Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh
Chương 26: Dấu vết
Đoạn Càn Mục đi rồi, phòng to như vậy trở nên trống rỗng.
Cuối Cùng Tô Khanh Hàn cũng có thể thở phào một hơi, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Tục ngữ nói đúng, trốn được mùng một không trốn được mười năm, hắn thật sự rất sợ Đoạn Càn Mục đột nhiên hoá điên.
Một suốt đêm, Tô Khanh Hàn không thể yên giấc, trằn trọc khó ngủ, ác mộng đến liên tục.
Sáng sớm, hắn lại bị ác mộng dọa tỉnh, trán nhiễu đầy mồ hôi.
Quay đầu nhìn ra cửa sổ, trời đã tờ mờ sáng.
Một đêm này, Đoạn Càn Mục không về phòng ngủ, thậm chí không thèm về tẩm cung.
Trong lúc nhất thời Tô Khanh Hàn không biết hắn nên vui hay buồn.
Khẽ thở dài, hắn ngồi dậy, trong lúc lơ đãng quay đầu, thấy hình ảnh bản thân trong gương.
Gương phản chiếu gương mặt quấn đầy băng gạc, nhìn rất giống quái thai.
Thấy thế hắn cảm thấy rất thất vọng, Tô Khanh Hàn cắn môi dưới.
Chính là thất vọng với bản thân mình.
Mặc một bộ y phục đơn bạc, hắn đứng lên, đứng trước gương, sâu trong nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ngũ vị tạp trần.
"Hơ đây...... Chính là ta bây giờ......"
Khóe môi nhịn không được giật giật, Tô Khanh Hàn cười, hắn cười so với khóc lại càng khó coi hơn, tràn ngập tự giễu.
Nhớ năm đó, phụ mẫu đi theo địch phản quốc, bị hoạn quan nhận nuôi, từ nhỏ đã phải chịu những lời chế giễu pha lẫn khinh thường, mỗi người đều dùng ánh mắt dung tục mà nhìn hắn, trong cách cuộc thưởng trà đề tài trò chuyện của bọn chúng luôn có sự xuất hiện của hắn, để làm trò cười, mỗi ngày ước gì có thể nhìn hắn xấu mặt.
Nhớ lại những kí ức năm xưa, đôi mắt sáng của Tô Khanh Hàn tràn đầy tro bụi.
Nhưng mà, hắn không chưa bao giờ suy sụp, càng không bị đả đảo.
Hắn liều mạng mà luyện tập võ công, 13 tuổi đã xônng pha chiến trường, nắm lấy nhất đẳng quân công.
Lúc sau vì trở nên nổi bật, vì không hề bị người xem thường, hắn một bên chăm học khổ luyện một bên ở trên chiến trường nhiều lần lập chiến công, lên núi đao xuống chảo dầu, khổ gì không ăn qua, rốt cuộc được Cung Quốc phong vị Đại tướng quân.
Hắn cho rằng, hắn thành công.
Hắn cho rằng, hắn đời này không bao giờ phải nhịn nhục.
Hắn cho rằng, bá tánh Cung Quốc sẽ cảm kích hắn, hoàng đế sẽ coi trọng hắn, các đại thần sẽ phải lau mắt mà nhìn.
Hắn cho rằng, hắn từ một đứa trẻ được hoạn quan nuôi dưỡng trở thành anh hùng được bá tánh tung hô yêu mến.
"Aiz, ha ha...... Ha ha......"
Bả vai thon gầy run rẩy kịch liệt, Tô Khanh Hàn phát ra tiếng cười đứt quãng, âm thanh càng ngày càng nức nở.
Rầm!
Tô Khanh Hàn đánh mạnh vào chiếc gương trước mặt khiến nó ngiêng ngả.
"Sao ta lại bị sa vào bùn lầy như thế này...... sao ta lại bị như vậy......"
Há miệng thở dốc, Tô Khanh Hàn cảm giác hắn thở không nổi.
Liều mạng luyện thành võ công, liều chết bước lên vị trí Đại tướng quân, hiện tại lại biến thành loại đức hạnh này......
Tô Khanh Hàn nắm tay chặt quyền.
Nhưng mà, không chỉ như vậy......
Trong đầu cầm lòng không đậu mà hiện ra hình ảnh khi hắn và Đoạn Càn Mục ở trên giường, những hình ảnh ái muội đó, khiến Tô Khanh Hàn hận đến nghiến răng nghiến lợi, móng tay sắc bén đâm vào lòng bàn tay.
Rõ ràng những hình ảnh đó là những thứ hắn muốn quên nhất, cho rằng hắn có thể quên, nhưng mà Tô Khanh Hàn không thể không thừa nhận, những thứ đó đã trở thành vết sẹo hằng in trong não.
Không chỉ có não, mà thân thể hắn cũng không thể quên được.
Mỗi khi nhớ lại những hình ảnh đó, Tô Khanh Hàn đã cảm thấy thân thể của mình tựa như bị xé rách.u
Thế nhưng Đoạn Càn Mục đã để lại những ấn ký trên người hắn, vết cắn và sự hận thù như ăn mòn hắn, vừa nhớ tới đã khiến hắn xấu hổ đến ứa gan.
"Đoạn Càn Mục...... Ta...... Sẽ không nhận thua như vậy đâu......"
Tô Khanh Hàn cắn răng lầm bầm, "Sớm hay muộn có một ngày, những thống khổ ngươi để lại trên người ta, ta sẽ dâng trả gấp bội."
"Chu Đồng, chính là nơi này sao?"
Đột nhiên, Tô Khanh Hàn nghe được ngoài cửa có tiếng nói.
Cuối Cùng Tô Khanh Hàn cũng có thể thở phào một hơi, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Tục ngữ nói đúng, trốn được mùng một không trốn được mười năm, hắn thật sự rất sợ Đoạn Càn Mục đột nhiên hoá điên.
Một suốt đêm, Tô Khanh Hàn không thể yên giấc, trằn trọc khó ngủ, ác mộng đến liên tục.
Sáng sớm, hắn lại bị ác mộng dọa tỉnh, trán nhiễu đầy mồ hôi.
Quay đầu nhìn ra cửa sổ, trời đã tờ mờ sáng.
Một đêm này, Đoạn Càn Mục không về phòng ngủ, thậm chí không thèm về tẩm cung.
Trong lúc nhất thời Tô Khanh Hàn không biết hắn nên vui hay buồn.
Khẽ thở dài, hắn ngồi dậy, trong lúc lơ đãng quay đầu, thấy hình ảnh bản thân trong gương.
Gương phản chiếu gương mặt quấn đầy băng gạc, nhìn rất giống quái thai.
Thấy thế hắn cảm thấy rất thất vọng, Tô Khanh Hàn cắn môi dưới.
Chính là thất vọng với bản thân mình.
Mặc một bộ y phục đơn bạc, hắn đứng lên, đứng trước gương, sâu trong nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ngũ vị tạp trần.
"Hơ đây...... Chính là ta bây giờ......"
Khóe môi nhịn không được giật giật, Tô Khanh Hàn cười, hắn cười so với khóc lại càng khó coi hơn, tràn ngập tự giễu.
Nhớ năm đó, phụ mẫu đi theo địch phản quốc, bị hoạn quan nhận nuôi, từ nhỏ đã phải chịu những lời chế giễu pha lẫn khinh thường, mỗi người đều dùng ánh mắt dung tục mà nhìn hắn, trong cách cuộc thưởng trà đề tài trò chuyện của bọn chúng luôn có sự xuất hiện của hắn, để làm trò cười, mỗi ngày ước gì có thể nhìn hắn xấu mặt.
Nhớ lại những kí ức năm xưa, đôi mắt sáng của Tô Khanh Hàn tràn đầy tro bụi.
Nhưng mà, hắn không chưa bao giờ suy sụp, càng không bị đả đảo.
Hắn liều mạng mà luyện tập võ công, 13 tuổi đã xônng pha chiến trường, nắm lấy nhất đẳng quân công.
Lúc sau vì trở nên nổi bật, vì không hề bị người xem thường, hắn một bên chăm học khổ luyện một bên ở trên chiến trường nhiều lần lập chiến công, lên núi đao xuống chảo dầu, khổ gì không ăn qua, rốt cuộc được Cung Quốc phong vị Đại tướng quân.
Hắn cho rằng, hắn thành công.
Hắn cho rằng, hắn đời này không bao giờ phải nhịn nhục.
Hắn cho rằng, bá tánh Cung Quốc sẽ cảm kích hắn, hoàng đế sẽ coi trọng hắn, các đại thần sẽ phải lau mắt mà nhìn.
Hắn cho rằng, hắn từ một đứa trẻ được hoạn quan nuôi dưỡng trở thành anh hùng được bá tánh tung hô yêu mến.
"Aiz, ha ha...... Ha ha......"
Bả vai thon gầy run rẩy kịch liệt, Tô Khanh Hàn phát ra tiếng cười đứt quãng, âm thanh càng ngày càng nức nở.
Rầm!
Tô Khanh Hàn đánh mạnh vào chiếc gương trước mặt khiến nó ngiêng ngả.
"Sao ta lại bị sa vào bùn lầy như thế này...... sao ta lại bị như vậy......"
Há miệng thở dốc, Tô Khanh Hàn cảm giác hắn thở không nổi.
Liều mạng luyện thành võ công, liều chết bước lên vị trí Đại tướng quân, hiện tại lại biến thành loại đức hạnh này......
Tô Khanh Hàn nắm tay chặt quyền.
Nhưng mà, không chỉ như vậy......
Trong đầu cầm lòng không đậu mà hiện ra hình ảnh khi hắn và Đoạn Càn Mục ở trên giường, những hình ảnh ái muội đó, khiến Tô Khanh Hàn hận đến nghiến răng nghiến lợi, móng tay sắc bén đâm vào lòng bàn tay.
Rõ ràng những hình ảnh đó là những thứ hắn muốn quên nhất, cho rằng hắn có thể quên, nhưng mà Tô Khanh Hàn không thể không thừa nhận, những thứ đó đã trở thành vết sẹo hằng in trong não.
Không chỉ có não, mà thân thể hắn cũng không thể quên được.
Mỗi khi nhớ lại những hình ảnh đó, Tô Khanh Hàn đã cảm thấy thân thể của mình tựa như bị xé rách.u
Thế nhưng Đoạn Càn Mục đã để lại những ấn ký trên người hắn, vết cắn và sự hận thù như ăn mòn hắn, vừa nhớ tới đã khiến hắn xấu hổ đến ứa gan.
"Đoạn Càn Mục...... Ta...... Sẽ không nhận thua như vậy đâu......"
Tô Khanh Hàn cắn răng lầm bầm, "Sớm hay muộn có một ngày, những thống khổ ngươi để lại trên người ta, ta sẽ dâng trả gấp bội."
"Chu Đồng, chính là nơi này sao?"
Đột nhiên, Tô Khanh Hàn nghe được ngoài cửa có tiếng nói.