Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính - Trang 4
Chương 67
Phu thê bọn họ một thể, sau này đồ của hắn, nàng đều có thể sắp xếp. Nói cách khác, những thứ đó đều là của nàng.
Lấy đồ của nàng tặng cho nàng, đòi lấy niềm vui của nàng, đây là chuyện không thỏa đáng. Thế nên, sau này Hạ Văn Chương sẽ không lấy đồ từ trong phòng kho đưa cho nàng nữa. Nếu muốn tặng gì thêm cho nàng, hắn sẽ nghĩ cách khác.
Từ trong lời của hắn, Vu Hàn Châu cảm nhận được tình cảm thẳng thắn thành khẩn mà lại chân thành của hắn. Trong một lúc, lồng n.gực nàng dâng lên từng dòng nước ấm. Băng cứng bao phủ trái tim nàng tựa như bị hòa tan đi hết.
Nàng chậm rãi nằm xuống, đắp chăn lên người, đầu đặt trên cánh tay, ngoẹo đầu nhìn hắn: “Chàng nói chuyện thì cứ nói, sao lại vùi mặt vào trong chăn thế?”
Hạ Văn Chương nghe thấy lời của nàng, từ từ chớp mắt, rồi sau đó rủ mí mắt xuống.
Hắn không trả lời, mà rì rì nhích nhích lên trên, cả khuôn mặt lại lộ ra lần nữa.
Trong mắt Vu Hàn Châu xoẹt qua ý cười, cũng không bỏ qua cho hắn, mà nhìn hắn hỏi tiếp: “Sao lại chui ra rồi?”
Nàng cứ không chịu không buông tha như vậy, câu hỏi khiến người phải khó xử, Hạ Văn Chương thật là cực kỳ không biết làm sao, từ sau khi phát hiện hai người tâm ý tương thông thì cũng không tốt như mình tưởng, nàng sẽ có lúc sẽ rất hay chòng ghẹo hắn.
“Quà tặng cho nàng, nàng có thích không?” Hắn vén mí mắt lên, nghiêng đầu nhìn nàng.
Vu Hàn Châu thấy ánh mắt hắn đung đưa ướt át, cũng biết hắn không chịu được bị trêu chọc, nên cũng không trêu hắn nữa, nghiêm túc nói chuyện với hắn: “Thích. Chàng tặng gì, ta cũng đều rất thích.”
Trong lòng bỗng ngọt ngào, khóe miệng Hạ Văn Chương giương lên, khóe mắt chân mày đều khoan khoái: “Nàng thích là tốt.”
Vu Hàn Châu lại nói: “Ta cũng không có quà tặng lại cho chàng, liệu chàng có giận ta không? Có cảm thấy trong lòng ta không có chàng không?”
Hạ Văn Chương lắc đầu, vẻ mặt không hề để bụng: “Sao có thể chứ?”
Hắn biết nàng thích hắn, mà còn rất thích hắn. Chỉ là không chuẩn bị quà năm mới cho hắn mà thôi, chuyện này tính là gì chứ? Đệ đệ cũng đâu chuẩn bị cho hắn.
Lại nói, ở trong lòng hắn, nàng chính món quà tốt đẹp nhất mà trời cao ban cho hắn. Bản thân nàng chính là món quà tốt đẹp nhất rồi.
“Thật ra thì ta có chuẩn bị quà cho chàng.” Lúc này, bỗng Vu Hàn Châu lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, “Chẳng qua là, món quà chàng tặng ta nặng quá, nên ta ngại lấy ra quà của mình.”
“Sao có thể chứ?” Hạ Văn Chương lập tức nóng nảy, không nằm yên nổi, nhỏm nửa người ngồi dậy, ánh mắt tỏa sáng nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi: “Nàng chuẩn bị cái gì cho ta thế?”
Hắn hoàn toàn không hề mơ mộng xa xỉ sẽ nhận được quà của nàng. Thế mà nàng lại có chuẩn bị cho hắn! Đây quả thực là điều ngạc nhiên mừng rỡ!
“Vậy chàng thấy thì không cho phép chàng nói ta không dụng tâm đâu đấy.” Vu Hàn Châu nói.
Hạ Văn Chương lắc đầu: “Ta há là loại người đó sao?”
Cho dù nàng tặng hắn một sợi tóc, hắn cũng sẽ coi như vậy quý giá cất giấu cẩn thận.
Vu Hàn Châu giật giật cằm, chỉ về phía dưới cái gối của hắn: “Chàng sờ thử đi.”
Hạ Văn Chương sững sốt, suy nghĩ tuôn ra đầu tiên trong đầu lại là bọn họ không hổ là phu thê, chỗ giấu đồ cũng giấu nhau nữa.
Trong lòng hắn càng ngọt ngào hơn, học dáng vẻ của nàng, nằm sấp trên giường, cũng đắp kín chăn lên người mình, nằm cho thật quy củ, rồi mới đưa tay móc ở dưới gối.
Ôm tâm trạng mong đợi, hắn tìm kiếm trong đó, rất nhanh đầu ngón tay đụng trúng một thứ mềm mại. Lúc nắm trong tay, hắn đã chắc chắn đó là cái gì, sự vui mừng lan đến đuôi lông mày hắn, hắn nhẹ nhàng mò thứ đó ra.
Là một tấm khăn lụa, bên trong bọc một đôi hầu bao.
Hạ Văn Chương biết đây tay nghề của tức phụ, hoàn toàn không hề kỳ vọng vào kiểu dáng và thủ công của hầu bao. Nhưng chỉ cần là tức phụ làm cho hắn, hắn đều thích hết. Còn là không cần hắn nhắc mà nàng chủ động làm cho hắn, thế đã đủ làm hắn vui mừng rồi.
Nhưng khi hắn vén khăn lụa ra, nhìn một đôi hầu bao tinh xảo đẹp đẽ được bao phủ trong đó, vừa nhìn đã biết lúc làm hầu bao này người làm đã tốn rất nhiều công sức để thêu, chỉ cảm thấy cổ họng như tắc nghẹn.
Trái tim tựa như đặt trong nham thạch nóng chảy, bị nhiệt độ cực hạn bào mòn, phảng phất như chỉ một khắc sau thì sẽ vỡ toang.
“Thích không?” Cằm Vu Hàn Châu đặt trên mu bàn tay, ngoẹo đầu, cười dịu dàng nhìn hắn.
Nàng biết hắn sẽ thích.
Nàng thích trêu chọc hắn. Ở trong mơ, lúc nàng chọc đại hiệp có dáng vẻ tính tình giống hắn, còn kịch liệt hơn thế nhiều lắm.
Bởi vì thân thể hắn không tốt, sợ chọc hỏng hắn, nên nàng đã bớt phóng túng hơn phân nữa.
Lúc này cổ họng Hạ Văn Chương tắc nghẹn, không phát ra được thanh âm nào, ngón tay siết chặt hầu bao, chỉ gật đầu liên tục.
Hắn rất thích. Thích vô cùng. Món quà này trĩu nặng, không thể nào thích hơn được nữa.
“Chàng có phải đang tò mò ta làm lúc nào không?” Vu Hàn Châu cười hỏi, “Dẫu sao, mỗi ngày chúng ta đều ở cùng nhau, chàng không nhìn thấy ta làm nó đúng không?”
Hạ Văn Chương gật đầu, muốn mở miệng hỏi nàng nhưng nàng đã tự trả lời: “Lúc làm khăn tay cho mẫu thân và nương ta, ta nghĩ, có lễ vặt tặng cho họ, vậy cũng không thể sót một món cho chàng được. Thế là ta bảo chàng đến thư phòng, còn ta ngồi mình ở gian ngoài thêu hầu bao.”
Nàng cứ thế là tránh được tầm mắt của hắn.
Đám nha hoàn biết nàng đang làm gì, nhưng bởi vì đây là món quà bất ngờ cho Đại gia, nên đều không lộ ra chút khác thường nào, cho nên đến lúc này Hạ Văn Chương mới biết Vu Hàn Châu thêu hầu bao cho hắn.
“Ta rất thích.” Hắn siết hai hầu bao thật chặt, hắn trở mình, ngửa mặt nằm trong chăn trong, hầu bao đặt ở vị trí nơi lồng ngực, “Ta sẽ luôn đeo nó.”
Hắn đã nghĩ xong rồi, chia ra đeo ngày lẻ và ngày chẵn. Ngày lẻ thì đeo cái màu xanh, ngày lẻ thì đeo cái màu lam.
Tức phụ thêu thùa rất vất vả, hắn phải gìn giữ thật tốt, phải tranh thủ đeo được mấy chục năm, khỏi phải để nàng thêu cái mới.
Hạ Văn Chương không hề có lòng tham. Nàng đã làm cho hắn, hắn đã biết đủ lắm rồi, chẳng hề mong đợi nàng làm ra rất nhiều cho hắn.
Có thời gian đó, thì để nàng nói chuyện với, đi chơi khắp nơi, không tốt sao?
“Được rồi, đi ngủ thôi.” Hai người trao đổi lễ vật, tâm trạng Vu Hàn Châu rất tốt, nhắm hai mắt lại, khóe miệng còn hơi cong cong.
Bây giờ đã là năm mới, là ngày đầu tiên của năm mới, nàng rất vui, bởi vì được cùng người mình thích trao đổi lễ vật.
Nàng biết hắn sẽ chuẩn bị quà cho nàng. Nàng rất mừng khi mình lanh trí, chuẩn bị quà cho hắn từ sớm.
“Ta…” Người bên cạnh phát ra giọng nói chần chừ.
Vu Hàn Châu đợi một lúc, không thấy nói tiếp, bèn hỏi: “Sao thế?”
Hạ Văn Chương siết hầu bao, rất ngượng ngùng.
Hắn vốn nghĩ, mình tặng quà cho tức phụ, thì có thể nói ra một yêu cầu nho nhỏ không? Ví dụ như, ôm nàng một chút.
Nếu như nàng không phản đối, hắn còn muốn ôm nàng ngủ. Hôm nay dù sao cũng là ngày đầu tiên của năm mới, là ngày bắt đầu năm mới, ý nghĩa khác biệt, hắn muốn ôm nàng, ngủ cùng một chăn với nàng.
Hắn sẽ không làm gì hết, hắn biết thân thể bây giờ của hắn thích hợp, hắn chỉ ôm nàng, hưởng thụ chút cảm giác thỏa mãn đó.
Nhưng nàng tặng quà cho hắn, mà món quà còn dụng tâm hơn của hắn, làm Hạ Văn Chương không tiện mở miệng nói ra được.
“Tại sao không nói gì?” Vu Hàn Châu thấy hắn không lên tiếng, hỏi hắn.
Hạ Văn Chương do dự, thử thăm dò nói: “Ta, ta có thể nắm tay nàng ngủ không?”
Vu Hàn Châu còn tưởng là cái gì, mà làm cho hắn chần chờ lâu như vậy. Nàng không suy nghĩ nhiều, rất dứt khoát đồng ý: “Được.” Chủ động đưa tay ra, “Ta vươn tay ra đây, tay của chàng đâu?”
Hạ Văn Chương cũng thò tay của mình ra, tìm một lúc rồi nắm lấy tay nàng.
Bàn tay nàng nhỏ bé ấm áp mềm mại, xúc cảm khi nắm cực tốt. Nhưng Hạ Văn Chương không hài lòng, điềi hắn mong đợi là có thể ôm nàng ngủ. Chỉ nắm tay nàng, còn xa mới đủ.
“Chúng ta là phu thê.” Vu Hàn Châu nhẹ giọng nói, giọng nói nhẹ nhàng, “Ta cảm thấy chàng có phần dè dặt quá mức, thật không cần phải như vậy, phu thê với nhau là vấn đề gì cũng có thể nói, yêu cầu gì cũng có thể đưa ra, ta cũng sẽ không giận chàng. Phu thê sẽ không giận dỗi nhau.”
Còn nói: “Mặc dù chúng ta đã từng, đợi chàng khỏe hoàn toàn mới làm phu thê thật sự, nhưng chúng ta như bây giờ, cũng không khác gì như phu thê chân chính cả. Trong lòng ta đã xem chàng thành người rất thân mật, chưa hề câu nệ chuyện gì trước mặt chàng cả, chàng cũng hãy thả lỏng chút được không?”
Vu Hàn Châu luôn cảm thấy thái độ hắn đối với nàng, quá mức dè đặt. Tuy rất đáng yêu, nhưng có lúc cũng sẽ cảm thấy phiền, vì cứ luôn phải đoán ý hắn, luôn phải dỗ dành hắn.
“Ta là thê tử của chàng, là người chàng có thể nói chuyện, có thể dụa vào.” Nàng cầm tay hắn, “Ta hy vọng chàng có thể tin cậy ta giống như ta tin cậy chàng vậy—”
Ít nhất cũng phải bắt đầu tin cậy nàng, phải bước lên một bước này.
Nhưng lời nói kế tiếp nàng còn chưa kịp nói ra, bỗng dưng bên người vang lên tiếng động vén chăn ra, ngay sau đó người nàng nặng trĩu xuống, thế mà hắn lại dựng chăn của hắn lên trên người nàng.
Đang hết sức ngạc nhiên, hắn nhích người về phía nàng, cánh tay dài duỗi ra, kéo cả người nàng cùng chăn nàng vào trong lòng.
“Ngủ thôi.” Đỉnh đầu vang lên giọng nói hơi thô ráp của nam nhân. Không cần phải nhìn cũng biết được lúc này hắn đang đỏ mắt tía tai, thẹn thùng vô cùng.
Vu Hàn Châu: “…”
Một lát sau, nàng nhịn cơn buồn cười, nói: “Chương ca, chàng đang làm gì thế?”
“Ta, ta muốn ôm nàng ngủ.” Giọng điệu của nam nhân trên đầu mang theo mấy phần cương quyết xa lạ, “Nàng đã nói, chúng ta là phu thê, nàng sẽ không tức giận ta.”
Hắn muốn ôm nàng ngủ đấy!
Muốn ôm nàng!
Đây là tức phụ của hắn, sao hắn không thể ôm chứ? Thân thể không tốt, là tại hắn sao? Hắn cũng không nghĩ thân thể mình không tốt!
Nếu tức phụ đã thích hắn thì ôm nàng ngủ một đêm thì làm sao? Nghĩ như vậy, Hạ Văn Chương ôm người và cả chăn thật chặt, một chân còn vòng qua, khóa chặt nàng trong lòng ngực mình.
Vu Hàn Châu cũng không nhịn được nữa, bật cười khe khẽ.
“Chương ca, chàng không cần như vậy.” Nàng nhẹ giọng nói, giùng giằng vươn một cánh tay ra, đâm vào ngực hắn, “Chàng buông ra ta.”
Hạ Văn Chương không buông, còn ôm chặt hơn chút nữa: “Không buông!”
Vu Hàn Châu lại bật cười, cọ cọ vào dưới cằm hắn, nhỏ giọng nói: “Chúng ta ngủ cùng một chăn.”
Dứt lời, thì cảm thấy thân thể hắn cứng lên.
“Chúng ta có thể ngủ cùng một chăn.” Nàng nhỏ giọng nói, thổi hơi về phía dưới cằm hắn, còn dùng ngón tay nhẹ nhàng cào cằm hắn.
Cơ thể Hạ Văn Chương càng cứng hơn.
Đây quả thực là cám dỗ vô tận, vào giờ phút này, sự tự chủ của hắn không còn sót lại chút gì. Mà bởi vì sự thân cận của nàng khiến tình cảm nồng nàng từ nơi sâu trong cơ thể hắn dâng trào ra, lại còn nói với hắn, Thường đại phu vì sao nói bọn họ không thể ngủ cùng.
Bọn họ không thể ngủ cùng. Đó là một chuyện rất đáng sợ, lập tức thôn tính sạch sẽ sự tự chủ.
Hắn chậm rãi buông lỏng nàng ra, chân cũng thu lại, cũng kéo chăn của mình lại, quy củ, cứng rắn ngửa mặt nằm ngay ngắn lại.
Lấy đồ của nàng tặng cho nàng, đòi lấy niềm vui của nàng, đây là chuyện không thỏa đáng. Thế nên, sau này Hạ Văn Chương sẽ không lấy đồ từ trong phòng kho đưa cho nàng nữa. Nếu muốn tặng gì thêm cho nàng, hắn sẽ nghĩ cách khác.
Từ trong lời của hắn, Vu Hàn Châu cảm nhận được tình cảm thẳng thắn thành khẩn mà lại chân thành của hắn. Trong một lúc, lồng n.gực nàng dâng lên từng dòng nước ấm. Băng cứng bao phủ trái tim nàng tựa như bị hòa tan đi hết.
Nàng chậm rãi nằm xuống, đắp chăn lên người, đầu đặt trên cánh tay, ngoẹo đầu nhìn hắn: “Chàng nói chuyện thì cứ nói, sao lại vùi mặt vào trong chăn thế?”
Hạ Văn Chương nghe thấy lời của nàng, từ từ chớp mắt, rồi sau đó rủ mí mắt xuống.
Hắn không trả lời, mà rì rì nhích nhích lên trên, cả khuôn mặt lại lộ ra lần nữa.
Trong mắt Vu Hàn Châu xoẹt qua ý cười, cũng không bỏ qua cho hắn, mà nhìn hắn hỏi tiếp: “Sao lại chui ra rồi?”
Nàng cứ không chịu không buông tha như vậy, câu hỏi khiến người phải khó xử, Hạ Văn Chương thật là cực kỳ không biết làm sao, từ sau khi phát hiện hai người tâm ý tương thông thì cũng không tốt như mình tưởng, nàng sẽ có lúc sẽ rất hay chòng ghẹo hắn.
“Quà tặng cho nàng, nàng có thích không?” Hắn vén mí mắt lên, nghiêng đầu nhìn nàng.
Vu Hàn Châu thấy ánh mắt hắn đung đưa ướt át, cũng biết hắn không chịu được bị trêu chọc, nên cũng không trêu hắn nữa, nghiêm túc nói chuyện với hắn: “Thích. Chàng tặng gì, ta cũng đều rất thích.”
Trong lòng bỗng ngọt ngào, khóe miệng Hạ Văn Chương giương lên, khóe mắt chân mày đều khoan khoái: “Nàng thích là tốt.”
Vu Hàn Châu lại nói: “Ta cũng không có quà tặng lại cho chàng, liệu chàng có giận ta không? Có cảm thấy trong lòng ta không có chàng không?”
Hạ Văn Chương lắc đầu, vẻ mặt không hề để bụng: “Sao có thể chứ?”
Hắn biết nàng thích hắn, mà còn rất thích hắn. Chỉ là không chuẩn bị quà năm mới cho hắn mà thôi, chuyện này tính là gì chứ? Đệ đệ cũng đâu chuẩn bị cho hắn.
Lại nói, ở trong lòng hắn, nàng chính món quà tốt đẹp nhất mà trời cao ban cho hắn. Bản thân nàng chính là món quà tốt đẹp nhất rồi.
“Thật ra thì ta có chuẩn bị quà cho chàng.” Lúc này, bỗng Vu Hàn Châu lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, “Chẳng qua là, món quà chàng tặng ta nặng quá, nên ta ngại lấy ra quà của mình.”
“Sao có thể chứ?” Hạ Văn Chương lập tức nóng nảy, không nằm yên nổi, nhỏm nửa người ngồi dậy, ánh mắt tỏa sáng nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi: “Nàng chuẩn bị cái gì cho ta thế?”
Hắn hoàn toàn không hề mơ mộng xa xỉ sẽ nhận được quà của nàng. Thế mà nàng lại có chuẩn bị cho hắn! Đây quả thực là điều ngạc nhiên mừng rỡ!
“Vậy chàng thấy thì không cho phép chàng nói ta không dụng tâm đâu đấy.” Vu Hàn Châu nói.
Hạ Văn Chương lắc đầu: “Ta há là loại người đó sao?”
Cho dù nàng tặng hắn một sợi tóc, hắn cũng sẽ coi như vậy quý giá cất giấu cẩn thận.
Vu Hàn Châu giật giật cằm, chỉ về phía dưới cái gối của hắn: “Chàng sờ thử đi.”
Hạ Văn Chương sững sốt, suy nghĩ tuôn ra đầu tiên trong đầu lại là bọn họ không hổ là phu thê, chỗ giấu đồ cũng giấu nhau nữa.
Trong lòng hắn càng ngọt ngào hơn, học dáng vẻ của nàng, nằm sấp trên giường, cũng đắp kín chăn lên người mình, nằm cho thật quy củ, rồi mới đưa tay móc ở dưới gối.
Ôm tâm trạng mong đợi, hắn tìm kiếm trong đó, rất nhanh đầu ngón tay đụng trúng một thứ mềm mại. Lúc nắm trong tay, hắn đã chắc chắn đó là cái gì, sự vui mừng lan đến đuôi lông mày hắn, hắn nhẹ nhàng mò thứ đó ra.
Là một tấm khăn lụa, bên trong bọc một đôi hầu bao.
Hạ Văn Chương biết đây tay nghề của tức phụ, hoàn toàn không hề kỳ vọng vào kiểu dáng và thủ công của hầu bao. Nhưng chỉ cần là tức phụ làm cho hắn, hắn đều thích hết. Còn là không cần hắn nhắc mà nàng chủ động làm cho hắn, thế đã đủ làm hắn vui mừng rồi.
Nhưng khi hắn vén khăn lụa ra, nhìn một đôi hầu bao tinh xảo đẹp đẽ được bao phủ trong đó, vừa nhìn đã biết lúc làm hầu bao này người làm đã tốn rất nhiều công sức để thêu, chỉ cảm thấy cổ họng như tắc nghẹn.
Trái tim tựa như đặt trong nham thạch nóng chảy, bị nhiệt độ cực hạn bào mòn, phảng phất như chỉ một khắc sau thì sẽ vỡ toang.
“Thích không?” Cằm Vu Hàn Châu đặt trên mu bàn tay, ngoẹo đầu, cười dịu dàng nhìn hắn.
Nàng biết hắn sẽ thích.
Nàng thích trêu chọc hắn. Ở trong mơ, lúc nàng chọc đại hiệp có dáng vẻ tính tình giống hắn, còn kịch liệt hơn thế nhiều lắm.
Bởi vì thân thể hắn không tốt, sợ chọc hỏng hắn, nên nàng đã bớt phóng túng hơn phân nữa.
Lúc này cổ họng Hạ Văn Chương tắc nghẹn, không phát ra được thanh âm nào, ngón tay siết chặt hầu bao, chỉ gật đầu liên tục.
Hắn rất thích. Thích vô cùng. Món quà này trĩu nặng, không thể nào thích hơn được nữa.
“Chàng có phải đang tò mò ta làm lúc nào không?” Vu Hàn Châu cười hỏi, “Dẫu sao, mỗi ngày chúng ta đều ở cùng nhau, chàng không nhìn thấy ta làm nó đúng không?”
Hạ Văn Chương gật đầu, muốn mở miệng hỏi nàng nhưng nàng đã tự trả lời: “Lúc làm khăn tay cho mẫu thân và nương ta, ta nghĩ, có lễ vặt tặng cho họ, vậy cũng không thể sót một món cho chàng được. Thế là ta bảo chàng đến thư phòng, còn ta ngồi mình ở gian ngoài thêu hầu bao.”
Nàng cứ thế là tránh được tầm mắt của hắn.
Đám nha hoàn biết nàng đang làm gì, nhưng bởi vì đây là món quà bất ngờ cho Đại gia, nên đều không lộ ra chút khác thường nào, cho nên đến lúc này Hạ Văn Chương mới biết Vu Hàn Châu thêu hầu bao cho hắn.
“Ta rất thích.” Hắn siết hai hầu bao thật chặt, hắn trở mình, ngửa mặt nằm trong chăn trong, hầu bao đặt ở vị trí nơi lồng ngực, “Ta sẽ luôn đeo nó.”
Hắn đã nghĩ xong rồi, chia ra đeo ngày lẻ và ngày chẵn. Ngày lẻ thì đeo cái màu xanh, ngày lẻ thì đeo cái màu lam.
Tức phụ thêu thùa rất vất vả, hắn phải gìn giữ thật tốt, phải tranh thủ đeo được mấy chục năm, khỏi phải để nàng thêu cái mới.
Hạ Văn Chương không hề có lòng tham. Nàng đã làm cho hắn, hắn đã biết đủ lắm rồi, chẳng hề mong đợi nàng làm ra rất nhiều cho hắn.
Có thời gian đó, thì để nàng nói chuyện với, đi chơi khắp nơi, không tốt sao?
“Được rồi, đi ngủ thôi.” Hai người trao đổi lễ vật, tâm trạng Vu Hàn Châu rất tốt, nhắm hai mắt lại, khóe miệng còn hơi cong cong.
Bây giờ đã là năm mới, là ngày đầu tiên của năm mới, nàng rất vui, bởi vì được cùng người mình thích trao đổi lễ vật.
Nàng biết hắn sẽ chuẩn bị quà cho nàng. Nàng rất mừng khi mình lanh trí, chuẩn bị quà cho hắn từ sớm.
“Ta…” Người bên cạnh phát ra giọng nói chần chừ.
Vu Hàn Châu đợi một lúc, không thấy nói tiếp, bèn hỏi: “Sao thế?”
Hạ Văn Chương siết hầu bao, rất ngượng ngùng.
Hắn vốn nghĩ, mình tặng quà cho tức phụ, thì có thể nói ra một yêu cầu nho nhỏ không? Ví dụ như, ôm nàng một chút.
Nếu như nàng không phản đối, hắn còn muốn ôm nàng ngủ. Hôm nay dù sao cũng là ngày đầu tiên của năm mới, là ngày bắt đầu năm mới, ý nghĩa khác biệt, hắn muốn ôm nàng, ngủ cùng một chăn với nàng.
Hắn sẽ không làm gì hết, hắn biết thân thể bây giờ của hắn thích hợp, hắn chỉ ôm nàng, hưởng thụ chút cảm giác thỏa mãn đó.
Nhưng nàng tặng quà cho hắn, mà món quà còn dụng tâm hơn của hắn, làm Hạ Văn Chương không tiện mở miệng nói ra được.
“Tại sao không nói gì?” Vu Hàn Châu thấy hắn không lên tiếng, hỏi hắn.
Hạ Văn Chương do dự, thử thăm dò nói: “Ta, ta có thể nắm tay nàng ngủ không?”
Vu Hàn Châu còn tưởng là cái gì, mà làm cho hắn chần chờ lâu như vậy. Nàng không suy nghĩ nhiều, rất dứt khoát đồng ý: “Được.” Chủ động đưa tay ra, “Ta vươn tay ra đây, tay của chàng đâu?”
Hạ Văn Chương cũng thò tay của mình ra, tìm một lúc rồi nắm lấy tay nàng.
Bàn tay nàng nhỏ bé ấm áp mềm mại, xúc cảm khi nắm cực tốt. Nhưng Hạ Văn Chương không hài lòng, điềi hắn mong đợi là có thể ôm nàng ngủ. Chỉ nắm tay nàng, còn xa mới đủ.
“Chúng ta là phu thê.” Vu Hàn Châu nhẹ giọng nói, giọng nói nhẹ nhàng, “Ta cảm thấy chàng có phần dè dặt quá mức, thật không cần phải như vậy, phu thê với nhau là vấn đề gì cũng có thể nói, yêu cầu gì cũng có thể đưa ra, ta cũng sẽ không giận chàng. Phu thê sẽ không giận dỗi nhau.”
Còn nói: “Mặc dù chúng ta đã từng, đợi chàng khỏe hoàn toàn mới làm phu thê thật sự, nhưng chúng ta như bây giờ, cũng không khác gì như phu thê chân chính cả. Trong lòng ta đã xem chàng thành người rất thân mật, chưa hề câu nệ chuyện gì trước mặt chàng cả, chàng cũng hãy thả lỏng chút được không?”
Vu Hàn Châu luôn cảm thấy thái độ hắn đối với nàng, quá mức dè đặt. Tuy rất đáng yêu, nhưng có lúc cũng sẽ cảm thấy phiền, vì cứ luôn phải đoán ý hắn, luôn phải dỗ dành hắn.
“Ta là thê tử của chàng, là người chàng có thể nói chuyện, có thể dụa vào.” Nàng cầm tay hắn, “Ta hy vọng chàng có thể tin cậy ta giống như ta tin cậy chàng vậy—”
Ít nhất cũng phải bắt đầu tin cậy nàng, phải bước lên một bước này.
Nhưng lời nói kế tiếp nàng còn chưa kịp nói ra, bỗng dưng bên người vang lên tiếng động vén chăn ra, ngay sau đó người nàng nặng trĩu xuống, thế mà hắn lại dựng chăn của hắn lên trên người nàng.
Đang hết sức ngạc nhiên, hắn nhích người về phía nàng, cánh tay dài duỗi ra, kéo cả người nàng cùng chăn nàng vào trong lòng.
“Ngủ thôi.” Đỉnh đầu vang lên giọng nói hơi thô ráp của nam nhân. Không cần phải nhìn cũng biết được lúc này hắn đang đỏ mắt tía tai, thẹn thùng vô cùng.
Vu Hàn Châu: “…”
Một lát sau, nàng nhịn cơn buồn cười, nói: “Chương ca, chàng đang làm gì thế?”
“Ta, ta muốn ôm nàng ngủ.” Giọng điệu của nam nhân trên đầu mang theo mấy phần cương quyết xa lạ, “Nàng đã nói, chúng ta là phu thê, nàng sẽ không tức giận ta.”
Hắn muốn ôm nàng ngủ đấy!
Muốn ôm nàng!
Đây là tức phụ của hắn, sao hắn không thể ôm chứ? Thân thể không tốt, là tại hắn sao? Hắn cũng không nghĩ thân thể mình không tốt!
Nếu tức phụ đã thích hắn thì ôm nàng ngủ một đêm thì làm sao? Nghĩ như vậy, Hạ Văn Chương ôm người và cả chăn thật chặt, một chân còn vòng qua, khóa chặt nàng trong lòng ngực mình.
Vu Hàn Châu cũng không nhịn được nữa, bật cười khe khẽ.
“Chương ca, chàng không cần như vậy.” Nàng nhẹ giọng nói, giùng giằng vươn một cánh tay ra, đâm vào ngực hắn, “Chàng buông ra ta.”
Hạ Văn Chương không buông, còn ôm chặt hơn chút nữa: “Không buông!”
Vu Hàn Châu lại bật cười, cọ cọ vào dưới cằm hắn, nhỏ giọng nói: “Chúng ta ngủ cùng một chăn.”
Dứt lời, thì cảm thấy thân thể hắn cứng lên.
“Chúng ta có thể ngủ cùng một chăn.” Nàng nhỏ giọng nói, thổi hơi về phía dưới cằm hắn, còn dùng ngón tay nhẹ nhàng cào cằm hắn.
Cơ thể Hạ Văn Chương càng cứng hơn.
Đây quả thực là cám dỗ vô tận, vào giờ phút này, sự tự chủ của hắn không còn sót lại chút gì. Mà bởi vì sự thân cận của nàng khiến tình cảm nồng nàng từ nơi sâu trong cơ thể hắn dâng trào ra, lại còn nói với hắn, Thường đại phu vì sao nói bọn họ không thể ngủ cùng.
Bọn họ không thể ngủ cùng. Đó là một chuyện rất đáng sợ, lập tức thôn tính sạch sẽ sự tự chủ.
Hắn chậm rãi buông lỏng nàng ra, chân cũng thu lại, cũng kéo chăn của mình lại, quy củ, cứng rắn ngửa mặt nằm ngay ngắn lại.