Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh
Chương 20: Thực tủy biết vị
(*) Thực tủy biết vị: Nghĩa đen: chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của tủy rất ngon nên ăn rồi thì lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ đã trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục chuyện đó lần nữa.
- ---------------------
Chân trời vạn dặm không mây, thời gian chính ngọ, mẫu đơn trong vườn, ngồi ở đình Bạch Ngọc Phạm Thừa Ngọc ngẩng đầu lên, xa xa trông thấy Đoạn Càn Mục khoan thai tới muộn.
"Điện hạ......"
Phạm Thừa Ngọc vẫy vẫy tay với Đoạn Càn Mục.
Đoạn Càn Mục trông thấy Phạm Thừa Ngọc, tức khắc tăng tốc bước chân, trên mặt treo lên vẻ xin lỗi.
"Xin lỗi Thừa Ngọc, cô đến chậm."
"Không sao." Phạm Thừa Ngọc mỉm cười lắc đầu, mời Đoạn Càn Mục ngồi xuống ở bên cạnh, "Điện hạ bận việc quốc sự, trăm công ngàn việc, nhưng thật ra ta không tốt, mời điện hạ tới thưởng hoa mẫu đơn, không biết chiếm dụng thời gian quý giá của điện hạ hay không."
"Sao lại như vậy được!" Đoạn Càn Mục lập tức xua tay, từ ống tay áo to rộng lấy ra một thứ.
"Đây là......" Phạm Thừa Ngọc hai con mắt trợn to vài phần.
Đoạn Càn Mục đưa cho hắn một mảnh ngọc bội xanh trắng, ngọc bội tinh xảo đặc sắc, thủ công tinh mỹ, đôi chi uyên ương* điêu khắc sinh động như thật.
"Tặng cho ngươi, Thừa Ngọc, đây xem như tặng vật để xin lỗi vì đến trễ."
"Này ta sao có thể không biết xấu hổ nhận lấy được!" Phạm Thừa Ngọc chối từ.
"Nhận lấy đi!" Đoạn Càn Mục cường ngạnh mà nhét mảnh ngọc bội vào trong lòng bàn tay Phạm Thừa Ngọc.
Nếu hắn thật sự bởi vì xử lý quốc sự mà đến trễ hắn không cần phải nhận lỗi với Phạm Thừa Ngọc, nhưng trên thực tế, Đoạn Càn Mục sở dĩ đến trễ hoàn toàn là bởi vì tối hôm qua với Tô Khanh Hàn ở trên giường điên quá lợi hại.
Đoạn Càn Mục thoa loại thuốc tốt nhất cho Tô Khanh Hàn xong, nhưng không buông đôi tay bị đai lưng buộc chặt của Tô Khanh Hàn ra, cũng không cởi bỏ vải vụn che đôi mắt Tô Khanh Hàn lại, hắn muốn cho Tô Khanh Hàn thử nhấm nháp một chút, ở tình huống không thể động cũng không thể nhìn, bị hắn cần hắn cứ lấy là cái tư vị gì.
Kết quả, nghiện cái kia ngược lại là hắn.
Nhìn Tô Khanh Hàn bị hắn đè dưới thân thống khổ mà rên rỉ thở dốc, Đoạn Càn Mục cảm giác hắn như bị trúng tà, trong đầu trừ bỏ hung hăng mà muốn Tô Khanh Hàn, lại vô mặt khác.
Chẳng sợ Tô Khanh Hàn đã nhận mệnh, không hề phản kháng, thành thành thật thật mà thừa nhận hắn lăng nhục, hắn vẫn cảm thấy không đủ.
Đoạn Càn Mục chưa bao giờ nghĩ tới lúc trước hắn hận thấu xương nam nhân sẽ làm hắn thực tủy biết vị, không nghĩ sẽ bị nghiện đến loại tình trạng này.
Một hồi đại chiến từ đêm qua liên tục tới buổi sáng hôm nay, Đoạn Càn Mục cơ hồ không ngủ, Tô Khanh Hàn bị hắn lăn lộn đến độ ngất đi, sau đó lại bị hắn đánh thức.
Trong đầu cầm lòng không đậu mà hiện ra hình ảnh Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục cảm giác miệng khô lưỡi khô.
Rõ ràng trên người trên mặt Tô Khanh Hàn đều quấn lấy băng gạc, biểu tình thấy không rõ, nhưng hắn tưởng tượng đến Tô Khanh Hàn, thân thể không thể hiểu được mà nóng lên.
Bổn cung có phải điên rồi hay không?
Đoạn Càn Mục dùng sức xoa xoa thái dương đau nhói.
"Điện hạ làm sao vậy? Có phải thân thể không thoải mái hay không?"
Phạm Thừa Ngọc ôn nhu gọi lực chú ý Đoạn Càn Mục trở về, Đoạn Càn Mục giơ mi mắt nhìn về phía Phạm Thừa Ngọc, "Không có, cô không có việc gì."
Nhưng mà lời này của Đoạn Càn Mục Phạm Thừa Ngọc không tin.
Hắn bưng chén rượu xuyết uống một ngụm, nhẹ nhàng buông tiếng thở dài.
"Thừa Ngọc, ngươi làm sao vậy?" Thấy Phạm Thừa Ngọc một bộ mất mát, Đoạn Càn Mục lập tức khẩn trương, "Ngươi và cô ở bên nhau...... Không vui sao?"
Phạm Thừa Ngọc lại lần nữa than nhẹ một hơi, lắc đầu, "Không phải ta với điện hạ ở bên nhau không vui, mà là điện hạ với ta ở bên nhau cảm thấy không vui mới đúng?"
"Ai?" Đoạn Càn Mục giật mình, "Thừa Ngọc sao lại nghĩ như vậy......"
Một bên nói, một bên gắt gao nắm lấy tay Phạm Thừa Ngọc, "Cô đối xử với Thừa Ngọc như thế nào, Thừa Ngọc ngươi hẳn là rất rõ ràng!"
Phạm Thừa Ngọc hơi hơi mỉm cười, gương mặt nổi lên thẹn thùng ửng đỏ, "Điện hạ đối với Thừa Ngọc tự nhiên là thực tốt, chẳng qua......"
Nói, Phạm Thừa Ngọc giơ mi mắt, nhìn về phía vườn mẫu đơn muôn hồng nghìn tía, "Ta vốn nghĩ rằng điện hạ sẽ rất thích cùng ta cùng nhau thưởng hoa mẫu đơn, nhưng mà từ vừa mới bắt đầu, điện hạ cho ta cảm giác chính là thất thần......"
- ---------
Chi Uyên ương (danh pháp khoa học: Aix) là một chi chỉ chứa hai loài vịt là vịt Carolina (Aix sponsa), và uyên ương (Aix galericulata), thường dùng trong văn chương để ví cặp vợ chồng đẹp đôi, gắn bó
- ---------------------
Chân trời vạn dặm không mây, thời gian chính ngọ, mẫu đơn trong vườn, ngồi ở đình Bạch Ngọc Phạm Thừa Ngọc ngẩng đầu lên, xa xa trông thấy Đoạn Càn Mục khoan thai tới muộn.
"Điện hạ......"
Phạm Thừa Ngọc vẫy vẫy tay với Đoạn Càn Mục.
Đoạn Càn Mục trông thấy Phạm Thừa Ngọc, tức khắc tăng tốc bước chân, trên mặt treo lên vẻ xin lỗi.
"Xin lỗi Thừa Ngọc, cô đến chậm."
"Không sao." Phạm Thừa Ngọc mỉm cười lắc đầu, mời Đoạn Càn Mục ngồi xuống ở bên cạnh, "Điện hạ bận việc quốc sự, trăm công ngàn việc, nhưng thật ra ta không tốt, mời điện hạ tới thưởng hoa mẫu đơn, không biết chiếm dụng thời gian quý giá của điện hạ hay không."
"Sao lại như vậy được!" Đoạn Càn Mục lập tức xua tay, từ ống tay áo to rộng lấy ra một thứ.
"Đây là......" Phạm Thừa Ngọc hai con mắt trợn to vài phần.
Đoạn Càn Mục đưa cho hắn một mảnh ngọc bội xanh trắng, ngọc bội tinh xảo đặc sắc, thủ công tinh mỹ, đôi chi uyên ương* điêu khắc sinh động như thật.
"Tặng cho ngươi, Thừa Ngọc, đây xem như tặng vật để xin lỗi vì đến trễ."
"Này ta sao có thể không biết xấu hổ nhận lấy được!" Phạm Thừa Ngọc chối từ.
"Nhận lấy đi!" Đoạn Càn Mục cường ngạnh mà nhét mảnh ngọc bội vào trong lòng bàn tay Phạm Thừa Ngọc.
Nếu hắn thật sự bởi vì xử lý quốc sự mà đến trễ hắn không cần phải nhận lỗi với Phạm Thừa Ngọc, nhưng trên thực tế, Đoạn Càn Mục sở dĩ đến trễ hoàn toàn là bởi vì tối hôm qua với Tô Khanh Hàn ở trên giường điên quá lợi hại.
Đoạn Càn Mục thoa loại thuốc tốt nhất cho Tô Khanh Hàn xong, nhưng không buông đôi tay bị đai lưng buộc chặt của Tô Khanh Hàn ra, cũng không cởi bỏ vải vụn che đôi mắt Tô Khanh Hàn lại, hắn muốn cho Tô Khanh Hàn thử nhấm nháp một chút, ở tình huống không thể động cũng không thể nhìn, bị hắn cần hắn cứ lấy là cái tư vị gì.
Kết quả, nghiện cái kia ngược lại là hắn.
Nhìn Tô Khanh Hàn bị hắn đè dưới thân thống khổ mà rên rỉ thở dốc, Đoạn Càn Mục cảm giác hắn như bị trúng tà, trong đầu trừ bỏ hung hăng mà muốn Tô Khanh Hàn, lại vô mặt khác.
Chẳng sợ Tô Khanh Hàn đã nhận mệnh, không hề phản kháng, thành thành thật thật mà thừa nhận hắn lăng nhục, hắn vẫn cảm thấy không đủ.
Đoạn Càn Mục chưa bao giờ nghĩ tới lúc trước hắn hận thấu xương nam nhân sẽ làm hắn thực tủy biết vị, không nghĩ sẽ bị nghiện đến loại tình trạng này.
Một hồi đại chiến từ đêm qua liên tục tới buổi sáng hôm nay, Đoạn Càn Mục cơ hồ không ngủ, Tô Khanh Hàn bị hắn lăn lộn đến độ ngất đi, sau đó lại bị hắn đánh thức.
Trong đầu cầm lòng không đậu mà hiện ra hình ảnh Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục cảm giác miệng khô lưỡi khô.
Rõ ràng trên người trên mặt Tô Khanh Hàn đều quấn lấy băng gạc, biểu tình thấy không rõ, nhưng hắn tưởng tượng đến Tô Khanh Hàn, thân thể không thể hiểu được mà nóng lên.
Bổn cung có phải điên rồi hay không?
Đoạn Càn Mục dùng sức xoa xoa thái dương đau nhói.
"Điện hạ làm sao vậy? Có phải thân thể không thoải mái hay không?"
Phạm Thừa Ngọc ôn nhu gọi lực chú ý Đoạn Càn Mục trở về, Đoạn Càn Mục giơ mi mắt nhìn về phía Phạm Thừa Ngọc, "Không có, cô không có việc gì."
Nhưng mà lời này của Đoạn Càn Mục Phạm Thừa Ngọc không tin.
Hắn bưng chén rượu xuyết uống một ngụm, nhẹ nhàng buông tiếng thở dài.
"Thừa Ngọc, ngươi làm sao vậy?" Thấy Phạm Thừa Ngọc một bộ mất mát, Đoạn Càn Mục lập tức khẩn trương, "Ngươi và cô ở bên nhau...... Không vui sao?"
Phạm Thừa Ngọc lại lần nữa than nhẹ một hơi, lắc đầu, "Không phải ta với điện hạ ở bên nhau không vui, mà là điện hạ với ta ở bên nhau cảm thấy không vui mới đúng?"
"Ai?" Đoạn Càn Mục giật mình, "Thừa Ngọc sao lại nghĩ như vậy......"
Một bên nói, một bên gắt gao nắm lấy tay Phạm Thừa Ngọc, "Cô đối xử với Thừa Ngọc như thế nào, Thừa Ngọc ngươi hẳn là rất rõ ràng!"
Phạm Thừa Ngọc hơi hơi mỉm cười, gương mặt nổi lên thẹn thùng ửng đỏ, "Điện hạ đối với Thừa Ngọc tự nhiên là thực tốt, chẳng qua......"
Nói, Phạm Thừa Ngọc giơ mi mắt, nhìn về phía vườn mẫu đơn muôn hồng nghìn tía, "Ta vốn nghĩ rằng điện hạ sẽ rất thích cùng ta cùng nhau thưởng hoa mẫu đơn, nhưng mà từ vừa mới bắt đầu, điện hạ cho ta cảm giác chính là thất thần......"
- ---------
Chi Uyên ương (danh pháp khoa học: Aix) là một chi chỉ chứa hai loài vịt là vịt Carolina (Aix sponsa), và uyên ương (Aix galericulata), thường dùng trong văn chương để ví cặp vợ chồng đẹp đôi, gắn bó