Gả Cho Kẻ Thù Không Đội Trời Chung
Chương 44: Hôn môi
◎ "Hôn môi, đại diện cho sự thân thiết, là một cách thể hiện tình yêu" ◎
Buổi sáng Lê Ngưng tỉnh dậy, cảm thấy đầu hơi đau.
Giường bên cạnh trống không, Bùi Trác đã đi làm.
Ký ức ngày hôm qua ùa về, bao gồm cả việc nàng ngây ngốc cười với Bùi Trác.
Lê Ngưng hơi hối hận vì mình đã uống quá nhiều rượu, đến nỗi không nhớ nổi mình đã ngủ thiếp đi như thế nào.
Nhưng mà rượu mơ đó thật sự rất ngon...
"Quận chúa, người tỉnh rồi." Đông Tuyết và Thu Phong nghe thấy tiếng gọi liền đi vào hầu hạ, vén hai bên màn giường lên.
Lê Ngưng lười biếng vén chăn lên, mái tóc đen mượt xõa trên vai, được nàng vén ra sau lưng, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.
Thu Phong hầu hạ Lê Ngưng thay quần áo, ánh mắt dừng trên khuôn mặt Lê Ngưng, hơi ngạc nhiên.
Đông Tuyết cũng nhìn thấy, hai người nhìn nhau, Đông Tuyết ôn nhu lên tiếng hỏi: "Quận chúa, người có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?"
Lúc nãy Lê Ngưng mới tỉnh dậy đúng là có hơi đau đầu, nhưng bây giờ đã không sao, nàng lắc đầu.
Đợi Lê Ngưng rửa mặt chải đầu xong, ngồi trước bàn trang điểm, từ trong gương đồng phát hiện môi mình hơi sưng.
Lê Ngưng ngây người nhìn mình trong gương, đưa tay sờ sờ môi.
Môi nàng vốn đã mềm mại, tuy chỉ đỏ hơn bình thường một chút, sưng không rõ ràng, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra.
(Chanh: aaaaaaaaaaa vụng trộm mà để lại bằng chứng vậy, đáng yêu quasaaaaaa)
Nàng nhíu mày: "Sao lại thế này?"
"Quận chúa, người không biết sao?" Hỏi xong, Đông Tuyết nhớ tới đêm qua lúc quận chúa trở về đã ngủ say, vậy chắc là do cô gia làm lúc quận chúa không biết.
Đông Tuyết do dự, do dự có nên nói cho quận chúa biết hay không.
Nàng và Thu Phong lại nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn thấy đáp án.
Cho dù bây giờ bọn họ đang ở phủ Bùi, nhưng Vĩnh Lạc quận chúa mới là chủ tử của bọn họ, bọn họ đương nhiên phải luôn luôn đứng về phía quận chúa.
Nhưng dù sao đây cũng là chuyện vợ chồng, Đông Tuyết chỉ có thể nhắc nhở một câu: "Đêm qua lúc người trở về còn chưa bị như vậy, vậy... chắc là có liên quan đến cô gia."
Đông Tuyết nói đến đây là dừng, nhưng đã gợi ý đủ rõ ràng, Lê Ngưng hẳn là có thể liên tưởng đến.
Lê Ngưng cũng đoán là do Bùi Trác làm, chỉ có thể đợi tối nay hắn trở về rồi tính sổ với hắn.
Lê Ngưng nhìn chằm chằm vào môi mình, như vậy thì hôm nay nàng làm sao ra ngoài gặp người khác được.
Cuối cùng, Thu Phong bôi cho Lê Ngưng một lớp thuốc mỡ mát lạnh lên môi, mong sao mau chóng hết sưng.
Hôm nay phủ Bùi có khách đến, Lê Ngưng và La thị cùng Bùi phu nhân tiếp khách ở chính sảnh.
Mặc dù vết đỏ trên môi đã giảm đi rất nhiều, nhưng Lê Ngưng vẫn giữ nụ cười nhạt đoan trang suốt cả buổi, có thể không mở miệng thì không mở miệng, tránh để người khác nhìn ra.
Đợi khách khứa rời đi, La thị cùng Lê Ngưng đi dạo trong vườn.
Xuân quang tươi đẹp, rất nhiều loại hoa trồng trong phủ đều đã nở rộ, đua nhau khoe sắc.
Lê Ngưng cầm một miếng bánh ngọt cắn một miếng nhỏ, thấy La thị nhìn mình chằm chằm, Lê Ngưng hỏi: "Sao tẩu tẩu không ăn?"
La thị cười cười: "Muội ăn đi."
La thị không thích mấy loại bánh ngọt này, biết Lê Ngưng thích mới sai người mang đến.
Nàng và Lê Ngưng bây giờ cùng sống ở phủ Bùi, mỗi ngày đều gặp Lê Ngưng một hai lần, rất nhanh đã phát hiện ra sự khác thường trên môi Lê Ngưng.
Xem ra mâu thuẫn nhỏ giữa bọn họ đã được hóa giải, gần đây đúng là lúc ân ái mặn nồng.
*
Đợi đến chiều tối Bùi Trác trở về, Lê Ngưng vừa nhìn thấy hắn đã muốn hỏi tội, sau đó lại nghĩ đến việc hắn cưỡi ngựa đi đường xa như vậy, quyết định đợi ăn cơm xong rồi nói.
Ăn cơm xong, hai người đi trước đi sau, đang đi về phía phòng ngủ chính.
Bước chân Bùi Trác rất lớn, đi qua hành lang gấp khúc, hai người bỗng nhiên sóng vai nhau.
Ánh mắt Bùi Trác luôn cố ý vô tình nhìn về phía nàng.
Đi được một đoạn, Lê Ngưng nhận ra, bất ngờ quay đầu sang.
Thế nhưng, chỉ thấy Bùi Trác nhìn thẳng về phía trước, không hề liếc mắt nhìn nàng.
Chẳng lẽ là nàng cảm nhận sai?
Lê Ngưng nghi ngờ thu hồi ánh mắt.
Vào phòng ngủ chính, nhìn Bùi Trác đóng cửa, Lê Ngưng lên tiếng: "Ta có chuyện muốn nói với chàng."
Bùi Trác đóng cửa xong, đi đến trước mặt nàng, vẻ mặt sẵn sàng lắng nghe: "Chuyện gì?"
Đương nhiên là chuyện vì sao môi nàng lại sưng lên.
Nhưng vấn đề này lại có chút khó mở miệng.
Nàng còn nhớ rõ cảm giác tim đập loạn nhịp khi hắn ngậm môi nàng lần trước, còn cả việc nam nữ đến một mức độ thân mật nhất định đều sẽ làm chuyện hôn môi.
Liếc nhìn cánh cửa đã đóng chặt, xác định sẽ không có ai đột nhiên đến, Lê Ngưng mím môi, hạ quyết tâm, nhón chân đến gần trước mặt hắn, chỉ vào môi mình.
Môi nàng hồng hào mềm mại, xúc cảm càng thêm tuyệt vời, đêm qua Bùi Trác đã được trải nghiệm sâu sắc.
Nhìn thấy món ngon dâng tận miệng, Bùi Trác ngẩn người, nhất thời không hiểu nàng có ý gì.
Lê Ngưng nhìn chằm chằm vào hắn, muốn nhìn thấy vẻ mặt chột dạ trên mặt hắn.
Bàn tay Bùi Trác buông thõng bên hông nắm chặt thành quyền, giọng nói khàn khàn: "Quận chúa chắc chắn?"
"Chắc chắn..." cái gì?
Lê Ngưng còn chưa nói hết câu, đã thấy Bùi Trác cúi đầu xuống về phía nàng.
Lê Ngưng còn đang mơ màng nhìn thấy yết hầu hắn lên xuống, sau đó là khuôn mặt hắn không ngừng đến gần, mí mắt rũ xuống, lông mi rung động.
Rất nhanh, lông mi của hắn đã nhẹ nhàng lướt qua mặt nàng, không chỉ lông mi, môi Lê Ngưng cũng bị môi hắn chạm vào.
Lần này không chỉ bị ngậm lấy, còn có thứ gì đó ẩm nóng cọ xát ở khe môi nàng.
Nhận ra đó là gì, Lê Ngưng kinh ngạc đến mức quên cả phản ứng, Bùi Trác liền coi như nàng không kháng cự, hai tay giữ chặt vai nàng, muốn tiến thêm một bước.
Lê Ngưng cuối cùng cũng hoàn hồn, vội vàng đẩy tay hắn ra.
"Chàng, chàng làm gì vậy?"
Lê Ngưng đỏ mặt tía tai, mu bàn tay che môi, lùi ra xa hắn.
Bùi Trác nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt đen kịt, hơi thở dồn dập.
Hắn nhìn môi Lê Ngưng một cái, rồi lại nhìn vào mắt nàng, cố gắng kìm nén dục vọng.
"Không phải quận chúa bảo ta hôn sao?"
Giọng hắn trầm thấp khàn khàn.
Lê Ngưng không thể tin nổi: "Ta khi nào bảo chàng hôn?"
Bùi Trác: "Vừa rồi."
Lê Ngưng cẩn thận nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi của hai người. Nàng chỉ vào môi mình, mục đích là để cho Bùi Trác thấy môi nàng sưng lên, còn Bùi Trác hỏi nàng có chắc chắn không, nàng chưa nói hết câu, chỉ nói hai chữ "chắc chắn" ở đầu.
Chẳng lẽ nàng cho hắn xem môi, Bùi Trác lại tưởng nàng muốn hắn hôn nàng?
Thật nực cười!
Hiểu ra đây là hiểu lầm, hơn nữa còn là hiểu lầm do nàng gây ra, Lê Ngưng có miệng mà không nói nên lời.
"Ta không có ý đó." Lê Ngưng muốn biện bạch cũng không biết biện bạch thế nào, lần này nàng học khôn rồi, lùi lại hai bước, nói rõ mục đích của mình trước: "Ta muốn cho chàng xem, môi ta bị sưng lên."
Nói xong, Lê Ngưng lại chỉ vào môi mình.
Vừa rồi nàng nên nói trước rồi chỉ sau!
Nhầm lẫn thứ tự, gây ra hiểu lầm, lại còn do nàng mà ra, nàng cũng không tìm được cớ trách Bùi Trác.
Ánh mắt Bùi Trác lại rơi xuống môi nàng, nghiêm túc nói: "Quận chúa đứng xa quá, ta không nhìn rõ, lại gần chút."
Lê Ngưng không chịu đi qua, ngược lại còn lùi thêm hai bước.
Nàng không qua, Bùi Trác liền đi về phía nàng, nhớ đến lúc hắn hôn nàng vừa rồi, khí thế vừa bá đạo vừa nguy hiểm kia, Lê Ngưng bảo hắn dừng lại ngay.
"Chàng đứng yên đó, không được bước thêm một bước nữa!"
Bùi Trác ngoan ngoãn dừng lại.
Lê Ngưng hắng giọng, ra vẻ kiêu ngạo, che giấu sự hoảng loạn trong lòng.
"Sáng nay bản quận chúa tỉnh dậy phát hiện môi bị sưng, Đông Tuyết nói tối qua về nhà còn chưa sưng, chàng có biết tại sao không?"
Tại sao ư, trước tối nay Lê Ngưng vốn không chắc chắn, nhưng sau chuyện vừa rồi, nếu nàng còn không hiểu, thì thật có lỗi với danh tiếng tài trí hơn người của quận chúa Vĩnh Lạc!
Chắc chắn là tối qua Bùi Trác thừa lúc nàng ngủ, hôn nàng đến sưng lên!
Bùi Trác nhìn nàng, không trả lời câu hỏi này trước mà hỏi: "Quận chúa không thích hôn môi?"
Không ngờ hắn lại nói thẳng ra như vậy, mặt Lê Ngưng vừa mới bình thường trở lại lại bắt đầu nóng lên.
Lê Ngưng không dễ bị lừa gạt như vậy: "Chàng đừng đánh trống lảng, trả lời ta trước."
Bùi Trác bắt đầu giở thói xấu: "Quận chúa phải trả lời ta trước, ta mới trả lời quận chúa."
Lê Ngưng hừ hai tiếng: "Hôn môi, chính là ăn nước miếng của đối phương, ai mà thích chứ?"
"Ta thích." Bùi Trác nói.
Lời vừa dứt, cả phòng im lặng.
Trong sự kinh ngạc không nói nên lời của Lê Ngưng, hắn lại bổ sung: "Hôn môi, đại diện cho sự thân mật, là một cách thể hiện tình yêu, đây là hành vi bình thường giữa vợ chồng."
"Chẳng lẽ quận chúa không muốn thân mật với ta? Hay là nói ——" Bùi Trác nheo mắt, "Quận chúa có người khác muốn thân mật?"
"Nói bậy!" Lê Ngưng biện minh cho mình, "Ta chỉ là, chỉ là chưa chuẩn bị sẵn sàng."
Câu trước còn đỡ, câu sau chính là đang gán tội cho nàng, Lê Ngưng chú ý đến câu cuối, quên mất câu trước.
"Thì ra là vậy." Bùi Trác tỏ vẻ hiểu rõ, thở phào nhẹ nhõm, "Ta còn tưởng quận chúa mới thành thân với ta không lâu, bây giờ đã muốn bỏ rơi ta."
Nhớ đến những cuốn thoại bản mình từng xem, những nam tử kia dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt những cô nương ngây thơ, đợi đến khi các cô nương toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào họ, liền lộ nguyên hình, muốn bỏ rơi các nàng, mặc cho đối phương van xin thế nào cũng không động lòng.
Lê Ngưng cực kỳ căm ghét những nam tử đó, sao có thể làm giống bọn họ được.
Nàng nghiêm túc nói: "Bản quận chúa há là kẻ bạc tình, chàng yên tâm, chỉ cần chàng không bắt nạt ta, ta có thể làm vợ chồng với chàng mãi mãi."
Được nàng đảm bảo, vị võ quan tam phẩm mới yên lòng, không còn lo lắng bị bỏ rơi nữa.
"Nếu quận chúa đã đồng ý làm vợ chồng với ta mãi mãi, vậy chuyện hôn môi này sớm muộn gì cũng phải đối mặt, quận chúa hãy chuẩn bị sớm đi."
Vòng vo tam quốc, cuối cùng lại quay về vấn đề ban đầu.
Lê Ngưng luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lời nói muốn làm vợ chồng với hắn mãi mãi là do nàng nói ra, không thể tự mình đào hố chôn mình.
Lê Ngưng chỉ có thể qua loa đáp: "Biết rồi."
Động phòng còn phải đối mặt sớm muộn, so với chuyện hôn môi dễ hơn nhiều, Lê Ngưng cho rằng mình không thành vấn đề.
"Vậy phải được ta đồng ý, chúng ta mới có thể hôn môi." Lê Ngưng yêu cầu hắn.
Như hai lần này, hắn không hề báo trước đã hôn môi nàng, lần nào nàng cũng không chuẩn bị sẵn sàng.
Bùi Trác im lặng một lúc, mới đáp ứng.
"Bây giờ có thể nói rồi chứ?"
Lê Ngưng muốn hỏi về chuyện tại sao môi nàng bị sưng.
"Môi quận chúa bị sưng, hẳn là do ——" nhớ đến lời nàng nói phải được nàng đồng ý, Bùi Trác dừng một chút, mới nói tiếp: "Tối qua uống rượu mơ nhiều quá."
"Uống rượu mơ sao lại sưng, đừng có lừa ta."
Câu trả lời nằm ngoài dự đoán, Lê Ngưng không tin chút nào, Bùi Trác chắc chắn đang lừa nàng.
"Tối qua quận chúa uống nhiều rượu như vậy, mà rượu mơ tính ấm, dễ khiến gan hỏa vượng. Cho nên ——" Bùi Trác mặt không đổi sắc: "Quận chúa đây là bị nóng trong, nhiệt miệng."
"Nóng trong? Nhiệt miệng?" Lê Ngưng lẩm bẩm lặp lại lời hắn.
Nhưng nhiệt miệng là môi sưng lên sao...
Trước đây Lê Ngưng cũng từng bị nhiệt miệng vì ăn quá nhiều đồ ăn vặt, nhưng lúc đó đều là nổi mụn nước nhỏ trong miệng, chưa từng xuất hiện tình trạng như bây giờ.
Nhưng Bùi Trác nói chắc chắn như vậy, vẻ mặt kiên định, nhìn không giống như đang nói dối...
Đoán được nàng đang nghĩ gì, Bùi Trác lại giải thích: "Quận chúa lần đầu uống rượu, rượu mơ nhiệt miệng chính là như vậy, có chút khác biệt so với những trường hợp nhiệt miệng khác."
Lê Ngưng bừng tỉnh đại ngộ.
Quả thực nàng là lần đầu tiên uống rượu mơ, cũng là lần đầu tiên bị nhiệt miệng vì rượu mơ, xem ra rượu mơ thật sự không thể uống nhiều.
Biết mình đã hiểu lầm hắn, may mà không trách hắn ngay từ đầu, Lê Ngưng vừa chột dạ vừa thấy may mắn.