Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc - Trang 2
Chương 37: Chương 37:
Bữa cơm này thật sự gượng gạo đến mức cô chẳng ăn được mấy miếng. Bầu không khí thật sự quá kỳ quái, Phương An Yến và Quân Du thậm chí còn chả động đũa mà ông cụ ăn được hai phần thì bỏ đũa xuống, chỉ có Phương An Ngu... không bị ảnh hưởng chút nào, ăn một hơi hết bốn cái bánh nướng lớn.
Miệng anh đầy dầu, anh còn định đi lấy bánh tiếp thì bị cô duỗi tay đè chặt tay lại.
Phương An Ngu bị ngăn lại thì dừng luôn nhưng trong mắt lại tỏ vẻ khó hiểu, anh vẫn chưa ăn no cơ mà!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thôi được rồi tuy anh không biết no bụng nhưng mỗi lần anh ăn gấp hai lần thế này mới bị ngăn lại kia...
Có điều anh cũng biết điều, Quân Nguyệt Nguyệt ngăn cản anh còn khẽ lắc đầu thì anh dừng lại luôn. Cô sờ điện thoại mình trong túi là hôm qua anh nhặt giúp cô về sau khi cô ngủ. Đồ chơi hàng nhái này bền ra phết, rơi như vậy chưa nói màn hình không nát mà vết nứt còn không có...
Cô nhanh chóng gõ chữ gửi tin nhắn cho anh
"Không phải hôm qua anh nói muốn bánh này trên xe nhỏ bán đồ ăn vặt hay sao? Anh ăn ít một chút, chút nữa tôi dẫn anh đi ăn."
Phương An Ngu xem xong lập tức vui mừng, lấy khăn giấy lau miệng rồi nghiêm túc ngồi trên bàn, vô cùng ngoan ngoãn.
Cơm nước xong xuôi thì cũng sắp trưa.
"Ăn xong rồi hả?" Thấy tất cả mọi người bỏ đũa xuống, ông cụ Quân mới mở miệng hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy người lần lượt lên tiếng đáp lời, lúc này ông cụ mới nói tiếp:
"Nguyệt Nguyệt và Du nhi vào thư phòng ông, ông có vài lời muốn nói."
Tất nhiên Quân Nguyệt Nguyệt biết chuyện gì, đây là định tuyên bố việc mảnh đất kia. Phương An Yến và Quân Du đều căng thẳng không chịu nổi, vẻ mặt cô lại bình thường.
Cô nhớ rõ tình tiết trong sách, nguyên chủ thể hiện không tốt trong bài thử nghiệm chó má cho nên quyền sở hữu thuộc về Quân Du.
Cô xuyên tới, không nhắc đến thể hiện thế nào thì thử nghiệm sau đó đều bị cô dẫn Phương An Ngu đi khắp nơi phóng túng trốn mất tất nhiên không thể thông qua thử nghiệm nhưng chuyện này đang giống ý cô đến khi ông cụ tuyên bố cho Quân Du, cô nhân thời cơ mà náo loạn lên, nhiều tiền quan trọng!
Tốt lắm, đợi nhiều ngày như vậy cuối cùng cũng đến tình tiết này!
Quân Nguyệt Nguyệt xoa tay lúc lên tầng, xoay cổ duỗi thẳng, chút nữa có thể cần biểu diễn chút kỹ xảo, cô cần phải khóc lóc om sòm lên, trẻ con khóc sẽ có sữa bú! Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương An Ngu vốn không nghe được, Phương An Yến nghiêm túc mà nói là người ngoài trên ý nghĩa.
Cho nên hai anh em đi về phòng, chỉ còn hai chị em Quân Nguyệt Nguyệt và Quân Du đi đến thư phòng.
Ông cụ Quân ngồi sau bàn, thấy hai chị em đi vào thì chỉ vào ghế đối diện: "Ngồi xuống đi."
Quân Nguyệt Nguyệt không khách sao mà kéo ghế ngồi xuống mà Quân Du ngồi xe lăn rồi không cần phải đi qua đi lại.
Ông cụ Quân sờ két an toàn dưới bàn vài cái, Quân Nguyệt Nguyệt nghe thấy một tiếng tích báo hiệu thì ông cụ xoay người từ trong lấy ra một tập văn kiện dày cộp.
Khi đặt trên bàn, cô không có phản ứng gì mà Quân Du lại không nhịn được nắm chặt tay vịn xe lăn.
Ông cụ chỉ vào tập văn kiện dày cộp nói: "Đây là miếng đất ông mua ở nông thôn vài chục năm trước."
Ông cụ cũng không vòng vo mà nói thẳng: "Khi đó mua chỉ vì mảnh đất này vừa là làng ông và bà các cháu từng sinh sống, lúc ấy chỗ đó rất hoang vu nhưng hiện tại xung quanh đó đã phát triển mà mảnh đất này lại thành vốn liếng lớn nhất của nhà họ Quân chúng ta."
"Ông già rồi, chăm lo cho công ty nhà họ Quân ta kì thực bắt đầu quá sức, ban đầu định cho chị em các cháu tiếp nhận nhưng con gái trên thương trường dù thế nào cũng bị chịu thiệt vì thế muốn lấy, ông để cho các cháu tìm đối tượng quan hệ thông gia phù hợp cũng vừa giúp chống đỡ nhà ta."
"Không nghĩ tới chị em cháu lại cùng thích một người." Ông cụ thở dài.
Quân Nguyệt Nguyệt vội vàng giải thích:
"Không không không, ông nội à, lúc trước cháu mắt mù mới thích Phương An Yến. Bây giờ cháu tuyệt đối không còn thích nữa, cháu sẽ không tranh giành với Quân Du, sẽ không quấy rồi đâu. Ông yên tâm đi."
Cho nên cho tôi nhiều tiền đi.
Ông cụ Quân nhếch môi nhìn hai chị em một cái, một lúc lâu không nói gì. Quân Du nghe chị gái nói vậy cũng muốn nói gì đó nhưng lại giống như không còn gì để nói nữa. Cô ta không thể từ bỏ bởi đó là thứ cả đời cô ta dựa vào, cô không thể từ bỏ Phương An Yến, đó là sự lựa chọn thích hợp nhất.
Kỳ thật trong lòng Quân Du đến tận bây giờ cũng chưa từng tin chị mình không thích Phương An Yến nữa, cô ta chỉ cho rằng, chị ấy học được sự khôn ngoan, biết cách diễn kịch trước mặt ông nội.
Ông cụ Quân dừng một hồi lại nói thêm:
"Thật ra mảnh đất này cho ai, đến cùng nhà họ Quân giao cho ai, ông đã cân nhắc rất lâu, cũng làm một chút thử nghiệm với hai chị em các cháu. Các cháu không nên trách ta, ông già rồi mà gần đây cơ thể xuất hiện nhiều bệnh. Ông chỉ mong nếu một ngày ông ra đi, hai chị em cháu có thể chăm sóc lẫn nhau, đừng vì một người đàn ông hay vì lợi ích mà xa lánh nhau. Bởi đến tuổi như ông các cháu mới hiểu, người nhà mới là người đáng giá để tín nhiệm nhất."
Quân Nguyệt Nguyệt vẻ tươi cười giả tạo có chút không nhịn được, có lẽ vì tiền cô sẽ đi hùa theo đấy, nói vài lời dễ nghe nhưng những lời này như một thanh kiếm thẳng tắp xuyên qua ngực cô."
Người nhà, là đáng giá để tín nhiệm nhất đây sao?
Không.
Trên thế giới này, đối mặt với sống chết, ở thời điểm đặc biệt, không có ai quan trọng hơn chính mình hết, tin tưởng và dựa dẫm vào trả giá rất cao, là không cách nào đánh giá được. Thậm chí vết thương cũ cách một thế giới đã chôn xuống, còn có thể vào lúc nhìn thấy người và tình cảnh quen thuộc, thối rữa bốc mùi, vĩnh viễn không khỏi hẳn được. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cúi đầu xuống không nói chuyện, cô nghe thấy Quân Du lên tiếng nói.
Ông cụ lại trầm mặc một hồi, lúc Quân Du căng thẳng nắm chặt xe lăn đến ngón tay xanh trắng, Quân Nguyệt gắng gượng đè nén những ký ức lạnh băng ngẩng đầu lên, sau cùng nói ra:
"Cuối cùng ông quyết định đem mảnh đất này mở rộng và công ty nhà họ Quân giao hết cho Nguyệt Nguyệt, nhưng ông có một điều kiện."
"Cháu phải ly hôn với Phương An Ngu, tìm một người khác có thể gánh vác nhà họ Quân, và phải đảm bảo không để nhà họ Quân hoàn toàn rơi vào tầm khống chế của người khác."
Quân Nguyệt Nguyệt gật đầu theo bản năng, nói: "Cháu đồng ý."
Nhưng sau khi nói xong cô mới ý thức điều này không giống việc cô biết trước, chuyện ông cụ nói sao lại không giống với tình tiết trong sách!
"Cái gì?" Cô hô lên.
Đồng thời Quân Du cũng thốt lên: "Ông nội!"
Ông cụ Quân nhíu mày nhìn Quân Nguyệt Nguyệt
"Ánh mắt của cháu đương nhiên không được, Phương An Yến tuy là lựa chọn phù hợp nhưng lúc trước cậu ân cần với Du nhi như vậy. Nếu quả thực thấy cháu có được mà quay lại muốn cháu, vậy cậu ta lại không được nữa cho nên không nằm trong lựa chọn quan hệ thông gia của cháu."
"Không phải..." Cô nghẹn lời, sao chuyện này lại không giống với tình tiết trong sách vậy!
"Ông nội..." Quân Du không nghe được gì nữa rồi, nước mắt cô giống nước xối ra khi mở cống xả lũ vậy.
Ông cụ Quân nhìn ánh mắt Quân Nguyệt Nguyệt hoàn toàn không hứng thú như trước đây nhưng vẫn nói:
"Cháu không cần lo lắng, ông sẽ xem xét chọn người cho cháu. Trước khi ông còn chưa hoàn toàn suy sụp sẽ giúp cháu lấy người chống đỡ nhưng cổ phẩn công ty nhà họ Quân phải có một nửa của Du nhi. Cháu muốn ký hợp đồng gì, dù sao này có thế nào cũng không thể dùng bất cứ hình thức nào giành giật cổ phần thuộc về Du nhi."
Quân Du đã khóc không ngừng lại được, Quân Nguyệt Nguyệt mới hoàn hồn lại từ lượng tin tức khổng lồ, vội vã nói:
"Không được, cháu không làm được. Cháu không nên làm người lo liệu việc nhà, cháu chỉ cần cổ phần công ty hoặc là cho cháy tiền cũng được. Không phải ông vẫn muốn kéo Quân Du và Phương An Yến với nhau sao! Chuyện này vừa đúng lúc, ông nội đừng..."
Quân Nguyệt Nguyệt ném vấn đề trở lại, đối diện ánh mắt kinh ngạc của Quân Du vừa thò tay gạt nước mắt cho cô ta:
"Em đừng khóc, ông nội trêu em đấy. Nhà họ Quân cho em, Phương An Yến chị cũng không tranh với em, em mới là nhân vật chính, yên tâm đi..."
Quân Du sững sờ nhìn về phía ông cụ Quân nhưng ông cụ lại nổi giận:
"Không cho phép làm liều! Từ nhỏ cháu sinh ra đã thích làm phản, suy nghĩ cứ mãi không đúng đắn. Mấy hôm nay khó khăn lắm mới tốt lên một chút, cháu định làm ta sống sờ sờ tức chết hay sao?"
Ông cụ Quân nói xong, một tay đỡ cổ, một tay giơ gậy ba toong lên nhằm vào Quân Nguyệt Nguyệt, mắt thấy định đánh cô mà cô thì vẫn không rõ tình tiết vì sao đột nhiên đi lệch nhưng bộ dạng ông cụ như sắp trúng gió, mặt đỏ bừng lên nên cô cũng tạm thời không dám nói gì nữa.
"Đi ra ngoài!" Ông cụ dùng gậy ba toong chỉ vào Quân Nguyệt Nguyệt.