Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh
Chương 40: Chết thì quá tiện nghi cho ngươi
Tô Khanh Hàn đã đói bụng đến mức choáng váng, cố gắng chống thân thể suy yếu xuống giường, đi đến bên bàn ăn, cầm lấy một cái bánh bột bắp mốc meo.
Đây là Lâm Vân cố ý sao?
Tô Khanh Hàn lắc đầu.
Nếu Lâm Vân thật sự muốn chỉnh hắn, hoàn toàn có thể làm hơn thế càng không lộ dấu vết, Tô Khanh Hàn cho rằng bánh bột bắp này hẳn do bọn người hầu nhìn hắn không vừa mắt, cố ý làm khó dễ hắn.
"Có ăn còn hơn đói chết." Tô Khanh Hàn bài trừ một tia cười khổ.
Nhớ năm đó hắn mang binh đánh giặc, dưới tình huống lương thảo không đủ, cám bã vỏ cây cái gì không ăn qua, bây giờ có lẽ mốc meo bánh bột bắp còn xem như đãi ngộ tốt.
Ở trong lòng tự giễu, Tô Khanh Hàn há miệng, đưa bánh bột bắp mốc meo vào miệng.
Đúng lúc này, Đoạn Càn Mục hạ triều trở về, chân trước mới vừa bước vào trong phòng, đã thấy Tô Khanh Hàn nhắm hai mắt, cả người ngã quỵ bên bàn ăn, bánh bột bắp trong tay lăn xuống dưới chân hắn.
"Tô Khanh Hàn?"
Đoạn Càn Mục nhịn không được gọi một tiếng, một chân dẫm bẹp bánh bột bắp mốc meo, chạy đến bên người Tô Khanh Hàn té xỉu trên mặt đất, bế Tô Khanh Hàn lên.
Trong lúc lơ đãng, hắn liếc qua bánh bột bắp dư lại trên bàn cơm.
Bánh bột bắp tuy rằng không nhỏ, nhưng nhìn rất thô ráp, mốc meo nghiêm trọng, cho gia súc cũng không đạt tiêu chuẩn.
Lông mày Đoạn Càn Mục nhăn lại đến mức có thể kẹp chết ruồi bọ.
Vào buổi trưa, ngự thiện phòng Cảnh Dương Cung cảnh tượng nhóm ngự trù vội vàng, vội đến chân không chạm đất.
Thúy Bích vừa vặn đi ngang qua, duỗi cổ nhìn vào bên trong.
"Đây là điện hạ muốn mở tiệc chiêu đãi người nào sao?"
Nghe được Thúy Bích hỏi như vậy, thái giám tổng quản xua xua tay với Thúy Bích, "Không phải...... đồ ăn là điện hạ phân phó làm cho Thái Tử Phi."
"Hả?" Thúy Bích chấn động.
"Ta nghe nói, sau khi Thái Tử Phi vào cung không được ăn gì cả, hiện tại đói đến độ té xỉu...... Kết quả điện hạ giận dữ, không phải nửa nén hương trước, người hầu đưa bánh bột bắp mốc meo cho Thái Tử Phi bị điện hạ loạn côn đánh chết."
"...... Cái gì?" Há hốc miệng, Thúy Bích hít hà một hơi.
Toàn bộ người Cảnh Dương Cung đều biết, Hoàng Thái Tử Đoạn Càn Mục không thích Thái Tử Phi mới cưới, thậm chí có thể nói là chán ghét hay thống hận.
Hơn nữa Tô Khanh Hàn vốn xuất thân ở Cung Quốc, trong cung không ít người hầu đều hận thấu xương Cung Quốc, cho nên đương nhiên sẽ không cho Tô Khanh Hàn ăn gì tử tế.
Đối này, Đoạn Càn Mục hẳn là ngầm đồng ý mới đúng.
Thúy Bích vuốt cằm như suy tư gì, phát giác bản thân càng ngày càng đoán không ra tâm tư chủ tử nhà mình.
Bên kia, Đoạn Càn Mục lúc này đang ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm nằm Tô Khanh Hàn ở trên giường vẫn không tỉnh lại.
"Cô đến tột cùng là bị làm sao vậy?"
Nhìn chằm chằm Tô Khanh Hàn quấn đầy băng gạc, Đoạn Càn Mục lẩm bẩm tự nói, sắc mặt khó coi.
Hiện tại hắn có hơi hối hận, không nên nhất thời xúc động đánh chết người hầu.
Đương nhiên hắn đau lòng không phải vì mạng của người hầu, nhưng nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, chỉ sợ người khác sẽ nói hắn để ý Tô Khanh Hàn.
Cau mày, Đoạn Càn Mục một mực nhìn chằm chằm Tô Khanh Hàn, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra.
Rốt cuộc vì cái gì?
Vì sao hắn thấy Tô Khanh Hàn té xỉu, thấy Tô Khanh Hàn ăn thứ bánh bột bắp mốc meo sẽ tức giận.
"Là bởi vì...... uy nghiêm của cô bị khiêu khích?"
Tự hỏi thật lâu, Đoạn Càn Mục đưa ra kết luận như vậy.
Cũng không phải hắn quan tâm Tô Khanh Hàn, mà là bởi vì Tô Khanh Hàn là Thái Tử Phi, người hầu làm như vậy chẳng khác coi rẻ quyền uy Hoàng Thái Tử là hắn.
"Ừ, nhất định là như thế không sai."
Đoạn Càn Mục gật đầu.
"Hừ, Tô Khanh Hàn, đừng tưởng rằng cô để ý sống chết ngươi......"
Đối với Tô Khanh Hàn hôn mê bất tỉnh, Đoạn Càn Mục lộ vẻ cười dữ tợn, lầm bầm lầu bầu: "Nếu như cô thật sự mặc kệ ngươi đói chết, cũng là vì chết quá tiện nghi cho ngươi, cô muốn ngươi sống...... sống để bị cô tra tấn, muốn sống không được muốn chết không xong."
Đây là Lâm Vân cố ý sao?
Tô Khanh Hàn lắc đầu.
Nếu Lâm Vân thật sự muốn chỉnh hắn, hoàn toàn có thể làm hơn thế càng không lộ dấu vết, Tô Khanh Hàn cho rằng bánh bột bắp này hẳn do bọn người hầu nhìn hắn không vừa mắt, cố ý làm khó dễ hắn.
"Có ăn còn hơn đói chết." Tô Khanh Hàn bài trừ một tia cười khổ.
Nhớ năm đó hắn mang binh đánh giặc, dưới tình huống lương thảo không đủ, cám bã vỏ cây cái gì không ăn qua, bây giờ có lẽ mốc meo bánh bột bắp còn xem như đãi ngộ tốt.
Ở trong lòng tự giễu, Tô Khanh Hàn há miệng, đưa bánh bột bắp mốc meo vào miệng.
Đúng lúc này, Đoạn Càn Mục hạ triều trở về, chân trước mới vừa bước vào trong phòng, đã thấy Tô Khanh Hàn nhắm hai mắt, cả người ngã quỵ bên bàn ăn, bánh bột bắp trong tay lăn xuống dưới chân hắn.
"Tô Khanh Hàn?"
Đoạn Càn Mục nhịn không được gọi một tiếng, một chân dẫm bẹp bánh bột bắp mốc meo, chạy đến bên người Tô Khanh Hàn té xỉu trên mặt đất, bế Tô Khanh Hàn lên.
Trong lúc lơ đãng, hắn liếc qua bánh bột bắp dư lại trên bàn cơm.
Bánh bột bắp tuy rằng không nhỏ, nhưng nhìn rất thô ráp, mốc meo nghiêm trọng, cho gia súc cũng không đạt tiêu chuẩn.
Lông mày Đoạn Càn Mục nhăn lại đến mức có thể kẹp chết ruồi bọ.
Vào buổi trưa, ngự thiện phòng Cảnh Dương Cung cảnh tượng nhóm ngự trù vội vàng, vội đến chân không chạm đất.
Thúy Bích vừa vặn đi ngang qua, duỗi cổ nhìn vào bên trong.
"Đây là điện hạ muốn mở tiệc chiêu đãi người nào sao?"
Nghe được Thúy Bích hỏi như vậy, thái giám tổng quản xua xua tay với Thúy Bích, "Không phải...... đồ ăn là điện hạ phân phó làm cho Thái Tử Phi."
"Hả?" Thúy Bích chấn động.
"Ta nghe nói, sau khi Thái Tử Phi vào cung không được ăn gì cả, hiện tại đói đến độ té xỉu...... Kết quả điện hạ giận dữ, không phải nửa nén hương trước, người hầu đưa bánh bột bắp mốc meo cho Thái Tử Phi bị điện hạ loạn côn đánh chết."
"...... Cái gì?" Há hốc miệng, Thúy Bích hít hà một hơi.
Toàn bộ người Cảnh Dương Cung đều biết, Hoàng Thái Tử Đoạn Càn Mục không thích Thái Tử Phi mới cưới, thậm chí có thể nói là chán ghét hay thống hận.
Hơn nữa Tô Khanh Hàn vốn xuất thân ở Cung Quốc, trong cung không ít người hầu đều hận thấu xương Cung Quốc, cho nên đương nhiên sẽ không cho Tô Khanh Hàn ăn gì tử tế.
Đối này, Đoạn Càn Mục hẳn là ngầm đồng ý mới đúng.
Thúy Bích vuốt cằm như suy tư gì, phát giác bản thân càng ngày càng đoán không ra tâm tư chủ tử nhà mình.
Bên kia, Đoạn Càn Mục lúc này đang ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm nằm Tô Khanh Hàn ở trên giường vẫn không tỉnh lại.
"Cô đến tột cùng là bị làm sao vậy?"
Nhìn chằm chằm Tô Khanh Hàn quấn đầy băng gạc, Đoạn Càn Mục lẩm bẩm tự nói, sắc mặt khó coi.
Hiện tại hắn có hơi hối hận, không nên nhất thời xúc động đánh chết người hầu.
Đương nhiên hắn đau lòng không phải vì mạng của người hầu, nhưng nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, chỉ sợ người khác sẽ nói hắn để ý Tô Khanh Hàn.
Cau mày, Đoạn Càn Mục một mực nhìn chằm chằm Tô Khanh Hàn, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra.
Rốt cuộc vì cái gì?
Vì sao hắn thấy Tô Khanh Hàn té xỉu, thấy Tô Khanh Hàn ăn thứ bánh bột bắp mốc meo sẽ tức giận.
"Là bởi vì...... uy nghiêm của cô bị khiêu khích?"
Tự hỏi thật lâu, Đoạn Càn Mục đưa ra kết luận như vậy.
Cũng không phải hắn quan tâm Tô Khanh Hàn, mà là bởi vì Tô Khanh Hàn là Thái Tử Phi, người hầu làm như vậy chẳng khác coi rẻ quyền uy Hoàng Thái Tử là hắn.
"Ừ, nhất định là như thế không sai."
Đoạn Càn Mục gật đầu.
"Hừ, Tô Khanh Hàn, đừng tưởng rằng cô để ý sống chết ngươi......"
Đối với Tô Khanh Hàn hôn mê bất tỉnh, Đoạn Càn Mục lộ vẻ cười dữ tợn, lầm bầm lầu bầu: "Nếu như cô thật sự mặc kệ ngươi đói chết, cũng là vì chết quá tiện nghi cho ngươi, cô muốn ngươi sống...... sống để bị cô tra tấn, muốn sống không được muốn chết không xong."