Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính - Trang 4
Chương 70
Mặc dù nói bị dọa sợ hết hồn, nhưng sau khi lấy lại tinh thần, cũng biết đây là chuyện tốt. Con rể hôm nay có thể ôm một đứa nhỏ bốn tuổi đi đến đây, có thể thấy rằng đã khỏe hơn trước nhiều.
“Mau đứng dậy.” An phu nhân sắc mặt đã khôi phục như cũ, trên mặt treo nụ cười yêu thương, vội vàng gọi đứng dậy.
Hạ Văn Chương cùng Vu Hàn Châu đứng lên, sau đó lại cùng chúc tết với Đại ca, Đại tẩu, Nhị ca, Tiểu đệ.
An đại ca, An đại tẩu đương nhiên là khách khí đáp lại, An Tiểu đệ cũng khá tốt, duy chỉ có An Nhị ca, thần sắc nhìn Hạ Văn Chương vẫn có thể nhận ra không muốn gặp như cũ. Nhưng lúc này đang là năm mới nên An Nhị ca cũng đã thu lại hơn rất nhiều. Nếu đặt ở lúc bình thường, nhất định là sẽ dùng lỗ mũi nhìn hắn.
An Nhị ca luôn không muốn gặp Hạ Văn Chương. Muội muội tốt đẹp của hắn, vì người nam nhân này mà trở nên điên điên khùng khùng, ngay cả lời của hắn ta cũng không nghe, khiến An Nhị ca luôn ghi nhớ trong lòng, không bỏ qua được chuyện này.
Hôm qua An phu nhân đã khuyên hắn ta, bảo rằng hiện nay Nhan Nhan đã trở nên chín chắn rồi, còn biết hiếu kính trưởng bối, bảo hắn nể mặt chuyện này đừng so đo với Hạ Văn Chương nữa. Nhưng An Nhị ca cũng không cảm thấy được an ủi, ngược lại càng thêm khó chịu—muội muội lúc ở nhà thì điên điên khùng khùng, gả đi nhà Hạ gia bọn họ, thì trở nên chín chắn đáng tin lại còn hiếu thuận? Ý là tỏ ra Hạ gia bọn họ biết dạy người phải không?
Vẻ mặt không muốn nhìn thấy của hắn ta rõ ràng như vậy, Hạ Văn Chương lại là người nhạy cảm, đương nhiên nhận ra được. Hắn làm ra vẻ như không nhận ra, mỉm cười nói chuyện với nhạc phủ cùng các anh em vợ.
Cũng nói chuyện nhiều nhất với An Nhị ca, mà cũng khách khí nhất: “Nói tới chữ, ta nhớ Nhan Nhan thường nói với ta, nàng thích nhất chữ của Nhị ca, phải gọi là sơ cuồng, hào hứng, vừa nhìn đã biết là đại trượng phu.”
An Nhị ca bất vi sở động, vẻ mặt hờ hững.
Chỉ chốc lát sau, nhắc tới chuyện năm mới, Hạ Văn Chương lại nói: “Nhan Nhan nói với ta, năm trước Nhị ca rất hay mua pháo bông xinh đẹp cho nàng, nàng nhớ nhất là tình cảm của Nhị ca với nàng.”
An Nhị ca nhớ tới cảnh tượng ăn tết trước kia, sắc mặt không khỏi thả lỏng hơn ít nhiều.
Lại nghe Hạ Văn Chương lại nói: “Chỉ tiếc, sau khi xuất giá cũng không thể giống như thuở trước nữa.” Trên mặt hắn mang theo chút tiếc thương, còn tỏ thái độ trịnh trọng: “Nhưng, Nhị ca cứ việc yên tâm, sau này có ta đối xử tốt với nàng ấy. Ta còn hứa với nàng, tết nguyên tiêu sẽ dẫn nàng đi xem hoa đăng.”
An Nhị ca: “…”
Vẻ mặt vừa hòa hoãn, lập tức biến mất. Hắn ta hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang chỗ khác uống trà.
Chuyện có vẻ không ổn lắm, An Đại ca vội giảng hòa: “Tính tình Nhan Nhan kiêu căng, hy vọng Văn Chương bao dung cho nó nhiều hơn.”
Lần này Hạ Văn Chương có đề tài nói chuyện rồi, cằm khẽ nâng lên, trong mắt lóe lên ánh sáng nhạt: “Sao có thể chứ? Nàng là người dịu dàng săn sóc tỉ mỉ nhất, trên có tôn kính phụ mẫu, dưới có yêu thương huynh đệ, đám hạ nhân trong phủ đều khen nàng nhân hậu hiểu lý lẽ, mẫu thân ta thích nàng ấy nhất, mỗi lần ra cửa làm khách đều nói với mọi người rằng Đại nhi tức người rất hiếu kính hiểu chuyện …”
Mọi người An gia: “…”
Là cô nương nhà bọn họ đó sao? Chứ không phải cô nương nhà người khác à?
Ai ai cũng thấy Hạ Văn Chương bị bệnh đến nỗi lan đến trong đầu rồi, người kiêu căng như vậy mà cũng có thể khen muốn nở ra hoa.
Nhưng An phu nhân cùng An đại tẩu thường ra cửa giao thiệp, hay hoặc là ở nhà bàn yến hội, có các khách qua lại, lại đúng thật là có nghe được những chuyện như Hầu phu nhân khen Đại nhi tức.
Đây đúng là chuyện lạ.
Có lúc An phu nhân còn cảm thấy, chắc là Hầu phu nhân chưa thấy qua cô nương tốt dịu dàng nhã nhặn chân chính.
Hay hoặc là cá mè một lứa, dẫu sao lúc trẻ Hầu phu nhân cũng không phải người dễ gần gì.
Cho dù thế nào, con gái ở phu gia nhận được sự xem trọng và yêu thích, luôn sẽ khiến lòng người thoải mái, ngay cả vẻ mặt của An Nhị ca trong lúc vô tình cũng hòa hoãn hơn.
Thời gian thoáng một cái qua, đã đến giờ cơm trưa.
Hạ Văn Chương chủ động nói ra: “Con mang theo hai bình rượu ngon, nhạc phụ đại nhân không ngại nếm thử chứ ạ?” Lúc nói chuyện, hai tay hắn khoác lên trên đầu gối, sống lưng ưỡn thẳng tắp, giọng rất khiêm tốn: “Con hôm nay cũng có thể uống hai ly nhỏ.”
An đại nhân và An Đại ca ngơ ngác nhìn nhau.
Một lát sau, An đại nhân cười ha ha một tiếng, nói: “Nếu là rượu ngon, đương nhiên phải giữ lại cho riêng mình ta thưởng thức.”
Mặc dù ăn tết chú trọng náo nhiệt, đãi khách càng phải nhiệt tình một chút, Nhưng hôm nay An đại nhân thà rằng không nhiệt tình, chỉ muốn bình an vượt qua ngày hôm nay.
Hắn cũng không muốn làm con rể cảm thấy mất mặt, nói: “Ta có giấu một hộp trà ngon, là chủ trì Thanh Sơn Tự tặng ta, người bình thường đến ta còn không nỡ lấy ra chiêu đãi hắn đâu, hôm nay Văn Chương tới, ta lấy ra, mọi người cùng nếm thử.”
An tiểu đệ kỳ quái nói: “Phụ thân thế mà giấu trà ngon bực này không cho bọn con biết!”
“Sao hả? Ngươi có dị nghị gì à?” An đại nhân nhìn hắn.
An tiểu đệ vội vàng lắc đầu, quay lại nhìn về phía Hạ Văn Chương cười nói: “Hôm nay được hưởng hào quang của tỷ phu.”
Việc đã đến nước này, Hạ Văn Chương còn có thể nói gì? Chỉ đành phải cười nói: “Vậy thì cám ơn nhạc phụ đại nhân khoản đãi.”
An đại nhân đứng dậy, tự mình đi lấy lá trà.
Sau khi rời khỏi tầm mắt mọi người, An đại nhân khẽ lắc đầu. Đều nói con gái trong nhà là kiều khách, nhà bọn họ thì ngược lại, cô gia mới là kiều khách.
*Kiều khách: khách/ người đến được cưng chiều
Một bữa cơm trôi qua bình an.
Mắt thấy cô gia mặt không đỏ, thở không gấp, lúc ăn cơm thậm chí còn không ho cho một tiềng, mọi người An gia cuối cùng cũng tin tưởng hắn đã khỏe hơn nhiều rồi.
Sau khi ăn xong, Hạ Văn Chương như cũ muốn ngủ trưa. Vu Hàn Châu đưa hắn đến khuê phòng trước khi xuất giá của mình, nhìn hắn nằm xuống, mới ra khỏi cửa, nói chuyện cùng An phu nhân và Đại tẩu.
Cậu ngồi trên giường đất, trong tay cầm một miếng bánh táo, cái miệng thì nhỏ đang gặm. Bà vú ở bên cạnh cậu bé không biết phải làm sao: “Hiên Ca Nhi ăn nhiều rồi, nghỉ ngơi đi.”
Hiên Hiên lắc đầu, miệng lơ mơ nói: “Không, ta phải ăn thêm nữa, thế mới sẽ đẹp giống như cô phụ.”
Nhũ mẫu không hiểu ăn nhiều cùng dáng dấp đẹp có liên quan gì, An phu nhân và An đại tẩu cũng không biết, chỉ có Vu Hàn Châu mới vừa vào mới biết biết nguyên do này.
Nàng cười một tiếng, đi tới ngồi bên cạnh Hiên Hiên, nói: “Cô phụ con cũng không phải ăn một hai bữa là đẹp. Chàng ấy là mỗi ngày đúng hạn ăn cơm, ăn cơm ngoan ngoãn, mẫu thân bảo ăn gì thì ăn nấy nên dáng dấp mới đẹp.”
“Là vậy sao?” Hiên Hiên nghe xong, do dự, đưa bánh táo cho bà vú, không ăn nữa.
Nhũ mẫu đặt bánh táo về lại trong khay, vội vàng lấy khăn lau tay cho cậu bé.
Vu Hàn Châu lúc này mới giải thích, tại sao Hiên Hiên cảm thấy ăn nhiều thì dáng dấp sẽ đẹp mắt. Sau khi nói xong, bị An phu nhân đánh một cái lên cánh tay: “Chỉ con là có nhiều mưu mô.”
Vu Hàn Châu cười hì hì.
Nhất thời nói đến chuyện nhà.
Tháng ba, tức phụ của An Nhị ca sẽ vào cửa. Đến cuối năm, tức phụ của An Tiểu đệ cũng sẽ vào cửa. Nhưng còn có chuyện còn gấp hơn, đó chính là qua tháng giêng, An Đại ca sẽ được điều đến bên ngoài nhậm chức, Đại tẩu có theo hay không đi còn chưa quyết định được, bởi vì trong bụng đại tẩu có thể lại có rồi.
Năm nay An gia có không ít chuyện, An phu nhân vừa nói xoa ấn đường. Vu Hàn Châu không giúp được gì, ngồi vừa ăn hạt dưa vừa nghe.
Sau đó An phu nhân đặt sự chú ý lên trên người nàng: “Ta thấy Chương Nhi khá hơn nhiều rồi, lúc nào các con viên phòng được? Đã lên kế hoạch chưa?”
Vu Hàn Châu cũng không mắc cỡ, cắn hạt dưa như cũ, chỉ nói: “Chỉ cần người còn sống, thì lúc nào không thể viên chứ?”
Chờ Hạ Văn Chương khỏe rồi, thì chuyện bọn họ viên phòng cũng chỉ là chuyện một câu nói.
“Cái thứ không biết suy nghĩ này!” Thấy nàng một chút cũng không gấp, An phu nhân nhìn không nổi, vươn tay véo lên cánh tay nàng, “Con bao giờ mới không để ta bận tâm hả!”
Vu Hàn Châu che cánh tay, tủi thân nói: “Mẫu thân oan uổng con, con bây giờ đang yên ổn, sao lại không biết suy nghĩ chứ?”
An phu nhân đúng thật chịu thua nàng.
“Còn che nữa! Ta véo đau con à?” Bà tức giận nói.
Vu Hàn Châu cười hì hì để cánh tay xuống, đổi thành ôm An phu nhân nói: “Đau, mẫu thân véo con là đau nhất.”
“Đi đi đi!” An phu nhân nhức đầu với trò vô lại của nàng, “Con ở Hạ gia cũng như vậy sao? Mẹ chồng con không khinh thường con à?”
“Con chỉ làm với mẫu thâu thôi.” Vu Hàn Châu nói.
An phu nhân hừ một tiếng, nghiêm túc, hỏi: “Ở Hạ gia thế nào? Có người làm con chịu uất ức không?”
“Không có.” Vu Hàn Châu lắc đầu, “Ai dám bắt nạt con chứ?”
An phu nhân nghĩ cũng phải. Hơn nữa, mặt mũi con gái thoải mái, vừa nhìn dáng vẻ đã biết không chịu uất ức gì, lời này nói thì bà ấy tin.
An đại tẩu thấy hai mẹ con này tố tụng đánh nhau xong rồi, mở miệng nói: “Cô gia hôm nay nhìn đúng là khỏe hơn trước nhiều. Trước kia bệnh gay gắt thế, lại không nhìn ra được, vốn là người tuấn tú lịch sự thế này. Nếu gò má nữa nở nang thêm chút, thì chính là mỹ nam tử phong thần anh tuấn hiếm có. Nhan Nhan thật là tinh mắt, đợi cô gia khỏe lên, xem ai mà không ngưỡng mộ muội?”
An phu nhân nghe vậy cũng không phản bác. Bà ấy là người xoi mói, hôm nay thấy dáng vẻ Hạ Văn Chương, cũng cảm thấy vừa mắt.
“Con thế mà lớn gan.” Bà ấy nhíu mày, nhìn con gái nói: “Lúc ấy hắn bệnh kịch liệt vậy, cho dù biết hắn khỏe tất nhiên sẽ không tệ, cũng không ai dám mạo hiểm vậy. Con lại không hề kiêng kỵ.”
Vu Hàn Châu có thể nói gì? Cúi đầu cắn hột gì.
Bọn ở bên này nói chuyện, bên kia sau Hạ Văn Chương tỉnh dậy, bèn đi tìm bọn An Đại ca nói chuyện.
Hắn không phải lần đầu đến, nên cũng không thấy xa lạ, huống chi là ló mặt trước nhạc phụ đại nhận, và các anh em vợ.
Có “kiều khách” đến mức nào đi nữa thì ngày hôm nay hắn cũng phải cực kỳ khỏe mạnh.
Lúc sắp đi, còn ôm Hiên Hiên lên, lại giơ cao thêm một lần. Mọi người An gia thấy vậy, trái tim như dâng tới cổ họng. Chờ hắn thả xuống, mới rơi xuống lại.
Cuối cùng cũng tiễn con rể con gái rời đi, người An gia cùng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy ngày hôm nay trôi qua dài đằng đẵng vô cùng.
Bên kia, Hạ Văn Chương cùng Vu Hàn Châu lên xe ngựa.
Chưa ngồi thoải mái được một lúc, thì Hạ Văn Chương mới rốt cục không nhịn được mở miệng nói: “Châu Châu.”
“Sao?” Vu Hàn Châu hỏi.
Hạ Văn Chương do dự, thấp giọng chịu đựng nói: “Ta, eo ta hơi đau. Vừa rồi ôm Hiên Hiên, có lẽ bị căng cơ rồi.”
Vu Hàn Châu: “…”
Nàng buồn cười không dứt, nói: “Chàng xoay qua chỗ khác chút đi, ta xoa cho chàng.”
“ Ừm.” Hạ Văn Chương chậm rãi xoay qua chỗ khác, thấy xấu hổ cực kỳ, vốn dĩ muốn biểu hiện mình hôm nay đã khỏe hơn nhiều rồi, không muốn mất thể diện trước mặt nhạc phụ đại nhân và nhạc mẫu đại nhân, thế mà quay về vẫn là phải mất mặt trước mặt nàng.
“Đợi sau này thân thể ta khỏe rồi, thì sẽ không thế này nữa.” Hắn nhịn cơn xấu hổ nói, “Cho dù ôm nàng, cũng sẽ không bị căng cơ.”
Vu Hàn Châu tặc một tiếng trong lòng. Nam nhân ôm đứa bé còn đến mức eo bị căng cơ, thế mà còn muốn sau này ôm nàng à?
“Mau đứng dậy.” An phu nhân sắc mặt đã khôi phục như cũ, trên mặt treo nụ cười yêu thương, vội vàng gọi đứng dậy.
Hạ Văn Chương cùng Vu Hàn Châu đứng lên, sau đó lại cùng chúc tết với Đại ca, Đại tẩu, Nhị ca, Tiểu đệ.
An đại ca, An đại tẩu đương nhiên là khách khí đáp lại, An Tiểu đệ cũng khá tốt, duy chỉ có An Nhị ca, thần sắc nhìn Hạ Văn Chương vẫn có thể nhận ra không muốn gặp như cũ. Nhưng lúc này đang là năm mới nên An Nhị ca cũng đã thu lại hơn rất nhiều. Nếu đặt ở lúc bình thường, nhất định là sẽ dùng lỗ mũi nhìn hắn.
An Nhị ca luôn không muốn gặp Hạ Văn Chương. Muội muội tốt đẹp của hắn, vì người nam nhân này mà trở nên điên điên khùng khùng, ngay cả lời của hắn ta cũng không nghe, khiến An Nhị ca luôn ghi nhớ trong lòng, không bỏ qua được chuyện này.
Hôm qua An phu nhân đã khuyên hắn ta, bảo rằng hiện nay Nhan Nhan đã trở nên chín chắn rồi, còn biết hiếu kính trưởng bối, bảo hắn nể mặt chuyện này đừng so đo với Hạ Văn Chương nữa. Nhưng An Nhị ca cũng không cảm thấy được an ủi, ngược lại càng thêm khó chịu—muội muội lúc ở nhà thì điên điên khùng khùng, gả đi nhà Hạ gia bọn họ, thì trở nên chín chắn đáng tin lại còn hiếu thuận? Ý là tỏ ra Hạ gia bọn họ biết dạy người phải không?
Vẻ mặt không muốn nhìn thấy của hắn ta rõ ràng như vậy, Hạ Văn Chương lại là người nhạy cảm, đương nhiên nhận ra được. Hắn làm ra vẻ như không nhận ra, mỉm cười nói chuyện với nhạc phủ cùng các anh em vợ.
Cũng nói chuyện nhiều nhất với An Nhị ca, mà cũng khách khí nhất: “Nói tới chữ, ta nhớ Nhan Nhan thường nói với ta, nàng thích nhất chữ của Nhị ca, phải gọi là sơ cuồng, hào hứng, vừa nhìn đã biết là đại trượng phu.”
An Nhị ca bất vi sở động, vẻ mặt hờ hững.
Chỉ chốc lát sau, nhắc tới chuyện năm mới, Hạ Văn Chương lại nói: “Nhan Nhan nói với ta, năm trước Nhị ca rất hay mua pháo bông xinh đẹp cho nàng, nàng nhớ nhất là tình cảm của Nhị ca với nàng.”
An Nhị ca nhớ tới cảnh tượng ăn tết trước kia, sắc mặt không khỏi thả lỏng hơn ít nhiều.
Lại nghe Hạ Văn Chương lại nói: “Chỉ tiếc, sau khi xuất giá cũng không thể giống như thuở trước nữa.” Trên mặt hắn mang theo chút tiếc thương, còn tỏ thái độ trịnh trọng: “Nhưng, Nhị ca cứ việc yên tâm, sau này có ta đối xử tốt với nàng ấy. Ta còn hứa với nàng, tết nguyên tiêu sẽ dẫn nàng đi xem hoa đăng.”
An Nhị ca: “…”
Vẻ mặt vừa hòa hoãn, lập tức biến mất. Hắn ta hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang chỗ khác uống trà.
Chuyện có vẻ không ổn lắm, An Đại ca vội giảng hòa: “Tính tình Nhan Nhan kiêu căng, hy vọng Văn Chương bao dung cho nó nhiều hơn.”
Lần này Hạ Văn Chương có đề tài nói chuyện rồi, cằm khẽ nâng lên, trong mắt lóe lên ánh sáng nhạt: “Sao có thể chứ? Nàng là người dịu dàng săn sóc tỉ mỉ nhất, trên có tôn kính phụ mẫu, dưới có yêu thương huynh đệ, đám hạ nhân trong phủ đều khen nàng nhân hậu hiểu lý lẽ, mẫu thân ta thích nàng ấy nhất, mỗi lần ra cửa làm khách đều nói với mọi người rằng Đại nhi tức người rất hiếu kính hiểu chuyện …”
Mọi người An gia: “…”
Là cô nương nhà bọn họ đó sao? Chứ không phải cô nương nhà người khác à?
Ai ai cũng thấy Hạ Văn Chương bị bệnh đến nỗi lan đến trong đầu rồi, người kiêu căng như vậy mà cũng có thể khen muốn nở ra hoa.
Nhưng An phu nhân cùng An đại tẩu thường ra cửa giao thiệp, hay hoặc là ở nhà bàn yến hội, có các khách qua lại, lại đúng thật là có nghe được những chuyện như Hầu phu nhân khen Đại nhi tức.
Đây đúng là chuyện lạ.
Có lúc An phu nhân còn cảm thấy, chắc là Hầu phu nhân chưa thấy qua cô nương tốt dịu dàng nhã nhặn chân chính.
Hay hoặc là cá mè một lứa, dẫu sao lúc trẻ Hầu phu nhân cũng không phải người dễ gần gì.
Cho dù thế nào, con gái ở phu gia nhận được sự xem trọng và yêu thích, luôn sẽ khiến lòng người thoải mái, ngay cả vẻ mặt của An Nhị ca trong lúc vô tình cũng hòa hoãn hơn.
Thời gian thoáng một cái qua, đã đến giờ cơm trưa.
Hạ Văn Chương chủ động nói ra: “Con mang theo hai bình rượu ngon, nhạc phụ đại nhân không ngại nếm thử chứ ạ?” Lúc nói chuyện, hai tay hắn khoác lên trên đầu gối, sống lưng ưỡn thẳng tắp, giọng rất khiêm tốn: “Con hôm nay cũng có thể uống hai ly nhỏ.”
An đại nhân và An Đại ca ngơ ngác nhìn nhau.
Một lát sau, An đại nhân cười ha ha một tiếng, nói: “Nếu là rượu ngon, đương nhiên phải giữ lại cho riêng mình ta thưởng thức.”
Mặc dù ăn tết chú trọng náo nhiệt, đãi khách càng phải nhiệt tình một chút, Nhưng hôm nay An đại nhân thà rằng không nhiệt tình, chỉ muốn bình an vượt qua ngày hôm nay.
Hắn cũng không muốn làm con rể cảm thấy mất mặt, nói: “Ta có giấu một hộp trà ngon, là chủ trì Thanh Sơn Tự tặng ta, người bình thường đến ta còn không nỡ lấy ra chiêu đãi hắn đâu, hôm nay Văn Chương tới, ta lấy ra, mọi người cùng nếm thử.”
An tiểu đệ kỳ quái nói: “Phụ thân thế mà giấu trà ngon bực này không cho bọn con biết!”
“Sao hả? Ngươi có dị nghị gì à?” An đại nhân nhìn hắn.
An tiểu đệ vội vàng lắc đầu, quay lại nhìn về phía Hạ Văn Chương cười nói: “Hôm nay được hưởng hào quang của tỷ phu.”
Việc đã đến nước này, Hạ Văn Chương còn có thể nói gì? Chỉ đành phải cười nói: “Vậy thì cám ơn nhạc phụ đại nhân khoản đãi.”
An đại nhân đứng dậy, tự mình đi lấy lá trà.
Sau khi rời khỏi tầm mắt mọi người, An đại nhân khẽ lắc đầu. Đều nói con gái trong nhà là kiều khách, nhà bọn họ thì ngược lại, cô gia mới là kiều khách.
*Kiều khách: khách/ người đến được cưng chiều
Một bữa cơm trôi qua bình an.
Mắt thấy cô gia mặt không đỏ, thở không gấp, lúc ăn cơm thậm chí còn không ho cho một tiềng, mọi người An gia cuối cùng cũng tin tưởng hắn đã khỏe hơn nhiều rồi.
Sau khi ăn xong, Hạ Văn Chương như cũ muốn ngủ trưa. Vu Hàn Châu đưa hắn đến khuê phòng trước khi xuất giá của mình, nhìn hắn nằm xuống, mới ra khỏi cửa, nói chuyện cùng An phu nhân và Đại tẩu.
Cậu ngồi trên giường đất, trong tay cầm một miếng bánh táo, cái miệng thì nhỏ đang gặm. Bà vú ở bên cạnh cậu bé không biết phải làm sao: “Hiên Ca Nhi ăn nhiều rồi, nghỉ ngơi đi.”
Hiên Hiên lắc đầu, miệng lơ mơ nói: “Không, ta phải ăn thêm nữa, thế mới sẽ đẹp giống như cô phụ.”
Nhũ mẫu không hiểu ăn nhiều cùng dáng dấp đẹp có liên quan gì, An phu nhân và An đại tẩu cũng không biết, chỉ có Vu Hàn Châu mới vừa vào mới biết biết nguyên do này.
Nàng cười một tiếng, đi tới ngồi bên cạnh Hiên Hiên, nói: “Cô phụ con cũng không phải ăn một hai bữa là đẹp. Chàng ấy là mỗi ngày đúng hạn ăn cơm, ăn cơm ngoan ngoãn, mẫu thân bảo ăn gì thì ăn nấy nên dáng dấp mới đẹp.”
“Là vậy sao?” Hiên Hiên nghe xong, do dự, đưa bánh táo cho bà vú, không ăn nữa.
Nhũ mẫu đặt bánh táo về lại trong khay, vội vàng lấy khăn lau tay cho cậu bé.
Vu Hàn Châu lúc này mới giải thích, tại sao Hiên Hiên cảm thấy ăn nhiều thì dáng dấp sẽ đẹp mắt. Sau khi nói xong, bị An phu nhân đánh một cái lên cánh tay: “Chỉ con là có nhiều mưu mô.”
Vu Hàn Châu cười hì hì.
Nhất thời nói đến chuyện nhà.
Tháng ba, tức phụ của An Nhị ca sẽ vào cửa. Đến cuối năm, tức phụ của An Tiểu đệ cũng sẽ vào cửa. Nhưng còn có chuyện còn gấp hơn, đó chính là qua tháng giêng, An Đại ca sẽ được điều đến bên ngoài nhậm chức, Đại tẩu có theo hay không đi còn chưa quyết định được, bởi vì trong bụng đại tẩu có thể lại có rồi.
Năm nay An gia có không ít chuyện, An phu nhân vừa nói xoa ấn đường. Vu Hàn Châu không giúp được gì, ngồi vừa ăn hạt dưa vừa nghe.
Sau đó An phu nhân đặt sự chú ý lên trên người nàng: “Ta thấy Chương Nhi khá hơn nhiều rồi, lúc nào các con viên phòng được? Đã lên kế hoạch chưa?”
Vu Hàn Châu cũng không mắc cỡ, cắn hạt dưa như cũ, chỉ nói: “Chỉ cần người còn sống, thì lúc nào không thể viên chứ?”
Chờ Hạ Văn Chương khỏe rồi, thì chuyện bọn họ viên phòng cũng chỉ là chuyện một câu nói.
“Cái thứ không biết suy nghĩ này!” Thấy nàng một chút cũng không gấp, An phu nhân nhìn không nổi, vươn tay véo lên cánh tay nàng, “Con bao giờ mới không để ta bận tâm hả!”
Vu Hàn Châu che cánh tay, tủi thân nói: “Mẫu thân oan uổng con, con bây giờ đang yên ổn, sao lại không biết suy nghĩ chứ?”
An phu nhân đúng thật chịu thua nàng.
“Còn che nữa! Ta véo đau con à?” Bà tức giận nói.
Vu Hàn Châu cười hì hì để cánh tay xuống, đổi thành ôm An phu nhân nói: “Đau, mẫu thân véo con là đau nhất.”
“Đi đi đi!” An phu nhân nhức đầu với trò vô lại của nàng, “Con ở Hạ gia cũng như vậy sao? Mẹ chồng con không khinh thường con à?”
“Con chỉ làm với mẫu thâu thôi.” Vu Hàn Châu nói.
An phu nhân hừ một tiếng, nghiêm túc, hỏi: “Ở Hạ gia thế nào? Có người làm con chịu uất ức không?”
“Không có.” Vu Hàn Châu lắc đầu, “Ai dám bắt nạt con chứ?”
An phu nhân nghĩ cũng phải. Hơn nữa, mặt mũi con gái thoải mái, vừa nhìn dáng vẻ đã biết không chịu uất ức gì, lời này nói thì bà ấy tin.
An đại tẩu thấy hai mẹ con này tố tụng đánh nhau xong rồi, mở miệng nói: “Cô gia hôm nay nhìn đúng là khỏe hơn trước nhiều. Trước kia bệnh gay gắt thế, lại không nhìn ra được, vốn là người tuấn tú lịch sự thế này. Nếu gò má nữa nở nang thêm chút, thì chính là mỹ nam tử phong thần anh tuấn hiếm có. Nhan Nhan thật là tinh mắt, đợi cô gia khỏe lên, xem ai mà không ngưỡng mộ muội?”
An phu nhân nghe vậy cũng không phản bác. Bà ấy là người xoi mói, hôm nay thấy dáng vẻ Hạ Văn Chương, cũng cảm thấy vừa mắt.
“Con thế mà lớn gan.” Bà ấy nhíu mày, nhìn con gái nói: “Lúc ấy hắn bệnh kịch liệt vậy, cho dù biết hắn khỏe tất nhiên sẽ không tệ, cũng không ai dám mạo hiểm vậy. Con lại không hề kiêng kỵ.”
Vu Hàn Châu có thể nói gì? Cúi đầu cắn hột gì.
Bọn ở bên này nói chuyện, bên kia sau Hạ Văn Chương tỉnh dậy, bèn đi tìm bọn An Đại ca nói chuyện.
Hắn không phải lần đầu đến, nên cũng không thấy xa lạ, huống chi là ló mặt trước nhạc phụ đại nhận, và các anh em vợ.
Có “kiều khách” đến mức nào đi nữa thì ngày hôm nay hắn cũng phải cực kỳ khỏe mạnh.
Lúc sắp đi, còn ôm Hiên Hiên lên, lại giơ cao thêm một lần. Mọi người An gia thấy vậy, trái tim như dâng tới cổ họng. Chờ hắn thả xuống, mới rơi xuống lại.
Cuối cùng cũng tiễn con rể con gái rời đi, người An gia cùng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy ngày hôm nay trôi qua dài đằng đẵng vô cùng.
Bên kia, Hạ Văn Chương cùng Vu Hàn Châu lên xe ngựa.
Chưa ngồi thoải mái được một lúc, thì Hạ Văn Chương mới rốt cục không nhịn được mở miệng nói: “Châu Châu.”
“Sao?” Vu Hàn Châu hỏi.
Hạ Văn Chương do dự, thấp giọng chịu đựng nói: “Ta, eo ta hơi đau. Vừa rồi ôm Hiên Hiên, có lẽ bị căng cơ rồi.”
Vu Hàn Châu: “…”
Nàng buồn cười không dứt, nói: “Chàng xoay qua chỗ khác chút đi, ta xoa cho chàng.”
“ Ừm.” Hạ Văn Chương chậm rãi xoay qua chỗ khác, thấy xấu hổ cực kỳ, vốn dĩ muốn biểu hiện mình hôm nay đã khỏe hơn nhiều rồi, không muốn mất thể diện trước mặt nhạc phụ đại nhân và nhạc mẫu đại nhân, thế mà quay về vẫn là phải mất mặt trước mặt nàng.
“Đợi sau này thân thể ta khỏe rồi, thì sẽ không thế này nữa.” Hắn nhịn cơn xấu hổ nói, “Cho dù ôm nàng, cũng sẽ không bị căng cơ.”
Vu Hàn Châu tặc một tiếng trong lòng. Nam nhân ôm đứa bé còn đến mức eo bị căng cơ, thế mà còn muốn sau này ôm nàng à?