Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính - Trang 4
Chương 84
Nhìn thấy nha hoàn đọc bản thảo đỏ mặt Vu Hàn Châu vẫn không phát giác ra có gì khác thường.
Nàng liếc mắt nhìn quanh thấy mặt của nhóm nha hoàn bên cạnh đỏ ửng, hai mắt ngập nước, bộ dạng thẹn thùng, lúc này nàng mới hiểu.
Nàng thật sự cạn lời. Đang nghĩ cái gì vậy? “Ăn” mà!
Ý trên mặt chữ, ăn là ăn luôn đó! Thiếu niên ăn miêu yêu luôn, đây là truyện kinh dị!
Nàng vì Hạ Văn Chương xấu xa mới cố ý viết hắn thành người xấu, bề ngoài là là thiếu niên tao nhã, trọng tình trọng nghĩa, thật ra là một người biế,n thái tàn nhẫn, hắn tham tu vi của miêu yêu muốn ăn luôn xương cốt của nàng để cho chính mình khỏe mạnh trường thọ.
Bốc hạt dưa lên, Vu Hàn Châu không định nhắc nhở các nàng, dù sao đến phần tiếp theo các nàng sẽ biết ngay thôi.
Quả nhiên, đọc đến đoạn sau sắc đỏ trên mặt tiểu nha hoàn trên rút đi, ánh mắt lấp lánh cũng dần trở nên hoảng sợ.
Giọng của nàng ta run rẩy: “Thiếu niên mỹ mãn li.ếm ngón tay, không buông tha một giọt máu nào. Nhìn xương trắng phơi đầy giường, trong mắt thiếu niên hiện lên vẻ áy náy, môi hắn giật giật, nhưng không lên tiếng chỉ ân cần ôm chúng vào trong lòng…”
“Đây là cái gì vậy?” Tiểu nha hoàn cố đè nén trụ xúc động muốn vứt bản thảo, nàng ta nắm chặt trang giấy, ngẩng đầu nhìn Vu Hàn Châu, “Thế này không hợp lý! Nãi nãi, ngài đang viết cái gì vậy? Miêu yêu kia rõ ràng là yêu tinh, sao có thể dễ dàng bị người ăn như vậy?”
Vừa rồi nàng ta còn tưởng rằng là “ăn” kia!
Đột nhiên đổi hướng nhanh như vậy làm nàng ta nhất thời không phản ứng lại được, nàng ta buồn bực ngay cả tôn ti trật tự cũng quên luôn.
May mà Vu Hàn Châu người hòa nhã, rất ít trách cứ các nàng, làm cho bọn họ dám thể hiện ra những cảm xúc chân thật nhất của mình.
Quả nhiên Vu Hàn Châu bị chất vấn cũng không thấy phiền, nàng còn nói: “Ngươi đọc đoạn trước xem, ta có viết lúc uống chén rượu giao bôi ánh mắt thiếu niên biến đổi. Còn có trước lúc ra tay miêu yêu vô lực tùy ý hắn muốn làm gì làm.”
Rất rõ ràng, thiếu niên đã sớm chuẩn bị tốt, hạ dược trong rượu giao bôi khiến cho miêu yêu không có sức phản kháng.
Nhóm nha hoàn: “…”
Ai sẽ nghĩ đến chuyện này chứ!
Các nàng còn tưởng ánh mắt lúc uống chén rượu giao bôi của thiếu niên là muốn mau chóng động phòng, không tự chủ được căng thẳng xen lẫn chờ mong. Về phần miêu yêu ớt vô lực, tất nhiên vì thẹn thùng!
Trong lòng các nàng căm giận, giận mà không dám nói gì, nhìn về phía Hạ Văn Chương: “Đại gia, ngài cảm thấy thế nào?”
Không muốn chỉnh một chút sao? Cứ để Đại nãi nãi viết ra tình tiết chọc giận người khác như vậy?
Hạ Văn Chương vừa nghe thấy từ “ăn” hắn đã biết Vu Hàn Châu ghim ánh mắt hôm qua của hắn. Hắn không hề hiểu lầm, bởi vì hắn biết tính của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không viết thứ gì ngọt ngào.
Giờ phút này vẻ mặt hắn trầm ổn,không sợ hãi vươn tay ra: “Đưa cho ta đi.”
Tiểu nha hoàn lập tức đưa thoại bản qua.
Sau khi Hạ Văn Chương nhận lấy, hắn cúi đầu nhìn nó vài lần, nhịn không được khẽ cười một tiếng, mới ngẩng đầu nói: “Thiếu niên ôm một đống xương khô, lòng tràn đầy vui mừng đi ngủ. Lúc tỉnh lại, chỉ thấy trong lòng ôm gối đầu của chính mình. Nhóm nha hoàn đang ở ngoài cửa gọi, Đại gia, nên dậy rồi. Thì ra hôm nay là ngày thành thân với miêu cô nương, vì đêm qua quá mức khẩn trương nên mới mơ giấc mơ như vậy.”
“Oa!”
Nhóm nha hoàn đều ôm mặt, tâm trạng vừa bị dạ sợ, giờ phút này đã tan đi hết còn bắt đầu chờ mong: “Đại gia mau kể tiếp đi, chúng nô tì muốn nghe tiếp.”
Vẫn là Đại gia biết kể chuyện!
Trong lòng nhóm nha hoàn đều thầm nghĩ sau này sẽ không bao giờ nghe Đại nãi nãi kể chuyện nữa!
Hiện tại Hạ Văn Chương đã kể chuyện thành thục rồi, hơi suy tư một lát hắn lại tiếp tục kể.
Hắn luôn không nỡ phá hỏng câu chuyện của hắn và nàng, chỉ luôn kể về những chuyện hạnh phúc mỹ mãn. Hắn tiếp tục: “Rèm hạ xuống, thiếu niên nhìn thấy một màn giống hệt như trong giấc mông tối qua hắn vô cùng căng thẳng lại có chút bất an. Hắn nhịn không được kể cho miêu yêu nghe về giấc mộng ấy.”
“Sau khi thiếu niên nói xong, hắn ngượng ngùng sờ sờ ót nói, ‘trong lòng ta không ác ý với nàng, ta cũng không biết tại sao ta lại mơ một giấc mộng như vậy’, miêu cô nương nghe xong, nàng nhướng mày, nâng tay búng lên trán hắn một cái. Thiếu niên bị đau ‘a’ một tiếng to, một tia sáng đỏ tự trên đỉnh đầu hắn bay ra, miêu cô nương cười lạnh một tiếng, năm ngón tay nàng nắm lại, tia sáng kia lập tức bay vào lòng bàn tay nàng.”
“Nó kịch liệt giãy dụa, muốn chạy lại bị miêu cô nương nuốt lấy. Một lát sau, miêu cô nương phát ra thanh âm thỏa mãn khi ăn no, mỉm cười nói với thiếu niên, ‘có yêu tinh trốn vào cơ thể của chàng, mới làm cho chàng mơ như vậy, lần sau nếu chàng lại mơ giấc mơ như vậy hoặc là nảy sinh tâm tư như vậy phải nói cho ta biết, ăn thứ này đối với ta rất tốt’.”
“Thiếu niên liên tục gật đầu, vui sướng nói, ‘được, ta sẽ nói cho nàng ’. Hắn thật sự vui vẻ, vì hắn chưa bao giờ nảy sinh ý định thương tổn đến nàng s, giấc mộng tối hôm qua thật sự dọa hắn sợ, hiện tại biết được là do yêu tinh hại không phải ý của hắn mới cảm thấy an tâm. Hắn lại nhìn dung nhan xinh đẹp của miêu cô nương…”
Kể đến đây, Hạ Văn Chương dừng lại.
“Sau đó đâu?” Nhóm nha hoàn kìm lòng không đậu hỏi.
Hạ Văn Chương nói: “Một đêm an giấc.”
Nhóm nha hoàn trừng lớn mắt.
“Đến lúc tỉnh lại, sắc trời đã sáng.” Hạ Văn Chương nói thêm một câu.
Đám nha hoàn: “…”
Bọn họ đứng lên, nên làm gì thì đi làm.
Nếu không còn có thể thế nào? Đại nãi nãi không viết chuyện ấy, đương nhiên Đại gia cũng không!
Hơn nữa, cho dù hắn và Đại nãi nãi thật sự viết ra các nàng cũng không thể không biết xấu hổ mà nghe. Loại tình tiết này, chỉ có thể lựa lúc không có ai, trùm chăn lên đầu lén lút xem.
Nhóm nha hoàn lui xuống, Hạ Văn Chương mới nhướng mày, quơ quơ thoại bản trong tay: “Nửa đêm, bạch cốt yêu hút sạch huyết nhục của thiếu niên?”
Vu Hàn Châu tọa đắc tứ bình bát ổn, mày cũng không động một chút: “Ừm.”
“Hận ta như vậy?” Hạ Văn Chương có chút bất đắc dĩ, hắn bước đến bàn ngồi xuống, đặt thoại bản lên bàn, “Nàng đừng viết như vậy, có được không?” Dừng một chút, hắn thấp giọng nói: “Những truyện khác tùy nàng viết, chuyện về miêu chủ tử nàng đừng viết như vậy, được không?”
Vu Hàn Châu nghiêng đầu quan sát hắn, gật gật: “Được được.”
Nếu hắn để ý, về sau nàng sẽ không viết bậy nữa.
Hạ Văn Chương thấy nàng ngoan ngoãn, hắn rất vừa lòng. Khóe môi cong lên, một tay ôm lấy thắt lưng của nàng, cúi đầu như muốn gặm lên vai nàng.
Hôm qua sau khi cắn lên vai của nàng hắn mới phát giác mình nghiện rồi, hắn còn muốn cắn thêm một ngụm.
Nhưng lúc này nàng mặc nhiều, nếu hắn cắn một ngụm chỉ sợ tất cả đều là quần áo, căn bản cắn không đến thịt. Vì thế, hắn cúi được một nữa, tầm mắt lại dừng ở cái cổ trắng nõn của nàng.
“Chàng đừng có mơ!” Vu Hàn Châu giơ tay đẩy hắn ra, nàng đứng dậy, đi ra ngoài, “Ta đi ngâm suối nước nóng.”
Hạ Văn Chương nhìn thấy miêu chủ tử ngẩng cao đầu rời đi, đáy mắt tràn đầy vẻ tiếc hận.
Bàn tay đang buông lỏng của hắn nắm chặt lại, hắn thầm nghĩ, hắn cần phải mạnh hơn mới được. Đến lúc đó nàng muốn chạy, hắn sẽ đè lại nàng, khiến cho nàng muốn chạy cũng chạy không thoát.
Những ngày hai người ở ôn tuyền trôi qua thật mau, chớp mắt đã hơn mười ngày.
Bởi vì đã nói sẽ đi tiễn An Đại ca, cho nên sẽ bọn họ không tiếp tục ở lại, thu dọn đồ vật liền trở về Hầu phủ.
Ngồi trong xe ngựa, Hạ Văn Chương x.oa nắn bàn tay nhỏ của thê tử, hắn thấp ý nói: “Chờ đại ca đi rồi, chúng ta lại trở về đây.”
Hắn biết thê tử thích nơi đó. Không ai quản thúc, tự do tự tại, nàng có thể mặc nam trang đi khắp nơi, tùy ý nói chuyện giao lưu, còn có thể cùng chơi đùa với mấy đứa nhỏ. Hắn có thể cảm nhận được, mỗi ngày trước khi nàng ra ngoài quay về đều hưng trí bừng bừng.
Nàng vui, hắn cảm thấy hết thảy đều đáng giá, hết sức thỏa mãn.
“Mẫu thân có đồng ý không?” Vu Hàn Châu nói, “Chàng xem, sức khỏe của chàng đã tốt hơn nhiều, không ở tại thôn trang cũng không ảnh hưởng gì, có lẽ mẫu thân muốn chàng ở trong phủ hơn, ngày ngày nhìn thấy mới an tâm.”
Hầu phu nhân quản hắn rất chặt. Lúc trước bà khoan dung như vậy đều bởi vì sức khỏe của hắn không tốt, sợ chọc hắn không muốn sống, buồn trong lòng sẽ sinh bệnh. Hiện giờ sức khỏe của hắn tốt hơn nhiều, cũng có thể thừa nhận rất nhiều cảm xúc, chỉ sợ Hầu phu nhân sẽ không dung túng hắn như dĩ vãng nữa.
Hạ Văn Chương nghĩ nghĩ, hắn nói: “Nếu là như thế, mỗi tháng chúng ta ở trong phủ nửa tháng, ở thôn trang nửa tháng, như thế nào?”
“Chàng nghĩ hay lắm.” Vu Hàn Châu cười nói, “Nếu sức khỏe của chàng ổn định còn muốn đến biệt viện ở, muôn ăn mắng à?”
Hầu phu nhân nhất định sẽ nhìn thấu, hắn ngại trong phủ không được tự nhiên, thế nào cũng mắng hắn một trận.
Hạ Văn Chương liền trầm ngâm đứng lên.
Ngày ngày hiếu thuận với phụ mẫu là nghĩa vụ của con cái. Nhưng cùng thê tử ở tại biệt việt lai rất tự tại vui vẻ.
Hắn trầm ngâm một lúc lâu, cho ra một kết luận: “Ta khỏe lại cũng không phải chuyện tốt.”
Nếu hắn còn ốm yếu, cũng sẽ như là một lá chắn, hắn có thể cùng thê tử ở lại biệt viện, tiêu dao khoái hoạt. Hiện giờ hắn khỏe rồi đến đây ở sẽ không tốt lắm.
“Đương nhiên là chuyện tốt!” Vu Hàn Châu lập tức nói, “Chàng đang nghĩ cái gì vậy?”
Hắn khỏe lại thì muốn làm gì làm. Muốn tự do cũng được, muốn vui vẻ cũng thế, đều có thể dùng sức mà đạt được.
Mà nàng cũng không còn lo lắng cho tình cảm mình bỏ ra sẽ bị cho vào hư không, không ai tiếp nhận, cũng không có ai đáp lại.
Từ trong ánh mắt trong suốt kia Hạ Văn Chương hiểu được tâm ý của nàng, hắn ôm siết lấy nàng vào lòng.
Từ sau khi đến biệt viện,tình cảm của hai người đột nhiên tốt hơn rất nhiều, hiện tại ôm nhau cũng bình thường như ăn cơm uống nước, sẽ không đỏ mặt ngượng ngùng nữa.
Vu Hàn Châu cũng thích cảm giác ôm nhau, nàng vươn hai tay ôm lấy thắt lưng của hắn. Thắt lưng của hắn vẫn rất gầy, không đủ rắn chắc mạnh mẽ. Đại hiệp trong mộng của nàng có thắt lưng cực rắn chắc.
“Chàng nên sớm khỏe dậy, chúng ta còn có rất nhiều chuyện phải làm.” Nàng nói.
Chờ hắn thật sự khỏe lại, hắn có thể làm quan, hoặc có thể buôn bán. Chỉ cần hắn rời khỏi Hầu phủ, nàng cũng sẽ đi theo hắn. Bọn họ đi khắp nơi, ngắm nhìn thế gian. Hắn sẽ không gò bó nàng, mà các trưởng bối lại không ở đó, nàng sẽ vô cùng tự do.
Không gì có thể sánh với khỏe mạnh, có thể tự do đi đây đi đó mới tốt đẹp làm sao. Thầm tưởng tượng, nàng lại vô cùng chờ mong.
Nghe xong lời của nàng, Hạ Văn Chương ôm nàng chặt hơn nữa. Cổ họng hắn giật giật, nói: “Đúng vậy, chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm.”
Nàng liếc mắt nhìn quanh thấy mặt của nhóm nha hoàn bên cạnh đỏ ửng, hai mắt ngập nước, bộ dạng thẹn thùng, lúc này nàng mới hiểu.
Nàng thật sự cạn lời. Đang nghĩ cái gì vậy? “Ăn” mà!
Ý trên mặt chữ, ăn là ăn luôn đó! Thiếu niên ăn miêu yêu luôn, đây là truyện kinh dị!
Nàng vì Hạ Văn Chương xấu xa mới cố ý viết hắn thành người xấu, bề ngoài là là thiếu niên tao nhã, trọng tình trọng nghĩa, thật ra là một người biế,n thái tàn nhẫn, hắn tham tu vi của miêu yêu muốn ăn luôn xương cốt của nàng để cho chính mình khỏe mạnh trường thọ.
Bốc hạt dưa lên, Vu Hàn Châu không định nhắc nhở các nàng, dù sao đến phần tiếp theo các nàng sẽ biết ngay thôi.
Quả nhiên, đọc đến đoạn sau sắc đỏ trên mặt tiểu nha hoàn trên rút đi, ánh mắt lấp lánh cũng dần trở nên hoảng sợ.
Giọng của nàng ta run rẩy: “Thiếu niên mỹ mãn li.ếm ngón tay, không buông tha một giọt máu nào. Nhìn xương trắng phơi đầy giường, trong mắt thiếu niên hiện lên vẻ áy náy, môi hắn giật giật, nhưng không lên tiếng chỉ ân cần ôm chúng vào trong lòng…”
“Đây là cái gì vậy?” Tiểu nha hoàn cố đè nén trụ xúc động muốn vứt bản thảo, nàng ta nắm chặt trang giấy, ngẩng đầu nhìn Vu Hàn Châu, “Thế này không hợp lý! Nãi nãi, ngài đang viết cái gì vậy? Miêu yêu kia rõ ràng là yêu tinh, sao có thể dễ dàng bị người ăn như vậy?”
Vừa rồi nàng ta còn tưởng rằng là “ăn” kia!
Đột nhiên đổi hướng nhanh như vậy làm nàng ta nhất thời không phản ứng lại được, nàng ta buồn bực ngay cả tôn ti trật tự cũng quên luôn.
May mà Vu Hàn Châu người hòa nhã, rất ít trách cứ các nàng, làm cho bọn họ dám thể hiện ra những cảm xúc chân thật nhất của mình.
Quả nhiên Vu Hàn Châu bị chất vấn cũng không thấy phiền, nàng còn nói: “Ngươi đọc đoạn trước xem, ta có viết lúc uống chén rượu giao bôi ánh mắt thiếu niên biến đổi. Còn có trước lúc ra tay miêu yêu vô lực tùy ý hắn muốn làm gì làm.”
Rất rõ ràng, thiếu niên đã sớm chuẩn bị tốt, hạ dược trong rượu giao bôi khiến cho miêu yêu không có sức phản kháng.
Nhóm nha hoàn: “…”
Ai sẽ nghĩ đến chuyện này chứ!
Các nàng còn tưởng ánh mắt lúc uống chén rượu giao bôi của thiếu niên là muốn mau chóng động phòng, không tự chủ được căng thẳng xen lẫn chờ mong. Về phần miêu yêu ớt vô lực, tất nhiên vì thẹn thùng!
Trong lòng các nàng căm giận, giận mà không dám nói gì, nhìn về phía Hạ Văn Chương: “Đại gia, ngài cảm thấy thế nào?”
Không muốn chỉnh một chút sao? Cứ để Đại nãi nãi viết ra tình tiết chọc giận người khác như vậy?
Hạ Văn Chương vừa nghe thấy từ “ăn” hắn đã biết Vu Hàn Châu ghim ánh mắt hôm qua của hắn. Hắn không hề hiểu lầm, bởi vì hắn biết tính của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không viết thứ gì ngọt ngào.
Giờ phút này vẻ mặt hắn trầm ổn,không sợ hãi vươn tay ra: “Đưa cho ta đi.”
Tiểu nha hoàn lập tức đưa thoại bản qua.
Sau khi Hạ Văn Chương nhận lấy, hắn cúi đầu nhìn nó vài lần, nhịn không được khẽ cười một tiếng, mới ngẩng đầu nói: “Thiếu niên ôm một đống xương khô, lòng tràn đầy vui mừng đi ngủ. Lúc tỉnh lại, chỉ thấy trong lòng ôm gối đầu của chính mình. Nhóm nha hoàn đang ở ngoài cửa gọi, Đại gia, nên dậy rồi. Thì ra hôm nay là ngày thành thân với miêu cô nương, vì đêm qua quá mức khẩn trương nên mới mơ giấc mơ như vậy.”
“Oa!”
Nhóm nha hoàn đều ôm mặt, tâm trạng vừa bị dạ sợ, giờ phút này đã tan đi hết còn bắt đầu chờ mong: “Đại gia mau kể tiếp đi, chúng nô tì muốn nghe tiếp.”
Vẫn là Đại gia biết kể chuyện!
Trong lòng nhóm nha hoàn đều thầm nghĩ sau này sẽ không bao giờ nghe Đại nãi nãi kể chuyện nữa!
Hiện tại Hạ Văn Chương đã kể chuyện thành thục rồi, hơi suy tư một lát hắn lại tiếp tục kể.
Hắn luôn không nỡ phá hỏng câu chuyện của hắn và nàng, chỉ luôn kể về những chuyện hạnh phúc mỹ mãn. Hắn tiếp tục: “Rèm hạ xuống, thiếu niên nhìn thấy một màn giống hệt như trong giấc mông tối qua hắn vô cùng căng thẳng lại có chút bất an. Hắn nhịn không được kể cho miêu yêu nghe về giấc mộng ấy.”
“Sau khi thiếu niên nói xong, hắn ngượng ngùng sờ sờ ót nói, ‘trong lòng ta không ác ý với nàng, ta cũng không biết tại sao ta lại mơ một giấc mộng như vậy’, miêu cô nương nghe xong, nàng nhướng mày, nâng tay búng lên trán hắn một cái. Thiếu niên bị đau ‘a’ một tiếng to, một tia sáng đỏ tự trên đỉnh đầu hắn bay ra, miêu cô nương cười lạnh một tiếng, năm ngón tay nàng nắm lại, tia sáng kia lập tức bay vào lòng bàn tay nàng.”
“Nó kịch liệt giãy dụa, muốn chạy lại bị miêu cô nương nuốt lấy. Một lát sau, miêu cô nương phát ra thanh âm thỏa mãn khi ăn no, mỉm cười nói với thiếu niên, ‘có yêu tinh trốn vào cơ thể của chàng, mới làm cho chàng mơ như vậy, lần sau nếu chàng lại mơ giấc mơ như vậy hoặc là nảy sinh tâm tư như vậy phải nói cho ta biết, ăn thứ này đối với ta rất tốt’.”
“Thiếu niên liên tục gật đầu, vui sướng nói, ‘được, ta sẽ nói cho nàng ’. Hắn thật sự vui vẻ, vì hắn chưa bao giờ nảy sinh ý định thương tổn đến nàng s, giấc mộng tối hôm qua thật sự dọa hắn sợ, hiện tại biết được là do yêu tinh hại không phải ý của hắn mới cảm thấy an tâm. Hắn lại nhìn dung nhan xinh đẹp của miêu cô nương…”
Kể đến đây, Hạ Văn Chương dừng lại.
“Sau đó đâu?” Nhóm nha hoàn kìm lòng không đậu hỏi.
Hạ Văn Chương nói: “Một đêm an giấc.”
Nhóm nha hoàn trừng lớn mắt.
“Đến lúc tỉnh lại, sắc trời đã sáng.” Hạ Văn Chương nói thêm một câu.
Đám nha hoàn: “…”
Bọn họ đứng lên, nên làm gì thì đi làm.
Nếu không còn có thể thế nào? Đại nãi nãi không viết chuyện ấy, đương nhiên Đại gia cũng không!
Hơn nữa, cho dù hắn và Đại nãi nãi thật sự viết ra các nàng cũng không thể không biết xấu hổ mà nghe. Loại tình tiết này, chỉ có thể lựa lúc không có ai, trùm chăn lên đầu lén lút xem.
Nhóm nha hoàn lui xuống, Hạ Văn Chương mới nhướng mày, quơ quơ thoại bản trong tay: “Nửa đêm, bạch cốt yêu hút sạch huyết nhục của thiếu niên?”
Vu Hàn Châu tọa đắc tứ bình bát ổn, mày cũng không động một chút: “Ừm.”
“Hận ta như vậy?” Hạ Văn Chương có chút bất đắc dĩ, hắn bước đến bàn ngồi xuống, đặt thoại bản lên bàn, “Nàng đừng viết như vậy, có được không?” Dừng một chút, hắn thấp giọng nói: “Những truyện khác tùy nàng viết, chuyện về miêu chủ tử nàng đừng viết như vậy, được không?”
Vu Hàn Châu nghiêng đầu quan sát hắn, gật gật: “Được được.”
Nếu hắn để ý, về sau nàng sẽ không viết bậy nữa.
Hạ Văn Chương thấy nàng ngoan ngoãn, hắn rất vừa lòng. Khóe môi cong lên, một tay ôm lấy thắt lưng của nàng, cúi đầu như muốn gặm lên vai nàng.
Hôm qua sau khi cắn lên vai của nàng hắn mới phát giác mình nghiện rồi, hắn còn muốn cắn thêm một ngụm.
Nhưng lúc này nàng mặc nhiều, nếu hắn cắn một ngụm chỉ sợ tất cả đều là quần áo, căn bản cắn không đến thịt. Vì thế, hắn cúi được một nữa, tầm mắt lại dừng ở cái cổ trắng nõn của nàng.
“Chàng đừng có mơ!” Vu Hàn Châu giơ tay đẩy hắn ra, nàng đứng dậy, đi ra ngoài, “Ta đi ngâm suối nước nóng.”
Hạ Văn Chương nhìn thấy miêu chủ tử ngẩng cao đầu rời đi, đáy mắt tràn đầy vẻ tiếc hận.
Bàn tay đang buông lỏng của hắn nắm chặt lại, hắn thầm nghĩ, hắn cần phải mạnh hơn mới được. Đến lúc đó nàng muốn chạy, hắn sẽ đè lại nàng, khiến cho nàng muốn chạy cũng chạy không thoát.
Những ngày hai người ở ôn tuyền trôi qua thật mau, chớp mắt đã hơn mười ngày.
Bởi vì đã nói sẽ đi tiễn An Đại ca, cho nên sẽ bọn họ không tiếp tục ở lại, thu dọn đồ vật liền trở về Hầu phủ.
Ngồi trong xe ngựa, Hạ Văn Chương x.oa nắn bàn tay nhỏ của thê tử, hắn thấp ý nói: “Chờ đại ca đi rồi, chúng ta lại trở về đây.”
Hắn biết thê tử thích nơi đó. Không ai quản thúc, tự do tự tại, nàng có thể mặc nam trang đi khắp nơi, tùy ý nói chuyện giao lưu, còn có thể cùng chơi đùa với mấy đứa nhỏ. Hắn có thể cảm nhận được, mỗi ngày trước khi nàng ra ngoài quay về đều hưng trí bừng bừng.
Nàng vui, hắn cảm thấy hết thảy đều đáng giá, hết sức thỏa mãn.
“Mẫu thân có đồng ý không?” Vu Hàn Châu nói, “Chàng xem, sức khỏe của chàng đã tốt hơn nhiều, không ở tại thôn trang cũng không ảnh hưởng gì, có lẽ mẫu thân muốn chàng ở trong phủ hơn, ngày ngày nhìn thấy mới an tâm.”
Hầu phu nhân quản hắn rất chặt. Lúc trước bà khoan dung như vậy đều bởi vì sức khỏe của hắn không tốt, sợ chọc hắn không muốn sống, buồn trong lòng sẽ sinh bệnh. Hiện giờ sức khỏe của hắn tốt hơn nhiều, cũng có thể thừa nhận rất nhiều cảm xúc, chỉ sợ Hầu phu nhân sẽ không dung túng hắn như dĩ vãng nữa.
Hạ Văn Chương nghĩ nghĩ, hắn nói: “Nếu là như thế, mỗi tháng chúng ta ở trong phủ nửa tháng, ở thôn trang nửa tháng, như thế nào?”
“Chàng nghĩ hay lắm.” Vu Hàn Châu cười nói, “Nếu sức khỏe của chàng ổn định còn muốn đến biệt viện ở, muôn ăn mắng à?”
Hầu phu nhân nhất định sẽ nhìn thấu, hắn ngại trong phủ không được tự nhiên, thế nào cũng mắng hắn một trận.
Hạ Văn Chương liền trầm ngâm đứng lên.
Ngày ngày hiếu thuận với phụ mẫu là nghĩa vụ của con cái. Nhưng cùng thê tử ở tại biệt việt lai rất tự tại vui vẻ.
Hắn trầm ngâm một lúc lâu, cho ra một kết luận: “Ta khỏe lại cũng không phải chuyện tốt.”
Nếu hắn còn ốm yếu, cũng sẽ như là một lá chắn, hắn có thể cùng thê tử ở lại biệt viện, tiêu dao khoái hoạt. Hiện giờ hắn khỏe rồi đến đây ở sẽ không tốt lắm.
“Đương nhiên là chuyện tốt!” Vu Hàn Châu lập tức nói, “Chàng đang nghĩ cái gì vậy?”
Hắn khỏe lại thì muốn làm gì làm. Muốn tự do cũng được, muốn vui vẻ cũng thế, đều có thể dùng sức mà đạt được.
Mà nàng cũng không còn lo lắng cho tình cảm mình bỏ ra sẽ bị cho vào hư không, không ai tiếp nhận, cũng không có ai đáp lại.
Từ trong ánh mắt trong suốt kia Hạ Văn Chương hiểu được tâm ý của nàng, hắn ôm siết lấy nàng vào lòng.
Từ sau khi đến biệt viện,tình cảm của hai người đột nhiên tốt hơn rất nhiều, hiện tại ôm nhau cũng bình thường như ăn cơm uống nước, sẽ không đỏ mặt ngượng ngùng nữa.
Vu Hàn Châu cũng thích cảm giác ôm nhau, nàng vươn hai tay ôm lấy thắt lưng của hắn. Thắt lưng của hắn vẫn rất gầy, không đủ rắn chắc mạnh mẽ. Đại hiệp trong mộng của nàng có thắt lưng cực rắn chắc.
“Chàng nên sớm khỏe dậy, chúng ta còn có rất nhiều chuyện phải làm.” Nàng nói.
Chờ hắn thật sự khỏe lại, hắn có thể làm quan, hoặc có thể buôn bán. Chỉ cần hắn rời khỏi Hầu phủ, nàng cũng sẽ đi theo hắn. Bọn họ đi khắp nơi, ngắm nhìn thế gian. Hắn sẽ không gò bó nàng, mà các trưởng bối lại không ở đó, nàng sẽ vô cùng tự do.
Không gì có thể sánh với khỏe mạnh, có thể tự do đi đây đi đó mới tốt đẹp làm sao. Thầm tưởng tượng, nàng lại vô cùng chờ mong.
Nghe xong lời của nàng, Hạ Văn Chương ôm nàng chặt hơn nữa. Cổ họng hắn giật giật, nói: “Đúng vậy, chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm.”