Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính - Trang 4
Chương 97
Hầu phu nhân đến tìm Vu Hàn Châu nói chuyện là điều Vu Hàn Châu không ngờ tới.
Nhưng ngay sau đó nàng nghĩ đến thân phận của mình, lại hiểu ra được ngay. Nàng là con dâu của Hầu phu nhân, cùng là nữ nhân, còn là tiểu bối, cùng ở trong một phủ đệ, nên xây dựng quan hệ vô cùng chặt chẽ.
Trước kia Hầu phu nhân chưa từng đến tìm nàng, là bởi vì thân thể Hạ Văn Chương mới hồi phục, trước đó Hầu phu nhân hy vọng nàng toàn tâm toàn ý bầu bạn, chăm sóc Hạ Văn Chương, cho nên chưa từng đến làm phiền nàng.
Bây giờ thân thể Hạ Văn Chương hồi phục rồi, hai người sẽ sống chung như mẹ chồng nàng dâu nhà bình thường.
Nghĩ tới đây, Vu Hàn Châu lập tức lên tinh thần. Đây là cuộc trò chuyện tán phét đầu tiên giữa bọn họ, sau này sẽ còn có rất nhiều tình huống thế này, nàng phải cư xử vô cùng nghiêm túc.
Nàng không muốn quan hệ mẹ chồng nàng dâu này hỏng bét, đây là lúc xây dựng ấn tượng ban đầu với bà mẫu, nàng muốn để lại một ấn tượng thật tốt.
Hầu phu nhân vừa mới mở đầu, nói câu: “Thật là bị cái đứa Văn Cảnh khốn nạn đó làm tức chết, Nhan Nhan con nói thử xem…” Chỉ thấy Đại nhi tức lập tức ngồi ngay ngắn, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, nói là rửa tai lắng nghe cũng không quá đáng, lời đang nói lập tức dừng lại.
Thái độ cung kính phát ra từ đáy lòng của Đại nhi tức làm lòng bà dễ chịu hơn không ít.
Tâm trạng vốn dĩ bực bội, cũng không khỏi hòa hoãn lại. Giọng bất giác hòa hoãn chút, mới tiếp tục nói: “Hắn một lòng một dạ muốn cưới một nữ tử bình dân, con nói xem có hợp lý không?”
Bà cho là Vu Hàn Châu không biết tình hình cụ thể, bèn nói ra hành động của Hạ Văn Cảnh khốn nạn thế nào, cuối cùng nói: “Đầu óc hắn mơ màng thì thôi, Chương Nhi lại cũng không khuyên hắn chút, còn càn quấy cùng hắn!”
“Rất không đạo lý!” Vẻ mặt Vu Hàn Châu nghiêm túc phụ họa.
Hầu phu nhân thấy Đại nhi tức cũng nói như vậy, không nhịn được vỗ bàn một cái, nói: “Cho nên ta phạt bọn nó quỳ ở chính viện rồi đấy!”
Vu Hàn Châu lập tức trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: “Mẫu thân, thân thể Chương ca vừa mới khỏe…”
“Không sao cả.” Hầu phu nhân liếc nàng một cái, nói nhẹ như không: “Ta sai người lót hai cái đệm dưới gối cho hắn.”
Vu Hàn Châu: “…”
“Mẫu thân vui là được.” Nàng nhanh chóng thu lại vẻ mặt đau lòng, cung kính nói.
Nếu mẹ ruột cũng không đau lòng, nàng còn có thể nói gì? Quỳ thì quỳ thôi.
Hầu phu nhân lại nghẹn. Nói gì thế! Có gì hay mà bà vui? Bà bị hai đứa con khốn nạn chọc tức chết đây này!
Nhất là Tiểu nhi tử! Hầu phu nhân thật là hoài nghi trong đầu hắn ta dài thêm thứ gì rồi, mới khiến cho hắn ta hồ đồ như vậy!
“Gia đình chúng ta như vậy, dù thế nào cũng không thể cưới một nữ tử bình dân làm thê, con hiểu chứ?” Một bụng nước đắng của Hầu phu nhân, hiếm có được có người kiên nhẫn nghe kể chuyện như vậy, bà cứ thế đổ ra ngoài không dừng.
Nói xong chỗ không ổn của chuyện này, Hầu phu nhân lại nói: “Huống chi, ngày sau Cảnh Nhi là người phải tập tước? Đúng rồi, Chương Nhi hẳn đã nói với con, sau này tước vị của Hầu phủ sẽ giao cho Cảnh Nhi gánh vác rồi phải không?”
Lúc nói chuyện, ánh mắt Hầu phu nhân không rời khỏi mặt Đại nhi tức.
Sau đó bà phát hiện, Đại nhi tức dường như là người có lòng rộng lượng, không hề vì chuyện này mà tức giận, không vui. Thậm chí, bà cũng không phát hiện được tí ti dấu vết cố gắng giả bộ nào trên mặt nàng.
Điều này khiến bà bất ngờ, lại yên tâm cực kỳ. Bà thật sự đã chọn một tức phụ tốt cho Đại nhi tử, trong nhà này cho dù là hai đứa con trai cũng tốt, Đại nhi tức cũng ngoan, đều là người tâm tư ngay thẳng thật thà.
Nếu như Tiểu nhi tử không khốn nạn vô liêm sỉ, chịu thành thật nghe lời cưới một thê tử môn đăng hộ đối thì quả là thập toàn thập mỹ. Nghĩ tới đây, Hầu phu nhân lại thở dài: “Con nói thử xem, sau này Cảnh Nhi làm thế tử, thậm chí tập tước vị, nếu cưới một nữ tử bình dân làm thê, mặt ngoài sẽ chống đỡ thế nào đây?”
Bà tức giận vỗ bàn không ngừng, Vu Hàn Châu đau lòng nói: “Mẫu thân cẩn thận tay đau.”
Nàng và Hạ Văn Chương dính nhau quen rồi, lúc này không tự chủ lấy thái độ này ra đối xử với Hầu phu nhân, nâng bàn tay vỗ bàn của Hầu phu nhân lên, dịu dàng xoa xoa.
Hầu phu nhân: “…”
Nhưng ngay sau đó nàng nghĩ đến thân phận của mình, lại hiểu ra được ngay. Nàng là con dâu của Hầu phu nhân, cùng là nữ nhân, còn là tiểu bối, cùng ở trong một phủ đệ, nên xây dựng quan hệ vô cùng chặt chẽ.
Trước kia Hầu phu nhân chưa từng đến tìm nàng, là bởi vì thân thể Hạ Văn Chương mới hồi phục, trước đó Hầu phu nhân hy vọng nàng toàn tâm toàn ý bầu bạn, chăm sóc Hạ Văn Chương, cho nên chưa từng đến làm phiền nàng.
Bây giờ thân thể Hạ Văn Chương hồi phục rồi, hai người sẽ sống chung như mẹ chồng nàng dâu nhà bình thường.
Nghĩ tới đây, Vu Hàn Châu lập tức lên tinh thần. Đây là cuộc trò chuyện tán phét đầu tiên giữa bọn họ, sau này sẽ còn có rất nhiều tình huống thế này, nàng phải cư xử vô cùng nghiêm túc.
Nàng không muốn quan hệ mẹ chồng nàng dâu này hỏng bét, đây là lúc xây dựng ấn tượng ban đầu với bà mẫu, nàng muốn để lại một ấn tượng thật tốt.
Hầu phu nhân vừa mới mở đầu, nói câu: “Thật là bị cái đứa Văn Cảnh khốn nạn đó làm tức chết, Nhan Nhan con nói thử xem…” Chỉ thấy Đại nhi tức lập tức ngồi ngay ngắn, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, nói là rửa tai lắng nghe cũng không quá đáng, lời đang nói lập tức dừng lại.
Thái độ cung kính phát ra từ đáy lòng của Đại nhi tức làm lòng bà dễ chịu hơn không ít.
Tâm trạng vốn dĩ bực bội, cũng không khỏi hòa hoãn lại. Giọng bất giác hòa hoãn chút, mới tiếp tục nói: “Hắn một lòng một dạ muốn cưới một nữ tử bình dân, con nói xem có hợp lý không?”
Bà cho là Vu Hàn Châu không biết tình hình cụ thể, bèn nói ra hành động của Hạ Văn Cảnh khốn nạn thế nào, cuối cùng nói: “Đầu óc hắn mơ màng thì thôi, Chương Nhi lại cũng không khuyên hắn chút, còn càn quấy cùng hắn!”
“Rất không đạo lý!” Vẻ mặt Vu Hàn Châu nghiêm túc phụ họa.
Hầu phu nhân thấy Đại nhi tức cũng nói như vậy, không nhịn được vỗ bàn một cái, nói: “Cho nên ta phạt bọn nó quỳ ở chính viện rồi đấy!”
Vu Hàn Châu lập tức trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: “Mẫu thân, thân thể Chương ca vừa mới khỏe…”
“Không sao cả.” Hầu phu nhân liếc nàng một cái, nói nhẹ như không: “Ta sai người lót hai cái đệm dưới gối cho hắn.”
Vu Hàn Châu: “…”
“Mẫu thân vui là được.” Nàng nhanh chóng thu lại vẻ mặt đau lòng, cung kính nói.
Nếu mẹ ruột cũng không đau lòng, nàng còn có thể nói gì? Quỳ thì quỳ thôi.
Hầu phu nhân lại nghẹn. Nói gì thế! Có gì hay mà bà vui? Bà bị hai đứa con khốn nạn chọc tức chết đây này!
Nhất là Tiểu nhi tử! Hầu phu nhân thật là hoài nghi trong đầu hắn ta dài thêm thứ gì rồi, mới khiến cho hắn ta hồ đồ như vậy!
“Gia đình chúng ta như vậy, dù thế nào cũng không thể cưới một nữ tử bình dân làm thê, con hiểu chứ?” Một bụng nước đắng của Hầu phu nhân, hiếm có được có người kiên nhẫn nghe kể chuyện như vậy, bà cứ thế đổ ra ngoài không dừng.
Nói xong chỗ không ổn của chuyện này, Hầu phu nhân lại nói: “Huống chi, ngày sau Cảnh Nhi là người phải tập tước? Đúng rồi, Chương Nhi hẳn đã nói với con, sau này tước vị của Hầu phủ sẽ giao cho Cảnh Nhi gánh vác rồi phải không?”
Lúc nói chuyện, ánh mắt Hầu phu nhân không rời khỏi mặt Đại nhi tức.
Sau đó bà phát hiện, Đại nhi tức dường như là người có lòng rộng lượng, không hề vì chuyện này mà tức giận, không vui. Thậm chí, bà cũng không phát hiện được tí ti dấu vết cố gắng giả bộ nào trên mặt nàng.
Điều này khiến bà bất ngờ, lại yên tâm cực kỳ. Bà thật sự đã chọn một tức phụ tốt cho Đại nhi tử, trong nhà này cho dù là hai đứa con trai cũng tốt, Đại nhi tức cũng ngoan, đều là người tâm tư ngay thẳng thật thà.
Nếu như Tiểu nhi tử không khốn nạn vô liêm sỉ, chịu thành thật nghe lời cưới một thê tử môn đăng hộ đối thì quả là thập toàn thập mỹ. Nghĩ tới đây, Hầu phu nhân lại thở dài: “Con nói thử xem, sau này Cảnh Nhi làm thế tử, thậm chí tập tước vị, nếu cưới một nữ tử bình dân làm thê, mặt ngoài sẽ chống đỡ thế nào đây?”
Bà tức giận vỗ bàn không ngừng, Vu Hàn Châu đau lòng nói: “Mẫu thân cẩn thận tay đau.”
Nàng và Hạ Văn Chương dính nhau quen rồi, lúc này không tự chủ lấy thái độ này ra đối xử với Hầu phu nhân, nâng bàn tay vỗ bàn của Hầu phu nhân lên, dịu dàng xoa xoa.
Hầu phu nhân: “…”