Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc - Trang 2
Chương 39: Chương 39:
Gần như vừa nhìn thấy Quân Nguyệt Nguyệt nói "Không ly hôn", Phương An Ngu lập tức gật đầu luôn.
Ban đầu cô còn nghĩ rằng anh còn phải phản ứng một lúc đấy, thấy anh gật đầu nhanh chóng như vậy thì không nhịn được sửng sốt.
Cô ấn điện thoại nói, "Tôi còn chưa nói điều kiện mà, anh đồng ý quá nhanh đấy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tin nhắn tới, Phương An Ngu mở điện thoại nhìn xong thì trả lời lại --- Cô nói điều kiện gì?
Quân Nguyệt Nguyệt ấn điện thoại nói, "Anh vẫn nhớ tôi còn nợ anh một thứ anh thích chứ?"
Phương An Ngu gật đầu rồi lại lắc đầu, gõ chữ --- Tôi không nghĩ ra.
Cô nói: "Tôi giúp anh nghĩ. Ban đầu chúng ta định về sẽ ly hôn nhưng hiện tại tôi có chút phiền phức cho nên tạm thời lùi thời gian ly hôn lại một chút."
Đợi anh xem hết đoạn tin nhắn này, cô mới tiếp tục nhấn đưa giọng nói vào điện thoại, "Đợi đến khi tôi giải quyết xong phiền phức, lấy được một khoản tiền. Nhà các anh cũng đang cần tiền, đến lúc đó tôi chia cho anh một nửa tiền, coi như là đồ tôi còn nợ anh."
Tin nhắn này hơi dài một chút, cô kiên nhẫn chờ đến lúc anh ngẩng đầu lên mới hỏi, "Anh đọc có hiểu không?"
Phương An Ngu gật đầu nhưng không hỏi tiền gì mà chỉ hỏi --- Cô gặp phiền phức gì thế?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không phải phiền toái gì, dù sao chúng ta cũng ly hôn muộn một chút. Đến khi đó tôi cho anh một nửa tiền rồi chúng ta ly hôn coi như là xong."
Quân Nguyệt Nguyệt nói xong, suy nghĩ như vậy vừa hợp lý. Dù gì Phương An Ngu cũng chưa nghĩ ra thích thứ gì nên trả thẳng thù lao cho anh luôn.
Cô có thể chỉ cần trả rất ít, dù sao việc ngủ một đêm này, cô quỵt nợ thì ai có thể làm gì được cô, mà lúc cô với Phương An Ngu phát sinh quan hệ thì đã là vợ chồng hợp pháp rồi.
Cho nên hứa trả một nửa là vì cô biết trong sách nhà nữ chính rất giàu đó. Nếu ông cụ Quân thật sự đuổi cô thì chắc chắn sẽ cho không ít. Cho anh một nửa không chỉ thanh toán phí ngủ đêm đó, nhà họ Phương cho hai anh em này bám víu nhà họ Quân chẳng qua cũng chỉ vì tiền, cô đưa tiền sẽ giúp đỡ được nhà họ.
Tất nhiên cô làm vậy không phải giúp nhà họ Phương, nhà đó với cô không hề có chút quan hệ nào hết. Chỉ là cô muốn giúp đỡ Phương An Ngu, đến khi đó lại dạy anh tại sao tính toán sao cho chu toàn với người nhà, anh cũng không cần phải không tình nguyện kết hôn với một ai đó.
Dù sao Phương An Ngu ngốc như vậy, bất kể kết hôn với ai, chỉ cần người đó không thật lòng yêu anh thì anh đều sẽ dễ bị bắt nạt thậm chí ngược đãi. Mà bản thân anh chịu tủi thân lại không chịu nói ra, nhớ lại lúc cô vừa xuyên sách đến anh bị nguyên chủ bắt đến ngủ ở phòng chứa đồ cạnh ban công, không cho anh bày hoa đang trồng ở ngoài, cũng không nói chuyện với anh, lạnh lùng hành hạ anh. Cô cảm giác lúc mình buông tay thoát khỏi cốt truyện chính có khi tiện thể kéo anh một cái.
Thật ra dựa theo cốt truyện ban đầu, Phương An Ngu sẽ không kết hôn với người khác nữa. Anh là nam phụ, chờ bị hiểu lầm với nữ chính là xong nhưng cốt truyện hiện tại không khớp với những gì cô đã đọc trước đó. Ông cụ Quân sắp thay đổi chủ nhà họ Quân rồi, không ai biết được sau này cốt truyện sẽ sụp đổ theo hướng nào.
Nếu như cốt truyện sụp đổ như vậy, không có việc gì sao? Quân Nguyệt Nguyệt thật sự có hơi lo lắng.
Rõ ràng cô đã cố gắng hành động dựa theo hướng cốt truyện, theo lý thuyết thì nhân vật nữ phụ độc ác như cô chỉ cần dựa theo cốt truyện làm hỏng tất cả là được, dù phá hỏng như thế nào, không thông qua khảo nghiệm là được sau đó cô dẫn Phương An Ngu chạy đi coi như bỏ quyền lợi rồi. Ai dè chả hiểu vì sao cô lại được thông qua cơ chứ? Ông cụ Quân đúng là người làm chuyện kì lạ đó nữa chứ.
Cô nghĩ không ra nên không thèm lãng phí tế bào não nghĩ nữa. Cô chó ngáp phải ruồi phải nghĩ cách làm chệch hướng tất cả ra thì tốt.
Cô thấy Phương An Ngu nghiêm túc suy nghĩ rồi gõ một hàng chữ --- Cũng được nhưng mà... chúng ta không thể không ly hôn được sao?
Quân Nguyệt Nguyệt thừa nhận lúc nhìn thấy dòng chữ này, lòng cô không kìm nén được sự rung động. Anh nằm đối mặt với cô, vẻ mặt và tư thế đều thả lòng còn được anh hỏi chuyện này, tất cả giống như truyền cho cô một tín hiệu gọi là "thích làm thế nào cũng được."
Lúc trước cô kích động suýt chút nữa thì ra tay với anh, giờ phút này trong lòng cô rung rinh là sự thật, dù sao cô đã chứng kiến quá nhiều chuyện sống chết, chuyện tình yêu nam nữ cũng là lần đầu tiên dù lý trí vẫn luôn lấn án, mà anh cũng không hề có điểm nào đạt trong danh sách tiêu chuẩn kén chồng của cô.
Thế nhưng cô không hề biết, yêu thích và lựa chọn là hai việc không giống nhau. Cái thứ hai có thể thúc đẩy khả năng có thể đoán được kết quả nhưng cái thứ nhất lại không có bất cứ quy tắc hay biện pháp nào tìm ra được.
Chuyện lâu ngày sinh tình thật ra cũng không cần nhiều ngày cũng không khác biệt với việc ngày qua ngày ở cùng nhau trong thời gian đủ lâu.
Quân Nguyệt Nguyệt hiếm khi trầm ngâm, bên ngoài mưa bắt đầu nặng hạt hơn, lộp bộp rơi trên cửa sổ không theo quy luật nào cũng giống như tim cô đang đập lúc này.
Có điều may mắn là lý trí của cô vẫn chiếm phần cao hơn, cô không lỗ mãng làm hỏng vỏ bọc mà chỉ lặng lẽ, chậm chạp, giống như đêm hôm đó, lộ ra cảm xúc mềm yếu bên trong vỏ bọc đó, cầm điện thoại nhìn anh nhấn xuống nói, từng câu từng chữ, "Vì sao không ly hôn?"
Thấy câu hỏi của cô xong, anh bắt đầu nhanh chóng gõ chữ. Anh không thận trọng như cô cũng không hề có một phút do dự, thẳng thắn gõ --- Bởi vì tôi thích...
Quân Nguyệt Nguyệt vừa nhìn đến dòng chữ này thì ngoài trời đột nhiên truyền đến một tiếng động cực kỳ vang, tiếng sấm rung trời lở đất giống như nổ. Bom nổ bên tai.
Cô bị giật mình run rẩy một chút, nhìn bên ngoài lại không thấy gì, chỉ có trời mưa to không ngừng.
Tim cô thình thịch, không phải do tiếng sấm mà là tin nhắn nhảy ra ngay sát tiếng sấm. Thực ra cô vừa nhìn một nửa đoạn tin nhắn của anh.
Nhìn thấy anh viết cái gì, tay cầm điện thoại cũng bắt đồ ra mồ hôi, nghiêm túc ngồi xuống, ấn mở tin nhắn ra xem - Bởi vì tôi thích ở chung với cô."
Cô đứng đấy, lông tơ vừa dựng đứng lên lại rơi xuống hàng loạt, râu nhỏ chầm chậm thu lại. Cô không quay đầu nhìn mặt Phương An Ngu mà ngồi quay lưng về phía anh nhìn tin nhắn trên điện thoại chậm rãi ôm lấy đầu gối.
Thật ra anh rất dễ bị lừa, chỉ cần dựa theo tin nhắn này hỏi tiếp, tại sao anh lại thích ở chung với cô? Có phải anh thích tôi nên mới không ly hôn đúng không?
Quân Nguyệt Nguyệt chắc chắn anh nhất định sẽ trả lời.
Nhưng đó là sự thật sao?
Phương An Ngu có thực sự biết cái gì là thích không, ngay cả no bụng là gì anh còn không biết...
Chưa nói cô mới xuyên đến thân thể này mấy ngày, trước đó nguyên chủ đối xử với anh thế nào thì qua sách cô cũng biết một chút. Dù còn chưa đến tình tiết ngược đãi đằng sau đó nhưng thực sự là không hề tốt.
Chung quy lại anh không ngốc đến mức ai đối xử với mình tốt cũng không biết, nếu không anh cũng không nghe lời Phương An Yến như vậy.
Mấy ngày ngắn ngủi như vậy, cô hoàn toàn không tin được chính mình thật sự có tình cảm với anh. Anh làm sao có thể quên những tổn thương nguyên chủ gây ra lúc trước mà đi thích cô kia chứ?
Rốt cuộc thích là gì, chính cô nghĩ mãi cũng không rõ thì sao có thể hỏi kẻ ngốc như Phương An Ngu được.
Vẫn may câu trả lời của anh không để cho đầu óc cô nóng lên.
Cô ôm đầu gối nghe tiếng mưa rơi ầm ầm bên ngoài giống như đêm hôm trước khi biến dị đời trước, cuộn người lại, yên lặng một lúc mới giấu hoàn toàn vỏ bọc vào bên trong, che giấu kín lại.
Sau đó thả lỏng người nằm lại trên giường, trong thời gian ngắn ngủi cô đã khôi phục trạng thái bình thường.
Cô không trả lời tin nhắn của anh mà lại giống như trước chuyển đề tài.
Nhấn điện thoại đưa giọng nói vào, "Phản ứng của anh có vẻ nhanh lên rất nhiều đó, anh có tự cảm nhận được không?"
Phương An Ngu không vì cô không trả lời tin nhắn của anh mà không vui, suy nghĩ của anh tương đối đơn giản, không hỏi sự việc đến cùng. Dù sao cô đã nói tạm thời không ly hôn, anh đợi sau này lại từ từ hỏi tiếp.
Quân Nguyệt Nguyệt hỏi phản ứng của anh có phải nhanh lên hay không, tất nhiên anh cũng đã nhận ra, anh định nhanh hơn chút nữa rồi nói với cô, không ngờ lại bị cô phát hiện ra rồi.
Khóe miệng anh nâng lên rất nhỏ mới cúi đầu nhắn lại - Đúng vậy, nhanh hơn lúc trước rất nhiều, là do cô kiên trì nói chuyện với tôi, cám ơn cô.
Cô nhìn lúm đồng tiền của anh nhẹ nhàng lóe lên rồi biến mất cười rộ lên, nhấn ghi âm nói, "Thật ra tôi không hề kiên nhẫn đâu nhưng anh khá đặc biệt."
--- Đặc biệt ở đâu? Anh hỏi tiếp.
Cô nghĩ ngợi nhìn anh dùng ghi âm nói, "Có lẽ là đặc biệt ngốc."
Cô lại phát hiện một cách giao tiếp rất nhanh với Phương An Ngu, cô dùng WeChat gửi tin thậm chí không cần chuyển giọng nói thành tin nhắn mà là gửi thẳng tin nhắn âm thanh cho anh, anh sẽ nhấn chuyển giọng nói thành tin nhắn.
Chỉ cần cô nói đúng và chậm một chút, không quá dài thì đa số đều có thể chuyển đổi chính xác, vô cùng thuận tiện.
Hai người nằm trên giường, mỗi người một cái điện thoại, mặt đối mặt nói chuyện quên hết thời gian, nói những chuyện không đâu như bình thường.
Phương An Ngu --- Cô bảo dẫn tôi đi ăn ở xe đẩy đấy nhé.
Quân Nguyệt Nguyệt ấn ghi âm nói, "Là đồ ăn vặt trên xe đẩy, ngoài trời mưa. Lúc trời mưa, xe đẩy đều dọn quán rồi."
Gửi giọng nói đi, dừng một nói chút, cô nói tiếp, "Hôm nay không ăn được, ngày mai nhé."
Anh chậm chạp cắn môi, lúc sau lại gõ chữ - Nhưng tôi vẫn chưa no.
"Anh sắp no rồi đó." Một tay cô nhấn ghi âm, một tay để lên bụng anh, "Anh hoàn toàn không biết thế nào là no bụng, lượng cơm hôm nay anh ăn không khác với bình thường mấy."
Anh ngốc vẫn lắc đầu --- Tôi thực sự chưa ăn no.
Khiến cô không còn cách nào khác, đành nói, "Nếu không anh muốn ăn gì thì báo phòng bếp làm cho một chút."
Phương An ngu lại lắc đầu --- Như thế không lịch sự, An Yến dặn đến nhà họ Quân
không thể không lịch sự được.
Quân Nguyệt Nguyệt kêu một tiếng, "Phương An Yến là mẹ anh à, cái gì cũng để ý thế."
Phương An Ngu nhìn xong thì yên lặng một lát mới gửi tin --- Mẹ không để ý tới tôi, chỉ có An Yến để ý tới tôi."
Gửi tin nhắn rồi, lại bổ sung một câu --- Từ nhỏ đến lớn.
Quân Nguyệt Nguyệt đọc sách, quả thật nam chính cho dù hiểu lầm nữ chính và anh trai có qua lại với nhau cũng chưa từng nói nặng lời với anh. Cô mất niềm tin với tình thân, thậm chí có chút bài xích kịch liệt nhưng cô cũng không phải người khác, ở đây cũng không phải mạt thế, cô không thể bình luận được tình thân của người khác.
Dù sao Phương An Yến quan tâm Phương An Ngu là thật sự, hơn nữa hai người họ cũng không trải qua thử thách ở mạt thế.
Lúc vừa biến dị cô luôn nghĩ, nếu như mạt thế không đến, không gặp đám người ép phải chọn người thì cả nhà cô có lẽ sẽ chết trong miệng tang thi, cũng có thể chết vì đói khát nhưng chung quy lại vẫn sẽ ở chung, cô cũng không bị bỏ rơi.
Cô lắc lắc đầu, ném những ký ức mù mịt đắng chát đó đi, trả lời vào điện thoại, "Tôi dẫn anh ra ngoài ăn nhưng không phải ăn ở xe đẩy kia mà chúng ta ăn những thứ sạch sẽ hơn nhé."
Đôi mắt kia lập tức sáng long lanh, thật sự sáng ngay lập tức khiến cô không nhịn được phì cười.
Trong khi ngoài trời vẫn còn mưa, tại thư phòng ông cụ Quân vẫn nhẹ nhàng ấm áp nói chuyện an ủi Quân Du, Phương An Yến vẫn còn ở trong phòng lo lắng chờ kết quả cuối cùng. Quân Nguyệt Nguyệt lại dẫn Phương An Ngu đi hỏi người làm mượn cái ô, hai người che chung, mở cửa phòng khác cùng nhau chạy ra mưa ầm ầm như trút nước.
Đám tài xế và bảo vệ đang nghỉ ở phòng bảo vệ chuẩn bị bị gọi bất cứ lúc nào, mà cô và anh cầm chiếc ô rất lớn nên hoàn toàn không bị hắt vào người, nhưng hai người chạy trong mưa làm nước tích tụ lại trong sân bắn tung tóe lên cao khiến quần của bọn họ ướt gần hết.
Sau khi lên xe gập ô lại, lái xe nơi bọn họ định đi. Giày Quân Nguyệt Nguyệt ướt sũng, cầm ống quần lên vắt một cái lại ra được nước...
Thế này thì đi làm sao? Cô nghiêng đầu nhìn Phương An Ngu thấy quần anh còn ướt nhiều hơn, vừa nãy giẫm phải một ổ gà đầy nước bên trong khiến một bên quần thấm đầy nước nhưng anh hoàn toàn mặc kệ, vẻ mặt hưng phấn nhìn bên ngoài.
Kỳ thật Quân Nguyệt Nguyệt không phải người dễ mềm lòng, mà cô nói mình không phải là người kiên nhẫn cũng là thật. Chỉ có đối với Phương An Ngu thì cô thực sự không nhịn được mà thỏa hiệp.
Anh quá sạch sẽ, nói thô tục một chút giống như nước bùn làm vấy bẩn hoa sen trắng vậy...
"Tìm quán cơm đi." Quân Nguyệt Nguyệt nói với lái xe, "Tìm nơi tốt một chút, tốt nhất là quán cơm nào có chỗ thay đồ ấy." Bọn họ cũng cần thay quần áo nữa.
Lái xe khởi động xe, môi giật giật, định nói đây chỉ là thị trấn nhỏ không có quán cơm nào có chỗ thay đồ hết, chỉ có bến xe có một phòng ăn giá hơi cao một chút nhưng trên quán là chỗ dừng chân.
Có điều ông ta cũng không dám nói nhiều, cô cả nhà họ Quân, mỗi năm về nhà đều muốn làm một chút chuyện. Bọn họ lâu quanh năm ở bên cạnh ông cụ Quân sao mà không biết tính cách cô thế nào.
Trời mưa to còn khăng khăng muốn ra ngoài, lái xe sợ ông ta nói thị trấn nhỏ này không có quán cơm có chỗ thay đồ thì đại tiểu thư sẽ bảo ông ta chạy thẳng đến thành phố Khâu Hải náo nhiệt.
Cho nên cuối cùng lái xe không nói gì chỉ khởi động xe chạy về phía bến xe.
Quân Nguyệt Nguyệt và Phương An Ngu ngồi đằng sau dùng hết một túi khăn giấy miễn cưỡng vắt hết nước thấm trên quần áo đến mức không còn nước nhỏ lách tách nữa.
Nhưng trong giày vẫn còn ẩm ướt, giày cao gót của cô còn đỡ, lau nước bên trong bằng khăn giấy là được nhưng giày Phương An Ngu đi lại là giày vải.
Anh chỉ cần động một chút là thấy nước từ trong giày ra, mà anh còn thấy rất thú vị nữa, liên tục giẫm chít chít chít chít...
Âm thanh này khiến người ta nổi da gà, ngón tay để trên kính cào cào hai cái sau đó lấy chân giẫm thẳng lên chân anh.
Giày anh màu trắng nhưng giờ đã bẩn không nhìn ra màu sắc nữa, hoàn toàn không cần một cú này. Phương An Ngu dừng lại cúi đầu nhìn giày cao gót của cô sau đó rút chân mình ra giẫm trên chân cô.
Tiếp đó hai người ở ghế sau nô đùa cuối cùng cũng chẳng biết chuyện giẫm chân này có ý nghĩa gì. Trong trí nhớ của cô, chỉ có lúc tiểu học mới chơi trò này với bạn cùng bàn, còn chơi đến mức hai người đều nóng nảy.
Có điều cô và Phương An Ngu chỉ chơi có một lúc, ai cũng không vì người kia giẫm mạnh mà tức giận. Ghế sau tưng bừng như vậy khiến lái xe không nhịn được cứ liếc mắt về đằng sau.
Hai người đều để tóc quăn, màu tóc cũng giống nhau, màu quần áo cũng khác nhau mấy, không biết là bị nước mưa dính vào hay do nô đùa tưng bừng mà ra mồ hôi khiến tóc ngấm nước biến thành từng sợi, hay vì hai người đụng vô cùng gần, trán kề sát nhau không biết cười với điện thoại gõ cái gì đó khiến tóc xoăn của hai người móc vào nhau. Toàn bộ xe tràn ngập sự quấn quít không nói nên lời.
Không biết màn hình điện thoại nho nhỏ kia rốt cục có cái gì buồn cười mà Quân Nguyệt Nguyệt Nguyệt cười ra tiếng nghiêng đầu nhìn Phương An Ngu.
Mà anh cũng đúng lúc nghiêng đầu nhìn cô, vốn hai người đang kề mặt nhau đồng thời quay đầu như vậy giống như kéo theo bờ môi vừa nhếch lên vừa vặn nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Hô hấp hai người đồng thời ngưng trệ.