Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc - Trang 2

Chương 35: Chương 35:



Vì thế anh lại hỏi --- Bọn họ nói cô định đâm chết người kia, cô biết cậu ta sao?
 
Quân Nguyệt Nguyệt nhìn mặt anh tràn đầy sự thắc mắc và quan tâm, cầm tay anh bấm điện thoại vài cái. Gõ chữ thật quá tốn sức, hơn nữa tay cô động một chút đã đau rồi. 
 
Cô không biết làm thế nào để đưa giọng nói vào trên màn hình điện thoại, đột nhiên nảy ra một ý tưởng mở giao diện phần chuyển giọng nói sau đó mở miệng nói: 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Tôi không sao, không biết người kia, không định đâm cậu ta, tôi chỉ là nhầm chân phanh thành chân ga."
 
Giọng nói đầu vào cũng không quá chính xác, dấu chấm câu lại lộn xộn. Cô thử hai lần, chậm chạp đọc rõ từng chữ cuối cùng mới đưa câu nói hoàn chỉnh vào được.
 
Phương An Ngu xem xong lập tức tin, thở dài một hơi rồi gật đầu nhẹ, lại đánh chữ bảo
 
--- An Yến bảo cô không sao, truyền hết chai dịch là chúng ta có thể trở về.
 
Quân Nguyệt Nguyệt nhẹ gật đầu, liếm môi, lấy ngón tay ấn xuống đưa giọng nói vào, nói: "Tôi khát rồi."
 
Phương An Ngu vội vàng bỏ điện thoại xuống, đi rót nước cho cô. Anh chưa từng hầu hạ người khác sau khi tìm được cốc giấy lại sờ mó mãi mới cầm cốc nước ấm tới đỡ cô ngồi dậy. Nhưng khi cho cô uống nước lại không cẩn thận để nước từ cổ chảy xuống cổ áo cô. 
 
Phương An Ngu vội thả cốc xuống, thò tay rút thẳng khăn giấy ở đầu giường rồi đưa tay lau nước chảy xuống cằm Quân Nguyệt Nguyệt. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lau thật cẩn thận, khóe miệng cô giật giật nhìn tay anh ngốc cầm khăn giấy để trên quần áo bệnh nhân của cô ra vào, cảm giác tiện nghi của mình thật sự để cho người khác chiếm được quá dễ dàng.
 
Nếu như giờ phút này trước mặt cô là một người khác, làm thế với cô thì 100% là cố ý.
 
Nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn Phương An Ngu lại nhìn vẻ mặt anh, ánh mắt anh không nhìn được ra chút dấu vết của sự hèn hạ nào. 
 
Cho nên cô đành há to miệng, nhắm mắt lại, thuận theo Phương An Ngu. 
 
Giúp Quân Nguyệt Nguyệt uống nước xong, anh lại cầm điện thoại gõ chữ tiếp
 

"Vết thương trên tay cô lại nghiêm trọng rồi, khi ngủ lúc nào cô cũng lộn xộn. Vì thế cắm kim cho cô nên làm cô thấy ác mộng, khóc liên tục."
 
Cô không trả lời ngay mà một lúc sau mới mở miệng nói, cô vừa há miệng thì Phương An Ngu nhấn ghi âm giọng nói đưa vào màn hình, không hề để cô ra tay. 
 
Quân Nguyệt Nguyệt nói: "Ai thay quần áo cho tôi à? Ai mua bộ dâu nhỏ cho tôi?"
 
Trực tiếp bỏ qua câu hỏi của anh, không muốn nhắc lại giấc mộng ấy, càng không muốn nhớ lại cái khuôn mặt khoa trương quen thuộc khiến mặt cô nổi điên và cả ngọn núi kia.
Phương An Ngu thật dễ bị lừa gạt, cô nói gì anh cũng tin. Chỉ cần cô nói sang chuyện khác thì anh cũng lập tức chuyển theo mạch suy nghĩ của cô. 
 
Chỉ có một số việc đặc biệt khác anh mới hỏi tới cùng, ở chung với anh thật sự khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm nhất. 
 
Quả nhiên sự chú ý của anh bị kéo đi nhưng anh cũng không gõ chữ ngay mà ngón tay gảy trên điện thoại vài cái, bên tai lờ mờ đỏ lên. 
 
Đã trải qua cơn ác mộng này, ác mộng trải qua lại biến thành cảnh hiện thực nên cô không cười nổi nhưng nhìn anh đứng ngồi không yên không biết vì sao lại không nhịn được cong khóe miệng lên. 
 
Lấn cấn nhưng một lúc sau anh vẫn gõ một hàng chữ --- Là tôi, hộ lý nhờ được là đàn ông. Lúc đó cô ngất xỉu rồi. Còn cái quần lót cũng là tôi mua, cửa hàng dưới tầng không có màu sắc và hoa văn khác.
 
Anh đỏ cả mặt nhưng không phải quá đỏ mà là lộ ra ánh hồng dưới làn da trắng như quả đào mật chín dường như chỉ cần thò tay véo một cái thì làn da đó sẽ vỡ ra còn để lại nước nữa.
 
Khóe miệng cô cười nhếch lớn hơn một chút, như bình thường thì cô còn nói hỏi thêm vài câu, hỏi đến mức anh không còn chỗ nào trốn tránh. 
 
Nhưng hiện tại quả thật tâm trạng cô không được tốt lắm, có thể bật cười cũng vẻn vẹn đối với Phương An Ngu.  Anh thật sự rất ngốc, ngốc nhưng gan lại lớn - cô vẫn chưa quên, thời điểm cô nổi điên không ai dám lại gần cũng chỉ có anh ngốc còn dám đi lấy cờ lê trong tay cô.
 
Truyền dịch vẫn còn hai bình, tiếp đó hai người không nói chuyện nữa. Phương An Ngu đi vào nhà vệ sinh xử lý phòng toàn bọt xà phòng, cô thì nằm trên giường, tiếp tục nhắm mắt nghĩ lại sự kiện lúc trước. 
 
Hộ lý cầm quần áo giặt xong xuôi vào thì chứng kiến Phương An Ngu ở trong nhà vệ sinh càng chà bọt xà phòng càng nhiều lại nhìn thấy can nước giặt còn một nửa vừa giúp anh thu dọn vừa ỷ vào anh ngốc không nghe được mà lầm bầm ghét bỏ anh chân tay vụng về. 
 
Nhưng đến lúc hai người đi từ phòng vệ sinh ra ngoài, hộ lý đó thấy ánh mắt lạnh lùng của Quân Nguyệt Nguyệt thì lập tức chột dạ suýt nữa thì cắn đầu lưỡi. 
 
Lặng lẽ thu dọn tất cả đồ đạc trong phòng xong, hộ lý vội vàng đi ra khỏi phòng.
 

Vừa rồi Phương An Ngu không nghe được hộ lý nói gì, vẻ mặt không có gì bất thường, thay một bộ quần áo khô ráo rồi ngồi cạnh giường nói chuyện tiếp với Quân Nguyệt Nguyệt.
--- Đây là lần đầu tiên tôi đến bệnh viện, trước kia bị bệnh đều là thầy thuốc đến nhà. Trên tivi cũng từng nhìn thấy bệnh viện nhưng thực tế lại không quá giống nhau."
 
Quân Nguyệt Nguyệt không có hứng thú nói chuyện phiếm nên không trả lời, nhưng Phương An Ngu cũng không ngại tiếp tục nói với cô --- Tôi thấy mấy người bị cô đánh đều ở bệnh viện này đấy. Có hai người ngay bên cạnh, lúc người nhà bọn họ đền còn ầm ĩ muốn vào đều bị ông Quân ngăn lại hết.
 
--- Khi nào chúng ta mới có thể về nhà, không biết người làm có tưới nước thường xuyên cho hoa của tôi không?
 
--- Cô nói tặng cho tôi chậu cá và cá vàng nhỏ, cô xem tôi nên để chúng nó ở chỗ nào thì tốt đây?
 
--- Tay của cô bị thương, bác sỹ nói miệng vết thương không thể nứt ra cũng không được dính nước. Đợi khi trở về tôi có thể giúp cô tắm rửa.
 
--- Đúng rồi, buổi tối nay tôi còn chưa ăn gì, cô cũng chưa ăn có thấy đói bụng không? Vừa rồi hộ lý mua cháo tới nhưng tôi không muốn ăn, loãng như nước vậy.
 
--- Tôi thấy dưới tầng có bán đồ ăn, loại xe con nhỏ tôi đã từng thấy trên tivi. Có thể mua đồ ăn ở đó được không?
 
--- Haiz, có khi An Yến ở bên ngoài sẽ không cho tôi ăn thứ đó đâu nhưng mà lúc tôi vừa giả vờ tản bộ đi ngang qua thực sự rất ngon ý.
 
--- Ôi cô cần phải đổi bình rồi, tôi đi gọi y tá. 
 
Phương An Ngu đứng dậy đi ra ngoài, cô có chút bất đắc dĩ thở dài. May anh là người câm chứ nếu anh có thể nói được, ước chừng sẽ nói lảm nhảm...
 
Y tá nhanh chóng đổi bình. Thực ra chuyện này chỉ cần người nhà cũng có thể làm được. 
 
Dù sao cũng chỉ là rút một cái sau đó cắm lại một cái khác trong bình. 
 
Sau khi y tá đi, Phương An Ngu lại ngồi cạnh giường vừa cầm di động lên chuẩn bị nói chuyện tiếp với cô thì cửa bị mở ra, ông cụ Quân, Quân Du và cả Phương An yến đều đi vào. 
 
Lúc chỉ có hai người Quân Nguyệt Nguyệt rất thả lỏng nhưng khi mọi người đi vào thì bầu không khí bỗng chốc lại khẩn trương rồi. 
 
Phương An Ngu đứng ở cạnh giường, Quân Nguyệt Nguyệt đối diện với mắt ông cụ Quân, thật sự không muốn nói chuyện với lão già họm hẹm này.
 
Môi ông kéo thành một đường thẳng tắp, sống lưng thẳng đứng, trong tay đè gậy ba toong đứng sau hai tên vệ sĩ nhìn giống như đại ca xã hội đen dẫn thuộc hạ đi đàm phán vậy.
 
Nếu như bỏ qua đồi mồi trên mặt ông ta thì quả thực còn rất có khí thế nữa.
 
Quân Nguyệt Nguyệt không muốn mở miệng, ông cụ Quân đứng đó một lúc sau mới ngồi xuống mở miệng nói: "Mấy thằng nhóc đã xử lý rồi, chờ cháu xong xuôi bên đây thì chúng ta về nhà."
 
Thực ra cô hơi ngạc nhiên, vừa rồi lúc ông cụ hùng hổ muốn đánh gãy chân tên nhóc nhà họ Tưởng cô còn không tin. Nhưng xem ra hiện tại dù không đánh gãy thì cũng đòi lại công bằng rồi. 
 
Quả nhiên là cô cả nhà họ Quân, dù ông cụ có chướng mắt thì cũng không cho phép người khác bắt nạt con cháu nhà mình.
 
Chuyện này khiến hảo cảm của cô với ông ta tốt hơn một chút. 
 
Có điều cô cũng không tỏ ý gì, cho dù ông ta không xử lý giúp cô, cô cũng làm ra hậu quả gì không thể cứu vãn được. 
 
May mắn là cơ thể cô không phải thân thể biến dị ở mạt thế, không dùng dị năng từ tinh hạch tiến hóa của tang thi nên không có nhiều cảm xúc nóng nảy. Dù là nhìn thấy khuôn mặt kia khiến cô nổi điên nhưng cô vẫn giữ lại một phần lý trí, ra tay vẫn để lại đường sống. 
 
Có lẽ ông cụ Quân có lẽ cũng không trông chờ cô cảm động rớt nước mắt với mình, cả phòng yên tĩnh lại nhìn chằm chằm chờ việc truyền dịch kết thúc. 
 
Đợi đến lúc xong xuôi, tất cả mọi người ra sức thở dài một hơi. Thiệt tình là đám người ở cùng trong phòng quá khó xử rồi. 
 
Lúc đi về nhà, ông cụ đã một mình ngồi xe khác, bốn người bọn họ vẫn là Phương An Yến lái xe còn Quân Nguyệt Nguyệt và Phương An Ngu ngồi ghế sau. 
 
Quân Nguyệt Nguyệt một tay bị thương, một tay còn gắn bông sau khi truyền dịch. Khi lên xe Phương An Ngu nâng tay cô như nâng tay người bệnh gãy xương khiến cô không kiềm chế được, lúc cúi đầu lấy trán cụng đầu anh một chút. 
 
Lúc ấy Phương An Ngu chỉ sửng sốt một chút nhưng đến khi vào trong, xe bắt đầu chạy thì mới chậm chạp dịch sang bên cạnh cô lấy đầu gối đụng nhẹ vào chân Quân Nguyệt Nguyệt.
 
Cô nghiêng đầu nhìn, anh lại ngồi thẳng lưng nhìn đằng trước. 
 
Cũng không biết tại sao hai người đột nhiên bắt đầu, anh đá tôi một cái thì tôi đụng lại anh một phát, anh chọc tôi một phát thì tôi nhéo lại anh một cái. Chỗ ghế sau bận bịu vô cùng hăng hái. 
 
Phương An Yến lái xe, tình cờ nhìn qua kính chiếu hậu, lúc đầu cảm thấy túm hai người đi Tam Viện nhưng nhìn một lúc không biết vì sao cảm thấy bản thân có hơi nghẹn. 
 
Nghẹn lên nghẹn xuống đến mức no căng, hơn nữa cậu nghiêng đầu nhìn Quân Du mấy lần, cảm giác trong lòng hết sức kỳ quái.
 
Cậu cứ cảm thấy hai người đó ngồi đằng sau không nên như vậy nhưng khi nhìn họ ghé đầu vào nhau, gõ chung cái điện thoại, nghiêng người nhìn người vẫn luôn im lặng vô cùng ngoan ngoãn là Quân Du lại cảm thấy giữa cậu với cô mới là không bình thường. 
 
Phương An Yến suy nghĩ suốt dọc đường, lúc trước chưa từng nghĩ tới loại vấn đề này. Thời còn đi học cậu cũng từng yêu đương cũng có mẫu hình mình yêu thích nhưng chuyện cậu thích trước công ty nhà họ Phương, trước tâm huyết cả đời của bố cậu, căn bản không nằm trong phạm vi cần suy nghĩ. 

 
Cậu phải nghĩ cách để cho nhà họ Phương không bị sụp đổ, như vậy mới có thể giữ vững được vị trí tâm huyết cả đời của bố mình, mới có thể bảo vệ địa vị đứng đầu của mẹ mình trong hội các phu nhân nhà giàu, mới có thể để anh trai cả đời bình yên không lo gì mà sống bên trong thành trì nhỏ của nhà họ Phương. 
 
Nhưng hiện giờ cậu đang nghĩ, tất cả những gì mình làm đúng sao?
 
Phương An Yến có thể vì lợi ích mà kết hôn với một người, đối xử tốt với một người nhưng cậu có thể kiên trì được cả đời ư. 
 
Ý nghĩ của cậu đâu rồi? Cậu chỉ biết ngay cả ý muốn nói chuyện với người bên cạnh này cũng không có...
 
Về tới nhà họ Quân đã là nửa đêm rồi, tất cả mọi người đều mệt mỏi. Đám người làm chắc đã nhận được điện thoại từ trước chuẩn bị cơm tối thịnh soạn, mấy người lần đầu tiên trầm mặc hài hòa ăn một bữa cơm.
 
Ăn cơm xong, mọi người còn chưa đứng dậy thì ông cụ Quân đứng lên trước mở miệng nói:
 
"Đêm nay tất cả hay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai ta có chuyện cần tuyên bố."
 
Quân Nguyệt Nguyệt và Phương An Ngu thì ăn không ngẩng đầu lên được, Phương An Yến với Quân Du lại cùng lúc khẩn trương nhìn về phía ông ta.
 
Ông cụ Quân định đưa tay vỗ đầu Quân Du an ủi cô một chút nhưng cuối cùng giơ lên một cái rồi lại thả tay xuống, được bà giúp việc đỡ lên lầu. 
 
Nam nữ chính đều không ăn nhiều, từng người đi về phòng. Đêm nay nhất định không ngủ ngon được rồi.
 
Kỳ thực trong lòng họ đều biết rõ, lúc này đây đến hỏi thăm ông cụ Quân là vì hợp tác giữa hai nhà Quân Phương sau này thậm chí là quan hệ thông gia, còn có mảnh đất giá trị vài tỷ nghe đâu trong tay ông cụ.
 
Trước khi rời bữa ông cụ nói một câu như vậy nên Quân Du và Phương An Yến nhất định sẽ trằn trọc.
 
Nhưng không giống hai người này, Quân Nguyệt Nguyệt và Phương An Ngu chẳng những ăn no căng bụng mà khi về phòng cũng chẳng ai lo nghĩ. Phương An Ngu đi tắm trước, tắm qua sau đó khoác áo tắm lên, tóc ẩm ướt vẫn còn nước nhỏ giọt đi ra ngoài. 
 
Quân Nguyệt Nguyệt đang nằm trên giường, cô được anh đỡ lên sau đó vẻ mặt mờ mịt bị anh cầm tay kéo vào phòng tắm. 
 
Đến khi anh cẩn thận kéo tay cô, dùng màng bảo vệ thực phẩm bọc tầng tầng lớp lớp cho cô rồi cởi từng cúc từng cúc áo khoác cô. 
 
Quân Nguyệt Nguyệt cúi đầu nhìn áo lót dâu tây mới hiểu được anh ngốc định làm gì.
 
Thì ra là muốn tắm rửa cho cô.
 


Chương trước Chương tiếp
Loading...