Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh
Chương 97: Nếu ngươi thích Phạm Thừa Ngọc...
"Cái gì?"
Tô Khanh Hàn đột nhiên nghiêng người, kết quả suýt nữa đụng vào Đoạn Càn Mục.
Giường tuy lớn, nhưng hai tên nam tử thành niên nằm, vẫn có hơi nhỏ hẹp.
Chóp mũi chạm nhau, Tô Khanh Hàn nhìn gương mặt Đoạn Càn Mục góc cạnh rõ ràng tuấn mỹ vô trù cười cười, nhưng đôi mắt lại tha thiết chan chứa tình yêu thương.
Đoạn Càn Mục nghiêm túc.
Nghiêm túc muốn hẹn hò với hắn.
Nhưng mà nhìn chằm chằm Đoạn Càn Mục một lúc lâu, Tô Khanh Hàn lại nhíu mày, sắc mặt không tốt.
"Thái Tử điện hạ lại muốn chơi trò gì mới à? Tối hôm qua lăn lộn ta còn chưa đủ sao?"
Biết Tô Khanh Hàn đang nổi nóng, Đoạn Càn Mục hơi xấu hổ, hai mảnh môi không tài nào mở ra, "Cô...... Khụ, tối hôm qua là cô không tốt, ờm...... Thực xin lỗi......"
Đột nhiên nghe thấy Đoạn Càn Mục xin lỗi, Tô Khanh Hàn trừng mắt, còn tưởng rằng mình bị ảo giác.
Lúc trước hiểu lầm hắn và Bạch Mạnh thông gian, làm hại hắn suýt nữa thoi thóp Đoạn Càn Mục cũng chưa từng nói một lời xin lỗi tử tế.
"Ngươi......"
Giữa mày càng ngày càng nhăn, Tô Khanh Hàn theo bản năng vươn tay, sờ trán Đoạn Càn Mục, "Có phải phát sốt hay không?"
"Sao có thể, thân thể cô rất khoẻ mà."
"Hay là uống lộn thuốc?"
"Ách......"
Đoạn Càn Mục giật giật khóe miệng, ôn nhu mà nắm lấy tay Tô Khanh Hàn.
Cảm giác Đoạn Càn Mục không nhẹ không nặng mà vuốt ve mu bàn tay mình, Tô Khanh Hàn vừa định bắt tay rút về, giây tiếp theo, cả người hắn đã bị Đoạn Càn Mục ôm chặt.
"Tô Khanh Hàn...... Không đúng, cô về sau sẽ gọi ngươi là Hàn Hàn."
Giọng nói Giàu có từ tính là như vậy ôn nhu, nhưng mà lời này thốt ra trong miệng Đoạn Càn Mục nói chỉ làm cả người Tô Khanh Hàn nổi lên một tầng da gà.
"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?!"
Tô Khanh Hàn trong lòng ngực Đoạn Càn Mục giãy giụa.
Hôm nay Đoạn Càn Mục quá kỳ quái!
Nếu chỉ bởi vì tối hôm qua quá thô bạo, Đoạn Càn Mục gọi hắn khác thường như thế cũng không thể lí giải nổi.
Trước kia Đoạn Càn Mục không lần nào ở trên giường không thô bạo đối đãi hắn, khi tỉnh lại, Đoạn Càn Mục càng thêm đắc ý và kiêu ngạo —— như vậy mới là Đoạn Càn Mục mà hắn biết.
Không hiểu Tô Khanh Hàn tự nhiên tức giận, Đoạn Càn Mục theo bản năng ôm Tô Khanh Hàn thật chặt, "Cô...... Cô chỉ muốn thương ngươi thôi! Thương ngươi, sủng ngươi......"
Sau đó khiến ngươi yêu cô.
Rồi hung hăng vứt bỏ ngươi.
Đoạn Càn Mục cảm thấy kế hoạch của mình quả thực thiên y vô phùng hoàn mỹ cực kì.
Từ khi hắn nghênh thú Tô Khanh Hàn, hắn kỳ thật chưa bao giờ có cảm giác chân chính Tô Khanh Hàn là sở hữu vật của hắn.
Mỗi một lần hắn chiếm lấy cơ thể Tô Khanh Hvvàn, nhưng tâm Tô Khanh Hàn trước nay chưa bao giờ thuộc về hắn.
Lúc này đây, nương cơ hội đánh cược, hắn muốn biến Tô Khanh Hàn triệt để thành đồ vật của hắn.
Hắn phải trở thành đồ vật Đoạn Càn Mục, thể xác và tinh thần chỉ có thể thuộc về một người Đoạn Càn Mục hắn ——
Thân thể không rời khỏi hắn, tâm cũng không thể rời xa hắn.
Ôm Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục cong khóe môi, cười càng thêm tà tứ, tự tin.
Cả người bị nhiệt độ cơ thể Đoạn Càn Mục bao vây lấy, Tô Khanh Hàn chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, thậm chí chảy mồ hôi.
Đoạn Càn Mục luôn miệng nói muốn thương hắn, sủng hắn, nhưng hắn lại càng thêm mê mang, không rõ vì sao Đoạn Càn Mục đột nhiên sinh ra loại ý tưởng này.
Hắn không phải nữ nhân.
Huống chi, giữa hắn và Đoạn Càn Mục, chính là cách nợ nước thù nhà.
Hai người ở trên giường ôm nhau, trong phòng lặng ngắt như tờ.
Sau một lúc lâu, Đoạn Càn Mục nghe thấy Tô Khanh Hàn thở dài một tiếng.
"Đoạn Càn Mục, ngươi chẳng lẽ đã quên...... Chúng ta có loại quan hệ gì sao?"
"Quan hệ giữa hai chúng ta?"
Đoạn Càn Mục nghiêng đầu, chỉ vào Tô Khanh Hàn, "Chúng ta hai quan hệ...... Chính là ngươi là Thái Tử Phi của cô, cô là phu quân của ngươi, giữa phi tử và phu quân tự nhiên có tiếp xúc da thịt!"
"......"
Nhấp môi, Tô Khanh Hàn thật sự rất muốn đánh mắt phải Đoạn Càn Mục thành mắt gấu trúc.
"Chúng ta là kẻ địch, là kẻ thù...... Ngươi đã quên rồi sao?"
"Này......"
"Lúc trước chính miệng ngươi nói với ta, ngươi nói ngươi muốn ta làm Thái Tử Phi của ngươi, để tra tấn ta, nhục nhã ta, khiến ta sống không bằng chết......"
"Cô......"
Nghe Tô Khanh Hàn không nhạt không mặn nói, nội tâm Đoạn Càn Mục lại nổi lên sóng gió mãnh liệt.
Cô vậy mà nói được những lời súc sinh đó?
Đoạn Càn Mục dùng sức phiết môi, trong lúc nhất thời không biết phản biện như thế nào.
"Ta biết...... Ngươi thích Phạm Thừa Ngọc, cho nên ngươi một lòng chỉ đến việc báo thù giết huynh cho Phạm Thừa Ngọc, nếu như thế, ngươi không nên nói những lời sủng ta như thế...... Ta cũng sẽ không tin."
Nhẹ giọng nói, Tô Khanh Hàn không biết tại sao, cảm giác trái tim bị một bàn tay bóp nghẹt, hô hấp có chút khó khăn.
Từ đầu đến cuối, Đoạn Càn Mục làm hết thảy đều là vì Phạm Thừa Ngọc.
Đột nhiên, Tô Khanh Hàn vậy mà có chút hâm mộ Phạm Thừa Ngọc, bởi vì Phạm Thừa Ngọc có Đoạn Càn Mục toàn tâm toàn ý yêu người của hắn.
Trái lại còn hắn thì sao?
Đừng nói là người yêu hắn, bên người thậm chí không có một vị bằng hữu.
Trong tròng mắt phản chiếu gương mặt Tô Khanh Hàn chua xót, Đoạn Càn Mục giơ mi mắt.
Hình như đây là lần đầu tiên, Tô Khanh Hàn lộ ra vẻ mặt tịch mịch như thế.
Cũng đúng trong nháy mắt, Đoạn Càn Mục mới ý thức được Tô Khanh Hàn một mình một người gả đến địch quốc, trên người lưng mang gánh nặng nước nhà, nội tâm lại có bao nhiêu cô đơn.
"Hàn Hàn......"
Gương mặt bị hai tay Đoạn Càn Mục áp sát vào má, Tô Khanh Hàn không khỏi hoảng sợ.
"Không được gọi ta như thế......"
Tô Khanh Hàn rũ nhẹ lông mi.
"Cô cứ gọi ngươi là Hàn Hàn, ngươi là Thái Tử Phi của cô, lý nên có nhũ danh thuộc về cô."
Đoạn Càn Mục nói đúng lý hợp tình, nhưng mà lời này lại chỉ khiến Tô Khanh Hàn càng cảm thấy hoang mang.
Đoạn Càn Mục có phải thật sự uống lộn thuốc hay không?
Lắc đầu, Tô Khanh Hàn không muốn tự hỏi quá nhiều.
"Từ nay về sau cô cứ gọi ngươi là Hàn Hàn, sau đó ngươi phải gọi cô là phu quân."
"Nằm mơ!" Tô Khanh Hàn hung hăng dỗi Đoạn Càn Mục một câu.
Trán Đoạn Càn Mục nổi cả gân xanh, thiếu chút nữa tức điên.
Hít sâu liên tục ba lần, hắn mới áp chế được cơn tức giận, miễn cưỡng giảm bớt một tia giận so với khóc còn khó coi hơn tươi cười.
"Hàn Hàn, ngoan ngoãn gọi cô một tiếng phu quân...... Được không?"
"Không được." Tô Khanh Hàn trợn trắng mắt liếc Đoạn Càn Mục.
Đoạn Càn Mục xoay người đè Tô Khanh Hàn ở dưới thân, "Gọi cho cô!"
"Không gọi!"
Đoạn Càn Mục càng cường ngạnh, Tô Khanh Hàn càng phản ứng kịch liệt.
Hai người trừng nhau, thật lâu sau, Đoạn Càn Mục bất đắc dĩ mà thở dài.
Hắn thật không có cách nào với Tô Khanh Hàn.
"Hàn Hàn......"
"Đoạn Càn Mục, ngươi gọi ta như vậy không sợ Phạm Thừa Ngọc hiểu lầm sao?"
Tô Khanh Hàn biết hắn không thể lay động Đoạn Càn Mục, đành phải lôi Phạm Thừa Ngọc ra đỡ đạn.
"Thừa Ngọc?" Đoạn Càn Mục nghiêng đầu, "Chuyện này thì liên quan gì với Thừa Ngọc?"
"Bởi vì không phải ngươi thích Phạm Thừa Ngọc sao?"
"Cô......"
Tô Khanh Hàn thuận miệng nói một câu, khiến Đoạn Càn Mục sửng sốt.
Hắn thích Phạm Thừa Ngọc sao?
Đoạn Càn Mục nhíu chặt mày, nghiêm túc suy nghĩ.
Trước kia, Phạm Thừa Ngọc đã từng không màng sinh mệnh nguy hiểm cứu hắn, hắn coi Phạm Thừa Ngọc là ân nhân cứu mạng, với Phạm Thừa Ngọc càng ngày càng thân cận.
Hắn thừa nhận, tính cách và khí chất Phạm Thừa Ngọc ôn tồn lễ độ tri thư đạt lý cực kỳ hấp dẫn hắn.
Nhưng nói là thích......
Trong lòng nghĩ Phạm Thừa Ngọc, Đoạn Càn Mục không tự giác trộm ngắm Tô Khanh Hàn vài lần.
Hắn chính là Hoàng Thái Tử Dực Bắc Quốc, chỉ có người khác thích hắn sùng bái hắn, hắn sao có thể thích người khác chứ!
Từ vẻ mặt Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn liền biết Đoạn Càn Mục đang nghĩ đến Phạm Thừa Ngọc, nội tâm thầm có loại cảm giác không ổn.
"Nếu ngươi thích Phạm Thừa Ngọc, thì không nên......"
"Cô không thích Thừa Ngọc mà! Tuy nói ở trong mắt cô Thừa Ngọc là người rất quan trọng......"
"Không cần nói nữa!"
Tô Khanh Hàn nôn nóng mà hét một tiếng, đánh gãy lời Đoạn Càn Mục.
Hắn cũng không hiểu vì sao hắn tức giận như thế, chỉ mỗi khi nhắc tới Phạm Thừa Ngọc, biểu tình Đoạn Càn Mục sung sướng từ đáy lòng lại khiến hắn tâm phiền ý loạn.
"Ơ?"
Đoạn Càn Mục nhướng mày, nghiêng đầu nhìn chằm chằm mặt Tô Khanh Hàn, "Hàn Hàn, cô sao cảm thấy...... Ngươi hình như đang ghen tị!"
Đôi mắt sáng chợt trừng lớn, Tô Khanh Hàn nhìn hai mắt Đoạn Càn Mục ngậm cười, tươi cười giảo hoạt, không cấm rất tỏa sáng.
"Ta mặc kệ ngươi."
Có chút chật vật mà ném xuống những lời này, Tô Khanh Hàn muốn xuống giường, nhưng mà thân mình lại truyền đến cảm giác xé rách đau nhức.
"Á......"
Thời điểm Tô Khanh Hàn sắp từ mép giường đi xuống, tay mắt Đoạn Càn Mục lanh lẹ duỗi ra ôm eo Tô Khanh Hàn, kéo Tô Khanh Hàn trở về.
Cả người bị kéo vào lòng ngực rắn chắc của Đoạn Càn Mục ấm áp ôm ấp, trái tim Tô Khanh Hàn nhảy dựng.
"Ngươi nhìn xem ngươi, bao lớn rồi, không khác gì một đứa con nít lỗ mãng hấp tấp...... tình trạng sức khoẻ của ngươi không quan tâm à? Chỉ biết cậy mạnh......"
Lưng kề sát ngực Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn nghe Đoạn Càn Mục quở trách, nội tâm như nước biển thủy triều hết đợt này đến đợt khác.
Cậy mạnh......
Hơi khép mi mắt, Tô Khanh Hàn ở trong lòng nhấm nuốt lặp lại hai chữ này.
Không sai, hắn đang cậy mạnh.
Nguyên nhân chính vì xuất thân hèn mọn, nguyên nhân chính vì nếm hết ấm lạnh trên thế gian, cho nên hắn mới muốn lớn lên hơn người, phải mạnh mẽ hơn tất cả những kẻ khác.
Chẳng sợ có một mặt yếu ớt, chẳng sợ thể xác và tinh thần mệt mỏi, hắn có thể chịu đựng.
Nhịn nhục được, tuyệt không bại lộ trước mặt người ngoài.
Đây là hắn.
Cho tới nay, Tô Khanh Hàn liều mạng chiến đấu —— chiến đấu với xâm lấn ngoại địch, chiến đấu với thế lực triều đình, chiến đấu với thành kiến ăn sâu bén rễ.
Hắn không trông chờ được ai.
Hắn không thể trông chờ được ai.
Dù nằm gai nếm mật, đau đớn không chịu được, hắn cũng phải tự mình chịu đựng.
Tô Khanh Hàn chưa bao giờ trông chờ sự đồng tình thương hại của người khác, bởi vì đồng tình và thương hại chỉ đơn giản là người khác nói mát vài lời khách sáo.
Người chân chính đau lòng hắn, quan tâm hắn, căn bản là không có.
Đột nhiên Tô Khanh Hàn hiểu ra, cuộc đời này của hắn cực kỳ thất bại.
Vốn tưởng rằng trở thành đại tướng quân đủ năng lực ngày càng nổi bật, cảnh ngộ hắn sẽ thay đổi, nhưng kết quả, trước sau như một.
Thời điểm hắn bị đưa đến Dực Bắc Quốc hòa thân, hoàng thất Cung Quốc, triều thần, trên dưới địch quốc tất cả đều hoan hô ăn mừng, ăn mừng vì giải quyết được một mối tai họa ngầm.
Mà hiện tại......
Tô Khanh Hàn quay đầu nhìn về phía Đoạn Càn Mục, nhìn vào đôi mắt Đoạn Càn Mục như hắc diệu thạch lộng lẫy sáng ngời.
Hiện tại, hắn có thể ký thác tương lai bản thân lên người Đoạn Càn Mục sao?
Nhìn Tô Khanh Hàn lắc đầu thở dài, Đoạn Càn Mục không hiểu ra sao.
"Ngươi làm sao vậy?"
"Không có gì."
Cứ cảm thấy vẻ mặt Tô Khanh Hàn ngưng trọng, tâm sự nặng nề, Đoạn Càn Mục gãi ót, đột nhiên linh cơ vừa động, "Hàn Hàn, đừng mặt ủ mày ê, cô nghĩ đến một địa điểm, bảo đảm sẽ khiến ngươi thoải mái đến phiêu phiêu dục tiên!"
Tô Khanh Hàn đột nhiên nghiêng người, kết quả suýt nữa đụng vào Đoạn Càn Mục.
Giường tuy lớn, nhưng hai tên nam tử thành niên nằm, vẫn có hơi nhỏ hẹp.
Chóp mũi chạm nhau, Tô Khanh Hàn nhìn gương mặt Đoạn Càn Mục góc cạnh rõ ràng tuấn mỹ vô trù cười cười, nhưng đôi mắt lại tha thiết chan chứa tình yêu thương.
Đoạn Càn Mục nghiêm túc.
Nghiêm túc muốn hẹn hò với hắn.
Nhưng mà nhìn chằm chằm Đoạn Càn Mục một lúc lâu, Tô Khanh Hàn lại nhíu mày, sắc mặt không tốt.
"Thái Tử điện hạ lại muốn chơi trò gì mới à? Tối hôm qua lăn lộn ta còn chưa đủ sao?"
Biết Tô Khanh Hàn đang nổi nóng, Đoạn Càn Mục hơi xấu hổ, hai mảnh môi không tài nào mở ra, "Cô...... Khụ, tối hôm qua là cô không tốt, ờm...... Thực xin lỗi......"
Đột nhiên nghe thấy Đoạn Càn Mục xin lỗi, Tô Khanh Hàn trừng mắt, còn tưởng rằng mình bị ảo giác.
Lúc trước hiểu lầm hắn và Bạch Mạnh thông gian, làm hại hắn suýt nữa thoi thóp Đoạn Càn Mục cũng chưa từng nói một lời xin lỗi tử tế.
"Ngươi......"
Giữa mày càng ngày càng nhăn, Tô Khanh Hàn theo bản năng vươn tay, sờ trán Đoạn Càn Mục, "Có phải phát sốt hay không?"
"Sao có thể, thân thể cô rất khoẻ mà."
"Hay là uống lộn thuốc?"
"Ách......"
Đoạn Càn Mục giật giật khóe miệng, ôn nhu mà nắm lấy tay Tô Khanh Hàn.
Cảm giác Đoạn Càn Mục không nhẹ không nặng mà vuốt ve mu bàn tay mình, Tô Khanh Hàn vừa định bắt tay rút về, giây tiếp theo, cả người hắn đã bị Đoạn Càn Mục ôm chặt.
"Tô Khanh Hàn...... Không đúng, cô về sau sẽ gọi ngươi là Hàn Hàn."
Giọng nói Giàu có từ tính là như vậy ôn nhu, nhưng mà lời này thốt ra trong miệng Đoạn Càn Mục nói chỉ làm cả người Tô Khanh Hàn nổi lên một tầng da gà.
"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?!"
Tô Khanh Hàn trong lòng ngực Đoạn Càn Mục giãy giụa.
Hôm nay Đoạn Càn Mục quá kỳ quái!
Nếu chỉ bởi vì tối hôm qua quá thô bạo, Đoạn Càn Mục gọi hắn khác thường như thế cũng không thể lí giải nổi.
Trước kia Đoạn Càn Mục không lần nào ở trên giường không thô bạo đối đãi hắn, khi tỉnh lại, Đoạn Càn Mục càng thêm đắc ý và kiêu ngạo —— như vậy mới là Đoạn Càn Mục mà hắn biết.
Không hiểu Tô Khanh Hàn tự nhiên tức giận, Đoạn Càn Mục theo bản năng ôm Tô Khanh Hàn thật chặt, "Cô...... Cô chỉ muốn thương ngươi thôi! Thương ngươi, sủng ngươi......"
Sau đó khiến ngươi yêu cô.
Rồi hung hăng vứt bỏ ngươi.
Đoạn Càn Mục cảm thấy kế hoạch của mình quả thực thiên y vô phùng hoàn mỹ cực kì.
Từ khi hắn nghênh thú Tô Khanh Hàn, hắn kỳ thật chưa bao giờ có cảm giác chân chính Tô Khanh Hàn là sở hữu vật của hắn.
Mỗi một lần hắn chiếm lấy cơ thể Tô Khanh Hvvàn, nhưng tâm Tô Khanh Hàn trước nay chưa bao giờ thuộc về hắn.
Lúc này đây, nương cơ hội đánh cược, hắn muốn biến Tô Khanh Hàn triệt để thành đồ vật của hắn.
Hắn phải trở thành đồ vật Đoạn Càn Mục, thể xác và tinh thần chỉ có thể thuộc về một người Đoạn Càn Mục hắn ——
Thân thể không rời khỏi hắn, tâm cũng không thể rời xa hắn.
Ôm Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục cong khóe môi, cười càng thêm tà tứ, tự tin.
Cả người bị nhiệt độ cơ thể Đoạn Càn Mục bao vây lấy, Tô Khanh Hàn chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, thậm chí chảy mồ hôi.
Đoạn Càn Mục luôn miệng nói muốn thương hắn, sủng hắn, nhưng hắn lại càng thêm mê mang, không rõ vì sao Đoạn Càn Mục đột nhiên sinh ra loại ý tưởng này.
Hắn không phải nữ nhân.
Huống chi, giữa hắn và Đoạn Càn Mục, chính là cách nợ nước thù nhà.
Hai người ở trên giường ôm nhau, trong phòng lặng ngắt như tờ.
Sau một lúc lâu, Đoạn Càn Mục nghe thấy Tô Khanh Hàn thở dài một tiếng.
"Đoạn Càn Mục, ngươi chẳng lẽ đã quên...... Chúng ta có loại quan hệ gì sao?"
"Quan hệ giữa hai chúng ta?"
Đoạn Càn Mục nghiêng đầu, chỉ vào Tô Khanh Hàn, "Chúng ta hai quan hệ...... Chính là ngươi là Thái Tử Phi của cô, cô là phu quân của ngươi, giữa phi tử và phu quân tự nhiên có tiếp xúc da thịt!"
"......"
Nhấp môi, Tô Khanh Hàn thật sự rất muốn đánh mắt phải Đoạn Càn Mục thành mắt gấu trúc.
"Chúng ta là kẻ địch, là kẻ thù...... Ngươi đã quên rồi sao?"
"Này......"
"Lúc trước chính miệng ngươi nói với ta, ngươi nói ngươi muốn ta làm Thái Tử Phi của ngươi, để tra tấn ta, nhục nhã ta, khiến ta sống không bằng chết......"
"Cô......"
Nghe Tô Khanh Hàn không nhạt không mặn nói, nội tâm Đoạn Càn Mục lại nổi lên sóng gió mãnh liệt.
Cô vậy mà nói được những lời súc sinh đó?
Đoạn Càn Mục dùng sức phiết môi, trong lúc nhất thời không biết phản biện như thế nào.
"Ta biết...... Ngươi thích Phạm Thừa Ngọc, cho nên ngươi một lòng chỉ đến việc báo thù giết huynh cho Phạm Thừa Ngọc, nếu như thế, ngươi không nên nói những lời sủng ta như thế...... Ta cũng sẽ không tin."
Nhẹ giọng nói, Tô Khanh Hàn không biết tại sao, cảm giác trái tim bị một bàn tay bóp nghẹt, hô hấp có chút khó khăn.
Từ đầu đến cuối, Đoạn Càn Mục làm hết thảy đều là vì Phạm Thừa Ngọc.
Đột nhiên, Tô Khanh Hàn vậy mà có chút hâm mộ Phạm Thừa Ngọc, bởi vì Phạm Thừa Ngọc có Đoạn Càn Mục toàn tâm toàn ý yêu người của hắn.
Trái lại còn hắn thì sao?
Đừng nói là người yêu hắn, bên người thậm chí không có một vị bằng hữu.
Trong tròng mắt phản chiếu gương mặt Tô Khanh Hàn chua xót, Đoạn Càn Mục giơ mi mắt.
Hình như đây là lần đầu tiên, Tô Khanh Hàn lộ ra vẻ mặt tịch mịch như thế.
Cũng đúng trong nháy mắt, Đoạn Càn Mục mới ý thức được Tô Khanh Hàn một mình một người gả đến địch quốc, trên người lưng mang gánh nặng nước nhà, nội tâm lại có bao nhiêu cô đơn.
"Hàn Hàn......"
Gương mặt bị hai tay Đoạn Càn Mục áp sát vào má, Tô Khanh Hàn không khỏi hoảng sợ.
"Không được gọi ta như thế......"
Tô Khanh Hàn rũ nhẹ lông mi.
"Cô cứ gọi ngươi là Hàn Hàn, ngươi là Thái Tử Phi của cô, lý nên có nhũ danh thuộc về cô."
Đoạn Càn Mục nói đúng lý hợp tình, nhưng mà lời này lại chỉ khiến Tô Khanh Hàn càng cảm thấy hoang mang.
Đoạn Càn Mục có phải thật sự uống lộn thuốc hay không?
Lắc đầu, Tô Khanh Hàn không muốn tự hỏi quá nhiều.
"Từ nay về sau cô cứ gọi ngươi là Hàn Hàn, sau đó ngươi phải gọi cô là phu quân."
"Nằm mơ!" Tô Khanh Hàn hung hăng dỗi Đoạn Càn Mục một câu.
Trán Đoạn Càn Mục nổi cả gân xanh, thiếu chút nữa tức điên.
Hít sâu liên tục ba lần, hắn mới áp chế được cơn tức giận, miễn cưỡng giảm bớt một tia giận so với khóc còn khó coi hơn tươi cười.
"Hàn Hàn, ngoan ngoãn gọi cô một tiếng phu quân...... Được không?"
"Không được." Tô Khanh Hàn trợn trắng mắt liếc Đoạn Càn Mục.
Đoạn Càn Mục xoay người đè Tô Khanh Hàn ở dưới thân, "Gọi cho cô!"
"Không gọi!"
Đoạn Càn Mục càng cường ngạnh, Tô Khanh Hàn càng phản ứng kịch liệt.
Hai người trừng nhau, thật lâu sau, Đoạn Càn Mục bất đắc dĩ mà thở dài.
Hắn thật không có cách nào với Tô Khanh Hàn.
"Hàn Hàn......"
"Đoạn Càn Mục, ngươi gọi ta như vậy không sợ Phạm Thừa Ngọc hiểu lầm sao?"
Tô Khanh Hàn biết hắn không thể lay động Đoạn Càn Mục, đành phải lôi Phạm Thừa Ngọc ra đỡ đạn.
"Thừa Ngọc?" Đoạn Càn Mục nghiêng đầu, "Chuyện này thì liên quan gì với Thừa Ngọc?"
"Bởi vì không phải ngươi thích Phạm Thừa Ngọc sao?"
"Cô......"
Tô Khanh Hàn thuận miệng nói một câu, khiến Đoạn Càn Mục sửng sốt.
Hắn thích Phạm Thừa Ngọc sao?
Đoạn Càn Mục nhíu chặt mày, nghiêm túc suy nghĩ.
Trước kia, Phạm Thừa Ngọc đã từng không màng sinh mệnh nguy hiểm cứu hắn, hắn coi Phạm Thừa Ngọc là ân nhân cứu mạng, với Phạm Thừa Ngọc càng ngày càng thân cận.
Hắn thừa nhận, tính cách và khí chất Phạm Thừa Ngọc ôn tồn lễ độ tri thư đạt lý cực kỳ hấp dẫn hắn.
Nhưng nói là thích......
Trong lòng nghĩ Phạm Thừa Ngọc, Đoạn Càn Mục không tự giác trộm ngắm Tô Khanh Hàn vài lần.
Hắn chính là Hoàng Thái Tử Dực Bắc Quốc, chỉ có người khác thích hắn sùng bái hắn, hắn sao có thể thích người khác chứ!
Từ vẻ mặt Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn liền biết Đoạn Càn Mục đang nghĩ đến Phạm Thừa Ngọc, nội tâm thầm có loại cảm giác không ổn.
"Nếu ngươi thích Phạm Thừa Ngọc, thì không nên......"
"Cô không thích Thừa Ngọc mà! Tuy nói ở trong mắt cô Thừa Ngọc là người rất quan trọng......"
"Không cần nói nữa!"
Tô Khanh Hàn nôn nóng mà hét một tiếng, đánh gãy lời Đoạn Càn Mục.
Hắn cũng không hiểu vì sao hắn tức giận như thế, chỉ mỗi khi nhắc tới Phạm Thừa Ngọc, biểu tình Đoạn Càn Mục sung sướng từ đáy lòng lại khiến hắn tâm phiền ý loạn.
"Ơ?"
Đoạn Càn Mục nhướng mày, nghiêng đầu nhìn chằm chằm mặt Tô Khanh Hàn, "Hàn Hàn, cô sao cảm thấy...... Ngươi hình như đang ghen tị!"
Đôi mắt sáng chợt trừng lớn, Tô Khanh Hàn nhìn hai mắt Đoạn Càn Mục ngậm cười, tươi cười giảo hoạt, không cấm rất tỏa sáng.
"Ta mặc kệ ngươi."
Có chút chật vật mà ném xuống những lời này, Tô Khanh Hàn muốn xuống giường, nhưng mà thân mình lại truyền đến cảm giác xé rách đau nhức.
"Á......"
Thời điểm Tô Khanh Hàn sắp từ mép giường đi xuống, tay mắt Đoạn Càn Mục lanh lẹ duỗi ra ôm eo Tô Khanh Hàn, kéo Tô Khanh Hàn trở về.
Cả người bị kéo vào lòng ngực rắn chắc của Đoạn Càn Mục ấm áp ôm ấp, trái tim Tô Khanh Hàn nhảy dựng.
"Ngươi nhìn xem ngươi, bao lớn rồi, không khác gì một đứa con nít lỗ mãng hấp tấp...... tình trạng sức khoẻ của ngươi không quan tâm à? Chỉ biết cậy mạnh......"
Lưng kề sát ngực Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn nghe Đoạn Càn Mục quở trách, nội tâm như nước biển thủy triều hết đợt này đến đợt khác.
Cậy mạnh......
Hơi khép mi mắt, Tô Khanh Hàn ở trong lòng nhấm nuốt lặp lại hai chữ này.
Không sai, hắn đang cậy mạnh.
Nguyên nhân chính vì xuất thân hèn mọn, nguyên nhân chính vì nếm hết ấm lạnh trên thế gian, cho nên hắn mới muốn lớn lên hơn người, phải mạnh mẽ hơn tất cả những kẻ khác.
Chẳng sợ có một mặt yếu ớt, chẳng sợ thể xác và tinh thần mệt mỏi, hắn có thể chịu đựng.
Nhịn nhục được, tuyệt không bại lộ trước mặt người ngoài.
Đây là hắn.
Cho tới nay, Tô Khanh Hàn liều mạng chiến đấu —— chiến đấu với xâm lấn ngoại địch, chiến đấu với thế lực triều đình, chiến đấu với thành kiến ăn sâu bén rễ.
Hắn không trông chờ được ai.
Hắn không thể trông chờ được ai.
Dù nằm gai nếm mật, đau đớn không chịu được, hắn cũng phải tự mình chịu đựng.
Tô Khanh Hàn chưa bao giờ trông chờ sự đồng tình thương hại của người khác, bởi vì đồng tình và thương hại chỉ đơn giản là người khác nói mát vài lời khách sáo.
Người chân chính đau lòng hắn, quan tâm hắn, căn bản là không có.
Đột nhiên Tô Khanh Hàn hiểu ra, cuộc đời này của hắn cực kỳ thất bại.
Vốn tưởng rằng trở thành đại tướng quân đủ năng lực ngày càng nổi bật, cảnh ngộ hắn sẽ thay đổi, nhưng kết quả, trước sau như một.
Thời điểm hắn bị đưa đến Dực Bắc Quốc hòa thân, hoàng thất Cung Quốc, triều thần, trên dưới địch quốc tất cả đều hoan hô ăn mừng, ăn mừng vì giải quyết được một mối tai họa ngầm.
Mà hiện tại......
Tô Khanh Hàn quay đầu nhìn về phía Đoạn Càn Mục, nhìn vào đôi mắt Đoạn Càn Mục như hắc diệu thạch lộng lẫy sáng ngời.
Hiện tại, hắn có thể ký thác tương lai bản thân lên người Đoạn Càn Mục sao?
Nhìn Tô Khanh Hàn lắc đầu thở dài, Đoạn Càn Mục không hiểu ra sao.
"Ngươi làm sao vậy?"
"Không có gì."
Cứ cảm thấy vẻ mặt Tô Khanh Hàn ngưng trọng, tâm sự nặng nề, Đoạn Càn Mục gãi ót, đột nhiên linh cơ vừa động, "Hàn Hàn, đừng mặt ủ mày ê, cô nghĩ đến một địa điểm, bảo đảm sẽ khiến ngươi thoải mái đến phiêu phiêu dục tiên!"