong phòng kim đồng hồ chỉ hướng một giờ rưỡi, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng kim giây đồng hồ nhẹ nhàng đập ra tiếng vang, hướng phòng ngủ phòng tắm, thỉnh thoảng để lộ ra cùng loại với âm thanh ngắn ngủi lo sợ. 
 
Phương An Yến đầu đội mưa to như sắp mạt thế trở về, chỉ kịp giao Quân Du ướt sũng đi cùng cậu cho dì giúp việc nửa đêm nửa hôm bị gọi lên, bắt đầu một bước ba bậc thang đi lên trên lầu hai. 
 
Cậu gấp gần chết. Quân Duyệt gọi điện thoại cho cậu nói không tìm thấy Phương An Ngu đâu. Phương An Yến vội vàng gấp gáp trở về, giữa đường phát hiện điện thoại của cô cũng không gọi được!
 
Chạy lên bậc thềm, thò tay đẩy cửa phòng khép hờ của anh trai ra, bước chân cậu bước quá lớn, cậu sốt ruột đến sắp điên rồi, nhưng còn chưa đi đến phía phòng ngủ, trước mặt truyền đến âm thanh khiến cậu dừng lại bước chân---
 
"An Ngu... Đừng... cái này không được..."
 
Quân Nguyệt Nguyệt không nhịn được trao đổi cầu xin, nhưng bởi vì Phương An Ngu là người điếc không nghe được âm thanh thảm thương nên không thể thành công, đúng lúc bị Phương An Yến nghe thấy. 
 
Phương An Ngu cũng không phải người ngu, trong nháy mắt âm thanh này truyền đến lỗ tai cậu lập tức hiểu được trong phòng tắm đang xảy ra chuyện gì. 
 
Bước chân về phía trước lặng lẽ dừng lại, chẳng qua là vì động tác quá lớn, cậu bị xoạc chân sấp mặt, khiến cho "trứng" bị kéo căng ra, quỳ trên mặt đất thật lâu không đứng dậy nổi...
 


Chương trước Chương tiếp
Loading...