Gả Cho Bác Sĩ Kiều - Trang 2
Chương 68: Hạnh phúc
Kiều Việt biết Phương Vũ Hoành sẽ đến, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy. Còn cô vợ nhỏ nhà mình đang ngồi giữa đống quà cáp đầy màu sắc, cười vui vẻ vẫy tay với anh.
Sau khi về nhà điều dưỡng lập tức thấy hiệu quả, Tô Hạ sau khi ăn đồ ăn của mẹ làm đã dần lấy lại được dáng vẻ môi hồng răng trắng, không còn vừa gầy vừa đen nữa, bộ dáng rất xinh đẹp.
“Anh không nói trước với em có khách đến, em chưa kịp chuẩn bị gì cả. Anh ấy lại mang nhiều quà như vậy.”
Kiều Việt đảo mắt qua cái sô pha toàn là túi lớn túi bé, lấy một cái hộp ra. Bên trong là một bộ quần áo trẻ em màu lam, vừa nhỏ vừa mềm mại.
Phương Vũ Hoành tưởng Kiêù Việt chỉ nhìn sơ qua thôi, ai ngờ anh xem nghiêm túc như vậy, cũng chưa bao giờ nhìn thấy anh cười như thế: “Nhận rồi nha, cám ơn.”
Phương Vũ Hoành mở rộng tầm mắt: “Mới có mấy tháng ngắn ngủi, tôi đã bỏ lỡ điều gì rồi.”
Tô Hạ cười haha: “Anh bỏ lỡ nhiều thứ lắm đó.”
Hai người bạn đã lâu không gặp tất nhiên có nhiều chuyện muốn nói, Tô Hạ tự giác đứng lên: “Em đi xào rau, lúc nãy thấy anh chưa về cũng không dám nấu trước, sợ anh về rồi không còn tươi nữa.”
Kiều Việt kéo cô lại: “Em có muốn thuê bảo mẫu không?”
Tô Hạ liếc anh một cái: “Nếu anh muốn thì đợi tới lúc sinh con ra đã, hiện tại em cũng không cảm thấy gì, ở nhà làm chút chuyện chứ không cả người liền mốc meo.”
Nghĩ lại thì thấy cũng đúng.
Tô Hạ ở trong phòng bếp thái củ cải, tiếng dao phập phập truyền đến. Kiều Việt dẹp đống đồ trên sô pha sang một bên, sau đó mới hỏi: “Dạo này cậu thế nào?”
“Vẫn vậy thôi,” Phương Vũ Hoành lười nhác tựa vào sô pha, “Đám anh em đều rời khỏi thành phố N, cậu cuối cùng cũng đi luôn, mình còn như thế nào được nữa.”
“Tường Tử với Tần Mộ cũng không ở thành phố N nữa sao?”
“Đi rồi,” thấy Kiều Việt không tính mời mình ở lại ăn cơm, Phương Vũ Hoành tự giác lấy một quá táo: “Từ khi nào mà mình thành anh em tốt của bọn họ vậy?”
Anh ta cắn một miếng, cố sức ăn. Kiều Việt nhìn hết nổi rồi, đưa tay ra: “Đưa đây.”
“Hứa An Nhiên náo loạn như vậy, sau khi ly hôn với Tần Mộ xong thì lại trở nên an tĩnh. Tâm tư của phụ nữ đúng là khó đoán, mà phụ nữ có nhiều tật xấu như cô ta càng khó đoán.” Phương Vũ Hoành nhận lại quả táo liền cắn một miếng to, vừa nhai vừa nói: “Nhưng mà Tần Mộ đưa cô ta ra nước ngoài, đem sự nghiệp ra nước ngoài phát triển, chắc là không bỏ được.”
Cùng là anh em cùng nhau lớn lên, đúng là đi gần hết.
“Hiện tại kinh tế suy thoái như vậy, việc làm ăn của Quân Tường cũng bị thu hẹp lại.” Phương Vũ Hoành nói tới cái tên này cảm thấy thật cao hứng: “Doanh thu mấy ngành dịch vụ đều giảm, chỗ dựa của cậu ta cũng sụp đổ, nghe nói còn có vụ điều tra có liên quan đến cậu ta.”
Kiều Việt nghe xong liền trầm mặc.
“Sau đó thì sao?”
“Phải chạy trốn chứ sao, không thể nào giải thích được số tiền đó ở đâu ra, những người liên luỵ làm sao để cậu ta thoát dễ dàng vậy?” Phương Vũ Hoành đem bỏ lõi táo đi: “Mình nhớ chúng ta đã có nhắc nhở cậu ta, nhưng tiền tài bày ra trước mặt, ai mà kiềm lòng được.”
Thật đúng là…giải tán hết rồi.
Phương Vũ Hoành nhìn Kiều Việt, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Này, mình mang nhiều đò tới như vậy, cậu không tỏ vẻ một chút được không?”
Kiều Việt thở dài: “Thay mình…cảm ơn bà ấy.”
“Mẹ kiếp…cậu biết à? Cậu biết là mẹ cậu gửi những thứ này à?” Phương Vũ Hoành nhảy dựng lên: “Mình thật đúng là bị hai mẹ con cậu đùa giỡn, muốn cảm ơn thì tự mình đi nói, mình không giúp.”
Kiều Việt vẫn đang gọt hoa quả, cuối cùng đứng dậy: “Được.”
Chẳng mấy khi có khách đến chơi nhà, Tô Hạ nhiệt tình gắp đồ ăn cho cậu ta. Phương Vũ Hoành nổi tiếng kén ăn, nhưng khi vừa ăn một đũa thịt rang, mắt liền dán chặt vào đĩa thịt không rời.
Kiều Việt mặt không cảm xúc đem quả sầu riêng vào phòng khách, tách từng múi ra. Trong không khí tràn ngập mùi sầu riêng mà Tô Hạ thích, mà với hai người còn lại thì thối không chịu được. Phương Vũ Hoành thầm than, thật tàn nhẫn mà.
Anh ta bước chân tiêu sái bước ra cửa đi tìm khách sạn, đến giờ cơm tối lại tự động xuất hiện.
Kiều Việt tìm sầu riêng khắp nơi, mà Tô Hạ đang ngồi trên sô pha xoa xoa bụng: “Ợ…”
Vậy mà cô ăn hết rồi.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày đi bệnh viện kiểm tra, Tô Hạ thấp thỏm không yên.
Kiều Viện ở Tam viện chờ cô, Phương Vũ Hoành xung phong làm tài xế.
Cậu ta lái xe với tốc độ rùa bò, Tô Hạ nhìn ra bên ngoài thở dài.
Kiều Việt hẹn lịch cho cô lúc 9h, mà bây giờ đã hơn 9h, họ mới đi được nửa đường. Tô Hạ bắt đầu sốt ruột: “Hay là để em lái cho.”
Phương Vũ Hoành nghiêm túc trả lời: “Anh còn ở đây sao lại để phụ nữ có thai lái xe được.”
“Nhưng mà…”, cô nhìn đồng hồ vận tốc, tốc độ không quá 40km/h, cẩn thận nhắc nhở: “Ở đây giới hạn tốc độ là 60km/h, không phải 40km/h.”
“Anh biết rồi, anh biết rồi.” Cậu ta rất chăm chú quan sát làn xe phía trước, miệng liên tục nói biết rồi biết rồi, “Anh chỉ sợ lỡ đạp chân ga một cái lại phóng đi. Em biết đấy, 4 tháng này anh đã lái xe rất cẩn thận, không thể để sơ suất được.”
Phương đại thiếu gia trước giờ đam mê tốc độ vậy mà giờ cũng biết tuân thủ quy tắc, quả thật là tin tức tốt. Tô Hạ tỏ ra cực kỳ kinh ngạc: “Anh sợ bị trừ hết điểm phải thi lại bằng lái phải không?”
“Ngây thơ, anh đây là vì nghiệp lớn.”
Cậu ta nói xong ánh mắt xốn xang, nụ cười có phần kỳ lạ, làm cả người Tô Hạ nổi da gà.
Đây là nụ cười hạnh phúc sao? Trong đó còn có phần khát khao, không có đủ.
Phương Vũ Hoành mỗi ngày đều mặt dày xuất hiện trước mặt cô ấy. Cuối cùng, trước thải độ lì lợm của đối phương, Tiết Giai Giai ném xấp tài liệu tổng hợp vi phạm giao thông của cậu ta trong vòng 10 năm qua lên bàn: “Tiểu Phương tổng, nếu anh đảm bảo trong vòng nửa năm không vi phạm giao thông, tôi có thể thay đổi cái nhìn về anh.”
“Ba tháng”.
“Sáu tháng.”
“Ba tháng.” Cậu ta cười hì hì mặc cả.
Tiết Giai Giai ôm chồng tài liệu muốn đi, cậu ta chặn cô lại.
Vóc dáng Phương Vũ Hoành cao, Tiết Giai Giai cũng không thấp. Anh chắn trước mặt cô, cặp mắt Tiết Giai Giai nheo lại: “Có những ý gì?”
Khi cậu ta nghiêm túc thì rất dễ thương: “Vậy sáu tháng, tôi đảm bảo không vi phạm gì nữa, ngoại trừ việc thay đổi cái nhìn vể tôi, cô phải ăn tối với tôi một bữa.”
Tiết Giai Giai ngẩn người, nhưng cũng chỉ có một khắc ngắn ngủi.
“Sáu tháng sau hãy nói.”
Phương Vũ Hoành kể chuyện này cho Tô Hạ nghe, bỗng cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều. Hiện giờ cậu ta cũng không có bao nhiêu bạn bè, trong giới làm ăn cũng không có bạn bè thân thiết, có thể tâm sự được với ai chứ? Mà Kiều Việt thì…có chết cậu ta cũng không nghĩ tới việc tâm sự chuyện tình cảm với Kiều Việt.
Giờ chỉ trong cậy vào em gái tri kỷ này chỉ dẫn. Không, rất không có khả năng.
Tô Hạ và Phương Vũ Hoành đồng loạt nói: “Nửa năm ngắn quá.”
Hai người tự nhiên cùng mở miệng, nói xong đều lăn ra cười.
Rốt cuộc cũng tới được Tam viện, Kiều Việt đã chờ thật lâu. Bọn họ tới muộn 15 phút, mà Kiều Việt đã đợi từ lúc 8h45.
Tô Hạ nắm tay anh đong đưa: “Anh chờ lâu rồi.”
Kiều Việt nắm tay cô, dắt cô vợ nhỏ nhà mình đi khoa kiểm tra sức khoẻ.” Chỗ lấy mau hơi xa, hay là chúng ta qua khu kiểm tra sức khoẻ trung tâm nhé, chỗ đó ít người.”
Phương Vũ Hoành: “Mình thì sao?”
“Đi tìm chỗ nào mát mẻ ngồi chờ đi”.
“…”
Tô Hạ nhìn Phương Vũ Hoành một mình đứng đợi bên ngoài, dáng vẻ cô đơn đáng thương, có chút không đành lòng, quay qua oán trách chồng mình: “Này, sao anh lại đối xử với bạn mình như vậy, mọi người vào cùng nhau, ở trong đây cũng mát mẻ mà.”
“Cậu ta thấy máu liền ngất.”
Ồ…
Tô Hạ cũng không nói nữa, nếu như vậy anh ta không thích hợp đến bệnh viện.
Mấy em gái ở trung tâm kiểm tra sức khoẻ rất nhiệt tình, ngọt ngào nói: “Bác sĩ Kiều, đây là vợ anh sao. Xinh đẹp quá. Nhìn rất trẻ nha, vậy mà sắp làm mẹ rồi. Hai người nhất định rất hạnh phúc.”
Tô Hạ được khen liền cảm thấy lâng lâng, Kiều Việt cười nghẹ bên tai cô: “Lời khen khách khí này mà em cũng nghe.”
“Em thấy rất vui.”
Cây kim đâm vào lấy mau trên cánh tay cô, Tô Hạ ngồi ở cửa một lúc: “Khu siêu âm ở đâu vậy?”
Kiều Việt đi lấy nước ấm cho cô: “Không muốn nghỉ ngơi một lúc sao?”
“Em không có yếu ớt như vậy.” Cô gỡ miếng băng dính trên tay ra: “Woah, không có dính máu luôn, kỹ thuật tốt quá.”
Vừa rồi người lấy máu cho cô là một cô gái nhỏ, nghe được lời này lỗ tai liền đỏ hết lên, Kiều Việt gật đầu với cô: “Cám ơn.”
Tai lại càng đỏ thêm rồi.
Phòng khám ngoại trú hôm nay không khám bệnh, ngày cuối tuần trung tâm khám bệnh không tiếp nhận bệnh nhân bên ngoài. Chỉ có Tô Hạ và Kiều Việt đang đợi trong hành lang yên tĩnh, đợi người bạn bác sĩ của anh khởi động máy móc.
Trong quá trình chờ đợi, tim Tô Hạ đập rất nhanh, chưa bao giờ có cảm giác khẩn trương như vậy, còn có chút mong chờ.
“Em sắp nhìn thấy con rồi?”
Kiều Việt vén tóc cho cô: “Ừ.”
“Em hi vọng…con cũng khoẻ mạnh như chúng ta” Tô Hạ đặt tay lên bụng: “Thật ra gần đây em rất lo lắng, gần như muốn trầm cảm. Mỗi ngày trước khi đi ngủ đều suy nghĩ, nghĩ về những việc trước kia chúng ta trải qua, nếu như có ảnh hưởng đến con, vậy thì phải làm sao bây giờ…”
Giữ, hay là không giữ?
Vấn đề này làm cô rối rắm thật lâu. Đây là đứa trẻ đầu tiên của họ, cũng là sự ngạc nhiên lớn nhất trong cuộc đời Tô Hạ.
Cô mong mọi thứ sẽ ổn, cô chỉ muốn như vậy thôi, muốn con mình khoẻ mạnh, không bị khuyết tật gì. Có xinh trai xinh gái hay không, có thông minh hay không, không phải là vấn đề.
Cô chỉ muốn con khoẻ mạnh.
Kiều Việt không nhịn được ôm cô vào lòng, trong hành lang của bệnh viện, anh thì thầm bên tai cô: “Vận may của chúng ta cũng sẽ không tệ.”
“Xong rồi, vào thôi.”
Bên trong thiết bị đã được sắp xếp xong, Tô Hạ từ từ nằm lên giường.
Gel lạnh bôi lên bụng cô, bác sĩ siêu âm cho cô là chị Tôn trông rất ôn hoà. Những người lần đầu làm mẹ đến đây siêu âm đều rất căng thẳng, cô ấy cũng nói mấy lời giúp họ thả lỏng.
“Hai người đều đẹp như vậy, đứa bé sinh ra chắc chắn sẽ rất đáng yêu.”
“Thả lỏng nha, hít thở sâu.”
Tim Tô Hạ đập bịch bịch, cô chỉ nhìn thấy trần nhà và sườn mặt của hai người kia, không thấy được màn hình.
Kiều Việt nắm tay cô, chăm chú nhìn màn hình. Sau khi tìm kiếm một lúc, bác sĩ Tôn bỗng nhiên “A” một tiếng.
Nhịn không được.
Khoảnh khắc đó Tô Hạ cứng người, mặt trắng bệch.
Kiều Việt tiến lại gần, có chút kinh ngạc.
Cô bỗng nhiên bật khóc: “Làm sao vậy, cuối cùng là có vấn đề gì? Mọi người nói cho em biết đi. Cho dù kết quả như thế nào, em cũng muốn biết….”
Kiều Việt cúi người ôm cô: “Em đừng khóc…”
Vẻ mặt chị Tôn vừa hâm mộ vừa vui mừng, giọng nói cũng cao hơn: “Đúng là cô gái hay khóc nhè, doạ em rồi? Em đừng khóc, đây là chuyện vui. Em nhìn này.”
Màn hình lưu lại hình ảnh, Tô Hạ được Kiều Việt đỡ ngồi dậy.
Trên màn hình đen trắng xuất hiện hình ảnh bên trong tử cun9 của cô, có thể thấy một bóng đen nhỏ rõ ràng, nhưng cô xem không hiểu.
Kiều Việt nắm tay cô, giọng nói khó kiềm chế được kích động. ANh không nhịn được kề sát bên cô nói: “Bảo bối, em có biết em mang thai gì không?”
Anh cười khẽ: “Là thai đôi.”
Tô Hạ ngây ngốc: “Thai đôi?”
Chị Tôn chỉ vào hình ảnh đen trắng kia: “Còn không phải sao? Còn là sinh đôi cùng trứng rất hiếm gặp, bác sĩ Kiều, chúc mừng nha.”
Lời sau Tô Hạ nghe không vào nữa rồi.
Cô ngây ngốc nhìn Kiều Việt: “Em…mang thai đôi.”
“Còn là hai đứa bé sau này lớn lên giống nhau như đúc.”
Cô bất ngờ che miệng, cảm thấy không gì hạnh phúc hơn nữa rồi.
Sau khi về nhà điều dưỡng lập tức thấy hiệu quả, Tô Hạ sau khi ăn đồ ăn của mẹ làm đã dần lấy lại được dáng vẻ môi hồng răng trắng, không còn vừa gầy vừa đen nữa, bộ dáng rất xinh đẹp.
“Anh không nói trước với em có khách đến, em chưa kịp chuẩn bị gì cả. Anh ấy lại mang nhiều quà như vậy.”
Kiều Việt đảo mắt qua cái sô pha toàn là túi lớn túi bé, lấy một cái hộp ra. Bên trong là một bộ quần áo trẻ em màu lam, vừa nhỏ vừa mềm mại.
Phương Vũ Hoành tưởng Kiêù Việt chỉ nhìn sơ qua thôi, ai ngờ anh xem nghiêm túc như vậy, cũng chưa bao giờ nhìn thấy anh cười như thế: “Nhận rồi nha, cám ơn.”
Phương Vũ Hoành mở rộng tầm mắt: “Mới có mấy tháng ngắn ngủi, tôi đã bỏ lỡ điều gì rồi.”
Tô Hạ cười haha: “Anh bỏ lỡ nhiều thứ lắm đó.”
Hai người bạn đã lâu không gặp tất nhiên có nhiều chuyện muốn nói, Tô Hạ tự giác đứng lên: “Em đi xào rau, lúc nãy thấy anh chưa về cũng không dám nấu trước, sợ anh về rồi không còn tươi nữa.”
Kiều Việt kéo cô lại: “Em có muốn thuê bảo mẫu không?”
Tô Hạ liếc anh một cái: “Nếu anh muốn thì đợi tới lúc sinh con ra đã, hiện tại em cũng không cảm thấy gì, ở nhà làm chút chuyện chứ không cả người liền mốc meo.”
Nghĩ lại thì thấy cũng đúng.
Tô Hạ ở trong phòng bếp thái củ cải, tiếng dao phập phập truyền đến. Kiều Việt dẹp đống đồ trên sô pha sang một bên, sau đó mới hỏi: “Dạo này cậu thế nào?”
“Vẫn vậy thôi,” Phương Vũ Hoành lười nhác tựa vào sô pha, “Đám anh em đều rời khỏi thành phố N, cậu cuối cùng cũng đi luôn, mình còn như thế nào được nữa.”
“Tường Tử với Tần Mộ cũng không ở thành phố N nữa sao?”
“Đi rồi,” thấy Kiều Việt không tính mời mình ở lại ăn cơm, Phương Vũ Hoành tự giác lấy một quá táo: “Từ khi nào mà mình thành anh em tốt của bọn họ vậy?”
Anh ta cắn một miếng, cố sức ăn. Kiều Việt nhìn hết nổi rồi, đưa tay ra: “Đưa đây.”
“Hứa An Nhiên náo loạn như vậy, sau khi ly hôn với Tần Mộ xong thì lại trở nên an tĩnh. Tâm tư của phụ nữ đúng là khó đoán, mà phụ nữ có nhiều tật xấu như cô ta càng khó đoán.” Phương Vũ Hoành nhận lại quả táo liền cắn một miếng to, vừa nhai vừa nói: “Nhưng mà Tần Mộ đưa cô ta ra nước ngoài, đem sự nghiệp ra nước ngoài phát triển, chắc là không bỏ được.”
Cùng là anh em cùng nhau lớn lên, đúng là đi gần hết.
“Hiện tại kinh tế suy thoái như vậy, việc làm ăn của Quân Tường cũng bị thu hẹp lại.” Phương Vũ Hoành nói tới cái tên này cảm thấy thật cao hứng: “Doanh thu mấy ngành dịch vụ đều giảm, chỗ dựa của cậu ta cũng sụp đổ, nghe nói còn có vụ điều tra có liên quan đến cậu ta.”
Kiều Việt nghe xong liền trầm mặc.
“Sau đó thì sao?”
“Phải chạy trốn chứ sao, không thể nào giải thích được số tiền đó ở đâu ra, những người liên luỵ làm sao để cậu ta thoát dễ dàng vậy?” Phương Vũ Hoành đem bỏ lõi táo đi: “Mình nhớ chúng ta đã có nhắc nhở cậu ta, nhưng tiền tài bày ra trước mặt, ai mà kiềm lòng được.”
Thật đúng là…giải tán hết rồi.
Phương Vũ Hoành nhìn Kiều Việt, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Này, mình mang nhiều đò tới như vậy, cậu không tỏ vẻ một chút được không?”
Kiều Việt thở dài: “Thay mình…cảm ơn bà ấy.”
“Mẹ kiếp…cậu biết à? Cậu biết là mẹ cậu gửi những thứ này à?” Phương Vũ Hoành nhảy dựng lên: “Mình thật đúng là bị hai mẹ con cậu đùa giỡn, muốn cảm ơn thì tự mình đi nói, mình không giúp.”
Kiều Việt vẫn đang gọt hoa quả, cuối cùng đứng dậy: “Được.”
Chẳng mấy khi có khách đến chơi nhà, Tô Hạ nhiệt tình gắp đồ ăn cho cậu ta. Phương Vũ Hoành nổi tiếng kén ăn, nhưng khi vừa ăn một đũa thịt rang, mắt liền dán chặt vào đĩa thịt không rời.
Kiều Việt mặt không cảm xúc đem quả sầu riêng vào phòng khách, tách từng múi ra. Trong không khí tràn ngập mùi sầu riêng mà Tô Hạ thích, mà với hai người còn lại thì thối không chịu được. Phương Vũ Hoành thầm than, thật tàn nhẫn mà.
Anh ta bước chân tiêu sái bước ra cửa đi tìm khách sạn, đến giờ cơm tối lại tự động xuất hiện.
Kiều Việt tìm sầu riêng khắp nơi, mà Tô Hạ đang ngồi trên sô pha xoa xoa bụng: “Ợ…”
Vậy mà cô ăn hết rồi.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày đi bệnh viện kiểm tra, Tô Hạ thấp thỏm không yên.
Kiều Viện ở Tam viện chờ cô, Phương Vũ Hoành xung phong làm tài xế.
Cậu ta lái xe với tốc độ rùa bò, Tô Hạ nhìn ra bên ngoài thở dài.
Kiều Việt hẹn lịch cho cô lúc 9h, mà bây giờ đã hơn 9h, họ mới đi được nửa đường. Tô Hạ bắt đầu sốt ruột: “Hay là để em lái cho.”
Phương Vũ Hoành nghiêm túc trả lời: “Anh còn ở đây sao lại để phụ nữ có thai lái xe được.”
“Nhưng mà…”, cô nhìn đồng hồ vận tốc, tốc độ không quá 40km/h, cẩn thận nhắc nhở: “Ở đây giới hạn tốc độ là 60km/h, không phải 40km/h.”
“Anh biết rồi, anh biết rồi.” Cậu ta rất chăm chú quan sát làn xe phía trước, miệng liên tục nói biết rồi biết rồi, “Anh chỉ sợ lỡ đạp chân ga một cái lại phóng đi. Em biết đấy, 4 tháng này anh đã lái xe rất cẩn thận, không thể để sơ suất được.”
Phương đại thiếu gia trước giờ đam mê tốc độ vậy mà giờ cũng biết tuân thủ quy tắc, quả thật là tin tức tốt. Tô Hạ tỏ ra cực kỳ kinh ngạc: “Anh sợ bị trừ hết điểm phải thi lại bằng lái phải không?”
“Ngây thơ, anh đây là vì nghiệp lớn.”
Cậu ta nói xong ánh mắt xốn xang, nụ cười có phần kỳ lạ, làm cả người Tô Hạ nổi da gà.
Đây là nụ cười hạnh phúc sao? Trong đó còn có phần khát khao, không có đủ.
Phương Vũ Hoành mỗi ngày đều mặt dày xuất hiện trước mặt cô ấy. Cuối cùng, trước thải độ lì lợm của đối phương, Tiết Giai Giai ném xấp tài liệu tổng hợp vi phạm giao thông của cậu ta trong vòng 10 năm qua lên bàn: “Tiểu Phương tổng, nếu anh đảm bảo trong vòng nửa năm không vi phạm giao thông, tôi có thể thay đổi cái nhìn về anh.”
“Ba tháng”.
“Sáu tháng.”
“Ba tháng.” Cậu ta cười hì hì mặc cả.
Tiết Giai Giai ôm chồng tài liệu muốn đi, cậu ta chặn cô lại.
Vóc dáng Phương Vũ Hoành cao, Tiết Giai Giai cũng không thấp. Anh chắn trước mặt cô, cặp mắt Tiết Giai Giai nheo lại: “Có những ý gì?”
Khi cậu ta nghiêm túc thì rất dễ thương: “Vậy sáu tháng, tôi đảm bảo không vi phạm gì nữa, ngoại trừ việc thay đổi cái nhìn vể tôi, cô phải ăn tối với tôi một bữa.”
Tiết Giai Giai ngẩn người, nhưng cũng chỉ có một khắc ngắn ngủi.
“Sáu tháng sau hãy nói.”
Phương Vũ Hoành kể chuyện này cho Tô Hạ nghe, bỗng cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều. Hiện giờ cậu ta cũng không có bao nhiêu bạn bè, trong giới làm ăn cũng không có bạn bè thân thiết, có thể tâm sự được với ai chứ? Mà Kiều Việt thì…có chết cậu ta cũng không nghĩ tới việc tâm sự chuyện tình cảm với Kiều Việt.
Giờ chỉ trong cậy vào em gái tri kỷ này chỉ dẫn. Không, rất không có khả năng.
Tô Hạ và Phương Vũ Hoành đồng loạt nói: “Nửa năm ngắn quá.”
Hai người tự nhiên cùng mở miệng, nói xong đều lăn ra cười.
Rốt cuộc cũng tới được Tam viện, Kiều Việt đã chờ thật lâu. Bọn họ tới muộn 15 phút, mà Kiều Việt đã đợi từ lúc 8h45.
Tô Hạ nắm tay anh đong đưa: “Anh chờ lâu rồi.”
Kiều Việt nắm tay cô, dắt cô vợ nhỏ nhà mình đi khoa kiểm tra sức khoẻ.” Chỗ lấy mau hơi xa, hay là chúng ta qua khu kiểm tra sức khoẻ trung tâm nhé, chỗ đó ít người.”
Phương Vũ Hoành: “Mình thì sao?”
“Đi tìm chỗ nào mát mẻ ngồi chờ đi”.
“…”
Tô Hạ nhìn Phương Vũ Hoành một mình đứng đợi bên ngoài, dáng vẻ cô đơn đáng thương, có chút không đành lòng, quay qua oán trách chồng mình: “Này, sao anh lại đối xử với bạn mình như vậy, mọi người vào cùng nhau, ở trong đây cũng mát mẻ mà.”
“Cậu ta thấy máu liền ngất.”
Ồ…
Tô Hạ cũng không nói nữa, nếu như vậy anh ta không thích hợp đến bệnh viện.
Mấy em gái ở trung tâm kiểm tra sức khoẻ rất nhiệt tình, ngọt ngào nói: “Bác sĩ Kiều, đây là vợ anh sao. Xinh đẹp quá. Nhìn rất trẻ nha, vậy mà sắp làm mẹ rồi. Hai người nhất định rất hạnh phúc.”
Tô Hạ được khen liền cảm thấy lâng lâng, Kiều Việt cười nghẹ bên tai cô: “Lời khen khách khí này mà em cũng nghe.”
“Em thấy rất vui.”
Cây kim đâm vào lấy mau trên cánh tay cô, Tô Hạ ngồi ở cửa một lúc: “Khu siêu âm ở đâu vậy?”
Kiều Việt đi lấy nước ấm cho cô: “Không muốn nghỉ ngơi một lúc sao?”
“Em không có yếu ớt như vậy.” Cô gỡ miếng băng dính trên tay ra: “Woah, không có dính máu luôn, kỹ thuật tốt quá.”
Vừa rồi người lấy máu cho cô là một cô gái nhỏ, nghe được lời này lỗ tai liền đỏ hết lên, Kiều Việt gật đầu với cô: “Cám ơn.”
Tai lại càng đỏ thêm rồi.
Phòng khám ngoại trú hôm nay không khám bệnh, ngày cuối tuần trung tâm khám bệnh không tiếp nhận bệnh nhân bên ngoài. Chỉ có Tô Hạ và Kiều Việt đang đợi trong hành lang yên tĩnh, đợi người bạn bác sĩ của anh khởi động máy móc.
Trong quá trình chờ đợi, tim Tô Hạ đập rất nhanh, chưa bao giờ có cảm giác khẩn trương như vậy, còn có chút mong chờ.
“Em sắp nhìn thấy con rồi?”
Kiều Việt vén tóc cho cô: “Ừ.”
“Em hi vọng…con cũng khoẻ mạnh như chúng ta” Tô Hạ đặt tay lên bụng: “Thật ra gần đây em rất lo lắng, gần như muốn trầm cảm. Mỗi ngày trước khi đi ngủ đều suy nghĩ, nghĩ về những việc trước kia chúng ta trải qua, nếu như có ảnh hưởng đến con, vậy thì phải làm sao bây giờ…”
Giữ, hay là không giữ?
Vấn đề này làm cô rối rắm thật lâu. Đây là đứa trẻ đầu tiên của họ, cũng là sự ngạc nhiên lớn nhất trong cuộc đời Tô Hạ.
Cô mong mọi thứ sẽ ổn, cô chỉ muốn như vậy thôi, muốn con mình khoẻ mạnh, không bị khuyết tật gì. Có xinh trai xinh gái hay không, có thông minh hay không, không phải là vấn đề.
Cô chỉ muốn con khoẻ mạnh.
Kiều Việt không nhịn được ôm cô vào lòng, trong hành lang của bệnh viện, anh thì thầm bên tai cô: “Vận may của chúng ta cũng sẽ không tệ.”
“Xong rồi, vào thôi.”
Bên trong thiết bị đã được sắp xếp xong, Tô Hạ từ từ nằm lên giường.
Gel lạnh bôi lên bụng cô, bác sĩ siêu âm cho cô là chị Tôn trông rất ôn hoà. Những người lần đầu làm mẹ đến đây siêu âm đều rất căng thẳng, cô ấy cũng nói mấy lời giúp họ thả lỏng.
“Hai người đều đẹp như vậy, đứa bé sinh ra chắc chắn sẽ rất đáng yêu.”
“Thả lỏng nha, hít thở sâu.”
Tim Tô Hạ đập bịch bịch, cô chỉ nhìn thấy trần nhà và sườn mặt của hai người kia, không thấy được màn hình.
Kiều Việt nắm tay cô, chăm chú nhìn màn hình. Sau khi tìm kiếm một lúc, bác sĩ Tôn bỗng nhiên “A” một tiếng.
Nhịn không được.
Khoảnh khắc đó Tô Hạ cứng người, mặt trắng bệch.
Kiều Việt tiến lại gần, có chút kinh ngạc.
Cô bỗng nhiên bật khóc: “Làm sao vậy, cuối cùng là có vấn đề gì? Mọi người nói cho em biết đi. Cho dù kết quả như thế nào, em cũng muốn biết….”
Kiều Việt cúi người ôm cô: “Em đừng khóc…”
Vẻ mặt chị Tôn vừa hâm mộ vừa vui mừng, giọng nói cũng cao hơn: “Đúng là cô gái hay khóc nhè, doạ em rồi? Em đừng khóc, đây là chuyện vui. Em nhìn này.”
Màn hình lưu lại hình ảnh, Tô Hạ được Kiều Việt đỡ ngồi dậy.
Trên màn hình đen trắng xuất hiện hình ảnh bên trong tử cun9 của cô, có thể thấy một bóng đen nhỏ rõ ràng, nhưng cô xem không hiểu.
Kiều Việt nắm tay cô, giọng nói khó kiềm chế được kích động. ANh không nhịn được kề sát bên cô nói: “Bảo bối, em có biết em mang thai gì không?”
Anh cười khẽ: “Là thai đôi.”
Tô Hạ ngây ngốc: “Thai đôi?”
Chị Tôn chỉ vào hình ảnh đen trắng kia: “Còn không phải sao? Còn là sinh đôi cùng trứng rất hiếm gặp, bác sĩ Kiều, chúc mừng nha.”
Lời sau Tô Hạ nghe không vào nữa rồi.
Cô ngây ngốc nhìn Kiều Việt: “Em…mang thai đôi.”
“Còn là hai đứa bé sau này lớn lên giống nhau như đúc.”
Cô bất ngờ che miệng, cảm thấy không gì hạnh phúc hơn nữa rồi.