Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh
Chương 102: Sao phải đối xử với ta như vậy
Phạm Thừa Ngọc nghiêng đầu, nhoẻn miệng cười, ra vẻ thần bí, " Sao phải hốt hoảng thế? Vậy ngươi thề trước đi......"
Tô Khanh Hàn cắn môi, chém đinh chặt sắt nói: "Được, ta thề không để bất cứ ai biết ngươi nói cho ta việc này, mau nói đi!"
Sự tình về Cung Quốc, hắn không tin Phạm Thừa Ngọc, nhưng vẫn muốn nghe thử có chuyện gì.
"Ha!" Phạm Thừa Ngọc cười khẽ, dịch một bước sang bên cạnh, kéo khoảng cách nhất định với Tô Khanh Hàn, thong thả ung dung mở miệng: "Ngươi có biết, ba tháng trước, Lan Yên Quốc tuyên chiến với Cung Quốc."
"Cái gì?!" Tô Khanh Hàn cực kỳ hoảng sợ.
Hai nước hình thành tiên minh tương phản, Phạm Thừa Ngọc vẫn như cũ mỉm cười, dáng vẻ như chẳng hề quan tâm, "Lúc trước hoàng đế Cung Quốc phong vị bằng hữu tốt Bạch Mạnh của ngươi thành đại tướng quân, cũng vì trận chiến này, chỉ tiếc...... lúc trước Cung Quốc phái năm viên đại tướng cũng không thể ngăn cản nổi thiết kỵ Lan Yên Quốc, chỉ sau ba tháng ngắn ngủn, mấy chục tòa thành trì Cung Quốc liên tiếp thất thủ, ngày hôm qua...... phó tướng bên người Bạch đại tướng quân bị Lan Yên Quốc thu mua phản bội, đánh lén Bạch đại tướng quân, khiến hắn trọng thương......"
Chỉ trong một khắc, sắc mặt Tô Khanh Hàn đã trắng bệch.
"Cung Quốc hiện tại thất bại thảm hại, nhân lực tài lực không đủ, đừng nói phản kích tự bảo vệ mình cũng không được, chắc chắn không cầm cự được bao lâu, Lan Yên Quốc sẽ đánh tới đô thành Cung Quốc......" Gợn sóng bất kinh mà nói, Phạm Thừa Ngọc đột nhiên tới gần Tô Khanh Hàn, tiến đến bên tai Tô Khanh Hàn rất có hứng thú nói thầm: "Ngươi có biết, khi ngươi và Thái Tử điện hạ phong hoa tuyết nguyệt tình chàng ý thiếp, Cung Quốc các ngươi chiến hỏa lửa cháy lan ra khắp đồng cỏ, bá tánh sinh linh đồ thán trôi giạt khắp nơi, bạn tốt của ngươi thân bị trọng thương hơi thở thoi thóp...... Tô Khanh Hàn, ngươi như vậy cũng xứng danh người Cung Quốc? Cũng xứng chức đại tướng quân?"
Theo Phạm Thừa Ngọc châm chọc mỉa mai, toàn thân Tô Khanh Hàn không tự giác run lên.
"Không...... Ta không biết......"
"Ngươi đương nhiên không biết." Phạm Thừa Ngọc lập tức đánh gãy lời Tô Khanh Hàn, "Bởi vì chính Thái Tử điện hạ tự mình hạ lệnh phong tỏa hết thảy tin tức, từ trên xuống dưới Cảnh Dương Cung không người nào dám nhắc tới chiến sự giữa Cung Quốc và Lan Yên Quốc, nếu không lập tức rơi đầu."
"Ngươi nói...... Cái gì......?" Tô Khanh Hàn cắn lưỡi, ánh mắt run rẩy không kìm được sự hoảng loạn.
"Những câu những lời ta nói đều là thật, Thái Tử điện hạ đã sớm biết Cung Quốc và Lan Yên Quốc đang đánh giặc, không bằng nói toàn bộ người Dực Bắc Quốc đều biết, duy độc ngươi...... chẳng hay biết gì." Phạm Thừa Ngọc vươn ngón tay chỉ vào người Tô Khanh Hàn, "Hơn nữa nếu ta tính không sai, vị Bạch đại tướng quân kia còn viết cho ngươi không ít thư, nhưng đều bị điện hạ ém xuống, thiêu hủy...... Trước đó vài ngày, ta còn nghe nói hoàng đế Cung Quốc lâm nguy tự tay viết thư mượn binh của Dực Bắc Quốc, suy cho cùng hai nước có quan hệ hoà thân, chỉ tiếc, điện hạ và Hoàng Thượng đều cho rằng cho Cung Quốc mượn binh chỉ tiêu hao sức lực nước nhà."
Một bên nói một bên quan sát sắc mặt Tô Khanh Hàn, Phạm Thừa Ngọc càng cong khoé môi, "Nếu ngươi không tin lời ta, có thể đi hỏi thất hoàng tử Đoạn Càn Lân, hoàng tử có vẻ rất quan tâm thương thế vị Bạch đại tướng quân kia, mỗi ngày chạy đến chỗ Hoàng Thượng đau khổ cầu xin, tuy Hoàng Thượng thích điện hạ nhưng mặc kệ không nghe...... Theo ta thấy, ngày Cung Quốc diệt quốc không còn xa!"
Chân mềm nhũn, Tô Khanh Hàn suýt nữa ngã quỵ, thân thể lảo đảo.
"Ha ha!" Phạm Thừa Ngọc nhìn Tô Khanh Hàn phó thất hồn lạc phách liền cảm thấy buồn cười, "Ta đem chuyện này nói cho ngươi cũng là hảo tâm, sợ ngươi chờ đến ngày Cung Quốc diệt quốc mới biết hối tiếc không kịp, ngươi không cần quá cảm kích ta."
Bên tai phảng phất quanh quẩn tiếng cười Phạm Thừa Ngọc âm dương quái khí, nhưng Phạm Thừa Ngọc cụ thể nói cái gì, Tô Khanh Hàn không nghe lọt được chữ nào nữa.
Thân thể hắn như bị tảng băng trôi, như bị đông cứng, bước chân như không chịu sự khống chế bước đi, một bước, lại một bước......
Đột nhiên, Phạm Thừa Ngọc thấy cả người Tô Khanh Hàn như một mũi tên rời cung, nhằm phía thư phòng Đoạn Càn Mục.
Trong thư phòng, Đoạn Càn Mục ngồi trước bàn dài một bàn tay cầm quyển binh thư, nhìn qua như đang đọc, nhưng thực tế lại tâm viên ý mã*.
"Không biết Thừa Ngọc và Tô Khanh Hàn đang nói chuyện gì......"
Ầm!
Vừa dứt lời, Đoạn Càn Mục đột nhiên nghe thấy một tiếng vang lớn, ngay sau đó hắn liền nhìn thấy Tô Khanh Hàn phá cửa xông thẳng vào, hùng hổ, từ ngoài cửa chạy tới trước mặt hắn.
"Hàn Hàn?"
Cổ áo bị Tô Khanh Hàn giật thẳng về phía trước, nếu không phải Tô Khanh Hàn chưa khôi phục võ công, cả người hắn chỉ sợ đã bị xách lên cao.
"Tại sao?!"
Tô Khanh Hàn gầm lên giận dữ, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm hắn, lửa hận bốn phía.
Đoạn Càn Mục không hiểu gì, "Tại sao là tại sao?"
"Tại sao không nói cho ta? Tại sao không cho Cung Quốc mượn binh? Đoạn Càn Mục, Tại sao?!"
Lần đầu tiên nghe Tô Khanh Hàn cuồng loạn hò hét, cả người Đoạn Càn Mục ngây ra như phỗng.
"Ta...... biết...... Ta biết Cung Quốc và Lan Yên Quốc đang giao chiến......"
Phát tiết xong, giọng nói Tô Khanh Hàn lập tức trở nên suy yếu, run rẩy, bật khóc nức nở.
"Cầu xin ngươi Đoạn Càn Mục, ta cầu xin ngươi...... Giúp Cung Quốc, được không?"
Ngẩng đầu lên, Tô Khanh Hàn dùng đôi mắt tràn ngập chờ đợi nhìn chằm chằm Đoạn Càn Mục, "Hai nước chúng ta không phải hòa thân sao? Ta gả cho ngươi, đại biểu hai nước chúng ta là đồng minh không phải sao? Một khi đã như vậy thì cho nước ta mượn binh! cho Cung Quốc mượn binh, giúp Cung Quốc đuổi thiết kỵ Lan Yên Quốc trở về!"
Hai tay dùng sức nắm vạt áo Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn trừng mắt, biểu tình kích động.
Nhưng mà, bị Tô Khanh Hàn ký thác kỳ vọng cao như vậy, Đoạn Càn Mục chỉ nhăn chặt mày, không nói một lời.
Thư phòng lớn như vậy lặng ngắt như tờ, không khí như kết băng, lạnh đến cả người lông tơ dựng ngược.
"...... Tại...... sao?"
Trầm mặc một lát, Tô Khanh Hàn lại lần nữa chất vấn Đoạn Càn Mục, "Tại sao đối xử với ta như vậy? Tại sao không nói lời nào? Ngươi mau nói chuyện đi!"
"Ngươi muốn cô nói cái gì!" Đoạn Càn Mục nhịn không được đẩy Tô Khanh Hàn ra, đẩy Tô Khanh Hàn lảo đảo xuýt ngã.
"Á......"
Không ngờ hắn thiếu chút nữa đẩy Tô Khanh Hàn ngã trên mặt đất, Đoạn Càn Mục theo bản năng vươn tay với Tô Khanh Hàn, nhưng mà hắn chỉ nắm được không khí.
"Soạt!"
Năm ngón tay dùng sức nắm lên chặt, Đoạn Càn Mục líu lưỡi, "Không phải cô không muốn giúp ngươi, mà chuyện này căn bản không phải cô có thể quyết định...... Tuy nói Cung Quốc và Dực Bắc Quốc hòa thân, nhưng ký kết hiệp nghị cũng chỉ là hai nước không hề giao chiến, nhưng không nói sẽ cho Cung Quốc mượn binh. Huống chi, hiện tại Lan Yên Quốc quốc lực chính cường, Cung Quốc nhất định không thể xoay chuyển, nếu Dực Bắc Quốc cho Cung Quốc mượn binh không có lợi ích gì cả, ngược lại là gây thù chuốc oán, chuyện này không có lợi ngươi nói cô khuyên phụ hoàng thế nào?"
"Ta......"
Tô Khanh Hàn á khẩu, hít hà một hơi.
Hắn không thể nói với Đoạn Càn Mục "Coi như vì ta".
Bởi vì trong lòng hắn biết rõ đây căn bản không tính là lý do.
Đoạn Càn Mục không thể vì hắn vi phạm thánh ý cho Cung Quốc mượn binh.
Hắn phải thừa nhận...... Hắn không có tác dụng lớn như vậy, đối với Đoạn Càn Mục cũng không ảnh hưởng lớn đến vậy.
Một hơi nói xong dù bây giờ hắn có an ủi gì đều gọi là biện giải, Đoạn Càn Mục nhịn không được hối hận.
Có lẽ hắn phải nói uyển chuyển một chút......
Mày kiếm trói chặt, Đoạn Càn Mục trong lúc nhất thời không biết làm sao.
"Hàn Hàn, cô kỳ thật......"
"Ha!"
Đoạn Càn Mục lời còn chưa dứt, đã nghe thấy Tô Khanh Hàn cười tự giễu.
"Ha ha......"
Tô Khanh Hàn cười bả vai rào rạt run rẩy, nhưng mà biểu tình trên mặt lại như đang khóc.
"Ta thật là...... rất bi thảm!"
Bụp một tiếng, cả người Tô Khanh Hàn mềm xuống dưới, nằm liệt ngồi dưới sàn.
Đoạn Càn Mục muốn đỡ lấy Tô Khanh Hàn, nhưng mà vươn tay lại cứng đờ giữa không trung.
Ngồi trên mặt đất lạnh như băng, Tô Khanh Hàn cảm giác mạnh máu toàn thân giờ đây không còn lưu động trong cơ thể.
Hắn thật sự rất bi thảm, rất buồn cười!
Bắt vứt bỏ hết thảy gả đến địch quốc, một lòng chỉ muốn bảo hộ quốc gia mình.
Nhưng kết quả là, vẫn không thể bảo hộ được thứ gì.
"Ta với ngươi hòa thân...... Thật là một hồi chê cười."
Nghe Tô Khanh Hàn nỉ non như vậy, Đoạn Càn Mục không cấm có chút không vui.
"Lời ngươi nói có ý gì?" Tiến lên một bước, Đoạn Càn Mục tới gần Tô Khanh Hàn, "Hàn Hàn, nếu ngươi đã gả cho cô, hiện tại ngươi chính là người Dực Bắc Quốc, là Thái Tử Phi Dực Bắc Quốc, Cung Quốc chỉ có thể xem như nhà mẹ đẻ của ngươi, so với Cung Quốc, ngươi càng hẳn nên ưu tiên suy xét ích lợi của Dực Bắc Quốc."
Lời vừa ra khỏi miệng, Đoạn Càn Mục lập tức che miệng mình lại.
Không phải......
Hắn vốn cũng không muốn những nói lời này với Tô Khanh Hàn.
Cung Quốc hiện tại loạn trong giặc ngoài, chiến hỏa bay tán loạn, nguyên Tô Khanh Hàn thân là người Cung Quốc, nguyên đại tướng quân Cung Quốc, dốc hết sức lực vì Cung Quốc là chuyện hết sức bình thường.
Hắn hiểu, hắn hiểu hết.
Vốn dĩ ngay lúc này, hắn nên cẩn thận an ủi Tô Khanh Hàn, giúp Tô Khanh Hàn chia sẻ phân thống khổ này, nhưng mà hắn lại......
Đoạn Càn Mục thật hy vọng hắn chưa nói những lời trước đó.
Nhưng mà lời nói ra như bát nước đổ đi, muốn lấy lại là chuyện không thể.
Trên thực tế, Đoạn Càn Mục không ngừng thượng tấu khuyên bảo, hy vọng phụ hoàng hắn có thể hồi tâm chuyển ý, cho Cung Quốc mượn binh cứu nguy.
Nhưng mà, Cung Quốc đối với Dực Bắc Quốc mà nói, vốn chính là uy hiếp, phụ hoàng hắn ước gì lần này mượn tay Lan Yên Quốc hoàn toàn trừ tận gốc Cung Quốc, vĩnh tuyệt hậu hoạn.
Hơn nữa Lan Yên Quốc để làm cho Dực Bắc Quốc bọn họ không nhúng tay vào việc này, đã sớm hứa hẹn với phụ hoàng hắn, một khi diệt Cung Quốc, chuyện khai thác mỏ vàng lúc trước giữa Cung Quốc và Dực Bắc Quốc sau này do Dực Bắc Quốc hoàn toàn sở hữu.
Kể từ đó, hắn không thể thay đổi được gì.
Huống chi tự thân Cung Quốc quốc lực mỏng manh, quốc quân ngu ngốc, năm đại tướng kể hết chết trận, Bạch Mạnh đại tướng quân duy nhất cũng thân chịu trọng thương.
Cung Quốc như vậy, cho dù Dực Bắc Quốc cho mượn binh chỉ sợ không thể xoay chuyển trời đất.
Đoạn Càn Mục nặng nề thở dài.
"Bởi vì ta là Thái Tử Phi của ngươi...... Cho nên ngươi có thể đối xử với ta như vậy đúng không?"
Đột nhiên nghe thấy Tô Khanh Hàn mỏng manh nỉ non, trái tim Đoạn Càn Mục tê rần.
"Hàn Hàn......"
Bốn mắt nhìn nhau, Đoạn Càn Mục trong ánh mắt đỏ ngầu của Tô Khanh Hàn thấy được sự mãnh liệt trách cứ với hắn.
"Bởi vì ta là Thái Tử Phi của ngươi, cho nên ngươi có thể tùy tiện thiêu hủy thư Bạch Mạnh viết cho ta......"
"Này......"
Đoạn Càn Mục chấn động, không đoán được chuyện này vậy mà bị Tô Khanh Hàn biết được.
"Bởi vì ta là Thái Tử Phi của ngươi, cho nên Cung Quốc đang giao chiến với Lan Yên Quốc chuyện lớn như vậy ngươi lại gạt ta...... Chỉ gạt một mình ta......"
"cô......"
"Tốt...... Rất tốt."
Tô Khanh Hàn dùng sức cắn răng, xoay người chạy ra ngoài.
"Này Hàn Hàn! Hàn Hàn ngươi đi đâu đó?!"
- ------
*Tâm viên ý mã (心猿意馬) Tâm như vượn leo trèo, ý như ngựa chạy rong. Nhóm từ này thường được dùng để ví dụ cho vọng tâm của người ta luôn luôn biến động bất định.
Tô Khanh Hàn cắn môi, chém đinh chặt sắt nói: "Được, ta thề không để bất cứ ai biết ngươi nói cho ta việc này, mau nói đi!"
Sự tình về Cung Quốc, hắn không tin Phạm Thừa Ngọc, nhưng vẫn muốn nghe thử có chuyện gì.
"Ha!" Phạm Thừa Ngọc cười khẽ, dịch một bước sang bên cạnh, kéo khoảng cách nhất định với Tô Khanh Hàn, thong thả ung dung mở miệng: "Ngươi có biết, ba tháng trước, Lan Yên Quốc tuyên chiến với Cung Quốc."
"Cái gì?!" Tô Khanh Hàn cực kỳ hoảng sợ.
Hai nước hình thành tiên minh tương phản, Phạm Thừa Ngọc vẫn như cũ mỉm cười, dáng vẻ như chẳng hề quan tâm, "Lúc trước hoàng đế Cung Quốc phong vị bằng hữu tốt Bạch Mạnh của ngươi thành đại tướng quân, cũng vì trận chiến này, chỉ tiếc...... lúc trước Cung Quốc phái năm viên đại tướng cũng không thể ngăn cản nổi thiết kỵ Lan Yên Quốc, chỉ sau ba tháng ngắn ngủn, mấy chục tòa thành trì Cung Quốc liên tiếp thất thủ, ngày hôm qua...... phó tướng bên người Bạch đại tướng quân bị Lan Yên Quốc thu mua phản bội, đánh lén Bạch đại tướng quân, khiến hắn trọng thương......"
Chỉ trong một khắc, sắc mặt Tô Khanh Hàn đã trắng bệch.
"Cung Quốc hiện tại thất bại thảm hại, nhân lực tài lực không đủ, đừng nói phản kích tự bảo vệ mình cũng không được, chắc chắn không cầm cự được bao lâu, Lan Yên Quốc sẽ đánh tới đô thành Cung Quốc......" Gợn sóng bất kinh mà nói, Phạm Thừa Ngọc đột nhiên tới gần Tô Khanh Hàn, tiến đến bên tai Tô Khanh Hàn rất có hứng thú nói thầm: "Ngươi có biết, khi ngươi và Thái Tử điện hạ phong hoa tuyết nguyệt tình chàng ý thiếp, Cung Quốc các ngươi chiến hỏa lửa cháy lan ra khắp đồng cỏ, bá tánh sinh linh đồ thán trôi giạt khắp nơi, bạn tốt của ngươi thân bị trọng thương hơi thở thoi thóp...... Tô Khanh Hàn, ngươi như vậy cũng xứng danh người Cung Quốc? Cũng xứng chức đại tướng quân?"
Theo Phạm Thừa Ngọc châm chọc mỉa mai, toàn thân Tô Khanh Hàn không tự giác run lên.
"Không...... Ta không biết......"
"Ngươi đương nhiên không biết." Phạm Thừa Ngọc lập tức đánh gãy lời Tô Khanh Hàn, "Bởi vì chính Thái Tử điện hạ tự mình hạ lệnh phong tỏa hết thảy tin tức, từ trên xuống dưới Cảnh Dương Cung không người nào dám nhắc tới chiến sự giữa Cung Quốc và Lan Yên Quốc, nếu không lập tức rơi đầu."
"Ngươi nói...... Cái gì......?" Tô Khanh Hàn cắn lưỡi, ánh mắt run rẩy không kìm được sự hoảng loạn.
"Những câu những lời ta nói đều là thật, Thái Tử điện hạ đã sớm biết Cung Quốc và Lan Yên Quốc đang đánh giặc, không bằng nói toàn bộ người Dực Bắc Quốc đều biết, duy độc ngươi...... chẳng hay biết gì." Phạm Thừa Ngọc vươn ngón tay chỉ vào người Tô Khanh Hàn, "Hơn nữa nếu ta tính không sai, vị Bạch đại tướng quân kia còn viết cho ngươi không ít thư, nhưng đều bị điện hạ ém xuống, thiêu hủy...... Trước đó vài ngày, ta còn nghe nói hoàng đế Cung Quốc lâm nguy tự tay viết thư mượn binh của Dực Bắc Quốc, suy cho cùng hai nước có quan hệ hoà thân, chỉ tiếc, điện hạ và Hoàng Thượng đều cho rằng cho Cung Quốc mượn binh chỉ tiêu hao sức lực nước nhà."
Một bên nói một bên quan sát sắc mặt Tô Khanh Hàn, Phạm Thừa Ngọc càng cong khoé môi, "Nếu ngươi không tin lời ta, có thể đi hỏi thất hoàng tử Đoạn Càn Lân, hoàng tử có vẻ rất quan tâm thương thế vị Bạch đại tướng quân kia, mỗi ngày chạy đến chỗ Hoàng Thượng đau khổ cầu xin, tuy Hoàng Thượng thích điện hạ nhưng mặc kệ không nghe...... Theo ta thấy, ngày Cung Quốc diệt quốc không còn xa!"
Chân mềm nhũn, Tô Khanh Hàn suýt nữa ngã quỵ, thân thể lảo đảo.
"Ha ha!" Phạm Thừa Ngọc nhìn Tô Khanh Hàn phó thất hồn lạc phách liền cảm thấy buồn cười, "Ta đem chuyện này nói cho ngươi cũng là hảo tâm, sợ ngươi chờ đến ngày Cung Quốc diệt quốc mới biết hối tiếc không kịp, ngươi không cần quá cảm kích ta."
Bên tai phảng phất quanh quẩn tiếng cười Phạm Thừa Ngọc âm dương quái khí, nhưng Phạm Thừa Ngọc cụ thể nói cái gì, Tô Khanh Hàn không nghe lọt được chữ nào nữa.
Thân thể hắn như bị tảng băng trôi, như bị đông cứng, bước chân như không chịu sự khống chế bước đi, một bước, lại một bước......
Đột nhiên, Phạm Thừa Ngọc thấy cả người Tô Khanh Hàn như một mũi tên rời cung, nhằm phía thư phòng Đoạn Càn Mục.
Trong thư phòng, Đoạn Càn Mục ngồi trước bàn dài một bàn tay cầm quyển binh thư, nhìn qua như đang đọc, nhưng thực tế lại tâm viên ý mã*.
"Không biết Thừa Ngọc và Tô Khanh Hàn đang nói chuyện gì......"
Ầm!
Vừa dứt lời, Đoạn Càn Mục đột nhiên nghe thấy một tiếng vang lớn, ngay sau đó hắn liền nhìn thấy Tô Khanh Hàn phá cửa xông thẳng vào, hùng hổ, từ ngoài cửa chạy tới trước mặt hắn.
"Hàn Hàn?"
Cổ áo bị Tô Khanh Hàn giật thẳng về phía trước, nếu không phải Tô Khanh Hàn chưa khôi phục võ công, cả người hắn chỉ sợ đã bị xách lên cao.
"Tại sao?!"
Tô Khanh Hàn gầm lên giận dữ, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm hắn, lửa hận bốn phía.
Đoạn Càn Mục không hiểu gì, "Tại sao là tại sao?"
"Tại sao không nói cho ta? Tại sao không cho Cung Quốc mượn binh? Đoạn Càn Mục, Tại sao?!"
Lần đầu tiên nghe Tô Khanh Hàn cuồng loạn hò hét, cả người Đoạn Càn Mục ngây ra như phỗng.
"Ta...... biết...... Ta biết Cung Quốc và Lan Yên Quốc đang giao chiến......"
Phát tiết xong, giọng nói Tô Khanh Hàn lập tức trở nên suy yếu, run rẩy, bật khóc nức nở.
"Cầu xin ngươi Đoạn Càn Mục, ta cầu xin ngươi...... Giúp Cung Quốc, được không?"
Ngẩng đầu lên, Tô Khanh Hàn dùng đôi mắt tràn ngập chờ đợi nhìn chằm chằm Đoạn Càn Mục, "Hai nước chúng ta không phải hòa thân sao? Ta gả cho ngươi, đại biểu hai nước chúng ta là đồng minh không phải sao? Một khi đã như vậy thì cho nước ta mượn binh! cho Cung Quốc mượn binh, giúp Cung Quốc đuổi thiết kỵ Lan Yên Quốc trở về!"
Hai tay dùng sức nắm vạt áo Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn trừng mắt, biểu tình kích động.
Nhưng mà, bị Tô Khanh Hàn ký thác kỳ vọng cao như vậy, Đoạn Càn Mục chỉ nhăn chặt mày, không nói một lời.
Thư phòng lớn như vậy lặng ngắt như tờ, không khí như kết băng, lạnh đến cả người lông tơ dựng ngược.
"...... Tại...... sao?"
Trầm mặc một lát, Tô Khanh Hàn lại lần nữa chất vấn Đoạn Càn Mục, "Tại sao đối xử với ta như vậy? Tại sao không nói lời nào? Ngươi mau nói chuyện đi!"
"Ngươi muốn cô nói cái gì!" Đoạn Càn Mục nhịn không được đẩy Tô Khanh Hàn ra, đẩy Tô Khanh Hàn lảo đảo xuýt ngã.
"Á......"
Không ngờ hắn thiếu chút nữa đẩy Tô Khanh Hàn ngã trên mặt đất, Đoạn Càn Mục theo bản năng vươn tay với Tô Khanh Hàn, nhưng mà hắn chỉ nắm được không khí.
"Soạt!"
Năm ngón tay dùng sức nắm lên chặt, Đoạn Càn Mục líu lưỡi, "Không phải cô không muốn giúp ngươi, mà chuyện này căn bản không phải cô có thể quyết định...... Tuy nói Cung Quốc và Dực Bắc Quốc hòa thân, nhưng ký kết hiệp nghị cũng chỉ là hai nước không hề giao chiến, nhưng không nói sẽ cho Cung Quốc mượn binh. Huống chi, hiện tại Lan Yên Quốc quốc lực chính cường, Cung Quốc nhất định không thể xoay chuyển, nếu Dực Bắc Quốc cho Cung Quốc mượn binh không có lợi ích gì cả, ngược lại là gây thù chuốc oán, chuyện này không có lợi ngươi nói cô khuyên phụ hoàng thế nào?"
"Ta......"
Tô Khanh Hàn á khẩu, hít hà một hơi.
Hắn không thể nói với Đoạn Càn Mục "Coi như vì ta".
Bởi vì trong lòng hắn biết rõ đây căn bản không tính là lý do.
Đoạn Càn Mục không thể vì hắn vi phạm thánh ý cho Cung Quốc mượn binh.
Hắn phải thừa nhận...... Hắn không có tác dụng lớn như vậy, đối với Đoạn Càn Mục cũng không ảnh hưởng lớn đến vậy.
Một hơi nói xong dù bây giờ hắn có an ủi gì đều gọi là biện giải, Đoạn Càn Mục nhịn không được hối hận.
Có lẽ hắn phải nói uyển chuyển một chút......
Mày kiếm trói chặt, Đoạn Càn Mục trong lúc nhất thời không biết làm sao.
"Hàn Hàn, cô kỳ thật......"
"Ha!"
Đoạn Càn Mục lời còn chưa dứt, đã nghe thấy Tô Khanh Hàn cười tự giễu.
"Ha ha......"
Tô Khanh Hàn cười bả vai rào rạt run rẩy, nhưng mà biểu tình trên mặt lại như đang khóc.
"Ta thật là...... rất bi thảm!"
Bụp một tiếng, cả người Tô Khanh Hàn mềm xuống dưới, nằm liệt ngồi dưới sàn.
Đoạn Càn Mục muốn đỡ lấy Tô Khanh Hàn, nhưng mà vươn tay lại cứng đờ giữa không trung.
Ngồi trên mặt đất lạnh như băng, Tô Khanh Hàn cảm giác mạnh máu toàn thân giờ đây không còn lưu động trong cơ thể.
Hắn thật sự rất bi thảm, rất buồn cười!
Bắt vứt bỏ hết thảy gả đến địch quốc, một lòng chỉ muốn bảo hộ quốc gia mình.
Nhưng kết quả là, vẫn không thể bảo hộ được thứ gì.
"Ta với ngươi hòa thân...... Thật là một hồi chê cười."
Nghe Tô Khanh Hàn nỉ non như vậy, Đoạn Càn Mục không cấm có chút không vui.
"Lời ngươi nói có ý gì?" Tiến lên một bước, Đoạn Càn Mục tới gần Tô Khanh Hàn, "Hàn Hàn, nếu ngươi đã gả cho cô, hiện tại ngươi chính là người Dực Bắc Quốc, là Thái Tử Phi Dực Bắc Quốc, Cung Quốc chỉ có thể xem như nhà mẹ đẻ của ngươi, so với Cung Quốc, ngươi càng hẳn nên ưu tiên suy xét ích lợi của Dực Bắc Quốc."
Lời vừa ra khỏi miệng, Đoạn Càn Mục lập tức che miệng mình lại.
Không phải......
Hắn vốn cũng không muốn những nói lời này với Tô Khanh Hàn.
Cung Quốc hiện tại loạn trong giặc ngoài, chiến hỏa bay tán loạn, nguyên Tô Khanh Hàn thân là người Cung Quốc, nguyên đại tướng quân Cung Quốc, dốc hết sức lực vì Cung Quốc là chuyện hết sức bình thường.
Hắn hiểu, hắn hiểu hết.
Vốn dĩ ngay lúc này, hắn nên cẩn thận an ủi Tô Khanh Hàn, giúp Tô Khanh Hàn chia sẻ phân thống khổ này, nhưng mà hắn lại......
Đoạn Càn Mục thật hy vọng hắn chưa nói những lời trước đó.
Nhưng mà lời nói ra như bát nước đổ đi, muốn lấy lại là chuyện không thể.
Trên thực tế, Đoạn Càn Mục không ngừng thượng tấu khuyên bảo, hy vọng phụ hoàng hắn có thể hồi tâm chuyển ý, cho Cung Quốc mượn binh cứu nguy.
Nhưng mà, Cung Quốc đối với Dực Bắc Quốc mà nói, vốn chính là uy hiếp, phụ hoàng hắn ước gì lần này mượn tay Lan Yên Quốc hoàn toàn trừ tận gốc Cung Quốc, vĩnh tuyệt hậu hoạn.
Hơn nữa Lan Yên Quốc để làm cho Dực Bắc Quốc bọn họ không nhúng tay vào việc này, đã sớm hứa hẹn với phụ hoàng hắn, một khi diệt Cung Quốc, chuyện khai thác mỏ vàng lúc trước giữa Cung Quốc và Dực Bắc Quốc sau này do Dực Bắc Quốc hoàn toàn sở hữu.
Kể từ đó, hắn không thể thay đổi được gì.
Huống chi tự thân Cung Quốc quốc lực mỏng manh, quốc quân ngu ngốc, năm đại tướng kể hết chết trận, Bạch Mạnh đại tướng quân duy nhất cũng thân chịu trọng thương.
Cung Quốc như vậy, cho dù Dực Bắc Quốc cho mượn binh chỉ sợ không thể xoay chuyển trời đất.
Đoạn Càn Mục nặng nề thở dài.
"Bởi vì ta là Thái Tử Phi của ngươi...... Cho nên ngươi có thể đối xử với ta như vậy đúng không?"
Đột nhiên nghe thấy Tô Khanh Hàn mỏng manh nỉ non, trái tim Đoạn Càn Mục tê rần.
"Hàn Hàn......"
Bốn mắt nhìn nhau, Đoạn Càn Mục trong ánh mắt đỏ ngầu của Tô Khanh Hàn thấy được sự mãnh liệt trách cứ với hắn.
"Bởi vì ta là Thái Tử Phi của ngươi, cho nên ngươi có thể tùy tiện thiêu hủy thư Bạch Mạnh viết cho ta......"
"Này......"
Đoạn Càn Mục chấn động, không đoán được chuyện này vậy mà bị Tô Khanh Hàn biết được.
"Bởi vì ta là Thái Tử Phi của ngươi, cho nên Cung Quốc đang giao chiến với Lan Yên Quốc chuyện lớn như vậy ngươi lại gạt ta...... Chỉ gạt một mình ta......"
"cô......"
"Tốt...... Rất tốt."
Tô Khanh Hàn dùng sức cắn răng, xoay người chạy ra ngoài.
"Này Hàn Hàn! Hàn Hàn ngươi đi đâu đó?!"
- ------
*Tâm viên ý mã (心猿意馬) Tâm như vượn leo trèo, ý như ngựa chạy rong. Nhóm từ này thường được dùng để ví dụ cho vọng tâm của người ta luôn luôn biến động bất định.