Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh

Chương 119: Trước mặt mọi người nhận thua



Thụy Hổ tướng quân và Phạm Thừa Ngọc chính là đồng hương, quan hệ cá nhân hai người cực thân mật nhưng rất ít người biết.
Chỉ thấy Thụy Hổ tướng quân đứng lên, chắp tay ôm quyền với Tô Khanh Hàn, "Bổn quân nghe nói Tô công tử sau khi tới Dao Nam Quốc mưu được một quan nửa chức, không ngờ trở thành Trấn Tây tướng quân Dao Nam Quốc...... Mọi người đều biết Tô công tử khi trước ở Dực Bắc Quốc chúng ta chính là phi tử của Thái Tử điện hạ, sau khi bị phế tới Dao Nam Quốc như thế nào lại biến thành võ tướng? Chẳng lẽ Dao Nam Quốc xem mặt tuyển tướng quân?"
Thụy Hổ tướng quân vừa dứt lời, mọi người cười vang.
Đoạn Càn Mục ý thức được Thụy Hổ tướng quân đang cố ý tới tìm phiền toái cho Tô Khanh Hàn, bỗng chốc đứng lên.
Vừa lúc đó, Bạch Mạnh cũng đứng lên, tầm mắt hai người không hẹn mà gặp.
Nhìn Đoạn Càn Mục, Bạch Mạnh mày kiếm nhíu chặt, nháy mắt Đoạn Càn Mục thay đổi sắc mặt, tràn ngập địch ý với Bạch Mạnh.
Nhưng Thụy Hổ tướng quân cũng không để ý hai người Đoạn Càn Mục và Bạch Mạnh, tiếp tục châm biếm Tô Khanh Hàn:
"Bổn quân là người lỗ mãng, ngôn ngữ không chu toàn chỗ nào mong Tô công tử thứ lỗi, có điều lâu nay mỗi người võ tướng Dao Nam Quốc đều kiêu dũng thiện chiến, cũng không biết có phải hữu danh vô thực hay không, hôm nay may mắn, bổn quân được gặp Tô công tử một lần, không biết Tô công tử có mồ hôih diện không?"
Không chờ Tô Khanh Hàn trả lời, Thụy Hổ tướng quân lại đoạt lấy lời nói.
"À đúng rồi, bổn quân thiếu chút nữa đã quên, thời điểm Tô công tử đến Dực Bắc Quốc ta làm Thái Tử Phi đã mất hết võ công thành phế nhân, dù cho luận võ cuối cùng bổn quân thắng cũng không có ý nghĩa, không bằng mong Tô công tử chỉ định một người thay thế Tô công tử tỷ thí với bổn quân đi! Nếu hắn thắng có điều công lao cho Tô công tử, nếu thua Tô công tử cũng không mất mặt, chỗ tốt đều đến Tô công tử, như vậy cũng không tính bổn quân bắt nạt Tô công tử, rốt cuộc khi trước Tô công tử tốt xấu cũng là Thái Tử Phi Dực Bắc Quốc chúng ta, hàng đêm hầu hạ Thái Tử điện hạ chúng ta, có điều không có công lao cũng có khổ lao đúng không?"
Nói xong lời này, Thụy Hổ tướng quân đi đầu cười ha ha, những người khác cũng nhịn không được khe khẽ nói nhỏ, chỉ chỉ trỏ trỏ Tô Khanh Hàn.
Đoạn Càn Mục và Bạch Mạnh rất nhanh tức giận, có điều trước khi hai người mở miệng phản bác Thụy Hổ tướng quân, Tô Khanh Hàn đã mỉm cười đứng lên.
"Không cần tìm người thay thế, nếu Thụy Hổ tướng quân tò mò thực lực võ tướng Dao Nam Quốc chúng ta như vậy, vậy tô mỗ bất tài, cả gan thỉnh Thụy Hổ tướng quân chỉ giáo."
Đi đến giữa hội trường, Tô Khanh Hàn chắp tay mời Thụy Hổ tướng quân.
Thụy Hổ tướng quân nhịn không được phát ra tiếng khinh miệt châm biếm, "Đây chính là ngươi tự tìm."
Vốn dĩ hắn không tính nhục mạ Tô Khanh Hàn quá đáng, rốt cuộc Tô Khanh Hàn là sứ thần Dao Nam Quốc, hắn chẳng qua muốn dùng ngôn ngữ nhục nhã Tô Khanh Hàn một phen thôi.
Vén tay áo lên, Thụy Hổ tướng quân cũng bước lên, dưới chân sinh phong, hùng hổ.
Nhóm thần tử Dực Bắc Quốc đều biết Tô Khanh Hàn võ công mất hết, cũng rõ ràng Thụy Hổ tướng quân bọn họ từ trước đến nay giết người không chớp mắt, không nhịn được châu đầu ghé tai.
"Thái Tử Phi hà tất tự mình chuốc lấy cực khổ!"
Lúc này, Phạm Thừa Ngọc đứng lên, cung kính thi lễ Tô Khanh Hàn, "À không đúng, do tại hạ nói lỡ, Tô công tử hiện giờ đã không phải Thái Tử Phi Dực Bắc Quốc chúng ta, có điều cái gọi là một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, trăm ngày vợ chồng tựa biển sâu, nếu Tô công tử đã từng là người bên gối của Thái Tử điện hạ, Thái Tử điện hạ cũng nhất định không muốn nhìn thấy Tô công tử ở trước mặt công chúng bị đánh đến mặt mũi bầm dập chật vật bất kham...... Không bằng như vậy, Tô công tử trước mặt mọi người nhận thua với Thụy Hổ tướng quân, coi như trận luận võ này chưa bao giờ được nhắc đến thế nào?"
"Được được được, như vậy không còn gì tốt hơn." Thụy Hổ tướng quân liên tục gật đầu, "Bổn quân không muốn lưu lại cho Dao Nam Quốc các ngươi ấn tượng Dực Bắc Quốc chúng ta ỷ lớn hiếp nhỏ ỷ mạnh hiếp yếu, này nếu truyền ra, còn tưởng rằng bổn quân lễ nghĩa ít nhất cũng không hiểu!"
Nghe hai người Phạm Thừa Ngọc và Thụy Hổ tướng quân ở nơi đó kẻ xướng người hoạ, ý cười trên khóe môi Tô Khanh Hàn dần dần biến mất, đôi mắt sắc bén như đao.
"Phạm đại nhân, Thụy Hổ tướng quân, các ngài không cần nhiều lời, trận luận võ này Tô mỗ so định rồi, hay là nói...... Thụy Hổ tướng quân sợ Tô mỗ không thành?"
"Nhất phái nói bậy!" Bị Tô Khanh Hàn coi khinh, Thụy Hổ tướng quân nóng nảy, lập tức triển khai tư thế, "Nếu Tô công tử tự tìm chết, không trách được bổn quân!"
Vừa dứt lời, Thụy Hổ tướng quân tiến lên đối diện Tô Khanh Hàn.
Bao gồm hoàng đế Dực Bắc Quốc mọi người ở đây nháy mắt ngừng thở, từng đôi mắt trong hội trường trừng lớn nhìn chằm chằm từng động tác của hai người.
Đứng trên chỗ ngồi, Đoạn Càn Mục nắm chặt hai tay, vuốt mồ hôi thay Tô Khanh Hàn.
Nhưng mà rất nhanh, hắn không hề khẩn trương.
Không chỉ không khẩn trương, ngược lại nội tâm hưng phấn như được tiêm máu gà.
Chỉ thấy động tác Tô Khanh Hàn như nước chảy mây trôi gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, ít ỏi vài lần hợp, thế tới rào rạt Thụy Hổ tướng quân liền chiếm hạ phong.
Đoạn Càn Mục tuy rằng đã biết Tô Khanh Hàn khôi phục võ công, nhưng không dự đoán được võ nghệ Tô Khanh Hàn thế mà so với khi trước càng mạnh hơn, hơn nữa mỗi một chiêu mỗi một thức đều như khiêu vũ tuyệt đẹp động lòng người.
Đoạn Càn Mục nhìn đến ngây người.
Hoảng hốt, hắn nhớ tới ở trên chiến trường năm đó, khi đó hắn tuy rằng hận Tô Khanh Hàn thấu xương, nhưng cũng không thể không bội phục võ công và chiến thuật Tô Khanh Hàn.
Mỗi lần giao phong, hắn đều khẩn trương lại chờ mong, loại cảm giác muốn nhìn thấy Tô Khanh Hàn, ý niệm muốn chiến thắng Tô Khanh Hàn trộn lẫn vào nhau, làm tim hắn đập nhanh hơn, toàn thân nhiệt huyết sôi trào.
Mà hiện tại, Đoạn Càn Mục nhìn Tô Khanh Hàn biến trở về dáng vẻ kiêu dũng thiện chiến đánh đâu thắng đó như lúc trước, không gì cản nổi Tô Khanh Hàn, không nhịn được cảm khái vạn ngàn.
"Hàn Hàn......"
Nghe thấy được tiếng tim đập thình thịch, Đoạn Càn Mục nhẹ nhấp hai mảnh môi.
Hắn thật sự rất thích, yêu Tô Khanh Hàn.
Nhưng Tô Khanh Hàn đối hắn lại......
Ngực bắt đầu đau đớn, trước mắt Đoạn Càn Mục biến thành màu đen, không khỏi nhắm chặt hai mắt.
Bên kia, Thụy Hổ tướng quân ý thức được đại sự không ổn, rút bội đao bên hông ra bắt đầu hạ sát thủ với Tô Khanh Hàn.
Tô Khanh Hàn cũng không hề thủ hạ lưu tình, dùng nội lực và công pháp, vài chiêu đã vặn gãy hai tay hai chân Thụy Hổ tướng quân.
Không đến công phu một chén trà nhỏ, Thụy Hổ tướng quân liền kêu thảm quỳ rạp trên mặt đất.
"Lớn mật Tô Khanh Hàn! Luận võ điểm đến thì dừng, ngươi dám trọng thương Thụy Hổ tướng quân chúng ta!" Phạm Thừa Ngọc chỉ vào mũi Tô Khanh Hàn giận mắng.
Thu hồi nội lực, Tô Khanh Hàn nghiêng đầu, liếc Phạm Thừa Ngọc một cái, ánh mắt lạnh băng đạm mạc, lại mang theo trào phúng mãnh liệt.
"Tô mỗ hổ thẹn, ai ngờ đường đường Thụy Hổ tướng quân Dực Bắc Quốc thế mà không chịu được một kích như thế, ngay cả một phế nhân cũng đánh không lại."
Câu nói không chút để ý lại làm cả cung Chiêu Dương yên lặng đến đáng sợ.
Hoàng đế Dực Bắc Quốc xoa xoa mồ hôi lạnh chảy từ thái dương xuống.
"Nhanh chóng tìm thái ý chữa cho tướng quân đi, hiện tại nếu còn tiếp tục, nếu ta động thật, hắn sớm đã chết."
Trước khi trở về chỗ ngồi, Tô Khanh Hàn nhẹ nhàng bâng quơ ném xuống những lời này.
Trong lòng Đoạn Càn Mục biết rõ Tô Khanh Hàn nói chính là thật sự, vừa mới Thụy Hổ tướng quân và Tô Khanh Hàn luận võ căn bản không thể áp đảo.
"Hàn Hàn, nhìn dáng vẻ...... Ngươi thật sự không hề yêu cô."
Đầu ngón tay trong nháy mắt trở nên lạnh băng, tâm Đoạn Càn Mục cũng lạnh ngắt.
Hắn cho rằng cuối cùng hắn đã hiểu rõ tâm ý hắn, từ nay về sau có thể vẫn luôn bồi Tô Khanh Hàn, vẫn luôn chiếu cố Tô Khanh Hàn, vẫn luôn bảo vệ Tô Khanh Hàn.
Nhưng kết quả là......
"Không phải cô vứt bỏ Hàn Hàn, mà là Hàn Hàn không cần cô......"
Lẩm bẩm tự nói, Đoạn Càn Mục nặng nề thở một hơi, đột nhiên xoay người.
Tô Khanh Hàn đang nói giỡn với Bạch Mạnh theo bản năng nghiêng mắt liếc Đoạn Càn Mục bên kia một cái, theo đến khi Đoạn Càn Mục một mình rời khỏi yến hội, thân ảnh cao lớn đĩnh bạt có vẻ đặc biệt cô đơn.
Đêm khuya tĩnh lặng, mây đen che khuất trăng.
Đoạn Càn Mục không ngồi xe ngựa, đi bộ về tới Cung Cảnh Dương.
Hắn hiện tại trong lòng rất loạn, lại cảm thấy vắng vẻ, phảng phất chuyện gì cũng chưa làm được, chuyện gì cũng không làm được.
Đi đến cửa Cung Cảnh Dương, Đoạn Càn Mục không đi vào, mà trực tiếp đi qua Cung Cảnh Dương, đi đến sứ quán sứ thần các quốc gia tá túc.
Ở cửa sứ quán đợi ước chừng một canh giờ, Đoạn Càn Mục rốt cuộc nhìn Tô Khanh Hàn khoan thai đến.
Tô Khanh Hàn và Bạch Mạnh kề vai sát cánh, thoạt nhìn hai người đều uống không ít rượu, dọc theo đường đi chuyện trò vui vẻ.
Một màn này như chọc vào đôi mắt Đoạn Càn Mục.
"Hàn Hàn!"
Hắn nhịn không được gọi một tiếng, lúc này mới khiến ánh mắt Tô Khanh Hàn phóng đến trên người hắn.
Nhìn đến hắn, nụ cười trên mặt Tô Khanh Hàn nháy mắt cứng đờ.
Bạch Mạnh tiến lên một bước, ngăn trước người Đoạn Càn Mục, mặt mày nghiêm túc, "Thái Tử điện hạ đêm khuya đến thăm có chuyện gì?"
"Cô muốn một mình nói chuyện với Hàn Hàn." Đoạn Càn Mục khẩn thiết mà nói.
"Không phải đã nói chuyện rồi sao?" Tô Khanh Hàn đáp lại có chút không kiên nhẫn.
Đoạn Càn Mục cắn môi, sắc mặt khó coi.
Vốn dĩ hắn như vậy là muốn gặp Tô Khanh Hàn, như vậy là muốn trò chuyện với Tô Khanh Hàn, nhưng mà hiện tại mỗi một câu nói của Tô Khanh Hàn, trái tim như bị đâm một đao, làm hắn đau đớn muốn chết.
"Cô còn tưởng......"
"Đã khuya, mời Thái Tử điện hạ trở về!"
Nhàn nhạt nói ra từng chữ, Tô Khanh Hàn đứng mặt đối mặt với Đoạn Càn Mục, sườn mặt góc cạnh rõ ràng lạnh lẽo như phảng phất nổi lên một tầng sương.
"Hàn Hàn......"
Nhìn bóng dáng Tô Khanh Hàn lãnh khốc quyết tuyệt, Đoạn Càn Mục há miệng, ngực đau đớn khó chịu.
Cả một đêm, hắn cứ như tên ngốc đứng chờ ở cửa sứ quán, chờ đến khi hừng đông có thể gặp lại Tô Khanh Hàn lần nữa.
Đáng tiếc trời đã sáng, nhưng Tô Khanh Hàn vẫn không ra khỏi cửa sứ quán, hắn muốn đi vào, cũng sẽ bị Bạch Mạnh ngăn lại.
Trước mắt, tiệc mừng thọ phụ hoàng hắn đã kết thúc, sau một ngày nữa, sứ thần đến từ các quốc gia phải dẹp đường hồi phủ.
Lần duy nhất Đoạn Càn Mục và Tô Khanh Hàn gặp lại nói chuyện cuối cùng tan rã chấm dứt trong không vui, hắn không chấp nhận kết quả như thế.
Tô Khanh Hàn không chịu gặp hắn, hắn liền phái những người khác làm phiền, tỷ như hắn nói Đoạn Càn Thuần tặng rượu nho ở Túy Vân Hiên cho Tô Khanh Hàn mà ngày trước Tô Khanh Hàn đã từng rất thích uống, tỷ như hắn làm Lâm Vân cấp Tô Khanh Hàn tặng chút tơ lụa và châu báu, tỷ như hắn ra lệnh Thúy Bích tặng mấy món ăn cho Tô Khanh Hàn khi trước ở Cung Cảnh Dương Tô Khanh Hàn rất thích, lại tỷ như hắn ra lệnh thái giám tổng quản tặng Tô Khanh Hàn rất nhiều binh thư và võ công bí tịch hắn trân quý.
Nhưng mà mấy thứ kia, toàn bộ đều được Bạch Mạnh thay nhận lấy, lại chuyển giao cho Tô Khanh Hàn.
Trong vòng một ngày, Đoạn Càn Mục tặng nhiều đồ vật cho Tô Khanh Hàn như vậy, cũng không thể đổi lấy một lần gặp nhau với Tô Khanh Hàn.
Thời điểm để người khác tặng lễ vật cho Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục vẫn đứng ngoài sứ quán, đứng trước cung tường như bóng ma, trộm mà ngóng nhìn cổng lớn sứ quán, hai tay gắt gao nắm chặt.
Nội tâm hắn ôm một tia may mắn, hy vọng Tô Khanh Hàn sẽ bị thành ý hắn đả động, chủ động đi ra tìm hắn.
Nhưng mà, thẳng đến khi mặt trời xuống núi, nửa cái bóng dáng Tô Khanh Hàn hắn cũng không nhìn thấy.
Đoạn Càn Mục thất vọng mà thở dài.
Ngày mai, Tô Khanh Hàn phải trở về, trở lại Dao Nam Quốc, rời khỏi Dực Bắc Quốc, rời khỏi hắn.
Hắn không muốn để Tô Khanh Hàn đi.
Nhưng hắn không biết nên giữ lại như thế nào.
Nếu trước đây, hắn sẽ dùng hết mọi cách ngay cả dùng thủ đoạn cường ngạnh cũng muốn Tô Khanh Hàn phải hạ mình.
Nhưng nếu hắn làm như vậy, chuyện không khác gì ngày xưa.
"Cô không thể giẫm lên vết xe đổ."
Dựa vào cửa sổ, Đoạn Càn Mục lắc đầu lầm bầm lầu bầu.
Từ góc độ này nhìn phía ngoài cửa sổ, cảnh sắc ngoài cửa sổ làm Đoạn Càn Mục sinh ra cảm khái cảnh còn người mất.
Còn nhớ rõ lúc ấy, Tô Khanh Hàn rúc vào trong lòng ngực hắn, hai người cùng nhau ngắm cảnh, nhiệt độ cơ thể hai người giao hòa bên nhau, hạnh phúc cỡ nào ngọt ngào cỡ nào!
Cả người run lập cập, Đoạn Càn Mục lạnh đến mức da đầu tê dại.
Hiện tại là mùa hè, nhưng hắn không thể khống chế cơ thể mình đang run rẩy, hai tay hai chân cũng lạnh đến mức kết băng.
Nguyệt lạc nhật thăng, đúng hạn sau một ngày.
Từ khi sáng sớm gió đã thổi mạnh không ngừng, trời vẫn xám xịt như cũ, mây đen giăng đầy.
Đám người Tô Khanh Hàn và Bạch Mạnh khởi hành, chuẩn bị trở lại Dao Nam Quốc, đội ngũ sứ thần ở cửa thành Hàm Phong chờ xuất phát.
"Hàn Hàn!"
Tô Khanh Hàn đang chuẩn bị cưỡi ngựa nghe được tiếng gọi quen thuộc.
Bạch Mạnh bên cạnh cũng nghe thấy, quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Đoạn Càn Mục chạy như bay, hấp tấp chạy tới.
"Hàn...... Hàn Hàn......"
Đoạn Càn Mục thở hổn hển, trán phủ một tầng mồ hôi.
Nhưng mà mặc dù nhìn Đoạn Càn Mục chật vật như thế, trong mắt Tô Khanh Hàn cũng không nhấc lên một tia gợn sóng.
Thấy Tô Khanh Hàn nhìn mình với ánh mắt lạnh nhạt xa cách như thế, Đoạn Càn Mục nuốt nước miếng một cái, vẻ mặt như sắp khóc.
"Hàn Hàn, ngươi, ngươi có thể...... Không đi nữa hay không?"
"Không thể." Tô Khanh Hàn dứt khoát từ chối lưu loát, "Ta là sứ thần Dao Nam Quốc phái tới để mừng thọ hoàng đế Dực Bắc Quốc, sau khi nhiệm vụ hoàn thành ta tự nhiên phải trở về, không biết tại sao điện hạ thốt ra lời này?"
"Cô......" Đoạn Càn Mục mắc nghẹn, mày kiếm nhăn đến lợi hại, "Cô muốn nói...... muốn nói chuyện với ngươi......"
"Điện hạ muốn nói cái gì, xin cứ tự nhiên." Tô Khanh Hàn thoải mái hào phóng làm động tác "Thỉnh" với Đoạn Càn Mục.
Đoạn Càn Mục sửng sốt, gãi ót, vẻ mặt khó xử.
Kỳ thật, hắn cũng không biết hắn còn có thể nói gì với Tô Khanh Hàn.
Giờ này khắc này Tô Khanh Hàn đã không còn thích hắn, hắn nói có tác dụng gì nữa?
"cô kỳ thật...... có một món quà muốn tặng cho ngươi."
Tô Khanh Hàn đè thấp mi mắt, vẻ mặt cảnh giác.
"Ngươi đừng hiểu lầm, chỉ là một món đồ nhỏ...... Tính làm tiệc tiễn đưa cho ngươi......" Đoạn Càn Mục vội vã giải thích.
"Nếu là lễ tiễn biệt, vậy phiền toái điện hạ chuyển giao cho thủ hạ của ta là được."
Tô Khanh Hàn vừa muốn lên ngựa, lại bị Đoạn Càn Mục nắm lấy cánh tay.
"Hàn Hàn......"
Dùng lực không chịu buông tay, Đoạn Càn Mục tiến đến bên tai Tô Khanh Hàn, hạ giọng, hô hấp dồn dập, "Cách 300 dặm ngoài thành Hàm Phong có tiểu đình hóng gió, ta sẽ ở nơi đó chờ ngươi, chỉ cần một lát là được, một lát, ta hy vọng ngươi có thể tới gặp ta...... Phần lễ vật này, ta muốn chính tay giao cho ngươi."
"Ta sẽ không đi."
Đoạn Càn Mục trợn to mắt, líu lưỡi, "Tại...sao?"
Nhìn sắc mặt Đoạn Càn Mục trắng bệch, đôi mắt dao động, Tô Khanh Hàn cười khổ nhún vai, "Ngươi hỏi ta tại sao? Lý do chính ngươi không rõ ràng sao?"
"Hàn Hàn......"
"Ta sẽ không đi." Tô Khanh Hàn đột nhiên hất tay Đoạn Càn Mục, gương mặt khuynh quốc khuynh thành phảng phất đeo thêm một chiếc mặt nạ lạnh băng, "Ngươi dù cho chờ đến địa lão thiên hoang, ta cũng sẽ không đi."
Chương trước Chương tiếp
Loading...