Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh
Chương 10: Vả miệng một trăm cái
Chát!
Tô Khanh Hàn bị đánh khóe miệng đổ máu.
"Là cô quá dung túng ngươi có phải không? Tô Khanh Hàn, ngươi chẳng lẽ thật cho rằng mình vẫn là Đại tướng quân Cung Quốc sao?"
Thấy Đoạn Càn Mục lại lần nữa giơ bàn tay lên, Phạm Thừa Ngọc lập tức tiến lên khuyên can, "Điện hạ, xin người bớt giận!"
Tiến đến bên người Đoạn Càn Mục, Phạm Thừa Ngọc khẽ vuốt sau lưng Đoạn Càn Mục, nhu thanh tế ngữ mà ở bên tai Đoạn Càn Mục nói nhỏ, "Điện hạ, đừng cùng loại người này nói lý, khiến bản thân tức giận không đáng!"
Nói xong như vậy, Phạm Thừa Ngọc lại nhìn về phía Tô Khanh Hàn nửa bên mặt đã bị sưng lên.
"Cung Quốc đã đáp ứng yêu cầu hòa thân, ngươi đã là Thái Tử Phi điện hạ, nên tuân thủ nữ tắc, vì điện hạ bài ưu giải nạn mới phải, sao lại có thể khẩu xuất cuồng ngôn với điện hạ như vậy, nửa điểm quy củ cũng không có."
"Tuân thủ nữ tắc" bốn chữ thật sâu mà đâm đau vào huyệt thái dương Tô Khanh Hàn, Tô Khanh Hàn trừng mắt, căm tức nhìn Phạm Thừa Ngọc.
Khó trách hắn cảm thấy Phạm Thừa Ngọc quen mắt, nguyên lai ca ca Phạm Thừa Ngọc là bị hắn giết chết.
"Ngươi...... Là đệ đệ của Phạm Thanh Thư?"
Nghe được tên ca ca, Phạm Thừa Ngọc nháy mắt thay đổi sắc mặt, khẽ cắn môi, "Không sai, ta đúng là đệ đệ của Phạm Thanh Thư."
Phạm Thừa Ngọc vừa dứt lời, Đoạn Càn Mục lập tức tiếp lời, vẻ mặt kiêu ngạo mà bổ sung: "Thừa Ngọc hắn hiện tại chính là Lại Bộ thị lang đương triều, quốc thí lúc trước, Thừa Ngọc là Trạng Nguyên tuổi trẻ nhất."
Nhưng mà mặc kệ Đoạn Càn Mục nói chuyện có bao nhiêu to lớn vang dội, Tô Khanh Hàn cũng chưa liếc hắn một cái.
Tô Khanh Hàn nhìn chăm chú người bên cạnh, là Phạm Thừa Ngọc.
"Cho nên ngươi hận ta ở trên chiến trường giết huynh trưởng ngươi, xúi giục Đoạn Càn Mục lấy ta làm vợ, dùng phương thức này trả thù ta?!"
Nhìn Tô Khanh Hàn trong cơn giận dữ, Phạm Thừa Ngọc đột nhiên bật cười, làm bộ lơ đãng mà nép trong lòng ngực Đoạn Càn Mục khiêu khích, "Là điện hạ đau lòng cho ta, nguyện ý vì ta báo thù, mà ta cũng muốn mượn cơ hội này trừng phạt một chút, dám hủy dung nhan điện hạ tuấn mỹ của ta."
Nói xong, Phạm Thừa Ngọc vươn tay, đầu ngón tay dường như nhìn như lơ đãng mà khẽ vuốt vết sẹo dưới mắt trái Đoạn Càn Mục.
Đoạn Càn Mục tức khắc đỏ mặt, ôn nhu mà bắt lấy tay Phạm Thừa Ngọc, "Vẫn là Thừa Ngọc để ý cô nhất."
Phạm Thừa Ngọc thẹn thùng mà cúi đầu, "Điện hạ là chủ tử của Thừa Ngọc, Thừa Ngọc đương nhiên để ý."
"Đáng tiếc, vị Thái Tử Phi này của cô không hiểu cái gì gọi là lấy phu làm trời." Đoạn Càn Mục nhân cơ hội mỉa mai châm chọc Tô Khanh Hàn.
Phạm Thừa Ngọc lập tức trấn an Đoạn Càn Mục, nghiêng con mắt bễ nghễ nhìn Tô Khanh Hàn, "Điện hạ đừng nóng vội, Thái Tử Phi sớm hay muộn đều sẽ hiểu, hắn là bị quốc gia của mình vứt bỏ, hại hắn cũng không phải đo chúng ta."
"Thừa Ngọc nói rất đúng!" Đoạn Càn Mục vẻ mặt khinh miệt mà liếc Tô Khanh Hàn, trong mắt tràn đầy trào phúng, "Là Cung Quốc bọn họ dùng Đại tướng quân đổi lấy hoà bình, không trách được cô, càng không trách được Thừa Ngọc."
"Đúng vậy đúng vậy!" Phạm Thừa Ngọc liên tục gật đầu, "Hiện tại Cung Quốc đã thái bình, nhưng bá tánh Cung Quốc có ai cảm kích Thái Tử Phi đâu!"
"Ha ha ha!" Đoạn Càn Mục cất tiếng cười to.
Nghe Đoạn Càn Mục với Phạm Thừa Ngọc hai người kẻ xướng người hoạ, Tô Khanh Hàn trên mặt lúc đỏ lúc trắng, tức giận đến thiếu chút nữa nôn ra một búng máu.
Hắn chẳng thể nghĩ đến Phạm Thừa Ngọc phúc hậu và vô hại ôn văn nho nhã thế nhưng lại ở sau lưng Đoạn Càn Mục bày mưu tính kế, hại hắn lưu lạc như hôm nay.
Hai tay gắt gao nắm chặt thành quyền, Tô Khanh Hàn nhất thời nóng giận, phất tay cho Phạm Thừa Ngọc một quyền.
"A!"
Phạm Thừa Ngọc bị đánh không hề phòng bị, kêu thảm thiết một tiếng nằm liệt dưới đất, hai con mắt hoảng sợ mà trừng lớn.
Thấy một màn như vậy, Đoạn Càn Mục ngây ra như phỗng.
Hắn nằm mơ cũng không thể tưởng được Tô Khanh Hàn dám ngay trước mặt hắn động thủ với Phạm Thừa Ngọc.
"Tô Khanh Hàn!"
Đoạn Càn Mục gầm lên giận dữ, từ đầu đến chân tản ra sát khí nghiêm nghị, "Ngươi thật to gan, người đâu!"
Theo Đoạn Càn Mục ra lệnh một tiếng, mười mấy tên thị vệ động tác nhất trí mà xông tới, bao vây lấy Tô Khanh Hàn.
Chiếu vào mắt Tô Khanh Hàn là một Đoạn Càn Mục, tuấn dật phi phàm mặt lạnh đến mức có thể tạo ra sương, cao cao tại thượng bễ nghễ tầm mắt dường như muốn thiêu hắn, nộ khí đằng đằng.
"Mau giáo dục lại Thái Tử Phi cho hắn hiểu thế nào là nghe lời!"
Âm thanh trầm thấp hữu lực, Đoạn Càn Mục nhìn bọn thị vệ nháy mắt ra hiệu, bọn thị vệ lập tức áp chế Tô Khanh Hàn ý đồ phản kháng.
"Đoạn Càn Mục ngươi......"
"Vả miệng một trăm cái!"
Không chờ Tô Khanh Hàn nói xong, Đoạn Càn Mục đã ra lệnh.
Tô Khanh Hàn bị đánh khóe miệng đổ máu.
"Là cô quá dung túng ngươi có phải không? Tô Khanh Hàn, ngươi chẳng lẽ thật cho rằng mình vẫn là Đại tướng quân Cung Quốc sao?"
Thấy Đoạn Càn Mục lại lần nữa giơ bàn tay lên, Phạm Thừa Ngọc lập tức tiến lên khuyên can, "Điện hạ, xin người bớt giận!"
Tiến đến bên người Đoạn Càn Mục, Phạm Thừa Ngọc khẽ vuốt sau lưng Đoạn Càn Mục, nhu thanh tế ngữ mà ở bên tai Đoạn Càn Mục nói nhỏ, "Điện hạ, đừng cùng loại người này nói lý, khiến bản thân tức giận không đáng!"
Nói xong như vậy, Phạm Thừa Ngọc lại nhìn về phía Tô Khanh Hàn nửa bên mặt đã bị sưng lên.
"Cung Quốc đã đáp ứng yêu cầu hòa thân, ngươi đã là Thái Tử Phi điện hạ, nên tuân thủ nữ tắc, vì điện hạ bài ưu giải nạn mới phải, sao lại có thể khẩu xuất cuồng ngôn với điện hạ như vậy, nửa điểm quy củ cũng không có."
"Tuân thủ nữ tắc" bốn chữ thật sâu mà đâm đau vào huyệt thái dương Tô Khanh Hàn, Tô Khanh Hàn trừng mắt, căm tức nhìn Phạm Thừa Ngọc.
Khó trách hắn cảm thấy Phạm Thừa Ngọc quen mắt, nguyên lai ca ca Phạm Thừa Ngọc là bị hắn giết chết.
"Ngươi...... Là đệ đệ của Phạm Thanh Thư?"
Nghe được tên ca ca, Phạm Thừa Ngọc nháy mắt thay đổi sắc mặt, khẽ cắn môi, "Không sai, ta đúng là đệ đệ của Phạm Thanh Thư."
Phạm Thừa Ngọc vừa dứt lời, Đoạn Càn Mục lập tức tiếp lời, vẻ mặt kiêu ngạo mà bổ sung: "Thừa Ngọc hắn hiện tại chính là Lại Bộ thị lang đương triều, quốc thí lúc trước, Thừa Ngọc là Trạng Nguyên tuổi trẻ nhất."
Nhưng mà mặc kệ Đoạn Càn Mục nói chuyện có bao nhiêu to lớn vang dội, Tô Khanh Hàn cũng chưa liếc hắn một cái.
Tô Khanh Hàn nhìn chăm chú người bên cạnh, là Phạm Thừa Ngọc.
"Cho nên ngươi hận ta ở trên chiến trường giết huynh trưởng ngươi, xúi giục Đoạn Càn Mục lấy ta làm vợ, dùng phương thức này trả thù ta?!"
Nhìn Tô Khanh Hàn trong cơn giận dữ, Phạm Thừa Ngọc đột nhiên bật cười, làm bộ lơ đãng mà nép trong lòng ngực Đoạn Càn Mục khiêu khích, "Là điện hạ đau lòng cho ta, nguyện ý vì ta báo thù, mà ta cũng muốn mượn cơ hội này trừng phạt một chút, dám hủy dung nhan điện hạ tuấn mỹ của ta."
Nói xong, Phạm Thừa Ngọc vươn tay, đầu ngón tay dường như nhìn như lơ đãng mà khẽ vuốt vết sẹo dưới mắt trái Đoạn Càn Mục.
Đoạn Càn Mục tức khắc đỏ mặt, ôn nhu mà bắt lấy tay Phạm Thừa Ngọc, "Vẫn là Thừa Ngọc để ý cô nhất."
Phạm Thừa Ngọc thẹn thùng mà cúi đầu, "Điện hạ là chủ tử của Thừa Ngọc, Thừa Ngọc đương nhiên để ý."
"Đáng tiếc, vị Thái Tử Phi này của cô không hiểu cái gì gọi là lấy phu làm trời." Đoạn Càn Mục nhân cơ hội mỉa mai châm chọc Tô Khanh Hàn.
Phạm Thừa Ngọc lập tức trấn an Đoạn Càn Mục, nghiêng con mắt bễ nghễ nhìn Tô Khanh Hàn, "Điện hạ đừng nóng vội, Thái Tử Phi sớm hay muộn đều sẽ hiểu, hắn là bị quốc gia của mình vứt bỏ, hại hắn cũng không phải đo chúng ta."
"Thừa Ngọc nói rất đúng!" Đoạn Càn Mục vẻ mặt khinh miệt mà liếc Tô Khanh Hàn, trong mắt tràn đầy trào phúng, "Là Cung Quốc bọn họ dùng Đại tướng quân đổi lấy hoà bình, không trách được cô, càng không trách được Thừa Ngọc."
"Đúng vậy đúng vậy!" Phạm Thừa Ngọc liên tục gật đầu, "Hiện tại Cung Quốc đã thái bình, nhưng bá tánh Cung Quốc có ai cảm kích Thái Tử Phi đâu!"
"Ha ha ha!" Đoạn Càn Mục cất tiếng cười to.
Nghe Đoạn Càn Mục với Phạm Thừa Ngọc hai người kẻ xướng người hoạ, Tô Khanh Hàn trên mặt lúc đỏ lúc trắng, tức giận đến thiếu chút nữa nôn ra một búng máu.
Hắn chẳng thể nghĩ đến Phạm Thừa Ngọc phúc hậu và vô hại ôn văn nho nhã thế nhưng lại ở sau lưng Đoạn Càn Mục bày mưu tính kế, hại hắn lưu lạc như hôm nay.
Hai tay gắt gao nắm chặt thành quyền, Tô Khanh Hàn nhất thời nóng giận, phất tay cho Phạm Thừa Ngọc một quyền.
"A!"
Phạm Thừa Ngọc bị đánh không hề phòng bị, kêu thảm thiết một tiếng nằm liệt dưới đất, hai con mắt hoảng sợ mà trừng lớn.
Thấy một màn như vậy, Đoạn Càn Mục ngây ra như phỗng.
Hắn nằm mơ cũng không thể tưởng được Tô Khanh Hàn dám ngay trước mặt hắn động thủ với Phạm Thừa Ngọc.
"Tô Khanh Hàn!"
Đoạn Càn Mục gầm lên giận dữ, từ đầu đến chân tản ra sát khí nghiêm nghị, "Ngươi thật to gan, người đâu!"
Theo Đoạn Càn Mục ra lệnh một tiếng, mười mấy tên thị vệ động tác nhất trí mà xông tới, bao vây lấy Tô Khanh Hàn.
Chiếu vào mắt Tô Khanh Hàn là một Đoạn Càn Mục, tuấn dật phi phàm mặt lạnh đến mức có thể tạo ra sương, cao cao tại thượng bễ nghễ tầm mắt dường như muốn thiêu hắn, nộ khí đằng đằng.
"Mau giáo dục lại Thái Tử Phi cho hắn hiểu thế nào là nghe lời!"
Âm thanh trầm thấp hữu lực, Đoạn Càn Mục nhìn bọn thị vệ nháy mắt ra hiệu, bọn thị vệ lập tức áp chế Tô Khanh Hàn ý đồ phản kháng.
"Đoạn Càn Mục ngươi......"
"Vả miệng một trăm cái!"
Không chờ Tô Khanh Hàn nói xong, Đoạn Càn Mục đã ra lệnh.