Gả Cho Bác Sĩ Kiều - Trang 2
Chương 54: Cầu sinh
Bánh xe nghiền qua con đường lầy, Tô Hạ bị xóc nảy, tay chân luống cuống.
Nói thật, một nhà Joyce cộng thêm mình cũng đã 7 người, xe ngựa thực sự quá nặng rồi. Cô ngồi trên xe mà lòng lo lắng, không biết có bị đuổi xuống giữa đường hay không, hận mình không thể biến ngay thành con bạch tuộc bám chặt vào xe.
Ham muốn sinh tồn thực sự mâu thuẫn.
Cũng may người kia cả quãng đường đều không nói gì thêm, cô nhẹ nhàng thở ra. Joyce ngồi bên cạnh cũng cực kỳ cảm kích, đối phương cũng thường quay lại nhìn một cái, ngại ngùng cười.
Thì ra được mời lên xe không phải vì các cô trông đáng thương, mà là vì nhan sắc của Joyce. Tâm tình cuối cùng cũng được an tĩnh trở lại.
Bộ đội dời đi càng lúc càng đông.
Tốc độ của mọi người không nhanh không chậm, thậm chí còn có người vừa đi vừa cười, cảm giác bây giờ không phải đi sơ tán mà là đi nghỉ hè.
Hammad thúc ngựa chạy trên đường, dưới ánh đuốc có thể nhìn thấy khuôn mặt khẩn trương của anh ta. Anh ta hét lên: "Đi thôi, đi thôi, chỗ này không an toàn, mọi người mau rời khỏi."
Dường như có giọt nước mưa rơi vào không trung, cả thôn bùng nổ.
Tô Hạ thấy anh ta chạy sang phía này, đứng trên xe ngựa không ngừng vẫy: "Này - !!!"
"Tô" Anh ta chạy đầu đầy mồ hôi, lúc nhìn thấy các cô mới thở hắt ra: "Mọi người đều ở đây, thật tốt quá."
"Tình huống bây giờ như thế nào? "
"Tôi vừa nhận được tin tức, nói bờ đê xuất hiện một lỗ hổng dài 50 mét. Thôn xóm hai bên đều bị bao phủ, nước đang chảy theo hướng này tới, chúng ta phải lập tức rút lui."
Đáy lòng Tô Hạ chấn động: "Đang chảy về phía này?"
Joyce lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của tình hình, cầm lấy tay Tô Hạ, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạn: "Thần linh nổi giận rồi sao?"
Không biết thần linh đã nổi giận hay chưa, trước mắt đã thấy hà bá muốn nổi giận rồi.
Nước tới nhanh hơn tưởng tượng, Tô Hạ đã nghe ra tiếng bước chân khác biệt của con ngựa, mặt đất đã phủ một tầng nước.
Thế cục dường như không thể vãn hồi.
Nước vẫn chưa lên tới chân, nhưng lại khiến cho mọi người khủng hoảng, Xung quanh bắt đầu la hét chói tai, người vội vàng chạy đi cũng không ít, nhưng đó chưa phải là điều đáng sợ nhất.
Đáng sợ nhất chính là càng nhiều người tập trung vào chiếc xe ngựa này.
Nhưng trên xe đã có rất nhiều người, lại chỉ có một con ngựa, làm sao đi nhanh đây?
Người xung quanh bắt đầu tìm cách trèo lên xe, đứa nhỏ bị lôi kéo bắt đầu gào khóc. Con ngựa hất đầu hí một tiếng, đứng tại chộ cào chân.
Nó không chịu đi nữa.
Joyce vội vàng bảo vệ mấy đứa nhỏ, Tô Hạ cũng bị mấy người lôi kéo, đừng nói chống cự, không gian để nhúc nhích cũng không có.
Cứ giằng co một lúc lâu như vậy, nước đã lên trên mắt cá chân.
"Tránh ra, tránh ra hết đi. Cứ như vậy chúng ta không ai đi được hết." Chủ xe tức giận phát cuồng, vung roi quất vào đám người, vừa quất vừa mắng chửi, dáng người gầy gò đã muốn nổi điên.
Có lẽ thật sự không thể đi nữa, đám người kia rốt cục không tới gần nữa, còn hùng hổ nguyền rủa.
Thật ra trên xe hầu như đều là phụ nữ, giống Joyce phải mang theo trẻ con, nhà lại không có ngựa.
Xe ngựa lại tiếp tục đi, đáy lòng Tô Hạ lại cảm thấy không dễ chịu. Cô còn chưa kịp nghĩ gì, trong tay lại có cảm giác ấm áp.
"Cầu xin cô, cầu xin cô."
Một người phụ nữ bế con đuổi theo xe ngựa, thấy cô nhìn lướt qua ánh mắt càng thêm nóng.
Trên lưng cô ấy địu hai đứa, trước ngực vẫn còn một đứa nữa. Trong hoàn cảnh này, cô ấy quả thực khó mà đi được.
Chủ xe tức giận vung roi, cô ấy vẫn ngang ngạnh, đôi mắt khẩn cầu nhìn cô.
Đáy mắt Tô Hạ nóng lên, tiến lên đón lấy.
"Không." Joyce nghiêm khắc đánh tay cô, sắc mặt lạnh lùng: "Không được! Nếu vậy chúng ta sẽ không thể đi được."
Nhưng người mẹ kia vẫn bất chấp đuổi theo xe, từng tiếng van xin: "Cầu xin cô cho nó theo với, tôi sẽ chạy theo sau."
Tô Hạ nhìn cô ấy, sau đó nhìn sang chung quanh, nhìn thấy ánh đuốc lập lòe dần dần đi xa mất trong màn đêm.
Đàn ông trong thôn phần lớn đều đến khu di tản hỗ trợ sửa sang, còn những người ở lại phần lớn là người già, phụ nữ và trẻ em. Ai thân thể khỏe mạnh có thể bế theo em bé chạy, có thể dắt đi thì dắt đi. Còn những người già còn đứng lại trước cửa nhà mình, Tô Hạ thấy rõ vẻ mặt cam chịu số phận của bọn họ.
Bọn họ đi không nổi, cũng không ai dắt họ đi. Người mẹ kia có thể đưa con mình đi, nhưng cô ấy không cách nào cứu được cha mẹ già cả của mình.
Tô Hạ chậm rãi nhắm mắt lại.
Lần thứ hai mở mắt ra, cô hỏi: "Đi về hướng nào?"
Joyce còn đang không ngừng đuổi người, nghe vậy ngẩng đầu: "Cái gì?"
"Khu tập trung sơ tán ở đâu?"
Có lẽ vì thấy cô hỏi quá sức nghiêm túc, Joyce quay đầu lại, chỉ về hướng phía sau: "Đi theo con đường này về hướng Đông Bắc, ở bãi đất phía sau đồng cỏ."
Tô Hạ nghe không hiểu, nhưng cũng nhìn thấy rồi. Cô nhảy xuống xe ngựa, chân vừa chạm xuống đã thấy dòng nước chảy cũng có tốc độ. Cô đưa đứa trẻ trong ngực mình cho Joyce, cô ấy kinh ngạc: "Cô định làm gì?"
Tô Hạ không nhiều lời, xoay người nhận lấy đứa trẻ trong tay người phụ nữ kia: "Đưa cho tôi."
Joyce hô to: "Tô!"
"Cô lên đi." Tô Hạ nói với người phụ nữ kia, cũng không cần biết cô ấy có nghe hiểu hay không: "Tôi đổi cho cô."
Người phụ nữ kia vội vàng đi lên, gắt gao ôm chặt những đứa con của mình.
Lúc này nước đã lên tới cẳng chân, dòng nước chảy siết làm Tô Hạ thiếu chút nữa đứng không vững. Xe ngựa nếu còn không đi thì đợi chút nữa cũng đi không nổi, người đánh xe nhìn Tô Hạ một cái, sau đó bất đắc dĩ lại vung roi giục ngựa tiến về phía trước.
Người phụ nữ kia khóc không ngừng, ánh mắt nhìn Tô Hạ ngập tràn cảm động, ôm con mình bắt đầu cầu nguyện,
Xe càng lúc càng đi xa, Tô Hạ xoay người đi ngược lại dòng nước, so với đi trong bùn còn khó khăn hơn. Cơ thể bắt đầu khởi động, tiếng nước chảy liên tục, xoáy nước nhỏ xuất hiện ngày càng nhiều, xoay quanh sát bên người.
Cô không đi qua được.
Bà lão ở cửa xua tay với cô, giọng nói run rẩy mà hiền lành, thế mà cô lại nghe hiểu.
Bà nói: "Cô gái, đi đi."
Nước mắt Tô Hạ lăn dài xuống. Cô thật sự cố gắng, nhưng không giúp gì được.
-
Tô Hạ bắt đầu dồn toàn lực chạy.
Chỉ là cảm giác chạy trên mặt đất và chạy dưới nước không giống nhau, tiêu tốn rất nhiều thể lực, mỗi bước chân nặng nề chẳng khác nào đang leo cầu thang.
Giày dính bùn trở nên ngày càng nặng, cô đành cởi giày ra treo vào balo, bắt đầu đi chân trần.
May mắn chính là trên đường đi còn có người, cô cũng không sợ mình đi lạc, lại tìm được một cành cây khô làm cây chống, nên cô cũng cảm thấy bớt sợ hãi hơn.
Lúc hai chân đã cảm thấy rã rời, cô mới phát hiện chân mình đã ngâm nước mấy tiếng đồng hồ rồi.
Rốt cục cảm nhận được mực nước đang hạ xuống, Tô Hạ mừng như điên, cố gắng di chuyển bàn chân đã căng cứng của mình, đi rồi mới phát hiện mình đang đi lên chỗ đất cao hơn.
Cách đó không có ánh lửa, là lửa trại người ta đốt lên, trong màn đêm đen kịt trở nên cực kỳ đáng chú ý.
Giống như đang vẫy gọi mọi người tiến về nơi đó.
Tô Hạ theo bản năng tới gần, chân đã mềm nhũn muốn khụy xuống. Trên chân toàn là bùn, cô mệt mỏi tìm chỗ ngồi xuống, quay đầu lại mới phát hiện giày của mình đã rơi đi đâu mất, chỉ còn lại một chiếc đang treo lung lay sắp rớt xuống, tỏ rõ sự nhếch nhác lúc này của cô.
Làn da dưới chân bị ngâm nước đến trắng bệch, nhăn nheo lại.
Chờ thêm một lúc nữa, người đến càng ngày càng ít.
Tô Hạ thuận lợi tìm được Joyce, cô ấy ôm cô khóc ầm lên:"Cảm ơn trời đất, cảm ơn trời đất."
Trong tình thế hỗn loạn, cuối cùng một người đàn ông cả người ướt đẫm trở lại, quỳ trên mặt đất kêu lên: "Thôn đã chìm trong biển nước."
Một câu này tựa như lưỡi dao sắc bén, những người chưa được đoàn tụ với người thân bắt đầu gào khóc đến tâm tê phế liệt.
Joyce bắt đầu run rẩy, cô giật mạnh cánh tay của Tô Hạ, vẻ mặt hoảng sợ: "Em trai của tôi đâu? Hammad của tôi sao còn chưa trở lại."
Tên của Hammad Tô Hạ có thể nghe được, đúng rồi...Lòng Tô Ha cũng bắt đầu căng thẳng.
Người trẻ tuổi kia đâu? Người dùng ngựa để đi thông báo cho cả thôn sơ tán đâu rồi?
Joyce không còn bình tĩnh nữa: "Nó có ngựa mà, tại sao vẫn chưa đến?"
"Ngựa của cậu ấy ở chỗ tôi..." Hai người đứng ra, dắt theo con ngựa của Hammad, vừa khϊếp sợ vừa chật vật: "Cậu ấy vẫn chưa quay lại sao?"
"Vừa nãy tôi có thấy cậu ấy", có người chỉ vào màn đêm đen kịt phía xa xa: "Cậu ấy trở về một chuyến rồi lại chạy đi, nói muốn thừa cơ hội mang thêm người đến."
Nhưng từ đó về sau không thấy trở về.
Joyce khóc rất khổ sở, cô chạy vọt ra ngoài hướng về phía thôn làng đã ngập chìm trong biển nước gọi tên cậu. Chồng của Joyce là Aly hai mắt đỏ bừng, hối hận vò đầu: "Đáng ra tôi phải giữ chặt nó."
Tô Hạ ngây ngẩn nhìn vào đêm đen, suy nghĩ rối loạn. Cô bỗng nhiên rất muốn cầu nguyện, cầu nguyện cho người đàn ông thiện lương đó bỗng nhiên từ màn đêm kia chạy ngược trở lại đây với bọn họ.
Tô Hạ cùng bọn họ chờ, chờ cho đến khi mặt trời mọc.
Nhưng vẫn không thấy người nào lội nước quay về.
Mặt trời lên cao, nhưng không mang theo hy vọng, mà là tuyệt vọng.
Mọi người đã nhìn rõ vốn là đất đai của mình nay đã biến thành biển nước đục ngầu, rất nhiều người quỳ trên mặt đất: "Thần linh nổi giận rồi."
Bình nguyên biến thành biển, người thân không trở về.
Chỉ còn cây cọ không bị nước cuốn đi, vẫn đứng sừng sững trong biển nước. Mà phần còn lại phía trên mặt nước là độ cao mà bọn họ đã từng nhìn lên, có thể tưởng tượng nước sâu đến thế nào.
Tô Hạ cả đêm chưa chợp mắt, Hammad vẫn chưa thấy trở về, tin tức này đã kích đến mức nào, Joyce ngất đi, trong khu sơ tán này có người mừng người tủi, mỗi người đều im lặng chìm vào thế giới riêng của mình.
Aly ôm Joyce tiến vào lều, một đứa bé đã quá mệt mỏi nên nằm úp sấp trên mặt đất ngủ, không ít người cũng như vậy. Aly cũng cảm thấy bọn trẻ không có vấn đề gì, tập trung chăm sóc Joyce.
Tô Hạ ngồi trên mặt đất một hồi, đến lúc đứng lên hai chân nặng như chì. Có một loại đau thương mang tên "đến không kịp", cô bây giờ thực sự rất khát, khát muốn chết.
Trong lều rất hỗn độn. Không có giường cố định, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt ảm đạm nằm ở bên trong, đồ cứu hộ ở khắp mọi nơi. Mà người đến đây cũng chưa kịp chuẩn bị gì nhiều, toàn bộ đều nằm ở bên trong, nhìn thấy bọn họ chật vật...
Cũng chỉ là nhìn vậy thôi.
Tô Hạ tìm một vòng cũng không tìm thấy nguồn nước công cộng, không có Hammad ở đây phiên dịch, cô liền thử đi hỏi mấy người.
Lúc chạy nàn không mang theo nước, mà những người đến trước lại có. Cô tiếp tục hỏi, mọi người đều xua tay, ý báo không có.
Nhưng cô nhìn thấy được có mấy người động tác mất tự nhiên giấu gì đó dưới chăn.
Cô dừng một chút, sau đó xoay người đi. Giờ phút này cô cũng không cảm thấy có bao nhiêu khó chịu, trước mắt là tai ương, tài nguyên thiếu thốn, không ai muốn chia sẻ đồ dùng của mình.
Bên ngoài có rất nhiều nước sông, có thể tưởng tưởng bên trong còn có... những người không chạy kịp, nếu chưa tới khát tới mức tuyệt vọng, đáy lòng cô vẫn còn chút chướng ngại.
Tô Hạ như linh hồn vất vưởng, đi qua đi lại ở khu di tản.
Địa thế phía sau là rừng cây, trước đây không thấy chúng cao như vậy, giờ mới phát hiện ra.
Là cây bánh mì có đám khỉ.
Tô Hạ lau khóe mắt đi tới gần, lấy trong balo ra cây bút ký tên, dùng sức đâm vào thân cây.
Một nhát, hai nhát, ba nhát.
Đầu bút bén nhọn rất nhanh tách được vỏ cây kiên cố ra, để lộ ra tiếng nước chảy róc rách, cô nhanh chóng bóc vỏ cây ra, lấy ống đựng bút ra hứng.
Thời gian trôi qua một lúc lâu, rốt cục cũng có nước từ bên trong chảy ra ngoài.
Tô Hạ ghé vào hút, thực sự rất khát rồi.
Dòng nước đang chảy ra, cô hứng mặt vào, nhắm mắt lại.
Hơi lạnh của nước tẩy sạch đi bùn đất trên mặt cô, Tô Hạ kỳ kỳ, tiếng cười khổ cuối cùng cũng bật ra. Cô thở dài đứng dựa vào thân cây, từ từ trượt người xuống, nước mưa trữ trong thân cây giờ trở nên thật ngọt ngào.
Tất cả những điều này đều là anh dạy cô.
Tô Hạ lấy tay ôm mặt, mãi một lúc sau vẫn chưa ngẩng đầu.
Làm sao bây giờ.
Bỗng nhiên nhớ anh quá.
Nhớ đến phát điên.