Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc - Trang 2
Chương 3: Chương 3:
Quân Nguyệt Nguyệt nghiêng đầu nhìn sang, thấy Phương An Yến hùng hổ đi tới, túm Phương An Ngu cách xa cô, bảo vệ sau lưng mình, điệu bộ giống như gà mẹ.
"Cô nói cái gì vậy? Cô coi anh trai tôi là cái gì?" Phương An Yến híp mắt lại, "Tôi không hiểu được vì sao cùng là chị em, Quân Du tốt bụng thế mà cô lại là loại người này!"
Quân Nguyệt Nguyệt hơi nghiêng đầu, đêm qua vừa xuyên qua, cô đi tìm Phương An Yến, lúc đó đèn trên hành lang không quá sáng, cô lại bị Phương An Yến nói mắng đến nghẹn nên không nhìn rõ mặt cậu ta. Hôm nay quan sát cẩn thận - nam chính đúng thật là nam chính, khuôn mặt góc cạnh sắc bén, ấn đường thật sự có vẻ cương quyết cấp tám trăm giống như trong sách miêu tả, môi mỏng, thật sự rất đẹp trai, đẹp hơn tất cả những người đàn ông dùng… một củ khoai tây để đổi lấy thời mạt thế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quân Nguyệt Nguyệt dời tầm mắt từ mặt cậu xuống dưới, nhìn trên ba vòng, dưới ba vòng, trong lòng lại nghĩ, đúng là nam chính tiêu chuẩn, chân dài eo cong, người gầy nhưng có sức, cô nhớ rõ trong sách miêu tả toàn thân nam chính như được bao phủ bởi một tầng lớp cơ bắp gọn ghẽ, chạm vào chắc sẽ có cảm giác vô cùng dễ chịu...
"Cô nhìn cái gì!" Phương An Yến thẹn quá hóa giận.
Ánh mắt Quân Nguyệt Nguyệt nhìn quá háo sắc, tính xâm lược rất mạnh, vị trí dừng lại cũng khiến Phương An Yến không thể chịu đựng được. Hiện tại cô là chị dâu trên danh nghĩa của cậu, anh trai cậu còn đang ở đây, cô gái này thật là không biết viết chữ xấu hổ thế nào.
Quân Nguyệt Nguyệt bị mắng tới nhức cả đầu, chút thiện cảm vừa có được vì ngoại hình đẹp lập tức không còn. Thời điểm đọc sách cô từng rất thích Phương An Yến, không ngờ tính cách nói một đằng làm một nẻo rất đáng yêu áp trên người lại thèm đòn đến vậy.
Lòng bàn tay ngứa ngáy, cúi nhìn thấy mình yếu ớt* như thế… Haizz, bây giờ chỉ có nắm đấm chỉ mềm bằng bánh nhân đậu, đánh giá sức chiến đấu chân tay lèo khoèo của bản thân, lặng lẽ kiềm chế sự nóng nảy, không thèm đáp lại Phương An Yến mà lướt qua cậu, nhìn về phía Phương An Ngu, nói: "Anh suy nghĩ thật kỹ rồi nói cho tôi biết."
*Yếu ớt: trong bản gốc là bao cát (沙包 ), hiểu là nữ chính không còn mạnh mẽ như lúc còn biến dị, còn thân hình quyến rũ nhưng yếu ớt thôi.:)
"Cô đừng quá đáng!" Phương An Yến gầm lên sau lưng cô, anh trai cậu vốn không thể nói chuyện, chắc người phụ nữ này nói gì cũng không hiểu, nói như vậy rõ ràng là sỉ nhục anh trai! Sỉ nhục nhà họ Phương bọn họ!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mắt Phương An Yến cũng đỏ lên, nhưng nghĩ đến công ty nhà họ Phương là tâm huyết cả đời của bố mình, mà sức khỏe bố lại không tốt, công ty gặp phải nguy cơ đứt đoạn chuỗi tiền vốn, nếu vốn quay vòng không đủ thì tòa chung cư phía Nam mới khai phá chỉ có thể đắp chiếu. Giai đoạn trước đầu tư vốn quá nhiều sẽ lập tức kéo theo công ty sụp đổ.
Cậu thấy rõ trên đỉnh đầu bố càng ngày càng nhiều tóc bạc, ông lo lắng cả đêm ngủ không ngon giấc, nếu tâm huyết cả cuộc đời bố bị hủy hoại chỉ trong chớp mắt vào lúc này, tính bố lại hiếu thắng như thế chắc chắn toàn bộ sinh hoạt về già cũng không thể hạnh phúc, thậm chí còn khiến bệnh tim nghiêm trọng hơn nữa.
Mà cuộc hôn nhân của anh trai cũng là vì lý do này nên mới cắn răng lấy, nếu không phải người phụ nữ này quá phiền phức, hoàn toàn không biết gì về kinh doanh, chỉ biết gây thêm phiền phức, cho dù có cô ta cũng không giúp ích quá nhiều cho nhà họ Phương, hơn nữa ông cụ Quân lại coi trọng Quân Du hơn, có thể Phương An Yến sẽ chịu đựng lấy cô ấy.
Bây giờ nhìn lại, bọn họ thật sự không nên đồng ý để anh trai lấy người phụ nữ này!
Phương An Yến bất chấp muốn nói ra mấy lời ác độc, nếu thật sự bỏ điều kiện ông cụ nhà họ Quân đưa ra... Công ty nhà họ Phương sẽ không thể tìm thấy đối tác thích hợp hơn bọn họ. Cậu nghiến răng, tiến thoái lưỡng nan, luôn luôn đứng giữa ranh giới nhẫn nhịn và bộc phát, gân xanh hai bên thái dương cũng nổi lên.
Còn Quân Nguyệt Nguyệt thì đang mở ngăn tủ quần áo trong phòng ngủ ra, ném toàn bộ váy trắng giống hệt đồ tang mà nguyên chủ mua để giả bộ ngây thơ xuống đất, rõ là tủ quần áo lớn thế này mà không tìm được một bộ nào vừa ý.
Cô nhanh chóng mở tủ quần áo nhỏ của Phương An Ngu bên cạnh ra, tìm áo sơ mi và quần thể thao như đi hát kịch, mặc kệ cửa phòng ngủ, cứ thế cởi áo choàng tắm ra, đáp lại lời Phương An Yến ở bên ngoài: " Có việc gì thì nói, không còn gì thì cút!"
Phương An Yến bất ngờ không kịp đề phòng nhìn thoáng qua, kinh ngạc đến mức sặc nước miếng suýt chết. Cậu tức giận quay người lại, nhắm hai mắt lại rống lên: "Quân Duyệt, con mẹ nó cô lên cơn à? Đồ điên!"
Không ngờ người đàn bà này lại phóng đãng như thế, trước kia cô có ý đồ quyến rũ cậu luôn dùng thủ đoạn giả bộ đáng thương vô cùng ngu xuẩn, ai có thể đoán được cô ta đột nhiên thay quần áo còn không thèm đóng cửa, quả thật phát điên cmn rồi!
Quân Nguyệt Nguyệt cũng không quay đầu lại, thay quần áo xong, quần áo rộng thùng thình khiến cô phải xắn rất nhiều gấu, từ phòng ngủ đi ra đã không thấy bóng dáng hai anh em nữa.
"Xùyyyyy!" Cô cười nhạo một tiếng, lầm bầm, "Chỉ có chút bản lĩnh này thôi à!"
Ở mạt thế, khi sống sót là hy vọng xa vời, ai còn quan tâm khác biệt nam nữ cái quỷ gì chứ, cô chỉ cần một giấc ngủ và một bữa ăn đạm bạc là quá đủ rồi, thay quần áo không là cái gì cả.
Cô không hiểu tại sao mình lại xuyên vào thế giới trong sách này, chỉ là cuối cùng không phải âu sầu về đồ ăn, không cần liều chết giật đồ trong vòng vây của tang thi nữa, nên cô hoàn toàn không có ý định gò mình phải tiếp nhận thế giới này. Giống con chuột đã sống được nhiều năm, chết cũng từng chết rồi, nếu ông trời đã cho cô một cơ hội nữa, cô mà không đối xử tốt với bản thân mới gọi là điên rồ.
Lúc này lại có tiếng gõ cửa, người giúp việc gọi ở ngoài cửa: "Đại tiểu thư, đã dọn cơm xong rồi, chỉ chờ cô xuống ăn thôi."
Quân Nguyệt Nguyệt lên tiếng, nhớ ra trong sách có nhắc đến nguyên chủ Quân Duyệt rất kiêu ngạo ở Phương gia, tuy đã kết hôn nhưng lại không cho phép giúp việc gọi cô ta là thiếu phu nhân, phải gọi là đại tiểu thư, thêm nữa nếu lúc ăn cơm không đợi cô ta, cô ta sẽ nổi giận đùng đùng, thực tế là để cô ta có thể ăn cùng với Phương An Yến mỗi bữa cơm mà thôi.
Cô tìm khắp phòng không thấy dây chun đâu, chỉ có thể lấy một cái khăn tay của Phương An Ngu ra, buộc tóc lại rồi cứ ‘quần áo không chỉnh tề ‘ đi xuống nhà ăn sáng.. à quên, ăn trưa.
Dưới nhà đã có người ngồi trên bàn, cô nhìn lướt qua, nhất thời dừng bước, đây phải đây là đôi vợ chồng son nam nữ chính sao?
Quân Nguyệt Nguyệt hơi bất ngờ là bố mẹ Phương không ở đây nhưng nữ chính Quân Du lại đang ở đây. Có điều sau đó cô nhớ đoạn này, hình như là sau khi nguyên chủ kết hôn với Phương An Ngu, cô ta đã nói hoa mỹ rằng mình đã lên kế hoạch cho hai vợ chồng nhà họ Phương ra ngoài du lịch, thực chất là lén lút sắp xếp nhà khác để sau khi bọn họ trở về sẽ không thể ở chung với mình, lại không cho nam chính chuyển đi để thực hiện kế hoạch quyến rũ ngu xuẩn của cô ta, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Mà sau khi kết hôn, ông cụ Phương dưa lý do nguyên chủ mới đến nhà họ Phương làm dâu chưa quen nên muốn mời em gái đến ở cùng với cô một thời gian ngắn, nhưng ai cũng có thể thấy rõ ràng mục đích của chuyện này là vì làm mối cho Quân Du và Phương An Yến.
Biết rõ ý định của ông cụ, nguyên chủ ngu xuẩn thêm một lần nữa. Trong thời gian em gái sống ở đây, cô ta gây khó dễ đủ kiểu, ngang nhiên dụ dỗ nam chính trước mặt em mình, làm đủ chuyện quá đáng. Có một lần cô ta suýt gây ra chuyện lớn – lợi dụng Phương An Yến đi xã giao say đến bất tỉnh nhân sự, may là Quân Du cố ý bị ngã cầu thang, nguyên chủ không thể mặc kệ sống chết của em gái, mới ra khỏi trong phòng nam chính đưa em mình đi bệnh viện.
Chỉ có điều sau lần đó, tình chị em giả dối biến mất hoàn toàn, sau đó xích mích vì Phương An Yến trở mặt thành kẻ thù.
Song bây giờ... những điều này vẫn chưa xảy ra, lúc Quân Nguyệt Nguyệt xuyên tới, nguyên chủ vẫn trong giai đoạn công khai quyến rũ nam chính bất thành.
Lúc này trên bàn ăn, mặt Phương An Yến u ám, vẻ mặt Quân Du cũng không tự nhiên, không khí căng thẳng như đang đàm phán thương mại, không có chút hường phấn nào. Trong sách cũng viết nam nữ chính cưới trước yêu sau, nên hiện tại hai bên còn chưa xuất hiện tia lửa tình nào.
Quân Du ngồi một mình cùng với Phương An Yến thì xấu hổ không biết nhìn đi đâu, đang lúc bối rối thấy chị gái mình đi xuống thì sửng sốt.
Bình thường, người chị gái này để ý khắp nơi, còn lén bắt chước mình, Quân Du biết chị mình thích Phương An Yến, nhưng ông nội lại muốn cô và cậu ta phát triển tình yêu, mà dù không có tình cảm cuối cùng cũng vẫn phải có quan hệ thông gia thôi.
Thanh niên tài giỏi nhà giàu quyền thế khắp thành phố Khâu Hải quả thực không ít, nhưng chỉ có một Phương An Yến có năng lực nhưng chưa trải nhiều và nhà họ Phương đang dồn hết sức vào khu chung cư này thôi. Hơn nữa ông nội đã từng phân tích cẩn thận cho cô, cậu không chỉ có năng lực vượt trội mà quan trọng nhất là tính cách cậu lương thiện, vì thế sẽ không có chuyện cậu đối xử tệ bạc với cô sau khi tiếp quản sản nghiệp hai nhà Quân - Phương.
Chỉ cần hai nhà kết hợp chắc chắn có thể trở thành khu bất động sản lớn nhất thành phố Khâu Hải, ông nội thương cô nên muốn cho một người tàn phế như cô chốn về tốt nhất, mới mặc kệ chị gái làm bừa lấy Phương An Ngu.
Phương An Ngu là người câm, không có khả năng làm gì, chỉ là đại thiếu gia không bước ra khỏi cửa, Quân Dù vì áy náy nên mới nhường nhịn chị gái khắp nơi. Cô cũng thề với ông nội rằng - dù sau này chị gái có thế nào - cô và Phương An Yến cũng không đối xử bạc bẽo với chị.
Bình thường Quân Du mặc cái gì, chị gái cũng mặc cái đó, sao hôm nay lại mặc... Đây là... cô nhớ tới vừa rồi dấu vết không thể che được trên cổ áo anh rể, không biết nghĩ tới cái gì, mặt dần dần đỏ lên.
Quân Nguyệt Nguyệt nhận ra ánh mắt với sắc mặt biến đổi của em mình, nhưng cũng không quan tâm. Cô đi cầu thang xuống, đi vài bước mà xương cốt vô cùng lỏng lẻo, giống như bị người khác dỡ ra, hai ngọn núi lớn trước ngực không có gì ràng buộc giống như sắp lở, rõ ràng không lộ nhưng lại cứ khiến người ta phải liếc nhìn như thể đang nhìn hình ảnh nào đó không thích hợp với thiếu nhi vậy.
Mái tóc đen dài bình thường che mặt đã được buộc gọn lên lộ ra chiếc cổ trắng nõn, thon dài, đằng sau cổ vẫn còn nửa dấu răng rất nhạt. Môi không thoa son, rõ ràng là không thoa gì mà lại có màu đỏ tươi. Đôi mắt cũng không cố mở to giả bộ ngây thơ nữa mà thờ ơ khép hờ, sóng mắt di chuyển lặng lẽ lan ra sự quyến rũ khó chiều, khiến người khác muốn coi nhẹ cũng không được.
Quân Du thừa nhận mình luôn ao ước được xinh đẹp, quyến rũ như chị gái. Nhưng vì Phương An Yến, chị lại liên tục trang điểm giống cô dù cô đã nói rất nhiều lần, Phương An Yến không thích chị, chỉ vì chuyện lúc bé mới đặc biệt chăm sóc cho chị mà chị không chịu tin.
Thực ra, chị chỉ cần không cố gắng tỏ ra ngây thơ thì mặc bất cứ cái gì cũng đẹp... nghĩ tới đây, Quân Du cúi đầu xuống, đưa tay nhéo đôi chân không có cảm giác, mím môi. Không giống cô... là một người tàn phế.
Lúc này, Phương An Yến đã bị sự lẳng lơ của Quân Nguyệt Nguyệt làm cho tức điên, nghe được tiếng bước chân quay đầu định mắng cô lại sửng sốt, sau đó trong đầu cậu vô thức nhớ tới hình ảnh nhìn thấy lúc ở trên tầng... thoáng chốc mặt cậu giống hệt Quân Du, đỏ hết lên, nhìn rất mặt hai bạn trẻ như mông khỉ rất xứng đôi.
Quả thực không có cách nào nhìn thẳng dáng vẻ liêu xiêu, lười biếng, lúc nào cũng sắp nằm thẳng cẳng này của Nguyệt Nguyệt.
Cô nhìn hai người với khuôn mặt đỏ như mông khỉ lại tưởng rằng hai người bắt đầu vừa ý nhau rồi, không khỏi nhíu mày - Lúc này tình cảm nam nữ chính đã bắt đầu phát triển rồi à? Sao cô lại không nhớ rõ...
Có điều cô cũng không có hứng thú, hình tượng người thật không giống miêu tả trong sách, mà chính cô cũng xuyên tới, không đu nổi nữa, thoát fan luôn.
Cô nhìn lướt qua, không thấy Phương An Ngu đâu nên đến cạnh Phương An Yến, người như không có xương sống đặt khuỷu tay ở phần lưng ghế cậu ngồi, nửa đứng nửa ngồi hỏi: " Này, anh trai anh đâu rồi?"
Phương An Yến cảm nhận được cô tới gần, tưởng là cô lại lên cơn, quay đầu giận giữ trợn mắt thì thấy ánh mắt hỏi thăm nghiêm túc của cô, ánh mắt nhìn cậu không có bất cứ cảm xúc nào, khác hoàn toàn với ánh mắt bám chặt cố ý kiếm chuyện lúc bình thường. Cậu muốn nổi đóa nhưng lời nói lại nghẹn ở cổ họng, hơi mở miệng nói nhưng nói không ra lời cũng không nuốt xuống được.
Hai người cứ thế đối diện một cách kỳ quái, một lúc sau, Quân Nguyệt Nguyệt nở nụ cười, đôi môi đỏ mọng nhếch lên xinh đẹp, cười rạng rỡ để lộ hàm răng trắng tinh quyến rũ, rất khoe mẽ, rất ngang ngược, như một đóa hoa đang nở rộ trước mắt.
Trước đây cô đều cố tỏ vẻ ngượng ngùng khi cười với Phương An Yến, chưa từng cười như vậy, nhất thời cậu không biết người phụ nữ bị làm sao, cứ cảm thấy hôm nay cô khác thường, chẳng lẽ lại muốn làm thủ đoạn mới gì đó...?
Có điều lời nói tiếp theo của cô... khiến cho cậu hoàn toàn tỉnh táo lại.
"Tôi hỏi anh trai anh ở đâu, anh nhìn đi đâu vậy?"
Quân Nguyệt Nguyệt đứng dậy, khoanh tay, vờ như bảo vệ chính mình ‘đồi núi trập trùng’ của mình.
Cô híp mắt lại xấu xa, mím môi phụng phịu với Phương An Ngu đang bê trứng tráng từ trong bếp đi ra trong ánh nhìn trân trối của cậu,: "Chồng ơi, nhìn em trai anh bắt nạt em này!"
Cô vẫn chưa quên, từ khi xuyên qua tới giờ, tên Phương An Yến này đã mắng cô hai lần rồi, kể cả cậu là nhân vật chính cũng không được làm thế.
Mẹ nó! Phương An Yến gần như lập tức đứng lên, kéo mạnh ghế trên mặt đất tạo ra tiếng kêu rợn người "Két két...". Quân Du nghe thấy rụt cổ lại, lúc này sắc mặt cậu đen như mực tàu rồi!
Ánh mắt cậu nhìn về phía Quân Nguyệt Nguyệt như muốn giết người, nhưng khi đối mặt với ánh mắt mờ mịt không hiểu của anh trai, cậu vô thức nói lời giải thích "Anh, anh đừng nghe cô ta nói bừa, em không làm gì hết!"
___
Tác giả có lời muốn nói:
Quân Nguyệt Nguyệt: Chồng ơi, nhìn em trai anh này!
Phương An Ngu: ╰_╯
Phương An Yến: Tôi không hề làm gì, tôi không có làm gì, cô đừng nói bậy!