Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính - Trang 4
Chương 54
Hạ Văn Chương để nha hoàn lấy cái muỗng tròn nhỏ, lấp tuyết vào, ấn thật chặt, sau đó ụp lên lòng bàn tay.
Hắn muốn nặn một con vật nhỏ, cái đầu phải tròn tròn, dùng cái muỗng bề ngoài bằng phẳng gọt gọt, ấn ấn, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
Vu Hàn Châu cũng đang chơi tuyết. Nàng lại không có mục đích gì, chỉ nắm nắm, vê vê, một chút hình dáng cũng không có. Sau đó thấy Hạ Văn Chương nghiêm túc, cũng thử nặn thành một con vật nhỏ.
Tầm mắt xuôi theo người mèo nhỏ, đáy mắt mang mang theo ý cười, vậy thì nặn thành con mèo nhỏ đi!
Thùng gỗ tuy rất lớn, nhưng hai người vươn tay vốc tuyết, luôn sẽ tránh không được đụng vào tay nhau. Hạ Văn Chương không phải cố ý đụng vào tay nàng, mỗi lần còn cố hết sức tránh đụng phải nàng, nhưng khó tránh khỏi có lúc đụng vào, trong lòng nhảy nhảy, khẩn trương không thôi, không dám ngẩng đầu nhìn nàng.
Vu Hàn Châu lại không có gì khác thường, hai người chơi tuyết, ngón tay lạnh như băng, đụng phải cũng không có gì nghiêm trọng, một chút cảm giác cũng không có.
Nàng lúc này không còn giống buổi sáng nữa. Buổi sáng là vừa dậy, cảm xúc của nàng còn lẫn lộn giữa hiện thật với cảm giác còn xót lại trong mơ, khiến nàng không dám nhìn Hạ Văn Chương. Lúc này đã đỡ hơn nhiều rồi, thậm chí còn không nhớ đến nữa, còn chủ động đến xem Hạ Văn Chương nặn thế nào, sau đó cũng bắt chước làm theo.
Hai người nặn ra một con vật nhỏ, Thúy Châu bèn bảo người lấy khay đựng, bưng đi ra bên ngoài cho lạnh, tránh bị tan đi.
Hạ Văn Chương khéo tay, con thỏ nhỏ, ngựa nhỏ hắn nặn đều rất sống động, mèo nhỏ của Vu Hàn Châu nặn so với hắn, thô hơn rất nhiều. Nàng nhìn của mình, lại nhìn thử của Hạ Văn Chương, chệnh lệch cũng nhiều quá đi? Nói: “Ngươi đưa cái muỗng đó ta dùng thử.”
Hạ Văn Chương tính tình tốt đưa muỗng qua cho nàng, nhìn nàng dùng cái muỗng bề mặt bóng loáng để nặn hình, kết quả cục tuyết nàng nặn không đủ chắc chắn, dùng cái muỗng để nặn thì bị bể.
“Để ta dạy nàng.” Hạ Văn Chương nín cười nói.
Vu Hàn Châu trả cái muỗng lại cho hắn, nhìn hắn làm sao từng chút mài thành hình.
Hai người ban đầu ngồi dọc trên giường đất, sau đó cảm thấy quá mệt mỏi, đều ngồi xổm dưới đất. Cái gì hình tượng với không hình tượng, đám nhà hoàn cũng sẽ không nói ra ngoài.
Sau đó Hạ Văn Chương còn dựa sát tay nàng, cầm cái muỗng dạy nàng làm sao để ép lên bề mặt. Đang nghiêm túc nên chính Hạ Văn Chương quên mất phải giữ khoảng cách, cho đến khi hắn sốt ruột, nắm lấy tay của nàng, khoảnh khắc chạm vào đó, hắn mới bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, vội vàng rút tay lại.
Trong lòng ùm ùm, quả thật không dám nhìn nàng nữa. Hắn từ trước đến nay trong lòng vẫn coi nàng là tức phụ, nhưng ngoài mặt xem nàng như bằng hữu. Kết quả lúc này quên mất nên ngoài mặt đã xem nàng là tức phụ.
Nàng sẽ không trách hắn chứ? Trong lòng hắn chán nản.
Lúc Vu Hàn Châu đang bị hắn cầm tay, còn không cảm thấy thế nào. Cho đến khi hắn chợt rút tay lại, nàng sửng sốt, mới rõ ràng thế nào.
Nhưng mà đám nhà hoàn ở bên cạnh nhìn, nàng lại không muốn phá vỡ cân bằng của hai người, cười nói: “Chương ca sao thế? Chê tay ta lạnh à? Nhưng tay của ngươi cũng không nóng mà?”
Hạ Văn Chương nghe nàng hòa giải, không khỏi nín thở ngẩng đầu, chỉ thấy nàng cười vô cùng tự nhiên, giống như không ý thức được xảy ra chuyện gì vậy. Trong lòng lan tràn sự chua xót, nàng lại một chút cảm giác cũng không hề có.
Mặc dù đây là hắn điều hắn khẩn cầu, hắn khẩn cầu nàng đừng phát hiện tình cảm của hắn, cũng khẩn cầu nàng đừng nảy sinh tình cảm với hắn. Rõ ràng là mong muốn của hắn đã thành hiện thực, nhưng thật sự nhìn thấy cảnh này, hắn vẫn thấy khó chịu trong lòng.
Hắn buông mắt, đè ép tình cảm chân thật xuống tận đáy lòng, một lát sau lại giương mắt lên, cười nói: “Là ta không phải.”
Hắn tiếp tục dạy nàng. Nhưng lần này, hắn không động tay vào.
Thúy Châu ở bên cạnh nhìn, quả là sốt ruột không thôi thay hắn. Cơ hội quý báu như thế, sao Đại gia lại từ bỏ chứ?
Về mối quan hệ giữa hai người, có lẽ nha hoàn khác không nhìn ra, nhưng Thúy Châu ở bên cạnh thấy rất rõ ràng. Bề ngoài hai người trông thì có vẻ như tốt, nhưng thật ra hoàn toàn không có tình ý phu thê.
Nhưng Đại gia đối với nãi nãi là có, nhưng hắn luôn không dám biểu đạt rõ ràng ra ngoài, làm hầu bao còn phải giấu giếm. Trước kia thân thể không tốt, hắn không dám thì thôi, hiện nay thân thể hắn đã dần chuyển biến tốt, nhưng hắn vẫn không dám.
Mà nãi nãi đối với Đại gia nhìn thì có vẻ quan tâm, cũng thật sự không có chỗ nào bắt bẻ được, nhưng lại thiếu đi cái tình cảm giữa phu thê. Muốn Thúy Châu nói, thì cũng có thể hiểu được, dẫu sao lúc nãi nãi gả đến, trông vẻ Đại gia như vậy, đau yếu, vừa gầy vừa tiều tụy, ai sẽ thích hắn chứ?
Nhưng, cho dù nàng không thích hắn, nhưng vẫn đối xử tốt phát ra từ đáy lòng với hắn, khiến Thúy Châu vô cùng kính phục. Nàng ta chỉ cảm thấy, Đại gia là người tốt, nãi nãi cũng là người tốt, hai người tốt thì nên ở bên nhau, sống cuộc sống mỹ mãn, một tầng lầu cao hơn nữa.
Trong lòng nàng ta suy nghĩ làm sao để đẩy hai người lại với nhau tiếp.
Mà Hạ Văn Chương đã vung tay, nói: “Quá lạnh, mang đi ra đi, không chơi nữa.”
Mới vừa rồi hắn chạm vào tay của tức phụ, lạnh như thế, khiếm lòng hắn đau hỏng bét, hận không thể ôm vào trong lòng truyền hơi ấm cho nàng. Nhưng làm vậy không thỏa đáng, vì thế bèn bảo người mang thùng tuyết đi ra, hoãn lại chút trước đã.
“Nãi nãi cũng không chơi nữa sao?” Nha hoàn hỏi Vu Hàn Châu.
Vu Hàn Châu ngồi một lúc, lúc này chân cũng đã tê rần, chậm rãi đứng lên cười nói: “Không chơi nữa, mang đi ra thôi.”
“Dạ.” Nha hoàn bèn mang thùng ra ngoài.
Lại có nha hoàn cầm khăn đến, lau tay cho Hàn Châu, còn chấm cao hương, bôi lên tay cho Hàn Châu, bắt đầu xoa bóp lưu thông máu cho nàng.
Đám nhà hoàn không chơi tuyết, thế nên bàn tay ấm áp, lại là tay của tiểu cô nương vừa nhỏ lại mềm, Vu Hàn Châu được các nàng vu,ốt ve tay, quả là thoải mái cực kỳ.
Còn có người muốn xoa ngón tay cho Hạ Văn Chương, Hạ Văn Chương lắc đầu, tự mình chấm cao hương, rủ mắt tự xoa từng chút một.
Hắn đã chạm vào tay của tức phụ. Hắn muốn lưu lại dư vị thêm chút.
Lại nói một lát, thì đã đến lúc ăn cơm tối. Lúc đang bày cơm ra thì Hạ Văn Cảnh tới, bên cạnh là một đầy tớ đi theo, trong tay xách hộp đựng thức ăn.
Vào sân, hắn ta cười nói: “Đệ đến dùng cơm cùng ca ca và tẩu tử.”
“Ngồi đi.” Hạ Văn Chương nói.
Em trai không thường tới, thỉnh thoảng tới một lần, Hạ Văn Chương vẫn rất hoan nghênh.
Thúy Châu sai người bưng thức ăn của Hạ Văn Cảnh lên bàn, lại hỏi: “Có cần bọn nô tỳ hầu hạ không ạ?”
“Không cần.” Hạ Văn Chương nói, “Các ngươi đi xuống đi.”
Hắn cùng tức phụ ăn cơm, không cần có người hầu hạ. Đệ đệ tay chân khỏe mạnh, tự mình ăn cũng được.
“Dạ.” Thúy Châu dẫn đám nhà hoàn đi xuống, chỉ chừa lại ba vị chủ tử dùng cơm.
Hạ Văn Cảnh là có mục đích mà tới, nhưng lúc ăn cơm không tiện nói nhiều, đợi ăn cơm xong, bàn cũng thu dọn rồi, hắn mới cười với Hạ Văn Chương, nói: “Bên ngoài tuyết rơi nhiều, đệ bảo đám đầy tớ xúc tuyết đọng đi, cất giữ ở một nơi, định làm một sân tuyết nhỏ ở trong hoa viên, ngày mai ca ca đến trượt tuyết không?”
Hắn cùng các bằng hữu sẽ đến trên hồ trượt băng, nhưng thân thể ca ca yếu ớt, không được để gió thổi vào, chưa từng đến đó.
Hiếm thấy tuyết năm nay rơi nhiều, có thể tích thành một đống lớn. Vẩy vào trong vườn, trải một lớp thật dày, đạp cho bằng, có thể chơi trượt tuyết.
Hơn nửa là ở trong nhà, gió trong vườn không lớn lắm, lại có rất nhiều đầy tớ trông coi, cho dù té cũng không sợ.
Hạ Văn Cảnh sau khi nói xong, vẻ mặt đầy hưng phấn nhìn Hạ Văn Chương, ánh mắt lấp lánh, anh tuấn vô cùng.
Trong lòng Hạ Văn Chương xúc động, còn hơi nghẹn ngào, hắn nhịn rồi nhịn, gật đầu nói: “Cám ơn Văn Cảnh, huynh rất mong đợi, đợi ngày mai huynh và Nhan Nhan sẽ đến vườn chơi.”
“ Được!” Hạ Văn Cảnh thấy ca ca thích, lập tức thấy rất thỏa mãn, quay lại nhìn về phía Vu Hàn Châu cười nói: “Tẩu tử cũng cùng đi. Bọn Thúy Châu cũng cùng đi, nhiều người náo nhiệt.”
Mặc dù hắn vì ca ca mới định làm một sân tuyết nhỏ, nhưng ca ca để ý tẩu tử, vậy thì cũng cùng tới chơi.
Giờ đây hắn rất tự giác, nói xong sự tình, cũng không nán lại thêm, đứng lên nói: “Đệ còn phải chuẩn bị một chút, đi trước.”
“Người đâu, tiễn Nhị gia trở về.” Hạ Văn Chương cũng đứng lên nói.
Nghe vào trong tai Hạ Văn Cảnh, vui vẻ biết bao. Nhìn xem, ca ca sai người tiễn hắn ta rồi, đây là chuyện ngày trước không có!
Xem ra ca ca thật rất thích chủ ý này của hắn ta, Hạ Văn Cảnh nghĩ trong lòng, hắn ta nhất định phải làm thật đẹp, thật thỏa đáng mới được, vui vẻ rời đi.
Tiễn Hạ Văn Cảnh đi, đám người Thúy Châu nói đến chuyện ngày mai phải đi trượt tuyết, nếu đã phải ở ngoài phòng lâu, thì mặc, đeo đều cần phải chú ý mới được. Mọi người vừa cười nói chuyện, vừa chọn xiêm y giày các thứ cho Hạ Văn Chương. Đám nha hoàn của Vu Hàn Châu cũng ở đây chuẩn bị cho nàng.
“Cũng không biết Nhị gia chơi sao nhỉ?”
“Nhất định rất vui.”
Thừa dịp mọi người vừa nói chuyện, Thúy Châu rất cơ trí chọn xiêm áo cùng tông màu cho cho Hạ Văn Chương cùng Vu Hàn Châu, ngay cả tua, hầu bao đeo cũng giống nhau.
Cứ như vậy, đám đầy tớ trong phủ nhìn thấy, đều sẽ nói Đại gia cùng Đại nãi nãi là một đôi bích nhân. Đại nãi nãi nghe thế, không chừng trong lòng sẽ nghĩ về phương diện này. Mà Đại gia nghe, dĩ nhiên chắc chắn sẽ vui vẻ.
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, canh giờ cũng không còn sớm nữa, nên đi ngủ rồi.
Đám nhà hoàn lui ra ngoài, Hạ Văn Chương đi vào nội thất, Vu Hàn Châu ngồi ở gian ngoài không động đậy, nói: “Ngươi ngủ trước, ta chờ một lát nữa mới ngủ.”
Hạ Văn Chương sờ tay áo, chần chờ một chút, hỏi: “Ngươi muốn làm gì thế?”
“Không làm gì.” Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, ánh sáng lại mờ tối mông lung, cảm giác kỳ lạ vốn đã rút đi lại có khuynh hướng trở lại, Vu Hàn Châu tránh nhìn hắn, cúi đầu sờ mèo nhỏ, “Ngươi ngủ trước đi.”
Hạ Văn Chương há há miệng, rồi lại đóng lại. Tay sờ tay áo, ánh mắt hơi xoắn xuýt.
Hắn vốn định sau khi lên giường, mèo nhỏ cũng đã ngủ, lúc chỉ có hai người bọn họ, đưa một trăm lượng khen thưởng kia cho nàng. Đây là niềm vui, vinh hiển của hắn, hắn muốn cho nàng.
Nhưng trông nàng hình như có chuyện phiền não, lúc này không phải thời cơ thích hợp.
Nhưng nàng tuy thoạt nhìn phiền não, nhưng lại không đến mức vô cùng khốn khổ cần được giúp đỡ. Dừng một chút, rốt cục hắn thõng tay xuống, đi vào trong.
Sau khi thân hình hắn biến mất trong tầm mắt, Vu Hàn Châu thở một hơi thật dài. Một tay chống trán, thật là muốn đánh cho mình mấy cái.
Nàng sao lại nằm mơ giấc mơ như vậy? Đến nỗi đến tố làm nàng không có cách nào nằm cùng giường với hắn, để vừa nói chuyện vừa đi vào giấc ngủ nữa.
Một mình nàng ngồi ở gian ngoài, vu,ốt ve mèo nhỏ, cảm xúc vô cùng nóng ruột trong lòng dần dần yên ổn lại, những mềm mại, những tưởng tượng xinh đẹp, những xao động không thể kiềm chế được kia, đều trầm xuống, trầm mãi xuống một nơi sâu không thể thấy đáy.
Nàng vươn tay đẩy cửa sổ ra một kẽ hở, gió lạnh lập tức thổi vào, trong viện toàn là tuyết trắng xóa, phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo trong bóng đêm.
Giống như tim của nàng, một trái tim buốt giá. Cho dù được hòa tan, cũng như nước đá lạnh tanh.
Nàng mặc không hề dày, rất nhanh khí lạnh nhuộm khắp người nàng, dần dần ánh mắt nàng cũng nhuộm nhiệt đồ của băng tuyết.
Những việc đã trải qua, tạo nên con người nàng. Tính tình của nàng, kiên trì của nàng, trái tim ngoài mềm troong lạnh của nàng.
Hắn là người tốt, nàng không xứng với yêu thích của hắn.
Hắn muốn nặn một con vật nhỏ, cái đầu phải tròn tròn, dùng cái muỗng bề ngoài bằng phẳng gọt gọt, ấn ấn, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
Vu Hàn Châu cũng đang chơi tuyết. Nàng lại không có mục đích gì, chỉ nắm nắm, vê vê, một chút hình dáng cũng không có. Sau đó thấy Hạ Văn Chương nghiêm túc, cũng thử nặn thành một con vật nhỏ.
Tầm mắt xuôi theo người mèo nhỏ, đáy mắt mang mang theo ý cười, vậy thì nặn thành con mèo nhỏ đi!
Thùng gỗ tuy rất lớn, nhưng hai người vươn tay vốc tuyết, luôn sẽ tránh không được đụng vào tay nhau. Hạ Văn Chương không phải cố ý đụng vào tay nàng, mỗi lần còn cố hết sức tránh đụng phải nàng, nhưng khó tránh khỏi có lúc đụng vào, trong lòng nhảy nhảy, khẩn trương không thôi, không dám ngẩng đầu nhìn nàng.
Vu Hàn Châu lại không có gì khác thường, hai người chơi tuyết, ngón tay lạnh như băng, đụng phải cũng không có gì nghiêm trọng, một chút cảm giác cũng không có.
Nàng lúc này không còn giống buổi sáng nữa. Buổi sáng là vừa dậy, cảm xúc của nàng còn lẫn lộn giữa hiện thật với cảm giác còn xót lại trong mơ, khiến nàng không dám nhìn Hạ Văn Chương. Lúc này đã đỡ hơn nhiều rồi, thậm chí còn không nhớ đến nữa, còn chủ động đến xem Hạ Văn Chương nặn thế nào, sau đó cũng bắt chước làm theo.
Hai người nặn ra một con vật nhỏ, Thúy Châu bèn bảo người lấy khay đựng, bưng đi ra bên ngoài cho lạnh, tránh bị tan đi.
Hạ Văn Chương khéo tay, con thỏ nhỏ, ngựa nhỏ hắn nặn đều rất sống động, mèo nhỏ của Vu Hàn Châu nặn so với hắn, thô hơn rất nhiều. Nàng nhìn của mình, lại nhìn thử của Hạ Văn Chương, chệnh lệch cũng nhiều quá đi? Nói: “Ngươi đưa cái muỗng đó ta dùng thử.”
Hạ Văn Chương tính tình tốt đưa muỗng qua cho nàng, nhìn nàng dùng cái muỗng bề mặt bóng loáng để nặn hình, kết quả cục tuyết nàng nặn không đủ chắc chắn, dùng cái muỗng để nặn thì bị bể.
“Để ta dạy nàng.” Hạ Văn Chương nín cười nói.
Vu Hàn Châu trả cái muỗng lại cho hắn, nhìn hắn làm sao từng chút mài thành hình.
Hai người ban đầu ngồi dọc trên giường đất, sau đó cảm thấy quá mệt mỏi, đều ngồi xổm dưới đất. Cái gì hình tượng với không hình tượng, đám nhà hoàn cũng sẽ không nói ra ngoài.
Sau đó Hạ Văn Chương còn dựa sát tay nàng, cầm cái muỗng dạy nàng làm sao để ép lên bề mặt. Đang nghiêm túc nên chính Hạ Văn Chương quên mất phải giữ khoảng cách, cho đến khi hắn sốt ruột, nắm lấy tay của nàng, khoảnh khắc chạm vào đó, hắn mới bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, vội vàng rút tay lại.
Trong lòng ùm ùm, quả thật không dám nhìn nàng nữa. Hắn từ trước đến nay trong lòng vẫn coi nàng là tức phụ, nhưng ngoài mặt xem nàng như bằng hữu. Kết quả lúc này quên mất nên ngoài mặt đã xem nàng là tức phụ.
Nàng sẽ không trách hắn chứ? Trong lòng hắn chán nản.
Lúc Vu Hàn Châu đang bị hắn cầm tay, còn không cảm thấy thế nào. Cho đến khi hắn chợt rút tay lại, nàng sửng sốt, mới rõ ràng thế nào.
Nhưng mà đám nhà hoàn ở bên cạnh nhìn, nàng lại không muốn phá vỡ cân bằng của hai người, cười nói: “Chương ca sao thế? Chê tay ta lạnh à? Nhưng tay của ngươi cũng không nóng mà?”
Hạ Văn Chương nghe nàng hòa giải, không khỏi nín thở ngẩng đầu, chỉ thấy nàng cười vô cùng tự nhiên, giống như không ý thức được xảy ra chuyện gì vậy. Trong lòng lan tràn sự chua xót, nàng lại một chút cảm giác cũng không hề có.
Mặc dù đây là hắn điều hắn khẩn cầu, hắn khẩn cầu nàng đừng phát hiện tình cảm của hắn, cũng khẩn cầu nàng đừng nảy sinh tình cảm với hắn. Rõ ràng là mong muốn của hắn đã thành hiện thực, nhưng thật sự nhìn thấy cảnh này, hắn vẫn thấy khó chịu trong lòng.
Hắn buông mắt, đè ép tình cảm chân thật xuống tận đáy lòng, một lát sau lại giương mắt lên, cười nói: “Là ta không phải.”
Hắn tiếp tục dạy nàng. Nhưng lần này, hắn không động tay vào.
Thúy Châu ở bên cạnh nhìn, quả là sốt ruột không thôi thay hắn. Cơ hội quý báu như thế, sao Đại gia lại từ bỏ chứ?
Về mối quan hệ giữa hai người, có lẽ nha hoàn khác không nhìn ra, nhưng Thúy Châu ở bên cạnh thấy rất rõ ràng. Bề ngoài hai người trông thì có vẻ như tốt, nhưng thật ra hoàn toàn không có tình ý phu thê.
Nhưng Đại gia đối với nãi nãi là có, nhưng hắn luôn không dám biểu đạt rõ ràng ra ngoài, làm hầu bao còn phải giấu giếm. Trước kia thân thể không tốt, hắn không dám thì thôi, hiện nay thân thể hắn đã dần chuyển biến tốt, nhưng hắn vẫn không dám.
Mà nãi nãi đối với Đại gia nhìn thì có vẻ quan tâm, cũng thật sự không có chỗ nào bắt bẻ được, nhưng lại thiếu đi cái tình cảm giữa phu thê. Muốn Thúy Châu nói, thì cũng có thể hiểu được, dẫu sao lúc nãi nãi gả đến, trông vẻ Đại gia như vậy, đau yếu, vừa gầy vừa tiều tụy, ai sẽ thích hắn chứ?
Nhưng, cho dù nàng không thích hắn, nhưng vẫn đối xử tốt phát ra từ đáy lòng với hắn, khiến Thúy Châu vô cùng kính phục. Nàng ta chỉ cảm thấy, Đại gia là người tốt, nãi nãi cũng là người tốt, hai người tốt thì nên ở bên nhau, sống cuộc sống mỹ mãn, một tầng lầu cao hơn nữa.
Trong lòng nàng ta suy nghĩ làm sao để đẩy hai người lại với nhau tiếp.
Mà Hạ Văn Chương đã vung tay, nói: “Quá lạnh, mang đi ra đi, không chơi nữa.”
Mới vừa rồi hắn chạm vào tay của tức phụ, lạnh như thế, khiếm lòng hắn đau hỏng bét, hận không thể ôm vào trong lòng truyền hơi ấm cho nàng. Nhưng làm vậy không thỏa đáng, vì thế bèn bảo người mang thùng tuyết đi ra, hoãn lại chút trước đã.
“Nãi nãi cũng không chơi nữa sao?” Nha hoàn hỏi Vu Hàn Châu.
Vu Hàn Châu ngồi một lúc, lúc này chân cũng đã tê rần, chậm rãi đứng lên cười nói: “Không chơi nữa, mang đi ra thôi.”
“Dạ.” Nha hoàn bèn mang thùng ra ngoài.
Lại có nha hoàn cầm khăn đến, lau tay cho Hàn Châu, còn chấm cao hương, bôi lên tay cho Hàn Châu, bắt đầu xoa bóp lưu thông máu cho nàng.
Đám nhà hoàn không chơi tuyết, thế nên bàn tay ấm áp, lại là tay của tiểu cô nương vừa nhỏ lại mềm, Vu Hàn Châu được các nàng vu,ốt ve tay, quả là thoải mái cực kỳ.
Còn có người muốn xoa ngón tay cho Hạ Văn Chương, Hạ Văn Chương lắc đầu, tự mình chấm cao hương, rủ mắt tự xoa từng chút một.
Hắn đã chạm vào tay của tức phụ. Hắn muốn lưu lại dư vị thêm chút.
Lại nói một lát, thì đã đến lúc ăn cơm tối. Lúc đang bày cơm ra thì Hạ Văn Cảnh tới, bên cạnh là một đầy tớ đi theo, trong tay xách hộp đựng thức ăn.
Vào sân, hắn ta cười nói: “Đệ đến dùng cơm cùng ca ca và tẩu tử.”
“Ngồi đi.” Hạ Văn Chương nói.
Em trai không thường tới, thỉnh thoảng tới một lần, Hạ Văn Chương vẫn rất hoan nghênh.
Thúy Châu sai người bưng thức ăn của Hạ Văn Cảnh lên bàn, lại hỏi: “Có cần bọn nô tỳ hầu hạ không ạ?”
“Không cần.” Hạ Văn Chương nói, “Các ngươi đi xuống đi.”
Hắn cùng tức phụ ăn cơm, không cần có người hầu hạ. Đệ đệ tay chân khỏe mạnh, tự mình ăn cũng được.
“Dạ.” Thúy Châu dẫn đám nhà hoàn đi xuống, chỉ chừa lại ba vị chủ tử dùng cơm.
Hạ Văn Cảnh là có mục đích mà tới, nhưng lúc ăn cơm không tiện nói nhiều, đợi ăn cơm xong, bàn cũng thu dọn rồi, hắn mới cười với Hạ Văn Chương, nói: “Bên ngoài tuyết rơi nhiều, đệ bảo đám đầy tớ xúc tuyết đọng đi, cất giữ ở một nơi, định làm một sân tuyết nhỏ ở trong hoa viên, ngày mai ca ca đến trượt tuyết không?”
Hắn cùng các bằng hữu sẽ đến trên hồ trượt băng, nhưng thân thể ca ca yếu ớt, không được để gió thổi vào, chưa từng đến đó.
Hiếm thấy tuyết năm nay rơi nhiều, có thể tích thành một đống lớn. Vẩy vào trong vườn, trải một lớp thật dày, đạp cho bằng, có thể chơi trượt tuyết.
Hơn nửa là ở trong nhà, gió trong vườn không lớn lắm, lại có rất nhiều đầy tớ trông coi, cho dù té cũng không sợ.
Hạ Văn Cảnh sau khi nói xong, vẻ mặt đầy hưng phấn nhìn Hạ Văn Chương, ánh mắt lấp lánh, anh tuấn vô cùng.
Trong lòng Hạ Văn Chương xúc động, còn hơi nghẹn ngào, hắn nhịn rồi nhịn, gật đầu nói: “Cám ơn Văn Cảnh, huynh rất mong đợi, đợi ngày mai huynh và Nhan Nhan sẽ đến vườn chơi.”
“ Được!” Hạ Văn Cảnh thấy ca ca thích, lập tức thấy rất thỏa mãn, quay lại nhìn về phía Vu Hàn Châu cười nói: “Tẩu tử cũng cùng đi. Bọn Thúy Châu cũng cùng đi, nhiều người náo nhiệt.”
Mặc dù hắn vì ca ca mới định làm một sân tuyết nhỏ, nhưng ca ca để ý tẩu tử, vậy thì cũng cùng tới chơi.
Giờ đây hắn rất tự giác, nói xong sự tình, cũng không nán lại thêm, đứng lên nói: “Đệ còn phải chuẩn bị một chút, đi trước.”
“Người đâu, tiễn Nhị gia trở về.” Hạ Văn Chương cũng đứng lên nói.
Nghe vào trong tai Hạ Văn Cảnh, vui vẻ biết bao. Nhìn xem, ca ca sai người tiễn hắn ta rồi, đây là chuyện ngày trước không có!
Xem ra ca ca thật rất thích chủ ý này của hắn ta, Hạ Văn Cảnh nghĩ trong lòng, hắn ta nhất định phải làm thật đẹp, thật thỏa đáng mới được, vui vẻ rời đi.
Tiễn Hạ Văn Cảnh đi, đám người Thúy Châu nói đến chuyện ngày mai phải đi trượt tuyết, nếu đã phải ở ngoài phòng lâu, thì mặc, đeo đều cần phải chú ý mới được. Mọi người vừa cười nói chuyện, vừa chọn xiêm y giày các thứ cho Hạ Văn Chương. Đám nha hoàn của Vu Hàn Châu cũng ở đây chuẩn bị cho nàng.
“Cũng không biết Nhị gia chơi sao nhỉ?”
“Nhất định rất vui.”
Thừa dịp mọi người vừa nói chuyện, Thúy Châu rất cơ trí chọn xiêm áo cùng tông màu cho cho Hạ Văn Chương cùng Vu Hàn Châu, ngay cả tua, hầu bao đeo cũng giống nhau.
Cứ như vậy, đám đầy tớ trong phủ nhìn thấy, đều sẽ nói Đại gia cùng Đại nãi nãi là một đôi bích nhân. Đại nãi nãi nghe thế, không chừng trong lòng sẽ nghĩ về phương diện này. Mà Đại gia nghe, dĩ nhiên chắc chắn sẽ vui vẻ.
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, canh giờ cũng không còn sớm nữa, nên đi ngủ rồi.
Đám nhà hoàn lui ra ngoài, Hạ Văn Chương đi vào nội thất, Vu Hàn Châu ngồi ở gian ngoài không động đậy, nói: “Ngươi ngủ trước, ta chờ một lát nữa mới ngủ.”
Hạ Văn Chương sờ tay áo, chần chờ một chút, hỏi: “Ngươi muốn làm gì thế?”
“Không làm gì.” Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, ánh sáng lại mờ tối mông lung, cảm giác kỳ lạ vốn đã rút đi lại có khuynh hướng trở lại, Vu Hàn Châu tránh nhìn hắn, cúi đầu sờ mèo nhỏ, “Ngươi ngủ trước đi.”
Hạ Văn Chương há há miệng, rồi lại đóng lại. Tay sờ tay áo, ánh mắt hơi xoắn xuýt.
Hắn vốn định sau khi lên giường, mèo nhỏ cũng đã ngủ, lúc chỉ có hai người bọn họ, đưa một trăm lượng khen thưởng kia cho nàng. Đây là niềm vui, vinh hiển của hắn, hắn muốn cho nàng.
Nhưng trông nàng hình như có chuyện phiền não, lúc này không phải thời cơ thích hợp.
Nhưng nàng tuy thoạt nhìn phiền não, nhưng lại không đến mức vô cùng khốn khổ cần được giúp đỡ. Dừng một chút, rốt cục hắn thõng tay xuống, đi vào trong.
Sau khi thân hình hắn biến mất trong tầm mắt, Vu Hàn Châu thở một hơi thật dài. Một tay chống trán, thật là muốn đánh cho mình mấy cái.
Nàng sao lại nằm mơ giấc mơ như vậy? Đến nỗi đến tố làm nàng không có cách nào nằm cùng giường với hắn, để vừa nói chuyện vừa đi vào giấc ngủ nữa.
Một mình nàng ngồi ở gian ngoài, vu,ốt ve mèo nhỏ, cảm xúc vô cùng nóng ruột trong lòng dần dần yên ổn lại, những mềm mại, những tưởng tượng xinh đẹp, những xao động không thể kiềm chế được kia, đều trầm xuống, trầm mãi xuống một nơi sâu không thể thấy đáy.
Nàng vươn tay đẩy cửa sổ ra một kẽ hở, gió lạnh lập tức thổi vào, trong viện toàn là tuyết trắng xóa, phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo trong bóng đêm.
Giống như tim của nàng, một trái tim buốt giá. Cho dù được hòa tan, cũng như nước đá lạnh tanh.
Nàng mặc không hề dày, rất nhanh khí lạnh nhuộm khắp người nàng, dần dần ánh mắt nàng cũng nhuộm nhiệt đồ của băng tuyết.
Những việc đã trải qua, tạo nên con người nàng. Tính tình của nàng, kiên trì của nàng, trái tim ngoài mềm troong lạnh của nàng.
Hắn là người tốt, nàng không xứng với yêu thích của hắn.