Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh
Chương 7: Biến thành người của cô
Nhìn thấy Tô Khanh Hàn sắc mặt trắng bệch, mồ hôi thấm ướt áo, Đoạn Càn Mục vừa lòng mà nhếch môi cười rộ lên, liếm khóe miệng.
"Nhìn thấy phu quân liền sợ hãi như vậy sao? Ngươi nơi nào giống một tên võ tướng? Thật là phế vật."
Âm thầm cắn răng, Tô Khanh Hàn không lên tiếng phản bác.
Hiện tại hắn, xác thật rất sợ Đoạn Càn Mục.
"Ngươi trở về làm cái gì?"
Cảnh giác mà trừng mắt với Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn mở miệng nhưng lại phát giác giọng nói của mình lại đang phát run.
"A!" Đoạn Càn Mục ngưỡng cằm cười lạnh một tiếng, "Nơi này là phòng của cô, dựa vào cái gì mà cô không thể trở về?"
"Ta đây đi."
Nói xong ba chữ này, Tô Khanh Hàn nhấc chân định đi.
"Đứng lại."
Thời điểm đụng mặt Đoạn Càn Mục, cánh tay Tô Khanh Hàn bị Đoạn Càn Mục bắt lấy.
Không chờ Tô Khanh Hàn quay đầu, cả người đã bị Đoạn Càn Mục dùng sức đẩy xuống giường.
Bùm!
Trầm trọng thân thể bị đè ép xuống dưới, nháy mắt Tô Khanh Hàn đã bị bóng ma thật lớn bao phủ, hắn ngẩng mặt ngơ ngẩn mà nhìn Đoạn Càn Mục cởi áo tháo thắt lưng, khó có thể tin mà hai mắt trừng lớn.
"Ngươi......"
Ý thức được Đoạn Càn Mục muốn làm cái gì, Tô Khanh Hàn hoang mang mà giãy giụa.
"Ngươi cút ngay cho ta!"
Nhưng mà mất đi võ công hắn căn bản không phải là đối thủ của Đoạn Càn Mục, Đoạn Càn Mục chỉ dùng một tay đã đem hai tay của hắn ấn ở lên trên đỉnh đầu.
"Đoạn Càn Mục, ngươi không phải nói ngươi khinh thường làm chuyện này với ta sao?!"
"Đúng vậy, là cô nói." Trên cao nhìn xuống thấy hai má Tô Khanh Hàn vì kích động mà phiếm hồng, Đoạn Càn Mục trên mặt tươi cười càng thêm tà tứ, "Nhưng mà hiện tại cô thay đổi chủ ý, ai có thể làm ngươi bị thương cô rất tự hào, còn hại chết nhiều trung liệt của Dực Bắc Quốc ta như vậy......"
Tròng mắt trung ánh trừng lớn Đoạn Càn Mục ghé sát lại gần mặt, Tô Khanh Hàn ngừng thở, khẩn trương đến cả người cứng đờ, óc sôi trào.
"Nguyên bản cô chính là muốn nhục nhã ngươi, cẩn thận ngẫm lại...... Làm ngươi thì lòng tự trọng cực cường của Đại tướng quân biến thành người của cô cũng vẫn có thể xem là một loại hưởng thụ, như vậy mới là nhục nhã lớn nhất đối với ngươi......"
"Không...... Đoạn Càn Mục không cần......"
Kịch liệt run rẩy tròng mắt tràn ngập hoảng sợ, Tô Khanh Hàn lại lần nữa phản kháng nhưng mà một chút si nhê cũng không có.
Nhìn Tô Khanh Hàn như vậy, Đoạn Càn Mục trên gương mặt tươi cười càng ngày càng hưng phấn, cũng càng ngày càng tàn nhẫn.
Hắn cúi người tiến đến bên tai Tô Khanh Hàn, nói nhỏ với Tô Khanh Hàn: "Tô Khanh Hàn, thời khắc ngươi bị hoàng đế Cung Quốc đưa cho cô, ngươi nên dự đoán được kết cục như vậy...... Đây là mệnh của ngươi."
Đáng chết!
Vải dệt đơn bạc bị Đoạn Càn Mục xé thành từng mảnh nhỏ, Tô Khanh Hàn thống khổ mà khép lại mi mắt, cảm giác như tôn nghiêm theo thân thể đồng thời bị xé rách.
......
Một giấc ngủ dậy mặt trời đã lên cao, Tô Khanh Hàn cảm giác như bản thân mới từ quỷ môn quan trọng sinh trở về.
Đối với sự việc phát sinh tối hôm qua, ký ức hắn có chút mơ hồ, nhưng trong lòng biết rõ ràng chuyện kia không phải là mơ, chỗ kia đau đớn, khuất nhục, tra tấn toàn bộ đều là thật sự.
Được lắm!
Tay phải nắm tay hung hăng nện xuống ván giường, Tô Khanh Hàn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cả người ngăn không được mà run rẩy.
"Sắp đến giờ rồi, nương nương không đi cùng Thái Tử điện hạ thỉnh an thật sự ổn chứ ạ?"
Một người nữ quan trang điểm đi đến.
"Ngươi là......"
"Nô tỳ tên là Thúy Bích." Nữ quan trả lời cho có lệ về đi phía Tô Khanh Hàn hành lễ, đặt chậu rửa mặt và y phục đã được chuẩn bị ở đầu giường Tô Khanh Hàn, "Nương nương mời dùng."
"Không cần gọi ta là nương nương." Tô Khanh Hàn giọng nói nhịn không được nghiêm khắc vài phần.
Thúy Bích lập tức nhìn Tô Khanh Hàn trợn trắng mắt, ý tứ cũng không muốn hầu hạ Tô Khanh Hàn, xoay người liền đi.
"Chờ một chút." Tô Khanh Hàn gọi Thúy Bích lại, đem quần áo Thúy Bích chuẩn bị cho hắn ném xuống mặt đất, "Ta không thích mặc nữ trang, có thể chuẩn bị nam trang......"
"Không có." Thúy Bích lạnh lùng đánh gãy lời Tô Khanh Hàn nói, "Thái Tử Phi nếu không thích nữ trang, thì trần trụi đi gặp Thái Tử điện hạ cùng vào cung thỉnh an đi!"
"Nhìn thấy phu quân liền sợ hãi như vậy sao? Ngươi nơi nào giống một tên võ tướng? Thật là phế vật."
Âm thầm cắn răng, Tô Khanh Hàn không lên tiếng phản bác.
Hiện tại hắn, xác thật rất sợ Đoạn Càn Mục.
"Ngươi trở về làm cái gì?"
Cảnh giác mà trừng mắt với Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn mở miệng nhưng lại phát giác giọng nói của mình lại đang phát run.
"A!" Đoạn Càn Mục ngưỡng cằm cười lạnh một tiếng, "Nơi này là phòng của cô, dựa vào cái gì mà cô không thể trở về?"
"Ta đây đi."
Nói xong ba chữ này, Tô Khanh Hàn nhấc chân định đi.
"Đứng lại."
Thời điểm đụng mặt Đoạn Càn Mục, cánh tay Tô Khanh Hàn bị Đoạn Càn Mục bắt lấy.
Không chờ Tô Khanh Hàn quay đầu, cả người đã bị Đoạn Càn Mục dùng sức đẩy xuống giường.
Bùm!
Trầm trọng thân thể bị đè ép xuống dưới, nháy mắt Tô Khanh Hàn đã bị bóng ma thật lớn bao phủ, hắn ngẩng mặt ngơ ngẩn mà nhìn Đoạn Càn Mục cởi áo tháo thắt lưng, khó có thể tin mà hai mắt trừng lớn.
"Ngươi......"
Ý thức được Đoạn Càn Mục muốn làm cái gì, Tô Khanh Hàn hoang mang mà giãy giụa.
"Ngươi cút ngay cho ta!"
Nhưng mà mất đi võ công hắn căn bản không phải là đối thủ của Đoạn Càn Mục, Đoạn Càn Mục chỉ dùng một tay đã đem hai tay của hắn ấn ở lên trên đỉnh đầu.
"Đoạn Càn Mục, ngươi không phải nói ngươi khinh thường làm chuyện này với ta sao?!"
"Đúng vậy, là cô nói." Trên cao nhìn xuống thấy hai má Tô Khanh Hàn vì kích động mà phiếm hồng, Đoạn Càn Mục trên mặt tươi cười càng thêm tà tứ, "Nhưng mà hiện tại cô thay đổi chủ ý, ai có thể làm ngươi bị thương cô rất tự hào, còn hại chết nhiều trung liệt của Dực Bắc Quốc ta như vậy......"
Tròng mắt trung ánh trừng lớn Đoạn Càn Mục ghé sát lại gần mặt, Tô Khanh Hàn ngừng thở, khẩn trương đến cả người cứng đờ, óc sôi trào.
"Nguyên bản cô chính là muốn nhục nhã ngươi, cẩn thận ngẫm lại...... Làm ngươi thì lòng tự trọng cực cường của Đại tướng quân biến thành người của cô cũng vẫn có thể xem là một loại hưởng thụ, như vậy mới là nhục nhã lớn nhất đối với ngươi......"
"Không...... Đoạn Càn Mục không cần......"
Kịch liệt run rẩy tròng mắt tràn ngập hoảng sợ, Tô Khanh Hàn lại lần nữa phản kháng nhưng mà một chút si nhê cũng không có.
Nhìn Tô Khanh Hàn như vậy, Đoạn Càn Mục trên gương mặt tươi cười càng ngày càng hưng phấn, cũng càng ngày càng tàn nhẫn.
Hắn cúi người tiến đến bên tai Tô Khanh Hàn, nói nhỏ với Tô Khanh Hàn: "Tô Khanh Hàn, thời khắc ngươi bị hoàng đế Cung Quốc đưa cho cô, ngươi nên dự đoán được kết cục như vậy...... Đây là mệnh của ngươi."
Đáng chết!
Vải dệt đơn bạc bị Đoạn Càn Mục xé thành từng mảnh nhỏ, Tô Khanh Hàn thống khổ mà khép lại mi mắt, cảm giác như tôn nghiêm theo thân thể đồng thời bị xé rách.
......
Một giấc ngủ dậy mặt trời đã lên cao, Tô Khanh Hàn cảm giác như bản thân mới từ quỷ môn quan trọng sinh trở về.
Đối với sự việc phát sinh tối hôm qua, ký ức hắn có chút mơ hồ, nhưng trong lòng biết rõ ràng chuyện kia không phải là mơ, chỗ kia đau đớn, khuất nhục, tra tấn toàn bộ đều là thật sự.
Được lắm!
Tay phải nắm tay hung hăng nện xuống ván giường, Tô Khanh Hàn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cả người ngăn không được mà run rẩy.
"Sắp đến giờ rồi, nương nương không đi cùng Thái Tử điện hạ thỉnh an thật sự ổn chứ ạ?"
Một người nữ quan trang điểm đi đến.
"Ngươi là......"
"Nô tỳ tên là Thúy Bích." Nữ quan trả lời cho có lệ về đi phía Tô Khanh Hàn hành lễ, đặt chậu rửa mặt và y phục đã được chuẩn bị ở đầu giường Tô Khanh Hàn, "Nương nương mời dùng."
"Không cần gọi ta là nương nương." Tô Khanh Hàn giọng nói nhịn không được nghiêm khắc vài phần.
Thúy Bích lập tức nhìn Tô Khanh Hàn trợn trắng mắt, ý tứ cũng không muốn hầu hạ Tô Khanh Hàn, xoay người liền đi.
"Chờ một chút." Tô Khanh Hàn gọi Thúy Bích lại, đem quần áo Thúy Bích chuẩn bị cho hắn ném xuống mặt đất, "Ta không thích mặc nữ trang, có thể chuẩn bị nam trang......"
"Không có." Thúy Bích lạnh lùng đánh gãy lời Tô Khanh Hàn nói, "Thái Tử Phi nếu không thích nữ trang, thì trần trụi đi gặp Thái Tử điện hạ cùng vào cung thỉnh an đi!"